Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân

Chương 108

Khúc Thu Thủy và Trần Thủy là hai người đuổi tới đầu tiên.

Dù sao bọn họ cũng là tông sư, khinh công đương nhiên cao hơn nhiều so với đám nhân sĩ kia, tốc độ sẽ càng nhanh hơn.

Hơn nữa, bản thân bọn họ cũng có chút quan hệ sâu xa với Phàm Tâm. Nếu có thể lấy được tấm bản đồ từ tay của Phàm Tâm trước đám người kia, sẽ làm được nhiều việc hơn nữa.

Khi tới, Khúc Thu Thủy và Trần Thủy cũng đã nghĩ kỹ lời khuyên rồi.

Mà ngay sau họ, cũng có một người trẻ tuổi khác theo sát phía sau.

"Việc đã tới nước này, ngươi có nói nhiều nữa cũng vô dụng" Vực Ngoại Song Ma nhìn Phàm Tâm, âm trầm cười, "Nếu ngươi ghét tấm bản đồ này phỏng tay thì chi bằng giao cho chúng ta, hai người chúng ta thực sự bằng lòng chia sẻ gánh nặng này với ngươi"

"À, hai người các ngươi chẳng con chẳng cái, đều là người đã bước nửa chân vào quan tài rồi, hà tất còn phải tới tranh cướp tấm bản đồ này?" Phàm Tâm cất tấm bản đồ vào trong ngực, cũng chẳng cho họ cơ hội động thủ.

Vực Ngoại Song Ma nhiều năm trước đã gây hại cho giang hồ, năm ấy, ông không biết phải tốn bao nhiêu công sức mới đẩy lui được bọn họ. Không ngờ, bọn họ im lặng nhiều năm nhưng tính xấu vẫn vậy.

"Nếu ngươi không cho, vậy đừng trách chúng ta không nói chuyện tình cảm!"

Vực Ngoại Song Ma là phu thê nhiều năm, vô cùng ăn ý, bọn họ cũng là nhân vật cấp tông sư, hơn nữa, thủ đoạn nhiều vô kể, Phàm Tâm trước đó đã tốn sức ở chỗ đám người Trần Thủy, Khúc Thu Thủy, nếu không Vực Ngoại Song Ma cũng chẳng dám đối đầu trực diện.

Cái gọi là bọ ngựa bắt ve chim sẻ trực sẵn, bọn họ phải gọi là làm hoàng tước đứng sau cùng!

Ngay khi Khúc Thu Thủy và Trần Thủy tới, thấy được Phàm Tâm và Vực Ngoại Song Ma đang bất phân thắng bại!

"Vực Ngoại Song Ma, quả nhiên là đi mòn gót giày sắt tìm chẳng thấy, tới khi thấy được lại chẳng tốn công, ta cuối cùng cũng tìm được hai người các ngươi!" Trần Thủy liếc mắt một cái là lập tức nhận ra lai lịch của hai lão giả này. Thù mới hận cũ, lập tức đánh về phía họ. Phàm Tâm cho dù không tốt cũng là gia gia của Tiểu Nhu, cũng từng dạy hắn võ công. Mà Vực Ngoại Song Ma này lại có ác danh bên ngoài, nếu tấm bản đồ rơi vào tay họ, thực sự chẳng còn chút hy vọng nào.

Lúc trước, sở dĩ mình trúng độc mù mắt cũng đều là do họ gây ra!

Cuộc đời của Vực Ngoại Song Ma thích nhất là đi đánh lén những anh tài thiếu niên kia, bọn họ rất thích thấy những anh tài vốn nên trưởng thành, lớn lên giỏi giang nhưng lại chết non trong tay họ, không biết đã khiến giang hồ tổn thất biết bao cao thủ hàng đầu trong tương lai, thậm chí cả mầm non tông sư.

Cũng bởi vậy, chính bọn họ đã trực tiếp khiến đại tông sư Phàm Tâm phải ra tay diệt trừ.

Trần Thủy năm ấy sửa tên đổi họ du ngoạn trên giang hồ, võ công xuất chúng, khoảng cách với tông sư cũng chỉ còn một chặng nhỏ nữa đương nhiên cũng trở thành đối tượng nhắm tới của Vực Ngoại Song Ma.

May thay, Trần Thủy chỉ bị trọng thương trúng độc, tính mạng của y cũng chẳng có gì đáng ngại, hơn nữa, còn được Phàm Tâm nhanh chóng chạy tới cứu về, cũng bởi vậy mới có thể thuận lợi đột phá thành tông sư, mới có thể quen biết Tiểu Nhu.

Nhưng thù hận giữa hắn và Vực Ngoại Song Ma lại là tâm bệnh của Trần Thủy.

Tiếc rằng hai người này lại quá hiểu cách ẩn nấp, gần 20 năm trên giang hồ chẳng có tin tức gì của họ khiến ngay cả Trần Thủy cũng nghĩ có phải hai lão ma đầu này đã chết rồi hay không.

Không ngờ là lại gặp được ngay lúc này.

Đúng lúc, hắn cũng muốn báo thù lúc trước!

"À, là tiểu tử Trần gia sao, ơ, đứa bé của Toái Ngọc Cung cũng ở đây à?" Lão bà bà thấy Khúc Thu Thủy và Trần Thủy cùng đi tới, trên mặt lại nở nụ cười kỳ quái, "Rất thú vị, hai người các ngươi lại ở cạnh nhau?"

"Đừng nói nhảm nữa" Trần Thủy vươn tay, tóm được long đầu trượng của lão bà bà nọ, một tay khác lại đánh thẳng về phía bụng của bà ta.

Mắt thấy sắp thành công thì cơ thể lão bà nọ lại co rụt vào, truyền ra vài tiếng răng rắc của xương cốt trong cơ thể, chẳng những nháy mắt thoát được công kích của Trần Thủy mà đồng thời còn dùng một tay đánh thẳng vào ngực Trần Thủy.

"Hự" Trần Thủy không ngờ lão bà bà này lại biết Súc cốt công, càng chẳng ngờ được đối phương lại quen thuộc với võ công của hắn như vậy, tình thế chợt xoay chuyển!

"Hầy, lúc trước ngươi chẳng phải là đối thủ của chúng ta, ngươi cho rằng mấy năm nay chúng ta chẳng hề làm chút chuyện gì hay sao?" Lão bà bà vặn cơ thể, thân hình lại khôi phục về như cũ, "Mùi vị bị mù lúc trước có dễ chịu không? Tử độc của lão bà ta cũng đâu phải để chơi"

"Chờ ta cho bà biết được bị mù là như nào, bà sẽ rõ ngay thôi!" Trần Thủy cười lạnh, "Bà cho rằng bây giờ bà thoát được sao? Bên này của chúng ta hẳn có tới ba tông sư"

"Chậc, Vực Ngoại Song Ma?" Khúc Thu Thủy xoa xoa tay, "Trước kia cũng từng ra tay với ta, quả nhiên là tai họa sót lại ngàn năm"

"Hai người các ngươi muốn giết chúng ta?" Lão nhân của Vực Ngoại Song Ma nghe họ nói như vậy, cười tới độ không thể đứng thẳng được, "Lão bà tử, bà nhìn xem, quả đúng là nghiệt duyên. Hai người họ bị Phàm lão nhân quay vòng vòng, lại còn muốn giúp ông ta đối phó với chúng ta?"

"Đúng vậy, thật đáng thương" Lão bà bà cùng cười theo, "Nếu ta là các ngươi, trước hết sẽ giết Phàm lão nhân trước, cướp tấm bản đồ về rồi tới lúc đó mới tính tới chúng ta, ấy mới là tốt nhất"

Phàm Tâm như biết được họ muốn nói gì, quyết đoán ra tay.

Nhưng Vực Ngoại Song Ma đã sớm có phòng bị rồi, sao có thể để Phàm Tâm dễ dàng đạt được ý nguyện?

"Sao nào? Ngươi chột dạ?" Lão bà cười ha ha, chỉ vào Trần Thủy nói, "Phàm lão say mê võ học, luyện được đồng tử công. Ông ta vốn chẳng thể có thể thê tử, cũng chẳng thể có hài tử cho nên ông ta lấy đâu ra tôn nữ?"

"Tiểu Nhu được ông ấy nhặt về, việc này ta đã biết được từ lâu" Trần Thủy nghe thấy Vực Ngoại Song Ma định nói xấu Tiểu Nhu, sát ý trong lòng lại mạnh lên!

"Vậy ngươi có biết hắn nhặt ai không?" Lão nhân ở bên cạnh phụ họa, "Khúc Thu Thủy ơi là Khúc Thu Thủy, uổng cho ngươi thông minh một đời, cho dù là lão nhân ta thấy cũng phải khen ngợi ngươi là ma nữ tuyệt thế vô song. Đáng tiếc, ngươi cố tính lại có một vết nhơ chẳng thể xóa mờ được"

"Câm miệng!" Phàm lão đã sắp không nhịn được nữa.

Khúc Thu Thủy như hiểu ra được cái gì, "Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?"

"Chúng ta không giống Phàm lão đâu, ra vẻ đạo mạo lừa các ngươi" Lão bà bà cười chua ngoa, nghe như gà bị bóp cổ, "Trước đó, khi ngươi tới cảnh giới tông sư, tẩu hỏa nhập ma nên mất ký ức. Vốn là Phàm lão muốn giết ngươi nhưng sau khi ngươi mất trí nhớ, lại trở nên ngoan ngoãn hiền dịu, trái ngược hẳn với tính cách vốn có của ngươi. Phàm lão không có cách nào, chỉ có thể nhặt ngươi về, sửa tên đổi họ cho ngươi. À, nếu ta không nhớ nhầm thì lúc ấy, tên của ngươi chính là Tiểu Nhu!"

Vừa nói hết câu, Phàm Tâm đã chẳng dám ngẩng đầu nhìn Khúc Thu Thủy và Trần Thủy.

Mà Trần Thủy cũng khiếp sợ vô cùng.

"Ngươi... Ngươi nói cái gì?"

Khúc Thu Thủy... chính là Tiểu Nhu?

Đùa cái gì vậy!

Trần Thủy không thể tin nổi nhìn Khúc Thu Thủy mà Khúc Thu Thủy cũng chán ghét nhìn hắn.

"Lúc trước, thừa dịp bổn tọa mất trí nhớ, người lợi dụng chiếm tiện nghi của ta là ngươi?" Khúc Thu Thủy xoay người, sát khí nồng đậm trong mắt nhìn Trần Thủy, "Nam nhân kia chính là ngươi?!"

"Nghiệt duyên... Nghiệt duyên mà........"

- --------------Ta là dòng đứt đoạn đưa bạn về 20 năm trước----------------

"Lão gia gia, ông đứng cửa lâu lắm rồi, ông đói sao?" Một thiếu nữ thanh thuần như đóa hoa sen trong mưa dè dặt thò đầu ra từ cửa miếu, "Nơi này của ta có một cái màn thầu, ta chia cho ông một nửa"

Nói xong, thiếu nữ bẻ chiếc màn thầu này ra làm đôi đưa cho lão nhân.

"Ơ? Lão gia gia, ông đừng bắt ta, đau quá"

Ai biết được, vừa đưa màn thầu qua, lão gia gia này chẳng những không nhận lấy mà ngược lại còn bắt lấy tay nàng, ngón tay đè lên mạch trên tay.

"Bên trong hỗn loạn, đúng là dấu hiệu của việc tẩu hỏa nhập ma. "Thiên Ngọc bảo điển" của Toái Ngọc Cung vô cùng ảo diệu, còn có cách hấp thụ nội lực của người khác để học được nhanh hơn, một bước sơ sẩy rất dễ tẩu hỏa nhập ma" Phàm Tâm lẩm bẩm, "Nhưng nàng bây giờ, nào nhìn ra được một chút dáng vẻ nào của Khúc Thu Thủy?"

Ông ta đã đi theo Khúc Thu Thủy ba ngày rồi.

Bây giờ, ông ta quay lại giang hồ vì truy kích Vực Ngoại Song Ma, đi ngang qua mấy môn phái, phát hiện những nam tử trẻ tuổi tuấn tú ở đó muốn ra ngoài đều phải tô xấu mặt đi. Ông tò mò hỏi nhiều hai câu mới biết được cung chủ Toái Ngọc Cung Khúc Thu Thủy đi khắp nơi cướp đoạt mỹ nam tử, gây rối tới độ lòng người giang hồ hoảng sợ.

Khúc Thu Thủy hành sự bá đạo, tuyệt đối không phải người thiện lương, nếu làm không tốt, nói không chừng lại là một Vực Ngoại Song Ma khác. Bởi vậy, Phàm Tâm mới định đi xem xem rốt cuộc Khúc Thu Thủy là người như nào, đưa nàng về chính đạo mới càng có lợi hơn cho sự phát triển của giang hồ.

Dù sao, hào kiệt trẻ tuổi chết trong tay Vực Ngoại Song Ma đã quá nhiều rồi, Khúc Thu Thủy lại là một nhân vật trẻ tuổi xuất sắc nhất.

Nhưng vận may của Phàm Tâm không tốt lắm, ông ta khó khăn lắm mới tìm được Khúc Thu Thủy song lại phát hiện Khúc Thu Thủy khác hoàn toàn so với tưởng tượng của ông ta.

Sau ngày đầu tiên Khúc Thu Thủy nhờ ông cứu giúp bị ông từ chối thì ngày hôm sau, Khúc Thu Thủy hoàn toàn đổi thành người khác.

"Gia gia, ông không ăn thì không ăn, đừng bắt ta mà, ta rất lợi hại, tới lúc đó sẽ khiến ông bị thương đó" Khúc Thu Thủy đã mất trí nhớ nhảy tới nhảy lui, múa máy nắm tay nhỏ, "Ta đã đánh lui rất nhiều người rồi"

Đúng thật là như vậy.

Dù có mất trí nhớ, Khúc Thu Thủy vẫn còn nền tảng võ công. Một mình nàng ấy du ngoạn bên ngoài, còn có dáng vẻ như này rất dễ khiến thu hút những người có ý đồ xấu. Chỉ là một khi những người đó tới lôi kéo nàng thì cũng sẽ bất giác bị nàng ta đả thương.

Vậy thì cứ để nàng ấy chạy loạn bên ngoài cũng không phải cách.

Võ công nàng ấy cao cường, bây giờ ngay cả chính mình là cũng chẳng biết, rất dễ bị lợi dụng càng dễ khiến người vô tội bị thương.

Nhưng nếu giết nàng, thực sự không phải phong cách của Phàm Tâm.

Dẫu trước khi mất trí nhớ, Khúc Thu Thủy có là người như nào thì sau khi mất trí nhớ, nàng ấy tuyệt đối được coi là một cô nương có tâm địa tốt bụng, lại rất có trách nhiệm.

"Ngươi... con là cháu gái của ta" Phàm Tâm chỉ có thể soạn ra một lời nói dối, "Ta tới đón con về nhà. Một mình con ở ngoài thực sự quá nguy hiểm, ta đưa con về"

Khúc Thu Thủy nửa tin nửa ngờ nhưng Phàm Tâm cũng nói rất thành khẩn, nàng cũng chỉ có thể đi theo Phàm Tâm.

Trên đường về, Phàm Tâm quả nhiên rất săn sóc Khúc Thu Thủy, Khúc Thu Thủy cũng dần ý thức được mình có lẽ là tôn nữ tên Tiểu Nhu của lão nhân này thật.

Nơi Phàm Tâm ẩn cư tên là Thiên Tâm cốc, là một nơi tuy khá hẻo lánh nhưng lại rất đẹp.

Tiểu Nhu vừa liếc mắt đã thích nơi này.

"Gia gia, nơi này là nhà của chúng ta sao?"

"Đúng vậy" Ở trên đường đi, Phàm Tâm đã nghĩ kỹ rằng tình trạng bây giờ của Khúc Thu Thủy là do võ công gây ra, bản thân cũng sẽ không gây hại tới tính mạng của nàng ấy, nếu không chữa trị gì, nàng ấy sẽ luôn vui vẻ như vậy, dùng thân phận tôn nữ của ông ta sống nốt quãng đời này, chẳng lẽ không tốt hơn một Khúc Thu Thủy có danh tiếng ồn ào sao? Kể từ đó, những nam tử trẻ tuổi trên giang hồ hẳn cũng chẳng cần lo lắng, đề phòng nữa.

Tiểu Nhu đi theo Phàm Tâm chưa tới một tháng thì Phàm Tâm vốn vì tin tức Vực Ngoại Song Ma mà xuất hiện lại phải rời khỏi Thiên Tâm cốc.

Chờ khi ông trở về, ông còn đưa theo một nam nhân trẻ tuổi thân bị trọng thương còn trúng kỳ độc.

Tiểu Nhu cũng không biết vì sao nàng ấy vừa liếc mắt đã nhìn trúng nam nhân này, hẳn là vì hắn trông rất đẹp đi.

"Gia gia, đây là người ông cứu về sao? Con giúp ông chăm sóc hắn nhé" Tiểu Nhu vui vẻ tới đón, cũng chẳng cần Phàm Tâm lão nhân chủ động nhắc tới.

Phàm Tâm cũng có hơi bất đắc dĩ, chỉ có thể cảm thán thiên tính của Khúc Thu Thủy vốn đã vậy, thấy nam nhân đẹp là lại không chịu được. Dẫu Trần Thủy này cũng chẳng phải thiện nam tín nữ gì nhưng tuổi ông lớn rồi, cũng chẳng có thời gian và sức lực đi chăm sóc một nam nhân trẻ tuổi.

Nếu Tiểu Nhu muốn tới giúp đỡ thì được thôi.

Cũng ở ngay trong nhà ông, chẳng lẽ còn có thể xảy ra chuyện gì sao?

Hồng Liên đạo cũng chẳng phải nơi tốt lành gì, nếu Trần Thủy có thể ở lại Thiên Tâm cốc của ông cũng là một chuyện tốt.

Toái Ngọc Cung, Hồng Liên đạo, hai môn phái chắc chắn sẽ khơi mào sóng gió trên giang hồ. Chính mình lại giữ chân người thừa kế của hai phái này ở đây, có lẽ mới là biện pháp tốt nhất để tránh giang hồ rơi vào phân tranh.

Phàm Tâm cũng chẳng nghĩ tới việc nhỡ suy nghĩ của mình sai thì không chỉ hỏng bét mà còn tạo thành hậu quả không thể cứu chữa được.

Trần Thủy của Hồng Liên đạo, Khúc Thu Thủy của Toái Ngọc Cung.

Hai con người vốn như hai đường thẳng song song vĩnh viễn chẳng giao nhau, bọn họ chỉ có thể là kẻ địch, là kẻ thù, tuyệt đối chẳng thể là người yêu.

Khúc Thu Thủy dù có thích cướp nam nhân về cũng sẽ không cướp người thừa kế của Hồng Liên đạo mà thiếu chủ của Hồng Liên đạo cũng chẳng có khả năng sẽ có suy nghĩ gì với nữ tử như này của Toái Ngọc Cung.

Nhưng cố tình, duyên phận lại là thứ khó mà đoán được.

"Ta tên Tiểu Nhu, huynh tên là gì?"

"Trần Thủy"

"Trần Thập*?" Tiểu Nhu chớp mắt, "Huynh đứng thứ mười sao? Cái tên này rất dễ nhớ"

*Hai chữ này tuy trong tiếng Trung khác dấu nhưng chắc lúc đấy Khúc Thu Thủy hơi lãng nên nghe sai đó.

Trần Thủy không nhìn thấy khuôn mặt của người trước mặt, chỉ có thể nghe được âm thanh rít rít của đối phương. Nhưng giọng của cô nương này lại khá êm tai, còn là tôn nữ của Phàm Tâm, nói sao cũng coi như ân nhân cứu mạng của mình. Tên với họ chẳng qua cũng chỉ là thứ để gọi thôi.

Thập thì Thập đi, cũng chẳng cản trở việc gì.

"Đúng vậy, ta đứng thứ mười, tên Trần Thập"

"Xin chào, Trần Thập ca ca, sau này huynh ở lại Thiên Tâm cốc, sống với ta và gia gia ta nhé, chúng ta sẽ chăm sóc huynh thật tốt" Tiểu Nhu lôi kéo tay Trần Thập, sờ sờ hai cái, "Huynh muốn gì cứ nói với ta, ta có thể làm đôi mắt cho huynh"
Bình Luận (0)
Comment