Kỷ Thiếu Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi

Chương 128


Buổi sáng Trì Tuyết có ghé sang bệnh viện thăm Quế Chi.

Vừa vào trong phòng, đã thấy đồ ngọt bên cạnh Quế Chi la liệt từ đầu đến tận bàn, còn cô bạn thì đang nằm trên giường xem một bộ phim tình cảm đang nổi hiện giờ.

Quế Chi sau đợt tai nạn vẫn còn di chứng, nên hầu như không nhớ được gì cả, chỉ là trái với những người mất trí nhớ sẽ đau đớn dằn vặt cố gắng tìm lại trí nhớ của mình, Quế Chi lại không.

Quế Chi mỗi lần thấy Trì Tuyết, đều nói với cô.
“Thấy cậu đến tớ mừng quá, ngày ngày ở cạnh cái chú mặt lạnh kia tớ chịu hết nổi rồi.

Cậu chăm đến nhiều vào nhé, đừng bỏ tớ một mình".
“.

” Trì Tuyết nhớ đến Minh, đúng là anh ít nói cười thật, nhưng ở bên Quế Chi nào có như thế, chẳng biết sao Quế Chi lại kì thị người ta như vậy.

Nếu là trước đây, có khi Quế Chi đã mừng muốn chết rồi, vậy mà bây giờ chỉ muốn trốn khỏi anh Minh.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, khi cô vừa vào đã thấy Quế Chi nhảy dựng lên tới lao đến kéo Trì Tuyết ngồi xuống.

Trì Tuyết liếc thấy Minh ngồi ở một góc đang gõ lạch cạch trên laptop riêng.

Trì Tuyết cảm thấy khắp người Quế Chi đều hiện ra tớ không thoải mái, làm ơn hãy đưa tớ ra khỏi đây thì đành nắm tay cô ra ngoài sưởi nắng.

Minh nhìn theo bóng dáng Quế Chi rời đi rồi, mới ngừng tay lại thở dài không thôi.
Trước đây Quế Chi lúc nào cũng bên cạnh anh, Minh cứ nghĩ Quế Chi thương mình thật.

Bây giờ Quế Chi không còn chút kí ức nào với anh, Minh mới thắc mắc Quế Chi thích mình ở điểm nào...
Mua đồ ăn vặt cho cô, mới hay Quế Chi thích đồ ngọt.

Làm đồ ăn cho cô, mới hay Quế Chi không muốn ăn sườn xào nữa.

Vậy mà trước kia lúc nào cũng nài nỉ anh làm cho được.

Càng tiếp xúc với cô, anh mới hay mình chẳng hiểu gì cô cả.


Ngoài gương mặt nọ vẫn là Quế Chi, Minh chỉ cảm thấy Quế Chi là một người xa lạ.

Điều này khiến anh không tài nào chấp nhận nổi...
Quế Chi vừa ra khỏi phòng đã thở phào, Trì Tuyết nhìn cô mỉm cười: "Sao vậy? Cậu sợ anh ấy à?"
Quế Chi thấy Trì Tuyết, nhìn trước nhìn sau mới hỏi: “Cậu nói với tớ, chú ấy là chú của tớ thật đấy à?"
Trì Tuyết gật đầu, chú cháu hơn hai mấy năm rồi còn gì.

Quế Chi nghe xong ỉu xìu, Trì Tuyết nhìn mà không hiểu đầu đuôi sao cả.
"Sao vậy?"
Quế Chi nhìn Trì Tuyết, đấu tranh tư tưởng một hồi mới quyết định nói cho Trì Tuyết.
"Tớ thấy chú ấy nhìn tớ cứ thế nào ấy..."
Quế Chi rùng mình một cái, Trì Tuyết nghe vậy hơi ngớ người.
"Thế nào là thế nào?"
Quế Chi nhìn Trì Tuyết, thở dài thườn thượt.
"Thôi bỏ đi, có nói cậu cũng không hiểu..."
“Cậu không nói làm sao tớ hiểu?"
Quế Chi sầu mi khổ não, cô ngồi nhìn Trì Tuyết một hồi lâu, mới bắt đầu nói.
“Tớ...!trước kia chú ấy vẫn thường thế này với tớ à?"
Trì Tuyết ngơ ngác.
“Thế này là thế nào?"
Quế Chi len lén nhìn vào bên trong, xác định không có ai mới hít sâu gian nan lắm.

Cô gật đầu với Trì Tuyết.
“Tớ nói chuyện này, cậu đừng nói với ai nhé".
Trì Tuyết gật đầu, đã nghe Quế Chi thì thầm bên tai.
"Chú ấy nắm tay tớ..."
"Nắm tay thì có sao đâu?" Ngày trước Quế Chi hôn mê, một đêm anh ấy còn ở suốt trong phòng nắm tay kể chuyện chúc bé ngủ ngon cũng có làm sao đâu.
“Chú ấy còn ôm tớ, cái kiểu ôm sau lưng, ôm lên đùi, ôm eo các thứ ấy”.
Trì Tuyết ngờ ngợ, không phải chứ, anh Minh manh động đến thế cơ à? Cô nhìn vào ánh mắt của Quế Chi đang nhìn mình vô tội, vỗ vai.
“Không sao đâu, trước kia hai người thân thiết vậy đó."
Trì Tuyết chấp tay cầu nguyện, hy vọng Quế Chi có nhớ lại cũng đừng lôi mình ra xử đẹp.

Trì Tuyết nước mắt đầm đìa, cố gắng vớt vát lại hình tượng anh Minh trong lòng Quế Chi, đã thấy Quế Chi hơi nhướn mày nghi ngờ.
“Thân lắm à?"

Trì Tuyết gật đầu, Quế Chi lâm vào trầm tư, bấy giờ mới hít sâu nói tiếp với Trì Tuyết.
"Tớ có ngon không?"
“Cái gì ngon?"
Trì Tuyết buộc miệng hỏi lại.
“Tớ thấy chú ấy cứ như muốn ăn tớ đến nơi..."
Quế Chi nuốt nước miếng một hồi, nghĩ đến việc một ngày đối diện với ánh mắt muốn ăn thịt người của chú ấy, Quế Chi cảm thấy không an ổn chút nào.
Trì Tuyết gật đầu.
"Không đâu, anh ấy không ăn thịt người, cậu sợ gì chứ".
Quế Chi âm thầm gật đầu, Trì Tuyết cứ tưởng thế là hết rồi, vậy mà còn nghe Quế Chi nói thêm một câu nữa.
"Tối hôm kia chú ấy ôm tớ ngủ."
Trì Tuyết suýt thì sặc nước, rốt cuộc anh Minh còn làm gì cậu nữa, cậu không thể nói một lần hay sao? Trì Tuyết nhìn chăm chăm Quế Chi, đã thấy hai má cô ửng hồng.
"Trì Tuyết, chú ta còn hôn tớ..."
Trì Tuyết muốn chắp tay lạy tên kia luôn rồi.

Vỗ vỗ vai Quế Chi, quyết định lừa người lừa cho trót, cô dối lòng nói với Quế Chi.
“Hai người từ nhỏ đã vậy rồi, thật đấy..."
Quế Chi ngờ ngợ, nhưng nghe Trì Tuyết nói vậy cũng thôi.

Cô vò đầu bứt tai một đỗi, sau đó mới nắm tay Trì Tuyết.
“Mai cậu tới sớm hơn nhé, cứu tớ khỏi nơi đau thương này với..."
“.” Trì Tuyết đành gật đầu hứa hẹn trong ánh mắt tha thiết của Quế Chi, đến khi ra về rồi vẫn thấy Quế Chi nhìn theo cô như con mong mẹ tới đón mỗi lần đi nhà trẻ, đến khi nhìn thoáng sang anh Minh, chỉ thấy anh ấy nhìn về phía mình, ánh mắt không mấy vui vẻ.

Trì Tuyết rùng mình một cái, thầm niệm kinh, mình không biết gì hết, mình không biết gì hết.

Rồi rời khỏi bệnh viện đi về nhà.
Trên đường về, Trì Tuyết cứ có cảm giác có người đi theo mình, cảm giác ấy càng lúc càng rõ ràng khi vừa rẽ vào góc khuất.

Trì Tuyết lướt nhìn về phía sau vẫn không thấy ai, không tự chủ đi nhanh hơn.

Trì Tuyết vội vội vàng vàng, cảm giác sợ hãi bủa vây trong tâm trí cô, tiếng giày lộc cộc sau lưng càng lúc càng dồn dập, Trì Tuyết cuối cùng đành nhấc chân lên chạy.
“Trì Tuyết!"
Giọng nói quen thuộc vang lên, Trì Tuyết quay phắt lại, đã bị người phía sau nắm chặt tay.


Trì Tuyết đờ người, thở dài.
"Buông ra."
“Trì Tuyết! Thấy anh sao lại chạy?"
Trì Tuyết vừa định nói, đã thấy mặt mũi người đối diện bầm dập không còn gì.

Mấy vết xanh tím lan từ má lên tận mắt, Trì Tuyết nhíu mày, thoáng thấy môi anh ta rách cả da.
“Anh làm sao vậy?”
Trì Tuyết chỉ thuận tiện hỏi mà thôi, nhưng Hoài Khanh lại vin vào cái cớ đấy, giọng nói hơi nhẹ đi, bàn tay siết chặt cô hơn chút.
“Thằng đó cho người đánh anh”.
“...! ” Trì Tuyết nhìn Hoài Khanh, Hoài Khanh khi này chẳng giống trong trí nhớ của cô tẹo nào, mặt mũi xanh xao, mặt mày hốc hác.
Đây là Hoài Khanh.

Nhưng không còn là Hoài Khanh thành công rực rỡ nữa.

Trong ánh mắt anh ta lúc này chỉ có mệt mỏi u ám mà thôi.

Hoài Khanh đọc được tin báo.

Đầu tiên, Hoài Khanh thấy báo liền cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó biến thành hiểu ra, bảo sao, Eudora cứ xen vào công việc của anh, ép anh đủ bề, nhưng vẫn không làm anh sụp hẳn.
Eudora, nhất là tên Kỷ Nhiên đó, muốn xem anh giãy giụa.

Anh ta trước giờ sống trong nhung lụa, nào biết cái thảm của tầng lớp thấp.

Vậy mà gần đây, khi công ty xảy ra vấn đề, một mình anh ta đối diện với những đối tác, những cổ đông, áp lực lương bổng cho nhân viên, ép anh ta sắp phát điên rồi.
Những đối tác cũ tránh anh ta như tránh tà, lần đầu tiên trong túi anh ta chỉ còn vài đồng lẻ, mua bánh mì uống nước, vay mượn chạy tiền khắp nơi, không một ai đồng ý cho anh ta mượn tiền.
Cổ đông trong công ty bán tháo cổ phiếu, chưa bao giờ Hoài Khanh thấy mình đứng bên bờ vực phá sản như lúc này.

Mà tất cả, cũng chỉ vì một người phụ nữ.

Hoài Khanh vừa lái xe ra ngoài, vô tình bắt gặp được Trì Tuyết.

Anh ta nhìn thấy Trì Tuyết, lại nhớ đến sự áp bức vô tình của Kỷ Nhiên mấy tháng qua, trong lòng chỉ có nỗi hận mơ hồ.

Hoài Khanh không biết mình đi theo Trì Tuyết làm gì, nhưng anh vẫn cứ lẽo đẽo theo cô như vậy.
Trì Tuyết thấy cơn giận trong mắt anh ta, rồi lại thấy anh ta nặng nề.
"Trì Tuyết, anh rất nhớ em".
Câu quen thuộc này phát ra từng nhiều người đàn ông, làm Trì Tuyết có cảm giác họ đều bị ảo tưởng đến nơi rồi.


Còn chuyện cô có tin hay không? Dĩ nhiên là không tin rồi.

Hoài Khanh mặt mũi đáng thương, giọng nói cũng quen thuộc trong trí nhớ, nhưng Trì Tuyết không sao thông cảm với anh ta được.
Lúc anh ta lên giường với em gái cô, sao không thấy nói nhớ cô? Vậy là Trì Tuyết vùng vằng, hất tay ra.
"Anh buông ra".
Hoài Khanh nhìn thấy Trì Tuyết như vậy càng điên cuồng hơn, anh ta nắm chặt tay cô, kéo cô vào lòng, thiếu điều khóc lóc kể lể.
"Trì Tuyết, mấy tháng nay anh nhớ em muốn điên rồi.

Trì Tuyết, anh xin lỗi, cho anh một cơ hội được không?"
“Anh buông ra, anh điên rồi à?"
“Đúng, tôi điên rồi.

Trì Tuyết, em quen tôi lâu như vậy, không lẽ không biết tính cách của tôi? Em đứng yên cho tôi!"
Hoài Khanh cưỡng ép Trì Tuyết vào tường, Trì Tuyết giãy mãi không được, tuyệt vọng hét lên.
“Hoài Khanh, anh buông ra không thì bảo!!!”
“Buông cô ấy ra."
Giọng nói Herry vang lên ngay bên cạnh, Trì Tuyết chưa kịp định thần đã bị kéo sau lưng, sau đó là giọng nói oai oái của Hoài Khanh.

Cô sợ hết hồn, bấy giờ mới chú ý đến Hoài Khanh lăn lộn trên mặt đất.
Herry vừa định đến nhà Trì Tuyết, đã thấy Hoài Khanh ôm cô, anh chưa kịp nghĩ đã chạy đến đẩy Hoài Khanh ra, lúc này đang đạp túi bụi Hoài Khanh.

Trì Tuyết nhìn thấy Herry đánh ác như vậy, mới lên tiếng khuyên ngăn.
“Được rồi, Herry, kệ anh ta đi.

Anh đánh nữa anh ta nhập viện mất".
Herry nhìn lại Trì Tuyết, rồi cũng dừng chân.

Anh hất cằm với Hoài Khanh đang nằm im thin thít trên đất.
"Sau này mày đừng tìm cô ấy nữa".
Herry quay người, kéo tay Trì Tuyết rời khỏi đó.

Hoài Khanh bấy giờ mới mở mắt nhìn theo dáng vẻ hai người đi xa.

Herry và Trì Tuyết đi rất nhanh, không ngờ rằng còn một người khác đang đứng cạnh bờ tường.
Anh tựa tường, nhìn Hoài Khanh trên mặt đất, bên cạnh là một gã cao to.
Không biết họ đứng bao lâu rồi, đến lúc này anh mới dặn gã bên cạnh.
"Kéo đi".
Gã gật đầu vâng dạ, kéo lê Hoài Khanh rời khỏi tầm mắt anh..

Bình Luận (0)
Comment