Ký Sự Hậu Cung

Chương 165

Đợi Cảnh Đế rời đi, Tịch Nguyệt cũng không có tâm tư ngủ tiếp nữa, suy tư một chút sau đó đứng dậy.

Chuyện này xem ra không đơn giản như vậy?

Nhưng mà nếu như Cảnh Đế bảo nàng giao cho Phó Cẩn Nghiên thì nàng cũng không quản nhiều, sai người mời Phó Cẩn Nghiên qua sau đó dặn dò một chút. Qủa nhiên giống như Cảnh Đế suy đoán, Phó Cẩn Nghiên cũng không từ chối.

Khi Phó Cẩn Nghiên rời đi, Tịch Nguyệt nhìn bóng lưng của nàng ta, cảm thán nói: "Nếu như ta cùng tiến cung với một nhóm tú nữ lớn như các nàng thì có lẽ vĩnh viễn cũng không có ngày nổi danh phải không?"

Hạnh Nhi ở bên cạnh đương nhiên là không thấy vậy, trong lòng nàng thì chủ tử của mình vẫn là tốt nhất, nàng phản đối nói: "Chủ tử đừng tự coi nhẹ mình, theo nô tỳ thấy, người mới là tốt nhất, các nàng đương nhiên là không thể sánh với người."

Tịch Nguyệt chỉ cười nhạt, không nói nhiều.

Nhân sinh luôn có rất nhiều điều bất ngờ, nàng cũng là như vậy, nếu như không phải là nàng trùng sinh hoàn hồn thì sao có thể có nhiều điều không giống trước kia như vậy?

Đời trước, những nữ tử này đều là người được sủng ái, ngươi lừa ta gạt.

Kiếp này lại không giống, Bạch Tiểu Điệp đời trước vốn không trúng tuyển lại có thể tiến cung, thậm chí ngay cả Phó Cẩn Nghiên chưa từng tiến cung cũng đã vào cung rồi.

Nhưng mà nếu như nàng đã chiếm được tiên cơ trước một bước thì đó cũng là vận mệnh cho phép.

Tin tức điều tra rõ vụ việc này truyền ra ngoài rất nhanh, chỉ mới một ngày mà tất cả mọi người trong cung đều biết.

Không nói đến ai khác, chỉ nói đến Tề phi này, tuy là người tâm chí kiên định nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên tự tay giết người, về bản chất thì khác hẳn với việc sai bảo người dưới đánh giết.

Vốn tưởng rằng nàng ta báo thù rửa hận được thì vô cùng vui vẻ nhưng hôm nay nhìn lại, đúng là hậu hoạn khôn lường.

Nếu như là người khác thì Tề phi cũng không kiêng kị như vậy, cho dù là Thẩm Tịch Nguyệt cũng thế, trong cung này, nếu như có điều phải lo lắng thì khó có thể được việc. Nhưng mà người này lại là Phó Cẩn Nghiên. So với tỷ tỷ Phó Cẩn Dao của mình thì nàng ta nhiều tâm cơ hơn rất nhiều. Nghĩ đến cũng đúng, Phó tướng là loại người nào chứ, đững vững trong triều đình nhiều năm không ngã, thứ nữ mà ông ta nhìn trúng đương nhiên là không đơn giản.

Tề phi tự nhận là khi mình giết Đức phi thì cũng không có bất kỳ sơ hở nào nhưng mà chuyện của Nghiêm Gia kia lại xuất hiện ngoài ý muốn, cũng vì vậy mà nàng ta phải kinh động đến mấy người bên dưới, hiện tại nàng ta càng nghĩ càng không yên lòng, sợ bị lộ tẩy.

Mà ở bên phía Khánh An Cung của Thẩm Qúy phi đã có người của Hoàng Thượng sắp xếp vào vậy thì nơi này của nàng cũng cũng hẳn là an toàn tuyệt đối.

Hiện tại người trong cung đều biết Qủa Nhi là người của Cảnh Đế sắp xếp vào.

Thân thủ lúc cứu người của nàng ấy, nếu như nói chỉ là một cung nữ bình thường thì ai tin chứ.

Từ việc Hoàng Thượng mặc kệ Nghiêm Gia thân thiết với nàng ấy thì cũng có thế thấy được nàng ấy là một trong số các ám vệ.

Trong cung này, người khác thì không dám nói, chỉ có hai đội người mà không ai hoài nghi. Thứ nhất chính là ám vệ, mà một đội người khác chính là Ngự lâm quân do Chu Nam dẫn dắt.

Nghĩ đến, trong cung ai cũng biết điều này, cũng chỉ giả bộ hồ đồ, không nói nhiều mà thôi.

Từ khi biết được Qủa Nhi là người của Cảnh Đế, Tề phi bắt đầu nhìn gà hóa quốc, nhìn ai cũng cảm thấy đó là người của Cảnh Đế.

Nghĩ đến Thẩm Tịch Nguyệt này từ khi vào cung đến nay thì mấy đại cung nữ đều là người trung thành tận tâm nhưng ai ngờ Qủa Nhi lại là người của Cảnh Đế.

Lại nghĩ đến tình huống của mình, nhiều năm như vậy, nếu như Cảnh Đế muốn sắp xếp người ở bên người nàng ta thì cũng quá dễ dàng.

Lúc này nàng ta cảm thấy vô cùng may mắn là mình đã tự động thủ giết Đức phi, không có ai biết nhưng lại lo lắng không yên vì Nghiêm Gia xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tề phi ở bên này vô cùng lo lắng, che giấu khắp nơi, không muốn bị người khác nhòm ngó. Bên kia, Phó Cẩn Nghiên hừng hực khí thế triền khai điều tra.

Hành động của Phó Cẩn Nghiên như vậy, người ngoài không cảm thấy gì nhưng Phó Cẩn Dao lại vô cùng tức giận.

Hiện tại nàng ta là Huệ phi nhưng lại càng ngày càng không được người ta tôn kính. Phó Cẩn Dao chính là người không có lý trí như vậy, luôn không phân biệt được cái gì là chủ yếu, cái gì là thứ yếu. Người ở trong lòng nàng ta, cho dù có khuyết điểm thì cũng là vô cùng tốt, người nàng ta không thích thì chính là người tệ hại nhất thế gian.

Mà Phó Cẩn Nghiên lại là một người như vậy.

Vân Lam nhìn chủ tử đang tức giận và Vân Tuyết đang khuyên nhủ ở bên cạnh, khóe môi hơi cong cong.

Từ chuyện lần trước, Vân Lam ở Trúc Hiên cũng không dám nhiều lời một câu, sợ chọc vào chủ tử. Phàm là Cảnh Đế đối xử tốt một chút với các tiểu hoàng tử thì chủ tử sẽ trở về tìm cỡ đánh chửi nàng một trận.

Hiện tại chủ tử đã hoàn toàn không nhớ rõ cái thai đó vốn đã không thể sống đến khi sinh ra, là chủ tử tự mình sắp xếp kế hoạch đó, hiện tại đứa bé không còn thì lại đổ tội lên người nàng.

Vân Lam xoa nhẹ cánh tay, nơi đó đúng là nơi chủ tử đã đánh nàng mấy ngày trước.

"Nha đầu chết tiệt nha ngươi đứng đó làm gì, còn không nhanh rót ly trà cho bản cung. Ngày nào cũng chỉ biết đứng ngốc ở đó, đúng là không nhanh nhẹn bằng mấy cung nữ sau này mới được đưa đến đây."

Vân Tuyết và Vân Lam dù sao cũng có chút tình nghĩa, vội vàng khuyên nhủ: "Chủ tử phải thật thận trọng, người đã quên chuyện nội gián lúc trước sao? Mà không nói đến các nàng, ngay cả Khánh An Cung cũng có người của Hoàng thượng, trong cung của chúng ta không chừng cũng có. Đối với người khác luôn luôn phải đề cao cảnh giác, phải cẩn thận với cung nữ mà Phủ nội vụ đưa tới."

Thực ra Vân Tuyết không nói thì Phó Cẩn Dao cũng hiểu được nhưng mà lúc này nàng ta đang tức giận, đương nhiên là không khách khí.

"Nha đầu chết tiệt kia nói không chừng chính là người Phó Cẩn Nghiên phái qua đây."

Lời này càng nói càng quá đáng, Vân Lam run rẩy quỳ ở đó, đáy lòng lại càng lạnh lẽo.

"Chủ từ đừng oan uổng Vân Lam như vậy, hai người chúng ta từ nhỏ đã đi theo chủ tử, đương nhiên là vô cùng trung thành, xin chủ tử minh giám."

Vân Tuyết cũng quỳ xuống.

Phó Cẩn Dao dịu giọng nói: "Ngươi đã đỡ một đao cho bản cung, đương nhiên là bản cung tin tưởng ngươi, nhưng mà nha đầu chết tiệt kia hại chết con của ta, hại chết con của ta đó. Nếu như ngày đó con của ta được sinh ra thì hiện tại làm gì có chuyện Thẩm Tịch Nguyệt tốt như vậy?"

Vân Lam và Vân Tuyết đều im lặng không tiếng động, thực ra ai cũng hiểu, mặc dù không có chuyện kia thì đứa bé của Huệ phi cũng không thể bình an sinh ra nhưng lúc này nàng ta mặc kệ những điều đó, chỉ nghĩ là Vân Lam làm cho nàng ta trượt chân.

Thực ra không chỉ Vân Lam mà ngay cả Vân Tuyết cũng phát hiện tính tình chủ tử của mình càng ngày càng táo bạo dễ nóng giận, hơi không vui một chút thì rất dễ nổi giận.

Ở bên ngoài còn không phát giận nhưng khi trở về tẩm cung thì lại bắt đầu gắt gỏng mắng mỏ, thậm chí còn chửi mắng Vân Lam vì chuyện không hề xảy ra.

"Bẩm chủ tử." Nha hoàn ngoài cửa lên tiếng.

Phó Cẩn Dao lạnh giọng hỏi: "Chuyện gì?"

"Phó Qúy nhân cầu kiến."

Phó Cẩn Dao ném ly trà về phía cửa: "Không gặp, về sau nàng ta tới thì đều không gặp."

Nghĩ đến mẫu thân của Phó Cẩn Nghiên tranh giành phu quân của mẫu thân của mình, hiện tại nàng ta cũng tới tranh giành phu quân của mình, quả thực là khiến cho người ta chán ghét.

Cung nữ ngoài cửa nghe thấy thì vội vàng đi truyền lời.

"Bản cung theo Hoàng Thượng nhiều năm như vậy, dựa vào cái gì mà Hoàng Thượng lại để mắt đến nàng ta, thậm chí còn cho nàng ta điều tra chuyện lần này. Đã là lần thứ hai rồi, tất cả đều giao trọng trách cho nàng ta, rốt cuộc nàng ta có chỗ nào tốt."

"Chủ tử, chuyện truy tìm hung thủ vốn là chuyện đắc tội với người ta, chúng ta không tham gia vào cũng nước đục này chẳng phải là càng tốt sao?"

"Nếu như có thể làm cho Hoàng Thượng xem trọng hơn một chút thì đắc tội với người khác có là gì. Có người có thể cao hơn Hoàng Thượng sao? Mấy ngườ cung nữ như các ngươi đúng là không biết nhìn xa." Dáng vẻ của Phó Cẩn Dao giống như là rèn sắt không thành thép.

Vân Tuyết thở dài, không biết nên khuyên cái gì, đạo lý dễ hiểu như vậy mà chủ tử cũng không nhìn ra thì làm sao có thể đánh lại những nữ nhân trong cung này.

Vân Tuyết vô cùng lo lắng nhưng trong mắt Vân Lam lại hiện lên một tia gì đó.

Nghe nói Phó Cẩn Dao không chịu gặp mình, Phó Cẩn Nghiên mặt không đổi sắc, tiếp tục mỉm cười nói: "Nếu tỷ tỷ có việc thì ngày khác ta trở lại là được."

Phó Cẩn Nghiên tới đây vốn là vì có mục đích riêng, thấy Phó Cẩn Dao có thái độ như vậy thì lại cảm thấy có lẽ là mình nghĩ nhiều rồi.

Nếu như thật sự là tỷ tỷ làm thì sao Hoàng Thượng lại có thể để cho nàng đến điều tra chứ. Nhưng mà nàng lại luôn muốn thử một lần, thấy thái độ của Phó Cẩn Dao như vậy đương nhiên là nàng đã sáng tỏ. Chuyện này không liên quan gì đến Phó Cẩn Dao, nếu không thì tỷ tỷ đã không có thái độ như vậy với mình.

Hai người tuy kém nhau vài tuổi nhưng tốt xấu gì cũng là cũng nhau lớn lên. Phó Cẩn Dao không phải loại người thông minh nhưng Phó Cẩn Nghiên là thứ nữ lại phải suy nghĩ rất nhiều, tâm tư cũng kín đáo hơn.

Trên đường trở về, nhìn Lý Qúy nhân ở phía xa đang lại gần, Phó Cẩn Nghiên mỉm cười.

Thẩm Tịch Nguyệt đương nhiên không phải hung thủ, nếu không thì Hoàng Thượng đã không róng trống khua chiêng điều tra như vậy. Tỷ tỷ cũng không phải là hung thủ, nếu không thì thái độ sẽ không hùng hồn như vậy. Chỉ còn lại hai người có hiềm nghi chính là Tề phi và Lý Qúy nhân này.

Thực không ngờ nàng còn chưa làm gì mà Lý Qúy nhân này lại tự đưa đến cửa, trời lạnh như vậy, nếu như nói là nàng ta ra ngoài tản bộ thì Phó Cẩn Nghiên cũng không tin.

"Lý Qúy nhân thật hăng hái, trời lạnh như vậy mà vẫn đi dạo bên ngoài." Phó Cẩn Nghiên trêu chọc nói.

Lý Yên Nhiên cười mỉm, hai tay trà xát vào nhau, dáng vẻ có chút lạnh lẽo.

"Nào có, Phó Qúy nhân đúng là cười nhạo rồi. Trời lạnh như vậy đúng là ta không thích tản bộ ở bên ngoài. Thân thể Thái Hậu không tốt, ngay cả ngày thỉnh an vào mùng 1 và 15 hàng tháng cũng miễn nhưng dù vậy thì ta nghĩ mình cũng không thể lười biếng. Nói quá thì Thái Hậu cũng giống như mẫu thân của chúng ta, nếu như là những nhà ở ngoài phố thì cũng phải gọi người một tiếng mẫu thân. Trong cung này lắm kẻ hầu người hạ nhưng chúng ta thỉnh tháng đi qua trò chuyện với người thì cũng vô cùng tốt."

Thấy Lý Yên Nhiên nói vậy, Phó Cẩn Nghiên cũng cười nói: "Còn không phải sao! Nghĩ đến Lý Qúy nhân hiểu chuyện, hiểu đạo lý như vậy, đương nhiên là Thái Hậu rất yêu thích rồi."

Thái Hậu không thích tỷ muội Phó gia, đây là điều mà tất cả mọi người đều biết.

Phó Cẩn Nghiên cũng rất ít khi đến chỗ của Thái Hậu nịnh nọt. Dường như Lý Yên Nhiên cũng nghĩ đến điều này, cười xin lỗi, giống như sợ đề tài này sẽ làm Phó Cẩn Nghiên buồn nên vội vàng nói đến chuyện khác.

"Nghe nói gần đây tỷ tỷ rất bận rộn."

Phó Cẩn Nghiên đương nhiên là đang đợi nàng ta nhắc đến đề tài này, cười nói: "Cũng tàm tạm, Qúy phi nương nương trực tiếp truyền lệnh xuống, ta cũng không thể không tận lực tuân theo."

Lý Yên Nhiên đi bên cạnh Phó Cẩn Nghiên, nghiêng đầu khẽ cười nói: "Phó quý nhân đúng là tính tình thật tốt, từ xưa đến nay làm gì có chuyện để cho phi tần ở hậu cung điều tra những chuyện này chứ, những nô tài mà Hoàng Thượng nuôi chẳng lẽ đều để làm cảnh sao?"

Dáng vẻ đúng là ngây thơ vô tội.

Phó Cẩn Nghiên dừng bước: "Hoàng Thượng đã giao trọng trách, đương nhiên là ta phải dốc toàn lực để hoàn thành.

Lý Yên Nhiên bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói: "Thì ra là như vậy, đúng là ta suy nghĩ nhiều, đáng đánh đáng đánh!"
Bình Luận (0)
Comment