Ký Sự Cướp Nàng Dâu

Chương 35

Diệp Trì vừa nói xong liền thấy hối hận, hối hận thì hối hận, nhưng lời nói cũng đã thốt ra rồi, đường đường hán tử cao bảy thước, một lời đã nói ra không có lý nào thu hồi lại được, nếu như có cái bậc thang thì may ra.

Nghĩ như vậy liền liếc nhìn Thời Tiêu, suy nghĩ nếu nàng cảm thấy ủy khuất, tí tách rơi hai giọt nước mắt hoặc tỏ vẻ đáng thương nhìn hắn, hắn liền dứt khoát xuống nước, dù sao trong nội viện này cũng không có người khác, hắn dịu dàng nói hai câu nhận sai cũng không có người nào biết.

Nhưng điều hắn nghĩ chỉ dành cho nha đầu yếu ớt mong manh bình thường, còn nha đầu này tim cứng còn hơn đá, nửa điểm ủy khuất cũng không có, nghe hắn nói mấy lời khó nghe như thế, mặt không hề biến sắc, cứ nhàn nhạt nhìn hắn như vậy, trong mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng thật có thể làm rét lạnh lòng người ta: "Như vậy cũng tốt, tiểu vương gia nên đi tìm những nhân tình kia chơi đi, đừng quấy nhiễu cuộc sống thanh tịnh của tiểu nữ, hai ta chẳng dính dáng gì với nhau, tiểu nữ còn có chút việc, không thể tiễn tiểu vương gia rồi." Nói xong không đợi Diệp Trì lên tiếng đã xoay mặt đi vào nhà.

Diệp Trì tức giận, khuôn mặt xanh mét, đi vài bước ra tới cửa, nhấc chân vừa muốn đá văng cửa, nhưng lại chợt nhớ tới, đá văng cửa hắn có thể nói cái gì, vừa nãy lời nói cự tuyệt cũng đã nói ra rồi, chẳng lẽ hắn còn có thể mặt dày vô lại không thừa nhận, mặc dù da mặt hắn dày thì hiện tại cũng nên chấm dứt thôi, mà thôi, ngươi đã vô tình ta, mắc gì phải dán khuôn mặt nóng của mình vào bờ mông lạnh của nàng, một lần hai lần thì còn được, làm hoài thì mất hay, việc này chung quy phải ngươi tình ta nguyện, chứ chỉ có một mình hắn lao đầu vào thì có ích lợi gì.

Nghĩ như vậy, chợt thấy không có ý nghĩa, rút chân về, xoay người bước nhanh ra viện, đi ra cửa viện, Đắc Lộc đã dắt ngựa chờ ở bên ngoài rồi, Diệp Trì tức giận trừng mắt liếc hắn một cái nói: "Ngươi hay quá nhỉ."

Trong lòng Đắc Lộc nói không phải nô tài hay, mà là tiểu gia ngài bị ma nhập, chuyện này rõ ràng thấy đã không được, ý tứ sáng sớm hôm nay của nha đầu kia, Đắc Lộc thấy cũng muốn nghẹn cái rắm, mấy ngày này, có lúc nào thấy nha đầu kia cho gia chút hoà nhã đâu, hiện tại thì thấy hoà nhã rồi đó, ai ngờ chỉ là sử dụng chiêu mềm để đuổi gia đi mà thôi.

Trong lòng Đắc Lộc chỉ mong sao, tiểu gia nhà bọn họ tuy nói trước kia cũng lêu lỏng ở bên ngoài không về nhà, nhưng vài ngày cũng không thành chuyện thế này, hôm qua gã sai vặt trong phủ nói, lão Vương phi hỏi hơn 10 lần gia đang ở chỗ nào, bây giờ nếu tiểu gia kích động ở chỗ này mười ngày nửa tháng, trong phủ còn không phải rối loạn sao.

Nhưng hắn khuyên mấy lần cũng không có tác dụng, nha đầu kia đuổi tiểu gia đi há không phải vừa vặn sao, vì vậy, Đắc Lộc sáng sớm liền chuẩn bị ngựa chờ ở bên ngoài, chỉ chờ Diệp Trì vừa ra tới rời khỏi cái chỗ rách nát này.

Nghĩ như vậy vội nói: " Phong nhị gia vừa sai ngưới gửi thư cho ngài, nói mấy ngày rồi chưa tụ họp, đã bày tiệc ở Nhạn Lai Lâu rồi, đang chờ gia qua uống rượu."

Diệp Trì nghiêng người lên ngựa, cầm dây cương mắt lại không ngừng nhìn cửa viện, trong bụng nói thầm, chỉ cần nàng đi ra liếc hắn một cái, hắn liền có một lý do để lưu lại.

Vừa nghĩ như vậy, chỉ thấy cửa viện két một tiếng mở ra, trong lòng Diệp tiểu gia vui mừng quá xá, y như nhặt được thỏi vàng, suýt tý nữa là đã toét miệng cười, người đáng yêu kia đi ra, liền đem bao quần áo trong tay đưa cho Đắc Lộc nói: "Quần áo của tiểu vương gia nhà các ngươi." Liền xoay người đi vào, từ đầu tới đuôi ngay cả liếc mắt cũng không có nhìn tới Diệp Trì.

Vẻ mặt Diệp Trì tức giận, trên ngựa khẽ vươn tay, cắn răng nói: "Đưa túi kia phục cho ta."

Đắc Lộc vừa thấy sắc mặt kia của gia, nào dám không thuận theo, vội vàng đưa tới, Diệp Trì cầm trong tay, càng nghĩ càng nghẹn khuất, càng nghĩ càng oán hận, tay run lên mở bao quần áo ra, lấy quần áo ra, hai tay phanh ra xé làm hai ném dưới ngựa, quát to một tiếng: "Đi." Thúc vào bụng ngựa chạy như điên. Đắc Lộc nhìn quần áo rách làm hai trên mặt đất, dậm chân, cũng vội vàng chạy theo.

Đợi hai chủ tớ rời đi, Thời Tiêu mới từ trong sân đi ra, ngẩn ngơ nhìn quần áo rơi trên mặt đất một hồi, cuối cùng thở dài, nhặt lên rồi quay trở về, chợt nghe có người gọi nàng: "Thời Gia muội tử."

Thời Tiêu nhìn sang, thấy là nhị tú nương khuê nữ của Phan quả phụ, vội vàng giấu quần áo trong tay ra phía sau, nói: "Tú nương tỷ tỷ sao hôm nay rảnh rỗi như vậy?"

Phan tú nương đi tới, ánh mắt lòng vòng ở sau lưng nàng nói: "Nương ta bảo đến đưa mẫu hoa văn cho ngươi, nói muội muội là phúc tinh, lần trước sau khi muội muội rời khỏi cửa hàng nhà chúng ta, nương ta liền nhận thêm mấy việc, không chỉ may quần áo, còn có khăn trùm đầu, khăn, vớ giày nguyên bộ đều có, còn cố ý dặn dò cả mẫu hoa văn, có một cái ngũ phúc phủng thọ(1), có một phúc thọ song toàn(2), còn có cái tứ hợp như ý đấy(3), nương ta một người làm không nổi liền nghĩ đến Thời muội muội được việc, liền muốn nhờ muội muội giúp đỡ chút ít, nhưng mấy ngày nay không thấy muội muội đi tới cửa hàng, sợ không kịp nên dứt khoát bảo ta đưa tới, nhờ muội muội tốt xấu gì cũng giúp đỡ một ít, tránh làm lỡ chuyện tốt của khách hàng. "

(1) – (2) – (3)

Phải nói rằng Phan tú nương hôm nay thật đúng là không có nói dối, nương nàng ta gần đây nhận nhiều việc làm không hết, liền nhớ tới Thời Tiêu, nhưng đợi mấy ngày không thấy đến nên sáng sớm hôm nay mới bảo khuê nữ của bà đi một chuyến.

Phan tú nương mới đầu không chịu đi, sáng sớm không có xe ngựa cũng không có kiệu, tuy nói không xa, nhưng đi cũng phải mất hai khắc, hôm nay trời nắng, không chừng liền nám đen, kéo dài một lát, nương nàng ta tức giận, chỉ nàng mắng: "Uổng công nuôi ngươi tốn thức ăn, nếu như ngươi động tay giúp đỡ nương một chút, nương cần gì phải nhờ tới người ta, ngươi hay lắm, thêu cũng thêu không được, bây giờ kêu ngươi đi một chuyến, ngươi còn kì kèo không chịu đi, thế này đi, bây giờ nương không mở cửa hàng nữa, cửa hàng mà đóng thì nương không tốn hao hết, nhưng nương nói cho ngươi biết, còn muốn mặc quần áo loè loẹt hay hoa văn mới nhất gì đó thi ngươi khỏi phải nghĩ đến nữa, kiếm không ra tiền thì nguơi chờ ăn không khí đi."

Phan tú nương thấy nương nàng thật sự tức giận, liền cũng không dám kì kèo nữa, cầm lấy mẫu hoa văn lầm bầm một câu: "Ai nói ta không đi, dù sao cũng phải chờ ta rửa mặt xong chải đầu đã! Không rối bù như vậy đi ra ngoài, để người ta thấy há không phải chê cười ta chết sao."

Nương nàng hừ một tiếng, đuổi nàng một cái nói: "thừa lúc còn sớm mà thay đổi quần áo của ngươi đi, ngươi nhìn xem có nữ nhân nhà đàng hoàng nào mà ăn mặc giống ngươi đi ra đường không, chúng ta cũng không phải nhà cao cửa rộng, ngươi mặc quần áo tơ lụa đi ra ngoài như vậy, nhỡ khiến người ta nổi lòng tham, tưởng ngươi là nhà giàu mà cướp, xem có oan uổng hay không."

Khuyên can mãi, Phan tú nương mới thay một thân quần áo hơi cũ, thế nhưng đoá hoa mẫu đơn bên tóc mai vô luận thế nào cũng không chịu lấy xuống, cứ như vậy mà đi, trên đường đi cũng gây chú ý không ít.

Đến phố nhỏ Tỉnh Thủy, vừa muốn đi vào trong, thì thấy gã sai vặt bên cạnh vị công tử ngày đó đi vào cửa hàng nhà nàng đang dẫn ngựa đứng trước cửa viện.

Hai mắt Phan tú nương sáng lên, suy nghĩ hôm nay nàng không thể gặp vị công tử kia rồi, liền không vội vã đi tớ mà trốn ở chân tường bên kia nhìn.

Mắt nhìn Diệp Trì đi ra lên ngựa, Thời Tiêu chạy đến đưa bao quần áo, công tử kia xé quần áo trong bao thành hai khúc, vứt trên mặt đất nghênh ngang rời đi, Thời Tiêu ngẩn ngơ một lát liền nhặt quần áo lên.

Phan tú nương trong lòng liền suy nghĩ, hai người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, dáng vẻ công tử giống như là nhìn trúng Thời nha đầu, ngày đó còn lén lút ở phía sau, hôm nay đã tới cửa rồi, nghĩ vậy âm thầm nhếch miệng, thầm nghĩ đã nói Thời nha đầu cũng không phải người hiền lành gì, nếu thật hiền lành, làm sao nam tử lại đến nhà.

Nhưng sắc mặt vị công tử kia rõ ràng chính là tức giận, chẳng lẽ cãi nhau, hoặc là, công tử kia chán nha đầu kia rồi nên ném qua tay.

Nghĩ như vậy, trong đầu Phan tú nương dễ chịu một ít, suy nghĩ chút nữa nghe ngóng lai lịch của công tử này, thật không uổng công sáng sớm nàng đi chuyến này rồi.

Thời Tiêu nào biết được tâm tư của nàng ta, nghe ý của nàng ta, nói một hồi cũng không rõ, liền nói: "Tú nương tỷ tỷ vào phòng ngồi đi, đi một đoạn đường rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút, uống chén nước, rồi nói rõ ràng với ta, cái nào gấp hơn thì ta tranh thủ làm trước, cái nào chưa vội thì ta từ từ làm."

Nói xong để tú nương đi vào, Phan tú nương vừa vào viện, liền thoáng nhìn bàn chén bát phía dưới cây hòe chưa kịp thu dọn, thầm nghĩ, quả thật là cãi nhau.

Thời Tiêu bảo nàng vào phòng Quyên Tử ngồi xuống, lợi dụng thời gian đi rót nước thì thu dọn sơ chiếc bàn ngoài kia rồi mới đem nước vào phòng cho Phan tú nương, cầm mẫu hoa văn nàng ta mang đến nhìn, thấy đều là việc thêu vô cùng tỉ mỉ, liền nói: "Mấy cái này phải làm trong bao lâu?"

Phan tú nương uống một hớp nói: "Cái ngũ phúc phủng thọ này thì cần gấp hơn một chút, tháng sau cần tới, còn hai cái còn lại không vội, mẹ ta nói rồi, trước Trung thu làm xong là được."

Thời Tiêu nhẹ nhàng thở ra: "Này thì được, chứ gấp quá thì không làm kịp đâu." Nói xong nàng phân mẫu hoa văn này ra gói kỹ để ở một bên, từ trong khay lấy ra một đôi giày đưa cho Phan tú nương: "Đúng lúc tỷ tỷ đến, đem đôi giày này về cho thẩm, hy vọng thẩm không chê."

Phan tú nương nhận lấy mà ngay cả lời nói khách khí cũng không có, Thời Tiêu từ trước đến nay biết rõ tính tình của nàng ta nên cũng không để ý, lại nghe Phan tú nương hỏi: "Vừa nãy ở ngoài cửa nhìn thấy một công tử từ nhà của ngươi đi ra, là thân thích nhà ngươi hay sao?"

Ánh mắt Thời Tiêu lóe lên, suy nghĩ đừng nói Phan tú nương này nhìn trúng Diệp Trì đấy nhé, sớm nghe người ta nói qua, nhị khuê nữ của Phan quả phụ mắt cao, nói bao nhiêu nhà chồng cũng không thành, không phải ngại nghèo, chính là ngại người ta không thân phận, luôn mồm nói không muốn gả qua phải chịu đói chịu khổ, Thời Tiêu thấy Phan tú nương chính là bị nương nàng nuông chiều sanh hư, nghĩ cứ muốn trèo cao hưởng phúc, nào biết những nhà cao cửa rộng như thế sao có thể nói trèo là trèo, không môn đăng hộ đối, cho dù có trèo được thì cũng sẽ chịu đau khổ thôi.

Đặc biệt là cái thằng nhãi Diệp Trì kia cũng chẳng phải người tốt lành gì, nêu nàng đi nói với nàng ta, trở về nàng ta mà nghĩ không thoáng đi kiếm tên kia, nhất định sẽ bị Diệp Trì nhục nhã một trận, chẳng phải là tự tìm phiền não sao.

Nghĩ đến liền nói: "Không phải thân thích của nhà ta, là gõ cửa hỏi nhầm nhà thôi."

Tú nương nghe xong sắc mặt liền khó coi: "Ai ôi!!!, lời này của muội muội là lừa muốn ai đó, đi gõ nhầm cửa à, sao không nói là gõ đúng cửa nhà của muội, muội muội không muốn nói thì không nói, hà tất dùng những lời nói dối này qua loa với ta, không sợ người khác đoạt nam nhân của muội muội à." Quăng lại câu nói liền nhấc mông rời đi.

Thời Tiêu nói mấy câu ngăn nàng ta lại cũng không được, cố tình đuổi theo nói với nàng ta cho rõ ràng, rồi lại nghĩ, Phan tú nương này là một người hồ đồ, nàng ta tính toán thiệt hơn với mình, nàng có nói cái gì nữa cũng không tốt, dứt khoát cho nàng ta cảm thấy như vậy cũng tốt, tránh khỏi trêu chọc đến Diệp Trì, chọc ra chuyện lớn, mặc dù không để ý tới nàng ta, nhưng nương nàng ta đối với nàng cũng không kém.

Nghĩ như vậy, cũng liền không có phản ứng lại chuyện này nữa, dù sao Diệp Trì cũng đã rời đi, nàng với cha tiếp tục cuộc sống yên tĩnh, nhưng vẫn là câu nói xưa kia, không sợ kẻ trộm trộm chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương, Thời Tiêu chỉ muốn trải qua cuộc sống yên tĩnh, từ lúc nàng bắt đầu trêu chọc Diệp Trì, nghĩ tới cuộc sống gia đình yên tĩnh, vậy thì hai chữ yên tĩnh, khỏi phải nghĩ đến...
Bình Luận (0)
Comment