Kỷ Thiếu Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi

Chương 201


Thời gian thấm thoát trôi qua, năm năm trước rất nhiều rời đi, năm năm sau có rất nhiều tình cảm đã khác trước.

Chỉ có Layla, chẳng biết bao giờ mình mới thoát khỏi được vòng luẩn quẩn này.
Đẩy xe lăn lên trước, nhìn chân đã khôi phục gần như hoàn hảo của mình, Layla lại băn khoăn.
Kể từ khi cô tỉnh dậy sau lần đỡ viên đạn thay Quế Chi, Hải Đăng luôn kề cận bên cô.

Layla chưa từng thấy anh dịu dàng với mình như vậy, như thể cô muốn gì, anh sẽ hái cả trăng sao xuống cho cô.
Cô theo anh từ nhỏ, mạng của cô là được anh nhặt về, những năm qua cô đuổi anh chạy.

Vậy mà chỉ cần hy sinh một đôi chân, Hải Đăng đã ở cạnh cô, không xa không rời.

Chân cô ngày càng tốt lên, cảm giác ngày càng rõ rệt, Layla lại càng không dám nói với anh, mình đã khỏi rồi.
Hải Đăng vừa tắm xong, đã thấy Layla nhìn lên tủ cao, suy nghĩ như bay đi đâu.

Năm năm trước, khi cô tỉnh dậy, chân không lành..

Bác sĩ nói, từ nay về sau có thể trở thành người tàn tật.

Hải Đăng cứ tưởng trời sập đến nơi.
Layla ưa chạy bộ, thích chạy việt dã.

Cô thích dùng chân quặp cho anh ngã rồi đè lên âu yếm.

Được thôi, nếu đang khỏe mạnh an nhiên thành một người tàn phế, dù là ai cũng không chấp nhận được.

Khi ấy Layla không khóc, Hải Đăng chỉ biết ngồi cạnh cô.
"Anh sẽ là đôi chân cho em.

Em muốn đi đâu, anh đưa em đi".
Layla khi ấy suýt thì bật khóc, cuối cùng vẫn cắn răng, Trong đêm tối, cô nằm trên giường, chân không còn chút cảm giác nào, Hải Đăng chỉ biết nắm tay cô.
"Đừng buồn, sau này anh sẽ bên em".
Một câu hứa như vậy, lẳng lặng năm năm.
Mỗi khi cô ngồi trên xe lăn, không lấy được đồ ở cao, đều tỏ ra đăm chiêu thế này.

Hải Đăng đau lòng, đi sang lấy đồ cho cô.

Ánh mắt nhẹ thấm vào lòng cô.


“Hôm nay còn đau không?".
Layla lắc đầu.

Chân cô bất tiện, đi đâu đều là anh đưa đi.

Lâu như vậy, Layla càng ngày càng dựa dẫm anh...!Chỉ là, nếu một ngày nào đó anh biết mình đã khỏi bệnh, anh sẽ rời đi...!Bên cạnh Quế Chi.
Layla áy náy, cô biết mình không nên thế này, nhưng ngoài cách này ra, Layla không biết làm thế nào Hải Đăng mới nhìn mình một cái.

À thì ra ai khi yêu cũng chạy vào luẩn quẩn này không có cách nào ra khỏi được.Cô chớp mắt, nhìn anh.
“Không đau nữa...!Anh đừng lo".
"Đau thì bảo anh, đừng chịu đựng một mình".
Layla gật đầu, Hải Đăng đã cúi người bế bổng cô lên.

Layla theo thói quen dụi vào lòng anh, vòng tay sang cổ của anh.

Mắt nhắm nghiền.
Hải Đăng, anh càng dịu dàng, em càng sa đọa...
Đến khi cô mở mắt ra, đã nằm trên giường êm.

Hải Đăng đắp chăn cho cô, sau đó tắt đèn ngủ.

“Em ngủ đi".
Layla níu áo anh, Hải Đăng hơi ngây người, rồi gạt tay cô ra.

“Ngủ đi, ngày mai còn phải đi vật lí trị liệu".
Vậy là Layla buông ra, nhìn theo bóng lưng Hải Đăng lững thững ra ngoài, Đây mới là nguyên do cô lo lắng, Hải Đăng ở cạnh cô ròng rã năm năm, ngọt ngào có, chiều chuộng có...!nhưng chưa bao giờ hôn cô một cái.

Có người đàn ông nào có tình cảm với phụ nữ, mà ăn chay thế không?
Tất nhiên là không...!Layla hơi bóp chân mình, xoay người lại cửa, cố gắng ngủ thiếp đi.

Cô không biết rằng, Hải Đăng vừa ra ngoài đóng cửa, đã ỉu xìu ngồi xuống.

Chân Layla một ngày chưa khỏi, anh không muốn dùng tình cảm gây áp lực cho cô.

Trời mới biết, cô trước khi ngủ ngọt ngào ra sao.
Hải Đăng vậy mà nghĩ, có lẽ môi cô rất mềm.

Anh xoa cằm, nhìn lại cánh cửa khép kín đằng sau, đến phòng mình tắm nước lạnh.
Điện thoại rung bên ngoài đến lần thứ ba, Hải Đăng mới quấn khăn tắm đi ra ngoài.

Anh liếc nhìn cái tên, sau đó bắt máy.
“Tôi đây."
Bên kia đầu dây đáp lại rất nhanh.

“Hải Đăng, tôi đây."
"Tôi biết là cậu, có gì thì nói đi".
“Vụ hàng bên mua đổi ý, muốn mua của bên Red".
"Không phải đã bàn xong rồi sao? Sao giờ lại đổi ý?"
Hải Đăng nghe xong hơi bực bội, anh đã biết gã Đạt là người khó nhằn, lúc trước bàn xong đã chấp nhận mua hàng bên anh, bây giờ lại đổi ý.
“Họ chê hàng của chúng ta không tốt bằng phía Red"
Hải Đăng nhìn về căn phòng khép cửa.

Lòng bồn chồn không yên.
“Tôi sẽ cố gắng”
Anh hiểu Hải Đăng chần chờ là vì sao, không khuyên bảo gì nữa.

Cả hai cùng tắt máy, Hải Đăng mới biết vì sao mình không muốn quay về.

Nếu anh về, còn Layla thì sao.

Hải Đăng quyết định không nói gì với Layla, mỗi ngày đều cùng cô ngắm hoa thưởng nguyệt, vui đủ gió trăng.

Đến ngày thứ sáu, Kỷ Nhiên lại gọi anh.

Layla nhìn sang Hải Đăng, anh nhìn cô, xoa đầu.

"Chờ chút, anh tiếp điện thoại của Nhiên”.
Layla không nói gì, che đi cảm xúc trong đáy mắt.

Hải Đăng vừa bắt, giọng anh đổi khác.

"Toàn bộ hàng anh gửi mất rồi”.

Hải Đăng kinh ngạc, "Cái gì cơ?" Hải Đăng vội bật dậy, chưa suy nghĩ đã nói ngay.

"Ngày mai tôi về nước, cậu gọi cho Bách đi."
Kỷ Nhiên đồng ý, dập máy ngay.

Đến khi Hải Đăng quay lại căn phòng, tay đưa lên nắm chốt cửa, đột nhiên khựng lại.

Anh nên nói thế nào với Layla?
Layla không muốn về nước, anh liền ở đây với cô năm năm.
Bây giờ anh phải đi một thời gian, cô không tiện đi đứng...!trong thời gian này ai là người chăm sóc cô? Là ai, thì Hải Đăng vẫn không khỏi lo lắng.

Hải Đăng vừa vào, Layla đã lên tiếng, "Anh muốn về nước à?”
Hải Đăng không sao nói ở được, vì ánh mắt của cô lo âu như vậy, rõ ràng là thế, chẳng giống cô gái mạnh mẽ trước đây anh quen.

Hải Đăng hơi tái mặt, đến cạnh Layla.
"Đến giờ ngủ rồi, anh bế em".
Anh luôn tay, đỡ cô lên, Layla lại ôm anh.

Hương sữa tắm hun anh, khiến trong đầu anh liên tưởng đến cảnh tượng không dành cho trẻ em.
Layla nằm xuống, Hải Đăng đã tắt đèn, ra ngoài.
Chỉ là hôm nay, Layla không ngủ được.
Cuối cùng thì Hải Đăng vẫn phải rời đi.

Năm năm trôi qua, đây là hạn cuối cùng rồi sao? Layla nhắm mắt, nhìn về phía cửa sổ, cô dần ngồi dậy.

Chân đặt xuống nệm dày, Hải Đăng sợ cô té ngã, trong phòng có một lớp thật dày...!Layla trầm xuống, đứng dậy.

Chân cô đã khỏi từ lâu, vật lí trị liệu chưa thiếu ngày nào...!Cô lừa anh như vậy, nếu Hải Đăng biết được thì sao? Layla không dám nghĩ nữa.

Lần đến cạnh cửa.
Đúng lúc này, cửa mở ra.
Hải Đăng về phòng cũng thao thức không ngủ được, anh đột nhiên muốn gặp Layla.

Nói với cô, cô có muốn về cùng anh không? Nhưng anh thấy gì đây?
Layla đứng thẳng tắp, chân đã khỏi từ lâu...!Anh lắp bắp không thành lời, "Chân em...!Layla.

Em lừa anh!"
Layla sững người nhìn anh, ánh mắt không trốn được.

Hải Đăng cảm thấy mình bị phản bội, suốt năm năm qua, anh lo lắng đau đớn...!có khi còn ước người tàn tật là anh.

Vậy mà giờ, cô đứng thẳng lưng, đứng trước mặt anh như không có chuyện gì.


Vậy là sao?
"Layla, em khỏi từ bao giờ? Tại sao không nói cho anh?"
Layla không đáp, ánh mắt nhìn anh chỉ có bình thản, cô biết sớm muộn anh biết chuyện rồi sẽ như thế này mà...!Hải Đăng nắm chặt tay.
“Sao em không nói gì? Trả lời đi, Layla.

Em cảm thấy đùa anh như một thằng hề như vậy vui làm phải không?"
Không hề.
Layla che khuất cảm xúc trong lòng, bước từng bước một về phía anh.

"Đúng vậy, em đã khỏi lâu rồi".
Hải Đăng không nói nên lời, tức giận tràn ra như sông ập bờ đê.

Anh ghì chặt vai cô, lay lay.

"Tại sao lừa anh, tại sao?"
Mỗi đêm cô không ngủ được, Hải Đăng cũng sẽ không ngủ.

Mỗi khi cô đau đớn, anh sẽ ngồi bóp chân cho cô một đêm.

Khi cô hâm mộ nhìn người khác chạy nhảy tung tăng, anh suýt thì bẻ gãy chân họ.
Cuối cùng, cô nói, lừa anh thôi.
Layla không nói tiếng nào, Hải Đăng buông cô ra.

Layla chỉ lặng yên, lòng kiêu hãnh của cô không cho phép cô nói ra, cô dùng cách này, chỉ để níu chân anh.

Cô yêu đương đến hèn mọn như vậy, mặt trái này cô không muốn tỏ bày cùng anh.
Layla nhìn Hải Đăng, môi mấp máy thành lời.

“Nếu biết trước thế này, anh sẽ tìm Arian phải không?”
Quế Chi - bây giờ là Arian đã là chuyện quá khứ, Hải Đăng hơi nhướn mày, không rõ chuyện hai người thì liên quan quái gì đến Quế Chi.

Chỉ là anh chần chờ một giây, lại đánh vào lòng cô một cơn bão lớn.
Layla cười nhạt, ra ở cạnh cô lâu như vậy, người anh mong nhớ vẫn là Quế Chi.
Layla không ghen tuông với Quế Chi, cô đứng thẳng người, lướt qua anh đi ra khỏi phòng.

Hải Đăng quay đầu, đã chẳng thấy bóng dáng Layla đâu nữa.
Hải Đăng chưa kịp chạy ra, đã thấy điện thoại đổ chuông.

Hoàng Bách nói rất vội.
“Hải Đăng, Kỷ Nhiên đang ở bên đó, con cậu ta bị bắt, cậu đem người tới đường Melbouli đi."
Hải Đăng đại khái là không ngờ, sao tự nhiên Kỷ Nhiên có con rồi?.

Bình Luận (0)
Comment