Trước
đây xem phim truyền hình, thường thấy người ta khi thất tình thể nào cũng trở
nên tiều tụy, tôi sẽ cằn nhằn người ta viết kịch bản chẳng có chút mới mẻ nào.
Đúng thế, thất tình sẽ rất khó chịu, là rất thất vọng, nhưng mà người ta cứ
nhất định phải thể hiện ra hay sao? Tại sao người ta không thể biến đau thương
thành sức mạnh, tại sao người ta không thể che giấu, tại sao người ta không thể
giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nhỉ? Cứ bày ra một bộ dạng thảm thương như
thế cho ai nhìn đây? Cho dù người khác có thấy thật, người ta có cảm thấy tội
nghiệp thật hay không? Biết đâu người ta cảm thấy mặt mũi bạn rất đáng ghét,
trong lòng càng không thích bạn hơn thì sao.
Nhưng
mà bây giờ tôi đã biết rồi, không phải người ta viết kịch bản không sáng tạo,
mà là khi sự việc này xảy ra ở bạn, bạn sẽ có một bộ dạng như thế. Mà khi mình
là đương sự, cũng không phải là để cho ai nhìn thấy, mà là không điều khiển
được bản thân mình.
Vào lúc
này đây, tôi cảm thấy cái gì cũng không còn quan trọng nữa, cái gì cũng mặc kệ,
cho dù là trái đất có bùng nổ vào lúc này, bạn cũng chẳng buồn nhướng mí mắt
lên nhìn nữa. Tôi nhìn bản thân mình trong gương, nhìn đến ngơ ngẩn.
“Mày
không thể như vậy được, mày không thể tiếp tục như vậy được, mày không được hủy
hoại mày vì một người đàn ông như thế! Mày mới hai mươi bảy tuổi thôi, vẫn chưa
đến hai mươi tám tuổi, mày chưa đón sinh nhật hai mươi tám tuổi cơ mà, tương
lai của mày vẫn còn dài lắm. Lưu Thụy Căn là cái thá gì cơ chứ? So sánh với
cuộc đời của nămmươi năm tới trong tương lai, anh ta chả là cái cóc khô>Tôi
gần như là nghiến răng nghiến lợi nói với mình như thế, nhưng mà trong lòng vẫn
đau đến run rẩy, trong lòng như có một giọng nói đang hét to: “Đúng thế, anh ta
là cái gì cơ chứ, bản thân mình quan trọng hơn anh ấy, sức khỏe quan trọng hơn
anh ấy, thời gian quan trọng hơn anh ấy, tương lai của tôi quan trọng hơn anh
ấy, nhưng mà tôi muốn lấy tất cả những thứ này để đổi lấy anh ấy. Chỉ cần anh
ấy yêu tôi, chỉ cần anh ấy yêu tôi thật lòng, cho dù chỉ có một năm? Hay là một
ngày?”.
Tôi
nhếch miệng lên, hình ảnh tôi cười ở trong gương thật quá kinh khủng. Thang máy
ngừng lại, một cặp tình nhân đang định bước vào, nhìn thấy bộ dạng này của tôi
thì ngừng bước, tôi bật cười khì khì thành tiếng. Tôi cứ cười mãi, cười không
dứt, cười cho đến khi tôi bước chân quay về phòng rồi mà vẫn còn cười, cười mãi
cho đến khi tôi gần như là muốn nôn khan ra.
“Được
rồi, Hoàng Phiêu Phiêu, mày cũng đã mãn nguyện rồi. Người cần mất cũng đã mất
rồi, muốn yêu cũng đã yêu rồi, muốn khóc cũng đã khóc rồi, muốn thảm thương,
mun suy sụp, đều trải qua cả rồi. Bây giờ, mày phải làm sao cho giống một người
đàng hoàng lại xem, mày phải làm cho cuộc sống của mày quay trở lại quỹ đạo
bình thường thôi!”.
Mặc dù
là nói như thế, nhưng mà thực ra tôi không hề có động lực này, có điều tôi vẫn
xiêu xiêu vẹo vẹo đứng dậy, tắm rửa một cách kĩ càng và chậm rãi. Trong quá
trình tắm, tôi bị chóng mặt mấy lần liền, cuối cùng phải đứng dựa vào tường mới
tắm xong.
Thoa
kem, sấy tóc, đợi cho máy thông hơi hút hết hơi nước trong phòng đi, tôi nhìn
thấy cơ thể mình trong gương. So sánh với những người mẫu kia thì không thể nói
là xinh đẹp được, chỉ có điều những lớp mỡ tròn tròn quanh eo trên người như
những chiếc phao bơi đã không còn nữa, nhưng mà da dẻ khô quá, sờ vào chẳng
những không có một chút đàn hồi nào, hơn nữa lại trông có vẻ cứ nhão nhoét thế
nào ấy.
Tôi
cười một chốc, sau đó chậm rãi mặc quần áo vào, khi giở túi xách ra bỗng nhiên
phát hiện túi trang điểm nằm trong đó, đây quả đúng là một bất ngờ, bởi vì khi
tôi xin chị Vu nghỉ việc, tôi hoàn toàn không nghĩ đến quần áo mỹ phẩm, thậm
chí còn chẳng thèm suy nghĩ về những hành lý đó của tôi nữa, tôi chỉ nhớ mang
theo ví tiền, thẻ ngân hàng và chứng minh nhân dân.
Nhìn
túi trang điểm này, tôi chợt mỉm cười, tôi thực sự không muốn bản thân mình
trông có vẻ thê thảm như thế này, nhưng mà tôi còn nhớ tại sao tôi lại mua túi
trang điểm này, tôi còn nhớ tại sao tôi lại cái túi trang điểm này.
Tôi vỗ
vỗ vào mặt, lấy mấy thứ trong đó ra, cẩn thận, tỉ mỉ trang điểm cho mình, sau
đó không hề chậm trễ, tôi cầm lấy túi và đi ra khỏi phòng.
Không
hề có cảm giác đó, nhưng mà tôi biết rằng mình phải ăn một cái gì đó, vì thế
tôi cố gắng ăn hết hai bát cháo, còn ăn thêm một quả trứng gà. Ăn xong mấy thứ
này, tôi ngồi lại trong quán cháo một lúc, sau đó lại đứng dậy lần nữa. Tôi
không biết là phải đi đâu, nhưng mà tôi biết rằng nhất định phải tìm việc gì đó
để làm, cuối cùng tôi đi tìm bố mẹ của mình, tôi không tìm được bố của tôi, căn
nhà của chúng tôi trước đây vẫn ở đó, nhưng bố đã chuyển nhà rồi. Rất nhiều năm
không đến đây rồi, những người hàng xóm gần đó hầu như là đã không còn nhận ra
tôi nữa, nghe tôi hỏi thăm còn tỏ ra có chút do dự, đợi cho đến khi tôi nói tôi
chính là con bé mập mạp ngày xưa ở đó mới nhớ ra: “Ôi chao, hóa ra là cháu à,
quả nhiên là con gái khi dậy thì có nhiều thay đổi, lần thay đổi này, thay đổi
đến nỗi... Bố cháu à, giàu to rồi, chuyển qua ở bên khu phía Tây rồi, cụ thể là
ở đâu thì thật sự là không biết, cháu không có cách gì liên lạc với ông ấy à?
Ủa, mà thế này là sao nhỉ, nghe nói ông ấy mua hai căn hộ ở bên khu phía Tây,
thể nào mà chẳng có một căn của cháu, hay là thế này đi, để bác hỏi thăm người
khác cho cháu nhé?”.
Bác
hàng xóm cũ đã từng là chủ nhiệm ủy ban rất nhiệt tình, khi nói câu này ra ánh
mắt lấp lánh, tôi cười và chối từ. Số điện thoại từ trước đến nay chưa bao giờ
thay đổi, đến cả chuyển nhà mà bố cũng không báo cho tôi, tôi không biết rốt
cuộc là trong đó có bao nhiêu nỗi rắc rối, nhưng mà tôi biết, tôi không nên làm
phiền ông nữa.
Tôi ôm
tâm trạng mất mát đi tìmmẹ tôi, khi bà nhìn thấy tôi, bà có chút thảng thốt
kinh ngạc, nhưng mà phần nhiều là mừng vui: “Con à, sao tự nhiên trở về thế hả,
sao không gọi điện thoại trước, mẹ không chuẩn bị gì được cả. Sao, sao... Sao
con gầy như thế này hả, chao ôi, lần này cũng không kịp nữa rồi, đi, đi thôi,
đi ăn bánh bao trước cái đã, giờ này chắc vẫn còn chỗ ngồi.” “ Mẹ, không cần đâu,
con vừa mới ăn xong.”
“Cái gì
mà mới ăn xong hả, mẹ còn không biết mày ư, cái bụng này, ăn không bao giờ biết
no.” “ Mẹ, con đang giảm béo mà.”
“Giảm
béo cái gì hả? Giời ơi, con đừng có học mấy con bé tuổi teen bây giờ nhé, mẹ
nói cho con hay, em gái con có một người bạn học cùng lớp, trong nhà có nhiều
tiền, mẹ nó ở Mỹ hay gửi thực phẩm chức năng về cho nó, con bé đó chỉ thực phẩm
chức năng đó thôi, con biết một thời gian sau đó như thế nào không? Suy thận
rồi đấy! Em gái con trước đây cũng bảo giảm béo, nhưng mà gần đây chẳng nghe
nói năng gì nữa, hơn nữa, là con gái thì phải có da có thịt một chút mới đẹp.
Đi nào, hôm nay đúng lúc mẹ không muốn nấu cơm, con này, cho mẹ làm biếng một
chút đi.”
Mẹ nói
xong liền kéo tôi ra khỏi cửa, mấy ngày vừa rồi tôi cũng không ăn cơm, mặc dù
lúc nãy mới ăn hai chén cháo, nhưng mà tay chân vẫn chẳng có chút sức lực nào,
cứ thế bị mẹ kéo đi, mẹ vừa đi vừa nói: “Con nhìn cái tay con gầy này, lần này
về phải ở lâu một chút đi, để mẹ tẩm bổ cho con, đúng rồi, hành lý của con đâu
rồi?”.
“Ở
khách sạn.”
“Con bé
này, về đây rồi mà còn ở khách sạn, lát nữa đi trả phòng đi.”
Tôi chỉ
cười không nói gì. Quán bánh bao mà mẹ tôi nói chính là bánh bao Hoàng Gia cực
kỳ nổi tiếng ở thành phố chúng tôi, khi tôi còn nhỏ tôi rất muốn tiệm Hoàng Gia
này có mối quan hệ bà con gì đó với gia đình họ Hoàng nhà chúng tôi, lúc ấy tôi
có thể thoải mái vô tư ăn bánh bao được rồi. Sau này sở dĩ thích ăn bánh bao La
Phúc Ký, thật ra là bởi vì liên quan rất lớn đến cái này.
Giống
như bánh bao La Phúc Ký, vào giờ cơm, quán bánh bao Hoàng Gia lúc nào cũng đông
khách, cũng may là Hoàng Gia không truyền thống như La Phúc Ký, mở bảy tám chi
nhánh ở thành phố chúng tôi, cho nên mặc dù người đông nhưng vẫn chưa bao giờ
phải xếp hàng dài dằng dặc. Chúng tôi đến đó rất sớm, mặc dù đã có rất đông
khách rồi, nhưng mà vẫn còn mấy chỗ trống.
“Cho
một đĩa mộc nhĩ xào, dưa chuột trộn trứng bắc thảo, một tô canh dưa chua nấu
thịt, một tô súp bắp, bánh bao, cho bốn xửng đi.”
Phục vụ
mang thực đơn đến, không cần hỏi tôi, mẹ liền trực tiếp chọn món luôn, tất cả
những món này đều là món mà chúng tôi thường xuyên ăn trước đây. Đúng thế,
trước đây, trước đây đã rất lâu rất lâu rồi, khi tôi còn nhỏ, ba mẹ tôi thường
dẫn tôi đến đây ăn bánh bao. Lúc đó chúng tôi thường chọn những món này, không
phải là không có tiền chọn mấy món thức ăn nóng, mà là ăn bánh bao như thế này
vốn không cần phải ăn kèm với thức ăn nóng.
“Phiêu
Phiêu, còn cần thêm gì không? Bốn xửng đ>
Tôi lắc
đầu, sau đó nói: “Mẹ, bây giờ con không ăn nhiều như vậy nữa đâu... Thực ra
trước đây con cũng đâu ăn hết bốn xửng.”
“Không
ăn hết bốn xửng thì chẳng nhẽ không ăn hết ba xửng à? Được rồi, nếu con ăn
không nổi thật thì mẹ không ép con đâu, cố gắng ăn đi.”
“Nếu
không, chọn thêm hai món nữa, gọi chú và em gái tới ăn luôn?”.
Mẹ tôi
lắc đầu: “Con đến đây rồi, mẹ muốn nói chuyện riêng với con thôi.”
Tôi
ngẩn người, nhất thời không biết phải nói như thế nào. Trong ký ức của tôi, mẹ
tôi luôn là một người phụ nữ mạnh mẽ, bởi vì mạnh mẽ, bà đã bỏ luôn công việc
mà trong mắt người khác cho rằng là một công việc cực tốt ấy, bởi vì mạnh mẽ,
bà đã làm công việc mà vào thời buổi ấy người khác đều không dám làm, đó là
buôn bán, cũng bởi vì mạnh mẽ, cho nên bà cố gắng hết sức lực tập trung cho
công việc buôn bán ấy. Cuối cùng, bà và bố tôi chia tay nhau. Khi bố mẹ chia
tay nhau tôi vẫn còn rất nhỏ, lúc ấy tôi đi theo bố, tôi còn nhớ lúc ấy bố hét
to lên với bà rằng: “Tại bà không lo chăm sóc cái gia đình này mà ra cả! Con
gái theo tôi, đi theo bà có mà hư người!”.
Lúc đó
tôi căm hận bà lắm, bà đến cổng trường học thăm tôi, tôi không thèm để ý đến
bà. Nhưng mà sau đó, bố tôi lại tìm được vợ mới cho mình, sau đó, vị trí của
tôi liền trở nên khó xử. Bà nội nói với tôi rằng tôi nên đi tìm mẹ, bởi vì tôi
là con gái, là xác định phải theo mẹ rồi đấy.
Tôi
không hiểu những điều này lắm, tôi chỉ biết rằng tôi không muốn lắm, nhưng mà
chẳng có ai để ý đến việc tôi muốn hay là không muốn cả, tôi bị đẩy qua bên
này, mà vào lúc đó bà cũng đã tìm được người đàn ông bây giờ. Thế là, vị trí
của tôi lại càng khó xử hơn nữa.
Trong
mấy năm đó, tôi như một quả bóng, ở bên này vài ngày, sau đó lại bị đá qua bên
kia ở vài ngày. Khi mới bắt đầu, tôi còn rất căm hận mẹ tôi, nhưng sau đó tôi
căm hận bố tôi nhiều hơn, tôi cảm thấy ông phản bội tôi, mà khi tôi dần dần
trưởng thành, sự căm hận đó cũng dần dần biến mất. Tôi dần biết rằng, tôi không
có lý do gì để căm hận, chẳng qua họ chỉ đi kiếm tìm hạnh phúc của họ mà thôi,
họ không cần phải lấy lý do vì tôi mà miễn cưỡng sống chung với nhau. >
Lý lẽ
thì tôi ngày càng hiểu rõ, nhưng mà sự mất mát trong tim lại mỗi lúc một nhiều
hơn. Có lúc tôi nghĩ rằng, nếu như họ cứ yên phận làm việc ở nhà máy đi, không
biết gia đình tôi có khác thế này hay không? Cho dù cuối cùng có bị thất nghiệp,
cho dù một năm tôi không thể đến ăn bánh bao Hoàng Gia một lần?
“Có
việc này mẹ luôn muốn nói với con, nhưng mà cứ ngại nói ra, bây giờ nhìn con...
Mẹ và bố con, ly hôn rồi.”
Tôi ngơ
ngác, gần như là có chút không dám tin. Thực tế là tôi luôn hoài nghi lại sao
hai người họ lại ly hôn, hai người họ đều đã có cuộc sống gia đình riêng của
mình rồi tại sao lại cứ dây dưa với nhau? Hai người cứ bám lấy nhau như thế,
trước đây còn làm cho tôi ôm ảo tưởng, hy vọng họ sẽ tái hợp, hy vọng ba chúng
tôi lại có thể tạo thành một gia đình, cái mùi vị lúc được lúc mất ấy, làm tôi
đã vô số lần muốn hét to lên với họ rằng, bố mẹ cứ dứt khoát ly dị đi, ly dị
quách cho xong.
Nhưng
mà bây giờ họ đã ly hôn rồi? Ly hôn thật sao?
“Mẹ và
bố con, tranh giành với nhau cả đời, rõ ràng biết rằng không thể nào ở được với
nhau, nhưng vẫn cố mà tranh giành, tranh đến cuối cùng, không chỉ khổ mình, khổ
người khác, mà còn khổ cả con.”