Vận mệnh của Phàn Đình đã bị quyết định bởi dăm ba câu của Khúc Cửu Nhất.
"Hắn...!Hắn chỉ là bị người ta làm hại, có hơi ngu dại" Tạ Tụ sau cùng vẫn có hơi không đành lòng, nói cho cùng cũng chẳng phải Phàn Đình sai, chỉ là hắn bị người ta hại nên mới như vậy.
Suy ra, hắn cũng là một người đáng thương.
"Đó là do tự hắn không có mắt nhìn người" Khúc Cửu Nhất chẳng thèm quan tâm mấy thứ thượng vàng hạ cám ấy, "Toái Ngọc Cung có quy củ như vậy.
Hơn nữa, cũng chẳng cần hắn trả nợ bây giờ, ngu ngu ngơ ngơ như vậy, chắc cũng không có đệ tử nào coi trọng.
Cứ vừa chữa cho hắn vừa bán hắn trả nợ, nếu hắn có bản lĩnh dùng cách khác trả nợ, cũng là năng lực của hắn"
Lâm Hữu Tuệ kia muốn gia nhập Toái Ngọc Cung của y còn phải giả trang thành nữ tử ba tháng đấy.
Tuy vậy, ít nhất Lâm Hữu Tuệ giả dạng thành nữ tử cũng không có trở ngại mấy.
Nhưng bộ dang cao lớn uy mãnh này của Phàn Đình, trừ phi học được Súc cốt công*, không thì chắc chắn không diễn được.
*Bộ môn này mọi người có thể hiểu là những người xương vô cùng dẻo, có thể uốn nắn được
Tạ Tụ thấy ý của Khúc Cửu Nhất đã định, cũng không tiện khuyên bảo tiếp.
Bởi vì Khúc Cửu Nhất là người một khi hạ quyết tâm thì dù người khác có nói nhiều bao nhiêu cũng sẽ chẳng thay đổi, thậm chí sẽ còn trầm trọng hơn.
Tạ Tụ và Phàn Đình cũng chẳng có giao tình gì, có thể nói giúp hắn một câu đã nhân nghĩa rồi.
"Còn lại ngươi còn muốn xem không?" Tạ Tụ chỉ có thể nói sang chuyện khác, Phàn Đình này đúng như lời của Khúc Cửu Nhất nói, căn cốt xuất chúng.
Nếu chỉ vì sốt cao mà hỏng đầu, Tạ Tụ chưa chắc đã trị được.
Nhưng nếu vì trúng kịch độc mà dẫn tới thần trí mơ màng, hắn lại có cách.
Chỉ cần Phàn Đình này không ngu, hắn cũng sẽ biết ân tình của Toái Ngọc Cung cũng chẳng dễ nợ như vậy.
"Tùy thôi" Bị gián đoạn như vậy, Khúc Cửu Nhất cũng chẳng có lòng nào nữa, "Kế tiếp chúng ta chỉ cần chờ khai mạc đại hội tỷ võ chiêu thân là được.
Đúng rồi, thay ta viết một bức thư, Toái Ngọc Cung chúng ta cũng phải phái nhiều người tới mới phải, không thì tới lúc ấy, muốn tiếp nhận Vô Lượng sơn trang không người có hơi phiền phức"
Tạ Tụ nhất thời không biết nên nói cái gì.
Khúc Cửu Nhất thật sự coi Vô Lượng sơn trang là đồ vật của y rồi.
Lại nói tới Toái Ngọc Cung.
Sử Tĩnh và các trưởng lão mang theo đám Lâm Hữu Tuệ trở về, trong lòng cũng thấp thỏm bất an.
Xa cách đã nhiều năm, cũng không biết bây giờ Toái Ngọc Cung có dáng vẻ gì.
Trước đó, Sử Tĩnh đã quy đổi toàn bộ sản nghiệp của mình đi để lấy tiền mặt, đổi được khoảng năm vạn lượng, chính vì để thoát khỏi Toái Ngọc Cung bấy giờ đang lửa sém lông mày.
Bà ta hiểu rõ, hiện giờ Toái Ngọc Cung hẳn là không có tiền mấy.
Lúc Khúc Thu Thủy rời đi đã mang nốt chỗ tiền cuối cùng của Toái Ngọc Cung rồi nhưng bây giờ nếu bà ta thề nguyện trung thành với Khúc Cửu nhất, đương nhiên cần phải cống hiến hết mình.
Sử Tĩnh đã chuẩn bị tâm lý xong nhưng tới khi chính thức bước vào Toái Ngọc cung, thấy nơi đây hầu hết đã được sửa chữa lại, trở nên càng đẹp đẽ và tao nhã hơn so với lúc trước thì vẫn không thể tin được.
Nếu không nhận sai, những y phục đám đệ tử Toái Ngọc Cung mặc vẫn là loại vải tốt nhất, loại mà cần ít nhất hai lượng một cây.
Nếu phối với nhan sắc kia, bộ y phục này càng thêm quý giá.
Hơn nữa, nơi này là Toái Ngọc cung, ở tận sa mạc, muốn vận chuyển mấy thứ này tới đây, hao phí trung gian khó mà đo được bởi vậy giá cả của mấy thứ này ít nhất cũng phải gấp lên hai tới ba lần.
Toái Ngọc Cung lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.
Sử Tĩnh đã như thế, các đệ tử trở về cùng Sở Tĩnh còn hơn cả thế.
Các nàng từ nhỏ đã theo Sử Tĩnh rời khỏi Toái Ngọc Cung, từ lâu đã chẳng có mấy ấn tượng với nơi này.
Hơn nữa, bọn họ đi theo Sử Tĩnh cũng nghe bà ta nói qua một ít chuyện của Toái Ngọc Cung, các nàng đều đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc nhìn thấy một môn phái rỗng tuếch.
Nhưng ai biết thứ họ nhìn thấy lại là cảnh tượng như này.
Trước đó khi cung chủ Khúc Cửu Nhất phát tiền tiêu hàng tháng gấp đôi cho các nàng, các nàng còn tưởng rằng Toái Ngọc Cung đã phồng má giả làm người mập.
Bây giờ mới biết được, hóa ra là các nàng hẹp hòi rồi.
Đôi mắt của Lâm Hữu Tuệ cũng chẳng đủ dùng rồi.
Trước đó hắn cảm thấy hai người Thanh La, Hồng Tiêu đều là mỹ nhân khó tìm trên đời rồi nhưng tới Toái Ngọc Cung mới phát hiện hóa ra mỹ nhân cấp bậc ấy lại có rất nhiều?
Các đệ tử của Toái Ngọc Cung, một đám ngọc mạo tiên tư, phong hoa vô song, bất kể là quyến rũ, lạnh lùng, ngây thơ, thanh thuần, sắc sảo, cần phong cách gì có phong cách đó.
Nam tử trong chốn giang hồ luôn có rất nhiều ảo tưởng không thực tế với Toái Ngọc Cung, sau khi vào Toái Ngọc Cung thật rồi mới phát hiện, hóa ra những ảo tưởng đó đều là thật?
Trên thế gian này vậy mà lại có một chỗ như vậy, nơi nào cũng có mỹ nhân.
"Sư tỷ, nhận của ta một kiếm!"
Trên không có hai nữ đệ tử đang tỷ võ kịch liệt.
Kiếm quang của họ rực sáng, uyển chuyển khéo léo hệt như một con rồng, mỗi một chiêu thức đều cho thấy được bản lĩnh hơn người.
"Hậu sinh khả úy, các nàng vậy mà có thể luyện được kiếm pháp bổn môn tới trình độ này?" Sử Tĩnh nhịn không được tán thưởng.
"Sư thúc chê cười, các nàng còn kém xa" Tuyết Tiêu Tiêu dẫn theo một đám đệ tử chậm rãi bước tới, nàng đã sớm nhận được tin của cung chủ, biết được sư thúc Sử Tĩnh giờ đã thề nguyện trung thành với cung chủ.
"Ngươi là...!Tiêu Tiêu?" Sử Tĩnh chần chừ trong chốc lát, qua hồi lâu mới liên tưởng được nữ hài trong trí nhớ với nữ tử phong tư vô song này.
Động tác của Tuyết Tiêu Tiêu không tính mau nhưng thân ảnh của nàng lại khó mà thấy được, đảo mặt đã tới trước mắt Sử Tĩnh.
Khinh công bậc này thật sự khó có được.
"Sư thúc, là ta" Tuyết Tiêu Tiêu nhìn lướt qua những người Sử Tĩnh đem về, trong mắt tràn đầy bất mãn, "Sư thúc, xin thứ cho ta lắm miệng, những đệ tử người đưa về căn cơ nông cạn, chân đi cũng chẳng xong, nếu ở trong cung chỉ sợ là phải học lại lần nữa với những đệ tử dưới mười ba tuổi"
Những đệ tử đi theo Sử Tĩnh sắc mặt khó coi.
Đây là đang xem thường các nàng sao?
"Cũng mong sư điệt dạy dỗ nhiều hơn" Tư thái của Sử Tĩnh điệu thấp, "Ta rời cung nhiều năm, cũng không biết bây giờ tình huống trong cung là như nào.
Nếu sư điệt không ngại, cũng mong được giải đáp vài lời
"Sư thúc yên tâm, ta đương nhiên biết gì nói hết" Tầm nhìn của Tuyết Tiêu Tiêu đảo qua đám đệ tử, cuối cùng dừng ở trên người Lâm Hữu Tuệ.
Toàn thân Lâm Hữu Tuệ dựng đứng cả lông lên.
Nữ nhân này quá đáng sợ!
"Người đâu, dẫn những sư muội này xuống dưới nghỉ ngơi.
Sau khi thay phục sức của bổn môn, đưa họ một thanh kiếm để họ đi học các lớp sáng chiều"
"Rõ thưa đại sư tỷ"
Tuyết Tiêu Tiêu nói chuyện làm việc đều vô cùng có thứ tự, ngay cả Sư Tĩnh thiên vị nữ nhi nhà mình cũng không thể không thừa nhận, Tuyết Tiêu Tiêu mạnh hơn nữ nhi nhà mình nhiều.
Nếu ngày sau Vô Song có thể có được thành tựu như Tuyết Tiêu Tiêu, người làm nương như bà cũng không còn tiếc nuối gì.
"Sư thúc, mời đi bên này, ta sẽ lần lượt kể cho người nghe các hành động vĩ đại của cung chủ"
"Được"
...
"Cái gì? Tiêu Dao hoàn vậy mà là do Toái Ngọc Cung chúng ta bán ra?!"
"Tạ Tụ kia có bản lĩnh như vậy, cung chủ vậy mà còn chưa thành thân với hắn?"
"Đáng tiếc đáng tiếc, cung chủ vậy mà không thể mang thai, bằng không tiểu cung chủ sẽ có thiên tư bậc nào đây..."
Hết một buổi chiều, Sử Tĩnh và Tuyết Tiêu Tiêu đã đồng cảm được với nhau.
Cung chủ cái gì cũng tốt, chỉ là không sinh được!
Lâm Hữu Tuệ sống có thể nói là nơm nớp lo sợ.
Tuy rằng hắn đã chuẩn bị rất nhiều nhưng muốn thuận lợi che giấu thân phận nam tử giữa nhiều nữ tử như vậy không hề dễ dàng.
Tới hôm sau, hắn đã bị nhóm sư tỷ Toái Ngọc Cung kéo đi một chuyến tới Ngọc Ngõa Đài.
Ngọc Ngõa Đài kia cũng khiến Lâm Hữu Tuệ mở mang tầm mắt!
Các nam nhân ở nơi này, ai nấy cũng vô cùng xuất sắc, nếu ở bên ngoài cũng thuộc kiểu công tử dịu dàng.
Cầm kỳ thi họa họ không gì không giỏi, tuy võ công bình bình nhưng cũng chẳng coi là kém.
Càng chưa nói tới việc bọn họ ôn nhu nhỏ nhẹ, ga lăng lịch thiệp, nếu không phải Lâm Hữu Tuệ trời sinh thích nữ tử thì e là đã không cẩn thận đi đường vòng rồi*.
*Ý là ông không thẳng nữa, ông vẹo đó
Chỉ nhìn bề ngoài, những nam tử này không thể nói được là không tốt chỗ nào.
Dù sao Toái Ngọc Cung đâu đâu cũng là mỹ nhân, bọn họ chẳng những có thể một hơi ngủ với mấy người, hơn nữa những mỹ nhân ấy còn phải cho không bọn hắn tiền.
Nếu phương diện võ công có gì không hiểu, những mỹ nhân ấy còn chẳng tiếc chỉ giáo cho họ, mà một khi mỹ nhân sinh được hài tử, còn chẳng cần họ nuôi nấng, quả thực là ước mơ thiết tha của nam nhân!
Nhưng trong tưởng tượng tốt đẹp ấy, khi Lâm Hữu Tuệ thấy một đám nam nhân ăn Tiêu Dao hoàn thì vỡ tan tành.
Bọn họ dường như chẳng mấy hứng thú với cực lạc của chuyện nam nữ, dù gì một công việc mà biến thành cơm ăn ba bữa, dù là ai cũng sẽ chẳng có được chút lạc thú nào từ trong chuyện ấy.
Lâm Hữu Tuệ không hiểu sao lại thấy có chút bi ai.
"Bọn họ vốn nên bay lượn trong vùng trời này, với tài cán và dung mạo ấy, bọn họ hoàn toàn có thể tự tạo ra một khoảng trời cho chính mình ngoài thế gian kia" Lâm Hữu Tuệ nhịn không được nói với Thanh La, "Toái Ngọc Cung các tỷ cứ vậy liền dẫm hư nam tử sao?"
"Sao lại nói là dẫm hư? Thanh La có hơi kinh ngạc nhìn hắn, "Ở Toái Ngọc Cung chúng ta, ít nhất những nam tử đó tới tuổi thì có thể rời đi, cũng chẳng cần họ chịu đựng cơn đau sinh con.
Ngươi cũng biết, đại phu của Toái Ngọc Cung ta tinh thông nhất là phụ khoa và nhi khoa.
Nhưng dù là người tập võ, sinh đẻ luôn là một cửa ải khó khăn với nữ tử.
Ở thế giới bên ngoài Toái Ngọc Cung, nữ tử bị nam tử cầm tù cả đời, ngoài sinh dục ra chẳng có được chút tự do nào.
Bây giờ chúng ta đối xử với nam tử cũng đã thiên vị đủ nhiều rồi, ngươi lại cho rằng chúng ta không đúng?"
"Nhưng nam nữ trong thiên hạ đều như vậy"
"Trước nay đều vậy thì nhất định phải vậy sao?" Thanh La hỏi ngược lại, "Mặc cho thiên hạ ra sao, ở Toái Ngọc Cung ta, nam nữ chính là như vậy!"
"Khúc Cửu Nhất cũng là nam tử, y vậy mà có thể chịu được chuyện như vậy?"
"Lòng dạ của cung chủ chúng ta, nào có thể là thứ mà nam tử bên ngoài các ngươi hiểu được?" Thanh La kề kiếm lên cổ Lâm Hữu Tuệ, "Ta không cần biết ngươi học được cái gì ở bên ngoài nhưng muốn gia nhập vào Toái Ngọc Cung ta thì phải bắt đầu lại từ đầu.
Ngươi chẳng phải nữ tử, không hiểu được nỗi khổ của nữ tử thì câm miệng lại, không cần nói chuyện!"
Lâm Hữu Tuệ chỉ có thể ngoan ngoãn câm miệng.
Trong ba tháng kế tiếp, hắn bắt đầu học tập một cách chân chính là làm nữ tử như thế nào.
Trờ um ????rum huyền ????rùm _ ????rum????ruy???? n.????n _
Ví dụ như nguyệt sự mỗi tháng của nữ tử, tuy hắn không có nhưng cũng cần phải giống như các nữ tử khác, chuẩn bị đủ mọi thứ thì mới có thể lừa dối qua cửa.
Ví dụ như các đệ tử trong cung thường tới Ngọc Ngõa Đài, hắn cũng không thể không đi theo một lần, đương nhiên không có chuyện gì xảy ra nhưng hắn cứ cảm thấy ánh mắt nam tử kia nhìn mình không đúng lắm.
Lại ví dụ như hắn muốn đi theo các đệ tử luyện võ, một đám bọn họ đều luyện từ sớm tới muộn, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, tay của Lâm Hữu Tuệ cũng đã chai đi rồi, võ công cũng tiến bộ thần tốc.
Giờ đây, Lâm Hữu Tuệ còn là một tay búi tóc điệu nghệ, vẽ mày cực đỉnh.
Ngắn ngủn ba tháng, hắn đã có thể sắm vai một nữ tử y như đúc.
Mắt thấy ngày hắn có thể khôi phục nam tử tới gần, đúng lúc ấy, cung chủ Khúc Cửu Nhất lần thứ hai gửi thư tới, phong thư được giao thẳng cho đại sư tỷ Tuyết Tiêu Tiêu còn quà kèm theo được Lâm Hữu Tuệ và một đệ tử nữa đưa thẳng tới Ngọc Ngõa Đài.
Lâm Hữu Tuệ biết Phàn Điình.
Khi Phàn Đình chưa ngu dại, hắn đi theo đường đệ Lâm Hữu Tri từng tiếp đãi hắn một lần.
Trong trí nhớ của hắn, Phàn Đình là một người vô cùng hào sảng, phóng khoáng.
Nhưng giờ đây toàn thân bị thương, thần trí mơ màng.
"Dạng này như hắn cũng đưa tới Ngọc Ngõa Đài?" Lâm Hữu Tuệ bây giờ đã không dám nói cái gì mà nam nữ khác biệt, hắn làm nữ tử mấy tháng đã cảm giác được chỗ khó của nữ tử, nào còn dám lắm miệng? Nhưng với cái dáng vẻ này của Phàn Đình, đưa tới Ngọc Ngõa Đài, e là phải bị ép khô mất?
"Hắn bị bệnh, chúng ta không thể động tới hắn, Hữu Tuệ sư muội, có phải muội chưa thuộc hết cung quy hay không?"
"Ha ha, cung quy nhiều như vậy, muội chưa thuộc hết"
"Yên tâm đi, đây là quà kỷ niệm trân quý cung chủ tặng cho chúng ta, chúng ta khẳng định sẽ đối xử với hắn cho tốt.
Chờ đại phu chữa khỏi đầu cho hắn, chúng ta sẽ bồi bổ cho hắn thật tốt, đến lúc đó chậm rãi nhấm nháp sau.
Rồi sư muội có thể cùng với ta nha"
Ngủ với nam nhân cùng một nữ tử khác, loại chuyện kinh hãi thế tục này Lâm Hữu Tuệ thật sự không làm được.
Lâm Hữu Tuệ tức thì hít một hơi khí lạnh, "Không ổn lắm"
"Lễ vật cung chủ đưa tới, chúng ta đương nhiên phải mỗi người ăn một lần!" Nữ đệ tử hận rèn sắt chẳng thành thép nhìn Lâm Hữu Tuệ, "Sư muội, dáng người muội vốn dĩ mỏng manh, võ công lại không tốt, nếu không nhân lúc tuổi trẻ mang thai, sau này muội không thể sinh được nữa đâu"
...!Ta vốn dĩ đã không sinh được rồi.
"Ài, muội cứ cứng miệng đi.
Ta nói muội nghe, chờ lễ vật này khỏe rồi, chúng ta muốn ngủ với hắn chắc chắn còn phải xếp hàng, bây giờ chúng ta đưa hắn qua đó, tới lúc ấy chúng ta chăm sóc hắn nhiều hơn, để hắn quen với chúng ta, chỉ cần hắn bằng lòng, chúng ta có thể ăn được miếng đầu tiên!"
Tâm trạng Lâm Hữu Tuệ khá phức tạp.
Hắn nhìn về phía Phàn Đình đang ngây ngốc cười với bọn họ, trong lòng lặng lẽ thắp cho hắn cây nến.
Phàn huynh, không phải huynh đệ ta không giúp huynh, thật sự là mọi người đều coi huynh như mật ong, đều muốn tới liếm một ngụm.
Hy vọng huynh có thể chịu được.
Trong Toái Ngọc Cung.
"Đại sư tỷ, đại sư tỷ, cho muội xuất chiến đi"
"Muội cũng muốn đi theo cung chủ tới Vô Lượng sơn trang!"
"Đại sư tỷ, nhìn muội nhìn muội, lần trước khi tỷ võ muội đứng thứ ba"
...
Bởi vì trong thư, Khúc Cửu Nhất nhắc tới việc Vô Lượng sơn trang mở đại hội tỷ võ chiêu thân nên Toái Ngọc Cung cũng cần phái một ít đệ tử giỏi tới.
Đặc biệt, cung chủ còn ám chỉ, lần này tới Vô Lượng sơn trang nói không chừng có thể thu được Vô Lượng sơn trang vào túi nên trong lúc chọn người, Tuyết Tiêu Tiêu phải chọn kỹ lưỡng.
Cuối cùng, Tuyết Tiêu Tiêu được các vị trưởng lão cho phép, mang theo ba trưởng lão chấp kiếm*, lại chọn ra một trăm đệ tử võ công cao cường, 50 đệ tử tinh thông quản lý nhân sự và tài vụ, cũng mang đủ ngân phiếu, rồng rắn xuất phát từ Toái Ngọc Cung.
*Trưởng lão chấp kiếm là danh xưng, thường người này có thể đứng sau chưởng môn do kiếm pháp của địa vị chấp kiếm là cao nhất trong môn phái (tui tra nó ra dị nếu không phải các cậu bổ cập ngay tại cmt của dòng này để tui sửa ha)
Tin tức Vô Lượng sơn trang muốn tổ chức đại hội tỷ võ chiêu thân nhanh chóng lưu truyền trong giang hồ, tất cả các bang phái bao gồm cả Toái Ngọc Cung cũng nhận được thiệp mời.
Tức thì, ánh mắt của người trong giang hồ bèn di dời từ người của Khúc Cửu Nhất lên trận đại hội này.
Vô Lượng sơn trang giàu có ai nấy đều biết nhưng họ vô cùng điệu thấp, ít khi làm chuyện lớn, bây giờ mời anh hùng khắp thiên hạ, không đi hình như không nể mặt lắm.
Sau khi các môn phái nhận được thiệp mời, cũng không vội vàng trả lời ngay mà đều chờ tin tức truyền tới.
Đúng vậy, bọn họ còn đang chờ cung chủ Toái Ngọc Cung Khúc Cửu Nhất trả lời như nào.
Nếu Toái Ngọc Cung cũng đi, bọn họ không đi không được.
Hồng Tiêu dịch dung làm Khúc Cửu Nhất nhận thiệp mời, không khỏi âm thầm cảm thán cung chủ liệu sự như thần.
"Đi, thịnh hội như vậy, Toái Ngọc Cung ta sao có thể không đi?
Sau khi Toái Ngọc Cung nhận thiệp, các môn phái khác mới sôi nổi gật đầu đồng ý.
Trong khoảng thời gian ngắn, Vô Lượng sơn trang lại trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn.
Mà hai người khởi xướng Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ lại có vẻ nhàn nhã vô cùng.
"Bọn người Thiên Cực thần giáo xem ra cũng nhắm tới huynh" Khúc Cửu Nhất đứng lên, xoa xoa tay, "Bọn họ muốn trừ huynh trước, đúng lúc ta đang nhàn nhã không có việc gì..."
"Không cần làm phiền cung chủ" Tạ Tụ trực tiếp ngăn cản Khúc Cửu Nhất, "Giết gà cần gì dao mổ trâu, Tạ mỗ đã thả chút thuốc bột ngoài cửa, cũng không sợ đám đạo chích kia"
Hửm?
Tạ Tụ vậy mà chủ động ra tay?
Khúc Cửu Nhất có hơi khó hiểu.
Nhưng Tạ Tụ lại khá mong chờ nhìn ra ngoài cửa.
Vô Lượng sơn trang bao bọc bởi núi, hắn lại rắc thuốc bột hấp dẫn cấc độc trùng ở ngoài cửa, chỉ sợ không bao lâu nữa, ngoài cửa phòng hắn sẽ có đầy độc trùng bò lúc nhúc.
Cũng không biết Thiên Cực thần giáo Ngũ Độc sử có tới không?
Cùng lúc đó.
Dưới vực sâu.
Một lão nhân tóc trắng nắm lấy tay một thiếu niên, "Tôn nhi của ta, con tới Vô Lượng sơn trang giúp ta vạch trần bộ mặt thật ngụy quân tử của Tư Đồ Kinh kia đi, để hắn thân bại danh liệt không được chết tử tế!".