Ký Sự Truy Đuổi Tình Yêu Ba Mươi Nghìn Feet

Chương 83

Nam Hướng Bắc ngơ ngác nhìn Từ Nhiêu, gần như là bị lời nàng nói doạ bay mất hồn.


"Chị cảm giác được hơi thở đồng loại toát ra từ người em". Từ Nhiêu cười cười, ngồi xuống bên cạnh, đưa tay choàng qua vai cô nói tiếp, "Khó dịp công ty tuyển vào nữ phi công, lại còn giống chị thích con gái, thật tình chị vui lắm đó".


Hai má dần nóng lên, chẳng hiểu là do tác dụng của rượu hay là do ngượng, Nam Hướng Bắc xoay qua nhìn Từ Nhiêu, thấy nàng vẫn giữ nguyên ý cười, cô bối rối vuốt tóc, "Nhìn em lộ rõ lắm sao?".


Từ Nhiêu nghe vậy cười khẽ, "Nhìn ánh mắt Tô Hướng Vãn là biết ngay thôi".


Nghe nàng nhắc tới cái tên ấy, Nam Hướng Bắc tức thời trầm mặc, hồi sau cô nhẹ giọng nói, "Cơ trưởng Từ, chị hiểu lầm rồi, em với tiếp viên trưởng Tô không có gì đâu".


Dù Từ Nhiêu là tiền bối, gần như là người thầy chỉ dạy cô nhiều điều, nhưng rốt cuộc cũng chưa phải bạn thân để thổ lộ mọi chuyện, chị ấy biết xu hướng tính dục của mình thì không sao, chứ để dính tới Tô Hướng Vãn ... lỡ như chị ấy có ý định gì không tốt thì chẳng phải sẽ hại đến Hướng Vãn a...


Dưới con mắt tinh tường của Từ Nhiêu, Nam Hướng Bắc rõ là nghĩ một đằng nói một nẻo, chẳng qua nàng không muốn truy hỏi làm gì, thản nhiên phun ra hai chữ "Vậy à?" rồi bưng ly rượu lên uống tiếp.


Nam Hướng Bắc thấy thế cũng nâng ly uống một ngụm lãng tránh đề tài.


"Thế không bằng ở đây tìm một cô nàng xinh xắn dẫn về khách sạn cùng nhau trải qua đêm tươi đẹp đi". Từ Nhiêu buông ly rượu cười tủm tỉm nói.


Nam Hướng Bắc vừa nghe liền sặc rượu ra ngoài, trông rất là chật vật.


"Hay là em thấy với chị thì tốt hơn đây?" Từ Nhiêu vẫn chưa có ý buông tha.


"Cơ trưởng Từ..." Nam Hướng Bắc không ngừng rút khăn giấy lau miệng, nghe lời nói tiếp theo càng trở nên quẫn bách, "Chị đừng trêu em nữa đi".


Vẻ mặt cười như không cười, Từ Nhiêu chăm chăm nhìn Nam Hướng Bắc, "Em thấy chị hay nói giỡn với em lắm sao?".


"Sao cơ?" Nam Hướng Bắc trừng to mắt, ngập ngừng hai giây mới nói, "Em có người yêu rồi".


"Chị đùa em thôi". Từ Nhiêu không nhanh không chậm phun ra bốn chữ.


Nam Hướng Bắc "......".


Nam Hướng Bắc mím môi, tiếp tục gọi nhân viên quầy bar rót rượu, lặng lẽ một mình một cõi, Từ Nhiêu cũng không muốn trêu đùa cô nữa, đơn giản xin một ly nước ấm, thả lỏng cơ thể ngồi nhìn ngắm xung quanh.


Cuối cùng Nam Hướng Bắc say mèm, nếu không phải nhờ Từ Nhiêu tỉnh táo thì e là cô đã sớm bị mấy nữ nhân như hổ rình mồi trong quán bar kéo đến khách sạn mần thịt rồi.


Tại khách sạn, Tô Hướng Vãn còn chưa ngủ, nghĩ tới vẻ mặt vừa uỷ khuất vừa ẩn nhẫn của Nam Hướng Bắc hai ngày qua là thấy tim nhói đau. Mặt khác nhớ đến cử chỉ thân mật của Từ Nhiêu rồi còn hai em tiếp viên cố ý tiếp cận Nam Hướng Bắc, nàng lại bực mình không thể tả. Bởi vậy, khó khăn lắm nàng mới ngủ được, gương mặt khi ngủ cũng không mấy thả lỏng, chăn bị nàng cuộn thành một đoàn ôm vào trong ngực, giống như thay thế vị trí của người nào đó.


Những chuyến bay dài trước đây, vừa về khách sạn nàng ngủ rất nhanh, ngày hôm sau nếu không có chuyện gì cũng sẽ ngủ dậy muộn hơn bình thường, vậy mà một đêm này lại ngủ không yên gì cả. "Chuyện này đại khái...chính là mình tự làm tự chịu đi..." Đây chính là điều Tô Hướng Vãn đúc kết ra sau khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau.


Tô Hướng Vãn xuất thần ngồi dựa trên giường, chăn vẫn còn cuộn trong lòng, bất giác nàng buộc miệng ra tiếng "Tiểu Từ Tâm...", cái tên lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần trong đầu nàng suốt đêm.


Tới gần giữa trưa, Tô Hướng Vãn mới đến nhà ăn của khách sạn để dùng bữa, kết quả vừa đi vào ngang qua một cái bàn thì loáng thoáng nghe tên Nam Hướng Bắc từ hai cô tiếp viên hàng không hôm qua.


"Sao không thấy cơ trưởng Từ và Hướng Bắc vậy nhỉ?"
"Tớ đoán chừng hai người họ không đi dạo phố được đâu". Cô nàng đang ăn mì Ý tiếp lời, "Tối qua hình như cả hai ra ngoài uống rượu".


Tô Hướng Vãn ngừng bước hỏi, "Sao em biết?".


Cô gái im lặng vài giây ho nhẹ một tiếng, "Tối hôm qua em ngủ không được nên đi ra ngoài tản bộ, thế là gặp được hai người bọn họ, lúc ấy Hướng Bắc say khướt rồi còn cơ trưởng Từ thì đang dìu cậu ấy đi, cả hai loạng choạng đi về phòng".


"A~ tản bộ hả?" Trọng tâm không có tiếp tục trên người Từ Nhiêu và Nam Hướng Bắc mà chuyển sang hướng khác, "Tớ xem ra là cậu đi tìm cơ trưởng Thạch thì có".


Bị nói vậy, cô nàng tức khắc đỏ mặt, vỗ bàn phản biện, "Thì làm sao, lần trước không phải cậu cũng đi tìm phó cơ trưởng Tống hay sao!".


Phó cơ trưởng Tống này dĩ nhiên không ai khác ngoài Tống Trạch, có điều Tô Hướng Vãn cũng chẳng đoái hoài, nàng thoạt nhìn có chút tức giận mà đến cùng là giận vì chuyện Nam Hướng Bắc say rượu hay giận vì Nam Hướng Bắc đi uống rượu cùng Từ Nhiêu thì không thể biết được rồi.


Giận thì giận mà thương thì thương, Tô Hướng Vãn không ngồi ăn ở đó, nàng mang theo chút đồ ăn trở lên lầu, một đường đi đến trước cửa phòng Nam Hướng Bắc, không do dự nhấn ngay chuông cửa.


Một lúc sau, cửa phòng mở ra, Nam Hướng Bắc mặt mày nhăn nhó, mắt còn chưa mở hết, bất quá khi nhận ra người trước mặt là Tô Hướng Vãn, cô vội vàng lấy tay vỗ vỗ đầu cho tỉnh táo, nở nụ cười, "Chào buổi sáng, đại sư tỷ".


Xem rõ hết chuyển biến sắc mặt của Nam Hướng Bắc, Tô Hướng Vãn bước vào phòng, bảo Nam Hướng Bắc đóng cửa lại, nàng đi đến bàn để thức ăn, sau mới xoay người đánh giá kỹ cái người say rượu đến bệ rạc lại còn tỏ vẻ như mình vẫn ổn.


Rõ ràng là em ấy đứng còn không muốn vững thế kia...haizz, Tô Hướng Vãn thở dài, cơn giận cũng tan đi, nàng đi qua kéo tay Nam Hướng Bắc đến bên giường, thấy em ấy còn đứng, nàng hơi hất cằm bảo, "Em còn không nằm đi".


"....A oh" Nam Hướng Bắc có chút mù mịt, nhưng vẫn nghe lời nằm lên giường.


"Nằm tuốt bên kia làm cái gì? Mau dựa đầu lại đây". Tô Hướng Vãn cau mày nói.


Chớp chớp mắt nhìn nàng, Nam Hướng Bắc theo mệnh lệnh mà đổi vị trí, chậm như rùa xích tới gần. Cô còn chưa hết ngạc nhiên vì Tô Hướng Vãn ôm đầu cô đặt lên đùi nàng, thì Tô Hướng Vãn đã đưa tay nhẹ nhàng xoa hai bên huyệt thái dương cho cô.


Không gian thoáng cái yên lặng như tờ, không hiểu là mệt hay tại vì sao mà mắt cô thật sự rất mỏi và cay, thế nhưng Nam Hướng Bắc vẫn cứ ngơ ngốc nhìn Tô Hướng Vãn, nhìn tới ánh mắt xót xa của nàng, lại nhịn không được mà giơ tay cầm lấy tay Tô Hướng Vãn.


Tô Hướng Vãn không rút tay ra, nàng cúi đầu nhìn lại không trốn tránh, đây là lần đầu tiên trong hai ngày qua nàng thẳng thắn đối diện Nam Hướng Bắc, và đến cuối cùng người ngượng ngùng dời đi tầm mắt lại là Nam Hướng Bắc.


"Chị xin lỗi". Một lần nữa thốt ra lời xin lỗi, nếu không phải do nàng thì Nam Hướng Bắc sẽ không vô duyên vô cớ chạy đi uống rượu hành thể xác thế này.


Nam Hướng Bắc thả tay đặt xuống giường, để Tô Hướng Vãn tiếp tục xoa đầu cho mình, động tác dịu dàng vừa làm giảm bớt cơn đau đầu vừa giúp lòng cô yên ổn phần nào, Nam Hướng Bắc nhắm mắt nhẹ nhàng nói, "Tuy rằng...... Không biết hai hôm nay chị bị làm sao, cơ mà em chờ chị là được", dứt lời, tựa hồ là cơ thể còn quá sức mệt mỏi, Nam Hướng Bắc liền chìm vào giấc ngủ.


Tay Tô Hướng Vãn vẫn xoa đều đặn không có nửa điểm tạm dừng, nhịp tim đập thì lại tăng nhanh rõ rệt.


Đây là Nam Hướng Bắc a, là người dẫu cho có say rượu mệt nhọc cỡ nào vẫn kiên trì kể hết mười truyện cổ tích cho nàng nghe, là người đúng thời điểm xuất hiện ở bên cạnh nàng, cho nàng niềm vui và ấm áp. 


Nước mắt rơi xuống gương mặt người nằm bên dưới, nút thắt trong lòng nàng cũng được cởi ra không ít.


Nếu không phải thật sự thích Nam Hướng Bắc thì lúc ấy cho là nàng chưa nhận ra tình cảm mình dành cho chị gái là tình yêu đi nữa thì nàng cũng không thể nào tiếp nhận Nam Hướng Bắc, không phải sao? Huống chi, nàng thậm chí còn chủ động câu dẫn, giao bản thân mình cho em ấy.


Trong căn phòng nhỏ, Tô Hướng Vãn cứ thế ngồi đó nhìn bộ dáng say ngủ của Nam Hướng Bắc với hai mắt ướt nhoè, nàng không còn lòng dạ xoắn xuýt chuyện nào khác nữa, trong đầu tất cả đều là kỷ niệm ngọt ngào cùng Nam Hướng Bắc.


Chuông cửa lần nữa bị ấn vang đem Tô Hướng Vãn bừng tỉnh, nàng vội lấy tay quẹt nước mắt đi ra mở cửa, sợ tiếng chuông đánh thức Nam Hướng Bắc.


Người ngoài cửa là Từ Nhiêu với chén canh trên tay, nhìn thấy Tô Hướng Vãn, nàng hơi bất ngờ nhưng rất nhanh cười chào, "Tiếp viên trưởng Tô".


Tô Hướng Vãn hạ thấp giọng, "Hướng Bắc đang ngủ".


"Tôi hiểu, đêm qua em ấy uống hơi nhiều". Từ Nhiêu thản nhiên nói, tiếp theo đưa cái chén qua cho Tô Hướng Vãn, "Đây là canh giải rượu tôi vừa đến nhà bếp làm, chờ em ấy tỉnh thì cho em ấy uống nhé".


Vừa mới...đến nhà bếp làm sao?!


Tô Hướng Vãn không đón nhận chén canh ngay, nàng hoài nghi nhìn Từ Nhiêu vài chục giây sau mới cầm lấy, hé miệng nói, "Được, cảm ơn chị".


"Ừ". Từ Nhiêu vẫn duy trì vẻ cười cười, "Tôi cũng trở về phòng ngủ bù đây ...... em ấy thoạt nhìn ngoan ngoãn vậy mà uống rượu thật đúng là biết ép người, tuổi lớn thân mình có chút chịu không nổi".


Tô Hướng Vãn cứng đờ động tác, sắc mặt thoáng chốc lạnh băng, Từ Nhiêu cũng chẳng nhìn đến, nàng xoay người đi thẳng về phòng mình.


Có bực đấy nhưng Tô Hướng Vãn vẫn đóng cửa hết sức nhẹ nhàng, và cho dù có bất mãn muốn ném chén canh vào phòng vệ sinh đi chăng nữa, nàng vẫn nhịn xuống. Tô Hướng Vãn đặt chén canh lên bàn, ngồi xuống giường nhìn cái người ngủ say không biết chuyện gì vừa mới phát sinh mà sâu kín thở dài.


Tuy rằng lời Từ Nhiêu nói nghe thật ái muội nhưng sẽ không gợi lên hoài nghi trong nàng — không phải bởi vì nàng tuyệt đối không để tâm, mà bởi vì nàng rất hiểu Nam Hướng Bắc.


Thường ngày ở trên giường Nam Hướng Bắc là một người vừa nhát gan vừa dịu dàng, nếu nàng chưa nói muốn thì em ấy nhất định sẽ không chủ động muốn nàng, đôi lúc nàng có ý mà em ấy còn chậm chạp không hiểu, nhiều khi nàng thật muốn một cước đá em ấy xuống giường cho rồi.


Nhưng đó mới chính là Nam Hướng Bắc. Từ lúc bắt đầu gặp nhau trong trò chơi, nếu không phải Nam Hướng Bắc quá thành thật ngốc nghếch thì sao nàng có thể dần dần giao tim mình cho một người xa lạ trong thế giới online hư ảo kia chứ.


Cho nên...... cơ bản là ngay từ đầu, chuyện này có cái gì liên quan đến chị gái nàng đâu?

Bình Luận (0)
Comment