Kỳ Thiên Lộ

Chương 60

Doanh Vu không hổ là chưởng môn Côn Lôn phái, mặc dù bị Tần Tiểu Thiên làm phiền làm cho người ta không thể chịu được, hắn vẫn ráng ngạnh dằn xuống những tu chân cao thủ cơ hồ muốn nổi điên, dựa theo bố cục đã tính toán trong lòng mình.

Trước tiên phái nghĩ cách phá rơi mê trận, phá hư lực trợ giúp lớn nhất của Tần Tiểu Thiên, sau đó sẽ tập trung mọi người vây khốn hắn, dùng trấn phái chi bảo làm hắn bị thương nặng, như vậy mới có hy vọng thoát khỏi sự dây dưa bám chặt của hắn.

Sát Cô Lung không phải là một lồng giam, mà là vô số tiên quyển chồng chất cùng một chỗ, bản thể tựa như một thủ trạc màu đen, nhìn qua không chút bắt mắt, nhưng cũng là một kiện tiên khí thượng cổ.

Côn Lôn kiếm tiên tại tu chân giới đại danh đỉnh đỉnh, nghe nói có thể phách núi phá biển, trảm thiên tạc địa, sát người tu chân giống như chó dại, không dễ dàng xuất hiện, vừa xuất hiện sẽ máu chảy thành sông, là một thanh kiếm tiên sát khí mười phần.

Nhưng Côn Lôn phái có rất ít người có thể thao khống thanh kiếm tiên này, phải có mấy người đồng thời hợp lực, mới có thể vận dụng thanh đại hung chi khí này.

Tần Tiểu Thiên cổ quái, hành tung phiêu hốt không chừng, tuyệt không xuất hiện ở một chỗ giống nhau, thỉnh thoảng lại phát ra đánh lén. Nếu chính đại quang minh lại đánh không được, hắn cũng không để ý thủ đoạn gì, mục đích chính là không cho đối phương an lành, mãi cho đến khi đối phương chịu không được mới thôi.

Doanh Vu lặng lẽ truyền âm, để cho mười mấy cao thủ hình thành một trận pháp, chờ đợi công kích của Tần Tiểu Thiên.

Hắn tự mình cùng hai cao thủ sắp độ kiếp nắm Côn Lôn kiếm tiên trong tay, mặt khác một cao thủ âm thầm chuẩn bị Sát Cô Lung, một khi Tần Tiểu Thiên xuất hiện, sẽ dùng Sát Cô Lung vây khốn hắn.

Tần Tiểu Thiên thật khôn khéo, hắn đã phát hiện không đúng. Tu chân cao thủ Côn Lôn phái đã đứng thẳng một cách sai lầm, nhìn qua tựa hồ là một trận pháp, Doanh Vu và hai người khác lại nương tựa cùng một chỗ, phương vị trùng hợp lại là trận nhãn, dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra hắn không có ý tốt.

Chỉ nghe Doanh Vu nói: " Tần đạo hữu, mời ra nói chuyện, đánh mãi như vậy cũng không phải biện pháp, a a, đi ra nói chuyện có được không?"

Doanh Vu cũng không nắm chắc có thể lừa gạt được Tần Tiểu Thiên đi ra, hắn truyền âm nói: " Chỉ cần hắn xuất hiện, không nên vội vã động thủ, mọi người đứng tại phương vị của mình, toàn lực phát huy tác dụng của trận pháp, dù cho hắn là tiên nhân, ta cũng không tin bắt không được hắn!"

Tần Tiểu Thiên kiên quyết không ra trận, chẳng những không ra, ngược lại còn bắn ra một quả Hỏa tiên lôi phù, Doanh Vu cùng đám người tu chân kia đều nếm khổ, cũng may bọn họ đều là cao thủ, cuối cùng cũng không bị thương tổn.

Doanh Vu tức giận đến hỏng mất, tiểu tử này giảo hoạt như một con hồ ly. Hắn hận hận nói: " Dùng Côn Lôn kiếm tiên phá trận của hắn!"

Tần Tiểu Thiên đã đem ba người tu chân tiến vào mê trận đưa vào trong vây sát trận trong sơn cốc, còn tự mình ẩn trong mê trận, cẩn thận quan sát hành động của Doanh Vu.

Đây là lần đầu tiên từ sau khi hắn thực sự trở thành cao thủ tham gia đại quy mô tranh đấu, căn cứ kinh nghiệm đánh nhau ở dĩ vãng, biết đối phương nhiều người thì không thể xem thường.

Uy lực quần ẩu thật không thể khinh thường, trừ phi mình có thực lực tuyệt đối có thể đánh bại mọi người, nếu không cần phải tìm kiếm cơ hội thích hợp mới ra tay mới tốt.

Bề ngoài của Côn Lôn kiếm tiên có hình trùy nhọn, trạng thái trong suốt, bên trong lộ ra một tia ti vết máu nồng đậm, bên ngoài thân kiếm che kín những châm nhọn thật nhỏ, châm nhọn lại cỡ ngón tay. Mới lấy ra từ trong trữ vật thủ trạc, một mảnh hồng quang từ trong thân kiếm phiếm xuất, ánh xuất lên vẻ mặt sát khí của Doanh Vu.

Hắn nhỏ giọng nói một câu, hai tu chân cao thủ đưa tay khoát lên bờ vai của hắn, hợp lực ba người mới có thể miễn cưỡng sử dụng thanh hung kiếm này.

Dùng Doanh Vu làm chính, hai tu chân cao thủ phụ trợ, ba người đồng thời vận dụng chân nguyên lực thao khống kiếm tiên. Có hai cao thủ khác ở bên cạnh bảo vệ, tùy thời chuẩn bị tiếp đón. Những người khác làm thành hình bán nguyệt, hình thành phòng hộ trận, phòng ngừa Tần Tiểu Thiên từ phía sau hay mặt bên công kích.

Tần Tiểu Thiên trong lòng vừa động, hắn nhìn thấy từ trong tay Doanh Vu mọc lên một đạo hư ảnh màu đỏ.

Hồng quang một trận lóe ra, hắn lập tức thuấn di ra ngoài, cười lạnh nói: " Nguyên lai là có pháp bảo lợi hại, được, coi như là kiểm nghiệm trận pháp ta bố trí một chút, nhìn xem có bao nhiêu lợi hại, dù sao lão tử có ba con tin, không sợ ngươi không thả người." Một lần thuấn di ra ngoài trăm dặm, thân ảnh hiển lộ trên đỉnh một ngọn núi tuyết.

Xa xa nhìn lại, Côn Lôn phái nằm ngoài trăm dặm nơi sơn cốc, đại trận kích phát khởi lên hơi nước, ở bầu trời hình thành một tầng mây thật dầy.

Một chút hồng quang xuyên thấu tầng mây, nhanh chóng đẩy ra mây mù, một vòng đánh sâu vào khuếch tán ra, mơ hồ nghe được tiếng sấm oanh minh. Hồng quang chói mắt đánh sâu về phía trước, đem tầng mây phá vỡ ra trống rỗng thật lớn, kịch liệt tiếng bạo nổ vang tới ngọn núi tuyết nơi Tần Tiểu Thiên đang đứng, cả vùng núi non đều chấn chiến lên.

Băng tuyết trầm tích cổ xưa phát ra tiếng nứt vỡ tán loạn, từng tảng lớn tảng lớn trôi cuồn cuộn xuống dưới chân núi, núi tuyết chung quanh sụp đổ trên diện rộng.

Tuyết vụ phóng lên cao, tiếng oanh minh điếc tai nhức óc. Trong lòng Tần Tiểu Thiên sợ hãi than không thôi, đây là vũ khí gì? Không ngờ lại có uy lực thật lớn như thế.

Hắn không khỏi phải thu hồi ý nghĩ coi rẻ Côn Lôn phái, rốt cuộc cũng là tu chân đại phái, không thể dễ dàng xem thường, đối phó bọn họ phải làm tốt hết thảy chuẩn bị. May là ngay từ đầu đối phương đã bị mình đánh đến phát mộng, nếu không sẽ không bị động như thế.

Tần Tiểu Thiên thuấn chuyển vào vây sát trận, chuẩn bị bắt con tin.

Mê trận tại sơn môn đã bị phá rơi, chân nguyên lực của ba người Doanh Vu cơ hồ bị hao sạch, bọn họ không dám dừng lâu, sợ Tần Tiểu Thiên giết ra, mười mấy người lập tức lui về trong đại trận.

Trong lòng Doanh Vu rất thất vọng, đây là lần đầu tiên hắn sử dụng kiếm tiên, phải cùng hai trưởng lão hợp lực mới miễn cưỡng sử dụng, không nghĩ tới nguyên khí đại thương, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là lui về tự bảo.

Sau khi trở về chuyện làm đầu tiên là hạ lệnh nhốt Dư Nhất, mệnh hắn lập tức truyền tin, vô luận thế nào cũng không thể thương tổn Tập Bắc Phong, vạn nhất Tập Bắc Phong có chuyện, cả Côn Lôn phái gặp phải địch nhân cường đại, hơn nữa địch nhân này còn không nói quy củ, thủ đoạn dị thường tàn nhẫn.

Thích Liệt cảm giác thân thể của mình như muốn nổ mạnh, địch nhân bốn phương tám hướng vô cùng vô tận, khiến cho hắn phải không ngừng thúc giục phi kiếm ngăn cản, bất luận là dùng biện pháp gì, đều không thể đánh bại địch nhân vọt tới, chỉ có thể tạm thời đem họ bức lui. Trong lòng Thích Liệt hiểu rõ ràng, đây là một loại sát trận phi thường cao minh, nhưng hắn cũng không có thời gian dừng lại tìm kiếm sơ hở của đại trận.

Cổ tiên sát trận lợi hại vô cùng, người vào trận chỉ cần có động tác muốn phá trận, sát ý sẽ xâm nhập trong óc, người sẽ không ngừng phát khởi công kích, mà đại trận dựa theo lực độ công kích mà phản kích.

Nói cách khác, chỉ cần bắt đầu đánh, sẽ kích phát ra uy lực của sát trận, cho đến khi người vào trận kiệt sức mới thôi, muốn ngừng cũng ngừng không được.

Ngoài ra còn hai người tu chân khác cũng giống nhau, trong đó có một người tu chân kém hơn một chút đã không thể ngăn cản, toàn nhờ vào một kiện pháp bảo mà khổ khổ chống đỡ, qua không được bao lâu sẽ xong đời.

Tần Tiểu Thiên lặng yên tiến vào vây sát trận.

Mê trận mặc dù bị phá khai, nhưng chỉ phá được một bộ phận ngay trước sơn môn, còn mê trận vờn quanh Côn Lôn phái cũng không bị hư hao, muốn chữa trị cũng rất dễ dàng, thay đổi vài khối ngọc phù, bổ sung vài thủ ấn cấm chế là có thể.

Tần Tiểu Thiên không có lập tức động thủ chữa trị, có ba nhân vật cấp trưởng lão của Côn Lôn phái làm con tin, tự mình đã có tiền vốn để đàm phán.

Tần Tiểu Thiên thuận tay gia cố một chút trận pháp, lại gia nhập thêm một ít công kích thủ đoạn lợi hại hơn, sau đó cười cười trốn ở một bên xem náo nhiệt, còn chắc lưỡi kỳ lạ: " Côn Lôn phái thật sự là nhân tài đầy rẫy, nếu ta không có được cụ khu xác kia, chỉ sợ rằng ngay cả một người cũng không đối phó được, hắc hắc, cái này...các ngươi nếm mùi đau khổ rồi."

" Hừ hừ, ỷ vào nhân thủ đông đúc nhiều tay mà khi dễ người...Ai, thân thể ba người này thật là không tệ..."

Tần Tiểu Thiên đối với thân thể người khác rất cảm thấy hứng thú, một cụ thân thể đối với hắn mà nói giống như một bộ quần áo, hoặc là một gian phòng, hắn chính là thích mặc quần áo rồi ở lại trong gian phòng đó.

Quần áo cũng có tốt có xấu, phòng ốc lại không giống nhau, nếu như đem thân thể con người so sánh như phòng cũ áo vải, thì thân thể người tu chân chính là phòng sang trọng áo gấm lụa, mà cụ khu xác bây giờ của hắn, là như cung điện và long bào của hoàng đế.

Ba người tu chân bị vây trong vây sát trận đều có một bộ khu xác cực kỳ tốt, Tần Tiểu Thiên liếm liếm môi, trong lòng chợt toát ra một ý niệm điên cuồng: " Nếu chấn tán đi nguyên anh của bọn họ, trực tiếp cướp lấy thân thể của bọn họ, không phải có khu xác dự bị sử dụng hay sao?"

Ý niệm trong đầu vừa mới toát ra, Tần Tiểu Thiên tự dọa mình hoảng sợ, thầm nghĩ: " Muốn chết, sao ta lại có ý nghĩ như vậy...tà ác a...A Di Đà Phật, thiện tai, thiện tai!" Hắn nhớ tới Đức Hoằng đại sư đã truyền tống đi, khóe miệng nhịn không được lộ ra vẻ tươi cười.

Tần Tiểu Thiên nghiêng tai nhìn xem ba người đang kiệt lực giãy dụa trong trận, trận pháp xảo diệu đưa công kích của bọn họ chuyển đổi, biến thành ba người tấn công lẫn nhau, còn trận pháp lại ở trong đó thôi đẩy thêm vào. Tần Tiểu Thiên chờ đợi cho đến khi chân nguyên lực của ba người hao hết mới xuất thủ, hắn thỉnh thoảng dùng Cửu Bức kiếm đánh lén, khiến cho bọn hắn càng thêm lúng túng tay chân.

Trận pháp công kích lại thêm Tần Tiểu Thiên quấy rầy và Cửu Bức kiếm đánh lén, làm ba người Thích Liệt rất nhanh không thể ngăn cản, quang hoa của pháp bảo phi kiếm càng lúc càng yếu, vòng phòng ngự không ngừng co rút lại, ba người cũng như mũi tên đã bay hết đà.

Thích Liệt cảm giác cho tới bây giờ cũng chưa từng mệt như vậy, từ khi tu đến Nguyên Anh kỳ cho tới bây giờ chưa từng đổ mồ hôi, hôm nay mồ hôi chảy đẫm cả dưới chân, cả người tràn ngập cảm giác vô lực đến cực độ.

Hoàn cảnh trong vây sát trận không ngừng biến hóa, theo uy lực của trận pháp gia tăng, hai sắc đao mang màu vàng lẫn bạc cỡ đầu ngón tay óng ánh, giáp tạp trong cuồng phong bạo vũ, dồn dập đánh tới, dày đặc đến làm cho hắn không thở ra hơi.

Liên tục phát ra ba tín phù cầu cứu, cũng không có bất luận kẻ nào chạy tới cứu viện.

Tần Tiểu Thiên phát hiện, xếp đặt bẫy rập tốt bắt người, là một chuyện rất thích thú. Hắn vừa hắc hắc cười, vừa tiếp tục đánh lén, trong lòng suy nghĩ: " Bắt được ba người các ngươi, lão tử có thể dùng trao đổi con tin...nếu như thân thể Tập Bắc Phong bị tiêu hủy, hừ hừ, có ba cụ khu xác, cũng đủ cho Tập Bắc Phong thay đổi thân thể..."

Lại đợi thêm chốc lát, Tần Tiểu Thiên nhẫn nại không được nữa, hắn thử phát ra một tiểu cấm chế, chuyên môn dùng để giam cầm Thích Liệt.

Động tác của Thích Liệt rõ ràng chậm chạp xuống tới, hỏa diễm trên phi kiếm từ từ tiêu tán, làm hắn gấp đến độ hống to liên tục, cảm giác phẫn nộ khuất nhục tràn ngập trong lòng. Năng lượng của cao thủ Hợp Thể kỳ thật lớn, rống lên một tiếng, Tần Tiểu Thiên phát ra tiểu cấm chế bị mạnh mẽ phá vỡ, Thích Liệt một ngụm máu tươi văng bắn ra ngoài, đồng thời với lúc phá vỡ cấm chế, hắn cũng đã bị thương nặng.

Tần Tiểu Thiên cả người đại chấn, cấm chế phát ra có quan liên tới cơ thể, tiểu cấm chế bị phá hư, hắn cũng nếm chút khổ, không khỏi thầm khen: " Không hổ là cao thủ Hợp Thể kỳ, không ngờ cũng có thể thoát khỏi cổ cấm chế, tốt!"

Đối với cao thủ Côn Lôn phái, lần đầu tiên hắn sinh ra chút kính ý, Thích Liệt phi thường ương ngạnh, có thể kiên trì tới bây giờ đích xác là một chuyện không tưởng nổi.

Kiến thức được sự cương cường của cao thủ Hợp Thể kỳ, Tần Tiểu Thiên không dám tiếp tục khinh thường, một cao thủ như vậy một khi liều chết phản kháng thì là rất kinh khủng. Hắn không có ý định giết người, muốn giết chỉ giết Dư Nhất, những người khác trừ phi đang đánh nhau chết sống mà ngộ sát. Hắn mơ hồ nhận thấy được, giết lung tung đối với việc tăng cảnh giới của mình không có lợi.

Tần Tiểu Thiên luân lưu sử dụng tiểu cấm chế giam cầm hoạt động của ba người, mỗi lần chỉ dùng lực lượng rất nhỏ, cố ý cho ba người tránh thoát, từ từ tiêu hao chân nguyên lực của ba người.

Đợi cho đến khi họ cảm thấy ngay cả lực lượng liều mạng cũng không có, thì hắn mới phát ra nặng tay, phát ra một cổ cấm chế phức tạp, ba người nhất thời không thể động đậy, đồng thời hắn cũng ngừng lại sự vận chuyển của sát trận.

Ba người bị giam cầm mềm nhũn ngã xuống đất, tuyệt vọng nhìn xem mũi đao hai màu vàng bạc đang bay vụt đến, trong lúc sắp đâm vào người, hàn quang lòe lòe chợt biến mất không còn, chỉ thấy Tần Tiểu Thiên cười cười hiện ra thân hình. Ba người muốn liều mạng cũng vô lực làm được, vô số căn ti tuyến giam cầm chú quấn quanh thân, ngay cả nguyên anh cũng không bỏ qua, đều bị giam cầm không thể nhúc nhích. Nguồn tại http://Truyện FULL

Thích Liệt hét lớn: " Ngươi hèn hạ! Buông ta ra..."

Tần Tiểu Thiên hoàn toàn có lý để đắc ý, một chút công phu đã bắt được ba đại cao thủ Hợp Thể kỳ, cũng giống như bảo vệ được tính mạng của Tập Bắc Phong, chuẩn xác mà nói là bảo vệ được thân thể Tập Bắc Phong. Tiểu tử kia cũng giống như mình, là đánh không chết, linh hồn có thể tùy lúc chạy trốn, trừ phi gặp phải cao thủ về phương diện này, nếu không không chân chính thực sự tử vong.

" A a, nói đến hèn hạ...cũng là môn phái Côn Lôn ngươi hèn hạ, tất cả mọi người cũng giống nhau, đừng có mắng lẫn nhau, ha ha!" Tần Tiểu Thiên không hảo ý cười to nói.

Ba người Thích Liệt cũng giống như người bình thường có thể đi lại nói chuyện, chẳng qua là không cách nào sử dụng pháp thuật.

Thích Liệt lại thử điều động chân nguyên lực, rốt cuộc tuyệt vọng lắc đầu, hắn phát hiện mình biến thành người bình thường, ngay cả gió lạnh thấu xương chung quanh cũng không ngăn cản được, lạnh đến run rẩy, run giọng nói: " Ngươi...ngươi muốn thế nào?"

Tần Tiểu Thiên nhịn không được buồn cười, hắn đối với Côn Lôn phái không có thâm cừu đại hận gì, trừ tên Dư Nhất ra, đối với những người khác không có gì địch ý, trái ngược đối với tính tình nóng nảy của Thích Liệt còn có vài phần hảo cảm. Hắn xoa xoa hai tay, hắc hắc cười nói: " Ngươi nói ta sẽ thế nào? Ha ha."

Thích Liệt trong nội tâm cảm thấy một trận sợ hãi, cảm giác được tiếng cười của Tần Tiểu Thiên rất đáng sợ, trầm giọng nói: " Giết ta...ngươi cũng chạy không thoát!"

Tần Tiểu Thiên ha ha cười to: " Giết ngươi? Chẳng lẽ Côn Lôn phái các ngươi bắt được người tu chân đều là giết chết hay sao? Ha ha, bất quá nơi đây không an toàn, các ngươi đi theo ta...đừng có làm bậy..."

Hắn dẫn theo ba người na di qua một chỗ trong sơn cốc, nhanh chóng bố trí một trận pháp vây khốn, cười nói: " Các ngươi đàng hoàng ở chỗ này chờ đi, yên tâm...mặc kệ là mãnh thú gì, đều không tới được nơi này."

Nói xong lại bỏ thêm một thủ ấn cấm chế, trên mặt đất dâng lên một tia ti sương trắng, rất nhanh cả sơn cốc đã che kín mây mù màu trắng.

Tần Tiểu Thiên thuấn di trở lên trước sơn môn Côn Lôn phái, bắt đầu động thủ chữa trị mê trận.

Mê trận bị phá khai giới hạn tại một bộ phận trước sơn môn. Côn Lôn kiếm tiên uy lực bất phàm, một kiếm đã phá vỡ mê trận, chẳng qua người thao khống kiếm tiên công lực không đủ, nếu là Tần Tiểu Thiên sử dụng Côn Lôn kiếm tiên, hiệu quả có thể hoàn toàn bất đồng, bởi vì hắn có thể dùng tiên linh khí khu động kiếm tiên.

Tần Tiểu Thiên thoáng quan sát lại mê trận bị hủy, trong lòng thầm giật mình, nhìn ra được, lực lượng phá hư không nhỏ. Nếu như đem trận pháp hình dung thành một tòa kiến trúc, người hiểu được trận pháp, hẳn là sẽ dựa theo đường đi của kiến trúc mà đi lại, người hoàn toàn không hiểu, mới có thể phá vỡ vách tường, mạnh mẽ xuyên qua.

Hắn bố trí trận pháp này tương đối ngang hàng với kiến trúc bằng sắt thép, người bình thường cho dù dùng trùy sắt búa lớn cũng khó phá vỡ thông qua, nhưng dùng đại pháo thì có thể. Côn Lôn kiếm tiên tựa như một môn đại pháo, đem mê trận oanh tạc thành một lỗ hổng.

Tu bổ trận pháp rất đơn giản, chỉ cần thay đổi một chút ngọc phù thì một lần nữa khởi động cấm chế. Đợi cho người Côn Lôn phái phát hiện lao ra thì Tần Tiểu Thiên đã tu bổ xong, hắn ha ha cười to nói: " Giao ra Dư Nhất! Ha ha!"

Một người tu chân kiềm chế không được, mạnh mẽ nhảy vào mê trận, mặt khác một người tu chân cũng muốn theo vèo, bị hai người tu chân kéo lại.

Tần Tiểu Thiên vui mừng vô cùng, không nghĩ tới lại đưa lên cửa thêm một con tin. Vừa nhìn thấy rõ người này, lại càng mừng rỡ, nguyên lai là Tất Vũ Hầu.

Ở trong mê trận muốn bắt Tất Vũ Hầu cũng không dễ dàng, tu vi Hợp Thể trung kỳ tương đối khó đối phó, phải nhớ nếu muốn thuận lợi nắm bắt được hắn thì phải phối hợp với vây sát trận.

Tần Tiểu Thiên vẫn đang dùng hết biện pháp, trước tiên truyền Tất Vũ Hầu đến vây sát trận, sau đó lại chậm rãi tiêu khiển hắn.

Tất Vũ Hầu rất nhanh hao đi phần lớn chân nguyên lực, dưới sự làm phiền không ngừng của Tần Tiểu Thiên, rốt cuộc cũng bị cấm chế trói buộc, trở thành tù binh.

Bắt được ca ca của Tất Vũ Không, Tần Tiểu Thiên rất vui vẻ, trên tay đã có bốn con tin, Côn Lôn phái hẳn nhiên không dám làm bậy.

Chỉ cần có thể đổi lại Tập Bắc Phong, hắn cũng không định dây dưa với Côn Lôn phái, Tập Bắc Phong nếu muốn báo thù, đợi hai mươi năm sau thì tự hắn có thể giải quyết.

Còn về phần Dư Nhất, hắn cũng sẽ không buông tha, Hầu tử Trương Hậu chết trong tay hắn, cừu này không thể không báo.

Lại lần nữa trở lại trước sơn môn, Tần Tiểu Thiên phát hiện trong ngoài sơn môn đều có người, nhưng cách một mê trận, không ai dám xông trận lung tung.

Côn Lôn phái có pháp quyết thông thoại đặc thù, trong ngoài nói chuyện không bị ảnh hưởng, chưởng môn nhân Doanh Vu lại yêu cầu đàm phán với Tần Tiểu Thiên.

Bên ngoài tổng cộng có sáu người, đều là người tu chân đến bái phỏng Côn Lôn phái, kiến thức bọn họ coi như không tệ, nhìn ra trước sơn môn có đại trận ngăn trở, chẳng qua là không biết đây là trận pháp do cừu gia dùng để vây khốn Côn Lôn phái.

Lần này Doanh Vu dẫn theo hai người tu chân đi ra, hắn nói: " Tần đạo hữu, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"

Trong lòng Tần Tiểu Thiên buồn cười, đầu óc người này chẳng lẽ tu đến hư hỏng rồi?

Hắn nói: " Giao tiểu đệ ta ra! Giao Dư Nhất! Kỳ quái, đánh lâu như vậy...ngươi còn không biết ta tới làm gì?"

Doanh Vu có chút đỏ mặt, trầm giọng nói: " Ngươi bắt người của chúng ta...thỉnh thả bọn họ."

Tần Tiểu Thiên ha ha cười to, nói: " Đương nhiên sẽ thả, ha ha, nhưng...các ngươi trước tiên thả tiểu đệ ta ra, giao ra Dư Nhất...ta để lại người của các ngươi, trong lúc này...tốt nhất các ngươi nên an phận một chút, nếu không đừng trách ta không khách khí." Hắn đã nắm chắt cứu ra Tập Bắc Phong, trừ phi Côn Lôn phái không muốn cứu về bốn đại cao thủ kia.

Doanh Vu sắc mặt xanh trắng không chừng, biết lần này Côn Lôn phái phải chấp nhận nếm khổ rồi, nghiến răng nói: " Dư Nhất không thể giao cho ngươi...hài tử kia, ta sẽ phái người đưa tới!"

Tần Tiểu Thiên trầm ngâm chỉ chốc lát, hắn nóng lòng cứu về Tập Bắc Phong, con ngươi vừa chuyển, hắc hắc cười nói: " Trước hết phải cho ta thấy người..." Nói xong liền biến mất tại chỗ.

Hắn cũng không muốn cùng Doanh Vu tiếp tục đàm phán, chỉ cần bảo trì áp lực thích hợp là được: " Người tu chân bên ngoài là khách nhân của Côn Lôn phái? Ha ha...vậy cũng chính là khách nhân của ta."

Sắc mặt Doanh Vu nhất thời đại biến, nếu như Tần Tiểu Thiên bắt được khách nhân của Côn Lôn phái, coi như Côn Lôn phái sẽ thật sự là mất hết mặt mũi. Doanh Vu hét lớn: " Ngươi không thể đắc tội khách nhân của chúng ta! Nếu không...nếu không..."

Hắn cũng không biết dùng thứ gì uy hiếp đối thủ, trơ mắt nhìn đối thủ biến mất trong không trung, ngay cả đuổi theo cũng không được, trong lòng uất ức cực kỳ, hung hăng mắng: " Đáng chết! Chúng ta trở về!"

Trong lòng hận cực Dư Nhất, đã cấp cho môn phái chọc phải một cao thủ khó chơi cực kỳ như thế.

Một tu chân môn phái thường thường có rất nhiều thanh quy giới luật, còn có rất nhiều quy tắc ngầm, không phải muốn làm gì thì làm. Nhất là đối với cao thủ không hiểu rõ chi tiết, càng không thể tùy tiện trêu chọc, không cẩn thận có thể đưa tới đại họa diệt môn. Mặc dù Doanh Vu không chịu giao ra Dư Nhất, nhưng không có nghĩa là không trừng phạt hắn.

Tần Tiểu Thiên đi tới bên ngoài, ánh mắt đảo qua sáu người, không khỏi kinh ngạc nói: " Ngươi...sao ngươi lại tới đây?"

Bình Luận (0)
Comment