Ký Ức Ai Cập

Chương 7

Rong ruổi mấy ngày đường trên lưng ngựa, hành trình đến thủ đô Hattusa ngày càng được rút ngắn lại.

Hassan là một con người ham học hỏi, từ khi biết chúng ta là thương nhân, liền không ngừng đặt câu hỏi về những nơi chúng ta đã đặt chân đến.

May mắn cho ta là những kiến thức Imhotep truyền thụ đã không ngủ quên vô ích, những câu hỏi mà anh ta đặt ra ta có thể trả lời thỏa đáng.

Hassan níu lấy dây cương ngựa của ta, tiếp tục đặt câu hỏi: "Cô nói cô đến từ Babylon à? Nhưng tại sao ta trông các người lại không giống dân Babylon?.".

Ta kéo lấy cương ngựa từ tay anh ta, nếu là người khác chắc đã phát ngán từ lâu với đống câu hỏi của Hassan: "Đến từ Babylon thì phải là người Babylon sao? Trong người ta chảy một nửa dòng máu của Ai Cập, đoàn thương buôn cũng có người mang dòng máu của dân tộc Hittle. . .".

Ta chỉ về phía Luca rồi nói tiếp, thực sự thì ta cũng không tính là nói dối, Luca đích thực là người Hittle: ". . . còn riêng anh lại đến từ vùng Assyria xa xôi. Vậy ta hỏi anh nếu thế thì chúng ta đều phải là người Babylon à?.".

Hassan buông tay, hắn nhìn ta rồi bật cười, ta trừng mắt với hắn: "Ta đã nói cái gì buồn cười à?."

Hassan liếc mắt nhìn ta cười nói: "Cô rất thông minh, câu trả lời của cô nhìn thì có vẻ rất chi tiết nhưng hóa ra lại chẳng trả lời gì cả. Giờ thì tôi đã hiểu lý do tại sao cha cô lại có thể để cô đi khắp nơi một mình thế này!.".

Ta thúc ngựa lên trước bỏ lại cho hắn một câu: "Ta chẳng hiểu anh đang nói gì cả!.", tiếng cười càng vang vọng sau lưng.

Hassan lại thúc ngựa đi song song với ta, lần này anh ta ngoan ngoãn im lặng không hỏi gì nữa, chỉ thỉnh thỏang nhìn ta rồi cười một cái.

Ta cau mày lại tự hỏi có nên đặt nghi vấn về thần kinh của anh ta hay không?

"Tiểu thư!." Luca đi từ đầu hàng phóng ngựa về phía ta, suýt chút nữa thì ta quên mất phải xử lý tên này trước đã.

"Có việc gì sao, Luca?." Luca trả lời: "Tiểu thư Aisu! Phía trước đã là thành Hattusa! Bây giờ chúng ta nên vào thành hay chờ ở bên ngoài?.".

"À! Chuyện này à . . .Hassan!."

Ta gọi bất ngờ khiến Hassan giật mình: "Hả? à! ừ! Đây!." hắn lục túi đưa cho một cái lọ nhỏ, ta nhìn hắn đầy nghi hoặc: "Sẽ ngủ bao lâu?."

Hassan gãi đầu : "Cũng không rõ nữa tôi cũng chưa thử qua!.".

"Muốn biết cũng đâu phải chuyện khó!."

Vừa nói ta vừa hất lọ thuốc về phía Luca, không kịp đề phòng Luca hứng trọn bột thuốc ta hất tới.

Hắn kinh ngạc trợn mắt nhìn ta rồi. . . gục xuống con ngựa," Ari! Mang cái rương ra cho ta!." Ari đã xuất hiện từ phía sau, đưa đến cho ta một cái rương lớn.

Ta xuống ngựa đi đến chỗ Luca đang bất tỉnh, thử kéo kéo cái áo của hắn vài phát, hài lòng gật đầu với Ari sau lưng, thuốc của Hassan đúng là hàng tốt.

Ari nhanh nhẹn ra lệnh: "Mau đặt hắn vào trong rương đi!."

Trong khi những người lính của ta lôi Luca từ trên ngựa xuống rồi đặt hắn cẩn thận vào trong rương, Hassan nhìn ta khó hiểu: "Aisu! Cô đang làm gì vậy?."

Ta ngồi lại lên ngựa, không nhìn Hassan trả lời hắn: "Một món quà cho một người bạn chưa gặp mặt!.".

Đoàn người vội vã tiến về phía Hattusa thủ đô của Hittle, thành phố trù phú của đế chế hùng mạnh cai trị một nửa phương đông này.

Izumin vừa cùng vua cha trở về từ chiến trường Amazon ác liệt, hắn đã quá quen thuộc với những cuộc viễn chinh đường dài.

Bỏ ngoài tai mọi lời chúc tụng cho chiến thắng và việc bắt được công chúa Hulia của vương quốc Amazon làm con tin khiến phụ vương hắn rất vui mừng.

Lúc này hắn đang chờ tin báo của Ruka, Ruka đã nói sẽ mang lễ vật đến mừng hắn trở về.

Lần trước hắn làm lạc mất Ruka tại biên giới Hittle và Ai Cập, mặc dù rất lo lắng.

Nhưng khi nhận được tin Ruka hiện tại vẫn an toàn và đang sống trong cung điện của vị công chúa nổi tiếng xứ Ai Cập Asisu, hắn đã an tâm phần nào.

Trong thư Ruka cũng có đề cập đến việc thân phận của mình đã bị công chúa Asisu phát hiện ra, hắn đã rất tò mò làm sao một cô bé mới mười ba tuổi lại có thể sở hữu trí tuệ như thế.

Việc Ruka sắp mang về cho hắn câu trả lời càng khiến hắn thêm phấn khích, cũng không để tâm nhiều đến bữa tiệc mừng hắn trở về.

Mitamune em gái của hắn chính là người vui mừng nhất khi hắn trở về, suốt buổi tiệc cứ không ngừng đeo bám lấy hắn.

Dịu dàng xoa đầu em gái, đôi mắt hắn toát lên vẻ dịu dàng vô hạn: "Mitamune, đã lâu không gặp, càng ngày em càng giống một thiếu nữ rồi!.".

Mitamune xụ mặt với hắn tỏ vẻ không hài lòng: "Hoàng huynh! Người ta đã trở thành thiếu nữ từ rất lâu rồi!.".

Hắn mỉm cười lắc đầu bất lực, vẫn trẻ con như vậy làm sao lại có thể nói đã lớn rồi kia chứ.

Mitamune em gái duy nhất của hắn, là hòn ngọc hắn nâng niu trong tay còn sợ rơi vỡ.

Đối với người em gái này, sự nhẫn nại của hắn dành cho nàng là không bao giờ đủ.

Thị vệ tiến lại gần nói khẽ vào tai hắn, ánh mắt của hắn chợt lóe lên tia thích thú.

Buông ly rượu trong tay hắn cáo từ khỏi bữa tiệc: "Phụ vương, mẫu hậu! Con cảm thấy hơi mệt muốn nghỉ ngơi trước!."

Hoàng đế Hittle nhìn hắn, gật đầu ưng thuận: "Con cũng vất vả rồi, lui xuống đi!.". Hắn chỉ đợi lời này của phụ vương ngay sau đó rời khỏi bữa tiệc.

Mitamune tò mò đuổi theo hắn, cô bé luôn miệng nói: "Anh làm gì mà vội vã vậy? Lúc nãy tên thị vệ đã nói gì với anh."

Izumin nhìn con bé, thái dương của hắn cũng phải giật giật mấy cái: "Mitamune! Yên lặng nào, Ruka mới vừa gửi đến cho anh một lễ vật. Nếu em muốn xem thì phải giữ im lặng được không?."

Mitamune cười tinh nghịch: "Em còn đang tự hỏi, tên Ruka suốt ngày bám anh như hình với bóng rốt cuộc đã đi đâu. Hóa ra là chuẩn bị quà cho anh, được rồi, em sẽ giữ im lặng. Em cũng muốn xem thử hắn dâng tặng chiến thần của đế quốc ta vật gì?."

Izumin xoa đầu cô bé rồi nắm tay cô bước về phía cung điện trước mặt.

"Ruka đâu?." Hắn trở về cung của mình nhưng lại không thấy Ruka đâu cả, thuộc hạ cung kính trả lời: "Thưa hoàng tử, chúng thần chỉ nhận được một cái rương gửi đến cho ngài.Trên đó có ấn ký và nhẫn đóng dấu của ngài Ruka kèm lời nhắn "lễ vật" mà thôi ạ!."

Izumin nghi hoặc nhìn chiếc rương rõ ràng được niêm phong bởi ấn ký của Ruka, Mitamune ở bên cạnh đã không chịu được nữa tiến lại mở cái rương ra.

Izumin chưa kịp ngăn cản: "Mitamune! Đừng. . . " thì tiếng hét của cô đã vang vọng khắp cung điện hoàng tử: "A A A A A A A!."

Izumin nhanh chóng kéo cô ra sau lưng mình, nhìn vào chiếc rương hắn cũng lấy làm sững sốt.

Người nằm trong đó không ai khác chính là Ruka, trên người hắn còn có một mẩu đất sét nung có khắc chữ. Izumin vỗ về Mitamune đang hoảng sợ, sau khi xác định Ruka không chết mà chỉ bị bất tỉnh.

Izumin mới thở phào một hơi, cầm lấy bản đất sét, đó chính là một bức thư.

Chữ viết Hittle được khắc tỉ mỉ mềm mại đẹp mắt giống chữ viết của một người con gái, lá thư đó chỉ có vỏn vẹn mấy chữ: "Hy vọng ngài thích món quà của ta. Hắn chỉ ngủ chứ không chết, còn ngủ bao lâu thì ta không chắc, nhưng đảm bảo sẽ không mất mạng. Ký tên: Asisu.".

Hắn cho người đưa Ruka và Mitamune đi nghỉ ngơi, bản thân hắn lại cầm bức thư rồi tự bật cười.

"Ta rất thích món quà này, công chúa Asisu!.".

Trong ngần ấy năm hắn mới thật sự có hứng thú với một người con gái đến như vậy.

Asisu! Chúng ta cùng chơi trò đuổi bắt nào, xem thử đến cuối cùng cô và ta ai sẽ là người chiến thắng.

Cõi lòng vị hoàng tử mười lăm tuổi không biết đã bắt đầu mang cái tên Asisu len lỏi vào trái tim mình tự lúc nào.

Ta ngồi bên khung cửa sổ nghiêm túc bảo Hassan: "Anh có đào nữa thì nó cũng không lên được đâu."

Hassan mặt mũi lấm lem bùn đất nhưng vẫn cố gắng xới túng đất cát hòng đào tận gốc của cây thuốc quý vô tình tìm thấy ngoài vườn.

Hassan phớt lờ lời nói làm nhục ý chí lần thứ mấy trăm của ta, kiên trì tiếp tục đào xới.

Xa xa dưới bóng trăng một ngọn núi nho nhỏ đã được tạo lên bên cạnh anh ta.

Ari ở bên cạnh đưa cho ta dĩa bánh: "Tiểu thư! Người xử lý Luca như vậy liệu có ổn không?."

Ta nhón tay lấy một cái bánh cho vào miệng nhướng mày nói với bà: "Yên tâm đi Ari! Cả ngày bà cũng đã mệt mỏi rồi mau lui xuống nghỉ ngơi đi! Nên nhớ tên nô lệ tên Luca ấy đã chết rồi!.".

Ari cung kính lui xuống, bà đã nhìn ta lớn lên từ nhỏ, còn ta thì uống sữa của bà từ khi mới sinh ra. Chưa bao giờ bà nghi ngờ về quyết định của ta cả, luôn luôn âm thầm làm rất nhiều việc cho ta.

Hassan cầm trên tay lớp rể vừa đào được vui vẻ đến chỗ ta định lấy một cái bánh, đã bị ta đá một cái không khoan nhượng: "Rửa tay đi!." Ta quát lên với hắn.

Nhìn hắn lủi thủi rời đi ta cảm thấy trêu chọc tên này cũng không tệ, giữ lại bên cạnh rất có lợi ích kinh tế và giải trí không xài nữa cũng có thể bán đi thu tiền về. Ta lắc lắc đầu rủ bỏ cái suy nghĩ trẻ con bán hắn lấy tiền, nghiêm túc suy nghĩ về tin tức ta mới nhận được.

Đế quốc Hittle tấn công vương quốc Amazon và bắt công chuá Hulia làm con tin, vị công chúa này sau khi Carol xuất hiện sẽ chịu ơn cô nàng Carol một lần.

Ta chống tay lên cằm trầm tư, vương quốc Amazon cũng không tệ, kết thêm một mối liên minh cho tương lai.

Lặng lẽ lên kế hoạch một mình, ta cứ ngồi suy nghĩ như thế!
Bình Luận (0)
Comment