Vì để tăng tính chân thực cho câu chuyện, đêm ấy, Khúc Cửu Nhất còn cố ý ngủ ở trong phòng của Tạ Tụ.
Còn Tạ Tụ đả tọa luyện công cả đêm.
Sáng ngày hôm sau, Khúc Cửu Nhất canh lúc nhiều người nhất, bước ra từ phòng của Tạ Tụ.
Lúc bước ra khỏi cửa, Khúc Cửu Nhất còn dùng tay xoa mắt thật mạnh làm cho mắt trông đỏ ửng lên.
Các đệ tử Toái Ngọc Cung ở khách trạm Duyệt Lai thấy vành mắt Khúc Cửu Nhất phiếm hồng, nhất thời không dám nói gì.
Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện vành mắt của chúng đệ tử Toái Ngọc Cung cũng đỏ hồng, chỉ là không giống với kiểu làm giả của Khúc Cửu Nhất, mắt của bọn họ vừa nhìn là biết khóc thật, hàng thật giá thật.
Ngày hôm qua, hai vị sư tỷ Thanh La và Hồng Tiêu đã phê bình họ một trận, không cho phép họ nhắc tới các từ như "con trẻ", "mang thai" trước mặt cung chủ trong khoảng thời gian này nữa.
Hơn nữa, cũng phải quên hết tin cung chủ mang thai trước đó đi.
Bọn họ cũng thấy nghi ngờ trong lòng, len lén đi dò hỏi hai vị sư tỷ Thanh La, Hồng Tiêu, sau đó nhận được một câu, "Ta chỉ nói bí mật này với muội, muội đừng nói cho ai khác".
Sau đó nữa, liên quan tới yêu hận tình thù giữa Tạ Tụ và Khúc Cửu Nhất, bọn họ đương nhiên cũng biết rồi tiếp theo cũng khóc thảm.
Cung chủ của bọn họ đối xử với bọn họ tốt như vậy, kết quả, vì để đáp ứng kỳ vọng của bọn họ, cung chủ lại ép bản thân làm tới mức ấy? Bọn họ thực sự thấy hổ thẹn vô cùng.
Việc duy nhất họ có thể làm đó là hầu hạ cung chủ tốt hơn nữa, cũng tuyệt đối không được khiến cung chủ và Tạ thần y cảm thấy không thoải mái một chút nào.
Tạ Tụ từ sáng sớm đã phát hiện ra sự cung kính của các đệ tử Toái Ngọc Cung dành cho hắn hình như không hề kém so với Khúc Cửu Nhất.
Trước kia, tuy các đệ tử Toái Ngọc Cung đối xử với hắn cũng có lễ nhưng sự kiêu ngạo của một đệ tử Toái Ngọc Cung đã khắc sâu vào trong xương cốt của họ.
Cho dù nam nhân có xuất sắc tới mức nào, khi đối mặt với họ, các nàng ấy cũng sẽ có sự phòng bị và coi thường.
Nhưng hiện tại, khi bọn họ thấy Tạ Tụ, sự kiêu ngạo ấy hầu như mất sạch mà thay vào đó là sự cẩn thận, dè dặt.
Tạ Tụ cũng chẳng phải đồ ngu, đương nhiên biết sự thay đổi này từ đâu mà có.
Là do màn kịch tối qua hắn và Khúc Cửu Nhất diễn mới khiến cho bọn họ thay đổi thành như vậy.
Tạ Tụ thấy đầu mình đau quá.
Nếu hiệu quả của chiêu này của Khúc Cửu Nhất không ổn thì Khúc Cửu Nhất sẽ chỉ dùng một lần, Tạ Tụ cũng sẽ chỉ bị gây khó dễ đúng một lần thôi.
Nhưng bây giờ nhìn lại, hiệu quả trò này của Khúc Cửu Nhất tốt vượt xa cả dự tính, nếu như vậy, sau này khi gặp chuyện tương tự, Khúc Cửu Nhất sẽ làm lại chuyện này.
Tạ Tụ vừa nhớ tới một đống giấy còn chưa đọc hết kia, da gà da vịt đã nổi hết lên rồi.
Đêm qua Khúc Cửu Nhất lại ngủ rất ngon, chỉ đáng thương cho Tạ Tụ cả đêm chẳng ngủ, cứ vừa nhắm mắt vào là những dòng chữ như có ma lực kia sẽ xuất hiện, sau đó sẽ nhớ tới mới nãy mình mới đọc những lời này, ngượng ngùng không ngủ nổi.
Nếu sau này vẫn phải làm...
Tạ Tụ không dám nghĩ thêm.
Cuộc đời hắn trước giờ chưa từng sợ cái gì nhưng bây giờ hắn lại thấy hơi sợ phải đóng kịch với Khúc Cửu Nhất rồi.
Thuật xá hồn câu hồn đoạt phách trong truyền thuyết cũng chỉ như này mà thôi.
"Tạ thần y, ngài yên tâm, ta luôn luôn ủng hộ ngài và cung chủ.
Sau này, ngài sẽ là lựa chọn duy nhất cho vị trí cung chủ phu nhân trong lòng ta, nếu có nam nhân nào khác dám tranh với ngài, ta không giải quyết xong thì sẽ không dừng, dù có bị cung chủ trách phạt, ta cũng sẽ giúp ngài diệt gọn mọi nguy cơ!" Một vị đệ tử Toái Ngọc Cung bị cảm động đã xông tới trước mặt Tạ Tụ bày tỏ sự trung thành rồi.
"Ta cũng vậy"
"Tạ thần y, huynh nhất định phải ở bên cung chủ tới bạc đầu"
Các nữ đệ tử nối đuôi nhau đi tới vây lấy Tạ Tụ.
Bọn họ đều tới để làm thân với Tạ Tụ.
Đương nhiên rồi, bày tỏ lòng trung thành là một chuyện, đặt cược trước cũng là một chuyện.
Hiện tại, khả năng Tạ Tụ thượng vị thực sự quá cao, các nàng không muốn lấy lòng cũng không được.
Đừng nghĩ rằng các đệ tử ở Toái Ngọc Cung không mấy thức thời mà ngược lại, bọn họ nhìn rõ nặng nhẹ hơn nam nhân nhiều.
Chỉ là khung cảnh này rơi vào trong tầm nhìn kính viễn vọng của đám công tử ở tửu lầu thì trở thành bằng chứng thép cho việc Tạ Tụ tay ôm ba ôm năm.
Trong tửu lầu Phúc Khách Lai ở đối diện, một vị công tử trẻ tuổi ăn mặc hoa lệ, khuôn mặt nữ tính, tức tới mức quẳng cả kính viễn vọng, "Tạ Tụ, Tạ Tụ, huynh lại bị nhiều nữ nhân vây lấy như vậy!"
"Thiếu gia, ngài nhẹ chút, thứ đồ ở phương Tây này lão gia coi như bảo bối, nếu bị hỏng, lão gia chắc chắn sẽ tức giận" Quản gia ở bên cạnh có hơi xót lòng nhặt cái kính lên.
Thứ đồ phương Tây này bình thường đều rơi vào trong tay hoàng cung hoặc chỗ của mấy thế gia quý tộc, rất hiếm khi xuất hiện trên giang hồ.
Bên cạnh đó, cái kính này có thể nhìn được rất xa, đối với các nhân sĩ võ lâm, biết cách dùng không nghi ngờ gì là vật cứu mạng, trước giờ lão gia luôn trân trọng nó.
Cũng chỉ có thiếu gia gan lớn, thừa dịp lão gia đi tiếp khách len lén lấy cái kính Tây Dương* này ra.
*phương Tây, gọi theo hán việt nhé
"Đâu dễ hỏng như vậy" Công tử nọ giận dự vô cùng, "Cha cũng đúng là, vào thời điểm này lại ra ngoài tìm người, nếu không Phù Dương sơn kia có được bản đồ kho báu, chúng ta cũng có thể cướp một phen"
"Thiếu gia, cẩn thận tai vách mạch rừng"
"Đừng lo lắng vậy, tửu lầu này đã bị chúng ta bao trọn rồi" Công tử nọ vỗ tay, "Không có ai dám gây phiền phức cho Vô Lượng sơn trang chúng ta đâu"
Nếu có người giang hồ nào ở đây thì sẽ nhận ra được, người này là tiểu công tử Tư Đồ Hồng* của Vô Lượng sơn trang, một trong thất phái.
*Cho các bác cần biết: Hồng của anh này là từ hán việt trong thải hồng – cầu vồng
Vô Lượng sơn trang nằm trong thất phái, ngang hàng với phái Trường Phong, phái Lạc Anh.
Chỉ là khác với các môn phái theo thể chế sư – đồ, bọn họ theo thể chế cha truyền con nối.
Đệ tử thân truyền chỉ có thể là người nhà Tư Đồ, các đệ tử khác chỉ có thể làm đệ tử ngoại môn, gia nhập sơn môn.
Chế độ này không nghi ngờ gì là dễ khiến các nhân sĩ giang hồ nhìn mà chỉ có thể lùi bước.
Nhưng...!Vô Lượng sơn trang có tiền nha.
Trên giang hồ, các món vũ khí nổi tiếng, có một nửa hầu hết đều là được lấy từ Vô Lương sơn trang, hơn nữa, trang chủ của Vô Lượng sơn trang buôn bán rất có thủ đoạn, mua rất nhiều đất, vườn trà, tiệm, vân vân.
Trong một cung hai môn ba sơn bảy phái mười hai bang, Vô Lượng sơn trang được cho rằng có thể so với Toái Ngọc Cung xem đâu là môn phái có tiền nhất trên giang hồ.
Nếu Toái Ngọc Cung không có bước xoay chuyển tình thế "Tiêu Dao hoàn", bây giờ sợ rằng tới cái vỏ rỗng cũng chẳng còn.
Nhưng Vô Lượng sơn trang ngồi trên một đống bất động sản, tiền sinh tiền, tài phú bây giờ đã được tích lũy tới trình độ khiến người khác kinh ngạc rồi.
Còn Tư Đồ Hồng, thân là tiểu công tử của Vô Lượng sơn trang, còn là nhi tử nhỏ nhất của trang chủ Vô Lượng sơn trang Tư Đồ Kinh, lớn lên trong sự cưng chiều, từ nhỏ dung mạo đã xuất chúng, thiên phú kinh người, được Tư Đồ Kinh vô cùng yêu thích.
Tư Đồ Hồng từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió, mãi cho tới lúc gặp được Tạ Tụ.
Nói ra cũng là do Tư Đồ Hồng xui.
Ban đầu, hắn bộc lộ tài năng trên giang hồ, tính cách cũng hào phóng, rộng rãi, bên cạnh lúc nào cũng có một đám bằng hữu.
Vừa khéo, hôm ấy bọn họ tới Dương Châu chơi, gặp được hoa khôi của Dương Châu.
Vì hoa khôi nọ, Tư Đồ Hồng bỏ ra ngàn lượng, mắt thấy có thể thu phục được trái tim của hoa khôi nọ thì ai ngờ được hoa khôi vừa thấy Tạ Tụ bèn trả hết cả lễ vật của Tư Đồ Hồng về.
Tư Đồ Hồng cũng chỉ có thể âm thầm nhịn xuống, cũng không thể vì một hoa khôi mà đánh Tạ Tụ trước mặt bằng hữu được.
Đợi tới năm Tư Đồ Hồng 19, Tư Đồ Kinh vốn định đưa Tư Đồ Hồng tới Hồi Tự Đao Tả gia ở Yến Bắc cầu thân.
Đao pháp của Tạ gia cũng thuộc hàng võ học nhất đẳng, Tả gia cũng chỉ có một nữ nhi bảo bối này thôi, lớn lên vô cùng xinh đẹp, đáng yêu, tuổi tác vừa khéo bằng tuổi Tư Đồ Hồng.
Tư Đồ Hồng cũng gặp tiểu nữ nhi nhà họ Tả mấy lần, trong lòng khá vừa ý vị hôn thế chưa cưới này.
Nhưng ai ngờ gia chủ Tả gia bị bệnh, lại chẳng ngại đường xá đi mời Tạ Tụ về chữa trị.
Bệnh của gia chủ Tạ gia khỏi rồi, trái tim của tiểu nữ nhi nhà Tả gia cũng bị Tạ Tụ lấy đi mất, sống chết không chịu gả cho Tư Đồ Hồng.
Tạ Tụ kia lại cự tuyệt ý tốt của gia chủ Tạ gia, chạy đi ngay trong đêm.
Tư Đồ Hồng vừa nghe tin bèn tức tới mức cả ngày không chịu ăn cơm.
Hai lần rồi.
Tạ Tụ đã cướp nữ nhân của hắn hai lần rồi.
Sau đó, Tư Đồ Hồng giống như bị ép tới cùng, chỉ cần Tạ Tụ xuất hiện ở đâu cũng sẽ đi theo, thích nhất là đi trêu ghẹo mấy nữ hài thích Tạ Tụ.
Dường như, nếu làm vậy thì có thể tìm lại được thể diện đã mất ở chỗ Tạ Tụ vậy.
Nhưng người trong giang hồ đâu hiểu được suy nghĩ ấu trĩ này của Tư Đồ Hồng, còn cảm thấy tiểu công tử của Vô Lượng sơn trang tám phần là nhìn trúng Tạ Tụ rồi mới phí công phí sức đi cướp mấy cô nương thích Tạ Tụ.
Khi Tư Đồ Hồng nghe được tin này, trên giang hồ đã đồn thổi khắp nơi rồi, ngay cả cha hắn Tư Đồ Kinh cũng nghi ngờ tư tưởng của nhi tử nhà mình.
Tới lúc ấy, Tư Đồ Hồng mới tận lực tránh tới nơi Tạ Tụ tới, tránh cho người trong giang hồ hiểu nhầm.
Nhưng mặc dù Tạ Tụ không ở trong giang hồ, đâu đâu cũng có lời đồn về hắn.
Thế rồi, trên giang hồ lại đồn Tạ Tụ và cung chủ Toái Ngọc Cung Khúc Cửu Nhất có quan hệ không tầm thường, hơn nữa, bọn họ còn có được một phần ba tấm bảo đồ kho báu, lại tặng tấm bản đồ này cho Phù Dương sơn chủ.
Tư Đồ Hồng lúc này chẳng thể ngồi yên được nữa rồi.
Hắn muốn tới xem xem, Tạ Tụ rốt cuộc lại gây ra chuyện gì rồi.
"Cung chủ của Toái Ngọc Cung sao còn chưa ra?" Tư Đồ Hồng lại lấy cái ống nhòm, đặt lên mắt, độc thoại một mình, "Lẽ nào, cung chủ Toái Ngọc Cung kia thực sự nhìn trúng Tạ Tụ rồi?"
Điều này cũng không thể nào.
Dù gì tên Tạ Tụ kia trông hệt như nữ nhân vậy.
Chân chính giống hệt như một thiếu nữ yếu ớt – Tư Đồ Hồng vừa ghét vừa hận khi nghĩ tới Tạ Tụ.
Khúc Cửu Nhất vừa ra khỏi phòng đã cảm giác được một tầm mắt.
Cảm giác này không thể nói rõ được, chỉ có thể nói là do cảm giác bản năng của người tập võ mà thôi.
Khúc Cửu Nhất tùy tay cầm một quân cờ lên, trực tiếp bắn thẳng về phía ánh mắt nọ.
Đầu tiên cho chút giáo huấn nhỏ thôi, sự tò mò nhỏ kia cũng nên thu về rồi.
Quân cờ nọ như một luồng sáng đen.
Chờ tới lúc Tư Đồ Hồng và hộ vệ bên cạnh phản ứng lại, con cờ đã bắn xuyên qua cái ống nhòm trong tay Tư Đồ Hồng, cắm chặt lên tường.
Tư Đồ Hồng và hộ vệ bên cạnh kinh ngạc ngơ ngác.
"Đây, đây, đây..." Quản gia dường như nói không nên lời rồi.
Ông ta thường xuyên ở bên cạnh Tư Đồ Kinh, không biết đã gặp qua biết bao cao thủ, nhãn lực cực tốt.
Một chiêu này của Khúc Cửu Nhất đã vượt qua các tiền bối đã thành danh từ rất lâu rất lâu về trước rồi.
"Thiếu gia, hắn phát hiện ra chúng ta rồi"
"Thiếu gia, chúng ta về Vô Lượng sơn trang trước đi" Chúng hộ vệ hãi rụt cổ như một con chim, lấy tốc độ nhanh nhất đóng hết toàn bộ cửa sổ lại, thành thật bảo vệ bên cạnh Tư Đồ Hồng.
Cung chủ Toái Ngọc Cung, tuyệt đối không dễ chọc!
"Các người sợ cái gì chứ?" Tư Đồ Hồng thấy bộ dạng của những người xung quanh, rút bàn tay có hơi run rẩy vào trong tay áo, tỏ vẻ nói, "Khúc Cửu Nhất kia có mạnh, tuổi cùng lắm cũng chỉ bằng ta mà thôi.
Cha ta mới là mạnh nhất, Toái Ngọc Cung của hắn mấy năm này sợ là chỉ còn cái vỏ rỗng mà thôi, nào phải là đối thủ của Vô Lượng sơn trang chúng ta?"
"Thiếu gia..." Quản gia dùng ánh mắt cầu xin nhìn hắn.
Đối với loại cao thủ đỉnh cấp như Khúc Cửu Nhất, khách trạm của hai nhà còn gần như vậy, Tư Đồ Hồng nói gì Khúc Cửu Nhất đều có thể nghe được.
"Được rồi, chúng ta về trước".
Tư Đồ Hồng dù sao cũng chẳng ngốc, hắn ta bá lấy vai của quản gia, vênh váo tự đắc nói, "Vô Lượng sơn trang còn có rất nhiều việc, chúng ta nên về thôi"
"Vâng, thiếu gia"
Hai chân của Tư Đồ Hồng không vững lắm.
Con cờ lúc nãy bay thẳng về phía hắn.
Nếu đối phương thực sự muốn giết hắn, một quân cờ là đủ rồi.
Tư Đồ Hồng trước giờ không phát hiện ra rằng khoảng cách giữa mình và tử vong lại gần tới như vậy.
Một người khủng bố như thế, Tạ Tụ còn có thể ngây ngốc ở cạnh y sao?
Không biết sao, Tư Đồ Hồng cảm thấy hơi đồng tình với Tạ Tụ.
Ài, hy vọng khuôn mặt kia của Tạ Tụ có thể khiến hắn sống thêm ít lâu trong tay cung chủ của Toái Ngọc Cung.
"Thanh La, Hồng Tiêu, bên chỗ Vô Lượng sơn trang có chuyện gì xảy ra không?" Khúc Cửu Nhất giải quyết xong một phiền toái nhỏ không đáng kể lắm bèn trực tiếp đi hỏi Thanh La, Hồng Tiêu.
Người của Vô Lượng sơn trang bao lại tửu lầu đối diện Khúc Cửu Nhất đã biết từ lâu, chỉ là đối phương mãi không có động tác gì, Khúc Cửu Nhất cũng coi như không biết.
Nhưng bây giờ sao, có lẽ có chút kỳ lạ.
"Bọn họ không tham dự vào chuyện tranh tấm bản đồ kho báu nhưng tiểu công tử Tư Đồ Hồng của Vô Lượng sơn trang lại có ý đồ gây rối với Tạ thần y, cung chủ, chúng ta không thể không phòng được" Thành La bây giờ dường như là người ủng hộ đáng tin cậy của Tạ Tụ rồi.
"Khụ, đừng nói cái này, còn có gì khác không?" Khúc Cửu Nhất tạm thời không thấy hứng thú lắm với mấy chuyện tình thù này.
Thế giới này lại còn có môn phái võ lâm không có hứng thú với bản đồ kho báu sao?
Không hợp lẽ thường!
"Thuộc hạ nghe nói trang chủ Tư Đồ Kinh của Vô Lượng sơn trang hình như đã ra ngoài tìm bạn tốt rồi, năm nào ông ấy cũng ra ngoài tìm người nọ" Hồng Tiêu ở bên cạnh bổ sung.
"Cung chủ, ta nghĩ ta biết chút tin tức" Sử Vô Song nghe tới tin của Tư Đồ Kinh, vội vàng đứng ra.
"Ngươi và mẫu thân ngươi hành tẩu trên giang hồ lâu rồi, biết cũng nhiều hơn, ngươi tới nói kỹ hơn xem" Khúc Cửu Nhất nhìn Sử Vô Song, gật đầu.
"Rõ" Sử Vô Song nghĩ nghĩ, nhanh chóng chỉnh lý lại tin tức liên quan tới Vô Lượng sơn trang, sau đó chọn trọng điểm nói.
"Vô Lượng sơn trang ở Bảo Sơn, là môn phái giàu có nhất cho nên ta và nương ta luôn chú ý tới nó" Dù gì trước kia Toái Ngọc Cung nghèo, nếu có thể có được tài phú của Vô Lượng sơn trang thì sẽ có thể cứu vớt tình hình lụi bại của Toái Ngọc Cung.
Sử Tĩnh nếu có thể lên thẳng chức cung chủ thì vấn đề tiền tài cũng chẳng phải nan đề nữa.
Dù sao tấm bản đồ kho báu là vật chết còn tiền tài của Vô Lượng sơn trang mới là hàng thật.
Người, luôn phải dự phòng đầy đủ.
"Ta và nương ta thăm dò rất lâu, phát hiện chuyện Tư Đồ Kinh đi thăm bạn tốt e rằng có trá"
"Ồ, nói ta nghe" Khúc Cửu Nhất cảm thấy hứng thú rồi.
"Dưới sự quản lý của Tư Đồ Kinh, Vô Lượng sơn trang trở nên huy hoàng, phát triển, mặc dù Vô Lượng sơn trang của trước kia cũng có tiền nhưng vì võ công của Vô Lượng sơn trang trên giang hồ không được coi là đỉnh cấp nên lúc trước thường có rất nhiều người trong giang hồ tới ăn trộm, Vô Lượng sơn trang vì vậy mà không thể không bỏ ra một số tiền lớn bồi dưỡng môn khách đề phòng những tên trộm này.
Chỉ là sau khi Tư Đồ Kinh lên chức trang chủ, một mình ông ta giết chết gần 30 tên trộm chỉ trong một tháng, đều là một chiêu đoạt mạng, thậm chí còn bao gồm cả tên trộm khét tiếng từ lâu.
Từ đó về sau, Tư Đồ Kinh một trận thành danh, chẳng còn ai dám khinh thường tới Vô Lượng sơn trang nạp mạng nữa"
"Ngươi nói tiếp" Khúc Cửu Nhất đã cảm thấy một mùi máu chó quen thuộc trong đây rồi.
"Nghe nói khi Tư Đồ Kinh còn trẻ đi du ngoạn từng kết bái với một đại ca.
Không có ai biết vị đại ca kết bái này là ai nhưng nghe nói sở dĩ Tư Đồ Kinh sở hữu được võ học thượng thừa chính là do vị đại ca đã kết bái kia dạy.
Tư Đồ Kinh còn từng nói rằng sau khi vị đại ca kết bái kia truyền thụ võ công cho ông ta xong bèn thoái ẩn về núi rừng rồi cho nên năm nào ông ta cũng sẽ đi tìm vị đại ca này, hy vọng có thể báo đáp ân tình của người nọ, trên giang hồ cũng được mọi người ca tụng vì câu chuyện này.
Nhưng nương ta đi thăm dò xong lại phát hiện ra một bí mật" Sử Vô Song cố ý úp mở, cười cười nhìn Khúc Cửu Nhất nói, "Cung chủ đoán xem, bí mật này là gì?"
"Vị đại ca mà Tư Đồ Kinh kết bái chính là người trong ma giáo phải không?" Khúc Cửu Nhất nghĩ nghĩ, đưa ra đáp án, "Không chỉ là người trong ma giáo, hơn nữa, người này hẳn là nhân vật có địa vị cực cao trong ma giáo"
Sử Vô Song kinh ngạc ra mặt, "Cung chủ người đã biết tin từ lâu rồi sao?"
"Không, ta đoán" Khúc Cửu Nhất chống cằm, "Rất dễ đoán"
Đây sao mà dễ đoán cơ chứ?
Sử Vô Song mơ màng.
Khúc Cửu Nhất cười không nói.
Bởi vì trong thế giới võ hiệp, có danh môn chính đạo đương nhiên sẽ có ma đạo, sẽ có cái gì mà tổ chức sát thủ, nếu không sẽ không thành được một bàn mạt chược.
Mà trong thế giới này, nếu không có tiết mục cấu kết của mấy người chính đạo với mấy người ma đạo thì đây chắc chắn là một thế giới võ hiệp giả.
Biểu hiện của Tư Đồ Kinh nhìn sao cũng giống với chiêu trò cấu kết với Ma giáo.
"Dưới sự suy đoán của nương ta, phát hiện trong khoảng thời gian ấy, Phó giáo chủ của Thiên Cực thần giáo hành tung quỷ dị, hơn nữa võ công Tư Đồ Kinh sử dụng cũng độc ác quá mức, giống như công phu của bên Ma giáo.
Nhưng mấy năm gần đây, Ma giáo không hành tẩu nhiều trong giang hồ, lại thêm việc Tư Đồ Kinh giết đều là trộm cướp cho nên không có ai biết.
Bây giờ, Tư Đồ Kinh đã thông hiểu hết võ công càng khiến người khác không nhìn ra được.
Lúc ấy, vì để xác định suy đoán trong lòng, nương ta còn đào mộ của mấy tên đạo tặc kia ra, nhìn thi cốt của họ mới phát hiện được"
Cho nên nói, sau khi giết người tốt nhất nên nghiền xương thành tro, bất tài lắm thì cho một mồi lửa, hủy thi diệt tích.
Nếu không gặp phải mấy người nghĩ nhiều thì sẽ bị lộ ngay.
Lấy đó làm gương nha.
"Phó giáo chủ kia có phải mất tích rồi không?" Khúc Cửu Nhất sờ cằm nói.
"Chính xác" Sử Vô Song gật đầu nói, "Nghe nói người của Thiên Cực thần giáo cũng đang đi tìm tung tích của vị Phó giáo chủ này.
Nương nói, vị Phó giáo chủ của Thiên Cực thần giao e là đã tới võ lâm Trung Nguyên để đi tìm bản đồ kho báu rồi.
Tấm bản đồ chia thành ba phần, ngoài một phần người đưa cho người khác thì còn hai phần nữa, có một phần có lẽ ở trong tay Phó giáo chủ"
"Vậy sao, vậy trạm tiếp theo chúng ta tới Vô Lượng sơn trang đi" Khúc Cửu Nhất đưa ra quyết định ngay lập tức, "Nếu có thể tìm được tấm bản đồ bán cho Vô Lượng sơn trang, chắc sẽ bán được một cái giá tốt đây"
"Rõ, thuộc hạ sẽ đi chuẩn bị ngay" Thanh La nhận lệnh.
"Nhớ phải mua cho Tạ Tụ thêm mấy bộ y phục đẹp" Khúc Cửu nhất lại gọi Thanh La quay lại, "Tốt nhất có thể khiến huynh ấy mỗi ngày mặc một bộ khác nhau, phong cách nào cũng phải có, hiểu chưa?"
"...!Không hiểu"
"Tiểu công tử của Vô Lượng sơn trang không phải si mê Tạ Tụ sao?" Khúc Cửu Nhất thấy buồn cười, nói, "Đúng lúc có thể dùng mỹ nhân kế rồi"
Ánh mắt chúng đệ tử Toái Ngọc Cung nhìn Khúc Cửu Nhất lập tức trở nên vi diệu.
Tấm lòng của cung chủ lại rộng rãi như vậy? Tư sắc ấy của Tạ Tụ, thâm tình như vậy cũng chẳng thể giữ được trái tim của cung chủ sao?
Ài, cung chủ quả đúng là người làm nên đại sự!
Quả nhiên, bọn họ muốn đuổi kịp bước chân của cung chủ, vẫn phải luyện nhiều hơn..