Ký Sự Những Năm 80

Chương 15

Dương Tịnh lúc này vô cùng bận rộn, xưởng số 1, số 2, số 3 đều do một mình cô phụ trách kiểm tra số liệu và tính toán thu chi tiền mua nguyên liệu.

" Tiểu Dương, kí tên ở đâu?"

" Tiểu Dương, nguyên liệu mới nhập ở kho hàng phía đông phải không?"

" Tiểu Dương........"

Tổ trưởng của cả ba công xưởng anh một câu, tôi một câu hỏi mãi không ngừng. Dương Tịnh cười, âm thanh chắc nịnh nói: " Đừng nóng vội, đừng nóng vội, trước tiên mọi người cứ ngồi xuống đã, nghe em nói một chút."

" Được, được, được." Ba người tổ trưởng lúc này mới an tĩnh ngồi, chăm chú nghe Dương Tịnh nói, gật đầu, từng bước làm theo trình tự.

Chưa đến mười phút, Dương Tịnh đã đâu vào đấy đem hóa đơn, chứng từ, sổ sách kiểm tra lại một lượt, lúc này ba vị tổ trưởng mới hài lòng mà rời khỏi phòng tài vụ.

" Vẫn là Dương Tịnh năng lực làm việc cao siêu, thành thục mà giải quyết hết thảy." Chị Hoàng cười nói, là lời nói thật lòng, đúng là cô chưa từng thấy qua cô gái nào như Dương Tịnh, không những xinh đẹp mà năng lực cũng xuất sắc không phải bàn cãi.

" Đúng vậy, nhờ Dương Tịnh mà công việc trong phòng chúng ta cũng nhẹ đi không ít, kế toán Trương cũng không thể tức giận nổi.

" Mọi người đừng chọc em, em vẫn còn nhiều thiếu sót lắm." Dương Tịnh đứng dậy rót cốc nước, liếc mắt nhìn về phía cửa sổ, không biết Đinh Đinh Đang Đang đang chơi cái gì, nhảy lò cò, vẽ tranh trên đất hay ngồi gấp thuyền giấy đây?

Dương Tịnh nhìn nhìn, đầu tiên không nhìn thấy hai đứa nhỏ chỗ gốc cây ngô đồng.

Dương Tịnh bước thêm hai bước tiến gần đến chỗ cửa sổ, nhìn ngó xung quanh, vẫn không nhìn thấy Đinh Đinh Đang Đang, bọn nhỏ lại chạy đi đâu rồi? Cô đặt chiếc cốc trắng xuống bàn, quay đều hỏi: " Chị Hoàng, chị đi vệ sinh không?"

Chị Hoàng đáp: " Chị mới đi lúc nãy."

" Em đi một mình vậy." Dương Tịnh đi ra khỏi phòng tài vụ, đi thẳng đến chỗ cây ngô đồng, nhìn quanh nhưng vẫn không thấy hai thân ảnh nhỏ kia đâu, cô đi đến những chỗ Đinh Đinh Đang Đang hay chơi, đều không có.

Trong lòng bắt đầu lộp độp, tim cũng đập nhanh hơn, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Càng nghĩ, bước chân càng trở nên hỗn loạn, chạy hết một vòng quanh nhà máy, nhưng vẫn không tìm thấy Đinh Đinh Đang Đang, cô bắt đầu hoảng loạn, hơi thở dồn đập, vội vàng chạy đến chỗ bảo vệ của nhà máy hỏi: " Xin cho hỏi một chút, bác có nhìn thấy hai đứa nhỏ hay ngồi chỗ gốc cây ngô đồng kia chơi không ạ?"

Bảo vệ sửng sốt: " Là hai đứa trẻ sinh đôi, khoảng ba bốn tuổi?"

" Đúng rồi! Bác có thấy sao?" Dương Tịnh vội vàng hỏi.

Bảo vệ liếc mắt đánh giá Dương Tịnh một lượt, nhìn đồng phục cô đang mặc thì hẳn là làm việc trong phòng tài vụ, người trong phòng tài vụ thì không thể đắc tội, bằng không tiền lương có bị trừ thì cũng không biết phải báo cáo cho ai, vì thế bảo vệ cũng không giấu giếm, nói thẳng: " Có nhìn thấy, lúc nãy tổ trưởng của xưởng số 6 có nói là để trẻ con nghịch ở trong xưởng sẽ ảnh hưởng không tốt, nên bảo chúng tôi đuổi bọn trẻ ra ngoài rồi."

" Đuổi ra ngoài?" Dương Tịnh cảm thấy máu nóng bùng lên, con của cô chỉ mới có ba tuổi, chúng hiểu chuyện như vậy, ngoan ngoãn như vậy, sao lại có thể nhẫn tâm đến mức đuổi bọn nhỏ ra ngoài trong khi còn không nói một câu gì với bố mẹ chúng chứ, lỡ như xảy ra chuyện thì sao? Dương Tịnh nóng giận hỏi tiếp: " Đuổi từ bao giờ? Bọn nhỏ đã đi đâu rồi?"

" Chỉ mới một lúc thôi, cũng không biết bọn nhỏ chạy đi đâu."

Dương Tịnh nhìn bảo vệ, mặt phẫn nộ chất vấn: " Bác này, xin phép cho cháu hỏi thẳng một câu, nhà bác có trẻ con không? Sao có thể làm ra chuyện như vậy, giả sử như có, thì bác suy nghĩ thử đi, con của bác chỉ mới có ba tuổi đang ngồi chơi thì bị người ta tùy ý xua đuổi, bác cảm thấy như thế nào?"

Bảo vệ ngẩn ra, có chút áy náy, nghĩ lại thì hai đứa trẻ vừa nãy bộ dáng đáng yêu năn nỉ, xin hắn cho ở lại, hắn lại vô tâm mà đuổi ra, rõ ràng bọn trẻ chơi đùa ở đây cũng đâu có cản trở gì ai, càng nghĩ càng hối hận, khi quay lại nhìn về phía Dương Tịnh thì cô đã chạy đi đâu mất.

Bảo vệ nghĩ, hai đứa trẻ đó chỉ mới ba bốn tuổi, lỡ đuổi ra ngoài rồi gặp phải người xấu thì phải làm sao, trong lòng cứ không yên, quay đi nói đồng nghiệp một tiếng, rồi liền chạy ra ngoài tìm.

Dương Tịnh chạy theo tuyến đường mà ba mẹ con họ hay đi về, nhưng chạy đến tận nhà trọ vẫn không tìm thấy Đinh Đinh Đang Đang, lúc ấy hai chân cô mềm nhũn, tay vịn vào lan can mới không bị ngã.

Đinh Đinh Đang Đang.......

Đại não cô liền nghĩ đến thế kỉ 21, các tin tức hay phát trên TV, lừa bán trẻ em, rồi đi lạc bị đói đến chết..... Sau lưng Dương Tịnh liền toát ra một tầng mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, cô lập tức chạy xuống lầu, trong đầu liên lục hiện lên những hình ảnh, cảnh Đinh Đinh Đang Đang chạy theo cô ngọt ngào gọi mẹ, cảnh bọn nhỏ nói với cô những câu con yêu mẹ, cảnh Đinh Đinh Đang Đang dựa vào lòng cô làm nũng, cảnh cười đùa vui vẻ, bộ dáng ngoan ngoãn hiểu chuyện...... liên tục liên tục hiện lên. Đinh Đinh Đang Đang chỉ mới có ba tuổi, vậy mà cô lại tùy tiện để bọn nhỏ tự chơi, tự chạy nhảy ở xưởng, còn mình lại đi làm việc.

Càng nghĩ Dương Tịnh càng hối hận, đầu óc hỗn loạn, lúc đi xuống cầu thang thì đụng phải một bức tường thịt, cô lùi về sau một bước .

" Cô không sao chứ?"

Dương Tịnh ngẩng đầu nhìn, là Trần Chính.

Trần Chính thấy cô sắc mặt trắng bệch, hỏi: " Làm sao vậy?"

" Không tìm thấy Đinh Đinh Đang Đang đâu hết."

Trần Chính sửng sốt, vội hỏi: " Sao lại không thấy?"

Dương Tịnh nhanh chóng đem toàn bộ tình hình nói một lần, Trần Chính nhăn mày, an ủi Dương Tịnh: " Đừng vội, tôi sẽ đi tìm cùng cô, trị an ở đây tốt, nếu lát nữa vẫn không tìm thấy thì tôi sẽ đến đồn một chuyến, đừng quá lo lắng, có thể là do ham chơi nên chạy đi đâu đó thôi."

Dương Tịnh gật đầu, tiện đà chạy ra ngoài sân.

Trần Chính xoay người đi theo.

" Trần Chính, sao mới vừa về đã đi lại rồi?" Uông Lệ Mẫn từ trong phòng tiến tới hỏi, Uông Lệ Mẫn là chủ nhà, cũng chính là mẹ của Trần Chính.

"Con có chút việc." Trần Chính đáp một tiếng liền đi luôn.

"Con, con, chuyện của bản thân thì không lo, suốt ngày chạy ra ngoài lo chuyện người ta." Uông Lệ Mẫn ở phía sau càm ràm: " Đã lớn chừng này rồi mà đến mảnh tình vắt vai cũng không có."

Lúc này Trần Chính đã chạy xa rồi.

Dương Tịnh lo lắng tìm kiếm, chạy đi khắp mọi ngõ ngách nhưng đều không thấy bóng dáng bọn nhỏ, Dương Tịnh càng tìm càng nôn nóng, càng nôn nóng càng sợ hãi, sợ hãi dần đần chuyển sang tuyệt vọng.

Dương Tịnh người đầy mồ hôi chạy trên đường, cô bắt đầu xuất hiện những suy nghĩ tiêu cực, sao lại có thể không tìm thấy, sao lại như thế, lẽ nào là bị người ta bắt đi mất rồi, không, không.... như thế thì cô sống ở thời đại này còn có ý nghĩa gì nữa?

" Đinh Đinh!"

" Đang Đang!"

Dương Tịnh lớn tiếng gọi, cảm xúc quá mức kích động, đôi mắt ngận nước đỏ bừng, nghĩ đến bộ dáng Đinh Đinh Đang Đang ôm cô gọi mẹ, hốc mắt bỗng chốc ướŧ áŧ.

" Dương Tịnh!"

Đúng lúc này, bên tai truyền đến tiếng gọi trầm thấp, Dương Tịnh nhìn theo hướng tiếng phát ra, liền thấy Trần Chính đang đứng chỗ cách mình không xa, khóe môi treo lên ý cười nhợt nhạt, duỗi tay chỉ chỉ.

Dương Tịnh tim đập bình bịch, tìm được rồi? Cô nhanh chóng chạy qua, vì chạy quá nhanh khiến cô vấp một cái, lảo đảo đứng dậy, rốt cuộc cũng chạy đến chỗ Trần Chính, ngay sau đó nhìn thấy Đinh Đinh Đang Đang, hai tiểu gia hỏa đang cầm tay nhau, đứng trong một tiệm tạm hóa, ngẩng đầu nhỏ nhìn chằm chằm chiếc TV đen trắng trong tiệm mà xem phim.

" Anh trai, trong đó có người." Đang Đang giọng mềm mại nói.

" Là đại nhân." Đinh Đinh nói.

" Sao bọn họ lại phải chạy đi vậy?"

" Đừng nói chuyện, nếu không bọn họ sẽ bị dọa chạy đi đó."

" Ưm, không nói chuyện."

Tìm được rồi, rốt cuộc cũng tìm được rồi, tinh thần căng chặt ban nãy bỗng chốc xẹp xuống, cô thở một hơi nhẹ nhõm, nước mắt cứ thế rơi đầy mặt, duỗi tay lau một chút, sau đó quay đầu nhìn Trần Chính.

Trần Chính nhướng mày nhìn cô, cười: " Vừa vặn nhìn thấy."

" Cảm ơn." Dương Tịnh nói.

" Không có gì." Trần Chính nghiêng nghiêng đầu: " Còn không mau đến xem."

" Ừm." Dương Tịnh xoay người đi đến chỗ Đinh Đinh Đang Đang, ngồi xổm trước mặt bọn nhỏ: " Bảo bối, sao hai con lại chạy đến đây?" Dương Tịnh nghĩ, hai đứa nhỏ là do bị bảo vệ đuổi ra ngoài, không đành lòng trách cứ.

" Mẹ!" Hai đứa nhỏ nhìn thấy Dương Tịnh thì mắt sáng lên, lập tức vui vẻ, gắt gao ôm chặt cổ Dương Tịnh, cô cũng ôm chặt , sau đó hôn lên khuôn mặt của từng đứa làm cho chúng cười khanh khách.

" Mẹ ơi, trên trán mẹ toàn mồ hôi, để con lau cho mẹ." Đinh Đinh duỗi tay lau mồ hôi cho Dương Tịnh.

Đôi mắt cô bỗng chốc lại đỏ lên, xém chút nữa đã không nhịn được mà rơi lệ.

Trần Chính đứng cách đó không xa, duỗi lấy hộp thuốc lá trong túi quần, quẹt que diêm,  lấy tay che lửa châm điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ, ánh mắt cứ thế nhìn Dương Tịnh.

" Đi, đi cùng mẹ, được không?" Dương Tịnh lau sạch bùn đất và mồ hôi trên mặt Đinh Đinh Đang Đang.

" Dạ."

Dương Tịnh đứng lên, một tay nắm Đinh Đinh, một tay nắm Đang Đang, đi về phía Trần Chính.

Trần Chính lập tức dập tắt điếu thuốc trong tay, đem tàn thuốc hút dở bỏ vào trong hộp, cất vào túi áo.

" Chú." Đang Đang vừa nhìn thấy Trần Chính liền kêu lên, phải nói Trần Chính vô cùng tuấn tú, ánh mắt lộ ra chút sắc bén, khó tiếp cận, khi không cười còn khiến cho người đối diện có chút áp lực, Đinh Đinh hơi sợ Trần Chính, Đang Đang thì ngược lại, không hề sợ hãi hay hồi hộp, cứ thế chạy về phía anh mà tựa vào.

Khóe miệng Trần Chính mang theo ý cười, khom lưng bế Đang Đang lên, xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cô bé, hỏi: " Sao lại chạy đến tận chỗ này?"

" Con đến nghe ca nhạc." Đang Đang duỗi tay chỉ vào chiếc TV đen trắng trong tiệm tạp hóa, nói: " Cái cục hình vuông đó hát, nghe rất hay."

" Đó là TV." Dương Tịnh nói cho cô bé biết.

Đang Đang mờ mịt nhìn Dương Tịnh, Dương Tịnh lại nói: " Không phải cục hình vuông hát, là con người sẽ có thể ca hát."

" Mẹ, mẹ cũng có thể hát sao?" Đinh Đinh kéo tay Dương Tịnh hỏi.

" Mẹ, mẹ cũng hát, mẹ cũng hát?" Đang Đang chớp chớp đôi mắt to tròn, ánh mắt chờ mong nhìn Dương Tịnh.

Trần Chính khom người ôm cả Đinh Đinh vào lòng, nhìn Dương Tịnh nói: " Hát đi."

" Mẹ, hát đi."

" Mẹ hát đi mà."

Dương Tịnh cười rộ lên, bởi vì tìm được Đinh Đinh Đang Đang nên tâm tình hết sức vui vẻ, hơn nữa bố cô cũng là một nghệ sĩ hát hoài cổ có tiếng của Trung Quốc, cô cũng thừa hưởng chút tài năng ca hát từ ông. Dương Tịnh nghĩ nghĩ, liền quyết định hát bài hát mà khi còn nhỏ bố thường hát cho cô nghe " Cửu cửu nữ nhi hồng"****, lấy hơi một lát, sau đó cất giọng:

" Thuyền ô bồng lắc lư, xuôi theo dòng nước, xuôi theo gió, khuôn mặt mười tám tuổi của em, tựa như sen nở trong ráng chiều hồng......"

Dương Tịnh mở miệng hát, Đinh Đinh Đang Đang lập tức ngẩn ngơ, đôi mắt mở to tròn tròn nhìn chằm chằm Dương Tịnh.

Trần Chính cũng sửng sốt, không nghĩ tới Dương Tịnh chẳng những nói chuyện âm thanh dễ nghe, đến khi hát cũng dịu dàng say lòng người như vậy, đặt biệt là khi cô hát, ánh mắt nhập tâm toát ra đầy tình ý, cứ như tơ nhện quấn quanh làm xáo động trái tim hắn, trái tim đập nhanh khác thường.

" Cửu cửu nữ nhi hồng, chôn vùi mười tám năm mùa đông, cửu cửu nữ nhi hồng, nhưỡng mười tám năm mơ mộng......." Dương Tịnh vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Đinh Đinh Đang Đang, hai đứa nhóc đang nghe say sưa liền hưng phấn hẳn lên.

Dương Tịnh hát xong liền mỉm cười, ghé vào mặt Đinh Đinh Đang Đang hôn một cái.

" Đây là tình ca sao?" Trần Chính hỏi.

Dương Tịnh ngây người, sau đó cười nói: " Cũng không phải, là nói về một cô gái vừa tròn mười tám tuổi, tìm được ý trung nhân, nên cả nhà ai nấy đều vui mừng."

Trần Chính nghe xong thì mặt hơi nóng lên, ho khan hai tiếng, sau đó hỏi: " Về nhà hay vẫn đi làm?"

" Đi làm." Dương Tịnh nói.

" Đinh Đinh Đang Đang thì sao?"

" Mang theo."

Trần Chính ngước mắt nhìn Dương Tịnh, ánh mắt cô vô cùng bình tĩnh, cô vươn tay ôm lấy Đinh Đinh Đang Đang đặt xuống đất, rồi nói: " Cảnh sát Trần, hôm nay cảm ơn anh."

" Không có gì, nếu cần giúp đỡ thì có thể tìm tôi."

Dương Tịnh cười: " Cảm ơn."

"Ừ." Trần Chính đáp.

Dương Tịnh nắm tay Đinh Đinh Đang Đang đi về hướng nhà máy thực phẩm Lợi Dân, Trần Chính nhìn theo, sau đó quay trở về nhà.

Một lát sau, Dương Tịnh và Đinh Đinh Đang Đang cũng đã đến trước cửa nhà máy, bảo vệ chạy đã mệt, mồ hôi đầy đầu nhưng vẫn chưa tìm thấy tung tích của hai đứa nhỏ, khi ông nhìn thấy Dương Tịnh đang nắm tay Đinh Đinh Đang Đang thì cũng thở ra một hơi, vội chạy đến tươi cười, Dương Tịnh cũng không để ý, trực tiếp nắm tay Đinh Đinh Đang Đang đi vào trong.

Bảo vệ có chút xấu hổ.

Lần này Dương Tịnh không thả tay Đinh Đinh Đang Đang ra, cũng không để bọn nhỏ lại chỗ cây ngô đồng ngồi nữa, cô trực tiếp dẫn hai đứa đến phòng tài vụ.

Vừa bước vào cửa, chị Hoàng liền vội vàng chạy tới nói: " Dương Tịnh, em đi đâu thế? Tổ trưởng của xưởng số 6 tới tìm em có việc đó, ngồi chờ cũng lâu rồi."

Chị Hoàng vừa dứt lời ánh mắt liền vô thức nhìn thấy hai đứa nhỏ khoảng ba bốn tuổi đang nắm tay Dương Tịnh, khuôn mặt có nét gì đó giống với Dương Tịnh, lại đặc biệt xinh đẹp.

" Thế ạ? Đúng lúc, em cũng có việc muốn tìm cô ta." Dương Tịnh ngữ khí lạnh lùng nói.

Tần Khả Khả lúc này đang ngồi chỗ ghế dành cho khách trong văn phòng, âm thầm đắc ý, Dương Tịnh đi lâu như vậy, rốt cuộc cũng đã quay về rồi sao, dù sao cũng phải tiếp đãi tử tế, khuôn mặt cô ta vui vẻ ngước lên, lại phát hiện ra Dương Tịnh không chỉ quay lại một mình mà còn dắt theo hai đứa nhóc kia nữa.

Tần Khả Khả hơi bất ngờ, không nghĩ đến việc Dương Tịnh lại dám mang theo hai đứa con đến văn phòng.

____________________________________________________________________________

**** Cửu cửu nữ nhi hồng 《九九女儿红》

Rượu Nữ Nhi Hồng là một nét đặc trưng của người dân vùng Thiệu Hưng, Chiết Giang, Trung Quốc. Người ta chọn vò rượu đẹp để trữ rượu, làm thành quà tặng dành cho những đứa con đầu lòng của mình.

Truyện kể rằng từ rất lâu rồi, ở Đông Quan Thiệu Hưng có một Viên ngoại muốn sinh con nhưng suốt một thời gian dài vẫn chưa có tin vui. Ông đã thử rất nhiều cách, cuối cùng vợ ông cũng mang bầu. Viên ngoại hết sức vui mừng, mới đem rượu vàng chôn xuống đất. Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc mà đã 18 năm trôi qua, đến ngày gả con mình, Viên ngoại nhớ tới rượu ngon đã chôn dưới gốc cây hoa Mộc 18 năm trước, bèn sai người đào lên tiếp đãi khách khứa. Khi vò rượu được đào lên, nắp rượu mở ra, mang tới các bàn tiệc, tức thì hương thơm của rượu bay tới các bàn tiệc, làm say lòng tất cả mọi người. Ai ai cũng muốn thưởng thức hương vị, màu sắc và cả sự ngọt ngào của nó. Một tao nhân bấy giờ không kìm nổi lòng mình đã phải thốt lên "Địa mai nữ nhi hồng, Khuê các xuất tiên đồng", câu thơ được mọi người nhiệt liệt tán thưởng. Từ đó về sau, hễ trong xa gần, nhà ai sinh con gái, đều đem chôn rượu dưới gốc cây, khi con gái xuất giá thì đem rượu đó ra thiết đãi khách khứa, lâu dần đã trở thành phong tục.

Nguồn: ๖ۣۜHoa ๖ۣۜHoa ๖ۣۜTự ๖ۣۜVũ ღ

Bình Luận (0)
Comment