Ký Sự Những Năm 80

Chương 101


Editor: Lão Đường
"Để ngày mai rồi hẳn soạn, bây giờ trễ lắm rồi." Dương Tịnh nói.
"Bây giờ thu dọn sẵn, ngày mai phải đi sớm." Trần Chính nói.
"Vội như vậy sao?"
"Để em và bọn nhỏ bên cạnh thì anh mới yên tâm."
Dương Tịnh cười.
Trần Chính quay đầu nói Dương Tịnh ngủ trước, còn anh đi thẳng đến chỗ tủ quần áo, mở tủ lấy quần áo của Dương Tịnh và của Đinh Đinh Đang Đang, gấp gọn gàng từng cái một, sau đó sắp xếp cho vào rương da.

Rồi đứng dậy lấy thêm một số vật dụng cần thiết dùng trong vài ngày, tạm thời chỉ mang theo như vậy, đợi khi nào có thời gian sẽ quay về lấy tiếp, ở siêu thị Đinh Đang có rất nhiều nhu yếu phẩm, nếu thiếu có thể lấy dùng.
Không bao lâu sau, Trần Chính cảm thấy đồ đạc mang theo như vậy đã ổn rồi, bước đến giường chui vào trong chăn, ôm Dương Tịnh vào lòng, tâm sự một vài chuyện vụn vặt đã xảy ra cho Dương Tịnh nghe.
Bụng Dương Tịnh đã to hơn rất nhiều, Trần Chính không cách nào ôm cô từ phía chính diện, chỉ có thể ôm từ phía sau lưng, áp mặt vào cổ cô mà chuyện trò.
"Nói cho anh nghe chuyện này, hiện tại em không làm việc, kế toán Trương nói em hãy làm nhân viên nghiệp vụ trên danh nghĩa cho nhà máy." Dương Tịnh nói.
Trần Chính mỉm cười.
"Sao anh cười?" Dương Tịnh hỏi.
"Kế toán Trương đúng là thông minh, bà ấy giữ em làm nhân viên của nhà máy, mỗi tháng vẫn chia tiền hoa hồng cho em, thực chất là muốn em nợ bà ấy một ân tình, muốn cùng chúng ta hợp tác lâu dài.
Dương Tịnh sao lại không hiểu được tâm tư của kế toán Trương, mặc dù vậy nhưng cô vẫn nguyện ý:" Em thấy không sao cả.

"
Bàn tay to lớn của Trần Chính vuốt ve cái bụng của Dương Tịnh, nói:" Ừm, em vui vẻ là được.

"
Hai vợ chồng nói chuyện với nhau thêm một lát, sau đó mới thật sự chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Đinh Đinh Đang Đang nghe rằng sẽ đến thành phố Nam Châu sống, hành lý đều được Trần Chính chuẩn bị xong xuôi cả, Đang Đang vô cùng hào hứng.
Đinh Đinh đi theo phía sau Trần Chính như một cái đuôi, hỏi:" Bố ơi, đồ đạc đều đã chuẩn bị hết rồi sao ạ? "
Trần Chính vừa rửa chén vừa trả lời:" Chuẩn bị xong cả rồi.

"
" Quần áo của con và em gái đều mang theo phải không bố? "
" Mang theo.

"
" Truyện tranh thì sao ạ? "
" Cũng mang theo.

"
" Truyện Tây du ký và truyện cổ tích bố đã cho vào hành lý rồi đúng không ạ? "
" Truyện Tây du ký chẳng phải con đã đọc xong rồi sao? "
" Con còn muốn đọc lại mà, haizz, bố đã thu dọn cái gì rồi? Thôi, để con đi kiểm tra lại một lần nữa vậy.

"Đinh Đinh nói xong, liền tự chạy bằng đôi chân nhỏ của mình đến nhà chính, sau đó chạy vào Tây phòng, lúc đi ra ngoài thì trên tay có thêm một đống đồ vật nữa.

Trần Chính lắc đầu cười khổ.
Dương Tịnh dở khóc dở cười, Đinh Đinh càng lớn thì tính cách càng nghiêm túc cùng thói quen sạch sẽ, giống y hệt Trần Chính.
Cuối cùng cũng thu dọn xong, đúng lúc Uông Lệ Mẫn và Trần Kim Linh đến chơi, Uông Lệ Mẫn thấy hành lý quá nhiều, lại thêm một thai phụ và hai đứa nhỏ, vì thế đã bảo Trần Kim Linh đi cùng cả nhà Trần Chính đến Nam Châu.
Trước khi đi, Uông Lệ Mẫn dặn đi dặn lại Trần Kim Linh phải nhanh chóng trở về, rõ ràng ý tứ vẫn lo sợ Trần Kim Linh và Dương Đông nối lại tình xưa.
Trần Kim Linh vâng lời.
Sau đó, Uông Lệ Mẫn lại quay sang dặn dò Dương Tịnh và Trần Chính vài câu, nói rằng đợi đứa bé trong bụng Dương Tịnh lớn thêm một tháng nữa, bà sẽ đích thân đến thành phố chăm sóc Dương Tịnh, còn bây giờ bà sẽ ở nhà giúp cô trông coi siêu thị nhỏ Đinh Đang.
Dương Tịnh và Trần Chính gật đầu vâng dạ, sau đó xách hành lý đi theo hướng đến trạm xe buýt huyện Vọng Thành.
Trong trí nhớ của Dương Tịnh thì đây là lần đầu tiên cô dẫn Đinh Đinh Đang Đang đến thành phố Nam Châu.

Mà chính Đinh Đinh Đang Đang cũng chẳng nhớ là mình đã từng sống ở đây, chỉ có ấn tượng với thôn Sơn Loan và Huyện Vọng Thành.
Vì thế, hai nhóc con như lần đầu tiên được ngồi xe buýt, vô cùng phấn khích.
" Mẹ ơi, mẹ ơi, chúng ta ngồi trên chiếc xe to quá, woaa woaa, xe chạy cũng nhanh nữa.

"Đinh Đinh kéo tay Dương Tịnh chỉ ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đều tỏa sáng.
Dương Tịnh cười.
Trần Chính ngồi ở ghế ngoài cùng, mỉm cười dịu dàng nhìn Dương Tịnh và Đinh Đinh nói chuyện với nhau.
Trần Kim Linh ngồi chỗ cửa sổ ở hàng ghế sau ôm Đang Đang, Đang Đang chỉ tay ra cửa sổ và nói:" Cô ơi, cô nhìn kìa, ở ngoài kia có thật nhiều lúa mạch.

"
Trần Kim Linh cười rộ lên, duỗi tay nhéo nhéo má bánh bao đầy thịt của Đang Đang nói:" Tiểu nha đầu, con còn biết lúa mạch nữa à? "
" Dạ, con biết mà, cô thấy Đang Đang có thông minh không? "
Trần Kim Linh bật cười, không nhịn được mà hôn lên khuôn mặt phấn nộn của cô nhóc.
Trên xe buýt không nhiều người lắm, cửa sổ hai bên đều được mở he hé, khi xe chạy, những cơn gió man mác lùa vào bên trong xe, mang theo mùi thơm của lúa mạch sắp chín hòa cùng giọng nói cười vui vẻ của Đinh Đinh Đang Đang, làm cho những hành khách trên xe cảm thấy hết sức thoải mái.
Chiếc xe buýt lắc lư đi dọc trên con đường, hai bên đều là những cánh đồng lúa chín vàng, khung cảnh vô cùng thanh bình, tuyệt đẹp.

Con đường nhựa trải dài, những tòa nhà cao thấp khác nhau dần dần hiện ra, đã đến thành phố Nam Châu rồi.
" Đến trạm rồi, đến trạm rồi! "Người soát vé hô to vài tiếng, duỗi tay kéo cửa ra, Trần Chính đi xuống trước lấy hành lý và xe đạp, sau đó giúp Trần Kim Linh và Đinh Đinh Đang Đang xuống xe, cuối cùng là cẩn thận đỡ Dương Tịnh bước xuống.
" Mẹ ơi! Đinh Đang! "Đinh Đinh đột nhiên chỉ tay về phía xa xa có chữ Đinh Đang rồi hô to, Đinh Đinh chưa biết nhiều chữ lắm, nhưng những chữ như Dương Tịnh, Đinh Đinh, Đang Đang hay những chữ đơn giản như to, nhỏ, người thì cậu nhóc có thể nhận ra được:" Mẹ! Đó là chữ Đinh Đang.

"
Dương Tịnh nhìn theo hưởng chỉ tay của Đinh Đinh, nhìn thấy 6 chữ màu đỏ rất to Siêu thị cuộc sống Đinh Đang vô cùng bắt mắt, vị trí mặt tiền hoàn hảo, bốn phía giao lộ đều có thể nhìn thấy siêu thị, chẳng trách tiền thuê mặt bằng lại đắt đến như vậy.
" Đúng vậy, đó chính là siêu thị của nhà chúng ta.

"Trần Chính nói.
Đinh Đinh mở to hai mắt, siêu thị này to gấp nhiều lần siêu thị nhỏ Đinh Đang, hỏi:" Bố, đều là của nhà chúng ta thật sao ạ? "
" Đúng vậy.

"
" Thật là lợi hại.


"Đinh Đinh quay đầu nhìn Trần Chính, giơ ngón tay cái lên, nói:" Bố của con thật lợi hại.

"
" Cảm ơn con trai, bố sẽ không kiêu ngạo, sẽ tiếp tục chăm chỉ làm việc.

"
" Dạ.

"
Ba người lớn hai đứa nhỏ cộng với một chiếc xe đạp buộc hành lý, chậm rãi đi trên con đường nhựa hướng về phía siêu thị Đinh Đang trước mặt.
Đinh Đinh Đang Đang hào hứng chỉ vào hai chữ lớn Đinh Đang.
" Anh ơi, đó là chữ Đang trong tên em.

"Đang Đang nói.
" Ưʍ.

"
" Còn kia là chữ Đinh trong tên anh.

"
" Đúng vậy.

"
Trần Kim Linh nhìn hai đứa nhỏ mà mỉm cười.
Trần Chính dắt xe đến trước cửa siêu thị, xe đạp vừa mới dừng lại, đột nhiên từ trong siêu thị có một cô gái chạy vọt ra, cô gái này có khuôn mặt thanh tú, xinh xắn, dáng người nhỏ nhắn, cực kỳ vui vẻ mà chạy đến trước mặt Trần Chính, nói:" Ông chủ, anh đã trở lại rồi, sao hôm nay ông chủ đến muộn vậy, bận đi đâu ạ? "
Trần Chính sửng sốt.
Dương Tịnh nhận ra giọng nói này, đây chính là cô gái đã tiếp cuộc điện thoại kia.
Trần Kim Linh hơi nhíu mày, quá rõ ràng, cô cũng cảm thấy cô gái này có chút..

hỏi quá nhiều.
" Bình Bình, cô chạy vội ra ngoài làm gì vậy? "Bên trong siêu thị có người nói vọng ra.
Cô gái tên Bình Bình đáp lại một tiếng, quay đầu chạy vào siêu thị, hào hứng nói chuyện với những nhân viên khác:" Ông chủ của tôi trở lại rồi, tôi đi đón ông chủ chứ sao.

"
Nghe xong lời này, sắc mặt Dương Tịnh lập tức trầm xuống.
Trần Chính nắm tay Dương Tịnh muốn giải thích, cô một phen hất ra.
Trần Kim Linh đã hoàn thành nhiệm vụ, cô cũng không muốn đụng mặt Dương Đông nên đã chào tạm biệt Trần Chính và Dương Tịnh, trước khi rời đi, cô đến trước mặt Trần Chính và nói:" Anh giải quyết cho tốt chuyện này đi.


"
Trần Kim Linh vừa đi, Trần Chính liền đi đến trước mặt Dương Tịnh nói:" Không phải tối qua đều đã nói cả rồi sao, có gì cũng phải từ từ nói chuyện.

"
" Em đã nói cái gì đâu? "Dương Tịnh hỏi lại, cô còn chưa lên tiếng bất kì lời nào, đâu ra mà từ từ nói chuyện? Trần Chính chạm mũi cô một cái, cười cười nói:" Đúng vậy đúng vậy, em đều đúng.

"
Trần Chính lại nắm tay Dương Tịnh một lần nữa, cùng cô đi vào siêu thị Đinh Đang, lúc bước vào lập tức thu hút không ít ánh nhìn của nhân viên và khách hàng có mặt trong siêu thị.
" Cô gái kia là ai vậy? "
" Còn đang mang thai nữa? "
" Bên cạnh có hai đứa nhỏ dễ thương ghê! "
" Woaa, đáng yêu quá đi! "
"...!"
Nhan sắc của Trần Chính, Dương Tịnh hay của Đinh Đinh Đang Đang đều thuộc dạng ngàn dặm mới có một, đặc biệt là Dương Tịnh, mặc dù đang mang thai nhưng ngoại trừ cái bụng to ra thì không có quá nhiều thay đổi, ngoài ra phong cách ăn mặc nhẹ nhàng, tinh tế càng làm cho cô trở nên quyến rũ, thu hút ánh nhìn.
Không ít khách hàng trong siêu thị phải ghé mắt nhìn vài lần.
" Bố ơi, con có thể ăn tất cả những thứ này phải không ạ? "Lúc này Đang Đang nhìn chằm chằm vào kệ hàng đựng đủ loại hộp kẹo đầy màu sắc, tay nhỏ chỉ vào hỏi.
Bố?
Tất cả nhân viên đều đồng loạt há hốc mồm ngạc nhiên, ông chủ siêu thị đã có con rồi sao?
Lại nhìn tay ông chủ đang gắt gao nắm chặt tay của người phụ nữ mang thai, ánh mắt ôn nhu, dịu dàng mà họ chưa bao giờ nhìn thấy, nhân viên bán hàng hít một hơi thật sâu, ở trong mắt bọn họ, khuôn mặt ông chủ lúc nào cũng nghiêm nghị, khó gần, bình thường rất ít khi nói chuyện, nếu có nói thì chỉ nói chuyện công việc, hơn nữa ngày nào cũng bận bận rộn rộn, thật không ngờ lại có khoảnh khắc ôn nhu, nhẹ nhàng đến vậy, nhưng điều khiến bọn họ ngạc nhiên nhất, cũng kinh hãi nhất chính là..

ông chủ đã có vợ!
" Có thể, nhưng chỉ được hai viên, không được ăn quá nhiều! "Trần Chính duỗi tay lấy từ trong hộp hai viên kẹo đưa cho Đang Đang, rồi lấy thêm hai viên kẹo đưa cho Đinh Đinh.
Đinh Đinh nhận lấy, nói cảm ơn bố.
Trần Chính đưa hộp kẹo đã bóc cho nhân viên thu ngân và nói:" Viết vào đi, lát nữa tôi sẽ thanh toán sau.

"Bất kể ai lấy thứ gì từ siêu thị đều phải viết ra để dễ quản lý.

Đây đều là lời Dương Tịnh nói, Trần Chính vẫn luôn luôn tuân thủ.
Nhân viên thu ngân tên là Bình Bình, lúc này Bình Bình vẫn đang ngây người, sắc mặt vô cùng khó coi, thật sự không ngờ tới được ông chủ đã kết hôn, rõ ràng siêu thị Đinh Đang hoạt động lâu như vậy rồi, kể cả thời điểm quan trọng khai trương thì cũng chỉ có mặt của hai người đàn ông là ông chủ và Dương Đông ở đây, cùng lắm là em gái của ông chủ đến được hai lần, ông chủ sao mà lại đã..

có vợ? Ông chủ sao lại có vợ, đại não Bình Bình loạn cào cào không nghĩ được gì nữa.
" Bình Bình.

"Một nhân viên khác lay Bình Bình một cái.
Bình Bình hoàn hồn, nhận lấy hộp kẹo mà Trần Chính đưa, ánh mắt lưu luyến nhìn anh, Trần Chính không nhìn cô ta mà chỉ xách theo hành lý, ôm lấy Dương Tịnh, ấm áp nói:" Chúng ta ở lại đây một lát đi, một lúc nữa hẵn về nhà.

"Nhà ở đây chính là phòng ở của Trần Chính ở Nam Châu.
" Dạ.

"
Trần Chính và Dương Tịnh đi về phía trước.
Đinh Đinh nhỏ nhắn đi theo đằng sau, vừa quay đầu lại đã không nhìn thấy Đang Đang, Đinh Đinh nhăn mày, chạy ngay đến kệ hàng kẹo, dậm chân đầy tức giận:" Tiểu Đang Đang! Em lại muốn đòi ăn cái gì nữa? "
" Anh ơi, em muốn ăn cái kia.

"Đang Đang chỉ tay vào một hộp bánh quy nói.
" Không thể ăn, đây đều là đồ để bán lấy tiền đó.


"
" Nhưng mà em thèm quá.

"
" Không ăn được.

"Đinh Đinh kéo tay Đang Đang:" Đi với anh.

"
" Anh ơi anh ơi, em không đi, em muốn ăn cái kia, muốn ăn..

"
" Này, anh cho em kẹo của anh, em ăn cái này trước đi, lát nữa anh lấy tiền đến mua cho em, được không? "
" Dạ.

"
Đinh Đinh bóc vỏ kẹo, đem kẹo nhét vào miệng Đang Đang, lúc này cô nhóc mới chịu đi theo, đôi chân ngắn nhảy nhót đi theo sau Đinh Đinh, rồi chạy đến trước mặt Trần Chính và Dương Tịnh.
Nhân viên siêu thị chứng kiến được cảnh này mà ôm bụng cười to, hưng phấn thảo luận với nhau:
" Hai đứa nhỏ đó có phải con của ông chủ không nhỉ? Là long phương thai sao? "
" Là long phương thai rồi, trông giống nhau thế kia mà.

Nhìn đường nét trên gương mặt hẳn là sự kết hợp giữa ông chủ và vợ ông chủ đấy, nhưng bọn nhỏ trông giống vợ ông chủ hơn nhỉ.

"
" Lần đầu tiên tôi thấy trẻ con xinh xắn đến vậy đấy, cứ hệt như mấy đứa trẻ trên bức tranh ngày tết.

"
Mấy nhân viên bán hàng tụm vào nói chuyện.
Bình Bình lạnh lùng đi tới nói một câu:" Mấy người còn không chịu làm việc đi? Rảnh rỗi túm tụm lại đây buôn chuyện? Ông chủ trả lương để mấy người ngồi đây nói chuyện tào lao phải không? "
Bình Bình nói xong thì mấy nhân viên mới tản ra bán hàng, trong lòng thì thầm lẩm bẩm, chẳng phải bình thường cô luôn dán chặt lên người ông chủ hay sao.
Bình Bình trong lòng không mấy dễ chịu.
Đến buổi trưa, người dân thành phố Nam Châu bước vào giờ ăn trưa, lượng khách trong siêu thị cũng thưa dần.

Trần Chính để nhân viên đi ăn trưa sau ca làm việc, nhưng Bình Bình nhất quyết không chịu đi, cô ta đứng trước quầy lễ tân nhìn ra ngoài.
Trần Chính nhìn cô ta một cái.
Bình Bình cũng quay đầu nhìn anh.
Trần Chính bảo cô ta hãy về nhà ăn cơm nhưng cô ta không hề nhúc nhích.
" Cô lại đây một lát.

"Trần Chính nói.
Bình Bình lập tức trở nên vui vẻ, đi theo Trần Chính đến nhà kho, Dương Tịnh thấy trong siêu thị không có ai nên dắt Đinh Đinh Đang Đang đến trông coi, Đinh Đinh Đang Đang đi vòng quanh các kệ hàng để xem, hai đứa nhỏ vô cùng phấn khích cùng tò mò nhìn xem vô số những mặt hàng được đặt trên kệ.
Dương Tịnh nhìn hai đứa nhỏ rồi mỉm cười, bởi vì hiện tại siêu thị vắng khách, cộng thêm xe cộ đi trên đường cũng ít nên Dương Tịnh như có như không nghe được cuộc đối thoại của Trần Chính và cô gái tên Bình Bình.
Trần Chính tỏ ngầm ý tứ muốn Bình Bình hãy nghỉ việc ở siêu thị Đinh Đang, anh nói rằng, bây giờ siêu thị đã có Dương Tịnh, Dương Tịnh là kế toán nên càng có tư cách quản lý siêu thị Đinh Đang, hơn nữa quy mô siêu thị không lớn, không cần nhiều nhân viên thu ngân như vậy.
Bình Bình nức nở cất lời:" Em không đi, em không muốn rời đi đấy, nếu các người nhất quyết đuổi em đi, em sẽ nói với mẹ ngày mai đến lấy lại nhà không cho thuê nữa, nhất định không để các người kinh doanh thuận lợi, không thể kiếm tiền được nữa."
Dương Tịnh sửng sốt, mặt bằng này là của nhà cô gái Bình Bình kia sao?.

Bình Luận (0)
Comment