Những chưởng môn đang có mặt ở đây nghĩ qua rất nhiều khả năng.
Hoặc cưỡng ép dụ dỗ, hoặc dùng trái tim để cảm hóa, dùng lý lẽ để thuyết phục nhưng lại chẳng có ai nghĩ tới vậy mà lại đấu giá ngay tại chỗ.
Trên giang hồ không có chuyện đấu giá.
Bình thường, những thương gia bán ngựa hay binh khí có lúc cũng sẽ làm như vậy.
Nhưng, nhưng bây giờ cái đấu giá là tấm bản đồ kho báu đấy!
Cho dù chỉ là một phần ba của nó.
Cũng là bản đồ mà, thử hỏi trên thế giới này, ai có được tấm bản đồ xong không cất đi giấu đi mà lại đem đi bán đấu giá không?
Nhưng nếu như đặt mình vào hoàn cảnh đó, những chưởng môn môn phái này lại phát hiện đây thực ra là một cách tốt.
Vị công tử trước mặt này tuy có Tạ Tụ chống lưng, bọn họ nể mặt Tạ Tụ không làm hại tới tính mạng của hắn nhưng nếu đối phương không chịu giao tấm bản đồ ra, bị ai đó ra tay từ chỗ tối cũng chưa chắc đã biết được, tới lúc ấy, không tìm được hung thủ, báo thù cũng chẳng thể làm được.
Nhưng nếu vị Cửu công tử này giao tấm bản đồ cho bất cứ thế lực nào có mặt ở đây, ắt sẽ đắc tội các thế lực còn lại.
Tới lúc ấy, môn phái có được tấm bản đồ sao có thể thật lòng bảo vệ một người ngoài như vậy chứ?
Đấu giá ngay tại chỗ, người có giá cao sẽ có được là cách giải quyết tình cảnh khốn cùng tốt nhất này.
Chỉ là trước giờ chưa có ai nghĩ tới việc có thể dùng cách này để phá vỡ cục diện thôi.
Qua một lúc.
Ánh mắt của một số chưởng môn nhìn Khúc Cửu Nhất lại thâm sâu hơn nhiều.
Còn về những người giang hồ bình thường nghĩ như nào, không phải là việc những đại lão như họ quan tâm.
Còn về Khúc Cửu Nhất...
Này này, phàm là ở xã hội hiện đại đọc qua mấy quyển truyện võ hiệp, xem qua các bộ phim võ hiệp, chẳng ai dám nói bản thân cầm được tấm bản đồ rồi sẽ tìm được báu vật đâu nhá? Khúc Cửu Nhất nhớ tới một đề bài trong những bài làm văn mà mình từng đọc, nói rằng từng có rất nhiều người đi trộm vàng ở mỏ vàng nhưng thành công trộm được vàng lại chẳng có ai, ngược lại có rất nhiều người mượn việc trộm vàng này đi bán công cụ đào vàng, nhờ đó mà phất lên trông thấy, thông qua câu chuyện trên hãy viết một đoạn 800 chữ để nêu cảm nhận.
Khiến Khúc Cửu Nhất của trước ấy đau đầu không thôi.
Bây giờ việc Khúc Cửu Nhất làm là người đi bán công cụ.
Quả nhiên vẫn là nghĩa vụ giáo dục tốt mà.
Nhìn xem, cho dù trong thế giới võ hiệp cũng có thể dùng những tri thức này được.
Nếu chuyện bản thân làm hôm nay được ghi chép lại, chưa biết chừng nghìn năm sau vẫn có thể xuất hiện trong bài thi của cấp 3 đấy.
Khúc Cửu Nhất mỉm cười, thực tế cảm xúc đã sớm bay lên chín tầng lầu rồi.
"Vị công tử này ngược lại cũng là người hiểu biết" Sử Tĩnh mặc dù tới chậm hơn những môn phái khác nhưng ân oán giữa bà và nội bộ Toái Ngọc Cung ai nấy đều biết, bây giờ bà ta còn là đại biểu trên danh nghĩa của Toái Ngọc Cung, những môn phái khác cũng chẳng dám trêu chọc bà ta.
"Quá khen" Trước đó Khúc Cửu Nhất đã nhìn qua bức họa của Sử Tĩnh, y bất lực do chẳng nhìn ra trên tranh vẽ người xấu hay đẹp.
Nhưng bây giờ thấy Sử Tĩnh thật (chủ yếu là do Sử Vô Song gọi một tiếng nương), Khúc Cửu Nhất nhìn không nổi tra mẫu nhà mình cũng không thể không nói một câu, tra mẫu có thể lên chức, chèn ép được Sử Tĩnh không dám làm gì cũng không phải là không có lý do.
Chưa nói cái khác, chỉ mỗi khí chất lên sàn đã kém hơn nhiều rồi.
Sử Tĩnh này tốt xấu gì cũng dùng danh nghĩa Toái Ngọc Cung lại xuất hiện đơn giản mộc mạc như vậy trước mặt mọi người à? Nếu đổi lại là Khúc Cửu Nhất, nói gì cũng phải ngồi một cái kiệu treo những cái rèm to, người nâng kiệu phải là người đẹp tuyệt trần, tốt nhất là xuất hiện theo kiểu "người chưa thấy mặt đã nghe thấy tiếng", cường điệu nội lực của bản thân thâm hậu, đạt được hiệu quả mọi người đều trầm trồ xong lại tìm mấy đứa lẻo mép trà trộn trong đám người thổi phồng thực lực mạnh mẽ của Toái Ngọc Cung lên.
Như vậy sẽ có thể khiến sự phòng bị của mọi người dành cho Toái Ngọc Cung lên tới mức cao nhất, cho dù Sử Tĩnh mang ít người theo, võ công không bằng mấy vị chưởng môn cũng chẳng có ai dám động vào bà ta.
Nhưng bây giờ...
Ài.
Khúc Cửu Nhất khe khẽ thở dài.
Đợi tới khi y về Toái Ngọc Cung, nhất định phải tóm mấy vị trưởng lão thực quyền trong cung dạy bù một khóa học "nữ thần lên sàn làm sao mới có thể khiến mọi người kinh ngạc trầm trồ".
Trên giang hồ, thể diện lớn nhất.
Ngươi không làm chủ sân chơi trước, người khác sao có thể phục ngươi được?
Nhưng giờ này phút này Sử Tĩnh là người đầu tiên lên tiếng, cũng có thể thấy được Toái Ngọc Cung có sức ảnh hưởng cực lớn.
"Vị công tử này, ngươi định dùng tiền giao dịch hay dùng vật đổi vật đây?" Sử Tình tiếp tục thân thiện hỏi một câu.
Bà ta vừa hỏi, những chưởng môn khác không ai mở miệng ngăn cản, hiển nhiên cũng nghĩ làm như vậy.
Hết cách, bây giờ các môn phái giang hồ hầu như đều chẳng có bao nhiêu bạc.
Nếu không bọn họ cũng chẳng ào ào xông tới vì một tấm bản đồ chỉ có một phần ba.
Nếu có thể dùng vật đổi vật, ấy là tốt nhất.
Những môn phái này xem ra cũng là nghèo tới độ lắc thùng ra tiếng rồi.
Khúc Cửu Nhất âm thầm châm biếm trong lòng.
Từ xưa tới này, trước giờ chưa từng có ai nói rằng lãnh đạo có thể há miệng chờ sung cả.
Những môn phái này cũng không phải không có sản nghiệp, cũng có ruộng đất, có thể nói ăn mặc không lo gì.
Nhưng danh tiếng của những môn phái càng ngày càng lớn, đệ tử bọn họ thu nhận càng ngày càng nhiều, nếu các đệ tử còn phải lòng nhau, sinh con đẻ cái thì chúng sẽ là đệ tử đời kế của môn phái.
Do đó, ở thời đại thuốc tránh thai không có mà thuốc tráng dương lại nhan nhản, càng là những danh môn chính phái có lịch sử lâu đời, càng bị số lượng đệ tử trong môn đánh sập càng nhanh.
Rất nhiều đệ tử thậm chí vừa ra đời đã ngây ngốc trong tông môn, cho dù chưởng môn muốn đuổi họ ra ngoài, bọn họ cũng chẳng biết đi đâu, mọi người đều là chỗ quen biết, sao có thể nhẫn tâm cho được?
Nhưng cũng vì lẽ đó, những môn phái võ lâm mới hình thành được một lực lượng hùng hậu, khiến cho triều đình không dám khinh suất.
Như Liễu Diệp Bang xây gần sông nước, cho dù triều đinh muốn xuất đại quân đối phó với bọn hắn, chỉ cần bọn họ chạy theo hướng sông nước, khó mà đối phó được.
Tiếc rằng những người biết kinh doanh rất ít, lại thêm vào việc môn phái càng lớn, quan hệ càng phức tạp, người kinh doanh thay cho các môn phái bắt buộc phải là tâm phúc của chưởng môn, có năng lực chèo chống một phương, không tham lam mới được, thực sự có người như thế thì làm gì chẳng được, hà tất phải lao lực lăn lộn trong môn phái như này chứ?
Cứ như vậy, ưu thế đặc biệt của Toái Ngọc Cung lại trở nên rõ rệt hơn.
Nữ tử của Toái Ngọc Cung phần lớn đều không có chỗ nương tựa, chẳng hề quyến luyến nam nhân.
Từ trước tới nay sinh được một đứa con xong là sẽ thôi, hơn nữa võ công các nàng luyện cũng là thuốc tránh thai trời cho, thêm vào việc nữ tử dễ đoàn kết hơn, lực chấp hành từ trên xuống dưới cung vì lẽ ấy mà cao hơn bên ngoài nhiều.
Như nhân tài kinh doanh Lý Sắt Sắt, Toái Ngọc Cung mặc dù không nhiều nhưng tốt xấu gì cũng có mấy thứ để giữ thể diện.
"Nếu thực sự không có vàng bạc, dùng vật đổi vật cũng được" Khúc Cửu Nhất giả vờ suy nghĩ hồi lâu, tiếp tục nói, "Chỉ là dù sao thì ta cũng ít hiểu biết về giang hồ, vẫn mong Tạ đại ca có thể giúp ta tham mưu đôi điều"
Tạ Tụ: Ta biết ngay rằng Khúc Cửu Nhất sẽ không tha cho ta dễ như vậy.
Ánh mắt mọi người dính chặt vào Tạ Tụ.
Không nghi ngờ gì, nếu không có Tạ Tụ ở đây, bọn họ sao bằng lòng để một hạng vô danh như Khúc Cửu Nhất đứng đây tổ chức đấu giá chứ?
Tạ Tụ cũng muốn từ chối nhưng hắn càng hiểu rõ hơn ai hết rằng nếu bản thân từ chối rồi, Khúc Cửu Nhất sẽ chẳng còn là dáng vẻ ôn hòa vô hại như bây giờ nữa.
Cho dù dùng thủ đoạn mạnh mẽ, Khúc Cửu Nhất cũng sẽ bán tấm bản đồ này ra ngoài.
"Được thôi, nếu chư vị không phiền, tại hạ bằng lòng làm người chứng thực" Tạ Tụ dù không muốn chen chân vào ân oán giang hồ nhưng hắn càng không muốn nhìn thấy những đồng đạo võ lâm này bị Khúc Cửu Nhất cưỡng ép ở lại đây, tới lúc ấy sẽ là một hồi gió tanh mưa máu.
Hơn nữa không vì gì khác, Tạ Tụ bất giác cảm thấy cho dù đối địch với tất cả mọi người ở đây, người được lợi nhất cuối cùng vẫn là Khúc Cửu Nhất.
"Xem ra Tạ thần y có quan hệ khá tốt với vị công tử này" Sử Tĩnh che miệng cười, "Sau chuyện này hai vị công tử nếu không chê, chi bằng tới chỗ của thiếp thân làm khách?"
Bà* khá hứng thú với hai người này.
*Lấy xưng hô là bà chỉ là edit lấy theo vai vế chứ "bà" này chắc mới tầm 30 nhé các cháu ơi
Còn về họ có thích nam nhân hay không, có liên quan gì đâu?
Tạ Tụ là người mà ngay cả Khúc Thu Thủy cũng thèm muốn, vị Cửu công tử cũng tuấn tú khôi ngô, nếu có thể ngủ một nháy, sợ là có thể thắng tất cả nam nhân mà con tiện nhân Khúc Thu Thủy từng ngủ cùng.
Vừa nghĩ tới đây, Sử Tĩnh cảm thấy toàn thân tràn trề sức lực.
Sử Vô Song nhìn nét mặt của nương nhà mình liền biết nương đang nhìn Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ rồi.
Chính xác, nếu chỉ nhìn vẻ ngoài, bọn họ chẳng nghi ngờ gì là người xuất chúng nhất ở đây.
Nhưng Sử Vô Song biết, bọn họ chẳng hề hiền lành thế đâu.
Sử Vô Song chỉ đành duỗi tay kéo áo mẫu thân nhà mình, hy vọng bà có thể dừng lại nghe lời mình nói.
"Con lại dám lén nương chạy ra ngoài sao? Đợi mọi chuyện kết thúc sẽ xử lý con sau" Sử Tĩnh trừng mắt nhìn Sử Vô Song, âm thầm dọa nạt, "Còn có thằng ranh nam giả nữ trang kia là ai, con cũng nói rõ cho ta nghe"
Làm nương mà, sao không nhìn ra được tâm tư của nữ nhi mình?
Đúng là, nữ nhi đã ở cùng với Tạ Tụ, Cửu công tử rồi, sao lại nhìn trúng thằng ranh giả nữ trang rất không bình thường kia?
Cố Thiếu Bình trông cũng không tệ nhưng Sử Tĩnh cảm thấy không ổn.
Bất kỳ nam nhân nào muốn đào nữ nhi nhà mình đi đều phải chết!
"Nghiệt đồ, còn không mau đi đổi y phục?" Bang chủ Thương Hải Bang bình thường cưng chiều có thừa với Cố Thiếu Bình, dù gì làm sư phụ ai mà không thích đồ đệ đơn thuần, trung thành lại thật thà cho được? Nhưng thấy dáng vẻ xinh đẹp này của Cố Thiếu Bình, bang chủ của Thương Hải Bang cảm thấy mặt già này của mình cũng bị ném hết rồi.
Cố Thiếu Bình cũng chẳng dám cãi lại sư phụ, chỉ đành kéo một sư huynh quan hệ khá tốt đi với mình, ra ngoài thay quần áo trước.
"Cũng chẳng còn sớm nữa, chi bằng bắt đầu thôi" Khúc Cửu Nhất đã bắt đầu hưng phấn rồi, y cũng chờ không nổi muốn bán tấm bản đồ này đi.
"Tiểu công tử cần gì phải vội" Chưởng môn của Phái Trường Phong cười nói, "Giá trị của tấm bản đồ này quý giá, Phái Trường Phong ta tuy có chút bảo vật nhưng đặt ở bên người lại chẳng có bao nhiêu.
Nhưng có một cái, có lẽ Tạ thần y sẽ thích"
Nói rồi, chưởng môn Phái Trường Phòng lấy một hộp trúc be bé từ trong ống tay áo.
Hộp này vừa xuất hiện, Tạ Tụ dường như đã phát hiện ra cái gì, nhìn thẳng vào chưởng môn Phái Trường Phong.
Hộp vừa mở, bên trong là một con tằm con trong suốt.
Chỉ là con tắm con này không được khỏe lắm, ngay cả sức ăn lá dâu cũng chẳng có, tựa như lúc nào cũng có thể về trời được.
"Vật này tên là Thiên Tằm, nó là vật kịch độc, lại cũng là thánh phẩm giải độc, Sau khi ta bất ngờ gặp được nó, cũng tốn rất nhiều sức lực để nuôi dưỡng, tiếc rằng chẳng có ích lắm" Chưởng môn Phái Trường Phong chẳng có tí chột dạ nào cả, "Bây giờ đúng lúc gặp được Tạ thần y, mới biết vật này chắc vô duyên với ta.
Nếu tiểu công tử bằng lòng đổi thì không còn gì tốt hơn"
Chưởng môn Phái Trường Phong mặc dù trước đó không nói gì nhưng vừa nói đã khiến người khác khó mà từ chối được.
Mới nãy Khúc Cửu Nhất tỏ vẻ thuận theo chiều theo hết ý của Tạ Tụ, không nghi ngờ gì là đưa cho mọi người một tín hiệu, chính là quyền quyết định đấu giá ở đây thực tế nằm trong tay Tạ Tụ.
Do đó, thay vì đoán mò không biết vị Cửu công tử này thích gì, không bằng ra tay từ chỗ Tạ Tụ.
Ít nhất sở thích của Tạ Tụ, khắp thiên hạ ai cũng biết.
"Thức ăn cho thiên tằm nên là vật kịch độc như nó, lá tằm bình thường bất đắc dĩ lắm nó mới ăn, nếu ăn quá nhiều, nó sẽ chẳng khác con tằm bình thường" Hai mắt Tạ Tụ dính chặt vào thiên tằm, dường như không thể dịch mắt đi đâu được.
Từ từ, huynh thế mà đã bị đối phương câu đi mất rồi à?
Đừng thế mà.
Nụ cười của Khúc Cửu Nhất cứng đờ lại, mạnh tay kéo Tạ Tụ lại, tức giận nói, "Tạ đại ca hình như còn coi con tằm này quan trọng hơn cả ta.
Nếu đã như vậy, ta dứt khoát giết chết con tằm này đi là được"
"Không thể!" Tạ Tụ vội vàng dời tầm mắt, hắn thực sự sợ Khúc Cửu Nhất làm vậy, cẩn thận lấy lòng, "Thiên tằm quý giá, nếu dùng tốt sẽ có thể luyện chế rất nhiều thuốc, sẽ có ích cho ngươi"
"Ta nói đùa với Tạ đại ca thôi" Khúc Cửu Nhất cười nhàn nhạt, "Thứ Tạ đại ca thích, sao ta ghen cho được?"
Nói không chừng còn thiên tằm này có thể giúp Tạ Tụ chế ra loại dược có ích nào đó, y cũng chỉ dọa Tạ Tụ thôi, chớ để hắn bị chưởng môn Phái Trường Phong nắm được đằng chuôi.
Con tằm dở sống dở chết kia, trong tay chưởng môn này sợ là chẳng sống được mấy ngày nữa, chút đồ như thế đòi đổi với bản đồ, cũng mơ đẹp quá ha!
"Hích hích" Lạc Hoa Thịnh Phái Lạc Anh ăn mặc như một thư sinh, bên ngoài cũng gọi là "Tú tài chưởng môn".
Bởi vì hắn hiểu văn biết võ, tuổi trẻ đã là tú tài.
Sau này mới buông bút cầm kiếm, gánh vác Phái Lạc Anh, võ công cũng được tính là cao thủ hàng đầu trong giang hồ.
"Ta nói ấy chưởng môn Trường Phong, con tằm này mà ngươi cũng lấy ra cho được? Ngươi đừng coi thường người ta trẻ tuổi chưa mở rộng vốn hiểu biết nhé!" Lạc Hoa Thịnh chẳng khách khí chút nào vạch trần, vốn chẳng cho chưởng môn Phái Trường Phong cơ hội ra tay, "Tiểu công tử hay là nhìn đồ của ta đi"
Lạc Hoa Thịnh vỗ vỗ tay, rất mau đã có đệ tử trong môn khiêng một rương đựng một chiếc đàn bên trong lên.
"Hai vị mời xem"
Lạc Hoa Thịnh cầm cây đàn trên tay, đầu cuối của nó hơi ngả vàng nhưng lại khiến cây cầm cổ này có thêm chút ý vị động lòng người.
Khẽ gẩy một tiếng, tiếng của cổ cầm du dương, cực kỳ vui tai, dẫu là người không hiểu âm luật cũng có thể cảm nhận được chỗ đáng giá của cây cổ cầm này.
"Cầm này gọi là Tiêu Cốt, trăm năm trước một thế hệ cầm ma sở hữu, cũng là vật yêu thích của ta.
Luận về giá, ít nhất cũng phải vạn lượng bạc trắng!"
Cổ cầm này không lo không bán được bởi vì các thế gia quý tộc đều muốn có nó, Tạ Tụ xuất thân thế gia càng hiểu rõ được sự lợi hại của cây cầm này.
So với con tằm chết sống chết dở kia, đương nhiên đáng giá hơn nhiều.
Tạ Tụ cũng cúi đầu, nói giá của cây cầm với Khúc Cửu Nhất.
Lúc nghe tới vạn lượng bạc trắng, Khúc Cửu Nhất thực sự có chút rung động.
Thực ra đồ tốt trong tay môn phái võ lâm không ít, chỉ là bọn họ càng coi trọng võ công bổn môn gì đó hơn.
Bọn họ lo rằng Khúc Cửu Nhất sẽ nhằm vào võ công của bọn họ, do đó thứ lấy ra đều có giá nhưng đối với sự truyền thừa trong môn phái thì là thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Nhưng đối với Khúc Cửu Nhất, y nhìn không vừa mấy quyển tâm pháp tầm thường này, bán ra chẳng được bao nhiêu, vẫn là những thứ có giá trị thực tế được lòng y hơn.
Khúc Cửu Nhất cũng khá vừa ý với Tiêu Cốt cầm này.
Y nhìn trúng chẳng phải cây cầm mà là dây cầm.
Khúc Cửu Nhất bình thường lấy khóa sợi huyền thiết làm vũ khí nhưng khóa sợi có mảnh tới mức nào cũng chẳng mảnh được hơn nữa.
Nhưng dây đàn lại dùng được cho rất nhiều thứ.
Rất nhiều tiểu thuyết trinh thám đề cập tới việc dùng dây đàn giết người, huống chi dây đàn của Tiêu Cốt cầm còn có nhiều như vậy.
Mặc dù hài lòng trong tim nhưng Khúc Cửu Nhất vẫn không để người khác nhìn ra cái gì, "Cầm này quý giá, chỉ là ta không biết đàn nhưng nếu có thể gảy đàn góp vui cùng với Tạ đại ca, cũng là một chuyện tốt đẹp, mong Lạc chưởng môn đợi thêm lát, nếu đằng sau không có gì tốt hơn, chúng ta sẽ..."
"Tiểu công tử hà tất phải gấp gáp?" Chưa đợi Khúc Cửu Nhất nói xong, Kỳ Liễu Diệp đã trực tiếp mở miệng đánh gãy lời của Khúc Cửu Nhất.
"Trước vẫn nên nhìn thứ đồ của ta đã" Ký Liều Diệp lấy ra một chiếc nhẫn lá liễu.
"Bang chủ!"
"Bang chủ không thể!"
Liễu Diệp Bang có không ít người nhìn thấy cái nhẫn liền kích động.
"Không sao" Kỳ Liễu Diệp vẫy vẫy tay, ngừng nói, nhìn Khúc Cửu Nhất, "Có câu cho người con cá không bằng chỉ người cách câu.
Cái chúng ta cho ngươi, cùng lắm là một lần buôn bán mà thôi, đây là tín vật của Liễu Diệp Bang ta, ngươi có thể dùng nó tùy thời tới Liễu Diệp Bang, đổi lấy ba con thuyền lớn do Liễu Diệp Bang ta tự xây!"
Tàu biển?!
Khúc Cửu Nhất động lòng hàng thật giá thật rồi.
Bây giờ giao thương trên biển phồn vinh, nó có thể đưa tới lợi nhuận cao hơn cả giao thương biên giới, có được con đường kiếm tiền này nên triều đình mới to gan đóng cửa giao thương biên giới.
Khúc Cửu Nhất bây giờ có tiền nhưng cũng không chê tiền nóng phỏng tay, nếu có được ba con thuyền này, tiến hành giao thương trên biển, lợi nhuận trong đó không phải cao bình thường đâu!
Tàu biển do Liễu Diệp Bang chế tạo ai ai cũng ca ngợi.
Chỉ là bọn họ vì để không chọc cho triều đình đỏ mắt, mỗi năm chỉ chế tạo vài con thuyền cho số ít thương nhân mà thôi.
Ba con thuyền này, Tạ gia ăn được mà Toái Ngọc Cung cũng nuốt được!
Kỳ Liễu Diệp hào phóng như vậy đương nhiên hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
"Kỳ Liễu Diệp, Liễu Diệp Bang các người giàu nứt đố đổ vách ra, sao lại tới tranh tấm bản đồ này làm gì?"
"Các người chỉ hợp tác giao thương qua biển không thôi cũng đã kiếm đầy kho đầy thúng rồi"
"Làm việc phải để lại một con đường, sau này còn dễ nhìn mặt nhau"
...
Kỳ Liễu Diệp nghe thấy tiếng nói xung quanh vừa là ghen ghét vừa là uy hiếp, không hề nhường nhịn, "Thực là nực cười, ta ra giá của ta, các ngươi nếu không ra được thì câm miệng, nếu ra được giá cao hơn ta thì thẳng thắn lấy ra đây"
Ông cũng hết cách rồi.
Thuyền này ông vốn định bán cho triều đình, ai biết bàn được nửa đường thì có bước ngoặt, thuyền này chỉ có thể bị hủy.
Những thương nhân bình thường kia cũng chằng cần dùng chiếc thuyền to hào hoa như thế.
Nghĩ tới nghĩ lui, không bằng mượn cơ hội tặng cho Tạ gia, tới lúc ấy triều đình sẽ chẳng gây rắc rối với bọn họ nữa.
"Từ từ, Phù Dương Sơn ta cũng có!" Phù Dương sơn chủ không ngờ đám hậu bối trẻ tuổi đủ làm con của ông đứa này lại mạnh tay hơn đứa kia, ông vốn vô cùng bình tĩnh nhưng bây giờ không khỏi có chút hoảng loạn.
Phù Dương Sơn bọn họ nhiều người, mặc dù lực lượng mạnh mẽ nhưng là một chưởng môn, mỗi ngày thức giấc đối mặt với mấy chục nghìn cái miệng đang há ra, cũng nẫu cả ruột.
Thường thì những lão già ở tuổi này với võ công và tu vi bậc này, ai chả nhìn trẻ hơn tuổi thật cả mười, hai mươi tuổi.
Chỉ có ông, tóc bạc cả đầu, người khác hâm mộ nói ông trông tiên phong đạo cốt, chỉ có ông biết rằng, sau khi làm chưởng môn sống sờ sờ ra đấy vì ưu sầu bạc cả đầu, chỉ sợ ngày nào đó đệ tử của Phù Dương Sơn ăn sập cả gia nghiệp.
"Chưởng môn, Phù Dương Sơn chúng ta có thể có cái gì? Hoa cỏ sau núi cũng bị chúng ta mang đi làm rau xào ăn rồi" Một đệ tử buột miệng nói với chưởng môn, hy vọng chưởng môn bình tĩnh.
"Người lớn nói chuyện, trẻ con không được xen ngang" Phù Dương sơn chủ khỏ đầu đệ tử vừa lên tiếng, "Tiểu công tử và Tạ thần y mời xem"
Chỉ thấy Phù Dương sơn chủ lôi ra một hộp đầy ắp đan dược.
"Đây là..."
"Khụ, đây vốn là thứ ta bỏ ra rất nhiều tiền để cho sư đệ không nên nết kia của ta" Phù Dương sơn chủ cũng cảm thấy mất mặt, chỉ là người đang ở đây, phần lớn đều là người quen, mọi người cũng hiểu rõ trong lòng, "Bây giờ thuốc này tăng giá khắp nơi, Tạ thần y không thì cứ đem về nghiên cứu một phen"
Tạ Tụ không cảm xúc.
Hờ hờ.
Hai lần rồi.
"Những người giang hồ này thực sự mất hết liêm sỉ rồi" Khúc Cửu Nhất bí mật truyền âm, "Bọn họ nếu thích Tiêu Dao hoàn như vậy, cảm thấy nó quá ít lại còn đắt, bọn họ không nỡ bỏ tiền mua cho nên một hai người đều nghĩ muốn ngươi nghiên cứu nó, đợi ngươi phân tích thành phần xong thì có thể bán rẻ hơn rồi"
Hoặc là nói, những người giang hồ này đổi một cách khác mời Tạ Tụ rời núi để chế tạo thuốc.
Ở cổ đại cũng chẳng có ý thức bản quyền, bọn họ chỉ là không muốn tốn tiền mà thôi.
Nhưng bọn họ nào biết, thuốc này vốn là do Tạ Tụ luyện chế mà?
"Ta nghĩ, cái này không cần đâu, sơn chủ cứ giữ cho mình dùng đi" Khúc Cửu Nhất nghiêm túc nói với Phù Dương sơn chủ, "Bệnh của sư đệ ngài cần gấp hơn, ta và Tạ đại ca còn nhỏ, tạm thời chưa dùng được"
"Như vậy sao" Phù Dương sơn chủ cũng không lo, dù gì ông chỉ lấy ra thử vận may thôi, không thực sự hy vọng thứ dược này có thể đổi được tấm bản đồ, "Phù Dương Sơn ta có vạn cuốn điển tịch, tiểu công tử nếu muốn có thể tới Phù Dương Sơn ta xem đọc điển tịch ba tháng, chúng ta tuyệt đối dùng lễ đối đãi!"
Đây là muốn Khúc Cửu Nhất khám phá công pháp bí tịch của Phù Dương Sơn bọn họ sao?
Không ít chưởng môn nhìn về hướng Phù Dương sơn chủ, trong mắt có chút thương xót.
Phù Dương Sơn chắc là nghèo chả còn mồng tơi mà rớt rồi mới mang cả điển tịch nhà mình ra cho người khác xem.
Phù Dương sơn chủ cũng không gấp.
Dù gì điển tịch nhiều như vậy, phải tìm võ công tâm pháp của Phù Dương Sơn trong biết bao nhiều cuốn sách, cũng khá khó đấy, ai nói bí tịch tổ truyền của bọn họ nhất định phải có tên sách như bình thường chứ?
Nếu không mỗi năm Phù Dương Sơn bọn họ đều có biết bao người có mưu đồ ăn cắp, sao chẳng có một ai thành công?
Khúc Cửu Nhất cười hờ hờ dường như chẳng để ý lắm.
Công pháp của Phù Dương Sơn có gì mà nhìn? 《Thiên Ngọc bảo điển》của y sắp luyện xong rồi, lẽ nào còn phải phế võ công đi học lại từ đầu à?
"Tiểu công tử hay là nghe ta đây" Sử Tĩnh nhìn đống đồ của đám người này, cũng đỏ mắt, bàn về tài lực, bà ta đương nhiên không thể so với bọn họ.
Nhưng bây giờ bà ta dùng danh nghĩa của Toái Ngọc Cung ra ngoài hành tẩu, ngược lại có thể mượn oai một chút.
"Ồ?" Khúc Cửu Nhất cười như không cười nhìn bà ta.
"Toái Ngọc Cung ta có thể đưa ra thứ tốt hơn bọn họ" Sử Tĩnh mở miệng nói.
Sử Vô Song định nói cái gì nhưng còn chưa có hành động đã bị một lực đạo vô hình điểm vào các huyệt, không thể cử động được.
Là Khúc Cửu Nhất?!
"Dỏng tai lắng nghe"
"Toái Ngọc cung ta trân bảo mỹ nhân vô số" Sử Tĩnh nghĩ nghĩ, nhìn Tạ Tụ nói, "Thiên tằm cũng vậy, tàu biển cũng thế, kể cả cổ cầm bí tịch, ta nghĩ, đối với Tạ thần y, chắc cũng chẳng phải thứ hiếm lạ gì"
Nói vậy cũng không đúng.
Khá hiếm thấy đấy chứ.
Trong lòng Tạ Tụ thầm nghĩ.
"Trong Toái Ngọc Cung ta có một người song tính!" Sử Tĩnh nói xong không kinh ngạc chết người không thôi, ánh mắt sáng lên nhìn Tạ Tụ, "Tạ thần y, ngươi hành y nhiều năm có từng gặp qua người như vậy chưa? Tấm bản đồ này nếu rơi vào trong tay Toái Ngọc Cung ta, ta bảo đảm Tạ thần y sẽ gặp được y"
Cảm ơn, ta thấy rồi nè, hơn nữa còn ngay bên cạnh.
Tạ Tụ len lén lùi về hai bước.
Hắn cảm thấy bây giờ bản thân không thể nói thêm gì rồi.
Khúc Cửu Nhất cười đến dịu dàng, ánh mắt nhìn Sử Tình như nhỏ được thành nước, "Ngươi còn có cái gì, chi bằng cứ nói hết ra luôn?"
"Có cái này là đủ rồi" Sử Tĩnh tự tin vô cùng, chuyện người song tính ít ai biết được, Khúc Thu Thủy cho rằng có thể giấu được mình nhưng không biết mình sớm đã biết rồi, chỉ đợi lúc quan trọng để đâm lại một kích, "Ta không có gì để nói nữa"
"Vậy sao" Khúc Cửu Nhất chậm rãi bước tới trước mặt Sử Tĩnh, chớp chớp mắt, bàn tay đã ấn lên vai của Sử Tĩnh rồi.
Mắt của tiểu công tử rất tốt.
Sử Tĩnh đang nghĩ như vậy, định sờ tay của Khúc Cửu Nhất, trêu ghẹo một phen, chợt cảm thấy nội lực trong cơ thể của bản thân dường như bị cái gì hút mất.
Cơ thể bà chợt mềm ra nhưng lại có một cỗ lực lượng gắt gao đè chặt.
Một khắc sau, Sử Tĩnh đã khó có thể khống chế được bản thân, trực tiếp ngã ra đất nhưng hai chân một trước một sau ngồi trên mặt đất.
"Nếu đã không còn gì để nói nữa, ngươi cứ xoạc chân* ở đấy đi"
*Tiếng lóng mạng, ý để chỉ việc thuận theo một sự việc không thể tin nổi, cực kỳ lợi hại, thường dùng để nói đùa điều hòa không khí, chuyện này bắt nguồn từ một tập Keep running của Trung Quốc giữa Đặng Siêu với Lâm Duẫn, trên baidu cũng có các kiểu phiên bản nhưng ở đây ý chỉ sự thuận theo nhé.
Các bác đừng nghĩ xa quá, edit không kéo về lổi đâu ;((((.