Author: Lakshmi ( Mai Tuyết Vân)
Những cảm xúc như những đóa hoa dần hé nở, cứ được vun đắp từ ngày này qua tháng nọ, đến khi chúng nở bừng rực rỡ. Mùi hoa thơm ngát, quyến luyến người ta, trói buộc trái tim của chủ nhân nó thật chặt.
Cảm xúc của Atorasu dành cho Hulia cũng như vậy, đâm chồi nảy mầm, dần dần chớm nở,quấn chặt lấy Atorasu. Một mùa hoa rực rỡ, sáng bừng cả tâm trí người ta,một ngọn gió thổi qua cuốn những cánh hoa xinh đẹp lên bầu trời bao la. . .
Trong cuộc hành trình thám hiểm Minoa, Carol đã vô cùng hứng thú với ngọn núi lửa trên quốc đảo. Cô gái nhỏ háo hức leo lên sườn núi gập ghềnh để có thể quan sát ngọn núi rõ hơn, phía sau cô, Ganzu và Minue đang bám theo rất sát.
Họ đã nhận được mệnh lệnh của nữ hoàng, ánh mắt của họ chưa từng rời khỏi cô, Amazona lại đi phía trước Carol, luôn vươn tay ra kéo cô lên ở những chỗ khúc khuỷnh. Hai người đi cuối cùng lại chính là Hulia và Atorasu, họ có nhiệm vụ canh chừng phía sau để tránh bị tập kích bất ngờ.
Nhìn cô gái bé nhỏ mà lại có sự thích thú kỳ lạ với những ngọn núi lửa, đến mức bất chấp mọi thứ để leo lên đến tận đây làm Atorasu phải ngạc nhiên: “Đúng là người trong hoàng cung Ai Cập đều không bình thường.” Hulia đi ngay bên cạnh anh, nghe được câu nói này liền trả lời: “Đúng là không có ai bình thường cả, thú cưng của Asisu là một con sư tử đấy.”
Vẻ kinh ngạc trong mắt của Atorasu càng thêm đậm, Hulia lại một lần nữa gật đầu xác nhận: “Nói chính xác hơn, những kẻ được sinh ra trong hoàng tộc như chúng ta, có kẻ nào bình thường đâu kia chứ? Nếu là người bình thường, chúng ta đã không thể sống sót đến ngày hôm nay rồi.”
Atorasu nhìn cô, nụ cười tự mỉa mai của Hulia cũng không thể thoát được khỏi ánh mắt ấy. Quan sát cô gái này mấy ngày nay, anh có thể hiểu được một phần tính cách của cô ấy. Đã phải chịu biến cố như thế nào mới trở thành một chiến binh mạnh mẽ đến vậy, sự nữ tính dường như biến mất hoàn toàn.
Nhưng trong cái mạnh mẽ lại chất chứa sự mềm mại, vẻ cương nghị lại pha chút mỏng manh, hung tàn lại đậm nét tinh tế. Một cô gái có cá tính hết sức thú vị, đã làm bạn đấu kiếm với anh trong suốt thời gian qua. Mỗi lần tưởng rằng cô đã chịu buông kiếm đầu hàng, cô lại mỉm cười tươi tắn nhặt lấy thanh kiếm và bắt đầu lao vào cuộc chiến mới.
Biến mỗi buổi luyện kiếm thành thời gian trêu đùa vui vẻ, dần dần ngày cả anh cũng phải tự thú thật. Nhờ có cô mà nụ cười lúc nào cũng thường trực trên đôi môi của anh, cảm giác rất dễ chịu. Như một chiếc cầu vồng rực rỡ muôn màu muôn vẻ, Hulia cũng mang đến cho anh cảm nhận như vậy.
Cuộc đối thoại bị cắt ngang đột ngột, vì mặt đất dưới chân họ bỗng nhiên rung động mãnh liệt. Và rồi mặt đất bất ngờ nứt ra làm đôi, kéo bọn họ vào lòng đất. Trước tình huống bất ngờ như vậy, anh không có thời gian suy nghĩ nhiều, bàn tay anh hành động nhanh hơn lý trí.
Ôm trọn lấy Hulia trước khi rơi xuống, bảo vệ cô chu toàn trong vòng tay mình. May mắn thay, cơn chấn động cũng đã qua, nhóm người của họ bị tách ra làm hai, mặt đất sụt xuống tạo thành hai cái hố khá sâu. Với chiều sâu này tạm thời họ không có cách nào thoát lên trên được, chỉ có duy nhất một mình Ganzu còn bám được vào miệng hố, hắn ta kiểm tra sơ tình hình của mọi người.
“Các vị cố chịu đựng, tôi sẽ trở về hoàng cung gọi hỗ trợ, may là không ai bị thương nặng. Tôi sẽ trở lại ngay!” Nói rồi hắn ta nhanh chóng trèo lên trên rồi chạy vội về phía hoàng cung, đó chính là lý do tại sao hắn đã về kịp. Để báo cho đội cận vệ tình hình ở đây, và rồi nhìn thấy cảnh tượng nguy hiểm ấy. . .
Trong khi Carol an toàn trong vòng tay bảo vệ của Minue và Amazona, thì ở cái hố còn lại, Atorasu lại bị thương vì cú va đập vì bảo vệ Hulia. Hulia bất an nhìn anh trong khi anh đang tự băng bó vết thương của mình, “Tại sao lại bảo vệ ta, ta có thể tự mình. . . ” Không để cô nói hết lời, anh đưa bàn tay còn lại xoa đầu của cô, “Đừng ngốc như vậy, cô cũng là một cô gái đấy, nếu bị thương sẽ để lại sẹo, con gái thì chỉ nên có hưởng những thứ mềm mại tốt đẹp nhất, còn những vết sẹo là chiến công dành cho sự dũng cảm của đàn ông. ”
Nụ cười của Atorasu, hơi ấm từ bàn tay anh tỏa ra đã khiến cô rung động, từ nhỏ cô đã được nuôi dạy như một chiến binh thực sự. Kẻ sẽ kế vị ngai vàng từ chị của mình Amazona, phải là kẻ mạnh nhất, những thanh kiếm trên tay, dưới chân là xác của kẻ thù. Âm thanh chết chóc luôn vang vọng trong đầu, tất cả đã làm nên cô, một Hulia như bây giờ.
Lần đầu tiên lại có người nói với cô, một cô gái chỉ cần hưởng thụ những thứ mềm mại tốt đẹp nhất, còn những vết sẹo lại là của đàn ông. Hulia siết chặt bàn tay của mình lại, những thứ mềm mại, tốt đẹp ư? Dường như chỉ có trên người Asisu và hoàng phi Carol mà thôi.
Những cô gái đáng yêu như thế mới xứng đáng nhận được sự che chở, còn cô thì.. .đã từ lâu rồi cô đã mất đi cảm giác mình là một cô gái. Chiến đấu để được công nhận chính là mục đích duy nhất mà cô còn sống, . . . Hulia nhìn sâu vào đôi mắt người trước mặt: “Ngươi sai rồi, ta là một chiến binh, ta sẽ không để mình bị thương.”. Giọng điệu của cô lại một lần nữa khiến Atorasu bật cười, “Phải rồi, một nữ chiến binh!”
Những cảm xúc cứ thế len lỏi vào trái tim của cả hai người, nở rộ như một mùa hoa rực rỡ nhất, hạnh phúc từ họ lan tỏa ra rất nhiều người. Đó cũng là lúc họ nhận ra thật sự mình cần gì, hiểu gì nhất, Atorasu đã chọn sẽ nắm tay Hulia đi hết quảng đường còn lại của cuộc đời. Còn Hulia cũng đã dừng lại, tìm được nơi mình có thể nghỉ ngơi, một chỗ dựa yên bình, người đã nhận ra cảm xúc thật của cô dưới vẻ ngoài này.
Mùa hoa rực rỡ, mùa hoa của sự chờ đợi nhiệm màu, ấp ủ rất nhiều điều trong nó, nuôi dưỡng những bông hoa từ tinh túy của đất trời. Để chờ dịp đến, tất cả chúng sẽ bùng nở lộng lẫy và xinh đẹp, màu sắc của chúng là muôn hình vạn trạng, như hình thái của tình yêu . . .
Tình yêu cũng vậy, mang trong mình rất nhiều hình thái khác nhau, tùy thuộc vào cách mỗi người cảm nhận, mà tình yêu sẽ biến đổi theo. Chỉ cần biết, hạnh phúc là thứ thật sự rất giản đơn, tìm được một thứ phù hợp, tình yêu sẽ bắt đầu nảy mầm, và như những bông hoa ấy, hé lộ màu sắc vô cùng xinh đẹp.
-----Hoàn Toàn Văn----