Yên tĩnh.
Lúc này đại sảnh thi đấu rất yên tĩnh.
Caesar không nói gì, Lâm Dược không nói gì, nhà cái không nói gì, những cao thủ thì đang trong nghi hoặc.
Có ý gì?
Đây là ý gì?
Đây là nói Kẹo que sẽ lấy được một con 9? Đại đế làm sao mà biết? Đương
nhiên, đại đế luôn có thể đạt được con bài hắn muốn một cách khó tin,
nhưng, nghe ý của hắn… Kẹo que cũng biết y có thể lấy được?
Trong nhất thời, mọi người đều có một cảm giác cổ quái. Hai người này, đều
không phải là nhân loại bình thường, mọc con mắt thấu thị phải không?
Hay là bị người ngoài hành tinh phẫu thuật qua? Hay có lẽ, người TQ đều
thần bí, bọn họ có thứ gì người khác không có?
Đánh vỡ trầm mặc là Lâm Dược, y sờ cằm cười hê hê: “Đại đế, anh đang nói gì vậy?”
Caesar không trả lời, chỉ nhìn y một cái đầy hàm ý. Ánh mắt này, mang theo mấy phần bất đắc dĩ, mang theo mấy phần bao dung, còn có hàm súc mà chỉ có
nhau mới biết. Ánh mắt này, khác với ánh mắt bình thường, ánh mắt này,
là ánh mắt bao hàm ngàn vạn, ánh mắt này kéo dài cùng trời đất__ ừm,
những thứ này, toàn bộ là bình luận trên mạng sau đó.
Nhưng bất kể thế nào, Caesar thật sự nhìn Lâm Dược một cái, sau đó thì buông một đống chip xuống.
Nhưng y lại gãi gãi đầu, nói: “Chuyện này, đại đế, chúng ta vẫn còn một vấn
đề chưa nói rõ, đó chính là dưa leo và cà chua đều không nói rõ, đến lúc đó chúng ta phải ăn quả lớn, còn nữa, chừng nào chúng ta mới ăn.”
… Các cao thủ vốn đang cảm thán ánh mắt thâm trầm và câu nói của Caesar,
nghe câu này gần như muốn gào thét__ Cậu có thể đừng nói cà chua và dưa
leo không! Cho dù cậu nói dưa hấu thì cũng coi như được đổi món đi!
“Thời gian do tôi định. Nhỏ lớn sao, nhỏ nhất không được dưới một trăm năm mươi gram thế nào?”
Lâm Dược nghĩ nghĩ, gật đầu: “Như vậy cũng công bằng. Nhưng cũng không thể
kéo dài quá lâu, nên biết, chúng ta đều không biết ngày mai có xảy ra
chuyện ngoài ý muốn nào không, thế này, trong một tháng được không?”
Caesar lại nhìn y một cái, sau đó chậm rãi mở miệng: “Được.”
Chỉ một chữ, ngữ âm ngữ điệu đều kỳ diệu tương tự như lúc cùng ăn sáng với
Lâm Dược, gắp sủi cảo cho y, ngay cả nhà cái có định lực nhất nghe chữ
này cũng không cẩn thận giật nảy.
Cuối cùng, Lâm Dược đẩy chip ra: Hai trăm.
Nhà cái phát lá River thứ năm: Một con 9 rô.
Ike kích động gào thét trong tivi: “Anh ta làm được rồi anh ta làm được
rồi, trong lá bài cuối cùng, anh ta đã biến hy vọng chín phần trăm thành sự thật! Đây là lần thứ ba anh ta thắng đại đế trong vòng Flop!
Nhiều ván như thế, hai người đều có thắng có thua, số chip của Lâm Dược không nhiều hơn Caesar bao nhiêu, nếu tính lại, y cũng thắng rất nhiều lần.
Nhưng số lần thắng nhờ lá cuối cùng… hai người đều không nhiều.
Đương nhiên đây cũng không phải trường hợp đặc biệt. Cuộc thi đấu trình độ
càng cao, cơ hội vào vòng River càng ít, rất nhiều ván đều kết thúc ở
vòng Flop.
Phó thác hy vọng vào vận may, đó là việc chỉ có lính
mới mới làm__ Đúng, bạn hoàn toàn có thể nhờ vào lá cuối cùng để thắng,
nhưng bạn càng có thể bị ăn.
Khi tỷ lệ đã thấp tới trình độ nhất
định, cao thủ bình thường đều chọn bỏ bài, đương nhiên, có người chọn
cướp gà, nhưng, một lần cướp gà thành công, thì cần phải bố cục.
Đầu tiên, bạn phải đảm bảo đối thủ của bạn không cầm được bài lớn nhất, thứ hai, bạn phải khiến bài của mình trông có vẻ vô cùng tốt, hai điều kiện này, thiếu bất cứ cái nào, bạn cũng có thể thất bại. Mà cho dù hai cái
đều có, bạn vẫn có tỷ lệ thất bại là bốn mươi lăm phần trăm, đây là tỷ
lệ vốn có của poker Texas.
Cũng vì thế, vào vòng cuối cùng lấy
được lá bài mình cần, mới khiến người ta phấn chấn như thế. Nhưng khác
với Ike, lúc này cao thủ tại hiện trường chỉ sợ hãi.
Đại đế cũng thôi đi, tại sao Kẹo que cũng làm được? Lẽ nào, lẽ nào lời đồn bọn họ là sư huynh đệ mới chính xác sao?
Nhưng mọi người cũng không sợ hãi quá lâu, vì thời gian đã tới, bảy giờ tối, thời gian nghỉ ngơi đầu tiên sau tám tiếng.
Nhà cái thu lại bài vừa phát, mọi người lũ lượt đứng lên.
Khách sạn Boots đã đưa từng dĩa đồ ăn lên bàn dài, sau đó, gần như tất cả mọi người, đều ngay lập tức chú ý được trong khay đùi nướng có dùng dưa leo trang trí, bọn họ lần đầu tiên cảm thấy thứ này lại chói mắt như thế.
“Tôi cảm thấy, tôi sẽ có trở ngại tâm lý.”
Người khổng lồ vừa lầm bầm vừa đi vòng qua đùi nướng mà bình thường mình
thích nhất, những người khác khi gắp đồ ăn cũng tránh món đó. Mà Lâm
Dược là đầu sỏ của tất cả mọi chuyện lại không cảm thấy gì, vẫn hưng
phấn bừng bừng gắp cho mình con tôm hùm yêu thích nhất, vừa ăn, vừa nói
với Caesar: “Đại đế, anh nếu không muốn ăn cà chua thì cũng không sao,
hai chúng ta có thể đổi cái khác. Một trăm trái cà chua nặng 150g, không phải dễ ăn.”
“Đúng, cho nên không thể để cậu ăn.”
Caesar
vừa giúp y lột vỏ tôm vừa nói, Lâm Dược cứng người, sau đó càng mãnh
liệt nhét đồ ăn vào miệng. Caesar cũng không nói gì, giúp y lột xong con tôm hùm, thì đi gắp bít tết và rau xanh, sau đó lại trở lại, đồng thời
còn lấy bình nước cho Lâm Dược.
Hai người ở trong một góc ăn cơm, tuy không nói chuyện quá nhiều, nhưng bầu không khí đó, cảm giác đó,
cũng tạo lỗi giác ngơ ngẩn cho người khác.
Thật ra, cũng không
phải là lỗi giác. Chỉ là một hồi trước hai người còn đang đối đầu trên
bàn đấu, lúc này lại thân mật yêu thương như thế… cho dù mọi người đều
nghe qua lời đồn đó, đều có tâm lý chuẩn bị, lúc này, cũng có cảm giác
không phù hợp.
Qua một lúc lâu, Lâm Dược cuối cùng cũng gặm xong con tôm hùm đó, lúc này mới mở miệng: “Lạc Lạc, tôi…”
“Cái gì?”
“Tôi…” Lâm Dược nghẹn đỏ mặt, “Anh…”
“Rất áp lực? Vậy nếu tôi nói với cậu gì đó cậu liền không cảm thấy áp lực
sao? Hay là, nếu tôi không nói gì với cậu, cậu sẽ giảm áp lực sao?”
“Lạc Lạc à, anh không thể như vậy đâu.” Lâm Dược cuối cùng mở miệng, “Anh
nói xem tôi chẳng qua là một tiểu thị dân ở thành phố loại ba, đột nhiên thi đấu với đại đế như anh, có thể không có áp lực sao?”
Caesar
cuối cùng ngẩng đầu lên, hắn xiên một miếng thịt bò bỏ vào miệng, nhàn
nhã nói: “Cậu không phải là lương dân nhiều đời sao? Cậu không phải mầm
mống tốt đẹp? Cậu không phải là thời đại mới của TQ mới bồi dưỡng ra
sao? Sao có thể cảm thấy áp lực ở xã hội tư bản chủ nghĩa?”
Lâm
Dược trợn mắt, dáng vẻ gặp quỷ. Caesar không nói gì, chỉ buồn cười nhìn
y. Gần mực thì đen, câu nói này, cho dù hắn không tự nói ra, ở chung với Lâm Dược lâu như thế, học cũng học được. Tuy bảo hắn nói mấy lời này có chút kỳ cục, nhưng, nếu hắn thủ đoạn gì cũng đã dùng, đương nhiên không để ý điểm này.
Lâm Dược sững sờ một lúc, sau đó đột nhiên xoay
tay, làm thế lan hoa chỉ, hàm dưới mở rộng, đồng thời điểm hờ lên trán
Caesar: “Lạc Lạc, anh học hư rồi.”
Loảng xoảng!
Vua sư tử
không may nhìn thấy màn này, cái khay trong tay rớt xuống đất. Caesar đỡ trán, trong đầu xuất hiện một câu: Vũ khí hình người, sẽ tự động tiến
hóa.
Lại ngồi vào trước bàn, Caesar vẫn lạnh lẽo thâm trầm, Lâm
Dược vẫn nghiêm túc chân thật, nhưng trong mắt các cao thủ, cái bàn này
đã bị bong bóng màu hồng nhấn chìm.
“Kẹo que rút được lá thăm tốt nhất, cho dù cậu ta rút được hạng bốn mươi ba cũng có nguy hiểm, nhưng
rút được thăm của đại đế, thì thắng chắc không thua.” Vua sư tử ngồi
trên ghế khán giả cảm thán.
Người nghĩ thế không chỉ có mình hắn, các cao thủ suy nghĩ cũng không khác gì. Bọn họ thậm chí nghĩ, cuộc đấu này sở dĩ kéo dài tới giờ, chỉ là vì làm cho người trước tivi xem, tình huống chân thật, Lâm Dược sớm đã bước hai chân vào cánh cửa cao thủ
rồi.
Đúng, đại đế chưa từng thua, nhưng thua một lần thì có là
gì? Thua một lần sẽ dao động địa vị của hắn sao? Khả năng lớn nhất,
chính là tạo nên chấn động một thời gian, phương tiện truyền thông đăng
tin, mọi người theo dõi, nhưng trừ sự náo nhiệt lúc đầu, thì còn có thể
làm gì?
Đặc biệt là, bọn họ đều biết rõ cuộc đấu này từ đâu mà
tới, còn tận mắt thấy, tận tai nghe cuộc đấu… Tất cả, đối với bọn họ,
nếu nói đây là một ván đấu, thì không bằng nói là hai người yêu nhau quá chiêu, chỉ đáng tiếc một đống khán giả trước tivi bị lừa.
Nhưng
cho dù như thế, mọi người cũng không có nửa điểm bất mãn__ Bọn họ vốn là tới để hóng chuyện, cuộc đấu này nếu thật sự nghiêm túc, bọn họ mới
thật sự bất mãn.
Khi mọi người đang nghĩ như thế, Caesar đẩy ra
một triệu, tất cả mọi người đều kinh ngạc, lúc này mới phát bài riêng,
đã cược lớn như thế… đây là, đây là chuẩn bị kết thúc?
Lúc này kinh ngạc nhất vẫn là Ike__ ít nhất từ giọng nói thì là thế.
“2 rô! 10 chuồn! Một triệu! Đại đế chuẩn bị cướp gà sao?”
Đúng, đây chính là bài riêng của Caesar, một bài vừa nhỏ vừa tạp, 10 chuồn
coi như là bài loại trung, nhưng ghép với 2 rô, thì vừa không có thùng,
lại không có sảnh. Ngược lại, bài của Lâm Dược rất tốt: Một con J bích
và một con 8 rô, tuy không nói là rất lớn, nhưng ít nhất còn có khả năng tạo sảnh.
Lâm Dược có chút kinh ngạc nhìn Caesar một cái, Caesar mặt không biểu tình, Lâm Dược chớp chớp mắt, không lập tức đặt cược.
Trong lòng các cao thủ rất nghi hoặc, Caesar thua Lâm Dược thì bọn họ tuyệt
đối không bất ngờ, nhưng, cho dù muốn thua… cũng phải thua một ván ra
dáng một chút chứ.
Hiện tại bài riêng như thế, lại đặt cược như vậy, sau này khó tránh người khác chỉ trích.
Lâm Dược lại nhìn bài riêng của mình, cuối cùng cũng động: “Bài của tôi
không tốt lắm, nếu nói, tôi không nên theo, nhưng, tôi cũng đã ngồi lâu
lắm rồi, cũng hơi mệt, à, đúng rồi, tôi cũng sắp muốn ngủ rồi, cái này,
không thì, ván này đi?”
Caesar nhìn y một cái: “Cậu có thể không theo, hiện tại còn chưa tới chín giờ.”
“Không phải còn cần đi tắm sao?”
…
Caesar không nói gì, nhà cái gương mặt vặn vẹo nhắc nhở Lâm Dược đã tới giờ, y không giơ tay xin tạm dừng, trực tiếp đẩy ra một triệu.
“Kẹo que theo rồi! Anh ta theo rồi! Khi chỉ có một con J lại theo! Anh ta đã
nhìn ra đại đế đang cướp gà sao? Hay là anh ta muốn cướp gà? Chúng ta
chờ xem vòng Flop có bài gì!”
Vẫn là ba lá bài tạp: 2 chuồn, 7 rô, Q bích.
Nhưng sự xuất hiện của 2 chuồn lại giúp Caesar có một đôi, tuy là đôi nhỏ
nhất, nhưng, tỷ lệ của hắn đã từ 33% trước đó tăng lên 75% phần trăm!
Lần này, Caesar đẩy ra hai triệu, giọng của Ike gần như điên cuồng, “Một
đôi 2, một đôi 2! Đúng, một đôi nhỏ nhất! Đúng, trước mắt Kẹo que không
có đôi, anh ta không có gì cả, nhưng, trong tay anh ta có một con J, nếu tiếp theo lại xuất hiện một con J, thậm chí cho dù xuất hiện một con 8
thì đều là anh ta thắng!”
Bài khởi đầu của Caesar thật sự quá
nhỏ, tuy rằng hiện tại hắn đã có đôi, chiếm ưu thế về tỷ lệ, nhưng mạo
hiểm cũng lớn, trong cuộc đấu hai người, đôi vốn không phải là bài lớn,
càng huống hồ là đôi nhỏ nhất.
Lâm Dược lại ngừng, nhìn bàn bài một chút, mới ngẩng đầu lên, y không mở miệng, mà Caesar thì nói: “Còn nhớ ước định đó không?”
Lâm Dược chớp chớp mắt, không nói gì.
“Tôi biết cậu nghĩ gì, biết cậu thích gì, biết cậu muốn cuộc sống thế nào.
Cuộc sống như thế quả thật tôi không thể cho cậu, nhưng, sau khi đi xa
ba năm, cậu vẫn có thể sống cuộc sống như thế sao?”
Mọi người hít khí!
Bất luận là nhà cái hay các cao thủ, trước đó đều chịu đủ kích thích, nhưng bọn họ không nghĩ tới, thì ra kích thích đó vẫn chỉ là chuyện nhỏ.
Không có kích thích nhất, chỉ có càng kích thích.
Đại đế đây là đang nói gì? Đang hứa hẹn sao? Nói càng kéo dài, là đang cầu hôn sao?
Lâm Dược biểu hiện mê mang.
Còn có thể sống như thế sao? Còn có thể vô ưu vô lo đến chợ đêm ăn mì, hưng phấn vui vẻ tới siêu thị khuân đồ sao? Còn có thể canh nho nhà mình,
mỗi khi tới thu thì ngồi xổm trên mái nhà lấy cành nho ném đám quỷ trộm
nho sao?
Có thể đi, có thể đi.
Nhưng, không còn có người thời thời khắc khắc bên cạnh y nữa, không còn ai nhẫn nại trả lời y nữa.
Cho dù y có gọi, cũng không có người chịu không nổi giày vò lên tiếng.
Kỳ thật những cái này, y đều biết, những cái này, cũng đều đã từng trải qua.
Nhưng khi ở Malaysia vẫn không có cảm giác gì quá nhiều, vì y biết, mình còn
trở về. Tuy y không biết, là ngày nào, lúc nào trở về. Nhưng y biết mình sẽ về, thậm chí, y còn ẩn ẩn biết, người đó vẫn luôn đang nhìn mình.
Mà lần này, thì cái gì cũng không còn nữa.
Có lẽ tương lai sẽ gặp lại, nhưng nhiều lắm, cũng chỉ hơi gật đầu chào
hỏi, sau đó thì sao? Chỉ là đi ngang nhau, Lâm Dược híp mắt, đây vốn là y muốn. Cuộc sống một mình, một mình vui sống, một mình tự do tự tại,
không có gì không tốt.
Trước kia y có thể sống như thế hai mươi bảy năm, sau này, đương nhiên cũng có thể sống như thế.
Nhưng, người này thì sao?
Y ngẩng đầu nhìn Caesar, có phải, chỉ còn lại một mình không?
“Cậu rất dài dòng?” Caesar lấy hộp thuốc ra, lấy một điếu, châm lửa, bỏ vào
miệng, chậm rãi nhả khói, “Nhưng tôi đã quen rồi, nếu không có, chỉ sợ
sẽ không quen.”
Lâm Dược vẫn không nói gì.
“Ván này, cậu phải suy nghĩ kỹ, có theo không, có muốn… ở lại không.”
Ngón tay Lâm Dược run một cái.
Có muốn theo không? Bài của y không phải tốt lắm, ngay cả một đôi cũng
không có, nhưng, y có một dự cảm, có lẽ có thể thắng, cảm giác này thậm
chí là cường liệt. Y đã phát hiện, khi y có cảm giác này, y có phần
thắng rất lớn, tuy không thể nói là trăm phần trăm, nhưng khả năng sáu
mươi, bảy mươi thì có thể.
Trong poker Texas, tỷ lệ bảy mươi phần trăm không tính là gì, nhưng trực giác này, còn chính xác hơn tỷ lệ chín mươi phần trăm.
Có muốn theo không?
Có muốn, ở lại không?