Kỹ Thuật Nam Khoa Nhà Nào Tốt

Chương 27



Chuyện tồi tệ nhất trong dự kiến của Minh Dục cuối cùng cũng xảy ra.

Thời điểm ăn sáng, anh với Triệu Thời Thanh không hẹn mà cùng đứng trước một món ăn ở trong nhà ăn.

Thoạt nhìn Triệu Thời Thanh có vẻ rất bất ngờ: “Tiểu Minh? Không ngờ lại có thể gặp được cậu ở đây.”
“Vậy sao?” Minh Dục ngoài cười nhưng trong không cười, đáp: “Phương Thư Giai không nói cho anh biết tôi cũng ở đây sao?”
“Tôi biết cậu ở bên này, nhưng không ngờ chúng ta lại ở cùng khách sạn.” Triệu Thời Thanh nói, “Đây đúng là duyên phận ngoài ý muốn đấy.”
Chợt một cậu sinh viên cao ráo bưng chén đĩa tới gần, cất tiếng hỏi Triệu Thời Thanh: “Thầy ơi, chúng ta ngồi ở đâu ạ?”
Minh Dục nheo mắt lại, nhạy bén đánh giá nam sinh này một hồi.

Triệu Thời Thanh không trả lời vấn đề của cậu ta, mà nói với Minh Dục: “Đây là một nghiên cứu sinh tôi đang dẫn dắt.”
Minh Dục tỏ vẻ không chút quan tâm mà gật gật đầu: “Tôi cũng không tham gia hội thảo của các anh, không cần phải giới thiệu với tôi.”
Đối mặt với sự lạnh nhạt của Minh Dục, cậu sinh viên nọ hiển nhiên có chút xấu hổ.

Nhưng Triệu Thời Thanh thì khác, gã vẫn thực ung dung, mỉm cười đáp: “Tại tôi nhìn thấy sự tò mò trong ánh mắt cậu —— Cứ coi như tôi nhìn nhầm rồi đi.

Tôi ở 1523, mấy ngày này hẳn là không có việc gì, nếu cậu có thời gian rảnh thì có thể ghé phòng tôi chơi.”
Minh Dục cười nhạt nói: “Ngại quá, lịch làm việc của tôi kín hết rồi, nên không quấy rầy anh nữa.”
Vẻ mặt anh hết sức bình tĩnh, nhưng trong lòng đã âm thầm nghiến răng nghiến lợi.

Được rồi, lại còn cùng một tầng nữa! Ông giời ơi, ông thật tuyệt!
Sau khi chào tạm biệt đối phương, Minh Dục nhanh chóng kiểm tra chương trình hội thảo.

Tính từ ngày mai thì hội thảo chỉ tổ chức có ba ngày, cho dù bọn họ có ở lại thành phố A vi vu đi chăng nữa thì cũng phải về trong tuần này.


Anh thầm hạ quyết tâm, một tuần này nhất định phải đi sớm về muộn, coi công ty như nhà ở, bóp chết những cuộc gặp gỡ tình cờ từ trong trứng nước!
Nguyện vọng của Minh Dục rất mau đã được thoả mãn.

Không lễ, không tết, không phải cuối tuần, Lý tổng đột nhiên muốn mời anh ăn cơm.

Nhưng cũng không phải chỉ mời một mình anh, mà còn gọi cả đoàn đội phía công ty Minh Dục, thậm chí là kéo thêm một đám quản lý cấp cao như Vương tổng, Lý tổng, Triệu tổng đều có mặt đông đủ.

Thế nhưng không nói rõ lý do, cũng chẳng phải trao đổi công việc, mà chỉ đơn thuần là liên hoan ăn uống một cách cực kỳ xa hoa.

Người tới đều là những người bạn có quan hệ quan hệ khá tốt với Lý Dụ Hoà, mọi người cùng nhau xưng huynh gọi đệ, vô cùng vui vẻ thuận hoà.

Theo như cách nói của Lý Dụ Hoà thì là mọi người cùng ngồi lại với nhau, thư giãn và kết bạn, chứ không có chuyện gì khác.

Một nhóm người thành đạt, bất kể già trẻ đều ngồi cạnh một cô gái xinh đẹp, ăn mặc và trang điểm lộng lẫy, ly rượu đỏ, dao nĩa bạc, khắp nơi tràn ngập hương vị sa đoạ, mục nát của chủ nghĩa tư bản.

Minh Dục đã gặp những trường hợp như vậy không ít, nhưng luôn cảm thấy lần này lại có một loại quỷ dị không nói lên lời.

Minh Dục đương nhiên không cần “tay vịn”, vậy mà nhà hàng còn chu đáo đến mức phân chia cho tất cả bọn họ.

Một người đẹp gợi cảm, đôi môi đỏ thắm ngồi bên cạnh anh, thường thường giúp anh gắp thức ăn, dịu dàng ngọt ngào, lời nói nhỏ nhẹ, cử chỉ tao nhã, có chừng mực.

Trong lúc chuyển động, da thịt trắng nõn đẫy đà của cô ả như ẩn như hiện, làm gì có thằng đàn ông độc thân nào chịu cho nổi cơ chứ.

Minh Dục vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng, nhưng người đẹp kia lại chẳng cảm thấy xấu hổ chút nào, thản nhiên đón nhận những lời trêu chọc, đùa cợt từ những người ngồi trong bàn tiệc.

Ban đầu anh còn uyển chuyển từ chối, cố gắng nói chuyện mềm mỏng hết mức có thể, song người đẹp lại không chút để tâm đến dáng vẻ đầy kiên định của anh, vẫn như cũ gặp khó không nản, dũng cảm tiến về phía trước.

Minh Dục vốn không thích mấy kiểu tụ tập ăn chơi này, cộng thêm việc phải tiếp xúc thân mật với phái nữ thì càng thêm khó chịu, sau cùng anh không chỉ không giả bộ lạnh lùng nữa, mà còn tỏ vẻ thực tức giận.

Người đẹp rốt cuộc cũng nhận ra khách hàng của mình không vui, bèn dừng động tác, lặng lẽ vùi đầu ăn cơm, nghịch điện thoại.

Minh Dục nghĩ tới nghĩ lui, càng cảm thấy chuyện này rất quỷ dị —— Người này chắc hẳn là do Lý Dụ Hòa dẫn tới để hâm nóng bầu không khí.

Chỉ là anh đã tức giận như vậy rồi mà Lý Dụ Hoà vẫn không mở miệng ngăn cản một chút sao? Phá vỡ bầu không khí hòa hợp thì có ích lợi gì với ông ta cơ chứ?
Anh vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy ánh mắt của người đẹp và Lý Dụ Hoà liếc nhìn nhau.

Chẳng qua cả hai đều là người từng trải, không chút hoảng loạn mà nở nụ cười, sau đó thì chậm rãi dời ánh mắt, khiến cho con người ta không biết đây rốt cuộc là vô ý hay cố tình.

Mỹ nhân kế? Không phải chứ, Lý Dụ Hoà muốn thu phục anh thực dễ dàng, chỉ cần có nhiều tiền thì cái gì chẳng đơn giản.

Bất kể ông ta có mục đích xấu xa gì, miễn là có nhiều tiền thì đều có thể nói đen thành trắng, thua lỗ cũng có thể nói thành kiếm ra tiền lời.

Có thể giải quyết vấn đề bằng con đường chính quy, thì cần gì phải quanh co lòng vòng như vậy chứ? Đã thế lại còn là bên A đi mua chuộc bên B, đúng là chuyện lạ có một không hai!
Minh Dục rơi vào trầm tư, nếu không phải có việc muốn nhờ vả anh vậy thì vì cái gì đây? Gài nội gián? Muốn moi tin tức về đối thủ cạnh tranh từ miệng anh?
Hoặc là….

cho cậu một mỹ nữ, cách xa con trai tôi một chút?

Trong đầu Minh Dục loé lên một tia sáng, ngay lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Liên tưởng đến mối quan hệ quỷ dị giữa Phương Thư Giai và ba hắn, anh không khỏi nảy ra một suy đoán táo bạo: Chẳng lẽ nguyên nhân khiến Phương Thư Giai cãi nhau với người nhà là do đồng tình luyến ái?
Anh càng nghĩ càng cảm thấy có lý.

Thoạt nhìn Lý Dụ Hoà là người rất truyền thống, có thể không chấp nhận được xu hướng tính dục của con trai mình.

Mà Phương Thư Giai lại là một người tự do tự lập, cho nên mới bỏ nhà ra đi, tự lực cánh sinh.

Lý Dụ Hoà có thể đã bí mật điều tra anh, phát hiện mối quan hệ giữa anh với Phương Thư Giai tương đối gần gũi, lo lắng anh húp mất con trai mình, vì thế mà tiên hạ thủ vi cường, tìm người đến quyến rũ anh?
Minh Dục rốt cuộc cũng được thuyết phục bởi suy luận đầy logic của mình.

Anh không khỏi có chút cảm khái, đúng là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, kẻ có tiền thật là phức tạp mà!
Bên kia, người đẹp thừa dịp Minh Dục cau mày suy nghĩ, nhanh chóng mở điện thoại ra.

“Lý tổng, tôi đã cố hết sức rồi.

Ông cũng thấy rồi đó, anh ta thật sự quá khó xơi.”
“Không sao, vất vả rồi, cảm ơn cô.”
Lý Dụ Hoà nở một nụ cười hài lòng.

Tác phong đứng đắn, không tồi không tồi.

Hoặc là Liễu Hạ Huệ, hoặc là thật sự không thích phụ nữ.

Ánh mắt của ông đúng là chuẩn quá trời!
Minh Dục hồn nhiên không hề hay biết bản thân đã thông qua cuộc khảo hạch tuyển chọn người yêu cho con trai của Lý tổng.

Cơm nước xong xuôi, cả nhóm còn muốn đi KTV, Minh Dục lấy cớ uống nhiều rượu không muốn đi, ai ngờ Lý Dụ Hoà lại nhiệt tình ôm lấy vai anh bảo rằng, quay về khách sạn cũng không có ai chăm sóc, đi chơi thì vẫn có thể nghỉ ngơi!
Minh Dục cực kỳ hối hận vì cái lý do mà mình đã thốt ra kia.

Lý Dụ Hoà vô cùng chu đáo mà gọi hai cô gái tới chăm sóc cho anh, một người dịu dàng hiền huệ, một người mảnh mai tinh tế.

Nếu như cô nàng trong bữa tiệc ban nãy là đoá hoa hồng gai, thì đây chính là hoa Dạ Lan thơm ngát, và Phù Dung trắng đẫm sương.

Dạ Lan bưng trà rót nước, đấm lưng cho anh, Minh Dục bất đắc dĩ mà chọn mấy bài hát cho cô, nói mình không sao, không cần cô phải làm gì cả.

Phù Dung trắng cũng thừa dịp sà tới, bưng chén rượu lên nói, Minh tiên sinh, một khi đã vậy, chúng ta lại uống thêm mấy chén nữa đi.

Đầu Minh Dục như muốn nứt ra, miễn cưỡng uống thêm mấy chén rượu, rốt cuộc cũng không kiềm chế được mà sầm mặt xuống, tiến đến gần cô gái nhỏ, chuẩn bị phun ra mấy lời tàn nhẫn.

Chẳng ngờ vừa mới kề sát lại, cô gái nọ đã giống như bị vẻ mặt hung dữ của anh doạ sợ, hai mắt lập tức ngấn lệ, cả người co rúm, không dám trốn.

Minh Dục cảm thấy vô cùng bất lực, ngẫm nghĩ cô nàng đi làm công cho người ta cũng chẳng dễ dàng gì, mà mình cũng không phải sếp của con người ta, đâu cần phải nghiêm túc như dạy dỗ cấp dưới như vậy.

Cho nên anh chỉ ra hiệu ‘ngừng lại’, sau đó thấp giọng nói: “Được rồi, đừng làm nữa.”
Cô gái ngồi cạnh anh nhỏ giọng nức nở một hồi, hai mắt đỏ hoe quay người qua rồi thỏ thẻ nói: “Minh tiên sinh….


Em lạnh.”
Minh Dục thở dài, cởi áo vest của mình ra, phủ lên người đối phương: “Cô đừng chê có mùi rượu nhé.”
Cô gái thuận thế ngồi sát lại một chút, sau đó chậm rãi ngã vào lòng Minh Dục, ôm lấy cánh tay anh.

Minh Dục:…..

Huyệt thái dương của anh giật nảy, cách một lớp tây trang xốc người ngồi thẳng dậy, rồi nhìn về phía Lý Dụ Hoa đang nói cười vui vẻ bên kia một cái.

Cô gái lau khô nước mắt, gửi một tin nhắn cho Lý Dụ Hoà: “Lý tổng, ngại quá, thật sự là một chút hi vọng cũng không có.”
“Không sao, không có việc gì.”
“Hình như anh ta tức giận rồi….”
“Tốt, tốt, tốt.”
Cô gái nọ chẳng hiểu mô tê gì! Thế này thì có gì mà tốt! Rốt cuộc cô có thể lấy được tiền công nữa không đây!
Tiếng cười của Lý Dụ Hoà càng thêm sang sảng.

Thông qua nhiều lần khảo nghiệm, Lý tổng cẩn thận rút ra một kết luận: Đồng chí Tiểu Minh chắc chắn không thích phụ nữ!
Cuối cùng cũng chịu đựng được đến lúc quay về khách sạn, Minh Dục nhanh chóng đi tắm rửa.

Đêm nay anh bị chuốc quá nhiều rượu, chẳng mấy chốc đã ngã phịch xuống giường, trong lòng chỉ nghĩ đến việc ngủ.

Đúng lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.

Anh cố kiềm chế cơn giận sắp bùng nổ mà đi ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra, chỉ thấy một cậu thiếu niên xinh đẹp mặc áo ngủ đang đứng bên ngoài.

“Minh tiên sinh….”
Minh Dục nhanh chóng ngắt lời đối phương: “Lý tổng bảo cậu tới sửa máy tính cho tôi à?”
“Hả?” Vẻ mặt của thiếu niên xinh đẹp đầy nghi hoặc: “Sửa máy tính gì cơ….”
“Quả nhiên.” Minh Dục nói, “Cậu không phản bác chuyện Lý tổng bảo cậu tới.”
Thiếu niên xinh đẹp:…..

Minh Dục không cho cậu ta cơ hội nói tiếp, mặt không đổi sắc đóng sầm cửa lại.

Hi vọng một tiếng sau không có thêm một tên đàn ông cơ bắp cuồn cuộn nào đến gõ cửa phòng anh nữa.

Lý Dụ Hoà đứng ở ngoài cửa, hài lòng mỹ mãn mà gửi tiền thưởng cho các “nhân viên công tác” nhà mình.

Không say rượu ngủ bậy, biết giữ mình trong sạch, thằng nhóc này, chốt đơn!.


Bình Luận (0)
Comment