Ký Sự Hậu Cung

Chương 213

Editor: Anh Thơ

Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt đã lại sắp tới năm mới.

Mấy ngày nay, toàn bộ mọi chuyện đều đã kết thúc.

Mỗi người đều đã đừng đúng vị trí của mình.

Trong hậu cung này cũng chỉ có hai nữ nhân mà thôi.

Ngoại trừ Hoàng Hậu Thẩm Tịch Nguyệt thì chỉ có Chu Vũ Ngưng được đón từ quốc tự trở về.

Nhưng mà lúc này tất cả mọi người đều biết Chu Vũ Ngưng trở về là vì cái gì, không ai thực sự coi nàng là cung phi. Nàng chỉ là một "công cụ" Cảnh Đế tìm về để chăm sóc đứa bé mà thôi. 

Cảnh Đế chọn nàng đơn giản vì nhìn trúng nàng biết nghe lời, ngoại trừ điều đó ra thì còn vì nàng có giao hảo với Thẩm Tịch Nguyệt!

Tuyển tú đã ngừng, theo lời Cảnh Đế nói, Tuyển tú chỉ có thể khôi phục khi mấy hoàng tử trưởng thành.

Tự tay Cảnh Đế đã chặt đứt tất cả nhung nhớ.

Quy tắc tuyển tú mới mặc dù vẫn là ba năm một lần nhưng đội tuổi lại được tăng lên là từ 15 đến 18, không phải là 13 như lúc trước.

13 tuổi, chung quy cũng là quá nhỏ rồi.

Nhưng mà trong lòng Cảnh Đế lại thầm cảm thấy may mắn, may mắn mà hắn sớm gặp được Nguyệt Nhi, cùng nàng đi đến ngày hôm nay.

Nói chuyện này với nàng, tiểu nha đầu kia lại cười nhẹ, nàng nói: Thiếp cũng rất may mắn, may mắn vì bản thân mình gặp được người ở độ tuổi tươi đẹp nhất.

Cảnh Đế cảm động không thôi.

Bọn họ quý trọng đối phương cho nên hôm nay bọn họ mới có thể có được hạnh phúc.

Bọn họ vô cùng may mắn, đều không bỏ lỡ tâm ý của nhau.

Đêm khuya.

Ánh trăng lộ ra chút hơi lạnh, bóng cây mơ hồ lay động, mùa đông năm nay ngược lại cũng không quá lạnh.

Bên trong phòng, một ngọn đèn nhỏ đang cháy, ánh sáng mà vàng nhạt làm nổi bật một vùng ánh sáng ấm áp bên trong. 

Ánh sáng nhu hòa chiếu lên trên người thiên hạ đang nằm trên giường.

Nữ tử nằm yên tĩnh ngủ chỉ để lộ nửa gương mặt xinh đẹp, đôi mi dài mà mảnh khẽ rung động, đôi môi nhỏ màu anh đào vẫn đỏ tươi ướt át như cũ lúc này đang nở một nụ cười ngọt ngào, cho dù vẫn đang chìm trong giấc ngủ thì nùm đồng tiền vẫn như ẩn như hiện giống như đang mơ một giấc mơ đẹp.

Cảnh Đế vừa bước vào đã nhìn thấy cảnh tượng đó.

Mấy ngày nay đúng là lúc cuối năm, hắn vô cùng bận rộn, đã mấy ngày không ngủ cùng Tịch Nguyệt, hôm nay xử lý xong việc, nghĩ đến ngày mai là sinh nhật của nàng nên vội vàng đi đến Phượng Tê Cung.

Cũng vì quá gần với năm mới cho nên từ trước đến giờ hắn không nghĩ đến việc tổ chức sinh nhật cho nàng nhưng năm nay đã sớm sắp xếp xong rồi.

Có lẽ là nàng không biết hắn đã chuẩn bị rất nhiều tiết mục cho nàng.

Nghĩ đến những điều này Cảnh Đế nở nụ cười.

Nói ra thì hiện tại đã là sinh nhật của nàng, dù sao đã qua nửa đêm rồi.

Nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên gương mặt nàng, Cảnh Đế nỉ non: "Nguyệt Nhi, sinh nhật vui vẻ!"

Tiếng cười "Khách khách" vang lên, Cảnh Đế cho rằng nàng tỉnh lại, vội ngẩng đầu lên xem nhưng lại phát hiện ra nàng đang trong giấc mơ, vui vẻ đến mức cười ra tiếng.

Thấy nàng như vậy, không hề giống với dáng vẻ trước kia. Cho dù chỉ là nhằm mơ nhưng nụ cười của nàng cũng là thực lòng phát ra, Cảnh Đế vui vẻ, thay y phuc xong cũng không để ý bản thân đều là khí lạnh đã ôm nàng vào lòng.

Tịch Nguyệt khẽ hừ một tiếng lại tìm một vị trí thoải mái trong ngực hắn, tiếp tục ngủ.

Cảnh Đế nhìn gương mặt ngủ say ngọt ngào của nàng cũng cảm thấy tất cả mệt mỏi đều biến mất liền cứ như vậy ôm nàng ngủ.

Lúc sáng sớm, Tịch Nguyệt cảm thấy hơi bị đè ép, nặng nề tỉnh lại, nhìn thấy Cảnh Đế liền dùng đôi tay nhỏ khắc họa gương mặt của hắn. Chơi một hồi thì tỉnh hẳn, ngồi dậy.

"Nói yêu ta, ngoan, nói yêu ta." Tịch Nguyệt thấp giọng nỉ non. Cảnh Đế đang ngủ say, làm sao mà nghe được chứ.

Lại nghĩ nghĩ, Tịch Nguyệt cười.

"Chúng ta đã rất lâu không có làm cái kia rồi. Ta cũng muốn rồi." Dứt lời, đôi bàn tay nhỏ nhắn thăm dò xuống phía dưới nhưng được một nửa đường thì lại thu tay về, lắc đầu: "Không được không được! Nếu như ta xằng bậy thì nhất định sẽ bị hắn phát hiện, đồ bại hoại này."

Quấn lấy sợi tóc của hắn chơi đùa, Tịch Nguyệt lại nói: "Hôm nay là sinh nhật của ta, không biết là hắn có nhớ hay không."

Nghiêng đầu suy nghĩ một láy, Tịch Nguyệt chu môi: "Hắn đương nhiên là quên rồi, năm nào cũng vậy, hắn cũng không có dáng vẻ để ý lắm, đúng là khiến cho người ta cảm thấy tức giận mà."

Thừa dịp Cảnh Đế ngủ, Tịch Nguyệt khẽ hôn lên đôi mắt của hắn.

Sau khi hôn xong thì vui vẻ cười: "Ta thích nhất là ánh mắt của người, rất to, rất sáng, giống như biết nói vậy. Ừ, lông mi còn dài như vậy làm gì, còn dài hơn cả lông mi của nữ tử, thật khiến cho người ta phải đố kị. Đúng rồi, nếu như năm nay người vẫn quên sinh nhật của ta vậy thì ta muốn làm chuyện xấu, ta muốn cắt sạch lông mi của người."

Dứt lời thì bản thân cũng cảm thấy thú vị, cười lăn lộn.

"A...."

Một đợt lật chuyện, nàng vậy mà lại bị áp dưới thân người khác.

Chỉ thấy Cảnh Đế nhìn nàng, ánh mắt mang theo ý cười, trong mắt nào có một tia buồn ngủ.

"Người, người, người tỉnh rồi?" Câu hỏi ngày vô cùng ngốc nghếch.

Trong mắt Cảnh Đế có ý cười, khóe miệng khẽ nhếch lên, trêu chọc nói: "Ừ, chẳng lẽ Nguyệt Nhi không hy vọng trẫm tỉnh lại?"

"Nào có!" Tịch Nguyệt đỏ mặt, ánh mắt liếc lung tung, dáng vẻ vô cùng chột dạ.

Cảnh Đế tiếp tục cười: "A...! Đúng rồi, có người hỏi ta có yêu nàng hay không nha!"

Vừa nghe như vậy Tịch Nguyệt còn gì không hiểu chứ, tên nà rõ ràng là ngay từ đầu đã tỉnh rồi.

Nghĩ đến hắn đã tỉnh rồi mà còn giả vờ, tự nhiên nghe xong bản thân hồ ngôn loạn ngữ thì đôi tay nhỏ không ngừng vung lên.

"Người bắt nạt người khác, sao người có thể xấu xa như vậy chứ, người rõ ràng đã tỉnh mà còn vờ ngủ." Nàng vô cùng tức giận, mình vừa rồi đã nói những gì chứ, hu hu! Làm sao có thể như vậy chứ!

Cảnh Đế bật cười, biểu tình rất bí hiểm.

"Nếu như ta không tỉnh thì làm sao biết có người muốn chứ? Nếu như ta không tỉnh thì làm sao biết có người thích nhất ánh mắt của ta nha? À... còn có, nếu như ta không tỉnh thì làm sao biết có người muốn cắt sạch lông mi của ta để trả thù đây?"

Hắn nói một câu, má của Tịch Nguyệt lại hồng hơn một chút, đến cuối cùng chính là xấu hổ đến mức muốn chôn đầu vào gối, thế nào cũng không chịu ra.

Cảnh Đế thấy nàng như vậy thì càng cười lớn, liên tục hôn khẽ lên vai nàng: "Trẫm phải vào triều, đợi trẫm về nhất định sẽ thỏa mãn nguyện vọng của Nguyệt Nhi. Nếu như Nguyệt Nhi muốn trì trẫm làm sao có thể không thỏa mãn nàng chứ?"

"Đi mau, đi mau đi." Tịch Nguyệt không chịu nâng đầu lên, chỉ ngây thơ quát to.

Cảnh Đế cười lớn, cũng không gọi Lai Hỷ vào cửa, tự mình ăn mặc xong xuôi.

Tịch Nguyệt vẫn không chịu chui ra như cũ, đúng là một đứa bé.

Cảnh Đế mạnh mẽ kéo nàng ra, trực tiếp hôn lên môi nàng, hai người hôn môi rất lâu sau Cảnh Đế mới buông ra, hơi thở vô cùng dồn dập.

"Bảo bối, đợi trẫm trở về."

Tịch Nguyệt không thuận theo khẽ đánh hắn một cái.

Cảnh Đế rời đi, Tịch Nguyệt đương nhiên cũng không có tâm tư tiếp tục ngủ, gọi Cẩm Tâm vào hầu hạ mình trang điểm.

Nhìn dung nhan trong gương, nhếch miệng cười.

Sao nàng lại không biết mấy ngày nay Cảnh Đế đang chuẩn bị cái gì cứ, chẳng qua là giả vờ không biết mà thôi. Mặc dù hai người yêu nhau nhưng cũng vẫn phải so đo một chút, đây không phải là tính kế, chỉ là như vậy sẽ làm cho tình cảm càng hài hòa hơn.

Giống như Cảnh Đế bị thương, về sau Tịch Nguyệt nghĩ lại cũng hiểu suy tính trong đó, dựa vào tính cách của Cảnh Đế thì làm sao có thể không hề phòng bị mà cho Phó Cẩn Dao vào chứ.

Nhưng mà tất cả điều này đều không quan trọng, nghĩ đến tất cả những điều hắn làm đều là vì nàng, đều là vì hy vọng nàng có thể yêu hắn.

Tịch Nguyệt cảm thấy tất cả đều không quan trọng.

Trước mặt chân tình, một chút tính kế nho nhỏ thì có làm sao chứ?

Tính kế không đáng sợ, đáng sợ là trong tính kế còn bao hàm chân tình, như vậy thì làm sao nàng có thể chạy thoát được chứ.

Nàng biết Cảnh Đế vì nàng làm rất nhiều chuyện, chỉ nói đến chuyện giải tán hậu cung chính là từ trước đến giờ chưa từng có, sau này chưa chắc đã lại có.

Có lẽ vào thời điểm đó, sợi tơ hồng mà Nguyệt lão buộc lên tay hai người có làm thế nào cũng không thể cắt đứt được nữa.

Tịch Nguyệt là một người biết đủ, nếu như ông trời đã đối xử với nàng tốt như vậy thì nàng sẽ quý trọng, sẽ dùng cố gắng lớn nhất của mình để duy trì tình yêu say đắm này.

Khẽ nở nụ cười.

"Nương nương, sáng sớm hôm nay Lai Hỷ lén nói với nô tỳ rằng hôm nay Hoàng Thượng chuẩn bị rất nhiều tiết mục cho người đó!" Cẩm Tâm vừa trang điểm cho Tịch Nguyệt vừa nói.

Tịch Nguyệt đương nhiên là biết những việc làm của Cảnh Đế, chẳng qua là nàng không hỏi mà thôi, không nghe không hỏi mới có kinh hỷ.

Tịch Nguyệt cười trả lời: "Ngươi xác định sao, không phải là người nào đó bày mưu đặt kế để Lai Hỷ nói như vậy? Hàng năm cũng không chịu tổ chức sinh nhật tử tế cho ta, xem ra năm nay cũng không có ý tưởng gì mới."

Cẩm Tâm thấy chủ tử như vậy thì dùng khăn tay che miệng cười: "Theo nô tỳ thấy chủ tử đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo, mấy ngày nay người chờ mong thế nào, đám người chúng nô tỳ không phải đều nhìn vào mắt sao."

Dứt lời đã cười khanh khách, đúng là càng ngày càng làm càn.

Tịch Nguyệt trừng mắt nhìn nàng nhưng mà lập tức nở nụ cười, không phải đúng là như vậy sao!

"Ngươi đó, lại nói bậy, xem bản cung có phạt ngươi đến chuồng ngựa hay không." Tịch Nguyệt chỉ vào Cẩm Tâm sẵng giọng nói.

"Nàng bỏ được sao?" Cảnh Đế vừa vào cửa đã nghe thấy giọng nói trong trẻo của Tịch Nguyệt, hắn đương nhiên là không tin những lời trêu đùa này của nàng.

Tịch Nguyệt thấy Cảnh Đế trở về thì nhảy nhót đến bên cạnh hắn.

"Nô tỳ không bỏ được ngài, chẳng lẽ còn không bỏ được nàng ấy sao?" Ánh mắt liếc Cẩm Tâm một chút.

Cẩm Tâm cười khẽ lui ra ngoài.

Cảnh Đế đương nhiên là rất hưởng thụ lời của Tịch Nguyệt, xoa đầu nàng, bế bổng nàng nên.

Tịch Nguyệt khẽ hô một tiếng, bàn tay nhỏ đấm lên vai hắn.

Nghĩ đến vết thương kia cũng chưa hoàn toàn tốt lên lại không nhịn được khẩn trương nói: "Hoàng Thượng nhanh đặt thiếp xuống, cánh tay người còn chưa khỏi hắn, cẩn thận lại bị thương."

Cảnh Đế mới mặc kệ những điều này, nói: "Nàng thì nặng bao nhiêu chứ, làm sao có thể làm bị thương, đừng lo lắng. Trẫm đã sớm khỏe lại rồi, không phải nàng cũng biết sao, có khi nào trẫm không cẩn thận với thân thể của mình chứ."

Tịch Nguyệt nghĩ đến một chút hành động "xằng bậy" trong lúc hắn dưỡng thương, nhìn chằm chằm hắn, hờn dỗi nói: "Người bị thương là cánh tay, cũng không phải chỗ kia. Khỏe lại cái gì chứ! Lại còn nói là biết cẩn tận, nếu như thực sự cẩn thận thì làm sao lại bị thương chứ."

Cảnh Đế đặt nàng trên giường, cả người nhanh chóng đè lên.

"Ôi, chỗ kia? Chỗ kia là chỗ nào?" Nói chuyện thì nói chuyện, lông mi của hắn còn nhướng cao lên.

Tịch Nguyệt đỏ mặt.

Nhưng mà không cam lòng yếu thế: "Chính là chỗ kia, không phải chính người biết rõ sao!"

"Hả...? Nhưng mà ta không rõ lắm nha! Nguyệt Nhi nói cho trẫm được không?" Ghé sát bên tai nàng nhẹ nhàng hỏi. Giọng nói kia lại càng khiến cho Tịch Nguyệt có cảm giác tê dại tận xương tủy.

Xem đi, tên này chính là như vậy, lúc nào cũng giả bộ hồ đồ nhưng sau đó lại dùng sức lăn qua lăn lại nàng! Tịch Nguyệt ở bên cạnh hắn rất lâu, năm nay tính ra là năm thứ sáu, nghĩ lại cũng có thể coi như "vợ chồng già". cũng không thể để cho hắn nhiều lần chiếm thế thượng phong như vậy.

Nghĩ vậy, nàng lập tức ôm lấy cổ của hắn, thổi hơi.

"Nếu như Hoàng Thượng không rõ, vậy thì để nô tỳ nói cho người được không?" Khi nói chuyện thì cáh tay nhỏ đã tìm được □ của hắn.

Cảnh Đế khẽ kêu một tiếng, há miệng cắn lấy cổ cả nàng nhưng hạ thân lại bắt đầu ma sát giống như mô cùng kích động.

"Hồ ly tinh nàng đó, chỉ biết quyến rũ trẫm. Đến, để trẫm hầu hạ nàng thật tốt..."

Rốt cuộc là ai hầu hạ ai chứ.

Trong lòng Tịch Nguyệt thầm oán, nhưng mà lại bị động tác của hắn làm cho kích động, yêu kiều thở dốc liên tục, không kiềm chế được.

Cảnh Đế thấy thời gian còn sớm, hơn nữa lúc trước cũng đã nói muốn "hầu hạ" nàng thật tốt, lúc này cũng không kiêng dè gì nữa, trực tiếp cởi quần áo hai người xuống.

Thấy nơi trắng nõn mềm mại của nàng thì trực tiếp ngậm lấy.

Không lâu sau, bên trong chỉ còn những âm thanh kịch liệt.

Đợi hai người điên loan đảo phượng xong, Tịch Nguyệt nhõng nhẽo oán giận: "Đều là người không tốt, sáng sớm ta ăn mặc xinh đẹp còn chưa ra ngoài đã bị người làm cho lộn xộn hết cả."

Cảnh Đế nào có quản nhiều như vậy, dỗ dành nàng: "Nàng thích bộ y phục kia thì trẫm bảo Thượng Y Cục làm cho nàng mấy bộ giống hệt."

Nhìn đi, làm gì có ai lấy lòng như vậy chứ.

Tịch Nguyệt không thuận theo, véo hắn một cái: "Hoàng Thượng nói đùa cái gì vậy, vì sao ta lại muốn mặc mấy bộ giống nhau chứ."

"Không phải là nàng thích sao?"

"Thích cũng không cần."

Hai người lại đùa giỡn một chút.

Cảnh Đế ôm lấy Tịch Nguyệt.

"Hôm nay trẫm truyền người của Thẩm gia tới sinh nhât cùng nàng, cũng ta cũng không thể để người ta đợi quá laai phải không?" Lúc này hắn lại ăn nói nghiêm chỉnh như vậy.

Tịch Nguyệt chu môi: "Đều tại người."

Cảnh Đế cũng không nổi giận, cười hì hì kéo nàng dậy: "Được được, tại ta, nàng nói gì cũng đúng, tại ta."

Thấy hắn như vậy, Tịch Nguyệt nở nụ cười.

Dáng vẻ này của hắn giống như rất sợ nàng, thực ra thì nào có chứ.

Nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có thể trải qua sinh nhật với người nhà, Tịch Nguyệt thực ra vô cùng cảm động.

Có đôi khi không cần cẩm y ngọc thực mới có thể khiến cho người ta cảm thấy hạnh phúc, càng hạnh phúc hơn chính là đến từ người nhà hòa thuận, cuộc sống vui vẻ.

Lúc này Tịch Nguyệt cảm thấy quả đúng là như vậy.

Đợi hai người chỉnh đốn lại xong quả nhiên là thấy người của Thẩm gia đã tiến cung nhưng mà nàng lại không biết điều này. Lúc này, người của Thẩm gia đang ở sân khấu xem diễn kịch.

Cảnh Đế chuẩn bị rất nhiều hoạt động giải trí phong phú cho mọi người.

Tịch Nguyệt nhìn thấy người thân của mình, kéo tay Cảnh Đế nói: "Hoàng Thượng, ta cảm thấy thật chân thực. Lâu như vậy, hiện tại ta mới thực sự cảm giác được bản thân mình không phải lơ lửng giữa không trung mà là rơi xuống đất rồi. Loại cảm giác chân thực này là người cho ta, thật là tốt. Hoàng Thượng, người thật tốt!"

Cảnh Đế thấy nàng như vậy cũng cười.

Từ trước tới giờ hắn không ngờ rằng mình sẽ yêu một người, thậm chí, có thể nói là yêu sâu sắc.

Nhưng mà sự thật chính là như vậy, khi tình cảm tới, muốn ngăn cũng không ngăn được, giữa bọn họ có rất nhiều duyên phận ràng buộc, nhiều lần sinh tử gắn bó. Có lẽ nhân sinh chính là như vậy, hắn gặp phải sự phản bội của những nử tử hậu cung nhưng lại thu hoạch được tình yêu độc nhất vô nhị của Tịch Nguyệt.

Lúc này hắn đã không còn bất kỳ dục vọng nào với người khác, càng không thể chịu đựng được nỗi thống khổ khi mất đi Tịch Nguyệt, cho nên, hắn nguyện ý làm tất cả vì nàng, bao gồm độc sủng một người, bao gồm giải tán hậu cung.

Vốn dĩ hắn cho rằng để làm được những điều này thì rất khó, nhưng mà làm rồi mới biết thì ra khi ngươi thực sự có lòng thì tất cả những điều đó đều rất đơn giản.

Mỗi một chuyện đều không hề phức tạp như hắn nghĩ.

Nếu như yêu, vậy thì ở chung cả đời đi.

Về sau bọn họ sẽ có thêm nhiều đứa nhỏ, lại càng có thêm những hồi ức vui vẻ.

Bọn họ sẽ nắm tay nhau đến già, thậm chí là đứa nhỏ của bọn họ sẽ bước lên ngôi vị Hoàng Đế.

Hắn sẽ không để cho con của mình bước vào vết xe đổ của mình, hắn sẽ giao Nam Thấm dân giàu nước mạnh nhất vào tay con trai của bọn họ.

"Hoàng Thượng nhanh lên đi, bọn họ đợi sốt ruột rồi." Tịch Nguyệt cười hì hì lôi kéo Cảnh Đế hơi ngẩn người vào cửa.

Mọi người Thẩm gia vội vàng hành lễ: "Chúng thần phụ tham kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng Hậu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế."

"Bình thân."

Không nói người ngoài, ngay cả tất cả mọi người của Thẩm gia đều không hề ngờ được Thẩm Tịch Nguyệt lại có được kỳ ngộ như vậy, Thẩm gia lại có thể đi đến mức này.

Vì Tịch Nguyệt coi trọng tất cả mọi người ở đây nên sinh nhật này là sinh nhật vui vẻ nhất từ trước đến giờ của nàng.

Cảnh Đế đối xử với người Thẩm gia chỉ lạnh nhạt nhưng như vậy cũng đủ để làm cho Tịch Nguyệt hưng phấn rồi.

Cảnh Đế vẫn luôn ở bên cạnh Tịch Nguyệt, bất luận là dùng bữa hay là xem kịch, nhìn gương mặt tươi cười hưng phấn của nàng, Cảnh Đế cảm thấy tất cả đều đáng giá.

Có lẽ là uống vào một chút rượu nên nàng hơi say, nghiêng đều nhìn Cảnh Đế nhưng mà lại nhìn đến ngây ngốc, cảm thấy nhìn thế nào cũng không chán.

"Thật là đẹp, nếu như mọi nam tử trên đời này đều tuấn lãng như Hoàng Thượng vậy thì nữ tử nhất định là muốn chạy đi theo đuổi, về sau đều là nữ tử tới cửa cầu thân rồi." Dứt lời, tự bản thân nàng cũng cảm thấy thú vị, cười khanh khách.

Tất cả mọi người đều đang xem kịch, khoảng cách cũng không quá xa.

Nghe Thẩm Tịch Nguyệt nói như vậy thì trong lòng đều hoảng hốt, sợ Hoàng Thượng không thích.

Nha đầu kia, làm sao có thể say đến mức này!

Lời nói như vậy mà cũng có thể nói ra miệng.

Đương nhiên là Cảnh Đế cũng nhận ra tâm tư của mọi người đều không đặt trên sân khấu mà ngược lại đặt trên người bọn họ.

"Khụ" một tiếng, mọi người vội vàng nâng tình thần xem kịch nhưng mà lỗ tai lại không khỏi dựng lên nghe ngóng.

"Không phải là nàng đã sớm biết ta đẹp mắt sao! Sáng nay nàng còn nói...." Cảnh Đế còn chưa dứt lời thì đã bị một bàn tay nhỏ che kín miệng.

Nàng chỉ đang choáng váng cũng không phải thực sự say, sao có thể để mặc hắn nói lung tung chứ, tên này, quả nhiên là không có chừng mực.

Thấy ánh mắt nàng trừng lớn nhìn hắn, Cảnh Đế cười đặt một nụ hôn lên bàn tay nhỏ bé của nàng.

Tịch Nguyệt cảm thấy tê ngứa vội vàng rút tay về, lại nghĩ tới lúc trước hai người ở trong phòng triền miên kịch liệt, mặt không khỏi đỏ lên.

Thấy biểu tình của nàng như vậy Cảnh Đế đương nhiên cũng nghĩ đến tới điều này.

Nhếch miệng, tâm tình dường như vô cùng sung sướng.

Hai người mở ám một phen mặc dù không ai nghe thấy nhưng mà mọi người cũng cảm nhận được không khí biến hóa giữa bọn họ. Nhưng mà không khí quỷ dị này lại bị cắt ngang.

"Nương nương...." Tiểu Tứ Nhi cầm lấy điểm tâm trên bàn, ném thẳng vào người Thẩm Nhất Nhất.

Sau đó cậu cười ha ha không hề thấy một chút lúng túng nào sau khi gây rắc rối.

Thẩm Nhất Nhất bị cháu của mình tập kích, mờ mịt nhìn mọi người thì thào: "Hắn tại sao lại ném ta, ta nào có trêu chọc hắn chứ...."

Nhìn Thẩm Nhất Nhất mờ mịt, Tiểu Tứ Nhi cao hứng vỗ tay.

Có lẽ là Tiểu Tứ Nhi quá cao hứng cho nên tất cả mọi người đều sửng sốt, còn chưa kịp nói chuyện thì chỉ thấy Tiểu Ngũ Nhi cũng cầm một khối điểm tâm. Mọi người cho rằng hắn muốn học theo lại không ngờ hắn lại đưa cho ca ca của mình.

"Nha!"

Tiểu Tứ Nhi cao hứng nói: "Ngoan ngoan."

Điểm tâm trên tay lại bay qua, lần này Thẩm Nhất Nhất có phòng bị, trốn được, điểm tâm này đúng là đập vào người Thẩm Thư An.

Thực ra Thẩm Thư An cũng không lớn hơn mấy đứa bé bao nhiêu, bị điểm tâm đập vào người cũng không tức giận, trái lại rất trầm tĩnh.

Vốn lúc vừa tiến cung mẫu thân cũng nói cho cậu bé biết chút điều phải kiêng kỵ, cậu bé hơi sợ, lại càng không dám tiếp cận mấy đứa bé.

Hiện tại bị điểm tâm đánh trúng, cậu bé nhếch miệng cười, thực ra cũng không đáng sợ như mẫu thân nói, bọn họ còn nhỏ hơn cậu lại còn vẫn không hiểu chuyện.

"Ngươi lại ném xem, khẳng định là không ném trúng."

"Phụt!" Tịch Nguyệt không nhịn được bật cười, vẻ mặt Cảnh Đế cũng lộ ý cười.

Lâm thị (mẹ kế của Tịch Nguyệt) nghĩ muốn ngăn cản nhưng mà Mẫn thị (chị dâu của Tịch Nguyệt) lại kéo bà một chút, cười lắc đầu.

Lâm thị nghĩ đến vẫn rất hài lòng với cô con dâu Mẫn thị này, thấy nàng kéo mình thì cũng không động nữa.

Tiểu Kiều Kiều lúc này đã khỏe mạnh rồi, thấy tên nhóc kia khiêu khích đệ đệ của mình thì cũng lấy điểm tâm trên bàn đưa cho Tiểu Tứ Nhi: "Đánh!"

Tiểu Tứ Nhi rất vui vẻ, trực tiếp ném đi nhưng mà Thẩm Thư An cũng đã năm tuổi, vừa né một cái thì điểm tâm đã không ném trúng, cười hì hì.

Ba đứ bé đều nổi giận, Tiểu Kiều Kiều không hề khách khí lấy hết đồ vật trên bàn ném qua.

Thấy mấy đứa bé đáng yêu khôi hài như vậy, Tịch Nguyệt không nhịn được cười ngã vào người Cảnh Đế.

Khóe miệng Cảnh Đế cũng hàm chứa ý cười nhưng mà vẫn nói thầm bên tai Tịch Nguyệt: "Trẫm cược trong vòng ba lần sẽ ném trúng Thẩm Nhị công tử."

Tịch Nguyệt không tin, bất luận thế nào thì ba đứa bé cũng chỉ là trẻ con, An Nhi đã 5 tuổi rồi, không thể nào.

"Nô tỳ không tin."

"Vậy thì đánh cược đi? Có giải thưởng thì mới thú vị." Cảnh Đế dụ dỗ nói.

Tịch Nguyệt nhìn hắn, thấy hắn tự tin như vậy thì không phục: "Đương nhiên là có thể đánh cược, nhưng mà, ngay cả bản thân nô tỳ cũng là người của Hoàng Thượng, ta phải lấy cái gì đến để cược chứ?"

Biểu tình của Cảnh Đế vẫn bình tĩnh như cũ nhưng lại nói thầm một câu bên tai Tịch Nguyệt.

Trong nháy mắt, Tịch Nguyệt đỏ mặt, yêu kiều trừng mắt nhìn hắn, nhưng mà cuối cùng cũng vẫn đồng ý: "Một lời đã định."

Cảnh Đế cười gật đầu.

Hai người thả tầm mắt lại về phía đám nhỏ.

Tiểu Tứ Nhi ném vài lần đều không thành công, trực tiếp nghỉ ngơi.

Chỉ thấy Tiểu Ngũ Nhi thảnh thơi dùng ngón tay chọc chọc điểm tâm, đúng là có vài phần phong phạm của Cảnh Đế.

Tịch Nguyệt liếc mắt nhìn Cảnh Đế một cái, ý tứ là, nhìn xem thói quen này của người, lây bệnh khắp nơi, con trai của người còn nhỏ như vậy đã học theo rồi.

Cảnh Đế chỉ cười.

Tiểu Ngũ Nhi liếc mắt nhìn Thẩm Thư An ở đối diện đang đắc ý cười ngây ngô, cong miệng, lại nhìn ca ca và tỷ tỷ của mình.

Ba đứa bé nhìn nhau không nói gì.

Lại bắt đầu một lượt nữa, Tiểu Tứ Nhi cầm lấy điểm tâm, đồng thời Tiểu Kiều Kiều cũng cầm lên, chỉ có Tiểu Ngũ Nhi vẫn bất động.

Xem ra lần này là muốn cùng nhau ném.

Qủa nhiên. Tiểu Tứ Nhi và Tiểu Kiều Kiều cùng nhau ra tay nhưng mà trẻ con chung quy vẫn là trẻ con. Thẩm Thư An vẫn tránh được nhưng không đợi cậu bé tiếp tục cười thì cảm giác được một khối điểm tâm bay thẳng đến bả vai của mình.

Có muốn trốn cũng không kịp nữa rồi.

Qủa nhiên là đập trúng rồi.

Tịch Nguyệt kinh ngạc nhìn một màn vừa rồi lại thấy ba đứa bé cười đắc ý.

Vậy mới hiểu được đây là kế hoạch của bọn chúng.

Lại nhìn Cảnh Đế, vẻ mặt của hắn rất kiêu ngạo, trên mặt như thể đang viết mấy chữ to "Con trai của trẫm là có tài nhất". Đúng là không đành lòng nhìn thẳng.

Cảnh Đế cười nhẹ: "Nguyệt Nhi cần phải tuân thủ lời hứa đó."

Tịch Nguyệt lại đỏ mặt, nàng hoài nghi hôm nay mặt mình chỉ sợ là có thể nổi lửa lên được.

"Nô tỳ sẽ thực hiện lời hứa."

Mặt nàng có nổi lửa lên được không thì không biết nhưng mà mắt Cảnh Đế vốn tối đen lại như có mấy đốm lửa nổi lên.

Mọi người đến một chỗ trống cạnh Tuyên Minh Điện, chỉ thấy nơi này đặt rất nhiều pháo bông, nhóm tiểu thái giám mỗi người đều có vị trí riêng, chỉ đợi có lệnh là lập tức đốt lửa.

Cảnh Đế đương nhiên cũng có suy nghĩ của mình, khoảng cách của mọi người rất xa nhau (ý là khoảng cách của thái giám xa nhau để tránh gây ra hỏa hoạn)

Vẫy tay một cái, pháo đồng loạt nổ vang!

Nhìn những đóa hoa lửa không ngừng bay lên bầu trời tất cả đám trẻ đều sôi nổi vô cùng khoái hoạt!

Lửa khói cao cao bay lên không chiếu sáng cả một vùng mặt đất, sáng lóa mắt.

Tịch Nguyệt đứng bên cạnh Cảnh Đế nhìn những đốm lửa xinh đẹp kia, xung quanh đều là người nhà mà mình tin tưởng mà ở bên kia là những đứa bé của nàng đang vô cùng hoạt bát vui vẻ.

Trong lòng tràn ngập sung sướng

Loại cảm giác hạnh phúc này quả thực là muốn tràn đầy trái tim của nàng.

Nhận thấy được Tịch Nguyệt cảm động, nhìn bầu trời sáng lạn đầy hoa lửa, Cảnh Đế ôm lấy Tịch Nguyệt. Tịch Nguyệt ngửa đầu nhìn hắn.

Trong mắt hai người đều tràn đầy thâm tình.

Cảnh Đế mở miệng dường như nói gì đó, tuy rằng tiếng pháo hoa rất lớn cũng không thể nghe rõ hắn nói gì nhưng mà giờ khắc này, cuối cùng Tịch Nguyệt cũng không nhịn được rơi lệ.

Mặc dù không nghe được nhưng nàng vẫn biết hắn nói cái gì.

Hắn nói là: Ta yêu nàng.

Tịch Nguyệt cảm thấy cả người như muốn bay lên lơ lửng nhưng lần này không giống với sự lơ lửng vô định trước kia.

Đây là cảm giác hạnh phúc.

"Ta cũng yêu chàng! Rất yêu!"

Tịch Nguyệt ôm chặt eo Cảnh Đế, nghiêm túc nói.

Dường như Cảnh Đế cực kỳ rung động, nhìn chằm chằm vào nàng. 

Rất lâu sau.

Cúi đầu in lên môi nàng một nụ hôn, không để ý đến người xung quanh.

Khi rời khỏi môi của nàng thì đều nhìn được trong mắt đối phương là tình cảm sâu sắc.

Hai người nhìn nhau cười, ý nghĩa kéo dài!

--- -----Hoàn Chính Văn---- ----
Bình Luận (0)
Comment