Ký Túc Xá

Chương 4

5.

Trần Thuật ôm Lục Nham lên giường, hôn vụn vặt xuống mặt và cổ cậu. Lục Nham nhịn không được hừ hừ hai tiếng, tay Trần Thuật vuốt ve làm mặt cậu nóng bừng.

Trần Thuật một đường sờ xuống phía dưới, Lục Nham mẫn cảm thở hổn hển, thỉnh thoảng phát ra âm thanh tựa xin tha, tựa làm nũng. Tay Trần Thuật xẹt qua rốn Lục Nham, hắn cũng cúi xuống hôn liếm chỗ mẫn cảm của cậu.

“Ưm ưm……”

Thanh âm Lục Nham phát ra từ kẽ răng, Trần Thuật nghe được da đầu một trận tê dại. Hắn vỗ nhẹ mông Lục Nham, kiềm chế nói: “Đừng câu dẫn anh, tiểu bại hoại.”

Tai Lục Nham quả thực muốn bị thiêu cháy, cậu vừa rồi bị thao lộng muốn chết, căn bản không khống được thanh âm của bản thân, nhưng lúc nghe thấy Trần Thuật gọi cậu như vậy……

Hình như lại cứng lên rồi.

Lục Nham cảm thấy chính mình thật sự quá dâm đãng, rõ ràng đã bắn nhiều lần như vậy, nhưng vừa nghe thấy giọng Trần Thuật liền……

“A……!”

Tay Trần Thuật mang theo hơi ấm nóng bỏng lập tức cầm lấy dương v*t Lục Nham, Lục Nham thất thần bị đánh gãy, lại một lần kêu to.

“Sao em lại cứng rồi?” Trần Thuật biết rõ còn cố tình hỏi.

Lục Nham sợ hãi, thể lực của cậu căn bản không đủ để tiếp tục bị Trần Thuật dằn vặt như vậy, cậu vội vàng lắc đầu nói: “Từ bỏ, từ bỏ.”

Trần Thuật cúi đầu chạm môi vào dương v*t Lục Nham, trong nháy mắt, thanh âm Lục Nham xin tha biến thành tiếng rên rỉ hắn thích nghe nhất.

“Ngoan, cho ông xã làm thêm một lần nữa được không?” Trần Thuật thật sự là nhịn không được, hắn vừa rồi chỉ mới nghe thấy tiếng Lục Nham rên rỉ, hạ thân liền nhanh chóng phất cờ.

Lục Nham lắc lắc đầu, duỗi tay đẩy đầu Trần Thuật ra, muốn hắn cách xa chỗ kia của mình một chút……

Lúc nói chuyện, hơi thở Trần Thuật phun trên dương v*t cậu, vừa kích thích lại vừa thực tra tấn.

Trần Thuật cũng cảm thấy chính mình quá mạnh, dù sao đây là ký túc xá, giường đã hẹp lại còn nhỏ. Thể chất Lục Nham cũng yếu, nếu bản thân mình cứ lăn lộn như vậy, khẳng định cậu không chịu nổi.

Nhịn xuống dục vọng sắp nổ tung của chính mình, Trần Thuật ịn mạnh một nụ hôn trên trán Lục Nham: “Bảo bảo nếu không muốn thì thôi, vậy ông xã không làm.”

Lục Nham kinh ngạc mở to mắt, nhìn chằm chằm Trần Thuật. Trần Thuật trầm trầm cười thành tiếng: "Cục cưng mệt muốn chết rồi đi? Anh đi lấy nước……”

“Thật sự không làm nữa sao?” Lục Nham buột miệng thốt ra.

Trần Thuật sửng sốt, cưỡng chế dục vọng lại bị người dưới thân một câu khơi mào, hắn nhẫn nhịn đến độ giọng đều trở nên khàn khàn.

“Bảo bảo, ý em là muốn anh tiếp tục?”

Lúc nói Trần Thuật còn cực kỳ lưu manh dùng vật dưới thân kia chọc chọc vào người Lục Nham.

Lục Nham nhắm mắt, trong lòng nho nhỏ so sánh một chút, cuối cùng vẫn là bởi vì luyến tiếc Trần Thuật nghẹn mà bại trận.

“Làm, làm đi, nhưng mà anh phải nhẹ một chút……”

Lục Nham vừa dứt lời, Trần Thuật liền nhào qua gặm cổ cậu.

“Bảo bối.” Mắt Trần Thuật rất sâu, thật sự giống lốc xoáy, có thể cuốn lấy hồn Lục Nham vào bên trong.

Lục Nham trầm thấp đáp lời, lại cảm thấy ngượng ngùng, không dám ngẩng đầu nhìn Trần Thuật.

“Chúng ta nằm bò tới một lần được không? Giường đệm quá thấp, sẽ dập đầu.” Trần Thuật nói xong lời cuối, Lục Nham nhịn không được cười thành tiếng. Trần Thuật sủng nịch nhéo nhéo mông Lục Nham, lại bất đắc dĩ nói một tiếng: “Tiểu bại hoại”.

Bình thường Trần Thuật là một người vô cùng nóng vội, lại táo bạo. Chỉ có khi đối mặt với Lục Nham, hắn mới có thể áp chế tính tình, dịu dàng cực điểm. Lục Nham tất nhiên là biết rõ điều này, nhưng cậu sẽ không vì vậy mà được đằng chân lân đằng đầu, ở phương diện nào đó, cậu cũng thường xuyên rất dung túng, sủng nịch hắn.

Hai người bọn họ gặp được người thích hợp, có một tình yêu thực đáng quý.

***

Trong cơ thể Lục Nham vốn còn có tinh dịch Trần Thuật mới bắn, cho nên khi Trần Thuật lại lần nữa đỡ mông Lục Nham đi vào cơ bản là thông suốt.

Bởi vì giường không đủ rộng, Trần Thuật cũng chỉ có thể nửa ghé vào trên người Lục Nham trừu động dương v*t. Hắn hôn hôn gáy Lục Nham, nhìn người dưới thân như động vật nhỏ rụt rụt cổ, không khỏi cười tươi.

“Bảo bảo, anh động nhé?” Trần Thuật thực ra đã trừu động, chỉ là động tác của hắn vô cùng thong thả, Lục Nham sớm đã quen với việc bị hung hăng thao lộng, hiện tại không nhịn được nhẹ lay mông cầu Trần Thuật càng dùng sức đỉnh lộng cậu.

“A a…… Ưm…”

“Nói rõ ràng, có muốn anh động không? Có muốn ông xã mạnh mẽ tiến vào, thao em chỉ biết kêu "a a" không?”

“…… Muốn…… Muốn ông xã thao……”

Lục Nham phe phẩy mông cầu hắn làm, cậu cảm thấy nếu đã phóng đãng như vậy rồi thì nói thêm nhiều câu vài lời cũng không sao. Lục Nham nhớ đến lúc trước Trần Thuật ép cậu phải nói mấy lời dâm đãng, vì thế không quan tâm kêu lên: “Ông xã, nhanh cắm em, cắm chết em…… A… đầu v*, muốn anh, a a muốn xoa xoa, ông xã sờ giúp em có được không, ưm.. a a, muốn bị thao hỏng, muốn bị ông xã cắm bắn……!”

Trần Thuật nghe đỏ mắt, tay chuẩn xác bóp mạnh đầu v* Lục Nham, bắt đầu điên cuồng đưa đẩy.

Giường mãnh liệt lay động “Kẽo kẹt kẽo kẹt”, nhưng hai người không rảnh bận tâm. Thân thể chạm vào nhau phát ra tiếng "bạch bạch" đầy dâm đãng, đánh vào màng tai không thể nghi ngờ gì nữa chính là một liều thuốc kích thích liều cao.

“Mẹ nó, ông xã làm em sướng hay không? Có thích không? Đệt! Bên trong em thật cmn quá chặt!”

“A…… Thích, ưm, rất sướng…… Ông xã thao em thực ướt, bên trong…… Ha a…… Bên trong trơn như vậy… Thuận tiện cho ông xã thao, ưm thao càng sâu……”

Trần Thuật nghe được lời này càng điên cuồng dùng sức thao lộng. Động tác trên tay cũng không ngừng, véo xoa đầu v* Lục Nham nóng đến rát đau, nhưng càng nhiều hơn là khoái cảm.

“Bảo bảo, bảo bảo……” Trần Thuật thở hổn hển gọi Lục Nham: "Tiểu Nham của em bị anh đỉnh lắc qua lắc lại, khóc ra nước mắt rồi kìa. Sao em lại dâm đãng như vậy, hả? Cục cưng, em nói xem, em có dâm đãng hay không?”

“A, a! Dâm đãng! Ưm…… Thích quá…… dương v*t…… A a, dương v*t ông xã làm em thoải mái quá!”

Trần Thuật vừa nghe Lục Nham nói ra từ “dương v*t” liền càng thêm không khống chế được chính mình, dương v*t không ngừng đâm sâu vào, tinh hoàn đánh trên mông Lục Nham tạo ra hình ảnh thật dâm mỹ.

Lục Nham bị đẩy về phía trước, dương v*t cậu bất lực lắc lư trong không khí, bị Trần Thuật thao đến điểm mẫn cảm nhất rốt cuộc không nhịn được bắn ra.

Lục Nham tiết xong mệt mỏi gục đầu xuống, tinh dịch bắn lung tung trên mặt cậu, thậm chí còn có một ít bắn cạnh khóe miệng. Lục Nham theo bản năng vươn đầu lưỡi liếm láp, hình ảnh này vừa hồn nhiên lại vừa dâm đãng. May mà Trần Thuật không thấy được, bằng không nhất định hắn sẽ phát điên lên, không chừng còn muốn nhét cả tinh hoàn vào tiểu huyệt mất hồn kia.

“A…… Chịu không nổi, ưm…… Ông xã tha cho em, từ bỏ, chịu không nổi, a a a……!”

Trần Thuật hiện tại căn bản nghe không vào, hắn chầm chậm hữu lực va chạm Lục Nham, cảm thụ tiểu huyệt ướt át nóng bỏng co chặt cùng vách tràng mềm mại.

“Ưm a…… Chịu không nổi, a, a…… Sắp bị thao chết rồi, không được…… A từ bỏ, Trần Thuật……”

“Gọi ông xã đi! dương v*t ông xã cắm chết em! Cắm đến khi tiểu Nham của em rốt cuộc bắn không ra thứ gì nữa!”

“A a…… Ông xã…… Ha, ông xã, chịu không nổi, không được, ô ô, mau bắn vào đi, bắn…… A, em muốn ông xã… Ha a…… Muốn tinh dịch lấp đầy…… em……”

Trần Thuật thầm chửi thề một câu, lại tăng nhanh tốc độ trừu động hơn nữa, theo sự ra vào của dương v*t còn có ít dịch trắng chảy ra, thậm chí còn có thể thấy được mị thịt bị thao đỏ phía trong.

“Mẹ nó! Bắn cho em, tất cả đều bắn cho em!”

“A! Ông xã…… Ưm a a! Tinh dịch…… Bắn…… A a a!!”

Trần Thuật lại nhanh chóng đưa đẩy hơn mười cái, cuối cùng cắm vào chỗ sâu nhất của Lục Nham, bắn vào cơ thể cậu.

Lục Nham lúc kêu thành tiếng chảy không ít nước bọt, hiện tại chúng đều bị Trần Thuật nhất nhất liếm vào trong miệng.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mặt Lục Nham, dịu dàng nói: “Ngủ đi, ông xã giúp em rửa sạch, sẽ không đánh thức em, được không?”

Được hay không?

Lục Nham thật sự là quá mệt mỏi, theo bản năng gật gật đầu rồi ngủ thiếp đi.

***

—— Này, khụ, tôi thấy cậu thường xuyên nhìn tôi, ở trên lớp……

—— không phải, đệt, cậu hoảng loạn cái gì, còn trốn tôi? Ông đây còn chưa hoảng, cậu hoảng cái rắm!

—— Ờm, hay là hai ta thử xem nhé, tôi cũng……rất thích cậu……

—— Một câu thôi! Tôi hỏi cậu, tôi muốn nói chuyện yêu đương với cậu! Được hay không?!

“…… Được.”

Được chứ. Đương nhiên là sẽ rất tốt rồi.

- HOÀN -
Bình Luận (0)
Comment