Ký Sự Hậu Cung

Chương 125

Trong phòng tràn ngập hương thơm nhàn nhạt.

Cảnh Đế nhìn Thẩm Tịch Nguyệt nằm trên giường ngủ không yên ổn, lúc này đã đã ở trong tẩm cung của chính điện rồi.

Cảnh Đế nhíu mày, hai ngày, nàng không sao thế nhưng lại hôn mê suốt hai ngày.

Lại nhìn ba đứa bé đang khóc không ngừng, dường như cũng cảm nhận được trạng thái của mẫu thân.

“Ưm...” Một âm thanh mỏng manh vang lên.

Cảnh Đế thấy vậy vội vàng gọi người: “Thái y, mau đến xem.”

Vạn thái ý nhanh chóng bước đến bên giường, đúng lúc này, Tịch Nguyệt tỉnh lại.

Tịch Nguyệt không rõ một khắc trước mình còn muốn giết người, tại sao một khắc sau đã hôn mê rồi.

Nhìn thấy ánh mắt thân thiết của Cảnh Đế và gương mặt của Vạn thái y, Tịch Nguyệt mờ mịt rất lâu.

“Làm sao vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

Bình tĩnh lại, biểu tình của Tịch Nguyệt nhìn Cảnh Đế rất phức tạp.

“Nguyệt Nhi tỉnh rồi? Có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”

Tịch Nguyệt ngây ngốc lắc đầu.

Cảnh Đế thở phào nhẹ nhõm: “Không có việc gì thì tốt. Vạn thái y, cẩn thận kiểm tra cho Thẩm Quý Phi một chút. Hai ngày không tỉnh, nàng muốn hù chết trẫm sao?”

Vạn thái y kiểm tra một lượt, Tịch Nguyệt không có gì đáng lo ngại, còn nguyên nhân hôn mê, có lẽ là do sinh con quá mệt mỏi.

“Thân thể của Quý Phi nương nương không có gì đáng ngại, chút nữa vi thần sẽ kê cho nương nương mấy đơn thuốc tẩm bổ. Trong tháng này cần phải tĩnh dưỡng nhiều hơn mới tốt.”

Cảnh Đế nghe vậy thì gật đầu, Hạnh Nhi ở bên cạnh đi theo Vạn thái y ra ngoài lấy thuốc.

Cảnh Đế ngồi bên giường, kéo tay nàng: “Làm sao vậy? Nhìn trẫm giống như bị ủy khuất rất lớn vậy?”

Tịch Nguyệt không thể tin được, mình đúng là đã trở lại, nàng thực sự không rõ vừa rồi mình đã xảy ra chuyện gì.

Quả thật là.... Trang Công mộng điệp.

Ủy khuất? Sao nàng có thể không ủy khuất, mỗi người nhà nàng đều ủy khuất, nhưng mà, người làm cho bọn họ ủy khuất đến chết lại ngồi ngay bên cạnh nàng.

Tuy biết hắn không phải người hại cả nhà nàng nhưng hắn cũng là người biết mọi chuyện, trong lòng thực sự khó chịu không nói nên lời.

Nếu, nếu không phải là vì câu “Không nỡ” nhàn nhạt kia của hắn, có lẽ, hôm nay trái tim nàng sẽ càng thêm lạnh lẽo? Nhưng mà một câu kia trái lại khiến cho lòng nàng vô cùng khó chịu.

Hiện tại, hiện tại....

Tịch Nguyệt nghĩ đến đứa bé của mình, hỏi: “Hoàng thường, đứa bé, đứa bé của thần thiếp đâu?”

Cảnh Đế nhếch môi: “Trẫm nghĩ nàng ủy khuất cái gì, muốn gặp đứa bé sao? Trẫm cho người ôm chúng tới, nghĩ lại, nàng còn chưa nhìn thật kĩ mấy đứa nhỏ này.”

Tịch Nguyệt biết mình sinh ba bào thai, nhìn hắn nói như vậy thì tha thiết chờ mong.

Cảnh Đế vung tay lên, Lai Hỉ ở bên cạnh vội vàng ra ngoài.

Đương nhiên là đã đi truyền lệnh rồi.

Không bao lâu sau chỉ thấy ba ma ma ôm đứa bé vào cửa.

Tịch Nguyệt thấy đứa bé đến liền muốn ngồi dậy.

Đương nhiên là Cảnh Đế không đồng ý, đè nàng xuống, trách mắng: “Thân thể vẫn còn suy yếu, không được ngồi dậy, nàng đó, luôn không biết tự chăm sóc mình.”

Thấy sự quan tâm trong lời nói của hắn không phải giả vờ, Tịch Nguyệt cắn cắn môi.

“Thiếp muốn nhìn đứa bé một chút, nằm như vậy thì nhìn thế nào?”

Chu ma ma ở bên cạnh suy nghĩ một chút rồi nói: “Hoàng thượng, tuy sau khi sinh xong cơ thể của nương nương còn suy yếu nhưng thái y cũng đã nói là không có gì đáng ngại rồi. Mẹ con liền tâm, nương nương là muốn nhìn các tiểu chủ tử một chút.”

Cảnh Đế nhìn thoáng qua Chu ma ma tự tiện nói chuyện, trong lòng Chu ma ma kinh hoàng, biết là mình vượt qua quy củ rồi.

Nhưng mà không đợi Chu ma ma có phản ứng tiếp theo thì Cảnh Đế đã quay lại nhìn Tịch Nguyệt, thấy ánh mắt chờ mong của nàng, cuối cùng gật đầu: “Ngươi qua đỡ chủ tử nhà ngươi, đem các tiểu chủ tử qua đây.”

Ba đứa bé chỉ vừa mới sinh, còn chưa lớn, hơn nữa vì là sinh ba nên đều nhỏ nhỏ.

Đây là ba đứa bé nàng đã sinh ra.

Tịch Nguyệt nhìn ba đứa con của mình, tuy rằng nhỏ nhỏ nhưng lúc này trong lòng tràn ngập xúc động, liền rơi lệ.

Chu ma ma thấy Tịch Nguyệt khóc vội vàng mở miệng: “Nương nương không thể khóc như vậy, thời gian trong tháng mà khóc thì có thể tổn thương đến ánh mắt.”

Cảnh Đế cũng không kiêng kị ở đây có nhiều người, trực tiếp ôm nàng vào lòng: “Không khóc. Nhìn xem, Đại công chúa của trẫm ủy khuất rồi.”

Tịch Nguyệt cũng không kịp phản ứng, nghe hắn nói xong thì lập tức nhìn về phía mấy đứa nhỏ nhưng mà sau đó lại phát hiện ra lời của hắn là nói đến nàng, gương mặt lập tức đỏ lên.

“Nguyệt Nhi của trẫm là một cô nương tốt, dũng cảm tài giỏi. Nhìn xem, nàng sinh ba tiểu bảo bối cho trẫm. Tuy mấy đứa bé nhỏ nhỏ nhưng thái y đã nói đều rất khỏe mạnh, nuôi dưỡng một thời gian sẽ lớn lên.

Tịch Nguyệt nhìn ba đứa nhỏ đang hừ hừ, nghĩ muốn đưa tay qua bế nhưng mà Cảnh Đế không đồng ý.

“Hiện tại nàng vẫn còn yếu, ngoan, đợi nàng dưỡng khỏe lên rồi bế, ngoan.”

Tịch Nguyệt tham lam nhìn đứa béo của mình, dáng vẻ của ba đứa không khác nhau mấy, có lẽ cảm giác được mẫu thân nên chúng an ổn lại một chút, không khóc lớn như lúc Tịch Nguyệt chưa tỉnh lại nữa.

Tịch Nguyệt đưa tay sờ sờ hai má của đứa bé, cũng không biết là đứa bào, nhóc con hừ hừ hai tiếng, miệng nhỏ giật giật.

Tịch Nguyệt thấy thú vị, ngẩng đầu hỏi: “Hoàng thượng, người có thể phân biệt bọn chúng không?”

Cảnh Đế nhíu mày, nhìn Tịch Nguyệt, cười: “Muốn kiểm tra trẫm sao?”

Tịch Nguyệt cười yếu ớt lắc đầu: “Đương nhiên không phải.”

“Tã lót màu hồng kia là tiểu công chúa mà nàng vẫn tâm tâm niệm niêm, là đại tỷ tỷ. Đứa bé nàng đang sờ là Tiểu Tứ Nhi, là Tứ hoàng tử của chúng ta, đứa bé ở ngoài cùng kia là Ngũ Nhi.”

Tự véo mình một cái, ưm, đau quá!

Là thật, tất cả đều là thật!

Thật tốt, thật tốt!

Thấy đôi mắt của nàng lại hồng hồng, Cảnh Đế khuyên nhủ: “Vừa mới nói xong, không phải đã nói là không được khóc sao, nàng thực sự muốn trẫm đau lòng mà. Khóc sẽ không tốt cho mắt, không được khóc.”

Nhưng sao hắn có thể hiểu được tâm tư của Tịch Nguyệt chứ. Loại cảm giác hạnh phúc này, nàng cảm thấy vô cùng quý giá!

“Hoàng thượng, người đối xử tốt với ta được không? Người tốt với ta, tốt với đứa nhỏ của chúng ta, có được không, có được không?” Tịch Nguyệt ôm chặt eo hắn, thấp giọng thỉnh cầu.

Những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, kiếp này không thể xảy ra nữa.

Vốn nàng cho rằng không có Bạch Tiểu Điệp thì sẽ có thể tránh khỏi tất cả nhưng không phải như vậy. Bất luận vừa rồi có phải nằm mơ hay không thì nàng cũng phải chuẩn bị thật tốt.

Phải đối xử cẩn thận với Thái Hậu, nhưng cho dù Thái Hậu có giận chó đánh mèo thì đầu sỏ vẫn là Lục Vương gia.

Tịch Nguyệt thật cẩn thận.

Đời trước nàng không có ai để dựa vào nhưng đời này không như vậy, nàng có đứa bé, nàng được sủng ái. Đời này, nếu như người thân vẫn còn sống, nàng nhất định phải bảo vệ bọn họ thật tốt.

Nghĩ đến Lục Vương gia, trong mắt Tịch Nguyệt hiện lên một tia sáng lạnh.

“Ta đối xử với nàng như bây giờ còn không phải là đổi xử tốt với nàng sao?” Cảnh Đế thấy nàng hơi bàng hoàng bất lực, không hiểu nàng làm sao. Nghĩ nghĩ, chỉ sợ là lúc sinh con bị dọa sợ rồi, dùng sao nàng cũng chỉ mới 16 tuổi.

“Thiếp, thiếp vẫn thấy sợ.”

“Nha đầu ngốc. Nàng nhu thuận hiểu chuyện, trẫm đương nhiên sẽ thương nàng.”

Trong lòng Tịch Nguyệt cười lạnh, nhìn đi, vẫn có ngoại lệ. Nếu như nàng không hiểu chuyện thì có phải là sẽ không thương nàng nữa không?

Nhưng mà nàng vẫn vùi đầu đầu trong ngực hắn, im lặng.

...

Đêm khuya.

Thân thể Tịch Nguyệt suy yếu nhưng không hề buồn ngủ. Nàng đã biết mình được phong làm Qúy phi. Đứng đầu tứ phi, cũng là người duy nhất trong tứ phi. Trừ phi phong hậu hoặc lập Hoàng quý phi, nếu không, không ai có thể vượt qua nàng.

Tuy nói tứ phi đều là Nhất Phẩm nhưng mà luôn nói là Quý Thục Hiền Đức, Quý phi đứng đầu tứ phi đã là quy của bất thành văn nhiều năm nay rồi.

Xem ra, thực sự Cảnh Đế đối xử với nàng không tồi.

Nghĩ đến mình hôn mê sau khi sinh con, Tịch Nguyệt không thể nói rõ vì sao lại như vậy nhưng mà nàng tin, tin tưởng đó là chân tướng.

Có lẽ, có lẽ đây là ông trời cho nàng một cơ hội biết chân tướng.

Cũng là cho nàng cơ hội tránh thoát những thương tổn đó.

Nếu như sống lại, nàng sẽ không để cho người nhà bị hại nữa.

Những chuyện ở đời trước sẽ xảy ra vào 10 năm sau, nhưng mà đời này nàng không thể ngồi chờ chết, nhất định không thể.

Biểu tỷ, đời trước Lục Vương gia muốn cưới biểu tỷ, đời này biết được dung mạo của nàng ấy giống mẫu thân, đương nhiên cũng sẽ như vậy.

Tịch Nguyệt cố gắng nâng người ngồi dậy, nếu như, nếu như đời này hắn nghĩ cách trước thì sao?

Vì mẫu thân của mình mà tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, cho nên sát hại huynh đệ, Tịch Nguyệt hừ lạnh.

Bất luận sự thật có phải như vậy hay không nàng cũng có nghi ngờ của mình.

Cho dù yêu đến tận xương tủy cũng không nhất định có thể làm ra chuyện như vậy, chỉ là lấy một cái cớ cho hắn theo đuổi quyền lợi tột cùng kia mà thôi.

Lại nghĩ ngợi một lát, Tịch Nguyệt nheo mắt, nếu như năm đó Lục Vương gia quả thực đã ám sát Cảnh Đế vậy thì tật xấu không ngủ cùng người khác của Hoàng thượng có phải là vì vậy mới có không?

Bởi vì nàng liều mạng cứu hắn cho nên hắn mới cùng ngủ với nàng, mới tin tưởng nàng?

Vậy, có phải là nàng có thể lợi dụng chuyện này không?

Nếu Thái hậu còn sống, Cảnh Đế và Lục Vương gia sẽ không đến mức động đao động kiếm, Tịch Nguyệt xoắn xuýt trong một đống rối tinh rối mù. Trong lòng suy xét rất nhiều.

Nếu như ông trời cho nàng trở lại khi còn là thiếu nữ, lại biết rõ sự tình trong lúc sinh con thì mọi chuyện sẽ không đi theo quỹ đạo cũ nữa.

Chưa từng mưu tính hại người nhưng không có nghĩ nàng là một người vụng về.

“Cẩm Tâm.” Nàng thấp giọng gọi.

Người gác đêm hôm nay là Cẩm Tâm.

Cẩm Tâm nghe được giọng nói của Tịch Nguyệt, vội vàng vén rèm bước vào.

“Chủ tử cần gì sao?” Thấy Tịch Nguyệt ngồi ở đó, Cẩm Tâm vội vàng bước đến.

Tịch Nguyệt lắc đầu, nhìn quá qua ngoài cửa.

Cẩm Tâm đương nhiên hiểu được: “Không có người ngoài.”

Tịch Nguyệt gật đầu: “Nơi này của ta nhiều người, không tiện gặp Xảo Ninh, ngươi nói với nàng, Lục Vương gia không có ý tốt, nhất định phải cẩn thận, để cho biểu tỷ đến nơi khác đi.”

Lục Vương gia không thể dễ dàng rời kinh, nếu như biểu tỷ đi nơi khác thì tạm thời không đến mức chọc giận hắn, mà hắn không có được, đương nhiên sẽ không làm hại Thẩm gia và Nhạc gia.

Mặc dù đây không phải kế lâu dài nhưng cũng có thể sử dụng.

Nếu như bảo biểu tỷ gả cho Lục Vương gia để đổi lấy an toàn, Tịch Nguyệt không hề tính đến chuyện này.

Biểu tỷ có giống mẫu thân nhưng chung quy cũng không phải mẫu thân, nếu như để cho hắn có được thì trái lại càng tăng nhanh tốc độ xảy ra mọi chuyện.

Cẩm Tâm nghe được gật đầu đáp ứng nhưng cũng rất khó hiểu.

Nhưng mà nàng có lòng trung thành, chủ tử không nói, nàng cũng không hỏi.

Bình tĩnh lại, Tịch Nguyệt để Cẩm Tâm hầu hạ mình nằm xuống.

Mình không thể nóng vội, nữ nhân trong cung này, có ai không phải là càng nóng vội thì càng phạm sai lầm?

Biểu tỷ rời đi, Lục Vương gia không chiếm được người, đương nhiên sẽ muốn đuổi theo.

Mà mọi chuyện còn cần thời gian phát triển, đương nhiên sẽ không xảy ra trong thời gian ngắn, nàng đã biết rõ chân tướng cũng không cần phải nóng lòng, từ từ mà tính không hẳn là không thể.

Một tháng tới, thân thể của Tịch Nguyệt đã dưỡng tốt nhưng mà Chu ma ma nói tronh tháng phải làm đầy đủ bốn mươi ngày mới tốt.

Nàng sinh ba bào thai, cực kỳ hao tổn nguyên khí.

Tịch Nguyệt gật đầu đáo ứng, thân thể tốt mới có tinh lực làm những chuyện khác. Điều dưỡng nhiều vẫn luôn tốt.

Sau khi làm mẫu thân, suy nghĩ đã không giống trước kia. Có lẽ trước kia Tịch Nguyệt lúc nào cũng nóng lòng phiền muộn vì những chuyện kia nhưng mà hiện giờ không như vậy, nàng suy nghĩ nhiều hơn nhưng cũng chững chạc hơn trước rất nhiều.

Lục Vương gia không thể làm gì trong thời gian ngắn, điều này là tất nhiên.

Kiếp trước cũng phải qua thời gian rất lâu mới phát sinh mọi chuyện, kiếp này mới qua ba năm thôi, vẫn có cơ hội để từ từ tính toán.

Tịch Nguyệt bình ổn tâm tình cũng chuyên tâm chắm sóc đứa bé.

Cuộc sống của nàng vẫn luôn bận rộn.

Lúc này cũng vậy, ba đứa bé nằm cạnh nhau, ba bào thai luôn không giống với một bào thai, sinh ra nhỏ hơn lại mềm mại hơn.

Tuy Tịch Nguyệt vẫn ở trong tháng nhưng ngày nào cũng để cho ma ma bế đứa nhỏ sang.

Đối với nhũ mẫu mà Cảnh Đế chọn cho đứa nhỏ, Tịch Nguyệt cũng đã cho người cẩn thận kiểm tra rồi, phải biết rằng, từ trước đến giờ, động tay động chân trên người nhũ mẫu cũng không ít.

Cảnh Đế thấy nàng cẩn thận như vậy cũng không tức giận, ngược lại cực kỳ vui mừng.

Tịch Nguyệt không rõ vì sao lại như vậy, về sau nghĩ lại, có thể là hắn thích loại nữ tử kiên cường.

Ba đứa bé đều chưa chính thức được đặt tên nhưng mà dưới yêu cầu của Tịch Nguyệt thì cũng đã được đặt nhũ danh.

Tiểu công chúa gọi là Kiều Kiều, còn hai đứa con trai, Cảnh Đế cảm thấy những hoàng tử khác đều không có nhũ danh, cũng không cần đặc biệt đặt, liền gọi là Tiểu Tứ Nhi và Tiểu Ngũ Nhi. Đợi qua một thời gian nữa rồi mới lấy tên chính thức.

Vì là ba bào thai có hơi yếu nên Cảnh Đế vẫn chư làm tiệc đầy tháng. Tên cũng kéo dài chưa đặt.

Tuy Kiều Kiều sinh ra sớm hơn nhưng thân thể lại yếu nhất, không chỉ thân thể thể yếu mà tính khí còn rất lớn, rất dính mẫu thân.

Mỗi khi ở bên người Tịch Nguyệt thì đều tốt vừa rời xa thì lại khóc như bệnh tâm thần (Nguyên văn nó như vậy nha >.>) Lúc đầu Tịch Nguyệt còn nghi ngờ nhìn bà vú nhưng nhiều ngày tiếp xúc thì cũng hiểu được không thể oán hận người khác, rõ ràng là do đứa bé nhỏ nhắn yếu ớt này.

Mà hai đứa con trai lại cực kỳ nhu thuận, không khóc không nháo, nhưng mà một tháng này, tính cách đặc thù của mấy đứa bé bắt đầu rõ ràng. Tiểu Tứ Nhi ăn rất giỏi, ăn xong rồi ngủ, hoặc là tự mình chơi đùa.

Còn Tiểu Ngũ Nhi, Tịch Nguyệt cảm thấy đứa con này của nàng cũng không thích hoạt động, mặc dù chưa nuôi con bao giờ nhưng nàng cũng biết lượng ăn Tiểu Ngũ Nhi coi như bình thường nhưng mà cả ngày thằng bé cũng không làm gì, chỉ nằm như vậy, lâu lâu mới động một cái, trừ phi là đi tiểu thì mới hừ hừ hai tiếng.

“Hoàng thượng giá lâm...” Giọng của tiểu thái giám không lớn nhưng như vậy cũng khiến cho Kiều Kiều yếu ớt khóc lớn.

Nàng khóc không chỉ hừ hừ mấy tiếng là xong như Tiểu Tứ Nhi và Tiểu Ngũ Nhi, nha đầu kia là mở lớn cổ họng, gào lên.

“Oa oa oa...” Nàng gào khóc lại khiến cho hai người em trai ở bên cạnh tỉnh dậy, nhìn Tiểu Tứ Nhi đã sắp mếu máo, Tịch Nguyệt nhanh chóng quyết định bế Kiều Kiều lên.

“Ngoan, Kiều Kiều ngoan, mẫu thân thương thương...”

Có thể là do lúc mang thai Tịch Nguyệt thường xuyên nói chuyện với bụng của mình nên đứa bé hơi mẫn cảm với giọng nói của nàng.

Nghe giọng nói mềm mại của nàng, Tiểu Kiều Kiều đáng thương nức nở vài tiếng nhưng cuối cùng cũng ngừng khóc.

Giọng của Kiều Kiều nhỏ đi, Tiểu Tứ Nhi cũng khôi phục bình thường, đôi môi mím lại đã thả lỏng, hừ hừ vài tiếng rồi tiếp tục ngủ.

Trái lại Tiểu Ngũ Nhi chỉ nằm như vậy, cũng không khóc rống nhưng cũng không ngủ, không biết là đang nghĩ gì.

Ba đứa bé này đúng là đều có điểm đặc sắc riêng.

Cảnh Đế vừa vào cửa đã nhìn thấy tình cảnh đó, Tịch Nguyệt quần áo không chỉnh tề ngồi ở bên giường sưởi, hai bên còn có hai đứa bé, trong lòng nàng còn ôm một đứa, đương nhiên chính là Kiều Kiều.

“Nàng (Kiều Kiều) lại nháo loạn sao?” Cảnh Để vừa vào cửa đã cởi giày ngồi lên kháng.

Nếu như nói Khánh An Cung có thứ gì khiến cho Tịch Nguyệt đặc biệt tích thì chính là cái giường sưởi lớn này, không phải là loại giường nhỏ ở Thính Vũ Các có thể so sánh.

Tuy đã là cuối tháng tư thời tiết lúc này đã bắt đầu ấm áp nhưng vẫn không thể thiếu giường sưởi.

Lúc này đương nhiên là Cảnh Đế đã Tế thiên trở về rồi.

Lần này hắn đi mang theo Tề phi và Từ Tiểu Nghi, Tịch Nguyệt không quan tâm.

Nàng vô cùng bận rộn, sao còn tâm tư quan tâm hắn đưa ai theo.

Dù sao nàng an toàn ở đây là được rồi.

Đương nhiên Cảnh Đế cũng không phải không biết, Tịch Nguyệt còn đang trong tháng mà ba đứa bé vừa nhỏ vừa gầy, làm sao hắn có thể yên lòng, trước khi đi sắp xếp cẩn thận, điều này càng khẳng định lòng tin của Tịch Nguyệt.

Chỉ cần Cảnh Đế muốn, hắn có thể làm được, cho nên nàng nhất định phải ôm đùi hắn thật chặt.

Tịch Nguyệt trừng mặt: “Người đừng nói bậy, Kiều Kiều của thiếp tuy yếu ớt nhưng cũng không phải lúc nào cũng làm loạn muốn mẫu thân của nó thương yêu. Rõ ràng là do giọng của mọi người quá lớn, dọa đến đứa bé.”

Tịch Nguyệt là mẫu thân tốt, đương nhiên là bảo vệ bảo bối của mình.

Cảnh Đế nhìn dáng vẻ này của nàng, cười híp mắt đến trước mặt nàng nhìn đứa bé.

“Kiều Kiều đúng là ở bên cạnh nàng mới ngoan ngoãn.”

Đây là nói thật.

“Đứa bé nhỏ như vậy đương nhiên muốn ở cạnh mẫu thân.” Vẻ mặt Tịch Nguyệt dịu dàng.

Cảnh Đế cứ nhìn nàng như vậy, từ khi sinh con xong, nàng quả thực là không giống trước kia, cả người toát ra vẻ nhu tình nhàn nhạt khiến cho người ta thấy mềm mại dịu dàng nhưng như vậy lại khiến cho Cảnh Đế cảm thấy không thoải mái.

Không biết vì sao từ khi nàng tỉnh lại thì đổi xử với hắn có chút xa lạ, tuy vẫn giống như trước nhưng ánh mắt nhìn hắn lại thiếu một chút nhiệt tình.

Sau này hôm đó bận rộn chuyện đứa nhỏ, không chú ý đến hắn như trước nữa.

Trước kia, khi hắn vào cửa nàng sẽ mỉm cười, giống như thê tử giúp hắn lấy cái nọ cái kia.

Tịch Nguyệt vốn đang dỗ dành Kiều Kiều, không để ý ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Cảnh Đế hơi nhíu mi.

Nàng ở bên cạnh hắn nhiều năm đương nhiên là biết đã có chuyện gì chọc hắn không vui rồi.

Cúi đầu tiếp tục dỗ đứa bé, trong lòng lại cân nhắc, người này không phải là vừa rồi vẫn tốt sao, sao lại đột nhiên nhíu mày?

Suy nghĩ lại mấy ngày hôm nay, Tịch Nguyệt là người lanh lợi, lập tức nghĩ đến điểm mẫu chốt.

Từ khi nàng tỉnh lại, trong tiềm thức có một tia bài xích hắn, tuy đó là điều rất dễ hiểu nhưng hắn là người mẫn cảm đương nhiên có thể phát hiện ra.

Cũng may mà nàng phát hiện ra sớm, đối với nàng chuyện này cũng không phải chuyện tốt.

Nhìn Kiều Kiều đã ngủ say, Tịch Nguyệt đặt nàng xuống, Cảnh Đế nhìn ba đứa bé nằm song song, nở nụ cười.

Mỗi lần Cảnh Đế đến, những người khác đều phải lui ra ngoài.

Tịch Nguyệt cắn môi, nghĩ đến ngày ấy hắn che mặt thì thầm không nỡ, quay đầu nhìn hắn.

Cảnh Đế cảm nhận được tầm mắt của nàng, nhìn lại.

Tịch Nguyệt tự đánh giá mình một phen, cắn môi nói: “Hoàng Thượng, Hoàng Thượng không muốn đến đây sao?”

Cảnh Đế không ngờ nàng lại nói điều này, thấy dáng vẻ của nàng như vậy, mở miệng hỏi: “Sao lại hỏi vậy?”

Đôi má Tịch Nguyệt hơi ửng hồng, cúi đầu, rất lâu sau mới buông cánh tay đang túm chặt góc áo ra, thấp giọng nói: “Trong tháng nàng không được tắm rửa, thiếp cũng có thể ngửi được mùi trên người mình, Hoàng Thượng có phải người ghét bỏ thiếp rồi không? Đừng ghét bỏ thiếp có được không? Còn hơn mười ngày nữa thôi, thiếp ra khỏi tháng này thì sẽ tăm rửa sạch sẽ.”

Câu cuối cùng đúng là có chút vội vàng của tiểu cô nương.

Cảnh Đế nhìn góc áo nhăn nhăn của nàng, nắm lấy tay nàng, giọng nói vô cùng ôn hòa: “Nàng nói càn cái gì vậy. Trẫm thích nàng đương nhiên sẽ không để ý những thứ này, sẽ không ghét bỏ.”

Tịch Nguyệt biết thực ra Cảnh Đế có sở thích sạch sẽ, có thể ở bên cạnh nàng lâu như vậy cũng đã không dễ rồi, nếu không thì nàng cũng sẽ không lấy chuyện này ra nói.

Nàng lại cắn môi: “Đến thiếp cũng tự ghét bỏ mình....”

Cảnh Đế nâng cằm nàng lên: “Tại sao nàng lại tự coi nhẹ mình như vậy, tội gì phải ghét bỏ mình? Trẫm không phải người nông cạn, Nguyệt Nhi có thể yên tâm.”

Tịch Nguyệt thuận tiện tựa vào ngực hắn: “Nguyệt Nhi lo lắng, mấy ngày nay trong lòng thiếp đều không yên, như vậy đúng là khiến cho người ta thấy không thỏa đáng. Thiếp nghe thấy bốn chữ Hoàng thượng giá lâm, trong lòng liền thấy xấu hổ!”

Lời nói này khiến cho trong lòng Cảnh Đế dễ chịu, cũng vơi đi không ít nghi hoặc.

Sau khi ra khỏi Khánh An Cung, Cảnh Đế nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, sau đó cười một tiếng, đúng là tiểu hồ ly.

Tiểu hồ ly này đương nhiên là thấy hắn không vui nên mới nói những lời kia, nhìn dáng vẻ của nàng, đúng là mê hoặc người khác.

Nếu như nàng thực sự đơn thuần khả ái như vậy thì hắn lại cảm thấy không thú vị.

Quả thực nhìn nàng xử lý từng chuyện ở trong cung của nàng, còn có nghiêm túc xem xét những nhũ mẫu của ba đứa bé là có thể biết được nàng đương nhiên không phải là một nha đầu không hiểu chuyện.

Mà Tịch Nguyệt ở trong phòng thấy Cảnh Để rời đi mang theo ý cười, trong lòng cũng yên tâm hơn một chút.

Thái độ này của nàng cần phải thay đổi.

Hiện tại có thể nói là vì đứa bé mới xem nhẹ Cảnh Đế, nhưng mà lâu dài, khó tránh khỏi bị thấy sủng.

Còn có Thái Hậu, Thái Hậu cũng từng đến thăm Tịch Nguyệt, lúc ấy nàng ra sức biểu hiện giống như xưa nhưng không biết Thái Hậu có nghi ngờ gì không.

Trong cung này, diễn trò luôn không được lâu dài.

Nghĩ đến một câu nói đã từng nghe qua, Tịch Nguyệt mỉm cười.

Vở kịch hay chính là coi sân khấu như cuộc đời.

Nếu như mình đã nghĩ thông, làm ra vẻ mặt khó chịu như vậy cũng chỉ khiến cho người ta chán ghét mà vứt bỏ thôi, nếu như vậy còn không bằng sống thật tốt.

Thái Hậu thì sao, kiếp trước nàng cũng không ở bên cạnh Thái Hậu nên bà mới có thể quyết tâm ngoan độc như vậy, kiếp này sẽ không như thế.

Từ khi nàng tiến cung đến nay, tuy trải qua đủ loại tính kế hãm hại nhưng mà đi đến lúc này, nàng biết được sự thật, sinh được đứa bé, cuộc đời còn cần phải đắn đo suy nghĩ gì nữa?

Binh đến tướng chặn thôi.

Tất cả mọi chuyện rồi sẽ đi theo hướng tốt đẹp.

Chỉ cần cố gắng!

Lấy tay chọc chọc gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tứ Nhi, thấy đứa nhỏ mở mắt, Tịch Nguyệt vội vàng vỗ về hai cái: “Ngoan ngoãn ngủ... mẫu thân ở đây.”

Quả nhiên Tiểu Tứ Nhi thổi ra một cái bong bóng rồi lại tiếp tục ngủ.

Tịch Nguyệt cảm thấy thằng nhóc này rất thú vị!

“Các tiểu bảo bối của mẫu thân, tất cả chúng ta đều sẽ tốt đẹp, đúng không? Tuy rằng phụ hoàng của các con có chút không đáng tin, nhưng mà chỉ cần chúng ta biểu hiện thật tốt thì hắn sẽ bảo vệ chúng ta, có đúng không?”

Thấy Kiều Kiều giống như ngủ mơ, lộ ra nụ cười tươi tắn, Tịch Nguyệt cũng chậm rãi nở nụ cười.
Bình Luận (0)
Comment