Ký Sự Hậu Cung

Chương 25

Tuệ Từ cung.

Trong phòng tiếng đàn lượn lờ, nếu như có người thấy tình cảnh vậy tất nhiên sẽ kinh ngạc đến không ngậm được miệng, lúc này đánh đàn, lại là nữ nhân tôn quý nhất trong cung này.

Hoàn tất một khúc, thái hậu có chút giật mình nhìn về phía dây đàn: “A Quế, ngươi nói ai gia đột nhiên tại sao thì nghĩ tới chuyện cũ vài chục năm trước?” Trong mắt có rất nhiều chuyện xưa.

Quế ma ma chuẩn bị tốt điểm tâm, cười nói ra: “Có lẽ nguyên do là chủ tử gặp Thẩm quý nhân?”

Thở dài: “Thẩm quý nhân này trái lại thật có chút giống ai gia năm đó. Năm đó ai gia tiến cung cũng là ngớ ngẩn trong ngu ngốc. Cũng do thân phận Bất nhập lưu (không gia nhập vào), được tiên hoàng đặt vào vị trí sủng phi. Thân phận cao vô sủng vô tử, gia tộc đựơc trọng dụng. Thân phận bình thường vô sủng có tử, con trai đựơc coi trọng, gia tộc phụ huynh (cha và anh) lại chỉ có thể giống như lên vị trí phí thời gian. Thân phận Bất nhập lưu, mũ sủng nhất thời lại cũng không có cái gì. Tiên hoàng đánh cờ giỏi. Nếu không phải ngươi, hai đứa con của ai gia còn không biết như thế nào.”

A Quế có lẽ cũng nghĩ tới những việc đã qua này, khuyên giải an ủi nói: “Chủ tử cần gì nhớ nhiều vậy, toàn bộ đã qua đi. Bất kể như thế nào, hiện giờ ngồi trên ngôi vị hoàng đế, là con trai của ngài.”

“Đúng, là con trai của ai gia, nhưng ngôi vị hoàng đế này lại làm tổn thương bao nhiêu người? Hai đứa con trai của ai gia không đội trời chung. Cả đời này của ai gia, từ lúc bắt đầu đơn thuần không biết gì càng về sau không từ thủ đoạn, một đời này, ai gia thật sự là quá đủ rồi. Hôm nay nhìn Thẩm quý nhân này, ai gia đã nghĩ, vốn ai gia cũng từng có tuổi trẻ, lúc tuổi còn trẻ, cũng là dáng dấp như vậy. Ngươi cho rằng ai gia là vì lời nói của hoàng thượng nhìn Thẩm quý nhân hơn một chút sao? Không phải, ai gia chẳng qua là nhớ tới chính mình thôi. Hôm nay mọi thứ mà Thẩm Tịch Nguyệt trải qua, chỉ là ai gia từng trải qua thôi.”

A Quế theo thái hậu cả đời, tự nhiên là biết khó khăn và đau khổ của bà.

Thẩm quý nhân, nghĩ tới đây, trong lòng bà vừa động, mấp máy khoé miệng: “Thái hậu thật ra cũng không cần lo lắng Thẩm quý nhân, Thẩm quý nhân này, lão nô xem xét, cũng không phải là nhân vật đơn giản.”

Thái hậu cười cười lắc đầu: “Trong cung này nào có người đơn giản? Hiện những đứa trẻ này, so với chúng ta khi đó, đều là lanh lợi, hơn nữa năm đó từng bước kinh tâm (lòng sợ hãi), hiện giờ lại có thể nào đơn giản như vậy? Nếu như Thẩm quý nhân này thật sự là biểu hiện một loại đơn thuần vô hại như trên mặt, vậy ai gia thật sự là nhìn nhầm rồi.”

Nghĩ đến thái hậu dĩ nhiên nhìn rõ ràng Thẩm quý nhân này, A Quế có chút khó hiểu, chẳng qua suy nghĩ tìm tòi một chút liền hiểu đựơc.

“Vốn lão nô tưởng rằng, thái hậu nhìn trúng Trần thường tại.”

Lắc đầu: “Vốn là như vậy, nhưng hiện giờ trái lại ai gia không cho rằng như vậy. Thẩm quý nhân này đáng giá.”

“Thái hậu đây là muốn …” A Quế cũng không nói gì thêm.

Thái hậu mỉm cười gật đầu, cho dù như vậy, trái lại trong mắt thoáng hiện lên một nét tàn khốc.

“Đời này ai gia hận, chỉ là quý nữ (con gái địa vị cao quý) nhà cao cửa rộng. Thẩm Tịch Nguyệt này, ai gia chính là muốn nhìn nàng từng bước một đi đến địa vị cao.”

A Quế cũng không có nghi ngờ biểu hiện của thái hậu, tất nhiên bà biết nguyên do thái hậu làm như vậy, nhiều năm qua hai người hiểu ngầm đã không cần nhiều lời.

Bà làm việc, chỉ là thực hiện ý nghĩ của thái hậu, nếu thái hậu muốn nâng Thẩm Tịch Nguyệt này, như thế, bà cũng hiểu ý.

Tuy là thái hậu đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng mà trên gương mặt bảo dưỡng thích đáng kia vẫn có thể thấy được xinh đẹp lúc tuổi còn trẻ. Bà nhìn bức tranh gương mặt bà lúc tuổi còn trẻ bên trong phòng kia, chính là đứng sừng sững trước mặt bức họa như vậy, cũng không quản A Quế có nghe thấy hay không, chỉ thì thầm yếu ớt: “Cả đời này của ai gia, đều vĩnh viễn không cho phép người họ Phó đến làm con dâu ai gia.”

Mà lúc này A Quế cũng là vẻ mặt đau buồn…

Cho dù Cảnh đế đối xử với Tịch Nguyệt không tệ, nhưng mà vẫn không có ngủ cả đêm ở Thính Vũ các. Mọi người đều hiểu, hoàng thượng chưa bao giờ cùng con gái cùng giường chung gối cả đêm, trước kia ngay cả hoàng hậu Phó Cẩn Tú được sủng ái cũng thế.

Tịch Nguyệt mệt mỏi yếu đuối đến cực điểm, nhưng vẫn chịu đựng mệt mỏi đứng dậy hầu hạ y phục Cảnh đế.

Tuyên Minh điện của hắn có một chỗ ôn tuyền, mỗi ngày trước khi ngủ thói quen Cảnh đế vẫn lau sạch người ở chỗ kia.

Thấy mắt nàng có chút mê mệt, Cảnh đế cúi đầu thoáng cái mổ hai má nàng: “Nghỉ ngơi thật tốt.”

“Dạ.” Nàng đưa mắt đến cửa, hắn thúc giục lui về phòng, chẳng qua vẫn ra cạnh cửa nhìn lén bóng dáng hắn rời đi.

Cảnh đế thấy nàng như vậy, trong lòng có chút sung sướng.

Cho đến không thấy bóng dáng hắn, Tịch Nguyệt xoay người lại, lúc này Cẩm Tâm đã chuẩn bị xong nước, chỉ chờ nàng lau sạch người.

Thu dọn toàn bộ thoả đáng, Tịch Nguyệt ngáp một cái, tuy là thân thể có chút mệt mỏi, nhưng trái lại không hề muốn ngủ.

Kiếp này mở đầu không tệ, nàng cẩn thận nhớ lại đã hành động nhiều ngày, sẽ là không có gì sai lầm đi.

Tuy nhiên không hiểu được làm sao thái hậu không quá giống với kiếp trước, nhưng Tịch Nguyệt biết rõ, nếu sống lại, cũng không có khả năng mọi chuyện đều giống nhau. Không chỉ có như vậy, mỗi người cũng giống nhau, ai sẽ gặp được gì, nàng cũng không thể suy đoán.

Đơn giản, yêu thích của hoàng đế còn không có thay đổi.

Về phần sở tác sở vi (hành động việc làm) của nàng hôm nay, Tịch Nguyệt cười yếu ớt, trên mặt nàng thiên chân vô tà (ngây thơ), lòng dạ hoàng đế nặng, tự nhiên là sẽ không hoàn toàn tin nàng, dù ngay cả thái hậu sợ là cũng không tin bộ dạng ngây thơ này của nàng.

Nhưng cho dù như vậy thì phải làm thế nào đây.

Nàng để lại vài phần đường sống, hoàng thượng có thể thấy lòng dạ của nàng, thái hậu có thể nhìn ra lòng dạ của nàng, như vậy thật tốt. Có chút khôn vặt, khát vọng tranh thủ tình cảm, vừa yêu thích hoàng đế, người như vậy, mới có thể để cho mọi người yên tâm.

Hôm này nàng nhận sủng, trong cung này người ghen tị sẽ không ít rồi.

Thái hậu dặn dò nàng ngày mai tiếp tục đi đánh cờ cùng, xem ra, chuyện nhưng là không thể đơn giản như vậy rồi.

Đức phi và HIền phi, ánh mắt Tịch Nguyệt loé loé.

Tính tình Hiền phi nương nương kia, sợ là sẽ không gì cũng không làm đi?

Tính tình HIền phi ương ngạnh, tuyệt đối là không thể chịu được người khác đựơc chia sủng ái của hoàng thượng, các nàng một đám phi tần tiến cung này đã làm xáo trộn quy tắc thị tẩm vốn có, Phó Cẩn Dao tuy là phân vị không tính là rất cao, nhưng là thân phận Phó tướng đó, như vậy xem ra, Thẩm Tịch Nguyệt nàng trái lại một người tốt để xuống dao găm.

Suy nghĩ xuống, Tịch Nguyệt ngồi dậy: “Cẩm Tâm.”

Vén rèm lên, Cẩm Tâm nhanh nhẹn vào cửa, tối này nàng trực đêm. Bốn đại cung nữ mỗi người một đêm, cũng phải cần trực đêm.

“Chủ tử?” Trong phòng có ánh sáng nhàn nhạt, mọi người Thính Vũ các này đều biết, Thẩm quý nhân không thích tối tăm, bình thường đều đốt một ngọn nến ngủ. Vậy cũng may mà hoàng thượng chưa từng ngủ lại, bằng không cũng là việc khó.

“Cẩm Tâm, ta mới vừa ngủ không đựơc, không biết tại sao đã nghĩ tới lúc trong phủ trước kia, lúc ấy tay nghề Cẩm Linh cũng thật tốt, ngươi mặc dù không am hiểu nấu ăn, nhưng khéo tay phơi mứt tốt. Nha đầu Nhất Nhất kia thật là đủ loại ăn không chán.”

Cẩm Tâm thoáng cái sửng sốt, hơi hơi cúi người một chút: “Chủ tử là nhớ tiểu thư Nhất Nhất thôi. Chỗ của nô tỳ có chút mứt, bây giờ liền đi lấy qua đây cho ngài.”
Bình Luận (0)
Comment