Ký Sự Truy Đuổi Tình Yêu Ba Mươi Nghìn Feet

Chương 76

Sau ngày hôm đó, Tô Hướng Vãn không có liên lạc Khương Quảng Duy, mà Khương Quảng Duy cũng không đến tận cửa làm phiền các nàng, có lẽ hắn biết cho dù đến thêm cũng vô ích, hoặc là hắn đang âm mưu nghĩ cách khác không biết chừng.


Khi ông bà Tô từ thành phố S qua thăm thì đúng lúc Nam Hướng Bắc đang chuẩn bị lên đường bay đi London. Đây là lần đầu tiên cô bay tuyến quốc tế, Tô Hướng Vãn ngược lại vẫn còn hạn nghỉ phép.


Thành ra đôi vợ chồng già vừa vặn chứng kiến cảnh hai bạn trẻ tiễn đưa trước cửa. Nhìn Tô Hướng Vãn như vợ hiền chỉnh sửa cà vạt cho Nam Hướng Bắc, ông bà Tô đồng loạt thay đổi sắc mặt.


"Đến London nhớ gọi điện cho chị nhe". Tô Hướng Vãn dịu dàng nói với Nam Hướng Bắc mà không biết rằng ba mẹ đã đến đây.


"Uh, em biết mà". Nam Hướng Bắc gật đầu vòng tay ôm nàng, giờ thì Tô Hướng Vãn mới thấy được ba mẹ mình đang xanh mét mặt mày đứng phía sau Nam Hướng Bắc. Nàng thoáng sửng sốt tiếp theo thoát khỏi cái ôm, "Ba, mẹ, sao hai người lại đến đây?".


Vừa định hôn lên môi nàng chợt nghe nàng thốt lên, Nam Hướng Bắc thót cả tim, cô lập tức xoay người lại quả nhiên nhìn thấy ông bà Tô đứng ở đó, một người cau mày sắc mặt phức tạp đầy suy tư, một người thì rõ ràng là bộ dạng sắp bốc hoả đến nơi.


"Con chào bác trai bác gái". Tuy rằng tim đập loạn xạ, cô vẫn nhanh nhạy phản ứng lên tiếng chào, nhưng cả hai chẳng ai thèm đoái hoài đến cô làm cho cô có chút xấu hổ, đành đưa mắt nhìn Tô Hướng Vãn.


"Em nhanh ra sân bay đi". Tiếp thu tín hiệu cầu cứu của Nam Hướng Bắc, Tô Hướng Vãn mặt không đổi sắc vẫn rất dịu dàng từ tốn, nàng đưa tay chỉnh lại cổ áo cô một lần nữa, "Bay thêm vài chuyến chắc là em sẽ được đề bạt lên làm cơ phó phải không?".


"Nhưng mà.....". Thấy nàng như thế, Nam Hướng Bắc cũng yên tâm hơn, có điều khi bắt gặp ánh mắt sắc bén của bà Tô, cô lại do dự, "Hay là để em báo với công ty...".


"Không được". Chưa đợi cô nói xong, Tô Hướng Vãn đã cắt ngang, kế tiếp đẩy cô đi về thang máy, "Nhanh đến sân bay, trên máy bay cũng đừng có nghĩ lung tung, đến nơi thì gọi cho chị".


"Được rồi". Nàng đã nói thế, Nam Hướng Bắc đành phải gật đầu, nhìn sang ông bà Tô cũng không biết nên làm gì cho phải, cô gãi gãi đầu nói, "Vậy chị....chị có chuyện gì thì nhớ nói em biết đó nha".


"Ừa mà". Thản nhiên cười, giống như chẳng bận tâm sự có mặt của ba mẹ, Tô Hướng Vãn nhấn nút thang máy giúp Nam Hướng Bắc, đợi cô bước vào và cửa thang máy khép lại rồi, nụ cười trên môi mới tắt đi.


Bà Tô bừng bừng lửa giận, nếu ông Tô không ngừng dùng ánh mắt bảo bà bình tĩnh, sợ là bà đã lao đến quát vào mặt Nam Hướng Bắc.


Nam Hướng Bắc vừa đi, Tô Hướng Vãn cũng chẳng còn băn khoăn nhiều, nàng đưa ba mẹ vào nhà đóng cửa, cử chỉ hết sức bình tĩnh. Đối với việc ba mẹ phát hiện tình cảm giữa mình và Nam Hướng Bắc, nàng không cảm thấy ngoài ý muốn, cũng không cảm thấy sợ hãi hay là khó xử chỗ nào.


"Tô Hướng Vãn!". Thẳng đến lúc này rốt cuộc bà Tô không thể kiềm nén hơn nữa, giày còn chưa kịp cởi ra, bà đã chỉ tay vào mặt con gái, "Tại sao cô không bao giờ để cho ba mẹ cô bớt lo! Sao cô cứ nhất định phải dây dưa mờ ám cùng mấy đứa con gái thế hả? Tìm một người đàn ông kết hôn ổn định cuộc sống khó đến mức vậy sao hả?".


Vẻ mặt không hề sợ hãi, Tô Hướng Vãn mặc cho mẹ lớn tiếng quát mình, mặc cho giọng mẹ ngày càng cao với những lời lẽ không ăn khớp.


Thấy biểu hiện của nàng, bà Tô càng phát điên, không kiểm soát được lời nói, "Tôi và ba cô đã tạo ra thứ nghiệt chủng gì không biết nữa, sinh cô ra nuôi dưỡng cô lớn chừng này mà sao cô không biết nghe lời chứ! Cực khổ nuôi cô ăn học, thậm chí cho cô đi nước ngoài du học, trở về cô lại một hai đi làm tiếp viên hàng không! Trăm phương nghìn kế tìm được đàn ông có điều kiện gia thế tốt cho cô thì cô không thèm gặp người ta, chỉ biết làm chuyện xằng bậy với mấy đứa cùng giới là giỏi!".


"Năm xưa lẽ ra tôi không nên để ba cô nhận nuôi con bé kia, nếu không phải nó dạy hư thì làm sao cô thành ra như vậy được!". Đến cuối bà Tô còn lôi chuyện này ra, mãi lo chửi mắng mà không nhìn đến sắc mặt đại biến của Tô Hướng Vãn cũng như ánh mắt đang ra hiệu cho mình ngưng lại của ông xã, "Nhiều năm trời lại đi nuôi lớn cái thứ bạch nhãn lang! Thật đúng là......".


"Đủ rồi!" Nghe mẹ nhắc tới chị gái, Tô Hướng Vãn không thể tiếp tục giữ bình tĩnh, nàng nổi giận cắt đứt mấy lời khó nghe của mẹ, "Tất cả chuyện này không liên quan gì đến chị ấy hết".


Mặt mày Tô Hướng Vãn giờ đã tái nhợt đi, cả người thoáng run lên, trầm giọng nói, "Con...vốn thích con gái, không liên quan gì chị ấy".


"Cô đang nói nhảm cái gì đó". Vừa nghe nàng thú nhận, bà Tô liền phát hỏa, chỉa ngay ngón tay vào mặt nàng, tính chửi rủa tiếp. May là ông Tô kiềm chặt bà lại, can ngăn: "Được rồi, bà đừng nói nữa!".


Tô Hướng Vãn mệt mỏi nhắm mắt lại hít sâu một hơi, tiếp theo mở mắt chậm rãi nói, "Nếu ba mẹ đến đây là để nói với con vấn đề này, vậy thì con thật xin lỗi....Cả đời này con không có khả năng kết hôn với thằng đàn ông nào hết, con không thể nào chỉ vì nghe theo lời ba mẹ mà gượng ép bản thân mình để rồi chịu khổ cả đời".


"Mày...." Bà Tô còn muốn nói thêm nhưng ông Tô đã đứng chắn trước người bà, nghiêm túc nhìn Tô Hướng Vãn nói, "Nó còn quan trọng hơn cả chuyện đoạn tuyệt quan hệ với ba mẹ sao?".


Bờ môi khẽ run, Tô Hướng Vãn nhìn thẳng vào mắt ba mình, nở nụ cười thảm, "Nếu chuyện nhất định không khác đi được...vậy....về sau mỗi tháng con sẽ gửi tiền phụng dưỡng cho ba mẹ".


"Con...!" Không nghĩ tới con gái nói như vậy, ông Tô nhất thời khó thở, sắc mặt khó coi nhìn nàng, "Giỏi...giỏi, giỏi lắm".


Ông vừa nói mấy tiếng giỏi vừa kéo cổ tay vợ, "Xem ra nơi này không hoan nghênh chúng ta đến đây, hai người già chúng ta sau này cũng sẽ không đến quấy rầy con".


Tô Hướng Vãn đứng yên lặng nhìn ba mẹ rời đi, nàng không có động thái ngăn cản nào bất quá từ nét mặt có thể nhận ra lòng nàng cũng đau khổ lắm, nhìn cánh cửa đóng sầm lại, nàng ngồi trượt xuống sàn, đến giờ khắc này nước mắt mới lặng lẽ tuôn rơi.


Không biết trải qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng chìa khoá mở cửa nhưng cũng chẳng đánh động cái người đang ngồi bó gối ôm mình trên sàn, khóc trong im lặng. Đến khi cửa bị đẩy ra, Tô Hướng Vãn mới ý thức được mà ngẩng đầu lên nhìn.


Vừa vào cửa, đập vào mắt Nam Hướng Bắc chính là khuôn mặt còn chưa khô nước mắt của Tô Hướng Vãn, còn chưa kịp đổi giày, cô đã vội bước tới kéo nàng vào lòng, hối hận nói: "Xin lỗi chị, vừa rồi đúng ra em không nên để chị một mình".


"Em..." Tô Hướng Vãn ngẩn ngơ, có chút không tin vào mắt mình, đáp trả lại cái ôm, lát sau mới nói: "Sao em lại....".


"Em đã báo với công ty là có việc gấp đột xuất không bay được....Bị sếp mắng nhưng vẫn may là có người thế chỗ em bay đi London". Cảm giác người trong lòng run rẩy, Nam Hướng Bắc nhẹ hôn lên mặt nàng giống như trấn an, "Lần sau sẽ không...em sẽ không bao giờ để một mình chị phải đối mặt với mấy chuyện thế này".


Khác với sự yên lặng nãy giờ, cuối cùng Tô Hướng Vãn cũng tức nước vỡ bờ, vẻ kiên định trước mặt ba mẹ hoàn toàn chẳng thấy tăm hơi, nàng tủi thân khóc lớn, nức nở ướt cả vạt áo Nam Hướng Bắc làm cho Nam Hướng Bắc càng thêm hối hận, nhưng không thể làm gì khác hơn ngoài việc ôm nàng vỗ về.


"Em......đồ ngốc này...Sao em ngốc như vậy hả....." Nước mắt mãi cũng chịu ngừng, có lẽ cảm thấy bản thân mất hết uy nghiêm cần có của đại sư tỷ, Tô Hướng Vãn hít hít cái mũi, hốc mắt đỏ hồng, lại còn bĩu môi nhìn Nam Hướng Bắc, "Qua thêm ít lâu nữa là em được đề cử lên cơ phó rồi, mà bây giờ...".


Đã muốn trở thành phi công chính thức của hãng được một đoạn thời gian, công ty vốn đang dự tính đưa Nam Hướng Bắc lên cơ phó, kết quả lại bởi vì chuyện hôm nay mà dám bỏ nhiệm vụ, khẳng định công ty sẽ cân nhắc lại việc này.


"Không sao đâu, từ từ thì cũng đến lúc được thăng chức thôi mà". Nhẹ giọng nói bên tai nàng, Nam Hướng Bắc ôm nàng đứng dậy dìu đến ghế sopha ngồi xuống, mỉm cười nói, "Chỉ cần có thể được bay là đủ rồi, em không để ý gì nhiều đâu".


Hồi trước cô còn dám bỏ ngang "giấc mộng" phi công không quân chân chính, hiện tại chỉ là vấn đề thời gian chờ đợi lên cơ phó thôi thì có là gì.


Trước giờ khi ở cùng Nam Hướng Bắc, Tô Hướng Vãn luôn là người khí chất mạnh mẽ. Nhưng hôm nay lại trở nên yếu đuối, có lẽ Nam Hướng Bắc đã xuất hiện vào đúng thời điểm nàng chông chênh nhất, hoặc là cuối cùng nàng đã thật sự muốn mở rộng cửa lòng mình đối với cô, Tô Hướng Vãn choàng hai tay qua cổ ôm lấy Nam Hướng Bắc, "Vậy hai ngày này em không cần phải bay nữa ha?".


"Ừ...." Được người mình thương dựa dẫm khiến tâm tình Nam Hướng Bắc phấn chấn hẳn lên, cô im lặng suy tính ít chuyện trong đầu, đến khi Tô Hướng Vãn ngẩng lên nhìn mình, cô mới cười nói: "Vậy không bằng chờ đến lúc chị có nhiệm vụ, em xin chuyển qua chung đội bay với chị, dù sao cũng đều là tuyến quốc tế còn gì".


Cô vốn luôn muốn bay cùng Tô Hướng Vãn, ai biết công ty sắp xếp làm sao mỗi người mỗi đội, cá nhân cô lại không có nhu cầu cấp thiết nên cứ để yên vậy...nhưng chuyện đến nước này, cô cần dứt khoát xin chuyển đội bay a.....


Nghĩ đến đây Nam Hướng Bắc lại cảm thấy biết ơn mẹ. Có một người mẹ cực kỳ tốt cho nên cô không cần phải tất bật lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền như những người bình thường khác, cũng không cần lo bị mấy sếp trong công ty làm khó làm dễ. Cô có thể tự do theo đuổi ước mơ của mình, không phải băn khoăn những chuyện linh tinh đều bởi vì ba mẹ luôn yêu thương và là chỗ dựa vững chắc cho cô.


Nhớ đến ba mẹ mình rồi lại chuyển sang ba mẹ Tô Hướng Vãn, Nam Hướng Bắc không biết lúc cô không có mặt ở đây tóm lại đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn bộ dạng đại sư tỷ nhà cô, chắc chắn phải nghiêm trọng lắm mới làm cho nàng thương tâm đến mức khóc hết nước mắt thế kia.


"Chuyện đó...bác trai bác gái..họ có..." Nam Hướng Bắc ngập ngừng hỏi, biết thế nào nhắc tới chuyện này cũng sẽ làm Tô Hướng Vãn khó chịu, Nam Hướng Bắc vẫn đành cưỡng chế đau lòng cất tiếng hỏi, "Ba mẹ chị đi rồi sao? Chị với ba mẹ đã nói cái gì?".


Nghe hỏi, tâm tình mới nhích lên một chút của Tô Hướng Vãn lại tuột về âm độ, nàng tùy ý để Nam Hướng Bắc ôm, đưa bàn tay ra nắm tay cô, mười ngón tay siết chặt nhau, thật lâu mới thở dài, "Sau này chỉ còn lại em và Tiểu Tích bên chị mà thôi".


Nam Hướng Bắc sợ run, tim đập liên hồi, cô giữ chặt tay nàng, miệng cứ há rồi đóng không biết nên nói cái gì cho thích hợp nữa. Thế nhưng trong lòng đã hình thành ý tưởng, cô không hy vọng mối quan hệ giữa đại sư tỷ và ba mẹ nàng bị kéo căng đến mức như vậy, có lẽ cô nên suy nghĩ biện pháp gì đó làm dịu lại căng thẳng giữa đôi bên.

Bình Luận (0)
Comment