Ký Sự Những Năm 80

Chương 47

Dương Tịnh tức khắc dở khóc dở cười, duỗi tay ôm Đinh Đinh vào lòng, vừa xúc động vừa xót xa nói: " Con trai, không phải mẹ cùng cảnh sát Trần rời đi mà là mẹ mang theo con và em gái gả cho cảnh sát Trần."

Đinh Đinh buông đôi tay ôm chặt Dương Tịnh ra, đôi mắt đỏ hoe ngập nước chớp chớp nhìn Dương Tịnh.

" Nhưng nhưng......"

" Nhưng cái gì?" Dương Tịnh cười hỏi.

" Nhưng mà, mẹ ơi, con không muốn gả cho cảnh sát Trần."

Dương Tịnh: "....." Con trai à, đó là bố của con đấy.

Suốt cả buổi tối, Dương Tịnh ôm Đinh Đinh Đang Đang giải thích ý nghĩa ' kết hôn' là như thế nào, hơn nữa còn vắt óc liên hệ đến mấy truyện cổ tích cô hay kể cho hai đứa nhỏ, ví dụ như trước đây các nhân vật chính trong truyện là nhện mẹ và nhện con, heo mẹ và heo con, còn bây giờ thêm nhân vật mới là ' nhện bố' cùng ' lợn bố', truyện cổ tích liền biến thành tổ hợp ba nhân vật bố, mẹ và con, cô hy vọng rằng Đinh Đinh Đang Đang sẽ có thể dần dần tiếp nhận Trần Chính.

Đang Đang tính tình hiền lành, can đảm, lại vô tư, hoàn toàn đối lập với Đinh Đinh, Đinh Đinh bề ngoài luôn tỏ ra kiên cường, cứng cỏi nhưng nội tâm tinh tế, mẫn cảm, cho nên Đang Đang đối với việc mẹ sắp kết hôn cũng không nghĩ nhiều, chỉ có Đinh Đinh là lo sợ Dương Tịnh sẽ không cần cậu nữa, vì vậy hết sức cảnh giác.

Sáng sớm hôm sau, Trần Chính đến đưa cơm sáng cho Dương Tịnh như thường lệ, khi vừa đặt mâm xuống liền nắm lấy tay cô.

Dương Tịnh không trốn tránh, chợt nghĩ đến phản ứng tối qua của Đinh Đinh, cô liền đem chuyện này kể cho Trần Chính.

Trần Chính nói: " Không sao đâu, thằng bé còn nhỏ thì biết cái gì, hơn nữa còn là con trai, nuôi dưỡng một thời gian, dần dần sẽ tiếp nhận thôi."

Dương Tịnh lập tức nhíu mày.

Trần Chính hỏi: " Làm sao vậy?"

" Anh thì biết cái gì? Không để ý đến tâm lý của thằng bé ngay lúc này thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống sau này của thằng bé." Dương Tịnh không vui mà nói: " So với thân thể thì tâm lý còn quan trọng hơn."

Trần Chính cười rồi nói: " Nào có nghiêm trọng như vậy, thế hệ chúng ta khi còn nhỏ không phải vẫn hay bị đánh đòn, cũng không thiếu tay không thiếu chân, em không cần phải suy nghĩ nhiều thế."

Dương Tịnh lập tức nổi giận, rút mạnh tay mình ra khỏi tay Trần Chính.

Trần Chính ngước mắt nhìn cô.

" Trần Chính, nếu anh vẫn có suy nghĩ như vậy, vậy thì chúng ta cũng không cần kết hôn nữa." Dương Tịnh nói.

Trần Chính sắc mặt trầm xuống: " Sao em có thể thốt ra những lời này? Nói không hẹn hò liền không hẹn hò, nói muốn hủy hôn liền hủy hôn, tất cả đều thốt ra một cách nhẹ nhàng không một chút đắn đo? Là chơi đùa cho vui sao?"

" Em không muốn tranh cãi với anh nữa." Dương Tịnh xoay người đi vào phòng ngủ.

Trần Chính đứng tại chỗ không biết phải làm sao mới được, theo thói quen đưa tay sờ hộp thuốc lá trong túi quần.

Đến khi Dương Tịnh mặc xong quần áo cho Đinh Đinh Đang Đang đi ra ngoài, Trần Chính cũng hút xong một điếu thuốc đi vào.

Đang Đang nhiệt tình ôm chân Trần Chính gọi chú, Trần Chính mỉm cười xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ của cô bé, sau đó hạ giọng nói với Dương Tịnh: " Ăn chút cơm đã, cơm nước xong anh đưa ba mẹ con đi làm."

Dương Tịnh trực tiếp cự tuyệt: " Không cần, tôi tự đi được."

Trần Chính lập tức bị chọc giận, mặt đanh lại.

" Mẹ ơi, cơm sáng này con và em gái có thể ăn không?" Đinh Đinh đứng trước bàn thức ăn hỏi, cậu đã sớm đói bụng.

Dương Tịnh nhìn Trần Chính một cái, sau đó nói với Đinh Đinh: " Có thể ăn nhưng đừng làm bẩn quần áo nhé." Dựa vào cái gì mà không ăn, không ăn thì quá tiện nghi cho anh.

" Dạ." Đinh Đinh lập tức gật đầu, sau đó nói với Đang Đang: " Em gái, mau lại đây, anh giúp em mang yếm, đừng để quần áo bị bẩn."

" Vâng." Đang Đang ngoan ngoãn đi theo Đinh Đinh.

Dương Tịnh xoay người đi vào bếp lấy cho Đinh Đinh Đang Đang hai chén cháo nhỏ, mặc kệ Trần Chính đứng ở một bên.

Trần Chính đi theo cô vào, một tay đem Dương Tịnh ấn vào tường.

Dương Tịnh hoảng sợ: " Anh làm gì vậy?"

Trần Chính tiến thêm một bước, cúi sát vào cô, vốn dĩ là đang rất giận nhưng đứng trước mặt cô lại không thể giận nổi: " Em muốn anh tức chết sau đó thủ tiết sao?"

" Nói bậy, ai muốn gả cho anh?"

Sắc mặt Trần Chính lập tức biến đổi: " Em thử mở miệng nói câu không gả cho tôi một lần nữa xem?"

Dương Tịnh quay mặt sang một bên.

Trần Chính đưa tay xoay mặt cô lại, mặt đối mặt, anh mềm giọng hỏi: " Em nói xem, anh đối với Đinh Đinh như thế nào mới được đây?"

Dương Tịnh lúc này mới nghiêm túc nói chuyện, hỏi: " Anh vừa rồi không phải còn tức giận bỏ đi sao? Sao mới hút một điếu thuốc đã bình tĩnh trở về rồi?" Trước kia Uông Lệ Mẫn nói tính tình Trần Chính rất ngoan cố nhưng cô không tin, bây giờ thì cô tin rồi, một câu không hợp liền giận dỗi.

Trần Chính nóng mặt khi bị Dương Tịnh nói vậy.

" Tránh ra trước đã, người anh toàn mùi thuốc lá." Dương Tịnh đẩy anh ra.

Trần Chính vẫn như cũ đứng yên bất động.

Lúc này, Đang Đang ngồi chỗ bàn ăn gọi vào: " Mẹ ơi, con muốn ăn cháo."

Dương Tịnh trong lòng căng thẳng: " Mau tránh ra, Đang Đang sẽ vào đấy."

" Không dậy nổi." Trần Chính mặt dày dựa hẳn vào người Dương Tịnh.

Dương Tịnh dùng hết sức đẩy anh ra, đấm đá nhưng vẫn không có tác dụng, Trần Chính nhìn khuôn mặt trắng nõn hồng nhuận vô cùng đáng yêu của Dương Tịnh, nhịn không được đưa tay giữ lấy mặt cô, hôn chụt vào má một cái, sau đó lập tức dời đi.

Dương Tịnh nhất thời không kịp phản ứng, mặt đỏ bừng, tên Trần Chính lưu manh không đứng đắn này.

" Mẹ, mẹ." Đang Đang lại gọi một lần nữa, một tay cầm đũa một tay cầm bánh bao nói vọng vào: " Mẹ ơi, con muốn ăn cháo."

" Đây đây, mẹ mang cháo ra ngay đây." Dương Tịnh trừng mắt Trần Chính, tay run run hốt hoảng cầm chén cháo ra khỏi phòng bếp.

Trần Chính nhìn Dương Tịnh bận rộn, lại nhớ đến bộ dáng đáng yêu vừa rồi của cô, trong lòng liền cảm thấy vui vẻ, bật cười thành tiếng, khi đi ra anh rõ ràng chú ý đến Đinh Đinh nhiều hơn.

Nhưng mà Đinh Đinh ngay từ đầu đã sợ anh, bởi vì Trần Chính vừa cao lớn, ngũ quan góc cạnh, ngày thường mặt luôn nghiêm nghị, lạnh lùng, lại hiếm khi cười, vì thế Đinh Đinh rất sợ anh, cho dù lúc này Trần Chính có ý muốn thân cận, Đinh Đinh vẫn như cũ có chút bài xích.

Trần Chính nhìn về phía Dương Tịnh.

Dương Tịnh nói: " Con trai em chính là tiểu nam tử hán, đâu thể dễ dàng bị chinh phục như vậy."

Trần Chính cười cười đáp lại: " Giống anh."

Dương Tịnh: "....."

Sau khi ăn cơm xong, Trần Chính rửa chén, Dương Tịnh giúp Đinh Đinh Đang Đang rửa tay, bôi kem bảo vệ da, bây giờ trời rất lạnh, da dẻ của trẻ con ở trường tiểu học đều bị nức nẻ, nhưng Đinh Đinh Đang thì trắng trắng nộn nộn do được Dương Tịnh chăm rất kĩ.

Ngay sau khi bước xuống lầu, Uông Lệ Mẫn đã nhanh chóng nhào lại ôm hôn hai đứa nhỏ.

Hàng xóm sống trong khu trọ nhìn thấy không nhịn được mở lời khen, chờ đến khi Dương Tịnh và Trần Chính đi xa, mấy người phụ nữ ngồi đó vẫn còn khen.

" Dương Tịnh chăm trẻ con giỏi thật, hai đứa nhỏ béo tròn trắng trẻo lại sạch sẽ nữa."

" Đinh Đinh Đang Đang phải nói là hiểu chuyện nhất ở đây, hôm qua tôi đi mua muối, còn thừa một xu, vậy mà cậu nhóc còn biết tìm tiền thối lại, còn nhỏ vậy mà biết cả tính toán."

" Dương Tịnh làm kế toán đấy, tôi cảm thấy mình dạy dỗ con cái quá tệ rồi."

"...."

Hàng xóm đều hết lời khen ngợi Dương Tịnh và Đinh Đinh Đang Đang, Uông Lệ Mẫn nghe mà mở cờ trong bụng, đặc biệt là khi nghe họ khen ngợi Đinh Đinh Đang Đang, điều đó thật sự khiến bà vui vẻ hạnh phúc còn hơn cả lúc họ khen bà.

Chỉ là hàng xóm sau khi khen xong lại chuyển sang bàn tán: " Này các người có để ý là dạo này cảnh sát Trần với Dương Tịnh thân thiết hơn trước không?"

" Cô cũng cảm thấy điều đó đúng không?"

" Đi làm rồi tan tầm đều đi cùng nhau."

Mấy người hàng xóm nói nói, rồi trực tiếp quay sang hỏi Uông Lệ Mẫn: " Bác chủ nhà, con trai bác với Dương Tịnh dạo này thân thiết với nhau thế?" Nhóm hàng xóm nghĩ rất đơn giản, ở thời đại này phụ nữ ở thế yếu, một người đàn ông một người phụ nữ ở chung một chỗ, bất kể là như thế nào phụ nữ đều là đối tượng của những sự công kích, cho nên bọn họ mới dám ở trước mặt Uông Lệ Mẫn hỏi sao dạo gần đây Trần Chính hay đi chung với Dương Tịnh, dù đúng hay sai thì bọn họ cũng sẽ không nói này nói nọ đối với Trần Chính trước mặt Uông Lệ Mẫn, nhưng đối với Dương Tịnh thì có thể.

Chỉ tiếc là làm bọn họ thất vọng rồi, Uông Lệ Mẫn cười nói: " Đương nhiên là phải thân thiết rồi, sắp tới Trần Chính và Dương Tịnh sẽ kết hôn với nhau, lát nữa tan ca trưa, hai đứa ra đường lớn trong Huyện thành xem nhà, đợi mấy hôm nữa Dương Tịnh nghỉ thì lại vào thành phố Nam Châu xem căn khác chuẩn bị phòng tân hôn."

Lời Uông Lệ Mẫn vừa thốt ra, cằm của mấy người hàng xóm cơ hồ muốn rơi xuống, Trần Chính muốn kết hôn với Dương Tịnh? Dương Tịnh từng ly hôn lại còn đang nuôi hai đứa con nhỏ?

Phòng tân hôn?

Tần Khả Khả đang đi xuống cầu thang mà xém chút nữa từ trên cầu thang ngã xuống dưới, cô ta nhanh tay nắm lấy thanh lan can, phòng tân hôn? Trần Chính thật sự muốn kết hôn với Dương Tịnh?

Chuyện này sao có thể?

" Bác chủ nhà, là đùa thôi phải không?" Có người không tin được nên hỏi lại.

Uông Lệ Mẫn cười nói: " Chuyện lớn như vậy tôi sao có thể đùa được?"

" Nhưng mà Dương Tịnh đã từng ly hôn, lại đã có con rồi?"

Uông Lệ Mẫn hỏi lại người kia: " Vậy thì sao?"

" Con trai bác còn chưa kết hôn, cái này quá...."

Uông Lệ Mẫn cười nói: " Con trai tôi thích thì tôi sao cũng được, còn nữa, mọi người đều là phụ nữ với nhau, đáng lẽ phải vui vẻ khi nghe một người phụ nữ tìm được mái ấm tốt chứ, đâu phải người đàn ông nào cũng để tâm đến quá khứ trước của người kia, đây là xã hội bình đẳng và tiến bộ." Những lời này là Lý chủ nhiệm nói cho Uông Lệ Mẫn nghe, Lý chủ nhiệm không biết Đinh Đinh Đang Đang là con của Trần Chính nhưng lại đồng ý chuyện vì yêu nên mới kết hôn, sau đó còn thuyết giáo một loạt nhưng triết lý tôn trọng phụ nữ, tích cực cổ vũ cũng như giúp đỡ Uông Lệ Mẫn khai thông.

Uông Lệ Mẫn vừa nói như vậy, nhóm hàng xóm lập tức á khẩu không trả lời được, rốt cuộc cũng có người mở miệng nói rằng chính mình tư tưởng giác ngộ kém, trong lòng vô cùng hâm mộ Dương Tịnh có thể tìm được một người ưu tú như cảnh sát Trần, ngoài miệng nói như vậy, kỳ thật là không phục, nhưng cũng đâu có cách nào, nói nữa sẽ bị Uông Lệ Mẫn vả mặt.

Trước kia đã chướng mắt Dương Tịnh, Dương Tịnh vậy mà có thể gả cho Trần Chính.

Tần Khả Khả ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng trên cầu thang, đứng một hồi lâu mới hoàn hồn, tiếp đó chạy nhanh xuống lầu đi về phía xe đạp của Đại Quân, lấy chìa khóa trong túi quần, mở khóa xe, nhanh chóng lái xe rời khỏi nhà trọ, đạp xe một hồi, ngừng xe trước một nhà khách, khóa xe đạp xong liền quen cửa quen nẻo đến trước một căn phòng, gõ cửa.

Người mở cửa là Tôn Tiểu Hồng.

Tần Khả Khả trực tiếp hỏi: " Tào Quân Lượng còn chưa quay lại sao?" Lúc trước Tào Quân Lượng thuê căn phòng này, thuê nửa tháng, tiền cũng đã thanh toán xong nên Tôn Tiểu Hồng vẫn ở lại đây, nói không chừng Tào Quân Lượng có thể quay lại, kết quả từ ngày hai người chia tay, anh ta chưa từng xuất hiện.

" Chưa." Tôn Tiểu Hồng nói.

" Anh ta đi đâu rồi?" Tần Khả Khả hỏi.

Tôn Tiểu Hồng lắc đầu nói: " Tớ cũng không biết."

Tần Khả Khả dậm chân: " Trần Chính và Dương Tịnh sắp kết hôn rồi đó, bọn họ còn dự định đi xem phòng tân hôn kìa."

Tôn Tiều Hồng ỉu xìu mà trả lời: " Như vậy không phải quá tốt sao? Dù sao đó cũng là con của cảnh sát Trần."

Tần Khả Khả sắc mặt tái mét ' Bọn họ kết hôn thì tôi phải làm sao' muốn nói ra câu này nhưng lại nghĩ tới, cô ta và Tôn Tiểu Hồng có mong muốn đối lập nhau, cho nên không thể nói. Tần Khả Khả lại hỏi: " Chị của cậu sao còn chưa chịu đến? Nhân lúc còn sớm đến đòi quà cưới, lễ hỏi đi, Trần Chính ở Nam Châu còn có một nhà ở nữa, một khi hai bọn họ kết hôn nói không chừng sẽ dọn đến thành phố ở, đến lúc đó muốn tìm cũng không tìm được đâu."

Tôn Tiểu Hồng đang còn buồn chuyện Tào Quân Lượng nên đối với những chuyện khác đều không muốn quan tâm, nghĩ đến Tào Quân Lượng vừa rời đi, cô ta còn chưa lấy được gì từ hắn, bây giờ tiền cũng không có, càng nghĩ càng cảm thấy khổ sở.

" Tiểu Hồng!" Tần Khả Khả gọi.

Tôn Tiểu Hồng mệt mỏi nằm trên giường mở miệng: " Cậu đừng vội, chị với cô của tớ tính để cho hai đứa kia ăn ở đó mấy bữa cơm nữa, sau đó mới đến tính toán rõ ràng một lần.

" Khi nào mới đến đây?" Tần Khả Khả nôn nóng hỏi.

" Nhanh thì hai ngày nữa." Tôn Tiểu Hồng không còn sức sống nói.

Bình Luận (0)
Comment