Hi Lạc ngẩn người, hắn ngẩng đầu nhìn Tammy, không còn nói được lời nào.
Tammy tiếp tục nói: “Anh muốn em thả đám kỵ sĩ đó sao? Vậy anh hôn em một cái.”
Khuôn mặt Tammy đỏ bừng, nhưng cậu vẫn không biết xấu hổ mở miệng: “Anh hôn em một cái, em liền thả họ đi.”
Hi Lạc yên lặng rất lâu, hắn nhìn xuống, giọng hơi khàn: “… Dù sao cậu vẫn phải thả họ đi.”
Cho nên, là từ chối cậu sao.
Nụ cười trên mặt Tammy dần phai nhạt, ánh mắt cậu cũng ảm đạm rồi.
Tammy mày xem đi, cho dù mày làm gì cũng không có tác dụng, đối với Hi Lạc có lẽ chỉ khiến người ta cảm thấy dây dưa tới phiền não.
Tammy không nói thêm, cậu an tĩnh nhìn Hi Lạc, vành mắt đã ửng đỏ, cậu gằn từng chữ nói:
“Hi Lạc. Em cũng không muốn gặp anh nữa.”
Tammy xoay người đi ra ngoài.
Hi Lạc không thích cậu.
Cho dù thế nào Hi Lạc cũng không thích cậu.
Cậu đột nhiên cảm thấy mình đặc biệt đặc biệt đáng ghét.
Đặc biệt đặc biệt đặc biệt đặc biệt đặc biệt đặc biệt khiến người ta thêm phiền.
Hi Lạc níu tay Tammy, như cam chịu thở dài: “Tammy, nhắm mắt lại.”
Một nụ hôn êm ái như thành kính rơi xuống.
Tammy sững sờ.
Dần dần, từ khuôn mặt tới vành tai, tới cổ, tất cả đều đỏ ửng.
Tammy chớp mắt, ngơ ngác hô một tiếng: “… Hi Lạc.”
Hi Lạc thản nhiên đáp: “Ừ, anh đây.”
Giọng Tammy khẽ run, cậu lại hô một tiếng: “… Hi Lạc.”
“Ừ, anh đây.”
“Hi Lạc…”
Hi Lạc bình thản: “… Rốt cuộc em muốn nói gì?”
Tammy chậm rãi gục đầu xuống, bây giờ cậu dịu ngoan như rồng nhỏ vừa thoát xác: “… Em sẽ thả họ đi…”
“Anh thích em.”
“Kỳ thực anh có thể không cần — cái gì?!” Tammy chợt ngẩng đầu lên.
Hi Lạc lại khe khẽ thở dài, hắn ôm thiếu niên trước mắt vào lòng, sau đó chậm rãi tựa vào vai thiếu niên, giọng mang theo ý cười bất đắc dĩ:
“Tammy, anh nói anh thích em. Anh thích em, nên mới hôn em, anh thích em, từ trước tới nay.”
Từ trước tới nay.
Từ khi anh là một con ác long.
Lúc này Tammy choáng váng, như bị lời tỏ tình đập cho bất tỉnh.
Buồn bã và bi thương trong chớp mắt này, toàn bộ tan thành mây khói, không còn tung tích, niềm vui của cậu căn bản không thể che giấu, khóe miệng cũng nhếch lên.
Tammy muốn giả vờ rụt rè cũng không nổi, đành dùng giọng cười ngây ngô hỏi: “Anh có thể nói chậm hơn không?!”
“Uhm… Anh đang suy nghĩ.”
“Hả? Suy nghĩ cái gì?”
Giọng Hi Lạc mang theo ý cười: “Anh đang suy nghĩ… làm thế nào để cầu hôn em mà không bị phụ vương của em tống vào đại lao.”
Trong nháy mắt, gương mặt Tammy trở nên càng đỏ bừng.
Cậu an tĩnh hơn chút, sau đó ấp úng nói: “Không sao, em sẽ cứu anh, em là đại ác long.”
Hi Lạc khẽ cười: “Đúng.”
Tammy nghiêm túc nói: “Em sẽ nói cho phụ vương biết, anh chính là vương phi của vương tử, nếu không phải anh, cả đời em sẽ không cưới!”
Hi Lạc nhẹ nhàng hôn vành tai Tammy:
“Được.”
Thiếu niên trong ngực thân thể mềm mại mà ấm áp.
Chỉ cần ôm, dường như tất cả đau khổ trên thế gian này, đều sẽ tiêu tán.
Hi Lạc ôm chặt thiếu niên trong ngực.
Hắn muốn… tha thứ cho chính mình.
Hắn muốn hạnh phúc.
Hắn muốn cùng thiếu niên trong lòng này… mãi mãi ở bên nhau.
[Thời gian] Một buổi sáng rất lâu sau này.
[Địa điểm] Trên một chiếc giường đôi siêu lớn trong cung điện.
Hi Lạc đột nhiên hỏi Tammy: “Trước đây… nếu như anh không làm gì cả… có phải em thực sự không gặp anh nữa?”
Tammy trừng mắt: “Sao có thể?! Anh coi Tammy là ai chứ?!! Em là người dễ dàng từ bỏ vậy sao?!! Em nhất định nhất định vẫn sẽ vẫn sẽ vẫn sẽ vẫn sẽ vẫn sẽ làm phiền anh!!!!”
Hi Lạc ôm Tammy vào lòng, khẽ hôn lên tóc cậu, cười nói: “Phải không?”
Tammy hừ hai tiếng, vô cùng đắc ý nói: “Đương nhiên! Anh đã chọc vào em rồi, cũng đừng có nghĩ trốn được, an tâm làm nam nhân của ác long em đi!!”
Trên mặt Hi Lạc còn mang theo ý cười, hắn đè Tammy xuống.
Được rồi… Ác long điện hạ của anh.
Kết thúc.