Ký Sự Cướp Nàng Dâu

Chương 82

Lúc Thời Tiêu tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong xe ngựa đang chạy băng băng, xe ngựa có lẽ tương đối lớn, bởi vì nàng nằm cũng có thể cảm giác được không có thiếu không gian, ngay từ đầu, Thời Tiêu nghĩ chính là Diệp Trì, với tính tình Diệp Trì, làm ra chuyện như vậy dường như cũng hợp tình hợp lý.

Thật ra sau khi Diệp Trì hầm hầm rời đi, Thời Tiêu liền hối hận, nàng cũng không phải là thật sự muốn ở lại chỗ này, nàng chỉ là muốn để tang cho cha mẹ, có vậy thôi mà hắn cũng giận, nhất quyết không đồng ý như vậy, còn nói trở về lấy mười tám người trái ôm phải ấp, nói không chừng trong lòng của hắn thật sự nghĩ như vậy, nhưng ngại nàng vướng bận nên chỉ ước gì nàng không quay về.

Nhưng sau khi chờ hắn rời đi, Thời Tiêu lại nhịn không được hối hận, trước kia tại sao khi nàng không để ý tới hắn, hắn không phải đều là mặt dày mày dạn dỗ dành nàng, sao lúc này lại không làm như vậy, chẳng lẽ là chán ghét nàng rồi, nếu như hắn nhẹ nhàng dỗ dành nàng vài câu, cùng nàng ở chỗ này canh giữ mấy ngày thì cũng đâu đến nỗi phải cãi nhau như thế, suy cho cùng chắc là không phải cha ruột của hắn, đừng nhìn lúc đầu hiếu thuận như vậy, đều là giả dối cả, người vừa đi, liền một ngày cũng không muốn chờ đợi.

Nếu đã như thế thì quay trở lại làm chi, nghĩ đến đây không khỏi ngồi dậy, nàng ngồi dậy, trong xe cũng sáng lên, ánh sáng bất ngờ nhưng cũng không chói mắt, Thời Tiêu nhìn sang, một người ngồi đối diện, trong tay cầm đồ vật, Thời Tiêu cũng không xa lạ gì, là dạ minh châu, trong phòng nàng có hai viên như vậy, là hoàng thượng ban thuởng, lúc châu quang lưu chuyển, chiếu ra một đôi mắt sâu thẳm màu xanh.

Thời Tiêu sững sờ: “Tại sao lại là ngươi, ngươi không phải đã quay về Cáp Bắc Quốc sao?”

Cáp Lộc Tán cười một tiếng: “ Sao lại không thể là ta, quận mã gia của An Bình quận chúa trở về, nhưng Vương của cáp Bắc Quốc vẫn lưu lại Đại Yến, lại không nghĩ, có được tiểu vương phi ngoài ý muốn như vậy.”

Trong lòng Thời Tiêu cực kỳ hoảng sợ, nhưng cố hết sức bình tĩnh: “Đã biết ta là tiểu vương phi, tại sao lại dám quá đáng như vậy, nhanh đưa ta trở về, để tránh tạo thành hiểu lầm, vọng động chuyện binh đao.”

Vọng động chuyện binh đao? Cáp Lộc Tán hừ một tiếng: “Đại Yến giàu có phồn vinh, nào biết Cáp Bắc Quốc chúng ta khổ, còn muốn chúng ta hằng năm tiến cống, cơm cũng không có để ăn, không động binh đao, lẽ nào chờ chết.”

Thời Tiêu hít vào một hơi: “Ngươi lần này tới không phải là vì hòa thân?”

”Hòa thân? nực cười, Cáp Lộc Tán ta sao phải lo lắng không có vợ, hoàng đế các ngươi ném cho bổn vương một nữ nhân không ai muốn làm cái gì, An Bình quận chúa, lúc này chỉ sợ đã hầu hạ mấy chục tướng sĩ dưới trướng của ta.”

Sắc mặt Thời Tiêu trắng bệch, Cáp Lộc Tán chợt sáp đến: “Nhưng đó là nàng ta, nếu là tiểu vương phi, bổn vương lại không nỡ, tiểu vương phi là nữ nhân dịu dàng ôn nhu uyển chuyển như vậy, bổn vương rất thích.”

Nói xong đưa tay muốn sờ mặt Thời Tiêu, Thời Tiêu vội vàng tránh đi, đầu óc nhanh chóng vòng mấy vòng, nàng nhớ rõ, Diệp Trì nói với nàng mấy lần, nói Cáp Lộc Tán tuy là dị tộc, nhưng là anh hùng trăm phần trăm, Diệp Trì mặc dù hoang đường, nhưng rất có khả năng nhận thức người, mấy huynh đệ của hắn, mọi người bên ngoài đều nói là hoàn khố, tiếp xúc qua mới hiểu được, hoàn khố bất quá là người ngoài nhìn thấy thôi, bọn họ là sống tự do tự tại.

Với Diệp Trì mà nói, chính là bọn họ sinh ra đã như thế, cần gì phải gian khổ học tập mười năm để mai kia hiển quý đâu, về sau, Thời Tiêu ngẫm lại cũng thấy có chút đạo lý, huống chi, bọn họ cũng không có ăn không ngồi rồi như trước kia nàng nghĩ, mỗi người đều có bản lãnh.

Diệp Trì nói rất đúng, mấy người bọn hắn mặc dù hồ đồ dựa vào trong nhà cho tới bây giờ, nhưng nếu như rời nhà thì vẫn có thể sống thoải mái, lời này Thời Tiêu tin, vì vậy, ngoại trừ dỗ dành nàng, những cái khác Diệp Trì vẫn tương đối đáng tin cậy.

Nói cách khác, Cáp Lộc Tán này không phải là một người tùy ý khinh bạc nữ nhân, thực tế, nàng vẫn là vợ Diệp Trì, Nghĩ đến đây, Thời Tiêu mở miệng nói: “Uổng công cho Diệp Trì khen ngươi là anh hùng chính trực, lại không nghĩ tới là một người lỗ mãng.”

Cáp Lộc Tán hiển nhiên có chút ngoài ý muốn, điều này cũng không trách được hắn, lúc Diệp Trì và huynh muội bọn họ cùng một chỗ, chưa từng nói được lời nào hay, há miệng mọi rợ, ngậm miệng mọi rợ, mình cũng thích kết bạn với hắn, so với những đại thần khẩu phật tâm xà kia, tính tình Diệp Trì càng hợp với tính khí của hắn, thỉnh thoảng hắn còn nghĩ, Diệp Trì phải là người nhà cáp Bắc Quốc bọn họ mới đúng, tính tình sảng khoái, có bản lĩnh thật sự, đáng tiếc hắn là tiểu vương gia Đại Yến, bằng không thì, hắn thật muốn tám lạy kết giao với hắn, trở thành huynh đệ khác nước.

Nhưng Diệp Trì thuộc về Diệp Trì, cùng cái khác không quan hệ, ngày đó trên đường ngăn lại ngựa đang hoảng sợ, đẩy cửa xe ra nhìn thấy nàng trong nháy mắt, Cáp Lộc Tán cũng nhớ tới mẹ của mình.

Mẫu thân hắn là người Đại Yến, cũng xem như nữ nhân quan gia nghèo túng, sau khi cửa nát nhà tan gián tiếp bị bán qua Cáp Bắc Quốc, dâng cho phụ thân hắn, tiếng quan thoại của hắn là mẫu thân dạy, mẫu thân không chỉ có dạy hắn tiếng quan thoại, còn dạy hắn thi từ ca phú của Đại Yến, trong lòng hắn, mẫu thân là nữ nhân tốt đẹp nhất thiên hạ, mà Thời Tiêu rất giống mẫu thân hắn.

Cáp Lộc Tán nhìn nàng sau nửa ngày nói: “Ngày đó ngươi nói phu thê Đại Yến các ngươi lưỡng tình tương duyệt, sinh tử không rời, ta nghe nói ngươi và Diệp Trì lại không phải như thế, hắn có thể cướp ngươi từ trong tay Trạng Nguyên Lang làm vương phi, bổn vương hôm nay noi theo mà thôi, ngươi yên tâm, bổn vương thích ngươi, ngươi và An Bình quận chúa tất nhiên là bất đồng, cho dù đến Cáp Bắc Quốc, cũng không ai mảy may dám động tới ngươi, bổn vương dẫn ngươi đi nhận thức phong quang của Bắc Quốc ta, ngươi nhất định sẽ thích.” Nói xong đưa tay ôm lấy nàng.

Thời Tiêu chợt thấy trong bụng quặn đau, cũng không còn khí lực đẩy hắn ra, Cáp Lộc Tán ôm nàng vào trong ngực chợt thấy không đúng, cúi đầu nhìn lại, dọa nhảy dựng lên: “Ngươi, ngươi ai chẳng lẽ là...”

Thời Tiêu đã hôn mê bất tỉnh, trong mơ mơ màng màng dường như nghe thấy có người nói chuyện, Thời Tiêu mở mắt ra, không biết làm sao mí mắt nặng ngàn cân, cố hết sức nghe rõ ràng xem ai đang nói chuyện, phí hết khí lực cả buổi mới nghe được là Cáp Lộc Tán: “Vốn định mang ngươi đi, nhưng thân thể của ngươi... Ta chỉ là thích ngươi, lại không muốn hại ngươi...” Ngoài cửa sổ có người huyên thuyên nói cái gì, giống như là thúc giục.

Cáp Lộc Tán thở dài: “Diệp Trì đuổi tới, bổn vương nếu không đi, sợ liền không đi được...” Cuối cùng chít chít ô ô nói một lèo tiếng Bắc Quốc, Thời Tiêu không hiểu nổi, tiếp theo liền ngủ mất, khi tỉnh lại đã ở trong ngực Diệp Trì.

Cảm giác quen thuộc làm cho Thời Tiêu rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, nàng ngẩng đầu nhìn hắn: “Huynh, đã đến.” Diệp Trì dịu dàng nhìn nàng, cúi đầu hôn trên trán nàng: “Nàng dâu, ta vui lắm, nàng mang thai con nối dõi của gia, Diệp Trì ta sắp làm cha rồi.”

Thời Tiêu có chút ngốc, tay vô thức đặt trên bụng mình, cẩn thận ngẫm lại, gần đây bận rộn bệnh của cha nàng, không có chú ý thân thể của mình, về sau lại là tang sự của cha nàng, nhưng lại sơ suất thời kì của mình, cũng không phải đã chậm rất nhiều ngày rồi, chả trách trước kia ăn luôn không ngon, sáng sớm lúc nào cũng cảm thấy buồn nôn, thì ra là có.

Nhưng chợt nhớ tới chuyện tối hôm qua, sắc mặt trắng nhợt, dường như biết rõ nàng nghĩ cái gì, Diệp Trì nói khẽ: “Gia biết sau khi nàng bị Cáp Lộc Tán bắt đi, dùng bồ câu đưa tin, Cẩm Thành, Tả Hoành, Hồ Quân, và gia chia nhau đuổi theo, cuối cùng đuổi kịp, Cẩm Thành tinh tế, chỉ sợ Cáp Lộc Tán làm nàng bị thương, dẫn theo thái y tới đây, xem cho nàng, nói không có chuyện gì, mặc dù chịu kinh hãi, hài tử cũng là khỏe mạnh, chỉ là từ hôm nay cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi, ngược lại là tiện nghi cho gia, sau này, đi ra đi vào gia đều ôm nàng.”

Thời Tiêu mặt đỏ lên, nhớ tới chuyện trước kia, thấp giọng nói: “Thật ra, lúc gả cho huynh, Minh Chương đã không còn ở trong lòng ta rồi, có lẽ nhất thời không quên được mấy chuyện kia, nhưng trong lòng ta biết, người trong lòng ta không phải hắn, nắm lấy tay ta, cùng ta giai lão chính là huynh, nhưng, ta không biết biểu đạt, lại bởi vì vừa nhắc tới Minh Chương huynh liền buồn bực, vì vậy chỉ có thể cấm kỵ, thời gian còn dài, ngược lại trở thành hiểu lầm giữa ta và huynh, hiện tại ta suy nghĩ cẩn thận, giữa phu thê có lẽ thẳng thắn thành khẩn mà đối đãi, nói cái gì cũng nên nói rõ ràng, con chim gáy kia đúng là vật đính ước Minh Chương tặng ta, nhưng đây là chuyện rất lâu rồi, sau khi thành hôn với huynh, ta nghĩ nên trả lại cho hắn, rồi lại sợ huynh biết, sẽ hiểu lầm, dứt khoát trước cất vào, nghĩ đến sau này tìm một cơ hội trả lại cho hắn là được, không ngờ lại làm cho huynh hiểu lầm trong lòng ta nhớ đến hắn.”

Nói xong mấp máy môi: “Ta cũng không phải muốn ở lại quê nhà, ta chỉ là muốn ở với cha mẹ ta mấy ngày, còn có, chính là, trong lòng buồn, liền nổi giận với huynh, đem chuyện của cha ta đổ lên trên đầu huynh, thật ra ngẫm lại, huynh tận tâm tận lực với cha ta như vậy, không nói huynh chỉ là con rể, cho dù là nhi tử bất quá cũng chỉ như vậy thôi, ta thật sự không nên trách huynh, xin lỗi, huynh đừng để ở trong lòng nha.”

Diệp Trì nghe xong nhịn cười không được: “Ngược lại là cha hiểu rõ nàng, ngày đó sau khi nàng ra ngoài, cha nói với ta, bảo ta nhường nhịn nàng, nói đừng nhìn thấy nàng đáng tin cậy như vậy, chứ tính tình bên trong nóng nảy dữ lắm, quýnh lên, liền dễ dàng để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, lời nói nói ra cũng khó nghe, trong lòng chưa chắc là nghĩ như vậy, cha chỉ sợ nàng ngày sau bị ủy khuất, không ngừng dặn dò ta.”

Thời Tiêu cũng có chút ít ngoài ý muốn, vốn tưởng rằng cha nàng và Diệp Trì hỏi chuyện mình và Minh Chương, lại không nghĩ đúng là dặn dò cái này, nghĩ đến đây, sắc mặt lại chưa phát giác ra tối sầm lại, nghĩ đến khi đó cha nàng đã biết bản thân ông sắp chết, mới dặn dò Diệp Trì chút chuyện này, nhớ tới mấy ngày nay, cách làm của mình hoàn toàn quá phận, nếu không phải cãi nhau với Diệp Trì, cũng sẽ không bị Cáp Lộc Tán bắt đi, may mắn là hài tử không có chuyện gì, nếu như hài tử không còn, nàng như thế nào đối mặt với Diệp Trì, đối với cha mẹ chồng, thái bà bà tha thiết ngóng trông tôn tử.

Nghĩ đến đây, không khỏi áy náy, ngẩng đầu nhìn Diệp Trì: “Trước kia là ta sai rồi, không nên ầm ĩ với huynh.”

Diệp Trì chau chau mày vui vẻ: “Ai ôi!!!, vợ ta nhận sai kìa, thật là khiến gia được sủng ái mà lo sợ, nếu như thế, gia bị ủy khuất, nàng dâu, nàng nói hai câu dễ nghe đền bù tổn thất cho gia đi, cũng có thể chứ.”

Thời Tiêu mặt đỏ lên, liếc hắn một cái: “Người ta nói chuyện chính sự với huynh mà.”

Diệp Trì thấy dáng vẻ xinh đẹp này của vợ hắn, nhịn không được cúi đầu hôn một cái chít chít lên khuôn mặt nhỏ nhắn: “Được, được, gia lĩnh tình của vợ ta, như vậy, tính xong chưa.”

Thời Tiêu xin lỗi gật gật đầu, Diệp Trì cười một tiếng, chợt nhớ tới cái gì nói: “Nàng dâu, ta biết nàng có hiếu tâm, gia cũng giống vậy, nàng là khuê nữ ruột thịt của cha, ta còn là con rể, canh giữ vài ngày tự nhiên cũng có thể, ta thương lượng trước được không, thái y nói thân thể nàng phải tĩnh dưỡng, đợi nhi tử sinh hạ, gia cùng nàng tới trông coi, thời gian nhiều ít đều được, cho dù nàng muốn ở quê hương không đi, gia cũng ở cùng nàng, hiện tại ta phải hồi kinh rồi, lúc đầu sợ trong phủ đi theo lo lắng, gia còn gạt đó, nhưng nếu thật để cho bọn họ biết.”

Nói xong nhịn không được cười nói: “Hôm nay nàng là đại công thần của Định thân vương phủ chúng ta rồi, lão gia tử mà biết nhất định sẽ rất vui, không chừng nhìn mặt mũi nhi tử của ta, rồi nhìn gia cũng thuận mắt nữa đó.”

Thời Tiêu nhịn không được phù một tiếng bật cười, nhưng lại nghĩ tới cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút thấp thỏm nói: “Diệp Trì, nếu ta hoài không phải là nam thai thì làm sao bây giờ?”

Diệp Trì cười nói: “Gia ngược lại thích nha đầu hơn, tiểu nha đầu đáng yêu giống như vợ ta mới tốt, là thái y nói, từ mạch nhìn, mười phần là nhi tử.”

Thời Tiêu nói: “Mới hơn một tháng, ở đâu nhìn ra được, nhất định là vì huynh mới nói vậy đó.”

Diệp Trì lắc đầu: “Vương thái y rất giỏi đó, được rồi, xoắn xuýt cái này làm cái gì, mặc kệ là nam hay nữ, đều là cốt nhục của gia, gia đều thương hết.”

Trong lòng Thời Tiêu ngọt ngào, mới thả lòng trái tim, chợt nghe thấy bên ngoài Quyên Tử nói: “Hai vợ chồng các ngươi tâm tình xong chưa, ta vào được rồi chứ.” Nói xong vén rèm đi vào.

Diệp Trì không khỏi liếc nàng, Quyên Tử làm như không nhìn thấy, còn phất phất tay nói: “Cẩm Thành ở bên ngoài chờ ngươi đã lâu, nói có chuyện gì muốn thương nghị với ngươi kìa, nhanh đi ra ngoài đi, ta và em gái ta còn có lời cần nói.”

Diệp Trì không có biện pháp với người chị vợ không có ánh mắt chỉ toàn gây khó dễ này, chỉ có thể không tình nguyện đi ra, chờ hắn đi ra ngoài, Quyên Tử mới nói: “Ta nói ngươi chính là trêu ghẹo người mà, trước trêu ghẹo bá vương Diệp Trì coi như cũng được đi, sao lại còn đi trêu ghẹo lũ sói con Bắc Quốc mắt xanh kia nữa hả.”

Thời Tiêu không khỏi nghĩ đến những lời kia của Cáp Lộc Tán, nhỏ giọng nói: “Người kia nói ta giống mẹ hắn.”

Quyên Tử trừng to mắt: “Mẫu thân hắn? Mọi người đều nói người Cáp Bắc Quốc không có luân thường, quả thật như thế, ngay cả nương hắn cũng nhớ thương, đây không phải là súc sinh ư, nhưng, cũng may ngươi giống hệt mẹ hắn, mới không tổn thương ngươi, lúc nghe tin làm ta sợ muốn chết, nhưng vương của Cáp Bắc này Quốc không biết ức chế cái gì, trước thì cưới An Bình quận chúa, có vẻ như hai nước giao hảo, quay đầu lại thì làm ra chuyện như vậy, ngươi không biết đâu, những người kia ác lắm, Phan quả phụ...”

Vừa muốn nói, Diệp Trì rảo bước tiến lên ho khan một tiếng: “Quyên Tử, Tả Hoành tìm ngươi kìa.”

Quyên Tử có chút nhăn nhó: “Tìm ta làm cái gì, ai để ý đến hắn.” Nhưng vẫn đứng lên rời đi, Thời Tiêu không khỏi buồn cười, nói với Diệp Trì: “Bọn họ tại sao lại đến đây?”

Diệp Trì thở dài nói: “Gặp phải của hảo tỷ tỷ của nàng, Tả Hoành có thể thế nào, mấy ngày nay bận rộn chuyện của cha, nàng không để ý tới, thượng thư phủ và phủ tướng quân bởi vì chuyện từ hôn mà rối bời, Tả Hoành kiên trì muốn từ hôn, cha hắn tất nhiên là không đồng ý, quẳng xuống lời nói, nếu không lấy Mạc gia, từ nay về sau đoạn tuyệt quan hệ phụ tử, Tả Hoành có khí phách, quay đầu liền đi ra, nửa tháng rồi cũng không trở về, mặc dù xin lỗi Mạc gia, nhưng tâm ý của Tả Hoành cũng rõ ràng, Quyên Tử thì thế nào, trong lòng cũng nên có tính toán gì chứ, chuyện này trốn là không tránh thoát đâu, nếu như trong lòng nàng không có Tả Hoành thì khác, nếu có, ngược lại nên hảo hảo tính toán, chuyện này, chúng ta cũng chộn rộn không hơn, để cho hai người bọn họ tự mình giày vò nhau đi.”

Quyên Tử không tình nguyện, vừa ra tới thì bị Tả Hoành kéo qua một bên, Quyên Tử hất hắn ra: “Do dự làm cái gì?”

Tả Hoành thở dài: “Nàng sao không chịu tính toán trước như vậy, Thời Tiêu vừa tốt hơn một chút, nếu như nàng nói chuyện của Phan quả phụ với nàng, không biết lại suy nghĩ thế nào nữa.”

Quyên Tử lúc này mới để ý, hôm nay Tiêu Tiêu không thể so với trước kia, nàng đang mang thai hài tử, nếu như mình nói với nàng, Cáp Lộc Tán một đao chém Phan quả phụ thành hai đoạn, không chừng sẽ dọa nàng, Phan quả phụ này mặc dù đáng thương, nhưng cũng có tội, nếu không phải khuê nữ bà ta hại Tiêu Tiêu trước, Diệp Trì cũng sẽ không chỉnh đốn hai mẹ con bà ta, không ngờ ngược lại ghi hận Tiêu Tiêu, cấu kết với Cáp Lộc Tán lừa gạt Tiêu Tiêu, nếu không phải Cáp Lộc Tán có ý với Tiêu Tiêu, kết cục của Tiêu Tiêu... Quyên Tử cũng không dám nghĩ.

Tả Hoành nói: “Cáp Lộc Tán thằng nhãi này lòng lang dạ thú, đây là muốn tìm chết, hắn tự mình đến hòa thân một chuyến, lừa gạt vạn tuế gia chúng ta, thật tình không biết, hoàng thượng đã sớm đề phòng hắn rồi, lần này hắn đi tất nhiên sẽ khởi binh, không chém xuống đầu của hắn, ta và Diệp tiểu gia cũng xin lỗi nàng dâu.”

Quyên Tử nghe xong, nhịn không được có chút lo lắng: “Ngươi nói là muốn đánh nhau.”

Tả Hoành gật gật đầu, nhìn nàng nói: “Nếu như Diệp trì bái tướng, mấy người chúng ta định sẽ đi theo, nếu ta có thể lập công, đến lúc đó luận công ban thưởng, xin hoàng thượng tứ hôn, chúng ta mới có thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ, ta đồng ý với nàng, ba môi sáu sính đại kiệu tám người khiêng, gia nói lời giữ lời.”

Quyên Tử sửng sốt một chút: “Vậy Mạc gia?” Tả Hoành nói: “Mạc gia vốn cũng không nhìn trúng ta, lúc đầu là muốn đem nữ nhi đưa vào cung, bởi vì sau khi hoàng thượng ngừng tuyển tú, mới không thể không đồng ý cửa hôn sự này, nếu như vạn tuế gia hạ chỉ, chọn nữ nhi Mạc gia tiến cung làm bạn với vua, Mạc gia tất nhiên là mừng còn không hết.”

Quyên Tử không khỏi có chút lo lắng không yên: “Mặc dù như thế, hai nước giao binh, nguy hiểm lại càng nguy hiểm, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, nếu có vạn nhất...” Nói đến đây, chợt bị Tả Hoành ôm vào trong ngực: “Ta biết trong lòng nàng có ta mà, yên tâm, ta sẽ bảo trọng, gia còn phải cưới nàng vào cửa mà.”

Bởi vì Thời Tiêu mang thai, trên đường tất nhiên là đi rất chậm, may mà chỗ này đã là Ký Châu, cách kinh thành không tính quá xa, trong xe ngựa đặt tấm đệm dày, trên đường đi Diệp Trì che chở nàng dâu, cũng yên ổn trở về.

Xe ngựa vừa quẹo vào phố lớn Vương Phủ, trong phủ liền nhận được tin, không nói nhi tử con dâu trở về, trong bụng con dâu thế nhưng là con nối dõi mong chờ bao nhiêu năm, đâu còn ngồi được nữa, cũng chẳng quan tâm tới trưởng bối hay không trưởng bối, sáng sớm liền chờ ở cửa.

Vì vậy, Thời Tiêu vừa nhìn thấy cha mẹ chồng và lão vương phi đều ở đây, bị dọa nhảy dựng, vội vàng đến gần muốn dập đầu, nhưng được vương phi đỡ lấy nói: “Mấy tháng đầu còn yếu ớt lắm, đi đường cũng phải cẩn thận, dù sao đều là một nhà, ai mà quan tâm mấy thứ này, mau vào đi nằm quan trọng hơn.”

Lão vương phi cũng nói: “Bà bà con nói rất đúng, lúc này càng phải cẩn thận.” Một đoàn người vây quanh Thời Tiêu đi vào, Diệp Trì lùi lại ở phía sau, nói với cha hắn: “Lão gia tử, nhi tử mạnh mẽ hơn người nhiều, vừa cưới vợ liền cho người tôn tử, trong lòng người vui không?”

Đắc Lộc ở phía sau suýt nữa bật cười, vội vàng quay đầu đi, lại không nghĩ tới vương gia lúc này ngược lại không có tranh cãi với tiểu gia, mừng rỡ nói: “Là nam thai? Vương thái y nói?”

Thấy Diệp Trì gật gật đầu, trên mặt vương gia cười thấy răng không thấy mắt, vỗ Diệp Trì: “Ngược lại là so với cha ngươi mạnh mẽ hơn.” Đắc Lộc cũng nhịn không được nữa phù một tiếng bật cười, vương gia trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng cũng nhịn không được nữa hặc hặc cười hai tiếng.

Bởi vì Thời Tiêu, Định thân vương phủ xưa nay bắt đầu cẩn thận mà trước nay chưa từng có, mọi chuyện đều lấy Thời Tiêu làm trọng, xem Thời Tiêu trở thành người thủy tinh hầu hạ, tuy nói có chút quá, nhưng Thời Tiêu cũng hiểu được lòng của người ta, biết đứa bé này có thể bảo trụ không dễ, càng dụng tâm bảo trọng bản thân.

Khó khăn lắm mới qua ba tháng, Cáp Bắc Quốc khởi binh, Hoàng Thượng tấn phong Diệp Trì, mang binh bắc chinh, ngày Diệp Trì đi, Thời Tiêu cũng không có tiễn hắn, bởi vì sợ bản thân nhịn không được sẽ khóc, làm lòng hắn loạn, vả lại, còn muốn phải chú ý hài tử trong bụng, nhưng nửa tháng một phong thư nhà, chưa bao giờ gián đoạn.

Theo bụng càng lúc càng lớn, đại quân Bắc chinh liên tiếp thắng lợi, qua năm, vào đầu xuân, truyền đến tin tức, Diệp Trì dẫn dắt đại quân, đánh tới dưới thành Cáp Bắc Quốc, chém Cáp Lộc Tán rớt ngựa, ít ngày nữa đại quân sẽ quay về kinh thành.

Quyên Tử sờ bụng của nàng nói: “Tính thời gian, cũng phải năm sáu tháng mới có thể về kinh, khi đó ngươi cũng sắp sinh rồi, Định Bắc Tướng Quân chúng ta trở về liền làm cha, không biết sẽ vui thành cái dạng gì, nhớ ngày đó, dáng vẻ hắn ngồi xổm ở cửa lớn nhà chúng ta, ai có thể nghĩ tới hôm nay đâu, cho nên nói, vẫn là hoàng thượng chúng ta biết nhận thức người, nếu không sao có thể trọng dụng Diệp Trì như vậy, trên 20 liền phong tướng quân, Đại Yến chúng ta chỉ có mình hắn thôi đó, cũng không dựa vào tổ tông ban cho, tự kiếm danh tiếng sau này, xem ai còn dám nói bọn họ là hoàn khố.”

Thời Tiêu cũng không khỏi nhớ tới lúc mới gặp gỡ Diệp Trì, lưu manh vô lại như vậy, đâu có nghĩ đến, bây giờ nghĩ đế, thời gian đã trôi qua rất nhanh.

Trước khi Diệp Trì đi chuyển cây hòe già nở hoa tới đây, từng chuỗi hoa hòe thơm ngát, Thời Tiêu bảo hạ nhân hái hoa hòe xuống phơi khô, cũng đã gần tới tháng sáu.

Thời Tiêu bóp đầu ngón tay tính, đại quân còn nửa tháng mới có thể vào kinh, không biết Diệp Trì có thể về kịp nhìn mặt con trai hắn hay không, nghĩ như vậy, chợt thấy bụng đau, dường như có thứ gì đó chảy ra, vội vàng gọi người.

Tiểu vương phi muốn sinh, đây chính là đại sự hàng đầu của vương phủ, mặc dù sớm đã chỉnh đốn thỏa đáng, gần đến giờ vẫn có chút rối ren, cũng may lão vương phi trấn giữ, cho người gọi bà đỡ nuôi trong phủ tới, lại sai người đi tìm Vương thái y tới đây, phòng ngừa vạn nhất.

Ở đây đang vội vàng, chợt quản gia chạy vội đi vào: “ Tiểu, tiểu vương gia chạy về trước một bước.” Vừa dứt lời, liền nghe trong phòng sinh một tiếng khóc của hài nhi nỉ non truyền ra, giọng lớn, vừa rảo bước tiến vào đại môn Diệp Trì cũng nghe thấy, giật mình sửng sốt một chút vội vàng chạy vào bên trong.

Vương Gia ở phía sau cười nói: “Ngược lại là giống cha hắn, tiếng khóc này, ngoài hai dặm cũng nghe thấy được...”

TOÀN VĂN HOÀN
Bình Luận (0)
Comment