Đó là
lần hẹn thứ tư của Đặng Linh Linh và người thầy giáo kia.
Hai
người lần đầu tiên chỉ gặp mặt nhau một chút thôi, ngồi một chút ở trong quán
Dicos; lần thứ hai ăn một bữa cơm ở trong quán bò bít tết; lần thứ ba, cùng
nhau đi xem một bộ phim. Lần đầu tiên gặp mặt nhau, Đặng Linh Linh chọn một
phần khoai tây chiên, đương nhiên là người thầy giáo kia trả tiền; lần thứ hai
được tính là lần đầu tiên hẹn hò của hai người, cũng là người thầy giáo kia trả
tiền; lần thứ ba đi xem phim thì Đặng Linh Linh trả tiền. Lần thứ tư này, hai
người hẹn gặp nhau vào buổi trưa, cùng nhau ăn một bữa cơm trưa, sau đó vào
công viên đi dạo trong đó.
Thực ra
về việc đi dạo trong công viên, Đặng Linh Linh không thích thú gì cho lắm. Cô
là một người sống khép kín, vốn đã không thích hoạt động tay chân, bạn nói cô
ta ngồi đó, một ngày ngồi mười mấy tiếng không thành vấn đề, nhưng bạn đừng bắt
cô ấy đi bộ.
Đó thật
sự giống như châm ngôn của Sở Lưu Hương[1], dựa được thì không đứng,
ngồi được thì không dựa, đương nhiên, nếu như có thể nằm, vậy thì có thế nào
cũng chẳng ngồi để mà làm gì cả.
[1] Sở Lưu Hương: Một nhân vật chính trong truyện kiếm hiệp của
Cổ Long.
Huống
hồ bây giờ cả đất trời băng giá lạnh lẽo, trong công viên chẳng có cảnh đẹp nào
cả. Nhưng Đặng Linh Linh trời sinh vốn đã hay xấu hổ, trước mặt người lạ càng
không dám đưa ra ý kiến trái ngược, cứ hờ hững đi dạo suốt một buổi chiều trong
công viên với thầy giáo đó. >
Đi dạo
trong công viên xong, thực ra Đặng Linh Linh đã muốn về nhà rồi, nhưng mà thầy
giáo kia lại đưa ra đề nghị cùng đi ăn cơm. Đặng Linh Linh suy nghĩ, nếu như
bây giờ mình về nhà cũng phải đi ra ngoài ăn cơm, vậy thì cùng đi ăn với nhau
cho rồi, cũng có gì to tát lắm đâu.
Thế là
hai người đến một quán cà phê ở gần nhà Đặng Linh Linh để ăn, trong quán cà phê
này cô có làm thẻ thành viên. Cũng có nghĩa là, vào lúc này đây, cô cũng chẳng
nghĩ rằng phải bắt thầy giáo này mời nữa, bởi vì ăn trưa và đi dạo trong công
viên đều do thầy giáo này trả tiền rồi, buổi ăn sau cùng này, cô muốn để mình trả.
Trong
suốt bữa ăn cũng chẳng có gì cả, sau khi ăn xong đến lúc tính tiền, vị thầy
giáo kia nói phải vào nhà vệ sinh. Đặng Linh Linh ngồi một mình ở đó hơn mười
phút, bỗng nhiên nghĩ ra nhân cơ hội này tính tiền luôn cho xong, thế là liền
gọi người phục vụ đến. Cho đến tận lúc đó, Đặng Linh Linh cũng chẳng suy nghĩ
gì nhiều.
Khi
người phục vụ đến, cầm thẻ của Đặng Linh Linh đi, rồi lại đưa hóa đơn đến, mà
chính vào lúc Đặng Linh Linh ký tên lên đó, vị thầy giáo kia đã quay trở về,
chẳng nói câu nào, cứ thế là ngồi xuống. Cũng chính vào lúc này, trong lòng
Đặng Linh Linh mới có chút không thoải mái.
“Thật
đó chị Hoàng, thật sự là em không muốn để anh ấy phải trả tiền, sở dĩ em chọn
nơi đó là bởi vì, thứ nhất là gần nhà của em, thứ hai là bởi vì ở đó em có làm
thẻ thành viên. Em chỉ sợ anh ấy giành hóa đơn với em, giành trả tiền với em,
thì anh ấy sẽ rất mất mặt. Nhưng anh ấy cũng chẳng nói lấy một câu khách sáo
nào liền ngồi xuống... Em không biết việc này có phải là em suy nghĩ quá nhiều
hay không, hay là... Con người của anh ấy không đáng tin?”
Đương
nhiên con người của anh ta đúng là không đáng tin rồi! Trong lòng tôi nghĩ như
vậy, nhưng không cách nào nói ra được, tốt xấu gì, người này cũng là do tôi
giới thiệu, lại là hội viên của chúng tôi. Tôi có thể khuyên Đặng Linh Linh
đừng qua lại với anh ta nữa, nhưng mà không được làm ảnh hưởng đến danh dự của
anh ta.
“Nếu
như em cảm thấy không hợp lắm thì thôi vậy.”
Đặng
Linh Linh thở ra một cái, trong mắt có chút mơ hồ. Tôi biết rằng, cô ấy tuyệt
đối không thích vị thầy giáo kia, nếu như cô ấy có trạng thái như tôi đây,
tuyệt đối sẽ không để ý đến một chút biểu hiện đó của người thầy giáo kia đâu –
đối với lời nói kLưu Thụy Căn tôi còn có thể vứt sang một bên, huống gì là một
chuyện nhỏ nhặt như vậy. Bây giờ cô cảm thấy mơ hồ, chỉ là vì cảm thấy chẳng
biết làm thế nào, người thầy giáo kia đoán rằng đã là người rất tốt trong số
những người mà cô từng gặp. Từ công việc, gia đình, đều rất hợp nhau rồi, nhưng
mà hai nhân vật chính lại như thế này...
Nếu như
người kia thật sự có biểu hiện vô cùng xấu xa, có lẽ cô cũng đã có thể hạ quyết
tâm. Nhưng mà biểu hiện của người này lấp lửng nước đôi như vậy, làm cho cô
không biết là rốt cuộc cô suy nghĩ quá nhiều hay lại là một việc gì khác nữa.
“Nếu
như em thật lòng khó có thể hạ quyết tâm, thế thì qua lại với nhau thêm một
thời gian nữa đi, có điều sau này em cứ ngồi đơ ra đấy, đừng làm gì cả, một xu
cũng không trả xem sao.”
“Như
thế... có được không?”.
“Có gì
mà không được? Đừng để ý là em suy nghĩ nhiều hay là gì gì đó nữa, chỉ là không
quen lắm với thói quen này của đàn ông mà thôi. Em thử nghĩ xem, em muốn sống
với người đàn ông này, điều em muốn có được là gì, chẳng phải là một người ổn
định, đáng tin sao? Nếu như anh ta không thể đáp ứng được yêu cầu này, em còn
cần anh ta để làm gì?”.
Đặng
Linh Linh gật đầu: “Em biết rồi, chị Hoàng.”
Sau đó
chúng tôi chẳng nói về người đó nữa, chuyển đề tài nói về cái khác. Mặc dù tôi
không sống khép kín như Đặng Linh Linh đây, nhưng cũng là một người thường
xuyên hoạt động trong thế giới hai chiều, khi nói chuyện tuyệt đối sẽ không
thiếu chủ đề, hơn nữa những thứ tôi vẽ cũng có chút liên quan đến những điều
Đặng Linh Linh viết, một khi đã nói chuyện thì mặc kệ thời gian trôi qua vùn
vụt, mới đó mà đã hai tiếng đồng hồ rồi.
“Chúng
ta về đi, hơn chín giờ rồi.” Thực ra là cũng chưa khuya lắm, giờ này về nhà tôi
cũng chưa ngủ đâu, nhưng một lát nữa thôi, Lưu Thụy Căn sẽ lại liên lạc với
tôi, mặc dù rất có khả năng anh chỉ gửi một tin nhắn sang, nhưng càng có khả
năng anh sẽ gọi điện thoại cho tôi, tôi không muốn nhận điện thoại của anh khi
đang ở bên ngoài.
Đặng
Linh Linh đương nhiên thì sao cũng được, cô lấy hóa đơn trả tiền, cả hai chúng
tôi cùng bước ra ngoài, khi sắp ra đến bên ngoài, cơ thể của cô căng cứng lại,
sau đó cúi thấp đầu xuống.
“Không
sao.” Cô cúi thấp đầu xuống, kéo tay tôi nói nhỏ, “Chúng ta đi nhanh lên chị
Hoàng.”
Tôi
chẳng hiểu gì cả, bị cô ấy kéo ra ngoài: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”.
“Lúc
nãy em nhìn thấy Vương Thông.”
Tôi ngơ
ngác, Đặng Linh Linh nói tiếp: “Anh ấy còn đi chung với một người con gái.”
Cho đến
tận lúc này tôi mới định thần lại được, Vương Thông, chính là người thầy giáo
của trường Nhị Thập Nhất!
“Em
không nhìn nhầm đấy chứ?”.
“Không
nhầm được, cái dáng đó của anh ta, muốn người khác nhìn nhầm cũng khó.”
Trong
lời nói của Đặng Linh Linh mang chút chế giễu cay đắng, tôi suy nghĩ một lúc
rồi nói: “Để chị đi xem như thế nào.”
“Đừng
đi, đừng đi, chị Hoàng, như vậy sẽ không hay.”
Đặng
Linh Linh kéo tôi, không cho tôi đi, tôi chẳng để ý nhiều như cô ấy, “Việc cần
phải xem cho kĩ, không chỉ là vì em, anh ta vẫn là hội viên của bọn chị, theo
qui định, chị còn phải giới thiệu cô gái khác cho anh ta nữa kìa.”
Nghe
tôi nói như vậy, Đặng Linh Linh mới không ngăn tôi nữa, có điều đi được vài
bước, tôi đành quay lại: “Ai là người đó?”.
Vương
Thông này là do chị Vu giới thiệu, khi tôi chỉnh sửa lại hồ sơ mới biết đến
người này, khi giúp anh ta liên lạc với Đặng Linh Linh có gọi điện cho anh ta,
nghe qua giọng nói của anh ta, nhưng mà chưa gặp anh ta lần nào. Mặc dù căn cứ
theo những lời của cô Đặng miêu tả tôi cũng có thể nhận ra, nhưng mà nhỡ khi
nhận nhầm người, sẽ làm cho người ta có chuyện để cười.
Đặng
Linh Linh bật cười thành tiếng, tôi chẳng thèm đùa giỡn liếc nhìn cô ấy: “Con
bé chết tiệt này, mau qua đây chỉ giúp một chút xem nào.”
Đặng
Linh Linh vẫn còn cười, cùng tôi đi qua, chúng tôi vừa mới bước vào quán cà phê
đó, gặp ngay một đôi nữ đang đi tới. Người con trai đó có vẻ bề ngoài thật sự
áp đảo người khác, bất kỳ ai gặp cũng sẽ không làm ngơ được, hơn nữa nhất định
sẽ liên tưởng đến những từ ngữ như núi thịt, thịt thừa.
Thật
đấy, bản thân mình cũng là một cô nàng béo ú, đáng lẽ tôi không nên khinh
thường những người béo. Những người béo trong thiên hạ đều là người một nhà,
khi chúng ta nhìn thấy những người béo đều có cảm giác thân quen, nhìn thấy tất
cả những người gầy đều giống như nhìn thấy kẻ thù, nhưng mà người con trai này,
thực sự là béo đến nỗi có gì đó khó tin.
Mặc dù
bây giờ trời lạnh, anh ta mặc cũng rất ấm áp, nhưng mà chỉ cần lướt mắt qua,
cũng có thể phát giác ra từng miếng từng miếng thịt mỡ dưới cơ thể của anh ta.
Hơn nữa mắt của người này tròng trắng nhiều hơn tròng đen, mặc dù không nên
khinh bỉ bề ngoài của người khác, nhưng cái bề ngoài này của anh ta làm cho
người khác có cảm thấy đây là một người xảo quyệt nham hiểm.
So sánh
với anh ta, người con gái bên cạnh anh ta thì đúng là mỹ nữ. Mặc dù cô gái đó
cũng chỉ là người có nhan sắc bình thường, khen một các miễn cưỡng thì có thể
nói là thanh tú. Nhưng mà cao khoảng một mét sáu mươi, mái tóc dài được cột cao
lên, nhỏ nhắn xinh xắn, mặc một chiếc áo lông màu đỏ, trông rất quý phái.
Hai
người đi với nhau, làm người khác bất giác nhớ đến câu nói bông hoa lài cắm cái
gì gì đó, hơn nữa khó tránh khỏi việc người ta nghĩ rằng chàng trai này nhất
định là có tiền – nếu không tại sao cô gái này lại đi cùng với anh ta?!
Nói về
cái này thì dài dòng lắm, thực ra chỉ là đụng mặt nhau một chút thôi, nhưng mà
khi tôi đang chuẩn bị bước vào bên trong, thì phát hiện Đặng Linh Linh đang
đứng bên cạnh dừng lại, chàng trai đang đứng đối diện đó cũng trở nên rất kỳ
cục.
Không!
Phải! Chứ!
Vào
giây phút này đây, con ngựa cỏ trong lòng tôi đang dập dềnh lên ba chữ này.
Chàng
trai trước mặt đây là cái anh Vương Thông kia? Chàng trai trước mắt đây chính
là Vương Thông mà đã có cuộc hẹn lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ
tư với Đặng Linh Linh? Chàng trai trước mắt đây chính là người mà hẹn đi chơi
với Đặng Linh Linh, còn bắt Đặng Linh Linh trả tiền Vương Thông Thông Thông
Thông đây a a a a a a a!
Thật sự
là, tôi không phải bị cà lăm, không phải là kích động, không phải là sục sôi,
chỉ là ngạc nhiên! Không không không, cái từ ngạc nhiên này vẫn chưa đủ để khái
quát hết trong lòng tôi, phải là kinh ngạc, kinh ngạc kinh khủng!
Chàng
trai này... Đến người không để ý đến bề ngoài như tôi đây, cũng không thể nào
có thể lọt vào mắt tôi được!
Không
phải là vấn đề về bề ngoài, mà là khí chất, là cảm giác!
Chị đây
béo, chị đây đúng là không đẹp, nhưng chị đây nếu như đứng bên ngoài nhiều nhất
chỉ gây nên một trận cười bão táp, nhưng mà nếu như người anh em này đứng ngoài
đường, ít nhất cũng xuất hiện một bộ phim truyền hình cảnh sát và những tên
cướp cho xem – mà anh ta nhất định sẽ vào vai loại người mặt người dạ thú ấy!
Được
rồi, bề ngoài và khí chất gì gì đó đều như mây trôi gió thoảng, nhưng mà mẹ
kiếp chứ, tại sao sau khi tiếp xúc với Đặng Linh Linh rồi, còn dám để cho Đặng
Linh Linh trả tiền? Còn dám qua lại với người con gái khác? Mẹ kiếp chứ! Điều
kiện này của anh mà gặp được Đặng Linh Linh là vì anh đã thắp hương cầu trời
khấn Phật tổ tám đời mới có được đó, không lo mà nâng niu, nựng nịu, cung phụng
cho đàng hoàng, còn dám chảnh chọe? Mẹ kiếp chứ não bị ngắn hả?
Giờ đây
Vương Thông tỏ ra đúng kiểu não ngắn, hắn ta giương mắt lên, hai môi mấp máy,
muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói ra. Được rồi, vốn là có một chút
hoài nghi bây giờ cũng đã được chứng minh rồi, thân phận của cô gái bên cạnh
hắn ta chắc cũng giống như Đặng Linh Linh thôi! Vương Thông nhìn Đặng Linh
Linh, cô Đặng cũng nhìn hắn ta, cô gái áo đỏ đi qua đi lại nhìn hai người, hình
như cũng định nói gì đó.
Kì dị,
lúng túng, không khí lúc này đây quả đúng chẳng khác gì phim, nếu như trong
tranh châm biếm, nhất định sẽ dùng đường nét đứt để thể hiện cái sự sục sôi
ngầm trong lòng. Tôi đứng nhìn ở một bên, trong lòng cười nhạt, im lặng cái đã.
Khó
chịu phải không, không thoải mái phải không, tôi ép chết anh luôn!
Thực ra
vào lúc này đây, tôi có thể phá tan không khí trầm lặng này, nhưng tôi cứ không
lên tiếng đấy, cho dù như vậy có đắc tội với Vương Thông tôi cũng chẳng thèm để
ý nữa. Thì sao nào, chị đây thấy chú mày chướng mắt đấy!
“Khéo
>
Vương
Thông không biết nói gì, người con gái mặc áo đỏ bên cạnh anh ta hình như cũng
đã suy tính điều gì đó, tôi đã suy nghĩ rồi, chỉ khoanh tay đứng nhìn thôi, nếu
như cứ tiếp tục bế tắc như thế này, Vương Thông chắc chắn sẽ cực kỳ mắc cỡ.
Nhưng mà Đặng Linh Linh thực sự là quá khoan dung, cô ấy mở miệng trước.
Vương
Thông sực tỉnh như vừa bước ra từ cơn mê, vội vàng nói: “Quá khéo, quá khéo.
Hai người tới đây ăn cơm hả?”.
Đặng
Linh Linh cười, chẳng nói gì thêm. Vương Thông suy nghĩ một lát, rồi nói: “Anh
và bạn đến đây ăn cơm, cái đó, vừa mới ăn xong, hai người, hai người...”
“Bọn em
vừa đến, hai người đi trước đi.”
“Thế...
được, được được, ở đây anh có thẻ, có cần...”
“Không
cần đâu, cảm ơn.”
“Thế,
thế liên lạc lại sau nhé.”
Đặng
Linh Linh cười cười, chẳng nói gì nữa cả, khóe môi Vương Thông giật giật, cuối
cùng cũng đã không thể nào ở lại thêm được nữa, quay người nói với cô gái mặc
áo đỏ: “Vậy chúng ta đi trước đi.”
Cô
gái mặc áo đỏ đó nhìn Đặng Linh Linh một cái, rồi lại nhìn qua Vương Thông,
không nói gì, chầm chậm bước về phía trước, bóng dáng của hai người nhanh chóng
biến mất trong màn đêm.
“Em
thiệt tình, cứ hay tốt bụng.”
Tôi
quay đầu qua tổng kết, Đặng Linh Linh lắc đầu: “Cũng chẳng có gì tốt với không
tốt, nói gì thì nói anh ta cũng là giáo viên ở trường Nhị Thập Nhất, em đang
nghĩ mười mấy năm sau, khi con em đến tuổi đi học phải nhờ anh ta giúp đỡ đấy.”
Tôi
không còn cách nào khác, chỉ tay vào cô: “Em ơi là em.”
Đặng
Linh Linh thở dài: “Chúng ta cũng đi thôi, chị Hoàng, em tiễn chị về trước.”
Đặng
Linh Linh ở tại một khu dân cư mới, muốn tiễn tôi về nhà phải đi vòng cả một
đoạn đ cũng không phải là xa lắm. Nhiều nhất chỉ tốn thêm một hai đồng tiền
taxi, tôi cũng không cần phải khách sáo với cô làm gì. Đêm hôm đó, tôi và Lưu
Thụy Căn gọi điện cho nhau, phải nói là tôi vô cùng vô cùng vô cùng vô cùng
muốn gọi điện cho anh, nhưng mà, tôi không biết nói gì với anh cả.
Kinh
nghiệm kết bạn với con trai của tôi ít cực kỳ, một đối tượng tập luyện duy nhất
cũng chính là anh Hai, hai chúng tôi quả thật là quen nhau quá rồi, cho dù có
thảo luận đến ngày đèn đỏ của con gái cũng chẳng có gì phải ngại ngùng cả. Mà
với Lưu Thụy Căn, hình như ngoài vấn đề về thời tiết, hình như tôi không tìm
được chủ đề nào an toàn để nói nữa cả.
Nhưng
mà, tôi có thể nói hàng ngày với anh những câu như thế này được không? Hôm nay
trời lạnh quá ha? Hôm nay lạnh hơn ngày hôm qua. Hôm nay mặt trời ấm áp quá
nhỉ? Tôi thì cũng thích nói đấy, nhưng mà, tôi sợ anh cảm thấy tẻ nhạt!
...
Không cần nói, không cần nói, không cần nói, không cần nói! Tôi biết bản thân
mình chẳng có triển vọng gì cả, hiện nay tôi vô cùng vô cùng hiểu rõ điều này.
Trong
tình huống không biết nói gì, tôi sẽ thường lôi công việc mà mình gặp phải vào,
hoặc là một tin tức gì đó thú vị đọc được ở trên mạng để nói với anh. Khi mới
bắt đầu tôi cũng không dám chắc chắn lắm, nhưng mấy lần sau tôi phát hiện ra
anh không bài xích mấy chủ đề này, cho nên cứ thế mà thành thông lệ. Nhưng mà
hôm nay, tôi đã kể chuyện về Đặng Linh Linh, đương nhiên là xuất phát từ đạo
đức nghề nghiệp, tôi không hề nói ra tên của họ.
“Anh
nói xem, chàng trai đó có phải hơi quá đáng không!”.
“Có thể
theo anh ta thì chẳng là cái gì?”.
“Là
sao?”.
“Em
nghĩ xem, chúng ta mới chỉ gặp nhau mấy lần, cũng đã xác định được quan hệ qua
lại gì với nhau đâu, theo suy nghĩ của anh ta, thì bản thân mình đương nhiên
vẫn có thể đi gặp gỡ với người khác. Lần này bị hai em nhìn thấy, anh ta có lẽ
sẽ cảm thấy mắc cỡ, có điều là chưa chắc anh ta đã thấy mình sai đâu.”
“Sao
lại như thế được?”.
Tôi có
chút không tin, nhưng không ngờ rằng, Lưu Thụy Căn nói đúng thật, mà biểu hiện
của Vương Thông, cũng đã làm cho tôi mở mang thêm kiến thức.