Author : Mai Tuyết Vân
Asisu mở mắt ra, vòng tay của Izumin vẫn luôn bao chặt lấy nàng, mái tóc bạch kim xõa tung sau lưng, hắn bất động trên người nàng. Trái tim người con gái nhói lên từng đợt, “Không, không được, Izumin. . . .IZUMIN!”, Asisu hoảng loạn thật sự, từ khi nàng sinh ra cho đến bây giờ, dù có rơi vào bất kỳ trường hợp nguy hiểm đến thế nào.
Nàng cũng chưa từng phải lâm vào tình cảnh hoảng sợ như vậy, bàn tay trái của Asisu run rẩy đưa lên chạm vào khuôn mặt của Izumin, những ngón tay nhuốm đầy máu. Xung quanh chỗ nàng và hắn, những vệt máu đỏ loan rộng, một màu đỏ làm chói mắt người khác.
Nàng không dám tin hắn đã chết, nàng không hề muốn tin. . . là tại nàng đã bắt hắn chờ đợi quá lâu. Vì bị tổn thương nhiều lần, đến khi nàng nhận ra và chấp nhận hắn thì . . . đã quá muộn.
Nếu như hắn đã chết, vậy nàng còn ở đây làm gì? Thanh chủy thủ của hắn nàng vẫn luôn cầm trên tay, nàng nâng thanh chủy thủ lên, nhắm mắt lại, vệt nước mắt lăn dài nơi khóe mi nàng. . .
Lưỡi kiếm hạ xuống. . .
Mặc dù va chạm rất mạnh, ngoại trừ cảm giác chịu một áp lực rất lớn đằng sau ra, thì hắn. . . không hề cảm thấy đau đớn một chút nào. Nghe được tiếng nàng goi, hơi thở run rẩy của nàng, hắn nhận ra nàng đang sợ hãi, nàng rất sợ.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy nàng như vậy, điều làm hắn không hiểu là tại sao hắn lại không hề cảm thấy đau đớn. Chẳng lẽ nào vì hắn đã chết nên không còn cảm nhận được nỗi đau về thể xác nữa chăng? Nhưng cũng không đúng, hơi thở của nàng vẫn sống động như ngày nào, ấm áp và đang ở ngay bên hắn.
Hắn mở bừng mắt ra, đối diện hắn chính là cảnh tượng Asisu đang hạ lưỡi kiếm xuống tự đâm vào ngực mình, khuôn mặt của nàng tái nhợt, giọt nước mắt theo khóe mi lăn dài trên má.
Hắn kinh hoàng hét lên: “Asisu!”, bàn tay nhanh chóng chụp lấy tay của nàng trước khi lưỡi kiếm kịp chạm vào cơ thể. Tiếng hét của hắn làm nàng thức tỉnh,nàng mở bừng mắt ra, thanh chủy thủ rơi xuống đất: “Keng!”
Hắn vẫn còn sống, Asisu ôm chầm lấy người trước mắt nàng, nàng sợ rằng đây sẽ chỉ là một giấc mộng không hơn không kém. Nhưng khi ôm lấy hắn nàng lại nhìn thấy một cảnh tượng khác sau lưng Izumin, những vệt máu không ngừng chảy trên đất. . . máu không phải của Izumin. . .
Trước đôi sừng sắc nhọn có một thân hình cao lớn, hắn chắn giữa Izumin và chịu sự tấn công trực diện. Thân thể hắn bị những cái sừng xuyên qua, máu đang từ vết thương chảy ra ngoài, trên tay hắn còn nắm chặt sợi dây thừng dùng để trang trí phía trên hội trường. . .
Đôi mắt của nàng mở to, nàng gọi tên hắn: “Ganzu!” Izumin nghe được lời nói của nàng, hắn vội vã ôm nàng rồi xoay người lại. Kẻ đã đỡ lấy cái chết đang đến gần. . .lại là Ganzu. . .
Asisu đứng vụt dậy, nàng lướt qua hắn mà chạy đến chỗ Ganzu, máu của Ganzu thấm đỏ chiếc váy trắng nàng đang mặc. Hơi thở của Ganzu rất yếu, nhưng hắn vẫn còn sống, Asisu nhìn hắn, bàn tay của nàng chạm vào miệng vết thương như muốn ngăn từng dòng máu chảy ra.
“Lệnh bà!” Ganzu nhìn thấy nàng, hắn mỉm cười yếu ớt, nàng nhìn hắn, cũng không biết nên nói gì lúc này: ‘Đừng nói chuyện, ta. . . ngươi nhất định sẽ không sao. . .’ Giong nói của nàng mang theo sự kiên định nhưng không che giấu được sự bất lực.
May mà hắn đã đến kịp, khi hắn nhìn thấy con bò sắp lao đến chỗ nàng, hắn đã cắt đứt sợi dây trang trí rồi dùng nó để đu đến chỗ nàng. Nhưng hắn lại thấy hoàng tử Hittite bảo vệ nàng như vậy, hắn nghĩ nếu Izumin chết, nàng sẽ đau lòng như thế nào, vậy nên . . .
Tại sao hắn lại ở đây? Đáng lý ra hắn phải theo Carol kia chứ? Tại sao lại xuất hiện ở đây và trong tình huống như thế này? Nàng biết hắn sẽ chết, nhưng nàng vẫn không muốn nói ra sự thật. . . Con người này đã từng vì nàng mà bị Ragashu giết chết ở kiếp trước, nay lại vì nàng. . .
Ganzu gom sức hơi tàn của mình khẽ lắc đầu, bàn tay đầy máu của hắn đưa lên không trung, như muốn chạm vào khuôn mặt xinh đẹp kia. Nhưng hắn nhận ra tay mình toàn là máu, hắn không muốn làm bẩn khuôn mặt xinh đẹp ấy. Bàn tay dừng lại, lơ lửng trong không trung, hắn mỉm cười với nàng, nụ cười thê lương và tha thiết: “Lệnh bà! Xin đừng hận tôi. . .” xin lỗi vì hắn đã không thể làm tròn lời hứa của mình. . .
Ngày hắn quỳ dưới chân nàng, lập lời thề trung thành cho đến ngày nàng chết, nàng cũng đã nói với hắn: “Nếu ngươi muốn trung thành với ta cho đến ngày ta chết, thì ít nhất ngươi phải sống lâu hơn cả ta.”.Hắn cúi đầu vâng phục mỉm cười tự tin: “Thuộc hạ nhất định sẽ sống lâu hơn lệnh bà!”, nàng nhìn hắn mím môi nín cười rồi khẽ nói: “Là ngươi đã hứa sẽ sống lâu hơn cả ta. Nên ghi nhớ lời hứa này tận đáy lòng ngươi.”
Bây giờ hắn lại không còn bao nhiêu thời gian để ở bên cạnh nàng, bàn tay của hắn rơi xuống, hắn trút hơi thở cuối cùng. Đôi mắt vẫn không thể khép lại được, hắn muốn lưu giữ hình ảnh của nàng, để hắn mãi mãi không bao giờ quên người con gái tên Asisu này.
Dù có chết, đến kiếp sau, hắn nhất định sẽ lại đi tìm nàng, . . .
Asisu bị ánh mắt của hắn hút chặt lấy, không thể rời đi được. . .
“Tách, tách, tách,. . .”
Bầu trời phía trên Minoa đổ cơn mưa lớn, hòa tan tất cả những hận thù trên mặt đất,xóa nhòa đi dấu vết của mọi nỗi đau. Máu của Ganzu hòa cùng làn mưa trắng muốt, gột rửa tất thảy mọi thứ. . .
Ngày hôm đó, là sự kết thúc của mọi chuyện nhưng cũng là sự khởi đầu cho nhiều cái mới. . .
“Mẹ sông Nile vĩ đại, . . . .
Con gái dưới chân người khẩn cầu người một việc,
xin hãy cứu lấy hắn,
xin hãy cứu lấy hắn. . . . ”
Lời thì thầm như nguyện cầu của ai đó, văng vẳng bên tai Ganzu, là giọng nói của nàng, hắn không nhìn thấy nàng nhưng hắn biết đó chính là nàng.
Hắn không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng hắn được một bàn tay đưa đẩy, mang hắn đến một nơi xa lạ.
Khi hắn mở mắt ra, hắn đang ở trong một thế giới tưởng chừng trong mơ, có một người đàn ông đáng tuổi cha hắn, được gọi là ngài Raman. Ông ấy đã tìm thấy hắn ở bờ sông Nile, ông nhìn hắn rất lâu và nói: “Nếu không còn chỗ nào để đi, hãy ở lại chỗ ta đi.”
Hắn bắt đầu cuộc sống mới, ở thế giới này, mọi thứ rất xa lạ và hắn phải học thích ứng với tất cả mọi thứ, hắn vẫn không hiểu nối, rõ ràng hắn đã chết kia mà. Đến khi hắn nhìn thấy cuốn album cũ, những bức hình và câu chuyện của Aisu Raman lọt vào tai hắn.
Cuối cùng hắn đã hiểu ra tất cả, là nàng đã cứu hắn. . . đây là nơi nàng đã từng sống.
Hắn ở lại bên cạnh ngài Raman, chăm sóc ông cho đến ngày ông qua đời. Theo nguyện vọng của ông, hắn chôn cất ông bên cạnh ngôi mộ của bà Eva Raman. Hắn trở thành người thừa kế của gia đình Raman, hắn đi tìm những mảnh ghép về Aisu Raman, chắp ghép lại thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
Ở thế giới này, sống trong những ký ức về nàng, có lẽ là món quà lớn nhất mà nàng có thể mang lại cho hắn rồi. . .
Buổi chiều mùa hè oi bức, ánh nắng như muốn thiêu đốt da thịt người ta, Ganzu đi dạo bên bờ sông Nile. Nhìn nước sông hiền hòa cuồn cuộn, hắn nhớ nàng, chưa bao giờ hắn quên được người con gái đó. . .
“Tinh, tang,tinh, tang. . .”
Tiếng sáo trúc ngân nga quanh bờ sông, vọng lại từ không trung bao la trên trời, hắn ngẩng đầu lên, một cánh diều xanh biếc chao lượn trên bầu trời Cairo.
Hắn lại đưa mắt tìm hiếm chủ nhân của con diều, bên kia bờ sông, trên bãi cỏ vàng, một nụ cười như tỏa nắng, đôi chân trần chạy trên cỏ. Bàn tay nâng cao cánh diều, tiếng sáo trúc không ngừng ngân nga. . .
Asisu quay trở lại Ai Cập cùng với Carol, sau cái chết của Ganzu, nàng trở nên trầm lặng hơn bao giờ hết. Không lâu sau đóIzumin đến Ai Cập cầu hôn, Menfuisu và các triều thần không hề phản đối, còn tán đồng và chúc phúc cho nàng.
Nhưng ánh mắt lạnh lùng của nàng lướt qua bọn họ, một lời nói không đồng ý dập tắt sự vui mừng trong mắt Izumin. Nàng không giải thích lý do làm vậy, lặng lẽ đưa Amuntaket về Hạ Ai Cập, chuyên tâm xử lý chính sự và ở bên cạnh Amun.
Minoa lại có hai chuyện vui xảy ra trong cùng một ngày, Quốc vương lập tiểu thư Photia lên làm Hoàng phi, và Hoàng thân Atorasu kết hôn cùng với công chúa Hulia của Amazona. Hôn lễ của bốn người bọn họ được tổ chức linh đình nảy ngày bảy đêm không ngừng nghỉ, nhưng Asisu lại vắng mặt.
Ruka được nghị viên trưởng Adonis nhận làm con trai, ông nhận ra sự sắc bén và linh hoạt trên chiến trường chính trị của hắn. Ông muốn bồi dưỡng hắn thành người thừa kế mình, trở thành cánh tay phải cho tân hoàng đế sau này.Vài năm sau, hắn kết hôn cùng với công chúa Mitamune của Hittite, tiếp nối chức vụ của cha mình, nghị viên trưởng của Hittite.
Amazon cũng không ngoại lệ, công chúa Hulia được gả đến Minoa, còn nữ vương Amazona lại thành thân với tướng quân Minue của Ai Cập. Sau chuyến đi thám hiểm của Carol ở Minoa, nữ vương Amazona thường xuyên đến Ai Cập làm quốc khách. Hiển nhiên không ai biết chuyện gì đã xảy ra trong chuyến đi đó, nhưng mỗi lần nữ hoàng đến,Minue lại có những biểu hiện kỳ lạ, thường xuyên đỏ mặt, làm việc không tập trung. . .
Còn Morione thì theo Asisu rời khỏi Minoa, trở về Ai Cập, ở bên cạnh chăm sóc cho lệnh bà chính là điều cô mong muốn bấy lâu. Unasu thường hay viện cớ đến Hạ Ai Cập thăm cô. Đến một ngày kia, khi Unasu vì lý do “chuyển tin của pharaoh đến cho nữ hoàng” mà lại đến làm khách ở Hạ Ai Cập lần thứ n+n. Nữ hoàng đã dứt khoát viết thư cho pharaoh, giữ hắn ở lại Hạ Ai Cập luôn với Morione. . .
Những ngày tháng sau này cũng không còn điều gì để kể, Asisu vẫn luôn ở Hạ Ai Cập, một bước cũng không chịu rời nơi đó. Nàng ở đây chịu tang cho pharaoh Nefenmat và bù đắp những thiếu thốn tình cảm cho Amun, khi rời xa con mình quá lâu.
Dù thằng bé không mang chút huyết thống nào của nàng, nhưng nổi đau mất đi đứa con chưa ra đời của nàng ở kiếp trước như luôn ám ảnh Asisu. Nàng cảm thấy, đứa trẻ này có một mối liên kết nào đó rất mạnh mẽ với mình, từ lần đầu gặp nó ở ngôi làng dịch bệnh, nàng đã không kiềm được lòng mình mà yêu thương thằng bé.
Dòng sông Nile chậm rãi trôi đi,hôm nay Kamun ngủ một giấc dài và không bao giờ tỉnh dậy nữa, con vật đã quá già và sống hết vòng đời của nó. Nó thanh thản ra đi bên cạnh nàng và Amun, Amun khóc hết nước mắt khi Kamun qua đời, đây là bài học mất mát đầu tiên của thằng bé, không có cái gì là vĩnh cữu. . .
Asisu ôm Amun vào lòng, những ký ức được tái hiện lại sống động trong đầu óc của nàng, những năm tháng ấy rất đẹp,vô cùng rực rỡ, . . . Hoa sen lại nở trên mặt sông Nile, báo hiệu một mùa xuân nữa đang đến.