Ký Sự Truy Đuổi Tình Yêu Ba Mươi Nghìn Feet

Chương 56

Thời gian trôi nhanh, như Nam Hướng Bắc nói, cô thật sự cố gắng học tập ở Australia, cũng bởi vì cô từng là phi công không quân nên thầy Lư đã lập ra kế hoạch riêng cho cô, trong khi những học viên khác đang ra sức học lý thuyết để thi lấy PPL <bằng lái máy bay tư nhân> thì mỗi ngày cô đã có thể dùng lượng thời gian nhất định, tiến hành bay thực tiễn dưới sự cho phép của thầy Lư, cô gần như đã lấy trước giấy phép bay so với bạn cùng khoá.


"Thầy Lư, cảm ơn thầy." Thông qua được bài thi điều khiển máy bay, Nam Hướng Bắc vô cùng cảm kích, cô cúi mình cảm ơn thầy Lư.


Nếu không nhờ thầy Lư, khẳng định cô vẫn phải học theo quy trình định sẵn, điều này chỉ cần dựa vào thái độ của một giáo viên khác cùng khoá huấn luyện là có thể thấy được, hắn hoàn toàn không đồng ý phương thức thầy Lư dạy cô, cũng may thầy Lư là người tổng phụ trách đợt tập huấn này, đã tận lực đề nghị vạch ra kế hoạch hợp lý hơn cho cô.


"Chuyện có gì đâu." Đưa tay vỗ vỗ bả vai Nam Hướng Bắc, thầy Lư mỉm cười hiền lành, "Nền tảng của em tốt hơn người khác nhiều lắm, ở đây lãng phí thời gian không tốt cho em, cũng không tốt cho công ty. Em nên biết, bây giờ trong nước mình cần rất nhiều cơ trưởng, cơ phó có kinh nghiệm bay phong phú nhưng chỉ vài người là thật sự có tư chất đảm đương nhiệm vụ cơ trưởng mà thôi. Thầy hy vọng tương lai em sẽ trở thành cơ trưởng trẻ tuổi nhất của hàng không Vân Phi."


"Dạ!" Nam Hướng Bắc ra sức gật đầu, lời thầy Lư nói làm cô xúc động, nghĩ đến người đàn ông trước mặt cũng từng là một thành viên trong quân đội, hai tay cô khép sát bên đùi, đứng nghiêm chào thầy Lư.


"Ha ha, trở về đi." Thầy Lư lại vỗ vai cô, "Đừng lơi lỏng, kế tiếp em còn phải thi CPL <bằng lái máy bay thương mại> và ATPL <bằng lái máy bay vận tải hàng không lý thuyết>."


"Thầy yên tâm, em sẽ cố gắng !" Nam Hướng Bắc ngoan ngoãn đáp, sự nghiêm túc đó làm thầy Lư rất hài lòng, "Thời gian còn lại hôm nay hãy nghỉ ngơi cho tốt, ma đao bất ngộ khảm sài công*."
<*~ người chẻ củi không ngại mài dao trước ~ làm việc gì cũng nên chuẩn bị kỹ trước thì tốt hơn>


"Dạ!"


Trở về ký túc xá còn chưa tới bốn giờ, các học viên khác vẫn còn trong lớp lý thuyết, việc Nam Hướng Bắc làm đầu tiên là đi tắm, không tiếp tục mặc bộ đồng phục tôn lên anh khí ngời ngời nữa mà thay quần jean phối cùng áo Polo được Tô Hướng Vãn tặng trước đó, kế tiếp cô ngồi vào bàn giở sách ra đọc.


Dù thầy Lư bảo cô nghỉ ngơi, cô vẫn muốn củng cố thêm kiến thức, sau đây vẫn còn cuộc thi lý thuyết đang chờ cô.


Thời điểm cửa phòng bị gõ vang, cô đang chuyên tâm ghi chú lại những điều cần nhớ, tiếng gõ dường như kéo dài thật lâu, hồi sau cô mới nhận ra có người đang ở bên ngoài.


Nhìn đồng hồ trước mắt, phát hiện chỉ mới bốn giờ rưỡi, Nam Hướng Bắc xoa đầu, không rõ ai lại đến tìm mình lúc này, bất quá vẫn đứng dậy đi ra mở cửa.


Trong nháy mắt khi cửa vừa mở, Nam Hướng Bắc ngây người đờ ra tại chỗ.


Ngoài cửa là một cô gái, trên người mặc đồng phục phi hành đoàn Vân Phi, mái tóc dài xinh đẹp, trang sức tinh tế, cả người toát lên vẻ thanh nhã, đôi mắt sáng linh động cùng khoé môi đang cong lên càng phát ra mị lực mê người.


Cô gái này nếu không phải Tô Hướng Vãn mà Nam Hướng Bắc mong nhớ ngày đêm thì còn là ai nữa?


"Tiểu Từ Tâm đang làm chuyện gì mờ ám ha?" Nhìn thấy cái mặt ngốc quen thuộc, Tô Hướng Vãn cười càng tươi, đặt hai tay lên má cô, "Chị gõ lâu vậy mới mở cửa, chẳng lẽ em lén lút giấu chị bao dưỡng em gái nhỏ nào khác a?".


Chớp mắt rồi lại chớp mắt, xúc cảm từ gò má quá mức mềm mại, quá mức rung động, rốt cuộc Nam Hướng Bắc cũng hồi phục tinh thần, chẳng màng đến giọng điệu trêu chọc của Tô Hướng Vãn, cô nắm tay kéo nàng vào phòng, kế tiếp ôm chặt nàng trong lòng không chịu buông ra.


Tô Hướng Vãn choàng hai tay qua người, áp mặt vào bờ vai Nam Hướng Bắc, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cô, giọng nói không thể nào dịu dàng hơn được nữa, "Tiểu Từ Tâm~".


"Chị......sao chị lại đến đây?" Cổ họng hệt như mắc nghẹn cái gì, Nam Hướng Bắc dùng sức ôm nàng, sợ giây tiếp theo người trong lòng sẽ tan biến, giống giấc mơ mấy ngày hôm trước, cô cũng ôm nàng chặt như vậy, chuông báo thức vang lên cô mới nhận ra hết thảy đều là mộng.


"Hôm nay lịch công tác chị có chuyến bay đến Australia." Tinh tế nhận ra cảm thụ của Nam Hướng Bắc, tay phải Tô Hướng Vãn chậm rãi vuốt từ dưới lưng lên trên cho đến sau gáy rồi di chuyển qua gò má cô, "Vừa họp tổng kết xong là chị liền tới đây, còn chưa kịp thay quần áo nè."


"Đại sư tỷ......" Mãi cho đến giờ, Nam Hướng Bắc mới dám xác nhận đây là thực không phải mơ, Tô Hướng Vãn đã thật sự bay qua thăm mình, cô chợt thấy sóng mũi cay cay, hơi thả lỏng tay, tách ra khoảng cách nhìn nàng, "Em rất nhớ chị."


"Chị cũng nhớ em." Tô Hướng Vãn nhẹ giọng cười, "Em vẫn không thay đổi chút nào, đúng ngốc."


"Mới mười mấy ngày sao người ta thay đổi được nha?" Cái đầu gỗ không biết mình đang bị trêu chọc lại còn thành thật trả lời, làm cho người luôn thích khi dễ cô tiện đà lấn tới, hơn nữa còn cố ý bày ra vẻ mặt thất vọng không vui, "Mới mười mấy ngày ...... thì ra Tiểu Từ Tâm cảm thấy thời gian xa chị còn chưa đủ dài, thôi chắc chị trở về đây."


Dứt lời, quả thật Tô Hướng Vãn thoát ly khỏi lòng cô, xoay bước muốn rời đi.


"Đừng!" Một tay giữ chặt tay nàng, kéo nàng vào lòng mình lần nữa, một tay đóng cửa phòng không cho nàng cơ hội đào tẩu, nhanh chóng hoàn thành chuỗi động tác xong, Nam Hướng Bắc đè nàng vào cửa, rướn người hôn lên môi nàng.


Ai kêu đại sư tỷ nhà cô mang giày cao gót để chiều cao vượt trội hơn cô chứ =_=!!


Hai cái lưỡi mềm triền miên dây dưa, hơi thở giao hoà lẫn nhau, hai cơ thể dính sát làm căn phòng ấm lên không ít, tăng thêm vài phần ái muội.


Tô Hướng Vãn hơn nửa ngày mới dứt khỏi Nam Hướng Bắc, nàng bị hôn đến mức có chút không thở nổi, "Được rồi, ngừng một chút đã."


"Ngừng một chút lấy sức rồi lại hôn tiếp phải không?" Nam Hướng Bắc cũng không khá hơn Tô Hướng Vãn chút nào, cô thở hổn hển nói, hai gò má trắng nõn giờ phút này đã ửng đỏ, có điều ánh mắt vẫn tinh nghịch như trước.


"Em......" Vì hôn nên mặt đỏ, hiện tại càng bởi vì lời Nam Hướng Bắc nói mà ngượng ngùng, Tô Hướng Vãn nhất thời hết biết nói gì, nhưng nàng rất nhanh khôi phục khí chất bình tĩnh thong dong thường ngày, đưa tay véo má cô, "Mơ đi!".


Tiếp theo nàng đưa mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, mỉm cười vừa lòng, "Ánh mắt chị thật không tệ."


Nam Hướng Bắc lại chớp mắt, kéo nàng vào lòng, nhè nhẹ cọ cằm vào cổ nàng, thấp giọng nói, "Ánh mắt đại sư tỷ đương nhiên tốt, nếu không sao chị chọn trúng em?".


"Em tự kỷ quá đi." Tô Hướng Vãn vòng tay qua eo Nam Hướng Bắc, nàng cố nén cười, "Chị đang nói quần áo, còn chọn trúng em là thất bại lớn nhất của đời chị."


"Đại sư tỷ ~" Nghe câu đánh giá đó, Nam Hướng Bắc chun mũi, chưa được mấy giây miệng đã nở nụ cười xấu xa, cô nghiêng đầu khẽ cắn vành tai Tô Hướng Vãn, thì thầm bên tai nàng, "Thất bại thì thất bại, dù sao chị vẫn đã chọn em."


Vành tai mẫn cảm bỗng nhiên bị ngậm lấy, cả người Tô Hướng Vãn nhất thời mềm nhũn, miệng không nhịn được "ưmm" một tiếng.


Không biết may mắn hay là không may mắn, nhưng ở phương diện này, người đơn thuần như Nam Hướng Bắc không có thêm hành động nào nữa cả, cô chỉ ôm chặt nàng, nhắm mắt hưởng thụ giờ khắc ấm áp an bình.


Cô nghĩ ít nhất phải hơn hai tháng nữa mới có thể nhìn đến Tô Hướng Vãn, bây giờ thì tốt rồi.


Lúc cửa phòng bị gõ vang lần nữa, thời gian đã trôi thêm một khoảng khá lâu.


Nam Hướng Bắc luyến tiếc buông Tô Hướng Vãn, trước khi mở cửa không quên hôn lên má nàng, dáng vẻ si mê ngốc nghếch này làm Tô Hướng Vãn không nhịn được cười khẽ ra tiếng, cũng làm cho Nam Hướng Bắc thoáng e thẹn, cô sờ sờ mũi rồi bước ra mở cửa.


"Hướng Bắc, chuẩn bị ăn cơm." Trên người mặc đồng phục, tay cầm theo túi xách, Phương Sắc nói khi cửa bật mở.


Chưa gì đã đến giờ cơm chiều rồi.... Nam Hướng Bắc thầm nghĩ, quay đầu nhìn Tô Hướng Vãn, lại quay về nói với Phương Sắc, "Cậu đi ăn trước đi, chút nữa tớ qua sau."


"Sao vậy?" Phương Sắc thắc mắc, bình thường lúc kêu Nam Hướng Bắc đi ăn cơm chưa bao giờ gặp loại phản ứng này, "Trong người không thoải mái sao?".


"Tiểu Bắc." Tô Hướng Vãn im lặng nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng, nàng bước đến sau lưng Nam Hướng Bắc, "Đi ăn cơm đi."


"Huh?" Nam Hướng Bắc ngạc nhiên quay lại.


Đây là lần đầu tiên cô nghe nàng kêu mình là "Tiểu Bắc".


"Chị và em cùng đi." Đáp trả bằng nụ cười sáng lạn, Tô Hướng Vãn nhéo mũi nàng, "Đi thôi."


"Ừ!" Nam Hướng Bắc gật đầu, nắm chặt tay nàng, quay qua bắt gặp vẻ kinh ngạc của Phương Sắc, cô ho nhẹ một tiếng, "Phương Sắc?".


Nghe vậy Phương Sắc mới sực tỉnh mà ánh mắt vẫn dán vào Tô Hướng Vãn, "Hướng Bắc, hai người... đây là......".


"Chị là chị gái Tiểu Bắc." Tay trái bị Nam Hướng Bắc nắm, Tô Hướng Vãn chìa tay phải ra, "Chào em."


Chị gái, Nam Hướng Bắc quýnh quáng lặp lại hai chữ này trong lòng, tuy nhiên cô vẫn giữ được nét mặt bình tĩnh, yên lặng nhìn Phương Sắc và Tô Hướng Vãn bắt tay.


Cử chỉ thân thiết giữa Nam Hướng Bắc và Tô Hướng Vãn khiến Phương Sắc có hơi ngại khi đi chung, trên đường gặp được một học viên khác cũng tính đi ăn, nàng như bắt được cứu tinh liền tiến lên đi trước với người nọ.


Tô Hướng Vãn sóng vai cùng Nam Hướng Bắc, nhìn người đi đằng trước, nàng khẽ cười.


Nam Hướng Bắc nghi hoặc quay qua nhìn nàng.


"Hiện giờ cuối cùng chị đã hiểu cái gì gọi là sự quyến rũ khó cưỡng của đồng phục rồi." Tô Hướng Vãn nhỏ giọng nói với Nam Hướng Bắc, ánh mắt tràn đầy ý cười, "Chờ cơm nước xong, em trở về phòng đổi đồng phục cho chị xem nha."


Tâm tư Nam Hướng Bắc lại khốn đốn thét gào thêm lần nữa, nghiêng đầu nhìn chị gái xinh đẹp mặc đồng phục phi hành đoàn đang mỉm cười bên cạnh, tim lập tức đập dồn dập.


Rốt cuộc ai mới là kẻ mê hoặc người khác bằng bộ đồng phục chết tiệt này đây?! 囧

Bình Luận (0)
Comment