Author : Mai Tuyết Vân
Khói bụi mịt mù xung quanh, khiến mọi người không thể nhìn thấy được gì, ngoại trừ vệt máu đang loang dần ra ngoài. Izumin là người đầu tiên chạy đến chỗ nàng, những gì hắn thấy chỉ là thân hình đồ sộ của con sư tử trên mặt đất. Còn nàng? Asisu, nàng ấy ở đâu?
Vành mắt của hắn hằn đầy sự thù hận, đừng để hắn tìm ra kẻ đã sắp đặt chuyện này, nếu không cho dù có gây chiến với Ai Cập, hắn cũng phải giết kẻ đó. Hắn tìm kiếm nàng, bỗng nhiên hắn nhìn thấy dưới thân mình con sư tử, có cái gì đó đang nhúc nhích.
Hắn hét lên: “Asisu!” và rồi hắn đẩy con vật sang một bên, để lộ hình dáng hắn đang tìm kiếm. Khắp người Asisu dính toàn máu,nhưng không phải máu của nàng, là máu của con sư tử kia. Izumin bế thốc nàng lên từ mặt đất, hắn điên cuồng hỏi nàng: “Nàng có sao không, Asisu?”
Bả vai của nàng đau nhói, Asisu cau mày dựa vào người hắn: “Izumin, gọi Hassan cho ta, bả vai của ta rất đau.”. Izumin nhìn về phía vai của nàng, bờ vai đã bị răng nanh của con sư tử cắn nát, từng mảng da nham nhở. Đến lúc này hắn hoảng sợ thật sự, bế lấy nàng giờ đây đã bất tỉnh chạy đến chỗ Hassan,. . . Bỏ lại xác con sư tử bị đâm một kiếm xuyên tim,một nhát kiếm quyết liệt đã giành lại mạng sống từ tay tử thần.
Vì sự cố trên buỗi lễ bị gián đoạn giữa chừng, Menfuisu cũng không còn hơi sức để quan tâm nhiều nữa, hắn chỉ một mực túc trực bên cạnh Asisu. Hassan cau mày nhìn bờ vai của nàng, hắn không nói nhiều chỉ bắt tay vào xử lý vết thương cho nàng. . . Trong lòng của anh hiểu rất rõ, vết thương như thế này, không phải ai cũng có thể chịu được. . .
Khi anh bước ra từ phòng bệnh, Menfuisu, Carol và cả Izumin, Ragashu đều ùa đến bên anh, “Không thể nói trước được điều gì!”. Một câu nói của anh làm tan nát cõi lòng của toàn bộ người có mặt ở đó, ngay cả Hassan cũng không dám đảm bảo, vậy Asisu. . . sẽ ra sao đây?
Hung tin truyền từ hoàng cung Ai Cập ra khắp cõi Tebe, người dân đau lòng cho lệnh bà gặp quá nhiều tai ương của bọn họ. Dường như kể từ khi con gái sông Nile xuất hiện, hầu như tin xấu đến với Ai Cập không ngừng nghỉ. Lòng người dân hoang mang tột cùng, để một người như vậy trở thành hoàng phi Ai Cập, liệu có phải là đúng đắn chăng?
Màn đêm bao trùm Ai Cập,ngày vui hôm nay đã hóa thành cơn ác mộng trong lòng mỗi người dân ở Tebe, mặc dù hôn lễ đã hoàn thành nhưng không một ai thấy vui mừng vì điều đó. Amuntaket khóc rấm rứt mãi, thái y bảo thằng bé bị hoảng sợ, Lita dỗ dành mãi nhưng nó vẫn không nín khóc.
Ragashu đến gần cô, dang tay đón lấy đứa trẻ, dường như có phép nhiệm màu. . . Đứa trẻ dần dần im lặng,chìm vào giấc ngủ sâu, không phải Amun ghét Ragashu, phải nói là rất thích mới đúng. . . Vì trên người hắn có mùi hương rất dễ chịu, như mùi hương trên người Asisu. . . Ragashu bọc đứa trẻ trong đệm ấm, đưa mắt về phía tẩm cung của Asisu. . . nàng phải bình an, Asisu!
Trong đêm tối, Carol đến bên Asisu khi nàng đang vật lộn giữa sự sống và cái chết, cô cố gắng vực nàng dậy, dìu nàng đến bờ sông Nile. Khi đến trước mép nước đang dâng lên cuồn cuộn, Carol thả tay mình ra, đẩy Asisu xuống nước, giống như lần trước, mặt nước bỗng nhiên xuất hiện xoáy nước cuốn Asisu vào lòng mình. Carol đã đoán đúng, muốn trở về tương lai chỉ cần nàng trầm mình xuống nước sông Nile.
Từ xa, Minue nhìn thấy nàng đẩy Asisu xuống nước, anh sợ hãi la lên: “Lệnh bà!”. Carol giật mình,cô biết mình không còn sự lựa chọn nào khác, vì sự sống của Asisu, cô phải đưa chị ấy về tương lai. Carol nhảy xuống xoáy nước, trước khi nó kịp biến mất, mẹ sông Nile cuốn hai cô gái vào lòng mình.
Asisu mê mang bất tỉnh, chỉ cảm nhận được làn nước ấm áp bao phủ cơ thể mình, dịu dàng như bọc mình trong chiếc khăn lụa. Nàng an tâm ngủ một giấc dài, bên cạnh nàng, Carol nắm lấy tay của nàng rất chặt, không chịu buông ra. Dòng nước trôi nhanh hơn bao giờ hết,đưa họ đến nơi cần phải đến.
Khi Minue chạy đến chỗ Carol đứng lúc nãy, thì hình bóng của cả hai cô gái đã biến mất theo làn nước trong, đang cuồn cuộn dâng lên. Hoàn cảnh xảy ra quá nhanh, khiến anh không kịp làm gì cả, chạy hết tốc lực về hoàn cung, anh báo cho Menfuisu biết điều mình đã nhìn thấy.
Menfuisu không nói gì cả, chỉ đưa mắt nhìn Hassan, đôi mắt của anh lóe lên sát khí: “Phái người ra lệnh lục soát hạ lưu sông Nile! Lệnh bà và hoàng phi bất cẩn rơi xuống nước phải tìm ra cho bằng được.”. Cả Unasu và Minue đều quỳ xuống nhận lệnh rồi rời đi ngay, để lại bóng lưng của hai người kia chìm trong bóng đêm.
Cairo – 3000 năm sau:
Lại một lần nữa, Raian tìm thấy Carol và Asisu trong tình trạng bất tỉnh bên bờ sông Nile, lần này tình hình nghiêm trọng hơn lần trước. Bả vai của Asisu bị thương vô cùng nghiêm trọng, Raian đưa cả hai đến bệnh viện,nỗi nghi vấn trong lòng anh tạm thời lắng xuống, vấn đề trước mắt là phải cứu sống Asisu đã.
Cha mẹ anh vui mừng khi thấy Carol trở về , nhưng cũng lo lắng cho tình trạng sức khỏe của cô gái tên Asisu kia. Asisu đã nói đúng, tương lai 3000 năm sau vì quyết định của cô mà đã thay đổi, cha của Carol không chết nhưng ông vẫn tìm ra lăng mộ của Menfuisu.
Chẳng qua, được Carol ở tương lại khuyên can, ông đã không khai quật ngôi mộ, đánh thức Asisu dậy như lần trước. Tuy vậy, việc Asisu vẫn xuất hiện và cùng Carol biến mất vẫn xảy ra, Rody nhận được tin đã tìm thấy Asisu, anh chạy vội đến bệnh viện.
Cả gia đình Rido đang ở ngoài phòng cấp cứu chờ tin tức,cuộc phẩu thuật ở bên trong vẫn đang diễn ra. . .
Mọi thứ đều được giữ nguyên, trừ việc ông Rido chết đi và lăng mộ bị khai quật. . . Asisu. . .cô xuất hiện không phải để trả thù Carol, cô đến lần nữa. . .để nói cho cô ấy biết về tình yêu Carol đã bỏ laị Ai Cập. Việc lựa chọn rời đi cùng với Asisu, là do Carol tự nguyện. . . và mọi chuyện cứ diễn ra như thế. . .Vận mệnh đã thay đổi, số phận buộc chặt họ lại với nhau. . .