Ký Sự Về Đội Trưởng Cố Và Lê Mỹ Nhân

Chương 13

Nhóm mua sắm phải đến hẳn một tiếng sau mới tìm đến chỗ Lê Tư Thanh. Cậu nhìn ba đứa con gái vui vẻ hăng hái, tay xách không ít đồ, trái ngược hoàn toàn với Trần Thừa đã tái mặt ở phía sau.

“Mỹ nhân, anh thế nào lại chạy sang tận đây! Bọn em phải xuyên qua nửa con phố để tìm chỗ này đấy!”

“Đúng vậy, không phải anh bảo đi không nổi sao?”

Lê Tư Thanh phất tay, không muốn kể chuyện mình gặp Cố Bằng cho mấy đứa này. Lúc trưa chỉ gặp một lát mà bọn nó đã bàn tán mình có gian tình với Cố Bằng hay không rồi.

“Tóm lại là nên về. Mấy đứa muốn đi ăn luôn hay là về nghỉ ngơi tắm rửa một chút?”

“Đi ăn đi.” Hắc Lưu Ly lắc đầu. “Tắm rửa xong em chỉ muốn nằm ngủ thôi, không muốn đi đâu nữa đâu.”

Mấy người còn lại đều đồng ý, lại nhìn qua Trần Thừa một bộ dạng sắp chết kia, cứ bắt anh ta đưa đi đưa về như vậy cũng không hay lắm.

Một đám chui lên xe, lần này do Hắc Lưu Ly cầm lái. Người ta là một cô nương tự lập, trình độ lái xe chẳng thua kém cánh mày râu chút nào. Lê Tư Thanh đánh giá con bé này đàn ông hơn mình nhiều, ít ra nó còn biết lái xe, còn cậu sao? Từ nhỏ đến lớn Lê Tư Thanh đều được người khác đưa đón, đến xe đạp còn không biết chạy chứ đừng nói đến ô tô.

Lê Tư Thanh nói ra địa chỉ, Hắc Lưu Ly liền biết quán thịt nướng cực ngon mà cậu nói là nơi nào. Còn nơi nào nữa? Ở gần tòa chung cư Lê Tư Thanh ở thôi!

Trước đó cậu lựa chọn ở tòa chung cư này là có lí do cả, cơ sở vật chất hiện đại tiện lợi, gần trung tâm là một chuyện, xung quanh khu vực đó có vô số hàng quán ăn ngon mới là điểm chính! Mỗi khi lười nấu ăn, tùy tiện chạy xuống mua mấy thứ là có thể giải quyết gọn gàng một bữa rồi!

Đến nơi rồi bọn Hồng Hoa mới thấy lời Lê Tư Thanh nói không sai. Quán này khang trang sạch sẽ, rộng rãi thoáng đãng, đứng trước cửa đã nghe mùi đồ nướng thơm lừng rồi.

“Thịt nướng, lòng nướng, tôm nướng,… Má ơi, sao món nào nhìn cũng ngon vậy!”

Cầm cuốn thực đơn trên tay, Bột Lọc Nhỏ than thở không thôi. Đồ ăn nhìn ngon, giá lại hổng ngon chút nào, một chầu đồ nướng này chỉ gọi mấy món đã hơn hẳn tiền tiêu vặt hàng tuần của mình rồi!

“Suy nghĩ làm gì, cứ gọi hết đi.” Lê Tư Thanh ngáp dài, trả quyển menu, dứt khoát gọi mỗi thứ một phần, nếu ăn thấy ngon sẽ gọi thêm. Xong xuôi mới quay sang, mặt tỉnh bơ mà nói: “Dù sao cũng không phải chúng ta trả tiền, không phải lo.”

Trần Thừa đỡ trán, cảm thấy ví tiền của mình đang run rẩy không ngừng.

Theo đuổi tình yêu cũng có giá của nó chứ bộ!

Đồ nướng đương nhiên là nướng tại bàn rồi, rất nhanh đã đem đủ mấy món họ gọi lên, thịt thà rau củ hải sản đủ cả. Thịt bò nướng lên, chấm ít nước sốt rồi cho vào miệng, tức thì ai nấy đều tán thành với ý kiến của Lê Tư Thanh, chỗ này đích thị là ngon nhất thành phố S!

Một đám vừa nãy còn ngại ngùng gọi quá nhiều món, thế mà giờ đã tranh nhau gắp lấy gắp để. Thậm chí Trần Thừa là thiếu gia nhà giàu, món ăn vật lạ nào cũng đã thử qua, cũng phải gia nhập hội tranh đồ ăn, vừa gắp cho Hồng Hoa vừa lo phần mình. Bọn họ vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, bầu không khí chan hòa ấm áp.

Lê Tư Thanh ăn chỗ này nhiều lần rồi, hiện tại ăn được mấy miếng thịt đã cảm thấy hơi no.

Trong lúc mấy đứa này hô hào nướng thêm thịt, cậu len lén nhìn xung quanh, muốn thử xem cái gọi là “duyên phận” có hiệu nghiệm không. Kết quả nhìn qua nhìn lại, chẳng thấy bóng dáng Cố Bằng đâu hết. Lê Tư Thanh thầm thở dài, tự khuyên bản thân nên bớt mơ mộng đi thì hơn.

Lại nhớ tới lúc mình ngồi phía sau Cố Bằng trên xe đạp, tấm lưng kia mới to lớn vững chãi biết bao. Nhưng cuộc đời chính là như vậy đó, đàn ông tốt đều không thuộc về mình, và chắc chắn chẳng bao giờ thuộc về mình.

Mơ mộng hão huyền có tác hại như thế nào thì ai cũng biết. Lê Tư Thanh tự nhủ với lòng mình, không được không được không được! Đàn ông trên đời này mấy tỉ người, thế nào cũng có một dành cho mình! Vì vậy không thể manh động!

Mãi suy nghĩ, Lê Tư Thanh gắp lấy miếng ớt lúc nào không hay. Chờ nhai trong miệng mới lè lưỡi than cay quá.

“Sao thế? Nhớ đến ai mà gắp cả ớt thế này?”

Nghe Hắc Lưu Ly chọc ghẹo mình, Lê Tư Thanh bĩu môi, vứt miếng cải chua vào người nó.

“Ừ, đang nghĩ đến bạch mã hoàng tử, mau đến đây rước anh mày bỏ chạy đi thôi.”

Hắc Lưu Ly người dính cải chua mặt cũng không đổi sắc, tay không bóc miếng cải lên, đảo mắt nhìn quanh, nhân lúc không có ai để ý liền thảy vào miệng mình. Cô và Lê Tư Thanh quen biết đã lâu, cái trò tôi ném anh anh ném tôi này nhiều như cơm bữa.

“Cay chết rồi. Mấy đứa cứ ăn tiếp đi, anh qua cửa hàng tiện lợi mua hộp sữa đã.”

Lê Tư Thanh nói như vậy, nhận lại mấy cái phất tay xua đuổi, liền bĩu môi chửi mấy đứa này thật là vô tình vô nghĩa.

Đối diện quán ăn này có một cái cửa hàng tiện lợi, Lê Tư Thanh bước vào, còn đang phân vân không biết mua sữa dâu hay sữa chuối, thì đã có người chọc vai mình. Cậu vội vàng quay lại, kết quả là thấy được gương mặt Cố Bằng gần trong gang tấc.

“Tôi đã nói là chúng ta rất có duyên mà.”

Cố Bằng cứ như thế xuất hiện, trên người mặt thường phục thoải mái, người sạch sẽ cao ráo, đẹp trai đến khó tin được.

Cậu há miệng, không nói nên lời.

Thế quái nào lại gặp được người lần thứ ba trong ngày vậy?!?

Cố Bằng nhìn bộ dáng há hốc mồm của Lê Tư Thanh, khẽ cười, cầm lấy hai hộp sữa trong tay cậu, đi đến quầy thanh toán trả bằng thẻ của mình luôn. Lê Tư Thanh còn chưa kịp phản ứng, Cố Bằng đã kéo cậu đến một bàn trống ngồi xuống, còn rất chăm sóc, châm hộp sữa dâu đặt đến trước mặt cậu.

“Cậu sao thế? Không nói được gì sao?”

Lê Tư Thanh buồn rầu hút sữa dâu của mình, thầm mắng cái thứ tên “duyên phận” thế mà lại hố mình bự như vậy!

“Nói gì chứ, chỗ này cách chung cư có chút xíu, đi qua đi lại tất nhiên sẽ gặp nhau rồi! Duyên phận gì mà…”

Nói xong, cậu lại híp mắt nhìn Cố Bằng, có gì đáng hơi đáng ngờ!

“Này, có phải anh theo dõi tui không hả?”

“Tình cờ, là tình cờ.” Cố Bằng cười ha ha, đưa qua cho Lê Tư Thanh mấy miếng bánh ngọt. “Tôi vừa ăn tối xong, muốn tới đây mua vài thứ, thế mà thực sự gặp được cậu. Mà cậu ở đây làm gì thế?”

“Vẫn là đi chung với mấy đứa ban trưa thôi, dẫn bọn nó đi ăn thịt nướng, ngay quán đối diện.”

Cố Bằng nhìn qua khung cửa kính, xác nhận có quán thịt nướng rất lớn ở bên kia đường. Anh lại nghĩ đến lời hứa của mình ban trưa, bèn đùa cợt mà hỏi Lê Tư Thanh:

“Gặp nhau ba lần rồi, cậu thiếu tôi một bữa ăn. Hay là ngày mai qua đó ăn nhé?”

“Oa, hai ngày liên tiếp ăn thịt nướng! Ăn xong chắc biến thành cục thịt bò nướng luôn quá!”

Lê Tư Thanh chu môi ghét bỏ, chọc cho anh hàng xóm cười ha ha.

“Được rồi, không phải chỉ đùa với cậu thôi sao? Ai mà ngờ chúng ta thật sự gặp được nhau lần thứ ba trong ngày chứ?”

“Đã hứa thì phải làm chứ…”

“Vậy thì khi nào cậu rảnh, nấu mấy món giống như hôm đó được không?”

“Anh có chấp niệm với đồ ăn tôi nấu quá nha, bộ thật sự ngon lắm hay sao vậy?”

“Rất ngon, tôi chưa bao giờ ăn qua thứ gì ngon như vậy.”

Anh hàng xóm liên tục khen ngợi tài nghệ nấu ăn của mình, làm Lê Tư Thanh hồng cả mặt, cằm ngẩn lên trời dương dương tự đắc. Mông ngựa này Cố Bằng vuốt quá chuẩn rồi!

“Vậy được rồi, cuối tuần này tôi sẽ mời anh một bữa!”

Hai người ngồi trò chuyện một hồi lâu, Lê Tư Thanh cảm thấy mình bỏ bọn Hồng Hoa ra đây với Cố Bằng có hơi trọng sắc khinh bạn. Thế nhưng sắc này đẹp trai quá, không khinh bạn cũng uổng!

Lời hứa không dây dưa với Cố Bằng cứ thế trôi tuột ở đâu rồi. Anh hàng xóm không những tốt bụng mà còn vui tính, chọc cho Lê Tư Thanh cười khúc khích cả buổi.

Về phần Cố Bằng sao? Anh phát hiện mỗi khi Lê Tư Thanh vui vẻ, hai má cậu hồng hồng hơn bình thường, nụ cười tươi tắn kết hợp với ánh mắt lấp lánh, nhìn thế nào cũng thấy thật là thuận mắt quá đi. Chính vì vậy, Cố Bằng càng ra sức chọc cười Lê Tư Thanh. Gương mặt đẹp như thế này, nên cười nhiều một chút mới đúng.

Chờ đến khi điện thoại Lê Tư Thanh vang lên, cậu nhìn thời gian mới phát hiện mình cư nhiên đã ngồi với Cố Bằng hơn nửa tiếng rồi!

“Không được rồi, tôi phải vào đó lại thôi. Mấy đứa nhỏ còn đang la hét hỏi tôi đang ở đâu đây.”

Cố Bằng gật đầu, đứng dậy mua thêm một hộp sữa dâu nữa. Sau khi hộ tống Lê Tư Thanh đến trước cửa quán nướng, mới dúi hộp sữa vào tay cậu.

“Cậu và bạn mình ăn uống xong thì về ngủ đi, đừng la cà buổi tối.”

Lê Tư Thanh gật đầu như gà mổ thóc, rồi nghiêng đầu nhìn bóng lưng của Cố Bằng dần rời đi. Lúc này lý trí mới trở lại với cậu, Lê Tư Thanh thầm than, chết thật chứ, đầu óc như thế nào lại mê muội như vậy!

Lại nhớ đến bộ dáng ngại ngùng, bộ dáng đắc ý của mình trước mặt Cố Bằng, Lê Tư Thanh không khỏi vươn tay ôm mặt. Mẹ ơi, xấu hổ quá đi!

Duyên phận chết tiệt gì! Chỉ biết hố người ta thôi!
Bình Luận (0)
Comment