Không tìm thấy người, cũng chẳng biết đi đâu, Hạ Thanh tạm thời ở lại phái Đan Tâm.
Chưởng môn kể cậu nghe chuyện phát sinh mười năm trước, kể đến đoạn sau, râu cũng run rẩy, phẫn nộ đến mức mặt đỏ tía tai: "Mười năm này, giao yêu hoành hành ngang ngược, chiếm thành trì của ta, giết tộc nhân của ta, tạo vô số sát nghiệt! Không nghiền nát xương cốt bọn chúng không giải được mối hận lòng ta!"
Hạ Thanh nghe vậy ngẩn người, hồi lâu mới khẽ gật đầu.
Chưởng môn hành lễ rồi rời đi, để lại một mình Hạ Thanh trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trăng chiếu tuyết sương trên mặt đất, hoa mơ lả tả giữa trời không.
Ngón tay cậu chạm lên tuyết trên bệ cửa cổ, hàng mi khép lại, nhẹ giọng nói: "Quả đúng là luân hồi."
Chưởng môn nói phái Thượng Thanh kêu gọi toàn thể thiên hạ, mời tu sĩ khắp mười sáu châu, đến Châu Đông giết giao yêu.
Lần này phái Đan Tâm cũng định đồng hành, hắn đã chọn xong các đệ tử kiệt xuất trong môn, hỏi liệu Hạ Thanh có muốn đi cùng.
Hạ Thanh không có đích đến, nghe thấy hai chữ Châu Đông, cân nhắc chốc lát rồi cũng nhận lời.
Chưởng môn mừng khôn tả, định cho cậu chức trưởng lão tông môn, nhưng Hạ Thanh nhàn tản quen rồi, thật sự không chịu nổi cảm giác bị người vây quanh.
Sau khi từ chối, cậu hỏi xin trang phục đệ tử môn phái gia nhập đám đông, theo thuyền bay lên đường.
Từ Hoài Kim Trường Châu đến Châu Đông, quãng đường vạn dặm, dù là thuyền bay cũng cần bay nửa tháng.
Trang phục của phái Đan Tâm có màu đen tuyền, cổ tay áo thêu họa tiết chỉ vàng hình mây, Hạ Thanh dùng ngọc quan cột tóc, khi theo chân chưởng môn xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả đều sững sờ tại chỗ.
Linh hồn Bồng Lai giúp cậu hồi sinh, cho cậu cơ thể của chính mình.
Đời trước sống tại Bồng Lai không xuất thế, tu đạo Thái thượng vong tình, vậy nên Hạ Thanh không có cảm giác gì với ngoại hình của mình.
Thế nhưng sự xuất hiện của cậu lại khiến phái Đan Tâm ngẩn ngơ rất lâu chưa lắng lại.
Thiếu niên bước ra giữa hoa mơ lộng tuyết, như vừa hồi phục từ cơn bạo bệnh, sắc mặt nhợt nhạt, nhưng không lộ vẻ yếu ớt, khí chất hòa hợp với tuyết phủ trời đông một cách lạ thường.
Tóc đen mềm mại và lạnh rét, gió thổi tóc lay qua sườn má trắng ngần.
Lông mi cậu rất dài, con ngươi nâu nhạt trong suốt, môi đỏ thẫm, khi hờ hững nhìn qua, tầm mắt dịu dàng mà lạnh nhạt, như hoa tuyết nhẹ bông.
Chưởng môn cân nhắc nửa ngày, mở miệng giới thiệu cậu: "Vị này là Hạ Thanh, Hạ sư đệ của các ngươi."
Chúng đệ tử phái Đan Tâm trên thuyền bay há miệng ngây ngốc hồi lâu, mãi sau mới hoàn hồn cười gượng gạo.
"Chào Hạ sư đệ."
Hạ Thanh gật đầu với bọn họ.
Chưởng môn sợ đám người bất kính với Hạ Thanh, lại bổ sung: "Hạ sư đệ của các ngươi không được khỏe, bình thường không có việc cần thiết thì đừng tùy tiện quấy rầy, rõ rồi chứ?"
"Rõ!" Đám đông đồng thanh đáp lại.
Tuy nhiên cũng có những người bắt đầu thắc mắc---- không được khỏe? Vậy đến Châu Đông trừ yêu làm gì? Đến cản đường à?
Thuyền bay rất lớn, chưởng môn sắp xếp cho Hạ Thanh phòng tốt nhất.
Hạ Thanh vừa ra khỏi cửa là có thể nhìn thấy sông núi mênh mang, trời quang mây tạnh.
Cậu mất mười năm tái tạo cơ thể, tái tạo linh hồn, hiện giờ phản xạ tay chân và giác quan có hơi ì ạch.
Ngoại hình cậu đẹp, lúc này trông còn giống ma bệnh, khiến cho không ít người trên thuyền bợ đỡ săn đón, dẫn tới một vài người âm thầm đố kỵ.
"Hạ sư đệ, kiếm của ngươi đâu?" Người lên tiếng là tiểu sư đệ xưa nay được cưng chiều nhất phái Đan Tâm.
Hạ Thanh chăm chú nhìn hắn rất lâu.
Sau mười năm, đối mặt với ghen ghét và ác ý đơn thuần không chút che giấu, cậu còn cảm thấy ngẩn ngơ chốc lát.
Cậu nghĩ nghĩ, cũng không ngại người ngoài: "Bị ta đánh mất rồi."
Tiểu sư đệ ngấm ngầm hả hê: "Vậy là bây giờ đến cả kiếm Hạ sư đệ cũng không có?"
Hạ Thanh: "Xem như vậy."
Sắc mặt tiểu sư đệ lập tức lạnh lùng, ánh mắt khinh miệt, thẳng thắn: "Hạ sư đệ, nếu ngươi không khỏe, lại thêm không có vũ khí, thì sao còn muốn đi theo chúng ta đến Châu Đông? Giới tu chân không chấp chứa mấy tên bị thịt bất tài chỉ được cái mặt đâu."
Hạ Thanh không lấy gì làm ngạc nhiên, cậu ngẩng đầu, ngây ngốc một hồi, sau đó nhếch miệng cười: "Huynh đệ, trước kia ta gặp một người, tính tình rất giống ngươi."
Tiểu sư đệ nghẹn họng, lạnh mặt: "Vậy à, ta cũng từng gặp rất nhiều người giống như ngươi, khuyên ngươi một câu, dùng sắc hầu người, suy cho cùng cũng không phải kế sách lâu dài, đến lúc đó sẽ chỉ làm cản trở chúng ta thôi."
Hạ Thanh gật đầu, bình tĩnh nói: "Trước kia ta gặp hắn như gặp phải ma, thường hay trốn tránh.
Không ngờ sau khi sống lại còn có tâm trạng tâm sự với ngươi, tính nết quả là tiến bộ."
Tiểu sư đệ giận dữ, nắm chặt kiếm trong tay: "Rốt cuộc ngươi có ý gì!"
Hạ Thanh tiện tay phủi tuyết trên tóc, hờ hững nói: "Không có gì, chỉ là nhắc ngươi khiêm tốn chút, từng nghe câu đừng khinh thiếu niên nghèo rồi chứ?"
Tiểu sư đệ: "..."
Hạ Thanh trả lời câu hỏi trước của hắn: "À, ta đến Châu Đông tìm một người, cũng tiện ngắm cảnh nhân gian."
Tiểu sư đệ tức không nén được: "Ngắm cảnh nhân gian? Nhân gian tai họa hoành hành, dân chúng lầm than, sao ngươi có thể nói ra lời châm chọc này!"
Hạ Thanh vừa gật đầu vừa lẩm bẩm: "Loạn thế sao?"
Tiểu sư đệ ánh lên lửa giận: "Ngươi thật sự không xứng làm tu sĩ."
Hạ Thanh nói: "Thế thì không xứng vậy, ta làm một tên bị thịt bất tài.
Ngươi có quyển truyện dân gian nào thú vị không, thể loại cầu mà không được, phạm tội xong vật vã vãn hồi ấy, cho ta mượn xem chút."
Tiểu sư đệ tức chết, chạy.
Lúc này bên cạnh truyền tới tiếng cười khe khẽ.
Một đệ tử giống thư sinh hơn là tu sĩ bước ra từ góc khuất.
Ngoại hình thanh niên khá bình thường, nhìn cậu vẻ hứng thú, giọng điệu kỳ lạ: "Hạ sư đệ quả là thú vị."
Hạ Thanh dừng mắt mấy giây trên vành tai hắn, mỉm cười, bình tĩnh nói: "Quá lời." Ai thú vị hơn còn chưa biết được đâu.
Thanh niên nói: "Tại hạ Đông Phương Hạo."
Hạ Thanh: "Ừ, Đông Phương huynh."
Châu Đông cậu từng nghe vô số lần trong truyền thuyết, hiện giờ đã biến thành ổ yêu quái.
Phái Đan Tâm không dám tùy tiện tiến vào Châu Đông, nghe lệnh phái Thượng Thanh, dừng chân trước một thành trì tên là Xuyên Khê, chờ các môn phái còn lại.
Bọn họ tới rất sớm, trong thành trấn này hiện giờ ngoại trừ phái Trường Thanh thủ thành thì không còn ai khác.
Thành Xuyên Khê cũng có dân chúng, những thành trì có nhà tiên trấn thủ vẫn giữ được vẻ thái bình ngoài mặt.
Bảng hiệu ngoài tiệm trà quán rượu lay động, đám đông hăm hở, ồn ào náo nhiệt.
Trưởng lão không cấm cản bọn họ làm gì, các tu sĩ đi lại trên đường, người trẻ tuổi vô cùng phấn khởi, tấm tắc xuýt xoa.
"Xuyên Khê đông vui thật."
"Đúng đúng đúng, nhiều hàng bán ngoài đường ta chưa thấy bao giờ."
"Nghe nói hồi xưa Xuyên Khê chỉ là một thành nhỏ không tên tuổi của nước Sở thôi, má ơi, các ngươi nghĩ xem Lăng Quang còn trông thế nào nữa chứ."
Nghe đến đây, ánh mắt mọi người đều toát lên vẻ hoài niệm và kinh sợ.
Lăng Quang, hai chữ này giống như biểu tượng của tôn quý, là kinh đô nước Sở bốn bể tụ về năm xưa, là vinh hoa ngọc ngà ngấm suốt trăm năm.
Hạ Thanh đứng trước một sạp hàng bán phấn son, cụp mắt, nhìn xấp giấy son và hoa điền hình thù kỳ quái.
Cô chủ cười nói: "Tiên nhân muốn gì cứ lấy là được, không thu tiền, dù gì mạng của dân chúng chúng tôi đều là nhờ các cậu cho."
Đông Phương Hạo dính theo Hạ Thanh như thuốc mỡ bôi da chó, hỏi như rất quen thân: "Hạ sư đệ muốn mua cho người trong lòng à?"
"Ừ." Hạ Thanh cầm một chiếc trâm, mân mê trong tay: "Ta làm người ấy giận, cần phải dỗ."
Đông Phương Hạo nghe thế cả kinh: "Ngươi có người trong lòng thật?"
Cô chủ cười không ngớt: "Tiên nhân có dung mạo như vậy, tôi mà là người trong lòng của ngài thì căn bản không nỡ giận."
Hạ Thanh mỉm cười tiếp chuyện cô: "Cô chủ nói khéo rồi.
Người trong lòng ta ấy à, không chỉ nỡ giận, mà còn cực kỳ khó dỗ."
Cô chủ bị cậu chọc cười, ánh mắt đầy thiện ý: "Không sao không sao, yêu nhau lắm cắn nhau đau, ngài mua cho nàng thêm vài món là sẽ dỗ được thôi, các thiếu nữ bình thường đều thích phấn son."
Hạ Thanh lại cười: "Nhưng mà người ta thích không phải thiếu nữ bình thường đâu." Cậu chớp chớp mắt, ý tứ sâu xa: "Người ta thích là tiên nữ."
"Tiên nữ?" Cô chủ ngẩn người, thế rồi hiểu rõ: "Ha ha ha ha, quả nhiên, có thể khiến ngài mẩn mê nhung nhớ như vậy, thì cũng chỉ có tiên nữ trên trời, chắc chắn là nàng rất xinh đẹp."
Hạ Thanh nhếch khóe miệng: "Đẹp." Cũng là châu ngọc Lăng Quang có một không hai thiên hạ bấy giờ chứ bộ.
Đông Phương Hạo toát lên vẻ khinh thường, ánh mắt nhìn Hạ Thanh đầy tham lam và thèm khát, nhưng hắn cho rằng mình đã che giấu rất tốt, âm u nói: "Làm ta cũng phải tò mò, không biết người trong lòng Hạ sư đệ tên gọi là gì nhỉ."
Hạ Thanh liếc nhìn hắn, mỉm cười: "Người này ấy à, chắc chắn ngươi biết đến."
Đông Phương Hạo: "???"
Chắc chắn hắn biết? Bạo ngược và khát máu xoẹt qua mắt Đông Phương Hạo, âm thầm cười trào phúng, để lộ hàm răng nhọn hoắt không giống con người.
Hắn cũng rất hiếu kỳ, trên đời này còn có người nào xứng để hắn biết.
Buổi tối, thành Xuyên Khê vẫn nhộn nhịp như cũ.
Hạ Thanh ở tầng ba lầu trọ, nhìn pháo hoa trên bầu trời.
Từng chứng kiến cảnh sắc Lăng Quang năm đó, thì những thứ trước mắt cố đến mấy cũng chỉ là đua đòi.
Nhưng chúng đệ tử phái Đan Tâm chưa thấy sự đời vẫn kích động vô cùng, ánh đỏ chiếu rọi khuôn mặt mỗi người, các thiếu niên ngồi túm tụm một chỗ, cụng ly cụng chén, uống say sướt mướt.
Tiểu sư đệ gây sự với cậu không thành hiện đang ngồi giữa đám người, nhận thấy tầm mắt Hạ Thanh, còn đắc ý liếc cậu một cái.
Hạ Thanh mặc áo đen, tóc phất phơ theo gió, cổ tay mảnh khảnh gác lên lan can, lạnh nhạt nhìn đám người bên dưới, không nói điều gì.
Đông Phương Hạo cứ rảnh ra là lại bâu lấy cậu, cười đùa: "Nửa tháng nữa phái Thượng Thanh mới có mặt, mười lăm ngày này ngươi định ở lì trong phòng không ra ngoài ngao du thật đấy hả?"
Hạ Thanh nhìn về hướng đông, hỏi: "Ngươi nghĩ, giao nhân Châu Đông có thể nhìn thấy pháo hoa nơi này không?"
Đông Phương Hạo nở nụ cười quái đản: "Chuyện này ấy à, ta cũng nào có ở Châu Đông, làm sao ta biết."
Hạ Thanh lạnh nhạt nói: "Quả là lần đầu ta được rửa mắt, đi giết yêu mà lại phải gióng trống khua chiêng.
Không âm thầm bày mưu tính kế, mà trước tiên tập trung về thành trì kế cận Châu Đông, còn bắn pháo hoa---- này là muốn làm gì?" Muốn chết sớm tí à.
Đông Phương Hạo bình thản: "Toàn là ý tưởng của phái Thượng Thanh, chúng ta chỉ đành làm theo thôi."
Ánh mắt Hạ Thanh bỗng phát lạnh, mỉm cười: "Thật sự là ý của phái Thượng Thanh?"
Đông Phương Hạo bất mãn: "Phù Quang tiên tử cũng lên tiếng rồi, làm sao? Ngay cả Phù Quang tiên tử Hạ sư đệ cũng không tin?"
Hạ Thanh mỉm cười, chậm rãi lặp lại: "Phù Quang tiên tử sao."
Vị sư tỷ này của cậu, sao có thể truyền xuống mệnh lệnh này.
Mấy hôm nay cậu càng nghĩ càng thấy không đúng.
Thiên hạ loạn lạc mười năm, sao bỗng dưng xuất hiện một đám tu sĩ nhao nhao đòi tấn công đại bản doanh giao tộc? Có sức mạnh như vậy, trước đó đã đi đâu? Còn phát lệnh khắp thiên hạ, muốn thẳng thừng tuyên bố với giao nhân ta muốn cướp đất nhà ngươi đấy à.
Châu Đông dễ chiếm vậy sao, điên thật.
Đông Phương Hạo nói: "Có lẽ Hạ sư đệ lo nghĩ nhiều rồi, trong thời loạn chúng ta chỉ là giun dế, làm theo lời bên trên là được.
Đi thôi đi thôi, đi uống rượu."
Hạ Thanh lạnh nhạt đáp: "Không uống."
Sau đó nhiều môn phái tu chân lần lượt kéo đến.
Các thiên chi kiêu tử sắc áo tương đồng tề tựu về nơi đây, tiểu sư đệ phái Đan Tâm lẫn giữa những người này, như cá gặp nước, tán gẫu cả ngày.
Bọn họ kết bè kết bạn.
Lúc bắt cặp khởi hành, còn phải âm thầm lườm nguýt Hạ Thanh, đầy ý chế giễu.
Khi có người hỏi Hạ Thanh là ai, tiểu sư đệ sẽ cố tình giương cao giọng, hả hê nói: "Hắn ấy à, một cái túi rơm không biết dùng cách gì mà được chưởng môn nhét vào trước khi phái Đan Tâm xuất phát, bên ngoài dát vàng bên trong thối rữa, không có tu vi, kiếm cũng chẳng có, không hiểu tới đây làm gì."
Đám thiên chi kiêu tử tự nhận mình không phải hạng người nông cạn, thế nên rất khinh thường những kẻ phế vật không có ý chí phấn đấu chỉ được vẻ bề ngoài như Hạ Thanh.
Sau khi sống lại, khả năng khoan nhượng của Hạ Thanh tăng lên rất nhiều.
Bất kể là Đông Phương Hạo ngu xuẩn không tự biết, còn âm thầm đắc ý, hay như tiểu sư đệ ghen ghét rõ ràng, chỉ muốn gây khó dễ với cậu.
Chờ thêm ít bữa, hầu hết các môn phái đã tụ tập, chỉ còn phái Thượng Thanh chậm chạp không tới.
Một người đứng lên đề nghị các đệ tử giao đấu tranh giải với nhau, tạo cơ hội cho các thanh thiếu niên đồng lứa giao lưu.
Tiểu sư đệ kích động: "Được đấy, được đấy, ta đã muốn tỷ thí với mọi người lâu lắm rồi."
Trận đấu tông môn.
Đông Phương Hạo cười không ngớt miệng: "Ý hay ý hay, trước khi tấn công Châu Đông, làm nóng người chút cũng tốt.
Hạ sư đệ ngươi muốn tham gia không."
Hạ Thanh nhấp một hớp nước, không buồn nghĩ ngợi: "Không."
Tiểu sư đệ nghe vậy giễu cợt: "Hắn tham gia cái gì? Làm mất mặt phái Đan Tâm chúng ta à."
Hạ Thanh thầm nghĩ, ngươi còn lo mất mặt, đến mạng các ngươi cũng sắp chẳng còn..