Trong trí nhớ của Chu Ngữ Anh, viện trưởng là một phụ nữ có lòng quảng đại nhân ái vô cùng, rất yêu thương trẻ em.
Cô thử nhớ lại những ký ức ấy, phát hiện trong đầu mình, ngoại hình của bà ấy dường như không thay đổi, chỉ là mấy năm nay có vẻ lớn tuổi thêm nhưng so với mấy chục năm trước đó không có gì quá khác.
Cô nhớ được là viện trưởng đối xử tốt với cô.
Nhớ đến đây, trong đầu hiện ra hàng loạt khung cảnh có liên quan như viện trưởng đã từng may lại cặp sách bị rách cho cô, nhớ ra viện trưởng từng cất cho cô mấy viên kẹo, nhớ ra hình ảnh viện trưởng ôm cô còn nằm trong bọc tã, đặt tên cho cô…
Không đúng, làm sao mà trong trí nhớ của một đứa trẻ sơ sinh còn trong tã lót có thể nhớ ra được những thứ đã trải qua với chính mình khi chỉ có mấy tháng tuổi?
Chu Ngữ Anh biết mình có trí nhớ tốt nhưng cô biết mình cũng chỉ là tốt một chút hơn người bình thường, chứ không phải là kiểu trí nhớ siêu phàm có thể nhớ hết mọi thứ, gặp qua không quên như mấy thiên tài.
Vậy những ký ức đó từ đâu xuất hiện?
Những việc tốt, cách mà viện trưởng đối xử với cô, tại sao chỉ cần nghi ngờ một chút là trong đầu lại xuất hiện bao nhiêu ký ức như vậy? Tại sao trước kia cô không nghĩ ra mà bây giờ đột nhiên lại xuất hiện? Chu Ngữ Anh cảm nhận được đầu mình như cái sơ đồ mạch điện, yếu tố này liên quan đến yếu tố kia.
Nó như một cỗ máy được lập trình sẵn, chỉ lựa chọn một hướng đi thì sẽ xuất hiện những thứ liên quan tương ứng.
Tại sao lại như vậy?
Khuôn mặt Chu Ngữ Anh đột nhiên trắng bệch, trên trán đổ mồ hôi.
Đường Thành Huân đang chơi với mấy đứa trẻ là người đầu tiên nhận ra sự khác thường của cô.
Hắn luồn qua mấy đứa trẻ chạy về hướng cô.
Thấy trên trán Chu Ngữ Anh đổ mồ hôi, hắn còn tưởng rằng Chu Ngữ Anh là do giận dỗi với hắn nên lửa giận công tâm* (怒气攻心: kiểu như nóng giận hại sức khoẻ), cộng thêm hôm nay thời tiết nắng nóng nên mệt mỏi.
Nhưng thấy hận thù như có như không trong đôi mắt Chu Ngữ Anh, trong lòng Đường Thành Huân lộp bộp: Cô ấy không phải phát hiện ra gì đó chứ? Từ nãy giờ mọi thứ vẫn ổn mà.
Hay là làm sai chỗ nào rồi?
Chu Ngữ Anh giật lấy khăn giấy trên tay Đường Thành Huân lau mồ hôi, giọng nói có chút lạnh lẽo:
“Không sao.
Em đi dạo chút”.
Đường Thành Huân càng bất an.
Chẳng có lời nói dối nào là hoàn mỹ cả.
Hắn sợ sẽ có ngày sự thật bị bóc ra.
Những năm tháng hạnh phúc mà hắn không màng thủ đoạn giành lấy sẽ kết thúc.
Nhưng hắn bây giờ cũng không có cách nào, không lẽ hắn bắt lấy cô, đem cô khoá chết trong nhà?
Sau khi đi dạo quanh một vòng cô nhi viện, Chu Ngữ Anh lại cảm thấy có điều đáng nghi.
Đó là sau khi cô như nhận định được ký ức của mình có vấn đề, những suy nghĩ kia như dừng lại, những hình ảnh kia không bắ n ra cứ như cái máy nữa, giống như dòng nước đang chảy đột nhiên bị vòi nước khoá chặt lại.
Và trong đầu Chu Ngữ Anh cũng chẳng xuất hiện những ký ức bị gắn mác tương ứng ấy nữa.
Khi cô bước vào một gian phòng nghỉ, Chu Ngữ Anh thấy được bức ảnh hiếm hoi có hình cô ở cô nhi viện khi còn bé.
Đó là một bức ảnh tập thể, cô chỉ chiếm một góc trong bức ảnh rất nhiều người này.
Nhưng tấm ảnh này có vấn đề.
Đó là hình ảnh khuôn mặt của cô trong này y hệt như trong tấm ảnh gia đình mà Chương Tuyết Trình đã đưa.
Và hướng sáng trên khuôn mặt của cô hình như không đúng.
Nếu không có chuyên môn và quan sát kỹ càng thì rất có thể thì không biết nó không đúng.
Bởi vì chuyên ngành và công việc của Chu Ngữ Anh là thiết kế nên cô rất hiểu rõ bố cục, đặc biệt là hướng sáng trong các bản thiết kế.
Người photoshop bức hình này trình độ cũng rất cao, nếu là người bình thường sẽ không nhận ra.
Còn về mấy bức ảnh mà Chương Tuyết Trình đưa thì đang được gửi đi kiểm định kia thì có hai trường hợp, thứ nhất chính là người photoshop bức ảnh này quá tài tình, hai là bức hình đó là thật.
Mà Đường Thành Huân vẫn đi phía sau cô cũng cảm giác lo lắng.
Sau khi Chu Ngữ Anh, hắn bước đến nhìn vào bức hình cô đã nhìn chằm chằm và không phát hiện nó có gì bất thường.
Trước khi bức hình này này được treo ở đây vào mấy năm trước, trước khi treo lên hắn cũng đã kiểm tra dò soát qua rồi.
Trên đường về nhà, Đoàn Đoàn ngồi trên xe cũng cảm nhận không khí quá đỗi khác thường.
Thằng bé thấy biểu cảm trên mặt mẹ không vui, mới cố ý ghé bên tai hỏi nhỏ bố nó:
“Bố lại làm mẹ giận nữa hả?” Thằng bé đã dùng một giọng nói mà nó cho là nhỏ để không bị người khác nghe thấy nhưng Chu Ngữ Anh đều nghe được âm thanh non nớt ấy.
Đúng vậy, còn có Đoàn Đoàn đây, Đường Thành Huân còn sợ cái gì chứ? Cô ấy sẽ không phát hiện ra gì cả, có Đoàn Đoàn làm kim bài miễn tử, cô ấy sẽ không rời xa mày! Cô ấy chắc là không nhớ được gì, nếu không thì chắc chắn sẽ không bình tĩnh như thế này…
Đường Thành Huân tự an ủi mình.
Hắn lắc đầu, ý bảo Đoàn Đoàn hỏi thăm Chu Ngữ Anh..