Hôm sau, theo chỉ dẫn trên tờ giấy hôm qua, Chu Ngữ Anh đến quán cà phê Starbucks cạnh công ty mua một ly cà phê đen đá.
Trưa hôm đó, một tờ đơn tiếp theo không chút dấu vết lại lẫn vào mấy tập tài liệu được đưa đến trước mặt Chu Ngữ Anh.
Lần này thì nội dung của tờ đơn chính là Chương Tuyết Trình hẹn gặp cô vào buổi chiều lúc 3 giờ tại phòng 1207 khách sạn Peninsula* (tên gốc là 王府半岛酒店, không dịch tiếng Việt vì chuỗi khách sạn này ở VN cũng có 1 địa chỉ tại Đà Nẵng nhưng dùng tên tiếng Anh luôn nên t không lạm quyền dịch).
Trước giờ hẹn 15 phút, Chu Ngữ Anh đã có mặt tại điểm hẹn.
Sau khi cô theo lời chỉ dẫn của tiếp tân đến mở cửa thì Chương Tuyết Trình đang ngồi thưởng thức trà chiều.
Bởi vì theo hướng sáng, tấm rèm cửa sổ bị kéo nên Chu Ngữ Anh thấy rõ trên người Chương Tuyết Trình như có một lớp ánh sáng dát vàng đang nhảy múa.
Khung cảnh ấy rất quen thuộc, như thể nó đã từng diễn ra vậy.
Chương Tuyết Trình cũng chứng thực suy nghĩ của Chu Ngữ Anh:
“Cậu có thấy thế này rất quen không?”
Chu Ngữ Anh im lặng quan sát mọi thứ không trả lời.
Chương Tuyết Trình lại tiếp tục nói:
“Lúc trước, cậu đã nhờ tớ ngồi như thế này để cậu vẽ tranh.
Cậu bảo là hướng sáng mặt trời thế này rất đẹp.
Tớ cũng nói là sau này sẽ chỉ làm người mẫu tư nhân của một mình cậu.
Cậu nói sau này mỗi năm cậu sẽ vẽ cho tớ một bức tranh chân dung.
Cậu nói sẽ sinh nhật năm nào của tớ, cậu đều sẽ đăng bài chúc mừng vào lúc 12 giờ.
Cậu nói rất nhiều, chỉ là bây giờ, cậu chẳng nhớ nữa, Yên Nhiên à”.
Giọng nói của Chương Tuyết Trình như đang hồi tưởng lại quá khứ, mang một nỗi buồn man mác, làm Chu Ngữ Anh có cảm giác mình như tra nam lừa tình vậy.
Nhưng đồng thời, trong đầu cô hình như cũng dường như hiện ra khung cảnh chính mình đang vẽ tranh cho một thiếu nữ nào đó, hình như là vậy, còn có đôi khi còn có tiếng cười vang lên nữa…
Bây giờ cho dù là những bức ảnh mà Chương Tuyết Trình đưa có là giả đi chăng nữa thì Chu Ngữ Anh cũng chắc chắn rằng mình đã từng quen biết với người đang đứng trước mặt mình.
Theo yêu cầu của Chương Tuyết Trình thì một lát sau khách sạn lại đem lên một ly trà chanh mật ong và một phần tiramisu hạnh nhân.
Mà những thứ này đều rất hợp khẩu vị Chu Ngữ Anh.
Nếu như Chu Ngữ Anh thích uống trà chanh mật ong thì Đường Thành Huân cũng biết thì tiramisu vị hạnh nhân chắc hẳn là không biết, bởi vì Đường Thành Huân nói rằng bánh ngọt như này nhiều vi khuẩn, bụng cô yếu dễ đau bụng nên rất ít khi mua về mà thường thích tự nấu các loại chè hay mua trà sữa về.
Mà Chương Tuyết Trình lại lần nữa giải đáp thắc mắc còn chưa được nói ra của Chu Ngữ Anh:
“Cậu thích ăn tiramisu vị hạnh nhân đúng không? Lúc trước tụi mình đều thích ăn, chúng ta thường sẽ đi ăn vào cuối tuần hay ngày nghỉ.”
Rồi Chương Tuyết Trình lại hỏi tiếp:
“Thế nào? Cậu đã nhớ ra chút nào chưa?”
Chu Ngữ Anh đáp:
“Có một chút”.
Chương Tuyết Trình có chút thất vọng, lại hỏi tiếp:
“Vậy đã tìm được chứng cứ nào xác định chưa?”
Chu Ngữ Anh như lần trước trả lời:
“Cũng một chút…” Cô dừng lại rồi nói tiếp “Mấy bức ảnh cô đưa tôi đều là giả”.
Thông tin này làm Chương Tuyết Trình không hề vui vẻ chút nào:
“Không thể nào! Đó đều là mấy bức ảnh lấy từ album ra, đều là thật mà…” Chương Tuyết Trình lại gấp gáp hơn, hỏi thêm:
“Cậu tự mình đi giám định?”
Chu Ngữ Anh thành thật trả lời:
“Không phải.
Tôi có nhờ một nhân viên cấp dưới làm thay”.
Chương Tuyết Trình lại suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Có hai trường hợp.
Thứ nhất là vấn đề sai sót hoặc cố ý của người đi giám định.
Thứ hai, cũng là trường hợp tệ hơn, đó là mọi chuyện của chúng ta, thậm chí cả việc chúng ta gặp mặt hôm nay, đều bị tên kia biết, thậm chí là thao túng mọi thứ”.
Cả hai người đều rơi vào trầm mặc một lúc.
Chương Tuyết Trình lại bắt đầu cuộc trò chuyện:
“Bây giờ rất có thể chúng ta đều đã bị theo dõi.
Vậy nên mọi chuyện đều phải càng cẩn thận hơn” Chương Tuyết Trình mở tập hồ sơ trên bàn ra, rút mấy tờ giấy đưa cho Chu Ngữ Anh “Đây là bản sao kê tài khoản chuyển tiền của Đường thị tới Cảnh thị cho dự án sắp tới.
Chắc có lẽ cậu cũng biết là tớ được nhà họ Cảnh chấp nhận đúng không? Đó là vì trong bữa tiệc hôm trước, Đường Thành Huân đã vì bịt miệng tớ mà đồng ý thông qua dự án với Cảnh thị, thậm chí còn đầu tiền vào Cảnh thị dưới danh nghĩa của tớ.”
Sau một lúc như suy nghĩ lại, cô ấy lại nói thêm:
“Yên Nhiên, hãy tin tưởng tớ.
Nếu như có thể, chúng ta hãy nhanh chóng xuất ngoại đi.
Tớ không chắc chắn là chúng ta có thể thoát thân an toàn nếu tên kia biết chuyện của cậu và tớ.
Còn đứa bé kia, tớ nghĩ chúng ta cũng có thể cùng đem nó ra nước ngoài luôn, dù sao nó cũng là con của cậu”.
Trong lúc nói chuyện với Chương Tuyết Trình, trong đầu của Chu Ngữ Anh dường như hiện ra càng nhiều những ký ức mơ hồ.
Chu Ngữ Anh có cảm giác rằng Chương Tuyết Trình sẽ không bao giờ hại mình..