Ký Sự Những Năm 80

Chương 99


Editor: Lão Đường
Sở dĩ Đinh Đinh phải cầm chiếc ghế đẩu nhỏ rồi mới chạy ra mở cửa là vì cậu nhóc quá thấp để có thể với tới chốt cửa.
Sau khi mở cửa xong, Đinh Đinh từ trên ghế nhảy xuống, cầm cái ghế trên tay đứng sang một bên.
"Chào con trai." Trần Chính cười.
"Con chào bố, bố vào nhà đi ạ."
"Ừm." Lúc này Trần Chính mới đẩy cửa, dắt xe đạp đi vào sân, sau khi đặt xe đạp đúng vị trí thì quay lại bế Đinh Đinh lên, hôn một cái rồi đóng cửa lại, hỏi: "Mẹ đâu?"
"Mẹ và em đang nằm trên giường ạ."
"Sao hôm nay mặc quần áo mỏng manh thế, có lạnh không?"
"Không ạ, bố sờ tay con đi, rất ấm đó."
"Đúng là ấm thật."
Trần Chính ôm Đinh Đinh đi vào phòng ngủ, sau đó lại bế Đang Đang đang nhiệt tình nghênh đón mình, nhìn Dương Tịnh hỏi: "Hôm nay thế nào, em có mệt không?"
"Ngày nào anh cũng hỏi câu đấy." Dương Tịnh cười nói.
"Thế là mệt hay không mệt đây?"
"Không mệt chút nào, anh mau đi tắm rửa đi, người toàn mùi mồ hôi."
"Anh biết rồi." Trần Chính thả Đinh Đinh Đang Đang xuống, sau đó đi vào nhà tắm tắm rửa.
Dương Tịnh ở trong phòng ngủ nói vọng vào: "Có nước ấm đấy, anh đừng tắm nước lạnh."
Đinh Đinh Đang Đang cũng kêu theo: "Có nước ấm ạ."
"Anh biết rồi." Trần Chính ở trong phòng tắm đáp lại một tiếng.
Từ sau khi Dương Tịnh có thai, Trần Chính đã mấy lần thuyết phục Dương Tịnh đến thành phố Nam Châu để sống, nhưng lần nào cũng bị Dương Tịnh từ chối, anh cũng không muốn miễn cưỡng cô, bản thân anh thật sự không cảm thấy yên lòng chút nào, vì vậy, mặc kệ là bận bịu đến mấy, anh đều cố gắng sắp xếp để có thể về nhà mỗi ngày với vợ và các con.

Nếu không kịp chuyến xe buýt, anh liền đạp xe đạp từ thành phố Nam Châu về phố Bắc, nếu đi xe buýt thì chỉ cần nửa tiếng là đến nơi, còn đạp xe đạp thì phải hơn một tiếng đồng hồ.

Về đến nhà ôm vợ và con ngủ một giấc, sáng hôm sau tranh thủ dậy sớm nấu cơm cho ba mẹ con, rồi mới yên lòng lên xe buýt quay lại thành phố Nam Châu, đến tối nếu bận quá không đón kịp xe buýt thì lại tiếp tục đạp xe trở về.
"Trần Chính, anh đã ăn gì chưa? Có đói bụng không?" Dương Tịnh ngồi dậy, đi đến nhà chính lấy cho Đang Đang cốc nước ấm, đến nhà tắm thì vọng vào hỏi một câu.
"Em đói bụng sao?" Tiếng nước bên trong lập tức dừng lại, hỏi: "Em muốn ăn gì?"

"Em không đói, anh đạp xe lâu như vậy để về nhà, bây giờ có đói bụng không?"
"Anh không đói, em muốn ăn gì để anh làm cho em."
"Em không muốn ăn."
Một lúc sau, khi Trần Chính đã tắm xong, đi ra ngoài lau khô tóc, lúc này Đinh Đinh Đang Đang đã chìm vào giấc ngủ, Trần Chính ôm Đinh Đinh Đang Đang đến căn phòng phía tây, sau đó quay lại phòng ngủ, chui vào trong chăn, ôm Dương Tịnh vào lòng, bàn tay lớn vuốt ve cái bụng hơi nhô lên của cô, hỏi: "Có thật là không đói không?"
"Thật mà, em không thấy đói." Dương Tịnh ôm cánh tay anh, hỏi: "Sau này đừng ngày nào cũng đạp xe về như vậy, vừa vất vả lại không an toàn.

Ở đây có mẹ và Kim Linh ngày nào cũng chiếu cố, chăm sóc em cả."
"Mẹ là mẹ, anh là anh, đợi khi nào ổn định một chút, anh sẽ ở nhà với em." Trần Chính đưa tay vén những sợi tóc trên trán Dương Tịnh.
"Trách em không từ chức sao?" Dương Tịnh hỏi.
"Nói vớ vẩn gì vậy, sao anh có thể trách em được?"
"Nếu em đi Nam Châu thì anh cũng không phải vất vả như vậy."
"Chịu cực một chút nhưng hạnh phúc, vui vẻ là được."
Dương Tịnh cười tươi ôm cổ Trần Chính, ghé vào cổ anh nói: "Chờ khi nào siêu thị của chúng ta ổn định, chờ đến khi ba đứa con lớn hơn một chút, em sẽ suy nghĩ đến việc từ chức."
"Hứa rồi nhé, ban ngày anh không có ở nhà, em nhất định phải chú ý sức khỏe của mình, Đinh Đinh Đang Đang mà khóc nháo thì mang đến cho mẹ với Kim Linh trông giúp, đừng để bọn nhỏ làm ảnh hưởng đến tâm trạng."
"Em biết rồi."
Hai vợ chồng nằm trên giường thảo luận chi tiết những vấn đề của siêu thị Đinh Đang, Trần Chính lại mang sổ sách đưa cho Dương Tịnh.

Dương Tịnh đã không mấy để tâm đến siêu thị nhỏ Đinh Đang, sổ sách của lò gạch Lý Phương Nguyên cũng không nhận làm nữa, bây giờ chỉ tập trung vào công việc của siêu thị Đinh Đang và việc chăm sóc bọn nhỏ.
Đinh Đinh Đang Đang từ sau khi biết mẹ mang thai thì càng thêm hiểu chuyện, đặc biệt là khi thời tiết đã dần chuyển sang ấm áp, bụng Dương Tịnh chầm chậm mà to lên, hai nhóc con vô cùng thích thú xem lẫn chút tò mò.
"Có em bé bên trong sao ạ?" Đang Đang ghé vào bụng Dương Tịnh, thỏ thẻ nói: "Em bé ngoan, em bé ngoan, chị là chị của em!"
"Anh cũng là anh trai của em." Đinh Đinh cũng ghé sát vào bụng Dương Tịnh nói khẽ.
Dương Tịnh bị hai nhóc con nhà mình làm cho bật cười, nói: "Bây giờ nói chuyện vẫn chưa được, đợi đến khi bụng lớn hơn chút nữa."
Mặc dù đã nghe Dương Tịnh nói vậy, nhưng cũng không ngăn được Đinh Đinh Đang Đang mỗi ngày ghé sát vào bụng Dương Tịnh nói chuyện.
Tiết trời đã ấm áp, áo bông dày cũng không cần dùng đến nữa, sau khi cởϊ áσ bông ra, bụng Dương Tịnh càng lộ rõ ràng hơn, trước kia tháng nào cô cũng phải tăng ca đến tối muộn, còn bây giờ, mọi người trong văn phòng đều hết lòng chiếu cố cô, chẳng những không cho tăng ca, còn tận lực giảm bớt lượng công việc hằng ngày.

Đặc biệt là chị Hoàng, cực kỳ quan tâm đến Dương Tịnh, thấy Dương Tịnh ngồi được một lúc, cô ấy liền nói: "Dương Tịnh, đừng ngồi một chỗ mãi, đứng lên đi lại đâu đó, như vậy đứa nhỏ mới dễ sinh."

Dương Tịnh nghe lời, đứng dậy đi qua đi lại.
Sau khi tan học, chàng trai nhỏ Đinh Đinh cũng rất biết chăm sóc Dương Tịnh một cách chu đáo.
"Mẹ, mẹ đi từ từ thôi nhé, mẹ có đói không? Mẹ có mệt không? Nghỉ ngơi một chút mẹ nhé.." Đinh Đinh là một cậu nhóc biết quan tâm.
Dương Tịnh vừa ra khỏi cổng nhà máy, bình thường không phải Uông Lệ Mẫn thì sẽ là Trần Kim Linh đến đón, rồi cùng nhau đi đến phố Tây để ăn cơm, sau đó mới về lại nhà ở phố Bắc.

Về đến nhà một lát thì Trần Chính hoặc là đi xe buýt hoặc là đạp xe đạp trở về với ba mẹ con cô.
Dương Tịnh tự cảm nhận được lần mang thai này khiến cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc, dường như cả thế giới này chỉ xoay quanh một mình cô mà thôi.

Hơn nữa, dạo gần đây siêu thị Đinh Đang hoạt động rất thuận lợi, có thể thấy rõ kết quả qua bảng báo cáo thu nhập hằng tháng.

Cô dần có ý định từ chức ở nhà máy để có thời gian cùng Trần Chính quản lý siêu thị Đinh Đang.
Mãi đến một hôm nọ, trời mưa to như trút nước, Uông Lệ Mẫn đến đón ba mẹ con Dương Tịnh muộn, Dương Tịnh tay cầm ô suýt bị trượt ngã, cô thì không sao nhưng Đang Đang thì bị ngã vào vũng bùn, Đinh Đinh chạy vội đến đỡ em gái đứng dậy, Dương Tịnh cảm thấy bụng mình cứ âm ẩm đau, đêm hôm đó cô bị xuất huyết, Trần Chính sợ tới mức bật dậy ngay lập tức, nhanh chóng mang cô đến bệnh viện kiểm tra, may mắn không có chuyện gì xảy ra, tuy nhiên cũng đêm hôm đó, Đang Đang lại phát sốt.
Dương Tịnh tự kiểm điểm bản thân sau chuyện này, cũng dạy cho cô một bài học.

Hiện tại với cái bụng lớn của mình thì một mình cô không cách nào tự chăm sóc cho bản thân và cho cả Đinh Đinh Đang Đang tốt được, cũng không thể cố chấp tự quyết tất cả, hơn nữa Trần Chính càng ngày càng bận, vậy mà mỗi ngày đều phải đạp xe từ thành phố Nam Châu về nhà giữa đêm khuya như thế thật sự quá nguy hiểm, nhỡ đâu gặp phải đám lưu manh côn đồ thì phải làm sao?
Dương Tịnh càng nghĩ càng cảm thấy mình sai, đêm hôm đó cô hạ quyết tâm phải từ chức.
Ngày hôm sau, Dương Tịnh tay cầm đơn từ chức đến gặp kế toán Trương, kế toán Trương hoảng hốt, ngay lập tức giữ cô lại, Dương Tinh là một nhân viên xuất sắc, năng lực và nhân phẩm không cần bàn cãi, những đồng nghiệp làm chung đều rất thích Dương Tịnh.

Bây giờ Dương Tịnh đột nhiên từ chức thế này khiến kế toán Trương có chút khó chấp nhận, nhưng khi nhìn thấy cái bụng lớn của Dương Tịnh cộng thêm hai đứa nhỏ Đinh Đinh Đang Đang, hơn nữa Trần Chính bây giờ cũng là một trong những khách hàng lớn của nhà máy, nếu theo đà này thì siêu thị Đinh Đang tương lai rộng mở vô cùng.
Kế toán Trương thật sự không có lý do gì để giữ Dương Tịnh lại.
Dương Tịnh cũng bày tỏ lý do của mình.
Cuối cùng, kế toán Trương đưa ra chủ ý để cho Dương Tịnh kiểm hàng trong xưởng, như vậy Dương Tịnh vẫn có thể được coi là một nhân viên của nhà máy thực phẩm Lợi Dân ngày cuối cùng.
Dương Tịnh mỉm cười đồng ý.
Bởi vì Dương Tịnh đang mang thai, khối lượng công việc cũng ít hơn, vì thế chỉ trong vòng nửa ngày Dương Tịnh đã giải quyết xong xuôi công việc, sau đó đến trường tiểu học đón Đinh Đinh Đang Đang, cảm ơn cô chủ nhiệm đã quan tâm, giúp đỡ Đinh Đinh Đang Đang từ trước đến giờ.
Khi Đinh Đinh Đang Đang sắp phải ra về, Tráng Tráng, con trai cô giáo chủ nhiệm vừa nghe Đinh Đinh Đang Đang sau này sẽ không đến trường tiểu học nữa, thì lập tức Oa lên khóc lớn.


Tráng Tráng và Đinh Đinh Đang Đang là bạn tốt của nhau từ năm ngoái, khi mà Đinh Đinh Đang Đang vừa đến trường học lần đầu tiên, cả ba vẫn luôn chơi với nhau rất vui vẻ, đột nhiên không được gặp nhau nữa nên ai cũng luyến tiếc không muốn rời.

Đinh Đinh Đang Đang ôm Tráng Tráng an ủi mãi, một lúc sau Tráng Tráng mới không khóc nữa.
"Chúng ta vẫn sẽ là bạn tốt của nhau." Đinh Đinh nói.
"Tráng Tráng, cậu đừng khóc." Đang Đang nói.
"Ưʍ." Tráng Tráng nói: "Đến lúc tớ lớn, tớ nhất định sẽ đi tìm các cậu."
"Thành giao."
Dương Tịnh miễn cưỡng nói lời chào tạm biệt với mọi người trong nhà máy thực phẩm Lợi Dân, cô thực sự rất biết ơn kế toán Trương, chị Hoàng và những người đồng nghiệp, nhớ đến những lần họ đã giúp đỡ cô khi cô mới đến và đặc biệt rất thương yêu và quan tâm Đinh Đinh Đang Đang, trong lòng không khỏi thổn thức, buồn bã cùng tiếc nuối.
"Mẹ ơi, chúng ta đi thôi." Đinh Đinh vừa nói vừa nắm tay Dương Tịnh lắc lắc.
Dương Tịnh chạm vào cánh tay nhỏ nhắn mềm mại của Đinh Đinh, nỗi buồn trong lòng cũng vơi đi ít nhiều, cô gật đầu và nói: "Đi thôi."
Cứ như vậy, Dương Tịnh tay phải nắm tay Đinh Đinh, tay trái nắm tay Đang Đang, bước chân rời khỏi nhà máy, hướng về phía phố Tây mà bước.
Sau khi Uông Lệ Mẫn nghe được tin Dương Tịnh từ chức, không khỏi kinh ngạc hỏi lại: "Thật sự từ chức?"
"Vâng." Dương Tịnh gật đầu.
"Vậy cũng tốt, như vậy đỡ phải vất vả." Uông Lệ Mẫn nói.
Trần Kim Linh cũng cảm thấy việc từ chức là tốt, Dương Tịnh sẽ tự tay tính toán, giải quyết sổ sách của siêu thị Đinh Đang, sau này sinh con xong sẽ tiếp tục quản lý siêu thị.
Dương Tịnh để Đinh Đinh Đang Đang tự mình chơi ở trong sân, còn cô thì đến nhà chính gọi điện thoại cho Trần Chính.

Bởi vì hiện tại siêu thị Đinh Đang đang kinh doanh rất thuận lợi, Trần Chính và Dương Tịnh luôn suy nghĩ nên lên kế hoạch sắp tới cho siêu thị như thế nào, nhưng vẫn phải giữ được sự nổi tiếng của siêu thị.

Kế hoạch ban đầu là trả nợ ngân hàng sáu tháng một lần và lắp đặt một chiếc điện thoại trong siêu thị.

Vì thế, khi Đinh Đinh nói muốn mua ô tô, Trần Chính mới có tự tin như vậy, nếu kinh doanh thuận lợi như thế này, cuối năm mua được một chiếc ô tô không thành vấn đề.
Dương Tịnh bấm số điện thoại xong liền chờ.
Chỉ trong chốc lát, một cô gái tiếp điện thoại: "Xin chào, siêu thị Đinh Đang xin nghe, tôi có thể giúp được gì cho bạn?" Đây hẳn là nhân viên mới tuyển, câu nói này cũng là Dương Tịnh dặn Trần Chính, đoán chừng cũng là Trần Chính dạy lại cho nhân viên mới.
Dương Tịnh cười nói: "Xin chào, tôi tên là Dương Tịnh, tôi gọi tìm Trần Chính."
"Xin hỏi, chị muốn đặt hàng phải không?"
"Không, là chuyện riêng thôi."
"Chuyện riêng? Ông chủ của chúng tôi đang rất bận, không có thời gian.


Chuyện riêng gì có thể nói với tôi trước, tôi sẽ nhắn lại cho ông chủ." Cô gái kia hơi hắt giọng nói.
Cô phải nói cho người ngoài trước chuyện riêng của cô và Trần Chính? Dương Tịnh sững sờ, những câu nói khi vợ mang thai, chồng nɠɵạı ŧìиɦ bên ngoài, top 10 lời nói dối của đàn ông..

cứ thế hiện lên trong đầu, cô cố gắng kiềm nén những suy nghĩ này và tự dặn lòng phải tin tưởng Trần Chính.

Đúng vậy, cô tin tưởng chồng mình, vì thế kiên nhẫn nói: "Đồng chí này, chuyện cá nhân khó mà nói với người khác được, phiền cô nói anh ấy tiếp điện thoại một lát."
"Không chịu nói sao? Dù sao ông chủ chúng tôi cũng không hứng thú nghe cô nói, tôi bận rồi!" Sau khi cô gái nói xong, liền cúp máy một tiếng bộp.
Dương Tịnh mở mắt ngạc nhiên khi nghe thấy âm thanh đô đô đô phát ra từ micro điện thoại, cô gái này là ai vậy? Cô ta lấy tự tin ở đâu mà thay Trần Chính cúp điện thoại, là Trần Chính cho cô ta tự tin đó sao? Đôi tay Dương Tịnh run rẩy còn chưa kịp gác điện thoại.
"Chị dâu, ăn cơm thôi." Trần Kim Linh ôm Đang Đang đi vào nhà chính.
"Mẹ ơi, ăn cơm ăn cơm." Đang Đang cũng gọi theo Trần Kim Linh.
Trần Kim Linh hôn lên khuôn mặt nhỏ của cô nhóc nói: "Ăn cơm nào."
Đang Đang cười hì hì.
Dương Tịnh đứng thất thần chưa hiểu chuyện gì, không nghe thấy tiếng gọi của Trần Kim Linh và Đang Đang.
"Cô ơi, con muốn gọi điện cho bố, con muốn nói chuyện với bố." Đang Đang nói chuyện với Trần Kim Linh một cách ngây ngô.
Trần Kim Linh rất thương yêu Đang Đang, cô ấy dường như xem Đang Đang chính là Đang Đang của cô ấy, cười nói: "Được chứ, chúng ta đến chỗ mẹ, nói mẹ là Đang Đang muốn nói chuyện với bố, có được không?"
"Dạ được." Đang Đang cười khanh khách.
"Chị dâu." Trần Kim Linh ôm Đang Đang đến trước mặt Dương Tịnh, gọi cô một tiếng nhưng không thấy Dương Tịnh phản ứng, vì thế gọi thêm một lần nữa: "Chị dâu."
Gọi liên tục ba lần, Dương Tịnh mới bừng tỉnh, quay đầu nhìn về phía Trần Kim Linh.
Trần Kim Linh cười, nhẹ nhàng hỏi: "Vẫn chưa cúp máy sao? Đang Đang muốn nói chuyện với anh trai em."
"Đã cúp rồi." Dương Tịnh nói.
"Vậy ạ, tiếc quá, thôi chúng ta đi ăn cơm nhé." Trần Kim Linh vuốt ve khuôn mặt Đang Đang an ủi, giải thích rằng buổi tối bố sẽ trở về, không cần gọi điện thoại, Đang Đang liền vui vẻ gật đầu.
Sau đó, ba mẹ con Dương Tịnh và hai mẹ con Uông Lệ Mẫn ngồi quây quần bên mâm cơm, khi ăn cơm, Dương Tịnh liên tục thất thần.
"Dương Tịnh, con sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị sao? Hay có chỗ nào không khỏe?" Uông Lệ Mẫn hỏi.
Dương Tịnh lắc đầu, nói: "Không ạ, con không sao."
"Vậy phải ăn nhiều một chút." Uông Lệ Mẫn gắp cho Dương Tịnh một miếng thịt nhưng Dương Tịnh thật sự ăn không vô.
Đúng lúc này, điện thoại trong nhà chính đột nhiên đổ chuông.
"Để con đi tiếp điện thoại." Trần Kim Linh nói xong liền buông chén cơm xuống, đứng dậy đi vào nhà nhận điện thoại, một lát sau thì đi ra, ngồi vào bàn ăn, nói: "Chị dâu, là điện thoại của anh trai em, anh ấy nói là hôm nay bận quá nên tối nay có thể không về nhà được, dặn em và mẹ chăm sóc cho chị."
Dương Tịnh nghe xong liền nhớ đến cô gái nói chuyện ngạo mạn vừa rồi trong điện thoại, trong lòng lập tức dâng lên nỗi bất an vô hình..

Bình Luận (0)
Comment