Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân

Chương 55


Ngâm thuốc tắm đồng nghĩa với việc phải cởi sạch, hơn nữa, lúc này, Tạ Tụ sẽ không phong bế thị giác của mình nữa mà cả quá trình sẽ đợi ở bên cạnh, sẵn sàng ngăn chặn các phản ứng không tốt.
Sau khi trải qua chuyện lúc trước, Tạ Tụ thật ra đã ung dung hơn nhiều, ít nhất nhìn ở ngoài cũng sẽ không thấy được sự thẹn thùng.

Như vậy khiến Khúc Cửu Nhất nhẹ nhàng thở ra, xem ra cái hôn kia cũng không phải không có hiệu quả gì, nếu không bây giờ Tạ Tụ thấy y chuẩn bị cởi quần áo lại "phi lễ chớ nhìn", Khúc Cửu Nhất mới thực sự muốn hộc máu.
Tuy rằng lời này sẽ dấy lên hiềm nghi vốn đã biết từ lâu nhưng Khúc Cửu Nhất vẫn muốn nói "Đều là nam nhân, nhìn một cái thì có sao?"
"Dược phòng này của huynh tốt lắm" Vì để tiện cho lúc sau, khi vào dược phòng, Khúc Cửu Nhất chỉ mặc một lớp áo lót bình thường, cử động một chút thì có thể thấy được da thịt trắng như tuyết.
Tạ Tụ ngại nhìn về phía Khúc Cửu Nhất, chỉ có thể cúi đầu nhìn sàn nhà, "Cũng bình thường"
Khúc Cửu Nhất cười cười, đây nào phải trình độ bình thường đâu.
Theo lẽ thường, trong một tòa nhà lớn, chủ nhân sẽ xây phòng khách lớn nhất, sau đó mới là phòng của chủ nhân.

Nhưng ở chỗ Tạ Tụ, dược phòng của chính hắn là lớn nhất, hơn nữa còn lớn hơn gấp đôi.
Trước kia, Khúc Cửu Nhất chỉ tùy tiện nhìn qua, cũng không đi vào, mùi dược quá nồng, nơi như vậy y thực sự không có chút hứng thú nào.

Nhưng hôm nay, sau khi đi vào y mới phát hiện, dược phòng này có một cái động trời bên trong.
Chưa nói tới bốn kệ dược to cao bày đầy thảo dược, mỗi một loại dược bên trên Khúc Cửu Nhất đều không biết.

Tuy vậy thứ khiến y để ý là sau mỗi một kệ dược đều có một mật thất.
Đúng, không sai, một cái dược phòng này trực tiếp thông với bốn cái mật thất, lần lượt là các nơi để Tạ Tụ nghiên cứu các nghi nan tạp chứng khác nhau.

Hơn nữa, cách thức mở mật thất cũng vô cùng phức tạp, cần phải mở một loạt mấy ngăn kéo dược, ấn sai một lần thì mật thất sẽ bị khóa lại.

Bốn cái mật thất, mỗi một cái có một cách mở khác nhau.

Tuy Khúc Cửu Nhất tự cho là có ký ức hơn người, cũng không hoàn toàn hiểu rõ được chỉ trong thời gian ngắn như vậy, Tạ Tụ mở mấy cái ngăn kéo ấy như nào vậy? Hơn nữa, nghe nói các mật thất sẽ đổi "mật mã" một tháng một lần, chỉ sợ cả thiên hạ, ngoài Tạ Tụ ra không ai có thể có đủ sức mở nó ra được.
"Huynh vậy mà giấu dược phòng nhà huynh kỹ vậy sao?" Khúc Cửu Nhất đột nhiên có hơi chờ mong với cái nơi gọi là kho báu kia, y cảm giác mở được bảo khố ra cũng không khó bằng mở của Tạ Tụ.
"Người biết chỗ ta ở không tính là ít" Giọng Tạ Tụ cũng hơi bất đắc dĩ, "Người trong giang hồ luôn cảm thấy ở dược phòng ta nhất định có mấy loại đan ăn vào là bách độc bất xâm, đồng thời còn có thể có đan dược trở thành cao thủ đỉnh cấp.

Còn mấy người triều đình nọ cảm thấy chỗ của ta nhất định có đan dược kéo dài tuổi thọ thậm chí là trường sinh bất lão"
Người có tên, cây có bóng.
Tên tuổi thần y đệ nhất thiên hạ của Tạ Tụ quá lớn cho nên rất nhiều người muốn đi lối tắt đều chăm chú nhìn chằm chằm Tạ Tụ.

Tạ Tụ không thể không thêm tầng tầng phòng thủ cho dược phòng của mình, cuối cùng biến thành như này.
"Ta sẽ ngâm ở đây sao?" Khúc Cửu Nhất nhìn cái thùng ở giữa dược phòng.
"Đương nhiên không phải, qua gian bên trái" Tạ Tụ mở một gian phòng trong đó ra, hắn đi tới trước thùng dược lớn, nhẹ nhàng nhấc nó lên, bưng vào.
Khúc Cửu Nhất thấy Tạ Tụ chẳng có vẻ gì là cố sức, chậm rì rì đi sau Tạ Tụ, "Tuy rằng nói lời này có hơi chậm nhưng võ công của huynh sớm đã hồi phục rồi"
Trước đó, Khúc Cửu Nhất chỉ cởi bỏ một nửa phong ấn cho Tạ Tụ, về cơ bản, Tạ Tụ chỉ có thể dùng khinh công.

Nhưng không biết từ lúc nào, Tạ Tụ đã hành động được như thường rồi.

Từ lúc bắt đầu, Tạ Tụ sẽ còn giả vờ một chút, tới sau này, Tạ Tụ chẳng giả vờ nữa.
"Thủ pháp phong huyệt và thảo dược của Toái Ngọc Cung các em đúng là khá thần bí nhưng đối với ta, thảo dược và huyệt, mạch cơ thể người là thứ ta quen thuộc nhất, chỉ cần một chút thời gian, ta có thể thoát được" Tạ Tụ dùng chuyên môn của mình nói lý rõ ràng, hắn đặt thùng dược ở trên một cái bếp lò, rất mau, nước thuốc bên trong đã bắt đầu tỏa hơi nóng.
"Ta cảm thấy thủ pháp và dược vật của các em có thể cải tiến được thêm, nếu sửa huyệt Thiên Trì thành Cự Kỳ môn, sửa..."

"Từ từ, đừng nói nữa, mấy cái này ta không hiểu lắm.

Bây giờ ta mặc ít như vậy, vẫn cứ đứng ở đây, rất lạnh" Khúc Cửu Nhất nói thật lòng, "Ta có thể vào ngâm nhanh một chút được không?"
Tự Tạ Tụ nói, trước khi ngâm thuốc, Khúc Cửu Nhất tốt nhất không nên dùng nội lực trong vòng mười hai canh giờ.

Nói cách khác, bây giờ Khúc Cửu Nhất hoàn toàn dùng tố chất cơ thể để chống chịu.
Thực ra y rất sợ lạnh.
"Lạnh sao?" Tạ Tụ nhìn xung quanh, tìm cho Khúc Cửu Nhất một chiếc áo choàng, khoác thẳng lên người Khúc Cửu Nhất, "Em mặc hơi ít rồi"
"Tránh cho tới lúc cởi ra lại phiền phức" Khúc Cửu Nhất kéo áo choàng lại, "Bây giờ, ta chưa thể vào ngâm sao?"
"Phải chờ nước sôi lên, khi dược hiệu có thể phát huy được hết thì em mới vào ngâm được"
"Cái gì? Ta vào ngâm thuốc, huynh xác định là ta ngâm thuốc chứ không phải bị đun thành dược thiện chứ?" Sau khi nước sôi, y vào ngâm không phải tương đương với việc y đi vào cái thùng này nấu mình lên à?
"Yên tâm" Tạ Tụ lấy một cái hộp nhỏ từ trong ngăn tủ ra.
Hắn vừa mở hộp ra, độ ấm trong phòng đột nhiên giảm xuống rất nhiều.
Là một con thiềm thù* trắng tinh như ngọc.
*Con ếch
"Đây là băng thiềm" Tạ Tụ thấy Khúc Cửu Nhất lại quấn chặt áo choàng, lập tức đóng hộp lại, "Nó có thể giảm độ ấm của thùng dược xuống trong nháy mắt, khiến cho nước thuốc phát huy được tác dụng của mình"
"Đợi chút, băng thiềm?" Đôi mắt Khúc Cửu Nhất lập tức sáng lên.
À à à, trước kia, y đã từng thấy thứ này trong mấy cuốn tiểu thuyết võ hiệp!
Nhưng rất đáng tiếc, chỗ sa mạc như Toái Ngọc Cung, sinh vật có tính hàn chẳng có khả năng sinh tồn ở nơi đó.

Cho dù dốc sức tìm về cũng không nuôi sống được, hơn nữa, giá trị của băng thiềm xa xỉ, trước kia, Toái Ngọc Cung không có tiền mua như nào? Không ngờ ở nơi này của Tạ Tụ lại có thể nhìn được.
"Huynh lấy nó từ đâu vậy?"
"Trước kia, trị thương cho một người luyện Hàn Băng chưởng, đây là tiền khám bệnh hắn cho ta.

Hàn Băng chưởng có uy lực rất lớn nhưng dễ khiến người tu luyện bị phản phệ, người tu luyện tới tầng cuối cùng của Hàn Băng chưởng, thân thể sẽ lạnh như băng cho tới khi bị đông chết.

Ta cho hắn một loại đan dược, để hắn có thể hòa hoãn tốc độ đóng băng.

Nếu hắn có thể dừng việc tu luyện, nói không chừng có thể an hưởng tuổi gia"
Băng thiềm là đồ vật cần có cho những người luyện Hàn Băng chưởng.
Người kia đã báo được đại thù, Hàn Băng chưởng trở nên có cũng được mà không cũng chẳng sao cho nên cho băng thiềm này đi, hắn cũng chẳng có áp lực tâm lý gì.
Băng thiềm hiếm thấy, hiệu quả lại khá đặc thù, đó là thứ quý hiếm Tạ Tụ ít khi được thấy, cũng yêu quý có thừa với nó.

Chỉ là bây giờ vì cần điều dưỡng thân thể cho Khúc Cửu Nhất, giúp y đột phá, đương nhiên không thể keo kiệt được.
"Nếu lấy băng thiềm làm thuốc, có phải công lực cũng sẽ tăng lên hay không?" Mắt Khúc Cửu Nhất sáng lập lòe.
"Đối với mọi người trong giang hồ, đúng vậy" Không biết vì sao, khi đối mắt với ánh mắt như vậy của Khúc Cửu Nhất, Tạ Tụ cứ cảm thấy có hơi lạ, tuy băng thiềm này hiếm thấy nhưng hẳn cũng không tới mức khiến Khúc Cửu Nhất hưng phấn như vậy.
Tạ Tụ nào biết được tâm lý hiện giờ của Khúc Cửu Nhất?
Băng thiềm đấy!
Trong tiểu thuyết, ít nhiều cũng có nhắc tới, hơn nữa, nó ảo diệu y như trong tiểu thuyết võ hiệp viết.

Trong võ lâm giang hồ, ngoài những người và vật ở trong kịch bản, hóa ra cũng có mấy thứ đồ cổ quái hiếm lạ như vậy.
Lần trước là thiên tằm, nhìn thấy nó nửa sống nửa chết, Khúc Cửu Nhất vốn chẳng thấy có tí hiệu quả nào.


Bây giờ có thể nhìn thấy băng thiềm dùng được ngay, những niềm vui nho nhỏ chợt dâng lên.
Ai xem tiểu thuyết võ hiệp mà không hy vọng chính mình cũng có một sinh vật kỳ diệu như vậy?
"Ta đây..." Khúc Cửu Nhất duỗi tay muốn lấy.
Tạ Tụ rụt tay về, bất đắc dĩ nói với Khúc Cửu Nhất, "Lời của ta còn chưa nói hết.

Băng thiềm này đương nhiên sẽ giúp người thường tăng công lực nhưng người võ công càng cao thì hiệu quả càng thấp.

Khúc Cửu Nhất, bây giờ võ công của em không chỉ có một con băng thiềm nho nhỏ là có thể trợ giúp em tăng lên được"
"Ta sờ một chút cũng không được sao?" Giọng Khúc Cửu Nhất có hơi ai oán.
"Chờ em ngâm xong lại cho em sờ" Tạ Tụ đành thỏa hiệp nhưng vẫn kiên trì với bản thân.
Vừa đúng lúc này, nước thuốc cũng đã sôi lên.
Tạ Tụ xoay người, mở hộp trong tay ra, băng thiềm sáng loáng.
Khúc Cửu Nhất không ai dạy cũng hiểu phải cởi quần áo, chỉ chốc lát đã trần như nhộng.
Băng thiềm này như bị nước thuốc hấp dẫn, òa một tiếng lập tức nhảy vào nước thuốc.
Tức thì, hơi nóng hầm hập chợt biến mất, quanh thùng dược còn có một tầng băng mỏng.
"Chính là bây giờ, vào đi, Cửu Nhất!"
Vừa dứt lời, Khúc Cửu Nhất đã nhảy thẳng vào trong.
Chưa chờ Khúc Cửu Nhất cảm nhận nhiều hơn, y đã đau tới độ la lớn.
"Á á á á, Tạ Tụ, đau quá á á á!"
Khúc Cửu Nhất từ nhỏ tới lớn chưa từng trải qua cơn đau nào như vậy.
Giống hệt như có ngàn vạn cái lông trâu đang ghim vào, cùng lúc châm lên mọi nơi trên cơ thể y.

Cùng lúc đó, những nội lực y hấp thụ được trong cơ thể như bị thứ gì đó dẫn đường, bắt đầu chạy tán loạn.
Càng tuyệt hơn là, nước thuốc này lúc nóng lúc lạnh, chẳng khác khi băng hỏa Cửu Trùng Thiên*!
*Môn phái võ công
Y đã tạo nghiệt gì mà phải ăn khổ như này chứ?
Khúc Cửu Nhất tức khắc hối hận không kịp.
À, y chỉ nhớ sau khi ngâm thuốc tắm xong thì có thể thành công, trị được bách bệnh nhưng hình như quên mất vì để giảm bớt sự ác cảm của người đọc với "thứ được thêm vào", trong tiểu thuyết võ hiệp đều sẽ nói loại thuốc tắm này đau đớn vô cùng, ví dụ như rất nhiều người vì không chịu được đau đớn ấy mà đi tự sát gì đó.

Nhưng hình như người dùng loại thuốc tắm này không phải vai chính thì là vai phụ quan trọng, người như vậy sao mà không chịu được.
Bởi vậy Khúc Cửu Nhất bèn nhớ kỹ thuốc tắm này, chờ sau khi phát hiện đau như vậy mới nhớ ra.
"Cửu Nhất, nhịn một chút" Tạ Tụ bất chấp lễ giáo đại phòng, ngón tay nắm lấy ven thùng, "Ta đã giảm bớt dược tính, hơn nữa, có băng thiềm làm thuốc, cảm giác đau đớn gây ra cho người ngâm chỉ bằng một phần mười thuốc tắm bình thường, nhịn một chút sẽ qua"
"Không nhịn được, đau quá!"
Khúc Cửu Nhất vươn tay, gắt gao nắm lấy cánh tay Tạ Tụ, nghiến răng nghiến lợi nói, "Ta không cần ngâm nữa, ta tiếp tục luyện công là được"
Y vốn dĩ sợ đau, thuốc tắm này quả thực muốn mạng của y.
"Không được, nếu can thiệp mạnh mẽ, sẽ tạo thành thương tổn với thân thể của em" Tạ Tụ mạnh mẽ đè Khúc Cửu Nhất xuống, "Bây giờ em cũng không được vận dụng nội lực, nếu không nước thuốc sẽ đi vào cơ thể của em qua gân mạch, em còn đau hơn"
Tạ Tụ đã cố gắng làm cho nước thuốc này không đau như ban đầu rồi, nếu làm theo phương thuốc ban đầu, Khúc Cửu Nhất chỉ e giờ đã đau tới độ không nói nên lời rồi, nào còn lớn tiếng kêu la được như bây giờ? Đây tuyệt đối là đau đớn trong phạm vi người thường có thể chịu được.
Nhưng Khúc Cửu Nhất vẫn luôn kêu rên như vậy, Tạ Tụ cũng không khỏi nghi ngờ rằng có phải phương thuốc hắn làm ra thật sự có vấn đề sao?
Đau tới vậy sao?
Tạ Tụ có chút sốt ruột.

"Có loại thuốc nào làm ta ngất đi được không?" Khúc Cửu Nhất giờ phút này môi đã trắng bệch, mồ hôi như mưa, tứ chi của y đã đau tới độ không dùng được sức rồi, chỉ có thể dựa vào thùng, miễn cưỡng để bản thân ngồi thẳng.
Vì sao y phải chịu khổ như vậy?
Trong lòng Khúc Cửu Nhất cứ hỏi đi hỏi lại bản thân mình như vậy.
Trước kia, tuy luyện công khổ nhưng mỗi ngày, y đều thấy được sự tiến bộ của bản thân, hơn nữa, mệt nhiều thì có thể quen thành thói.
Nhưng bây giờ, ngâm thứ thuốc tắm này khiến y khó mà chịu được.
Vì sao, vì sao phải ngâm thuốc tắm đau như vậy? Đi lối tắt có một chút thì làm sao, trên thế giới này, ai mà không muốn đi lối tắt, chỉ là rất nhiều người không trả được cái giá đắt phải bỏ ra do đi lối tắt mà thôi.
"Không được, vì nước thuốc còn dẫn đường cho nội lực của em vận hành, em cần phải tỉnh táo suốt cả quá trình, có ý thức chải vuốt nội lực của em mới được" Một khi Khúc Cửu Nhất ngất đi, tới lúc ấy nội lực tán loạn, chỉ e sẽ gây ra quả đắng lớn hơn nữa.
Tạ Tụ cảm thấy chính mình tính sai rồi.
Trước đó, khi hắn trị thương cho những người trong giang hồ, vì sĩ diện, dù họ có đau cũng không gào ra tiếng nên đối với năng lực nhịn đau của người trong giang hồ, Tạ Tụ tự cho là mình hiểu rõ.

Khúc Cửu Nhất uống thuốc cũng sợ đắng cho nên khi điều chỉnh phương thuốc, Tạ Tụ cố ý hạ bớt sự đau đớn, không ngờ được rằng Khúc Cửu Nhất vẫn không chịu được.
"Thật sự không thể không ngâm sao?" Nước mắt của Khúc Cửu Nhất cũng sắp trào ra rồi, y cảm thấy thân thể của y sắp bị châm thành cái bàn chải rồi, chỗ nào cũng lọt gió.
Tạ Tụ chỉ có thể cổ vũ cho y.
Đây mới là đợt trị liệu thứ nhất, kế tiếp còn chín lần nữa, lần sau sẽ còn đau hơn lần trước, tới lúc ấy phải làm sao đây.

Tạ Tụ cảm thấy, để Khúc Cửu Nhất ngoan ngoãn chịu ngâm thuốc tắm còn khó hơn cả khi hắn điều chỉnh phương thuốc nhiều.
"Nếu không em ăn chút đồ ăn vặt?" Tạ Tụ lấy một đĩa mứt xuống, bên trong có đào, hạnh nhân, mơ khô, vv, nhìn rất mê người.

Còn các loại quả khô khác cũng là đồ ăn vặt vừa ngon vừa bảo quản được lâu, các thứ khác cũng đầy một hộp đồ ăn.

Đây là do quản gia sợ Tạ Tụ ở trong dược phòng lâu không kịp ăn cơm nên để một ít đồ ăn vặt ở đây, tiện cho Tạ Tụ ăn lúc nào cũng được.
"Ta không có sức" Khúc Cửu Nhất ỉu xìu nói.
Y vừa gào lâu lắm rồi, có hơi mất sức.
Tạ Tụ không biết vì sao, thấy Khúc Cửu Nhất như vậy hơi muốn cười nhưng lại ngại cười thành tiếng, chỉ có thể nén cười, bao dung đưa một miếng mứt hoa quả tới bên miệng của Khúc Cửu Nhất.
Khúc Cửu Nhất hé miệng, nhai mấy miếng, có hơi ghét bỏ, "Bị ướt rồi"
Tạ Tụ im lặng rất lâu như đang tự hỏi rốt cuộc quản gia đổi cho hắn khi nào.
Được rồi, không nhớ rõ.
"Được rồi, em đừng ăn, ta đi lấy cái mới tới" Tạ Tụ dứt khoát lấy hết ra.
Khúc Cửu Nhất chẳng có cả sức mắng hắn.
"Thôi, ta cũng không muốn ăn" Khúc Cửu Nhất bây giờ đã hoàn toàn dùng ý chí để đấu tranh với cơn đau rồi, "Huynh có biết kể chuyện cười không? Kể một cái cho ta nghe"
"Chuyện cười?" Tạ Tụ suýt chút nữa không bắt được mạch não của Khúc Cửu Nhất, "Chê cười gì cơ?"
*Từ chuyện cười có hai cách hiểu, đại khái là bạn Tạ chưa hiểu nên bạn tưởng bé Nhất nói thành chê cười, tiếng Trung nó dị
À.
Đúng là đàn gảy tai trâu.
Trong lòng Khúc Cửu Nhất nảy ra một ý nghĩ như vậy.
"Vậy huynh nói mấy chuyện huynh thấy thú vị đi" Khúc Cửu Nhất chỉ có thể hạ thấp yêu cầu, tận lực chọn cái đơn giản.
Ưu điểm của Tạ Tụ rõ ràng bao nhiêu thì khuyết điểm của hắn cũng dễ thấy bấy nhiêu.
Nói dễ nghe là chính trực, hơi khó nghe hơn thì là nhàm chán.
"Chuyện thú vị? Để ta nghĩ xem" Tạ Tụ rầu sầu não, hắn đúng là không biết chuyện thú vị gì.

Phải nói, hắn cho rằng rất nhiều chuyện thú vị đều liên quan tới bí mật của người khác, mà thân là đại phu, hắn rất dễ tiếp xúc với mấy bí mật đó, bởi vậy, trên phương diện này, Tạ Tụ yêu cầu bản thân rất nghiêm khắc.
Ví dụ như thân phận của Khúc Cửu Nhất, nếu Khúc Cửu Nhất không muốn nói, sẽ không có ai có thể nghe ngóng được bất cứ thứ gì về Khúc Cửu Nhất từ chỗ của Tạ Tụ.
Tạ Tụ quay đầu lại, thấy mồ hôi trên trán Khúc Cửu Nhất càng nhiều hơn.
Tuy rằng bây giờ Khúc Cửu Nhất đã kiềm chế bản thân không hét lên để giữ sức nhưng cùng với sự mạnh lên của dược hiệu, Khúc Cửu Nhất sẽ còn phải chịu cơn đau lớn hơn nữa.
Tạ Tụ rất hối hận, sớm biết vậy, khi điều chỉnh phương thuốc, hắn nên để cho dược hiệu ôn hòa hơn, để Khúc Cửu Nhất chịu ít đau hơn mới được.
Đáng tiếc, bây giờ nói mấy cái đó thì chậm rồi.
"Ta và em nói về một chuyện xưa mà ta từng xem ở một quyển du ký đi, nó viết rằng..." Tạ Tụ cuối cùng chỉ có thể kể một câu chuyện trong thoại bản nào đó hắn từng đọc lúc niên thiếu, bởi vì đó là lần đầu tiên hắn lén đọc nên tới bây giờ ký ức vẫn còn khắc sâu.
Tạ Tụ thực sự không phải một người thích hợp kể chuyện, hắn ở bên cạnh kể, dẫu vậy, Khúc Cửu Nhất không nghe vào một chữ nào.
Thuốc tắm này thật sự quá đau.

Khúc Cửu Nhất thả lỏng bản thân, cố gắng để bản thân không chú ý tới đau đớn trên thân thể mà chìm mình trong hồi ức.
Sinh tồn ở Toái Ngọc Cung, thực ra nói dễ dàng cũng dễ dàng, nói không dễ dàng cũng không dễ dàng.
Ngọc Ngõa đài của Toái Ngọc Cung xây ra chỉ dành cho nam tử.
Những nhi tử được nữ đệ tử, cung nữ Toái Ngọc Cung sinh ra hoặc là những nam hài tử nhặt được từ bên ngoài hầu như đều bị đặt ở nơi này, tiếp nhận sự giáo dục và huấn luyện.

Cầm kỳ thi họa, kỹ xảo trên giường, còn cả cách nói chuyện, dáng vẻ, tất cả đều phải học cho kỹ.
Đơn giản mà nói, những thứ mà bên ngoài yêu cầu nữ tử phải học để lấy lòng thì các nam nhân Ngọc Ngõa đài đều phải học cái đó để lấy lòng nữ nhân.
Khúc Cửu Nhất là nhi tử của Khúc Thu Thủy, từ nhỏ dung mạo xuất chúng, thông minh lanh lợi, căn cốt võ học càng là thượng phẩm, cho dù ở Ngọc Ngõa đài cũng có rất nhiều người mong ngóng y lớn lên.

Y ăn y mặc đều là thứ tốt nhất.
Bởi vì những nữ nhân dạy dỗ y cũng mong chờ sau khi Khúc Cửu Nhất trưởng thành, có thể thịt y.
Dưới hoàn cảnh như vậy, Khúc Cửu Nhất muốn học biết chữ rất đơn giản, không cần y mở miệng thì cũng có thể học được, hơn nữa hầu như đều là lão sư tốt nhất dạy dỗ y.

Nhưng nếu y muốn học võ công, phải tốn rất nhiều sức.
Một tiểu hài tử, cho dù có thông minh tới đâu thì năng lực của nó cũng có hạn.
Ban ngày Khúc Cửu Nhất học chữ, ban đêm học võ, tinh lực đương nhiên không đủ.

Vì thế, khi y còn nhỏ, mỗi tháng đều sẽ bị cảm mất mấy ngày, sau đó mượn cơ hội nghỉ ngơi cho tốt.
Lại phải ở trong những đêm rét lạnh, không manh áo che thân, sau đó đổ từng chậu nước lạnh một, từng chậu nước lạnh một lên người, đồng thời vận dụng những phương thức vận hành nội công vừa học được để tôi luyện bản thân.
Thậm chí, Khúc Cửu Nhất còn xem xét tạo ra một cách vừa đi bộ vừa luyện công hô hấp, hít vào thở ra.
Rất nhiều lần, Khúc Cửu Nhất suýt chút đã bị mấy nam tử khác ở Ngọc Ngõa đài phát hiện y đang học lén võ công, lại tốn không ít tâm tư để mấy nam nhân đó lâm vào cảnh tranh giành tình cảm với các nữ đệ tử khác, nhờ vậy mà có thể giải quyết được phiền toái.
Đủ các trò như vậy, kể cũng chẳng kể hết.
Khúc Cửu Nhất cứ chờ có một ngày nào đó sẽ có một người bịt mặt hoặc một lão quái nhân đi tới trước mặt y, nói muốn nhận y làm đồ đệ, truyền công pháp cho y, dẫn y rời khỏi Toái Ngọc Cung nhưng cứ chờ mãi tới khi y học xong võ công, cũng chẳng chờ được ai như vậy xuất hiện.
Cứ chờ mãi rồi, y đã học cách quen với cuộc sống ở Toái Ngọc Cung.
Thế giới bên ngoài lại chẳng hợp với y.
Toái Ngọc Cung ít nhất cũng tốt hơn một chút, chính vì sự tồn tại của nó vốn đã được coi là kinh hãi thế tục nên nó cũng càng có thể bao dung một vị cung chủ càng khiến thế tục kinh hãi.
Mặc cho sau này Khúc Cửu Nhất hành sự như nào, Toái Ngọc Cung cũng chẳng nghi ngờ gì y.
"Cửu Nhất, Cửu Nhất, em không ngủ rồi chứ?" Tạ Tụ kể xong câu chuyện nhạt này, thấy Khúc Cửu Nhất vẫn luôn nhắm mắt lại, lo lắng vươn tay sờ trán y.
Nếu ngủ rồi thì không ổn.
"Ta không sao" Khúc Cửu Nhất bắt lấy tay Tạ Tụ, yếu ớt nói, "Chuyện xưa của huynh, kể xong rồi?"
"Kể xong rồi" Tạ Tụ cúi đầu, rất ngượng ngùng, "Ta kể không hay, ngày mai ta sẽ đi mua ít thoại bản thú vị về, kể cho em nghe nhiều chuyện hay hơn"
"Thuốc tắm này còn phải ngâm bao lâu nữa?
"Hôm nay, tính tới bây giờ thì phải ngâm thêm ba canh giờ nữa.

Sau đó ba ngày ngâm một lần, còn phải ngâm chín lần, cũng chính là một tháng, đại khái có thể điều chỉnh hết các luồng khí trong cơ thể em.

Nếu muốn tiến thêm một bước, e là dược hiệu sẽ mạnh hơn một chút"
Nghe Tạ Tụ nói "còn chín lần" dược hiệu sẽ mạnh hơn", nét mặt của Khúc Cửu Nhất đã cau có rồi.
Quỷ rồi!
Còn ngâm nữa?
"Ta nghĩ nghĩ, có một cách, có thể giúp ta không đau vậy nữa, chỉ là không biết huynh có bằng lòng giúp ta hay không?" Giọng của Khúc Cửu Nhất rất lạ.
"Em nói" Tạ Tụ đáp ứng rất sảng khoái, "Chỉ cần ta làm được, đều có thể"
"Vậy được, huynh thò người qua đây...!Đúng rồi, lại gần thêm chút nữa..."
Khúc Cửu Nhất để Tạ Tụ dựa càng gần, dựa càng gần.
Ngay khi Tạ Tụ đã gần như sát cả nửa thân người vào y rồi, Khúc Cửu Nhất vươn tay nắm lấy bả vai Tạ Tụ.
Bùm một tiếng.
Tạ Tụ cũng bị quăng vào thùng dược.
"Huynh ngâm cùng ta đi, ta sẽ không đau nữa".

Bình Luận (0)
Comment