Kỷ Thiếu Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi

Chương 224


Trì Tuyết ngày càng thân thiết với Hạ An hơn, sau khi biết được Hạ An là con gái thất lạc của ông Nguyên, còn được thừa kế gần hết di sản của ông, July ngu luôn.
Suốt ngày mồm năm miệng mười đòi Hạ An bao nuôi.

Trì Tuyết gọi Hạ An về ở chung, Hạ An cầu mà không được, xách luôn và li quyết
định bồi dưỡng tình cảm với chị mình.

Năm tháng yên tĩnh trôi, Kỷ Nhiên chưa đón Trường An và Thiên Ân về, lấy cớ sang nhà Trì Tuyết mỗi đêm.

Ban đầu Trì Tuyết không chào đón, bây giờ chuyển sang mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.

Chính mắt cô nhìn thấy những thứ trong biệt thự của cô có thêm một phần đồ của Kỷ Nhiên, không rõ trong lòng có cảm giác gì.

Nào là bàn chải đánh răng trong phòng tắm, hay mấy chai dầu gội nam lúc nào cũng đầy đủ.

Thậm chí còn quần áo của anh tiện tay để hộ ở nhà cô, tất cả đều thông báo cho cô, là anh đã đến.

Anh muốn xông vào cuộc sống của cô một lần nữa, như cách anh làm năm năm trước vậy.
Trường An rất ngoan ngoãn, gần đây khi nào cũng tìm cách nũng nịu cả hai ra ngoài cùng nhau.

Người lớn giận đấy, nhưng con trẻ vô tội.

Vậy là Trì Tuyết đành hầu hai đứa bé một tuần hai lần ra ngoài.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, cô vừa ra ngoài cùng Kỷ Nhiên và con, vừa vào nhà Hạ An đã thở dài.

"Chị, sao chị không về nhà với anh rể cho rồi.

Hai người không nghĩ cho nhau thì cũng nghĩ cho Trường An với Thiên Ân, hoặc em chứ.

Nói ly thân mà còn ngọt ngào hơn thuở mới cưới, làm sao em chịu nổi."
Trì Tuyết nhìn Hạ An một lúc, “Bây giờ muốn đuổi chị luôn rồi sao?"

Hạ An giơ tay lên cao, "không có, thật sự không có.

Em chỉ quan tâm đến hạnh phúc nửa đời sau của chị thôi".
Kỷ Nhiên nhìn Hạ An, khóe môi hơi cong lên.

Với anh, ai tác hợp anh và Trì Tuyết, người đó đều là người tốt cả.

Hạ An nháy mắt với Trì Tuyết, “Em vào ăn cơm, chị cứ từ từ suy nghĩ đi."
Trường An nghe vậy cũng lắc lắc đầu.

"Mami, Trường An sắp phải thi dương cầm phải về nhà tập.

Hay mẹ về ở cùng Trường An nhé”.
Thiên Ân khi nào không bồi vào thì khi nào, "Mami, ở nhà rộng lắm, mẹ giận papa thì đừng chơi với papa, không có mẹ con ngủ không được".
Trì Tuyết thật sự hết cách với hai đứa, nhưng cô vẫn không nói gì.

Kéo cả hai vào trong phòng tắm, "Vào đây tắm rửa đi."
Kỷ Nhiên nhìn theo bóng lưng cả ba, dịu dàng như nước.

Anh biết, cô vẫn chưa tha thứ cho anh, nhưng ngày dài tháng rộng, rồi sẽ có lúc tương phùng.

Anh thở ra, nói với Trì Tuyết.

"Anh về trước, không làm phiền mẹ con em nữa".
Trì Tuyết không nói gì, anh đã rời đi.

Thiên Ân và Trường An đang tắm, hai bé nhất quyết không cho cô động tay, vậy là Trì Tuyết đành tùy con, ra ngoài nhìn theo bóng lưng Kỷ Nhiên.
Bóng lưng vẫn vững vàng vững chãi là vậy, những ngày qua anh cố gắng hàn gắn, cô đều hiểu cả.

Chỉ là khi nhắm mắt ngủ mơ, nhớ lại những ngày ấy, cùng với vết thương tự tay mình gây ra cho anh, Trì Tuyết lại không sao thuyết phục bước về phía anh.
Kỷ Nhiên không biết, cô không phải không tha thứ cho anh, là cô không tha thứ cho bản thân mình.
Ngoài cửa có chuông báo người đến, Trì Tuyết đang dở tay với hai đứa, nói với ra

ngoài.

"Hạ An, em ra mở cửa hộ chị đi".
Hạ An thò đầu trong bếp, vội chạy ra ngoài mở cửa.

Cô vừa thấy người đằng sau cửa, mặt ngu luôn.

Ai nói cho cô biết, sao con người này lại ở đây? Người đến không ai khác, chồng suýt cưới của cô, người đã bên cô năm năm ấy - Herry Nguyễn.
Herry Nguyễn nhìn thấy Hạ An, trong chớp mắt đã nhận ra cô.

Anh không biết tại sao mình phân biệt được Hạ An và Trì Tuyết, dù họ giống nhau như hai giọt nước.
Anh cười tươi như hoa, Hạ An nhìn mà khó chịu.
Trong lòng Hạ An, Herry luôn nghĩ mình là chị mình nên mới cóp nhặt được yêu thương anh mấy năm, cô trong lòng khi nào cũng nghĩ Herry chẳng qua là nhớ nhung chị mà thôi.

Hôm nay anh đến đây, chắc đã hay tin chị về.

Cô bối rối, trong phút chốc không nói được gì.

Chợt nhớ đến Kỷ Nhiên, anh yêu chị như vậy, mấy tháng nay cô ăn cơm chó đến nghiện, còn Herry, đâu ai yêu mãi một người.
Có lẽ chỉ là một thời bồng bột, cái gì cũng sẽ sớm hợp sớm tan.
Hạ An nghĩ vậy, nhưng Herry thì không.

Từ sau khi Hạ An rời đi, Herry Nguyễn cuối cùng cũng biết mình thương ai yêu ai.
Hôm nay anh đến, đúng là muốn gặp Trì Tuyết, nhưng phần khác, là dò la Hạ An.

Anh ở cạnh Hạ An năm năm, chưa từng ở nhiều cùng Trì Tuyết, mọi thời quen đều
theo sở thích nhỏ giọt của Trì Tuyết, rồi dần thành Hạ An lúc nào không hay.

Cô thích mơ cay, cô thích xoài dầm, cô thích cháo ngọt, cô thích ăn thịt.


Tất cả những chuyện này, anh đều ghi nhớ, rồi hành hạ anh mỗi đêm không có cô kề bên.
Một người đứng trên đỉnh cao danh vọng như anh, cuối cùng cũng biết thế nào là cầu mà không được, rõ ràng yêu thích mà không có người ấy kề bên là cảm giác thế nào.

Bởi vậy Herry mới đến đây.
Herry trăm đắng ngàn cay dò la tin tức của cả hai, nhưng trước đây anh có ý với Trì Tuyết, Kỷ Nhiên nào để cho anh biết tin cô.

Mãi đến hôm nay, anh phải nói thẳng anh không có hứng thú với Trì Tuyết, chỉ muốn em cô ấy, Hạ
An.
Kỷ Nhiên mới rủ lòng xót thương mà báo cho anh Trì Tuyết ở đây.

Chỉ là, Hạ An cũng ở đây luôn?
Trì Tuyết tắm xong cho hai nhóc, để hai đứa vào phòng làm bài tập, đã thấy Herry trước cửa.

Cô vui vẻ đi sang, đã lâu không gặp anh rồi.
“Herry, lâu quá không gặp".
Herry Nguyễn nhìn thấy Trì Tuyết gật đầu.

"Chào em."
Trì Tuyết thấy Herry còn chưa cởi giày vào nhà, thầm nghĩ bụng có hai Trì Tuyết chắc anh ngạc nhiên lắm, nên đành lên tiếng giải thích.

"Đây là Hạ An, em gái thất lạc của em.

Còn đây là Herry Nguyễn, bạn chị".
"..." Hạ An biết đây là bạn chị, còn biết từng chân tơ kẽ tóc nữa kìa, là Herry Nguyễn cũng bối rối, không biết nên đưa tay vờ như không biết gì, hay nói với Trì Tuyết họ quen nhau? Bảo sao hai người giống nhau như đúc, ra là chị em song sinh...
Herry Nguyễn hồi đó cứu Hạ An về còn tưởng Trì Tuyết đả kích nên tính cách thay đổi, thì ra là hai người khác nhau.

Mà anh, yêu sâu sắc cô gái năm năm kia, không liên quan gì đến khuôn mặt cả.
Hạ An nhìn Herry, sau đó lại nhìn Trì Tuyết, cô ở cùng anh ta năm năm trời, chẳng lẽ không hiểu tính anh ta hay sao.

Bên cạnh Trì Tuyết, anh ta là người cần đề phòng nhất.

Rõ ràng đã biết chị có anh rể rồi, vậy mà lúc đó còn cứu về, còn quan tâm chăm sóc, còn nói họ là người yêu.

Nếu thật sự Trì Tuyết được anh cứu, vậy có phải là phá hoại hạnh phúc gia đình nhà người ta không? Thậm chí anh ta dịu dàng như vậy, chính cô cũng bị anh đã động.

Người có cảm nhạt nhẽo như cô cũng đem lòng yêu thương anh.


Herry nói chuyện vô cùng tự nhiên với Trì Tuyết, Hạ An cảm thấy trong lòng không mấy thoái mái, như hai người họ có một thế giới riêng mà cô không
thể xen vào vậy.

Hạ An nhìn anh, chắc bây giờ anh vui rồi, gặp lại chị cô cơ mà.

Thôi được, xem như không gặp thế là xong.

Hạ An nhìn Trì Tuyết, "Hai người nói chuyện đi, em đi nấu ăn".
Cô quay đi, bỏ quên mất bi thương trong mắt Herry.

Thì ra Hạ An xem năm năm kia chẳng là gì, Herry chợt băn khoăn, cô ấy lạnh nhạt như vậy...!liệu có tình cảm với mình hay không?
Trì Tuyết đứng ngay cạnh, nói gì anh cũng chẳng nghe.

Herry nhớ, Hạ An rất vụng, nấu ăn ngon nhưng vụng về...!không biết có làm nổ tung bếp không.

Cô thấy Herry không nghe mình nói, quơ quơ tay trước mặt anh.

"Herry".

Herry hoàn hồn, rời mắt đi.

Anh nhìn Trì Tuyết, sau đó chấp hai tay lại.

"Tuyết, tôi cần em giúp một chuyện".
Trì Tuyết nhướn mày, “Giúp gì cơ?"
Herry không giấu gì Trì Tuyết, "Thật ra, tôi đến tìm Hạ An.

Hôm nay tôi đến là vì biết Hạ An là em gái em, nên muốn nghe ngóng tin cô ấy, chẳng ngờ cô ấy lại ở đây với em”.
Trì Tuyết bất ngờ, “Anh và Hạ An quen nhau? Sao em không biết?"
"Lúc trước ở nhà em.

Anh vô tình cứu được cô ấy, nhưng cô ấy bị mất trí nhớ, anh cứ nghĩ đó là em".
Herry nói đến đây như nhớ lại chuyện vừa hôm qua thôi, thật ra ban đầu cứu cô ấy cũng vì giống Trì Tuyết, bây giờ nói với Trì Tuyết, anh cảm thấy hơi chột dạ, thấy mình không có mục đích đàng hoàng.

May mà Trì Tuyết không nghĩ thêm..

Bình Luận (0)
Comment