Một câu nói kia của Diệp tiểu gia, Định Thân Vương thiếu chút nữa bất tỉnh nhân sự, giơ tay lên chỉ hắn, cả người cũng run rẩy, cả buổi mới phun ra: "Nghịch tử nghịch tử."
Vương phi thấy khuôn mặt vương gia tức giận không còn chút máu, sợ tức giận quá không tốt, vội vàng tới đỡ Định Thân Vương và nói với Diệp Trì: "Nói bậy bạ gì đó, nhà kia có bao nhiêu phúc, dám để ngươi đến làm cô gia, có chuyện gì sao không nói cho đàng hoàng, gấp gáp nóng nảy như vậy làm cái gì."
Diệp Trì lại nói: "Nếu không phải vợ ta dặn dò không cho ta nóng nảy, ta còn có thể bình tĩnh nói chuyện như vậy sao, tóm lại chỉ một câu, đời này ta chỉ muốn một mình nàng thôi, người nào cũng không muốn, các ngươi không cho ta lấy, ta liền ở rể, không phải nàng không lấy."
Nghe xong câu này, Định Thân Vương ngược lại không biết trong lòng mình là tư vị gì, không ngờ, làm cha như ông nói cái gì cũng đều vô dụng, tiểu tử này một câu cũng không nghe, nhưng nha đầu kia tùy tiện nói một câu, tiểu tử này coi như thánh chỉ, còn mở miệng một tiếng nàng dâu, Định Thân Vương nghe cũng ê răng.
Lại nghe câu này của hắn, ngược lại đè xuống lửa giận, tỉnh táo suy nghĩ lại chuyện này, Trạng Nguyên Lang đối với vị hôn thê hắn đính hôn từ thuở nhỏ, tình cảm vô cùng sâu đậm, cái này ông rõ hơn người khác, vì Thời Gia cô nương, từ chối nhân duyên với Cửu công chúa, thà rằng không công danh, cũng phải về quê đón dâu, phần thâm tình này sao có thể đơn giản buông tay, nhưng Diệp Trì tiểu tử này vì say mê nha đầu kia, bản thân ông cũng đã được chứng kiến, bằng không, lúc trước cũng không đến mức dùng phương pháp hạ dược hạ lưu này, bắt hắn nhốt trong phủ.
Định Thân Vương biết rõ tính tình của tiểu tử này, tuy nói biết hắn sẽ không như vậy, nhưng Định Thân Vương lúc ấy suy nghĩ, người ta sắp thành hôn rồi, tiểu tử này không cam lòng thì thế nào, nhưng ông lại quên mất, tiểu tử này từ nhỏ chính là bá vương, nhìn trúng vật gì, sẽ không có chuyện không lấy được tới tay, giờ đổi thành nữ nhân, thì càng thần kì hơn nữa.
Chuyện cho tới tình trạng ngày hôm nay, Định Thân Vương không cần nghĩ cũng biết, nhất định là con mình giở trò quỷ, cho dù hoả hoạn ở Thời Gia là do cữu cữu của Minh Chương làm, chuyện này Thời Gia nha đầu làm sao mà biết được, Minh Chương có tra ra cái gì, tất nhiên là phải giấu giếm, làm sao dám rêu rao khắp nơi, mà tiểu tử Diệp Trì này khẳng định hiểu, chỉ cần đem chuyện này chọc ra, cho dù Trạng Nguyên Lang và Thời Gia cô nương lưỡng tình tương duyệt thế nào, chuyện hôn nhân cũng phải huỷ bỏ.
Vì vậy, không khó đoán ra hết thảy đều do nghịch tử của ông ở phía sau giật dây, nghĩ như vậy, Định Thân Vương chợt thấy có chút vui mừng, nhìn từng bước từng bước, thật sự có chút tiến bộ rồi, nếu dùng ở chỗ đứng đắn, ông cũng không cần cả ngày buồn rầu, vì một Thời Gia nha đầu, tiểu tử này lại trưởng thành có tiền đồ.
Chợt nghe lời hắn vừa nói, trong lòng Định Thân Vương liền ngăn không được chua xót, ông không quản được tiểu tử này, nhưng lại có người có thể quản, nói cái gì tiểu tử này cũng nghe.
Nghĩ đến đây, Định Thân Vương hừ một tiếng: "Ngươi thật biết nghe lời, cha ngươi nói bao nhiêu câu, cũng không có lọt tai, nha đầu kia một câu cũng thành thánh chỉ, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi muốn lấy, nha đầu kia nguyện gả sao, theo ta thấy, tình cảm của nàng và Minh Chương, cho dù không thể thành thân, cũng không có khả năng gả cho ngươi."
Diệp Trì nghe xong lời này, trong lòng nói rốt cuộc cũng là cha mình, mặc dù rất thích tiểu bạch kiểm Hứa Minh Chương kia, sao cũng không sánh bằng phụ tử ruột thịt, liền cũng không vội, còn qua đi tiếp tay của mẹ hắn, đỡ cha hắn ngồi xuống.
Định Thân Vương tức giận trừng mắt liếc hắn một cái nói: "Sớm muộn gì bị ngươi làm tức chết, còn đỡ ta làm cái gì, sớm gọi người khiêng vô quan tài là hợp lý nhất."
Trong miệng nói như vậy, cuối cùng cũng không hất Diệp Trì ra, Diệp Trì cũng liền hếch mũi lên mặt mà nói: "Nghe người nói xong lời này, ta thấy có ai làm cha như người không, làm người tức chết sao, người đi đâu cũng không tìm được người thứ hai như ta đâu, huống hồ, người còn chưa có ôm được tôn tử mà, ngày nào đó ta lấy nàng dâu về nhà, sinh cho người tôn tử mập mạp, tùy người dạy hắn đọc sách thật tốt, con trai của ngài không có thành tựu, nhưng tôn tử của ngài đầy bụng kinh luân, gia gia như người lúc ấy không phải sẽ rạng ngời sao."
Một câu nói làm lão vương phi vui vẻ, chỉ vào hắn và vương phi nói: " Trì Ca mà mở miệng, người chết đều có thể nói thành người sống, nàng dâu kia còn chưa cưới về nhà, ngược lại đã bán con mình trước rồi, nếu thật sự như vậy, lỡ tằng tôn của ta bị cha nó hù doạ, không dám tới đầu thai thì sao."
Một câu nói khiến mọi người trong phòng đều cười theo, nụ cười này cũng thuận lý thành chương phá vỡ bầu không khí căng thẳng, lão vương phi vẫy tay Diệp Trì gọi hắn tới, đưa tay kéo tay của hắn nói: "Trì ca, cha ngươi tuy nói không dễ nghe, nhưng có một câu ngược lại rất có lý đấy, nói chờ ngươi cưới vợ, nhưng tổ mẫu đã đợi nhiều năm lắm rồi, ngươi nói cũng đúng, ba thế hệ trước, chúng ta bất quá cũng chỉ là gia đình chăn bò chăn dê mà thôi, vì vậy dòng dõi này, tổ mẫu cũng không chọn lựa, tình cảm phải là ngươi tình ta nguyện, nói trắng ra là, chính là trong lòng người ta phải có ngươi, ngươi đây gánh cạo đầu một đầu gánh nóng(1), thành hôn rồi, cũng sống không vui vẻ gì, ngươi nói thật với tổ mẫu, trong lòng nàng có ngươi sao?"
(1) Gánh cạo đầu một đầu gánh nóng: Ngày xưa, các thợ cắt tóc thường dùng gánh để cắt tóc rong, một đầu để dụng cụ cắt tóc, đầu kia đặt bếp lò nóng. Câu này dùng để nói một người tình nguyện dâng hiến tất cả, còn người kia lại dửng dưng.
Ánh sáng trong mắt Diệp Trì bỗng chốc tối đi phân nửa, cố tình gắng gượng nói có, nhưng lời này bản thân hắn đều nói không ra miệng, chỉ đành phải nói: "Dù sao ta chỉ cần lấy nàng, không có nàng, Tôn nhi sống cũng không có ý nghĩa."
Lời này hắn vừa nói ra, lão vương phi và Định Thân Vương hai người đều lặng người, lão vương phi thở dài nói: "Ngươi nghĩ kỹ đi, nếu như trong lòng nàng không có ngươi, cho dù lấy về làm vợ ngươi, cũng không nhất định một lòng với ngươi, nhất là trong lòng nàng nếu như có người khác, thì càng hỏng mất, trong lòng đã có người khác chiếm mất, ngươi có đối tốt với nàng, cũng không thể đi vào lòng nàng, như vậy ngươi cũng không thể vui vẻ."
Diệp Trì không chút lựa chọn gật gật đầu: "Thật ra ta cảm thấy được, trong lòng nàng cũng không phải không có ta, nhưng có bao nhiêu thì ta không biết, huống hồ, trước kia ta đã nghĩ kỹ, cho dù trong lòng nàng một chút cũng không có ta, cũng không sao, ta cũng yêu nàng, đối nàng tốt là đủ rồi, lúc đầu nàng không thèm phản ứng đến ta, bây giờ có thể ở cùng một chỗ nói chuyện vui vẻ với ta, Tôn nhi không cầu cái khác, chỉ cầu nàng có thể cười với Tôn nhi, Tôn nhi đã thấy mãn nguyện rồi."
Những lời này từ trong miệng Diệp Trì nói ra, thực làm cả lão vương phi và Định Thân Vương trấn trụ, không biết qua bao lâu, lão vương phi mới nói: "Nếu như thế, chúng ta còn ngăn cản làm cái gì, nghĩ cách lo liệu đi,vchuyện này còn phải hướng Hoàng thượng thỉnh chỉ, ngươi và Hoàng Thượng thì được rồi, tổ mẫu sẽ không nhiều chuyện, tự ngươi đi trêu chọc Hoàng Thượng đi."
Diệp Trì nghe xong cao hứng suýt tý nữa nhảy dựng lên, bịch quỳ trên mặt đất tùng tùng dập đầu lạy ba cái: "Tôn nhi tạ tổ mẫu thành toàn, người có thể cứu tính mệnh của Tôn nhi rồi."
Lão Vương phi khoát tay một cái nói: "Được rồi, bớt giả bộ ở trước mặt tổ mẫu đi, đây là tổ mẫu đồng ý, nếu tổ mẫu không đồng ý, không biết ngươi có lật trời không, ồn ào làm tổ mẫu đau đầu rồi, nhanh cút ra ngoài, để cho ta hảo hảo thanh tĩnh thanh tĩnh chút."
Ý nguyện Diệp Trì đạt được, quả thực không đợi được nữa, hận không thể chạy tới chỗ vợ hắn báo tin vui, ba tháo hai chạy đi ra, chờ không thấy hắn nữa, vương phi lúc này mới nói: "Lão tổ tông sao lại đồng ý với hắn, cô nương kia lai lịch ra sao, tính tình thế nào, còn chưa hiểu rõ, liều lĩnh cưới vào sợ không thỏa đáng."
Lão Vương phi nói: "Ta cũng không gạt hai người các ngươi, hôm nay ta đi gặp nha đầu kia, dáng vẻ tính tình đều không có gì để xoi mói, là một đứa bé ngoan, nếu nói là không ổn, chính là hôn sự của Trạng Nguyên Lang mà cha Trì Ca nói, chuyện này lúc đầu vốn ta không biết, vừa nghe thấy cha Trì Ca nói, trong lòng cũng thấy không tốt, nhân phẩm của Trì Ca, chodù chọn tiên nữ cũng xứng đôi, làm cái gì phải tìm người đã có hôn sự, nhưng ngươi không nghe Trì Ca vừa nói những lời kia sao, hắn từ sinh ra đến nay hơn hai mươi năm, có từng nghe thấy hắn nói qua như vậy không, ta vừa nghe những lời kia của hắn, trong lòng cũng khó chịu theo, từ xưa chữ tình là nan giải nhất, ta nghĩ nha đầu kia và Trì Ca ta, nếu không phải là duyên phận kiếp trước, chúng ta ngăn cũng ngăn không được, chẳng bằng theo hắn, là tốt hay xấu, nhìn tạo hóa sau này của bọn chúng thôi."
Một lời làm hai vợ chồng Định Thân Vương không thốt nên lời, con mình mình còn không biết sao, tính tình tựa như bá vương, hôm nay nói những lời kia, mọi người nghe mà xót cả lòng.
Ra khỏi viện của lão vương phi, vương phi nói với Định Thân Vương: "Lão tổ tông đã đồng ý cho Trì Ca, nàng dâu này xem như đã định rồi, ta nói ông cũng đừng nhìn Trì Ca bằng vẻ mặt đó nữa, nàng dâu sắp vào cửa rồi, ông và Trì Ca cứ như vậy, con dâu thấy sẽ nói thế nào."
Định Thân Vương hừ một tiếng: "Nghe lời này của bà, thì ra con của bà làm nên chuyện lớn, ngược lại là ta không phải, bản thân ta cũng nhìn thấu, ngày nào đó bị tiểu tử này làm tức chết mới yên tĩnh được, cũng tránh khỏi nhìn thấy cho bực bội."
Nói xong vung tay một cái đi trước một bước, vương phi sửng sốt một chút, nói lầm bầm một câu: "Con của ta, làm như không phải chuyện của ông vậy..."
Không nói hai vợ chồng khôi hài này nữa, nói tới Diệp Trì, từ trong phủ đi ra, vốn muốn chạy tới phố nhỏ Tỉnh Thủy, nhưng nhớ tới lão vương phi nói, suy nghĩ không bằng trước vào cung xin Hoàng Thượng thánh chỉ tứ hôn, chuyện này thật sự ván đã đóng thuyền rồi.
Nghĩ như vậy quay đầu ngựa lại đi về hướng cửa cung, Sùng Nhân đế hôm nay vừa thấy Diệp Trì đầu liền đau, tiểu tử này chính là trùm gây hoạ, lúc đầu đại náo Thị Lang phủ, đoạt vợ trạng nguyên, thật không dễ dàng gì.
Thành thật mà nói cũng lạ, Hứa Minh Chương và tiểu tử này theo lý là tình địch, đánh nhau một trận kia, mặc dù hắn không tận mắt chứng kiến, nhưng nhìn vết thương của hai người này, cũng biết hai ngươi này nhất định ngươi chết ta sống.
Thật ra trong lòng Sùng Nhân đế cảm thấy đặc biệt mới mẻ, nói cho cùng, chỉ một nữ nhân mà thôi, coi như là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, bất quá cũng chỉ là hồng phấn khô lâu, đâu đến mỗi phải giày vò chết sống như vậy.
Nhớ tới ngày đó, tiểu tử này gây khó dễ uy hiếp bắt hắn tứ hôn, Sùng Nhân đế sợ hắn lại đến, vì vậy vừa thấy hắn, Sùng Nhân đế đánh đòn phủ đầu nói: "Nếu nói chuyện tứ hôn, sớm hãy câm miệng, nàng dâu đó Trạng Nguyên Lang sắp lấy về nhà rồi, ngươi nói cái gì cũng muộn rồi."
Diệp Trì lại nói: "Cái gì sắp lấy về nhà, sớm huỷ bỏ rồi, Hoàng Thượng không biết đâu, Trạng Nguyên Lang này có một người cậu ruột, tham lam muốn lấy mấy bức họa tổ truyền trong nhà vợ ta, liền nổi lên ý xấu xa, đốt nhà vợ ta, mẹ vợ ta đau buồn quá nên bệnh chết, cha vợ ta bị hun khói thành bệnh phổi, khó khăn lắm mới chữa khỏi, người nói thâm cừu đại hận như thế, vợ ta còn có thể gả cho hắn sao."
Sùng Nhân đế bị hắn một câu vợ hắn làm cho choáng váng, cả buổi mới vuốt thuận, nàng dâu trong miệng tiểu tử này, chính là vị hôn thê của Trạng Nguyên Lang, những chuyện này ngược chưa từng nghe nói, nếu quả thật như thế, hôn sự này của Trạng Nguyên Lang coi như thất bại.
Hơi suy nghĩ chút còn có cái gì không hiểu, xác định là tiểu tử này sau lưng dùng ám chiêu mà, nghĩ đến đây, Sùng Nhân đế nói: "Ngươi tới không phải muốn nói với trẫm những điều này chứ."
Diệp Trì hì hì cười nói: "Tất nhiên không phải, thần đệ là muốn xin vạn tuế gia tứ hôn, chỗ lão vương phi nhà ta cũng gật đầu rồi, chỉ cần người hạ chỉ, thần đệ liền có thể cưới nàng dâu về nhà rồi."
Sùng Nhân đế sợ hắn lại lừa gạt mình, nhưng nghĩ nếu không thoả mãn hắn, tiểu tử này không biết quấy rầy hắn thế nào nữa, hắn quả thực không rảnh đánh thái cực với tiểu tử này, vả lại, chuyện tứ hôn này cũng không thể nói ban thưởng liền ban thưởng.
Nghĩ vậy, liền nói với hắn: "Chuyện này ta nhớ kỹ rồi, ngày mai ngươi gọi cha ngươi tới, nếu đúng như vậy, liền đồng ý với ngươi, trẫm hạ chỉ, nếu như ngươi lừa gạt trẫm, cẩn thận tội khi quân là phải rơi đầu đấy."
Dỗ dành lẫn hù doạ Diệp Trì đuổi đi, Diệp Trì chân trước ra khỏi ngự thư phòng không đầy một lát, Lưu Hải liền đi vào nói: "Vạn tuế gia, Cửu công chúa đến..."