Đêm đó ngắm xong hoa đăng, trở về phủ, Ôn Ngọc tắm rửa sạch sẽ, ngồi ở bên bàn sưởi ấm nghịch đám mặt nạ.
Trên đùi y là Hồng Đậu đang cuộn tròn, hai viên đậu còn lại một ngồi trên ghế đôn liếm láp bộ lông, một nằm dài bên cạnh chậu than chợp mắt.
Thời điểm Ngôn Vọng bước vào phòng liền nhìn thấy Ôn Ngọc tay trái cầm mặt nạ mèo, tay phải cầm mặt nạ chó, ngây ngốc cười.
Ôn Ngọc đang nghĩ mặt nạ chó thật sự quá thích hợp với Ngôn Vọng, bề ngoài tràn ngập bá khí lại thực ôn nhu.
Y phi thường yêu thích.
"Ngày mai ta sẽ vào cung bẩm báo Hoàng thượng ngươi đã hoài thai ba tháng." Thanh âm của Ngôn Vọng từ phía sau Ôn Ngọc vang lên.
"Nga...A?" Ôn Ngọc quay đầu nhìn Ngôn Vọng, há hốc miệng: "Ta là nam, sinh không được hài tử."
"..." Ngôn Vọng kéo lấy ghế đôn, Hoàng Đậu đang ngồi trên đó liền nhảy xuống, thoáng cái đến ngồi bên cạnh Ôn Ngọc: "Ngươi không phải là muốn hài tử hay sao?"
"..."
"Hoa khôi của Lập Xuân Viện, hoài thai ba tháng.
Bị tú bà Lập Xuân Viện bắt ép bỏ đi hài tử đang mang trong bụng.
Ta đã phái người chuộc thân cho nàng, đưa nàng đến một nơi yên tĩnh dưỡng thai.
Hoa khôi mỹ mạo tuyệt luân, phụ thân của hài tử nghe nói là một nam nhân học thức uyên bác tướng mạo hơn người.
Hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của ngươi." Ngôn Vọng rót chén trà, uống một hớp.
"Ách...Chờ đến khi hài tử sinh ra, mẫu thân có thể hay không sẽ muốn tự mình chăm sóc hài tử?" Ôn Ngọc kích động chớp chớp mắt, liền tỉnh táo trở lại, đối với vấn đề này thật nghiêm túc.
"Tần thị mang trong mình cốt nhục của nam nhân kia, còn đem hết thảy tiền dành dụm đem cho hắn, vốn là muốn nam nhân chuộc thân cho nàng, nhưng lại gặp phải người tâm địa không tốt...Nàng dùng hài tử của kẻ bạc tình đổi lấy nửa đời sau cơm áo vô ưu.
Rất đáng giá." Ngôn Vọng nói tới đây trên mặt cũng không biểu tình gì.
Nhưng Ôn Ngọc cảm giác được hắn đối với Tần thị có thương xót.
"Ta cảm thấy như vậy không thích hợp..." Ôn Ngọc suy nghĩ một lúc vẫn là cau mày nói: "Ngươi đi nói với Hoàng huynh, ta đối với việc phu thê hết sức bài xích, không cách nào cùng ngươi sinh hoạt chăn gối, thế nhưng chúng ta lại rất muốn có hài tử, muốn dùng hài tử giữ vững tình cảm phu thê, lại nói ngươi đã nhìn trúng hài tử của một gia đình, nghĩ muốn nhận nuôi hài tử đó."
"Vì sao?" Trong mắt Ngôn Vọng đốt nhiên lóe lên tia sáng.
"Ngươi ngốc a, nếu như tương lai thân phận nam nhân của ta bị Hoàng huynh phát hiện, ngươi liền nói chưa từng cùng ta sinh hoạt chăn gối, không biết ta là thân nam nhi, như vậy Ngôn gia các ngươi mới có con đường sống!" Ôn Ngoc thật tự nhiên nói.
Ngẩng đầu thấy Ngôn Vọng đang chăm chú nhìn y, mặt liền đỏ lên: "Nếu quả thật có oa oa (em bé), một ngày nào đó sự việc bại lộ, vậy ta cũng sẽ không liên lụy tới nó.
Ngươi nói xem có phải hay không? Bằng không, một sinh mệnh khỏe mạnh bởi vì theo ta mà phải bỏ mạng.
Lương tâm của ta thật cắn rứt."
Ôn Ngọc càng nghĩ càng thấy khổ sở.
Hai mắt cũng đỏ.
Buông xuống mặt na trên tay, quay về phía Đại tướng quân, đáy mắt ánh lên tia cô độc: "Bỏ đi, này là lỗi của ta.
Coi như ta chưa từng đề cập tới chuyện hài tử, còn chưa phải là lúc để mạo hiểm.
Ngươi vì hai đệ đệ của mình mà chịu nhẫn nhục đến ngày hôm nay cũng không phải thật dễ dàng, đừng vì một người ngoài như ta mà mạo hiểm, không đáng.
Ngươi chỉ cần đáp ứng sau khi ta chết đi, đừng làm thương tổn đến động vật bên cạnh ta.
Bọn chúng cái gì cũng không hiểu.
Bị ta bắt về nuôi, cũng không biết là phúc hay họa."
Tâm tình tốt của Ôn Ngọc bị chuyện hài tử triệt để quấy đến không còn.
Thanh âm cũng ấm ách.
Y đem mặt nạ hảo hảo cất đi, vòng qua bức bình phong, chuẩn bị ngủ.
Mèo nhỏ bên cạnh chậu than nhìn thấy Ôn Ngọc đi rồi, liền ngẩng đầu hướng Ngôn Vọng mi ao −−−− một tiếng.
Tựa hồ đối với hắn thập phần thất vọng, ngoắt ngoắt cái đuôi tao nhã bước đi, tìm đến một chỗ khác làm ổ.
Ôn Ngọc buổi tối ở bên ngoài chơi mệt, rất nhanh đã ngủ thiếp đi, nhưng là bắt đầu mơ thấy đủ loại giấc mơ kỳ quái.
Cũng may kéo dài không bao lâu, rốt cuộc an ổn tiến vào giấc ngủ sâu.
Đợi đến sáng sớm ngày thứ hai, tỉnh dậy thay y phục chuẩn bị ăn sáng, nhưng là vừa mở cửa, lại nhìn thấy một đám hạ nhân quỳ ở trong sân Khiêm Nhuận Các còn có thái giám cùng ma ma trong cung, cúi đầu, hớn hở đồng thanh: "Chúc mừng Ôn Ngọc Công chúa, chúc mừng phu nhân, tân hôn đắc tử −−−−"
Ôn Ngọc sững sờ chôn chân tại chỗ.
Không nhúc nhích nổi.
"Công chúa, sáng nay Hoàng thượng nghe nói Công chúa hoài thai ba tháng, rất là vui mừng, lại biết Công chúa xưa nay không cho người kề cận, thế nhưng chuyện hoài thai này muôn đầu nghìn mối.
Nô tỳ chúng thần đều do Hoàng thượng phái đến để Công chúa tùy lúc sai bảo.
Công chúa cần gì cứ việc nói ra." Lão ma ma đứng đầu cung kính thuật lại.
"Tiểu nhân hướng Công chúa chúc mừng.
Hết thảy các loại dược liệu an thai bổ khí do Hoàng thượng ban thưởng đều nằm ở chỗ này, xin mời Công chúa xem qua." Thái giám đứng đầu trình lên một danh sách.
Ôn Ngọc cũng không có tiếp nhận: "Ngôn Tướng quân đâu?"
"Hồi bẩm Công chúa, Tướng quân đã hạ triều, thế nhưng những quan viên đến chúc mừng đều ở bên ngoài đại sảnh, Tướng quân nói lập tức sẽ đến đây ngay." Tổng quản đáp lời.
Ôn Ngọc nhìn cả đoàn người, nhẹ nhàng hít vào một hơi, vẻ mặt kinh ngạc lúc ban đầu cũng dần tiêu tán: "Các vị công công ma ma, Ôn Ngọc từ nhỏ đã không muốn có người thân cận, lần này có thể hoài thai hài tử của Tướng quân, đúng là không dễ dàng, ý tốt của Hoàng huynh Ôn Ngọc xin nhận, nơi này thật không cần đến mọi người hầu hạ, thỉnh mọi người lát nữa hãy theo quản gia đi lĩnh tiền thưởng.
Làm phiền công công khi trở về hãy thay ta hướng Hoàng huynh tạ ân." Ôn Ngọc cười ôn hòa.
Một bộ dáng Công chúa kiểu mẫu.
Lúc này, Ngôn Vọng từ xa tiêu sái đi tới, nhìn thấy trước mặt Ôn Ngọc có một đám người đang quỳ.
Đột nhiên phi thường tức giận quát lớn một tiếng: "Trời lạnh như vậy, các ngươi lại để phu nhân đứng ở cửa hứng gió sao!" Vừa nhìn chính là hình mẫu vị trượng phu vì ái thê mà nóng lòng.
Ôn Ngọc nghe được thanh âm Ngôn Vọng, tự biết chính mình không cần tiếp tục diễn, mọi chuyện giao cho Tướng quân là được, mới xoay người, lạnh mặt tiến vào phòng.
Ngôn Vọng theo vào trong, khép cửa phòng lại.
"Ta sẽ đuổi hết đám người trong cung phái tới.
Đại phu cùng bà mụ cũng đã được an bài." Ngôn Vọng nhìn thấy Ôn Ngọc quay lưng về phía hắn.
Cho là y đang lo lắng đám người bên ngoài.
"Ba −−−−" Ôn Ngọc vừa rồi giáng xuống bên mặt Phò mã một cái tát.
Phò mã cũng không né tránh.
Bàn tay Ôn Ngọc chính là dùng sức mười phần.
"Đó là một nhân mạng! Không phải quân cờ của ngươi." Ôn Ngọc khó chịu kìm nén, cổ họng uất nghẹn.
"Công chúa sao biết nhất định sẽ chết?" Ngôn Vọng bắt lấy cánh tay còn muốn đánh tới của Ôn Ngọc.
"Ngươi có dám thề bản thân sẽ bảo toàn mạng sống cho hài tử kia?"
"Ngôn Vọng đáp ứng ngươi.
Dùng chính linh hồn hài tử chưa từng sinh ra của ta ở trên trời mà thề."
...!
"Được, ta tin ngươi, thế nhưng tên của hài tử nhất định phải nghe ta, gọi Ngôn Tiểu Tam..." Ôn Ngọc đỏ mắt trừng Ngôn Vọng, hờn dỗi trong lòng cũng không cách nào tiêu tan.
Nhưng là Ngôn Vọng đã vào cung bẩm báo cho Hoàng đế, như vậy ván đã đóng thuyền, Ôn Ngọc y không còn cách xoay chuyển trời đất.
"...Gọi Ngôn Giác."
"Không được, gọi Tiểu Tam nhi."
"Nhũ danh gọi là Tiểu Tam..." Phò mã nhượng bộ
"Nào có cô nương tên là Tước*...Không ra dáng cô nương chút nào."
"Song ngọc thành giác**...Gọi Ngôn Giác..."
*Giác [jué] – Tước [jué] đồng âm
**Song ngọc thành giác: Hai mảnh ngọc ghép lại thành một miếng ngọc hoàn chỉnh.
...!
Sáng hôm đó, Ôn Ngọc phát hiện tiếng tim đập của chính mình so với Đại tướng quân càng phi thường nhanh, nhanh đến khiến y đặc biệt cảm thấy chói tai.
Ngày ấy hoa mai hồng nở rộ, tại bên trong Khiêm Nhuận Các diễm lệ khoe sắc.
Trong ký ức Ngôn Vọng, khuôn mặt đỏ ửng của Ôn Ngọc thời khắc ấy so với sắc mai hồng càng thêm xinh đẹp.
Thế là, câu chuyện nuôi dạy hài tử của Công chúa và Phò mã, coi như chính thức bắt đầu.
Ngoại trừ việc Công chúa là đực ra, thật giống cũng không có cái gì đặc biệt.
...!
Thời điểm đầu xuân, hoa đào trong phủ Tướng quân nở đặc biệt rực rỡ.
Đám chó mèo của Ôn Ngọc cả ngày chạy loạn, cũng không có ai dám ngăn cản.
Tiểu Tây Bì cùng Đại Đông Qua rất thích đuổi theo mấy con mèo chơi đùa.
Nhiều lần đuổi đến mèo đều nhảy lên cây, chừa lại Tây Bì cùng Đông Qua thở hồng hộc dưới tàng cây đào bới.
Mắt thấy đã không ít cây hoa đào bị chà đạp đến hỏng, đám hạ nhân cũng không dám bước tới đem mèo bắt xuống.
May thay Tướng quân đúng lúc xuất hiện, vươn tay túm lấy mèo nhỏ thả xuống đất.
Tiểu Tây Bì cùng Đại Đông Qua cũng không biết là sợ Tướng quân hay là ngưỡng mộ Tướng quân, mặc kệ là khi nào ở đâu chỉ cần Ngôn Vọng xuất hiện, hai con chó lông vàng liền sẽ theo sau mông hắn, cũng cùng hắn đến Khiêm Nhuận Các, cũng không lại tiếp tục chà đạp những cây hoa kia.
Ôn Ngọc đối với khung cảnh hoa đào nở rộ quá mức lãng mạn này, đã nhìn đến có chút chán.
Ngày thường y đều ở yên trong phòng, Xem xem sách, phát phát ngốc, đùa đùa Tiểu Vọng Vọng, lại cùng chim sáo tán gẫu.
Cũng phi thường phối hợp uống sạch hết tất cả các đồ tẩm bổ do hạ nhân hầm.
Món ăn vặt thường ngày cũng đổi thành món chua.
Ôn Ngọc ngày ngày nuốt xuống những thứ đó, cả người đều khô nóng đến đáng sợ.
Vài lần lúc nửa đêm, Ngôn Vọng phải lay y tỉnh, giúp y lau đi máu mũi trên mặt.
Tướng quân cũng đã mấy lần nhìn thấy Ôn Ngọc Công chúa đang nói chuyện thật bình thường lại đột nhiên ôm ngực nôn khan.
Không phải giả vờ, là y ăn đồ quá chua, buồn nôn...!
Ôn Ngọc cũng không có cách nào, trong người vừa khô vừa nóng đến không chịu được, nhưng là ai bưng tới thứ gì y đều không cự tuyệt mà nuốt xuống.
Thỉnh thoảng còn có thể học theo trong sách dành cho thai phụ mà bộc phát chút ít tính khí.
Đám hạ nhân ngược lại đều thật vui vẻ, chạy khắp nơi nói thai của Công chúa lần này nhất định là nam hài, nữ tử hoài nam thai càng dễ dàng sinh khí.
Ôn Ngọc trái lại không thoải mái.
Y yêu thích chính là cô nương, y yêu thích tiểu cô nương xinh xắn phấn nộn.
Y là nam nhân, Tướng quân cũng là nam nhân, lại thêm một nam nhân giống như bọn họ, vậy cuộc sống sau này sẽ tẻ nhạt đến không tưởng...!
Sau đó Ngôn Vọng lại tiếp tục nhìn thấy Ôn Ngọc chảy máu mũi vài lần, cả ngày còn không ngừng nôn khan.
Nhìn đến không chịu được nữa.
Rốt cục đình chỉ hạ nhân một ngày ba bữa bưng tới canh tẩm bổ.
Công chúa ăn cái gì đều phải đích thân hắn gật đầu mới có thể đưa tới Khiêm Nhuận Các.
Thế là, giai thoại Tướng quân vì quá mức thương yêu Công chúa, đến cả đồ ăn thức uống dùng để an thai cũng phải do chính mình nhìn qua, liền từ phủ Tướng quân truyền ra khắp nơi.
Thật ra Ôn Ngọc cảm thấy việc chảy chút máu mũi cũng không có gì quá mức.
Trái lại chính là y mấy ngày nay mặt mày hồng hào, trên mặt phồng lên.
Người cũng có chút thịt, bụng nhỏ đều ăn đến bắt đầu có ngấn.
Y muốn ăn, phải tiếp tục ăn, chờ đến khi nữ nhi sinh ra rồi, y liền có thể hảo hảo dùng thân mình làm đệm thịt cho nữ nhi...!
Thế là Ngôn Tướng quân mỗi ngày bồi công chúa đang "hoài thai" ăn cơm, làm sao đều cảm thấy Ôn Ngọc chính là coi bản thân tựa như gia súc mà cho ăn.
"Ách...Đừng ăn nữa.
Đã ba bát rồi." Ngôn Vọng có chút không thể tiếp tục nhìn.
Ôn Ngọc vừa muốn vươn tay cầm lấy bát đậu hũ sốt gạch cua thứ tư...Trước mặt y đã có ba cái bát rỗng.
"Ách, cái này ăn ngon mà.
Như thế nào trước đây chưa từng ăn qua, có phải là chỉ có nữ tử hoài thai mới được ăn?" Ôn Ngọc cũng không để tâm, tiếp tục ăn tới chén thứ tư.
Còn không ngừng nuốt xuống mấy khối bánh đậu xanh...!
"Ngươi nếu như thích ăn, mỗi ngày đều căn dặn hạ nhân làm là được..." Ngôn Vọng tổng cảm thấy Ôn Ngọc mỗi ngày nếu đều ăn như vậy liền sẽ ăn đến gặp sự cố.
Sức ăn hiện tại của Ôn Ngọc đã vượt qua Đại tướng quân rồi.
"Uy −−− Ngươi ngay cả ăn cũng muốn quản ta? Bổn công chúa giả vờ mang thai rất cực khổ ngươi có biết không, suốt ngày vừa chảy máu mũi lại vừa nôn mửa, còn muốn ta đói cái bụng à!" Ôn Ngọc nhìn thấy Ngôn Vọng đưa tay muốn cướp lấy đồ ăn của y, liền ra vẻ tội nghiệp đem một bàn toàn là bánh đậu xanh đem ôm vào trong ngực.
Thật giống như đường đường là Tề Thiên Đại tướng quân lại thật sự muốn cùng y tranh đồ ăn.
...Ngôn Vọng chỉ có thể không nói gì nhìn sang nơi khác.
Hắn đối với người này thật không có biện pháp.
Hắn mới không tiếp tục nói, cau mày nhìn Ôn Ngọc lại ăn tiếp một bát đậu hũ gạch cua, ba khối bánh đậu xanh, ba miếng bánh bơ cuộn hạnh nhân.
Cuối cùng cũng chịu ngừng lại.
Người này vừa đặt lưng xuống giường liền muốn ngủ.
Ăn xong rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn.
So với đang hoài thai còn muốn hoài thai hơn...!
Ngôn Vọng rốt cục nhịn không được, dựng người từ trên giường dậy, lôi kéo y dạo quanh mấy vòng phủ Tướng quân, xong xuôi mới chịu thả người về ngủ.
Ôn Ngọc phát hiện từ sau khi giả vờ hoài thai, y bớt được rất nhiều việc, không cần phải cùng Ngôn Vọng ra ngoài xã giao, mà gia yến trong cung vào mỗi mười lăm hàng tháng cũng được miễn có mặt.
Bất quá không phải gặp mặt Hoàng huynh, không có nghĩa y không quan tâm đến chuyện Hoàng gia.
Mỗi tối Ôn Ngọc đều sẽ hỏi thăm một chút từ phía Ngôn Vọng động thái của Hoàng huynh, còn có Thừa tướng của bọn họ, Úy Nhất.
Ngôn Vọng lúc bắt đầu không hiểu vì sao Ôn Ngọc lại đặc biệt quan tâm Thừa tướng.
Chỉ là Ôn Ngọc luôn thâm sâu khó lường nói: "Dù sao ngươi cũng nên cẩn thận để ý, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy Hoàng huynh cùng Thừa tướng của chúng ta rất không bình thường sao..."
....