Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 98

“Arthur vương, đã lâu không gặp .” Duagloth thản nhiên nhìn gương mặt kinh ngạc của Arthur, khóe môi nhếch lên một đường cong sắc như dao, nở một nụ cười lạnh nhạt.

“Duagloth, hóa ra ngươi chính là người đứng sau thao túng mọi thứ.” Arthur nhanh chóng nhận ra được mọi chuyện.

“Người Saxon đã hàng phục La Mã, Arthur, nếu ngài là người thông minh thì cũng nên đầu hàng La Mã đi, đừng nên làm những chuyện vô bổ này làm gì.” Ánh mắt Dualogth lóe lên tia quỷ dị.

Arthur tự tin cười rộ lên:“Mặc kệ là người La Mã hay Saxon, ta nhất định sẽ đuổi các ngươi một lần ra khỏi lãnh thổ của ta! Duagloth, hãy xem thử cho kỹ tình thế bây giờ của ngươi đi, ngươi không còn đường lui nữa đâu!”

Duagloth cười cười:“Tuy nhiên, trước đó, ngài sẽ được gặp một vị tiểu thư vô cùng đáng yêu.” Vừa nói hắn vừa phất phất tay về phía sau lưng.

“Nhưng mà Arthur bệ hạ này, nếu ngài không hạ lệnh lui binh, ta sợ là ngài sẽ chẳng còn cơ hội được gặp cô gái này nữa đâu.”

Nương theo những lời nói nhẹ như tiếng đàn của hắn, trên tường thành đột nhiên hiện lên vô số những mũi tên. Từng tên binh lính kéo dãn cung tên, đồng loạt cùng nhắm ngay vào ngực cô gái tóc đen đang nằm trong tay Parsifal.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô gái ấy, trước mắt Arthur đột nhiên trống rỗng, bốn phía yên tĩnh không một tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng những giọt tuyết tan tí tách rơi nhẹ nhàng xuống mặt đất. Sau đó, hắn nghe được những tiếng rút binh khí giòn giã vang lên, nghe được tiếng gió vù vù thổi qua áo choàng và áo giáp sắt của mình, nghe thấy cả tiếng trống ngực đang đập loạn bên trong lớp giáp ấy.

Mùa đông mang theo bầu không khí lãnh lẽo và những đợt gió trong trẻo mà lạnh lùng, hơi nước đâm xuyên qua những lỗ nhỏ trên quần áo, lạnh thấu xương, ngay cả lông mao cũng dựng đứng cả lên.

Lâm Linh rùng mình một cái, lấy tay che đi ánh mắt sáng rỡ, nhịn xuống.

Arthur đứng đầu đội quân, bóng hắn và ngựa chìm trong bóng râm, đôi mắt phía dưới chiếc mũ giáp sáng ngời.

Thấy được mái tóc vàng chói mắt quen thuộc kia, đột nhiên nàng có cảm giác muốn khóc.

Màu vàng sáng rỡ chiếu xuyên qua từng đám sương bay phấp phới, trong không gian như chỉ đang lưu chuyển tiếng hô hấp của nàng và hắn.

“Duagloth, ngươi như thế là một kỵ sĩ chân chính sao? Cư nhiên lại dám giở thủ đoạn này!” Khải đứng một bên tức giận mắng to.

Đặc Lý Ti vỗ vai hắn như an ủi, ánh mắt tò mò nhìn Arthur, sau đó chuyển mắt, vô tình nhìn thấy Lancelot đang không chớp mắt nhìn chằm chằm vào đối phương đang đứng trên tường thành, môi mân thẳng táp, bàn tay cầm kiếm siết chặt.

“Arthur điện hạ, nếu như không đưa ra quyết định, ta sợ là sẽ tổn thương tới vị tiểu thư này a.” Duagloth vừa nói vừa ra dấu hiệu cho Parsifal kề chủy thủ lên cổ Lâm Linh.

“Từ từ đã, Parsifal, dừng tay lại, không được làm hại tới Lâm Linh của ta!” Hầu tước Gawain không nhịn được giơ cao thanh kiếm trong tay, chỉ về phía Parsifal nói,“Chỉ cần ngươi đảm bảo đừng để chủy thủ động vào nàng, ta sẽ nhường cho ngươi một nửa số tài sản!”

Parsifal hiển nhiên thoáng sửng sốt, nhưng sau đó lập tức tức giận trả lời lại một câu:“Tuy ta yêu tiền, nhưng ta cũng có quy tắc của chính mình.”

Lúc đó, Lâm Linh đột nhiên có cảm giác xúc động trước hành động của vị hầu tước biến thái mà trước giờ nàng vốn không hề ưa, nếu trừ cái tính đó ra, hầu tước nhất định sẽ vô cùng hoàn hảo. Nhưng đại thúc này đột nhiên mà quăng ra một nửa số tài sản, có khi nào sẽ ra ở ngoài đầu đường xó chợ không.

Khóe miệng Duagloth giãn ra một nụ cười lãnh khốc, duỗi tay kéo mạnh tóc Lâm Linh về phía mình:“Arthur điện hạ, khó quyết định như vậy sao? Như vậy thì đừng trách ta –”

“Duagloth,” Arthur đột nhiên cắt đứt lời hắn,“Ta chấp thuận.”

Lâm Linh khó tin mở to hai mắt, ngẩn ngơ nhìn mái đầu còn chói lòa hơn cả ánh mặt trời kia.

Cho dù dù là hư ảo cũng được, cho dù đó chỉ là ảo giác cũng được, nàng ngẩn đầu lên, để những giọt nước mắt chảy vào môi.

Nàng thấp giọng đọc tên hắn, đến khi quen thuộc và thỏa mãn.

Cái tên tiểu hài tử lần đầu gặp mặt bây giờ đã trưởng thành. Trước mặt nàng hoàn toàn là hình dáng của một thiếu niên.

Duagloth híp đôi mắt che đi ánh sáng bên trong:“Vậy, để tỏ thành ý, mời ngài cho binh lính của ngà hạ vũ khí xuống, đương nhiên, là kể cả ngài.” Nói xong, hắn cúi đầu, hạ giọng đủ để Lâm Linh nghe thấy,“Xem ra, hắn quan tâm người hơn so với tưởng tượn của ta. Đáng tiếc, chỉ tại điểm này mà hắn đã thua.”

Lâm Linh thấy đuôi mắt hắn lóe lên tia quỷ dị, tim giật thót, nhìn kỹ lại, nàng cả kinh.

Trên tường thành không biết từ khi nào đã xuất hiện vô vàng mũi tên từ mọi ngóc ngách. Từng thanh cung kéo dãn âm thầm nhắm vào đám kỵ sĩ dưới thành.

Lâm Linh hoảng hốt tột độ, âm thầm hô một tiếng không xong, nàng sẵn biết tên hắc công tước này tâm ngoan giảo hoạt, chắc chắc sẽ không đơn giản như vậy, hóa ra hắn đã bố trí sẵn đội cung tiễn hòng bắn lén đội quân Arthur!

Nếu như bọn Arthur bỏ vũ khí xuống, trong tay không tấc sắt...

Trong đầu của nàng đột nhiên hiện lên một đoạn ở hiện thực: Trong lịch sử của Arthur vương, Avalon là vùng đất tượng trưng cho kiếp sau. Arthur vương bị thương nặng không thể qua khỏi, được người tỷ tỷ cùng cha khác mẹ mai táng ở đây……

Arthur vương bị thương nặng không thể qua khỏi.

Arthur vương bị thương nặng không thể qua khỏi.

Nhưng lời này như một con ma lượng vòng trước mặt nàng, khiến cảm giác không yên trong nàng dần lớn lên.

Nàng thật sâu hít một hơi, muốn cảnh báo với bọn a, nhưng trong miệng lại bị nhét giẻ không phát ra được tiếng nào, chỉ có thể không ngừng lắc đầu nháy mắt. Nhưng khoảng cách lại quá xa nên a không thể nào thấy được.

Nhưng những điểm nhỏ ấy đương nhiên bị Duagloth nhìn thấu, hắn duỗi tay ôm chặt Lâm Linh vào lòng mình, khiến nàng không tài nào động đậy được, bên mội khẽ nở một nụ cười dụ hoặc:“Hóa ra ngươi không muốn rời xa ta, vậy thì hãy ở lại đây đi.”

“Duagloth, ta đáp ứng yêu cầu của ngươi, ngươi cũng phải tuân thủ lời hứa của mình.” Sắc mặt tái mét.

“Cái này là đương nhiên, chỉ cần các ngươi bỏ vũ khí xuống, ta sẽ trả lại nàng hoàn hảo vô khuyết cho ngươi.” Duagloth không chút hoang mang cười nói.

Arthur thoáng nghiêng đầu, hướng tay về phía đám kỵ sĩ:“Tất cả mau bỏ vũ khí xuống.”

Mọi người nhất thời đông cứng lại, đối với một gã kỵ sĩ mà nói, vũ khí với họ như hình với bóng, kêu họ bỏ vũ khí xuống chẳng khác nào như bảo họ cắt đi bóng của mình.

Leng keng!

Một tiếng vang chói tai vang lên giữa không gian tĩnh mịch, mọi người kinh ngạc quay đầu sang nhìn người đầu tiên bỏ kiếm xuống, cư nhiên là đệ nhất kỵ sĩ — Lancelot! Thấy đệ nhất kỵ sĩ của mình bỏ kiếm xuống, mọi người cũng lần lượt buông vũ khí của mình xuống.

Trong đầu Lâm Linh một mảnh hỗn loạn, Arthur trước mắt cách nàng rất xa, nhưng nàng có cảm giác nhận được tín hiệu từ ánh mắt của hắn.

Nghĩ cách thoát khỏi tên nam nhân kia!

Nàng âm thầm cảm tạ cái thế giới thần kỳ này đã triệt tiêu đi cái bệnh cận thị của nàng, để cho nàng có thể nhìn thấy rõ những chuyện này.

Nhưng làm thế nào nàng có thể thoát khỏi Duagloth đang kèm cặp mình?

Với lại bây giờ đang ở trên tường thành cao ngất ngưởng, nàng chạy trốn như thế nào a.

Thấy bọn kỵ sĩ đều lần lượt buông vũ khí, đồng tử Duagloth chậm rãi co lại, một tia sát ý thoáng lướt qua đuôi mắt, hắn chậm rãi vươn một tay, chuẩn bị ra lệnh cho các tiễn thủ.

Trong lòng Lâm Linh nóng như lửa đốt, nàng không muốn mình bị đem ra dùng để uy hiếp Arthur, nàng không muốn mọi người vì nàng mà hy sinh, không muốn trở thành sợi dây trói buộc hắn, không muốn không muốn, thực sự không muốn!

Ánh mắt nàng kích động xen lẫn bất an liếc xẹt qua lá lờ xí to phất phơ trên tường thành, trong đầu lóe lên một ý nghĩ!

Đúng rồi, mặc dù hắc công tước đang ở đây khiến nàng không thể sử dụng được ma pháp, nhưng nếu dùng cờ xí làm dù nhảy xuống, chắc cũng không đến nỗi nào, hơn nữa nhìn cờ xí này còn khá tốt, nếu như thử có khi nào sẽ thành công không?

Chỉ là, chỉ là nếu như không thành công thì……

Nghĩ tới đây, nàng cắn chặt môi, tự gật đầu an ủi chính mình, cho dù có không thành công đi nữa, nàng cũng chỉ biến mất khỏi trò chơi thôi, nếu như có thể bảo vệ hắn, nếu như có thể bảo vệ được những người bạn của mình, như vậy nàng cũng sẽ dũng cảm đối mặt.

Một giây trước nàng còn ngập ngừng, bây giờ đã hoàn toàn quyết tâm.

Vì tình yêu nàng dành cho hắn, tình yêu nàng dành cho bạn bè của mình, nàng có thể dũng cảm bất cứ lúc nào.

Nàng phải bảo vệ hắn.

Bảo vệ thế giới có hắn.
Bình Luận (0)
Comment