Kỳ Thiên Lộ

Chương 17

Tần Tiểu Thiên nói: " Ta muốn Bích Lung Thạch và Trần Kim."

Cao Sanh ưỡn ngực, nói: " Bích Lung Thạch...rất khó đề luyện, ta có một nguyên quáng(mỏ), Trần Kim cũng có một chút, chẳng qua chỉ mới sơ bộ đề luyện, ngươi định dùng thứ gì để trao đổi?"

Tần Tiểu Thiên suy nghĩ một chút, lấy ra hai khối Thiên Kim Sa và một đống Áo Ngọc Sa, nói: " Cái này như thế nào?"

Đào Thường Khí và Trương Thuần đều nóng mắt, hai người một trái một phải đồng thời đưa tay, cố gắng ngăn cản.

Đào Thường Khí cả giận: " Tiền bối, cái này tìm không ra đâu, một khối Thiên Kim Sa cũng đủ đổi lấy Bích Lung Thạch và Trần Kim, ngươi không có nghe hắn nói hay sao? Bích Lung Thạch và Trần Kim cũng chưa đề luyện qua."

Cao Sanh nhìn thấy Thiên Kim Sa và Áo Ngọc Sa, đôi mắt sáng ngời, nói: " Có thể đổi...xin mời chờ chút."

Hắn đánh ra một đạo linh quyết, một người mập mạp xông ra.

Cao Sanh nói: " Sư thúc, ngươi nhìn xem...hắn muốn đổi Bích Lung Thạch và Trần Kim."

Người mập mạp kia hiểu biết, vừa nhìn đã biết Thiên Kim Sa không phải tầm thường.

Đây là Thiên Kim Sa do tự nhiên hình thành, dùng Tam Muội Chân Hỏa cũng không cách đề luyện được thuần độ như thế, so sánh Áo Ngọc Sa còn kém một chút, nhưng cũng có phẩm chất không tệ, vừa nhìn đã biết đào móc đi ra từ dưới đáy biển thật sâu, Nguyên Anh kỳ cao thủ bình thường, nếu như không có pháp bảo hộ thân đặc biệt, căn bản không có cách nào hạ xuống đáy biển sâu như vậy.

Dùng hai loại đồ vật khác nhau để trao đổi Bích Lung Thạch và Trần Kim thì thật có thừa, có thể nói là một lần buôn bán lời to.

Nguyên thạch Bích Lung Thạch tại Tiềm Kiệt Tinh có lượng trữ tàng coi như không tệ, nhưng lại rất khó đề thuần. Bích Lung Thạch đúng là một loại tài liệu phụ trợ luyện khí, chủ yếu dùng để gia cố thân kiếm, bởi vì rất khó đề thuần, người đi thải tập rất ít, nhưng lại càng nhiều người đi khai thác kết tinh thể do thiên nhiên hình thành. Kết tinh chỉ cỡ hạt gạo, thuần độ cũng đủ sử dụng luyện khí.

Nhưng phương pháp do Tần Tiểu Thiên sử dụng lại khác hẳn, hắn là Cổ pháp luyện kiếm, bởi vậy đối với Bích Lung Thạch có nhu cầu rất lớn, hắn lại có Vô Diễm Chi Hỏa, đề thuần hoàn toàn không có vấn đề.

Trần Kim và Hoàng Kim không có quan hệ gì, nhưng nó cũng là một loại tài liệu luyện khí, cũng rất khó đề luyện, ngoài ra chất địa rất nhẹ, Trần Kim cỡ như nắm tay, nhẹ như lông vũ. Tài liệu như thế có thể dùng để phân giải, ngưng tụ kiếm thể, Cổ pháp luyện kiếm lại có thể làm được.

Bây giờ tu chân giới đã không còn dùng Trần Kim luyện kiếm, chẳng qua chỉ dùng nó bố trí trận pháp.

Người mập mạp xuất ra một khối Bích Lung Thạch và một khối Trần Kim, nói: " Chúng ta chỉ có như vậy...thuần độ đề luyện không đủ." Hắn là lời thật nói thật, một chút cũng không muốn giấu diếm, lại nói: " Nếu ngươi cảm thấy không hài lòng, chúng ta còn có thể bỏ thêm một ít tinh thạch."

Tần Tiểu Thiên nói: " Bích Lung Thạch giống như vậy có bao nhiêu? Trần Kim có bao nhiêu?"

Người mập mạp hỏi: " Ngươi cần bao nhiêu?"

Tần Tiểu Thiên tính toán một chút, nói: " Bích Lung Thạch năm ngàn cân, Trần Kim...ít nhất phải một ngàn cân."

Ở đây mọi người đều bị dọa cho hoảng sợ.

Mập mạp lắc đầu nói: " Thuần độ như thế...không thể có tới năm ngàn cân, nếu là nguyên thạch còn chưa đề luyện, thì có lẽ nhiều hơn chút, ta cũng có thể làm được."

Tần Tiểu Thiên thở dài, nói: " Nguyên thạch cũng được, nhưng số lượng càng nhiều càng tốt."

Bích Lung Thạch và Trần Kim nguyên thạch không đáng giá tiền, chỉ cần có thể tìm được quặng mỏ, có thể tùy tiện khai quật, vấn đề là khai quật nhiều nguyên thạch như vậy cũng vô dụng, bởi vì không có cao thủ nào nguyện ý đề luyện vật như vậy.

Mập mạp và Cao Sanh mừng rỡ, Trương Thuần và Đào Thường Khí chỉ bậm môi dậm chân.

Đào Thường Khí kêu ré lên một tiếng làm mọi người dựng đứng cả lông tóc: " Không thể a...tiền bối...ta đổi với ngươi..." Không hổ là tiểu Thường Khí, thanh âm như muốn vang ba ngày không dứt.

Tần Tiểu Thiên không chút cử động, nói: " Trong vòng một ngày có thể làm thỏa hay không?"

Cao Sanh nói: " Không thành vấn đề, sư thúc, ta đi chuẩn bị."

Đào Thường Khí đôi mắt đều biến xanh, reo lên: " Tiểu Thiên tiền bối, ngươi thật là quá thiệt tình...cho ta trao đổi đi, Tiểu Thiên tiền bối!"

Trong thủ trạc của Tần Tiểu Thiên có cả một đống Thiên Kim Sa như một ngọn núi nhỏ, nhìn thấy hắn gấp thành như vậy, trong lòng cảm giác không đành, lặng lẽ lấy ra một khối Kim Thiên Sa, nhét vào trong tay của hắn, nói: " Đừng có kêu nữa, khó nghe muốn chết."

Đào Thường Khí bỗng phát giác trong tay có món đồ vừa nhét vào, cúi đầu vừa nhìn, vui đến thiếu chút nữa kêu lên, vội vàng che miệng lại, nhưng đôi mắt lại quét về phía Trương Thuần.

Trương Thuần rất cơ trí, lập tức ra vẻ đáng thương ba ba chạy tới, cười khúc khích nói: " A a, a a, Tiểu Thiên tiền bối...cái...này...cái...này...A a! A! A!" Trong lòng vui đến không kìm hãm được, rốt cuộc đã câu được một vị tiền bối khảng khái.

Tần Tiểu Thiên quay đầu xem hắn, nói: " Ngươi cười thật kinh khủng..."

Mập mạp nhịn không được cười to, nói: " Kinh khủng? Ha ha! Có ý tứ, Trương Thuần không thuần, Thường Khí đào khí, hai người các ngươi cứ mỗi mùa khốc nhiệt sẽ chạy tới Tiểu Lang Sơn gạt người, tiền bối cao thủ không muốn cùng các ngươi so đo...hôm nay cư nhiên cố ý đến hủy đi chỗ buôn bán của chúng ta. Dã Mộc Phái chúng ta mặc dù không lớn, nhưng...các ngươi thật sự cho rằng không chút kiêng kỵ hay sao?"

Trương Thuần và Đào Thường Khí nhất thời sắc mặt đại biến, Đào Thường Khí nói: " Lão Trương, chúng ta thật có danh phải không?"

Trương Thuần cười khổ nói: " Nhìn bộ dáng đúng vậy, chủ yếu là thủ đoạn chúng ta quá cũ. Ai, nhưng thật ra chúng ta đến Tiểu Lang Sơn cũng chỉ vài lần, thiệt là...sao lại nổi danh như vậy...thất bại a!"

Mập mạp lắc đầu nói: " Ta khuyên hai người các ngươi nên đứng đắn tìm một môn phái gia nhập, với tu vi của hai người các ngươi, muốn tiến vào đại môn phái cũng không thành vấn đề, cần gì ở bên ngoài lêu lổng."

Đào Thường Khí lắc đầu, xòe tay nói: " Đừng hại ta...ta không đi bái sư, đệ tử mỗi đại phái thật ra đều là miễn phí lao lực, ta còn thích một người tự do tự tại. Bái sư? Trên có sư tôn, sư bá, sư thúc, sư cô, làm không tốt còn có mấy tổ sư gia, lại thêm một đám sư huynh sư tỷ, không chỉ làm việc mà còn không biết khi nào mới có thể xuất đầu, mặc kệ, kiên quyết mặc kệ!"

Ý nghĩ của hai vị này Tần Tiểu Thiên có thể lý giải, cũng may sư tôn của mình khác hẳn người khác, chuyện gì cũng không trông coi.

Hắn không khỏi cười nói: " Các ngươi là Dã Tu a! A a, vậy thật ra là rất tự tại đó."

Trương Thuần còn băn khoăn khối Thiên Kim Sa kia, than thở nói: " Ai, Dã Tu khổ a! Công pháp tìm đông tìm tây, tài liệu luyện khí cũng rất khó được, cô hồn dã quỷ giống như ở mọi nơi tán loạn. Tiểu Thiên tiền bối...cái...này...a a, a a, ngươi nhìn xem..mới vừa rồi ngươi bảo trả lại Thiên Kim Sa cho hắn, ta đã trả rồi...Ai, ta luyện kiếm còn thiếu một khối Thiên Kim Sa."

Tần Tiểu Thiên cười nói: " Nga, ngươi còn thiếu một khối Thiên Kim Sa, hay a, có đồ vật gì đổi với ta không?"

Trương Thuần vẻ mặt đau khổ, cúi đầu ủ rũ nói: " Không có...ta là Dã Tu, làm sao tìm được thiên tài địa bảo."

Đang khi nói chuyện, Cao Sanh mang theo vài người tiến đến, bỏ một túi trữ vật trên mặt đất, đều là những túi trữ vật rất đơn sơ, tổng cộng ba mươi mấy người.

Mập mạp nói: " Chừng hai ngàn cân nguyên thạch, đây là hai mươi mốt đại nguyên thạch, còn có mười ba nguyên liệu đại Trần Kim, hẳn là đủ rồi chứ?"

Tần Tiểu Thiên tính toán một chút, nói: " Không kém lắm."

Hắn cầm lấy một túi trữ vật, đưa tay móc ra một khối nguyên thạch, xem xét, nói: " Ân, không tệ, hàm lượng cũng cao, nhưng tạp chất rất nhiều."

Tần Tiểu Thiên ở mỗi một túi trữ vật đều cũng đưa tay khoắng một chút, đồ vật đã được chuyển vào trong thủ trạc, cười nói: " Được, Thiên Kim Sa và Áo Ngọc Sa thuộc về các ngươi."

Mập mạp cười nói: " Ngươi còn Thiên Kim Sa hay không? Nếu như còn...ta dùng tinh thạch đổi lại, năm mươi khối trung phẩm tinh thạch đổi một khối Thiên Kim Sa. Thuộc tính của tinh thạch không định."

Trong thủ trạc của Tần Tiểu Thiên cũng còn rất nhiều thượng phẩm thậm chí cực phẩm tiên thạch, duy chỉ thiếu các loại trung phẩm tiên thạch, cũng chính là trung phẩm tiên thạch mà mập mạp nói. Hắn suy nghĩ, nói: " Được, vậy lại đổi hai khối." Hắn lấy ra hai khối Thiên Kim Sa đặt trên đá bạch ngọc.

Trương Thuần và Đào Thường Khí đã không còn chuyện để nói.

Tại tu chân giới Thiên Kim Sa là tài liệu cực phẩm luyện khí, người này lại trái một khối, phải một khối móc ra, tựa như cầm lấy tảng đá bình thường, như không thèm để ý.

Hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng nghĩ: " Tên khờ khạo này vô luận như thế nào cũng không thể buông tha."

Mập mạp rất hưng phấn, gọi Cao Sanh lập tức đi thêm một chuyến, Cao Sanh lại mang theo một túi trữ vật đi lại, đưa cho Tần Tiểu Thiên nói: " Bên trong có một trăm mười khối trung phẩm tiên thạch, vốn là cầm đến nhiều hơn, đáng tiếc lần này mang đến đều cũng đã trao đổi ra ngoài. Sau này tiền bối có cái gì muốn trao đổi, thỉnh đến Dã Mộc Phái trước, chúng ta nhất định sẽ ưu tiên chiếu cố."

Mập mạp nói: " Ta họ Cao, gọi là Cao Thiên Vân, hoan nghênh tiền bối đến Dã Mộc Phái chúng ta làm khách."

Đi ra ảo trận, Tần Tiểu Thiên tính toán một chút, phát hiện đã thu tập được tài liệu cần có, có thể bắt đầu luyện chế phi kiếm của mình, liền nói: " Trương Thuần, tiểu Thường Khí, ta phải đi, các ngươi tiếp tục đi đi!"

Trương Thuần và Đào Thường Khí khẩn trương, thật vất vả mới gặp được một người khờ khạo, vậy mà hắn muốn chạy, thế sao được?

Đào Thường Khí vội vàng nói: " Tiền bối, Tiểu Thiên tiền bối, chung quanh còn rất nhiều người đang trao đổi, có thể sẽ phát hiện được đồ vật tốt."

" Trên vách đá cao...có rất nhiều người tu chân lợi hại dữ dội hơn, bọn họ thường thường hay có những trân phẩm hiếm thấy, có thể đi kiến thức một phen." Trương Thuần cũng không ngừng cổ động.

Trong lòng Tần Tiểu Thiên ngầm buồn cười, biết hai vị này còn không cam tâm, nguyên lai là nghĩ cho bọn hắn một khối Thiên Kim Sa coi như xong, ai biết hai người này được tấc lại đòi tiến thêm thước.

Hắn cười hì hì nói: " Hay a, vậy cùng đi nhìn xem một chút."

Đào Thường Khí trước tiên ngự kiếm bay lên, kiếm của hắn bác tạp không thuần, vừa nhìn đã biết rất kém cỏi.

Trương Thuần cũng ngự kiếm bay lên, nói: " Tiền bối, đi theo ta." Kiếm quang của hắn là màu lam hiếm thấy, cũng là bác tạp không thuần.

Nhìn thấy Tần Tiểu Thiên bay theo lên không trung, trong lòng hai người kia cũng đều hiểu rõ ràng, hắn ít nhất cũng là cao thủ Nguyên Anh kỳ, không cần dùng phi kiếm là có thể phi hành.

Phía tây Tiểu Lang Sơn có vách đá rất cao, chừng hơn một ngàn thước, bên trên những hang động không bằng phẳng, có vô số sơn động và những cái khe. Vách đá nghiêng về phía trong, ánh mặt trời không cách nào chiếu lại đây, so sánh với dưới núi thì âm lãnh hơn nhiều, nghĩ tới những người tu chân tới đây trao đổi vật phẩm, ít nhất cũng phải biết ngự kiếm phi hành, cho nên những người có thể tới đây đều thường có tu vi tương đối cao.

Từ không trung nhìn lại, Tần Tiểu Thiên sợ hãi than không thôi.

Vô số kiếm quang lóe ra trên vách đá cao, giống như mộng như ảo, như ngũ thải tân phân, thường xuyên có thể thấy được từ trong một cửa động phun ra mấy đạo kiếm quang, phân ra bên ngoài huyệt động.

Tần Tiểu Thiên thấy vậy hoa cả mắt, không khỏi khen: " Oa...thật là quá hoa lệ."

Trương Thuần huyền diệu nói: " Chỗ này...là lần đầu tiên ta tới, thật là mĩ a..."

Đào Thường Khí tiếp nhận lời của hắn, nói: "...Mĩ, đúng là rất đẹp, ngươi đúng là đẹp tới mức muốn chảy nước mũi luôn..."

Trương Thuần tức khí hừ hừ nói: " Nào có? Ai...ngươi mới đẹp tới chảy nước mũi đó!"

Tần Tiểu Thiên không để ý đến chuyện cả hai đấu võ mồm, ở không trung chậm rãi tiến về phía trước, tựa như dưới chân có một con đường lớn vô hình.

Trương Thuần và Đào Thường Khí lạnh cả lòng. Hai người họ đúng là đang ngự kiếm phi hành, một khi muốn đứng giữa không trung, thì phải không ngừng chấn động vùng bụng dưới, như vậy phải hao phí rất nhiều chân nguyên lực. Một người nếu không cần ngự kiếm mà có thể đi lại vững vàng tại không trung, thật ra đã là đạt tới Xuất Khiếu kỳ, bởi vì hắn cơ hồ không cần hao phí chân nguyên lực.

Tại Tiềm Kiệt Tinh, Xuất Khiếu kỳ tuyệt đối xem như là tu chân cao thủ thật lợi hại. Nguyên Anh kỳ xem như một cánh cửa, nhưng tới Xuất Khiếu kỳ là có thể tùy tâm sở dục mà tu hành, có thể có thời gian vô hạn, có thể chậm rãi suy nghĩ cách luyện khí, đồng thời cũng có đủ thực lực tự bảo. Tới Xuất Khiếu kỳ, hoàn toàn có thể tự mình khai phái lập tông.

Tần Tiểu Thiên từng bước từng bước hướng sơn động đi qua, hắn có chính là thời gian.

Trương Thuần và Đào Thường Khí trong lòng lại kêu khổ không ngừng.

Ngự kiếm phi hành thì phải có thực lực cường đại chống đỡ, tốc độ càng nhanh càng đỡ tốn lực, nhưng giống như Tần Tiểu Thiên chậm rãi đi lại trong không trung, cả hai người họ thật sự là chịu không nổi.

Trương Thuần rốt cuộc chịu không nổi, hắn bay tới một động khẩu khá lớn, dán người trên vách đá thở dốc, nói: " Tiểu Thiên tiền bối, tiền bối, tới đây xem."

Đào Thường Khí cũng không còn kiên trì được, bay đến bên cạnh Trương Thuần, thu hồi phi kiếm, nhỏ giọng nói: " Ai u, mệt chết ta."

Tần Tiểu Thiên cười hì hì đi tới.

Sơn động này không lớn lắm, chẳng qua là hơi chút lõm vào, một người tuổi trẻ sắc mặt lạnh như băng đang ngồi bên trong, trước mặt đặt vài món đồ vật, phát hiện có người đi tới, hắn nhắm mắt không nói.

Thần thức của Tần Tiểu Thiên có chút đảo qua, trong lòng kinh ngạc, người này ít nhất cũng là Nguyên Anh hậu kỳ cao thủ, hẳn là phải có một ít đồ vật tốt, hắn trực tiếp từ không trung đi tới.

Người nọ đột nhiên mở mắt ra, nhìn mọi người, trong con ngươi giống như lóe sáng.

Tần Tiểu Thiên cũng không nói lời nào, yên lặng nhìn đồ vật đặt trên mặt đất, một bình ngọc, một đống hạt cát màu lam nhạt, một khối ngọc bài, còn có hai khối nguyên thạch. Nhìn không ra là nguyên thạch gì, một khối màu đen, một khối màu đỏ.

Tần Tiểu Thiên đưa tay chỉ bình ngọc hỏi: " Trong bình là gì?"

Người nọ lại nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói: " Là một Thủy Tinh bị cấm chế, còn chưa thành hình, dưỡng rất phiền, cho nên đổi đồ vật."

Trong lòng Tần Tiểu Thiên thầm kinh ngạc. Thủy Tinh là linh vật trời sinh, nếu có linh đan uy dưỡng thì có thể thành hình rất nhanh.

Thủy Tinh có nhiều tác dụng đặc thù, trong Cổ ngọc giản có ghi lại, vô luận là Thủy Tinh, Hỏa Tinh, Kim Tinh và Thổ Tinh, đều là linh vật phi thường khó được, trong Cổ ngọc giản có rất nhiều linh chú uy dưỡng huấn luyện, đây chính là kỳ bảo cực kỳ hiếm thấy.

Tần Tiểu Thiên hỏi: " Phải dùng thứ gì đổi lại?"

Người nọ cảm giác được Tần Tiểu Thiên thật sự muốn trao đổi, lúc này mới ngồi thẳng người, nói: " Thiên Mẫu Thảo, một gốc thượng phẩm Thiên Mẫu Thảo."

Thiên Mẫu Thảo cũng là lần đầu tiên Tần Tiểu Thiên nghe nói, hắn hỏi: " Thiên Mẫu Thảo...có tác dụng gì?"

Người nọ cảm thấy có chút nhụt chí, ngay cả Thiên Mẫu Thảo cũng không biết, làm sao lại có?

Hắn không nhịn được nói hai chữ: " Hợp đan." Một lần nữa nhắm mắt giả vờ ngủ say.

Tần Tiểu Thiên thì thào lẩm bẩm: " Hợp đan?" Vừa nói vừa rất nhanh hồi tưởng, sưu tầm những tài liệu có liên quan ghi lại trong Cổ ngọc giản, rốt cuộc tìm được Thiên Mẫu Thảo, nguyên lai là chủ dược luyện chế thuốc giải độc.

Hắn bật thốt lên: " Thanh Uẩn Đan..."

Người nọ bật đứng lên, hỏi: " Ngươi có Thanh Uẩn Đan?"

Ánh mắt hắn chờ mong: " Có Thanh Uẩn Đan cũng được, không đủ...ta sẽ dùng thêm đồ vật khác trao đổi." Vừa nói vừa đem bình ngọc nhét vào trong tay của Tần Tiểu Thiên.

Trương Thuần nhìn ra tiện nghi, nói: "...Khối ngọc phù kia không tệ." Hắn đưa tay chụp ngọc phù, cười nói: "...đây hình như là lôi phù."

Đào Thường Khí nói: " Di, đây không phải là Hàn Băng hay sao? Thuần độ rất tốt a! Hẳn là ngưng luyện đi ra phải không?" Cũng không chút khách khí tiến lên cầm lấy.

Tần Tiểu Thiên như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói: " Chờ ta chốc lát, lập tức quay lại, hai người các ngươi đừng đi, chờ ta..." Xoay người đã bay ra ngoài.

Trương Thuần và Đào Thường Khí chuyên tâm xem bảo bối trong tay, người tuổi trẻ thấy bọn họ không đi, cũng không ngăn trở Tần Tiểu Thiên rời đi, cho là một lát hắn sẽ trở lại, ai biết đợi thật lâu cũng không thấy trở về.

Hắn nhịn không được hỏi: " Uy, đồng bạn của ngươi đi đâu rồi?"

Trương Thuần và Đào Thường Khí cũng không phải ngu ngốc, trong lòng đã sớm luống cuống, biết đã bị Tần Tiểu Thiên trêu chọc, người trước mắt này cũng không phải dễ trêu.

Trương Thuần vẻ mặt nghiêm túc đặt ngọc phù trong tay xuống nói: " Dùng thứ gì mới có thể đổi được ngọc phù này?"

Đào Thường Khí cũng đặt Hàn Băng xuống, nói: " Ta cũng không có cái gì có thể trao đổi được bảo bối này, đáng tiếc a..."

Người nọ sắc mặt biến đổi xanh mét, nhàn nhạt nói: " Dám chơi ta?" Trong tay xuất ra hai đạo linh chú, giam cầm hành động của hai người, hỏi: " Người nọ là ai?"

Trương Thuần vẻ mặt vô tội nói: " Chúng ta không nhận ra hắn a!"

Đào Thường Khí dùng sức gật đầu: " Đúng vậy, chúng ta không nhận ra người kia."

Người nọ gật đầu nói: " Diêm Ngũ Tàng ta cũng là lần đầu tiên bị người lừa gạt, hừ hừ, rất giỏi, rất giỏi!" Hắn cầm lấy ngọc phù kia, nói: " Ngươi không phải rất thích ngọc phù này hay sao? Vậy tặng cho ngươi!" Nói xong bóp vỡ ngọc phù đánh ra ngoài.

Một đạo lôi điện như thùng nước thô to bổ vào trên người Trương Thuần, một tiếng phanh vang thật lớn, Trương Thuần giống như con heo bị thọc huyết hét rầm lên, toàn thân trên dưới thảm không nói nổi, những lông mao cũng bị dựng đứng.

Diêm Ngũ Tàng lại nói: " Ngươi không phải thích viên Hàn Băng này hay sao? Cũng tặng cho ngươi!" Tiện tay vung lên, viên Hàn Băng hóa thành khói dày đánh lên người Đào Thường Khí, người này nhất thời bị đông cứng lại như một cây băng.

Hắn lạnh lùng nói: " Nói! Người nọ là ai?"

Bề ngoài Trương Thuần bây giờ càng thêm thô lỗ, toàn thân lông tóc dựng đứng, càng phát ra lửa giận tận trời, hống lên: " Ta không nhận ra...ngươi có bản lãnh giết ta!" Lúc này thanh âm của hắn mới giống anh hùng hảo hán.

Lời nói cho chính xác, hắn đích xác không biết Tần Tiểu Thiên là ai.

Đào Thường Khí nguyên lai lại có âm thanh thô lỗ, bị Hàn Băng hình thành lãnh vụ bị đông cứng đến thanh âm cũng thay đổi. Hắn bén nhọn kêu lên: " Ngươi...ngươi...ngươi...bị, ngươi...hạ...."

Trương Thuần tức giận phẫn nộ kêu lên: " Đúng là hèn hạ! Đúng là hạ lưu! Ngươi có muốn mắng chửi người cũng phải mắng chửi rõ ràng một chút! Nghe thật khó chịu..."

" Vô...lạn...!"

" Đúng là vô lại...không! Là vu lại!"

Diêm Ngũ Tàng sát khí đại thịnh, liền muốn động thủ, đột nhiên nghe được một thanh âm: " Ai, vách đá nhiều sơn động như vậy, ta đi lạc đường a! Tìm hồi lâu..." Đúng là Tần Tiểu Thiên đã trở lại.

Trương Thuần và Đào Thường Khí quả thật đau không muốn sống, lạc đường sao...vậy bị đánh, có phải là quá oan uổng.

Tần Tiểu Thiên tiến vào trong tay xuất ra một bình ngọc, nói: " Đã mang đến, Thanh Uẩn Đan...Ách, hai người các ngươi làm sao vậy?" Hắn làm bộ như cái gì cũng không biết, trong lòng nhịn không được cười trộm.

Diêm Ngũ Tàng cầm bình ngọc không biết nói gì cho phải, cũng không cách nào giải thích.

Bình ngọc trong tay đích xác có một viên Thanh Uẩn Đan cực kỳ trân quý, còn do Mai cốc xuất sản giải độc linh đan cực phẩm, mà tự mình lại động thủ đánh người, có thể gặp khó khăn. Hắn tự biết mình vô lý, không khỏi đỏ bừng mặt.

Trương Thuần và Đào Thường Khí tức giận cực kỳ, Trương Thuần hống lên: " Phải bồi thường!"

Đào Thường Khí cũng lạnh đến run run, cũng đi theo kêu lên: " Phải...phải...phôi..trường..."

Trương Thuần hung hăng trợn mắt nhìn hắn một cái: " Là bồi thường, không phải là phôi trường!"

Diêm Ngũ Tàng đúng là người ân oán phân minh, trong lòng khó hiểu, nói: " Xin lỗi, là ta hiểu lầm rồi, nhưng hai người các ngươi không phải là nói không nhận thức hắn hay sao?"

Trương Thuần tức giận ngao ngao kêu: " Không nhận ra thì không nhận ra! Ngươi đánh ta làm gì? Ô nha nha!"

Diêm Ngũ Tàng căm tức, trừng mắt nói: " Không nhận ra...thì cũng đánh! Ta kỳ quái, các ngươi rõ ràng biết nhau, tại sao nói không nhận ra? Hừ, ngươi cho rằng ta không nhận ra hai người các ngươi sao?"

Tần Tiểu Thiên cười nói: " Hai người các ngươi nổi danh như vậy? Ha ha, bỏ đi, tất cả mọi người đều là người tu chân, không có gì đáng để so đo, là hiểu lầm thôi." Hắn nói xong thật nhẹ nhàng.

Trương Thuần và Đào Thường Khí vẻ mặt đau khổ, hai người liếc nhau. Diêm Ngũ Tàng là Nguyên Anh hậu kỳ, Tần Tiểu Thiên lại sâu không lường được, cả hai đều thần kỳ không chọc nổi, lần này thiệt thòi xem như là ăn không rồi.

Diêm Ngũ Tàng thu hồi Thanh Uẩn Đan, luôn miệng tạ ơn, chủ động nói: " Ta gọi là Diêm Ngũ Tàng, là Dã Tu lưu lãng khắp nơi, xin hỏi họ gì?" Dã Tu có thể đạt tới Nguyên Anh kỳ, thực lực thường thường còn mạnh hơn người cùng tu vi ở các đại môn phái, bọn họ hoàn toàn là dựa vào chính mình khổ tu, bất luận là tìm kiếm đào móc tài liệu hay luyện khí, đều phải tự mình lục lọi học tập.

Trương Thuần giành nói trước: " Ta là Trương Thuần, hắn là Đào Thường Khí..."

Diêm Ngũ Tàng nháy nháy đôi mắt, nói: " Không phải hỏi hai người các ngươi." Làm hai người tức giận đến không biết nói gì cho phải.

Tần Tiểu Thiên nói: " Tần Tiểu Thiên, gọi ta là Tiểu Thiên là được." Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Diêm Ngũ Tàng cười nói: " Ta cũng sẽ không khách khí nữa, Tiểu Thiên ở môn phái nào?" Người có thể xuất ra Thanh Uẩn Đan, hắn rất muốn kết giao.

Tiểu Lang Sơn tập thị cùng nhận thức lẫn nhau, bình thường tất cả mọi người đều tu hành ở trời nam đất bắc.

Rất ít gặp được một người đơn độc tài giỏi, có thêm một bằng hữu là thêm một đường đi, đây là đạo lý tất cả mọi người đều biết, đặc biệt là người tu chân có năng lực, sẽ có rất nhiều người nguyện ý kết giao.

Tính cách Tần Tiểu Thiên bây giờ sáng sủa rất nhiều.

Lúc còn trên địa cầu, bởi vì nguyên nhân của cha mình, hắn cơ hồ không có bằng hữu, trừ việc đánh nhau ngoan độc một chút ra, cũng không có bản lãnh gì, sau khi đi tới Tiềm Kiệt Tinh, hắn dần dần phát hiện, sư tôn của mình thần kỳ không tưởng nổi, công pháp học tập cũng lợi hại cực kỳ, từ từ, lòng tự tin của hắn cũng càng ngày càng mạnh.

" A a, không có môn phái, vốn có một sư tôn, dạy được mười ngày đã đi mất. Ân, ta cũng có thể xem như là Dã Tu."

Diêm Ngũ Tàng dọn dẹp đồ vật đứng dậy, cười nói: " Tiểu Thiên, ta tới nơi này đã hơn mười ngày rồi, vẫn ngồi như vậy mà chờ đợi, a a, cuối cùng đạt thành tâm nguyện, ta và các ngươi đi ra ngoài một chút."

Trương Thuần và Đào Thường Khí lộ ra ánh mắt vui vẻ, nhưng thực lực lại chênh lệch khiến cho hai người không còn lời gì để nói.

Diêm Ngũ Tàng căn bản không quan tâm cái nhìn của bọn họ, hắn cảm thấy hứng thú chính là Tần Tiểu Thiên, có thể khẳng định tu vi của Tần Tiểu Thiên không kém hơn mình, người tu chân như vậy cũng đáng giá để lui tới.

Tần Tiểu Thiên phát hiện, người tu chân nơi này không có tiền tệ, tất cả mọi người chỉ thống nhất nhận trung phẩm tiên thạch, nếu có đồ vật thích hợp trao đổi, trung phẩm tiên thạch cũng có thể thay thế. Thượng phẩm tiên thạch lại tương đối thưa thớt. Bởi vậy không có nhiều người chịu lấy ra trao đổi.

Vừa mới trêu hai tên Dã Tu lường gạt, tâm tình của Tần Tiểu Thiên không tệ, hắn cười nói: " Ân, nơi này đồ vật tốt đích xác không thiếu, có lẽ có thể tìm được chút ít tài liệu đặc biệt."

Trương Thuần và Đào Thường Khí nhận định Tần Tiểu Thiên, biết người này có rất nhiều đồ vật tốt, đánh thì đánh không lại hắn, muốn lừa gạt hắn cũng rất khó, cho nên hai người ăn ý quyết định dùng thủ đoạn vô lại níu kéo.

Dù sao đi theo hắn, vạn nhất người này nhất thời mềm lòng, thì không phải mình đã phát tài hay sao? Mặc dù bị Diêm Ngũ Tàng đánh oan một trận, nhưng vì tự thân tu luyện, hai người vẫn còn đi theo.

Tần Tiểu Thiên trao đổi một chút đồ vật linh tinh lẻ tẻ. Diêm Ngũ Tàng phát hiện, hắn giống như chỉ dùng Thiên Kim Sa cùng người trao đổi vật phẩm, không nhịn được có chút kỳ quái, hỏi: " Tiểu Thiên, ở đâu ngươi có nhiều Thiên Kim Sa như vậy, vật này rất khó có được, hơn nữa ta xem...phẩm chất của Thiên Kim Sa này cực kỳ tốt, thật là quá đáng tiếc."

Tần Tiểu Thiên cười đưa cho hắn một khối Thiên Kim Sa, nói: " Cũng tặng ngươi một khối, a a, là sư tôn ta cấp cho đó."

Diêm Ngũ Tàng kinh ngạc nói: " Tặng cho ta? Ân, vậy cảm ơn." Hắn cũng không biểu hiện vẻ cảm kích đến rơi nước mắt.

Trương Thuần nhất thời nóng nảy: " Tiền bối, Tiểu Thiên tiền bối...Ai, ta không có a...Tiểu Thiên tiền bối..." Hắn vừa chép miệng thở dài, lại lắc đầu dậm chân, một bộ dáng thật ủy khuất.

Tần Tiểu Thiên cười nói: " Tại sao cấp cho ngươi? Ngươi có đồ gì có thể trao đổi?" Hắn vẫn dùng lời cũ, cố ý trêu chọc, nhìn xem người này làm sao trả lời.

Bình Luận (0)
Comment