Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân

Chương 58


Khi Khúc Cửu Nhất tới gần, trong tay áo của Hòe Hoa Khách chợt có một con rắn xanh lao ra.
Tốc độ của con rắn cực nhanh, trong đêm tối còn quỷ dị khó lường hơn rất nhiều, Khúc Cửu Nhất không thể không chuyển hướng của thanh chủy thủ, đánh về phía con rắn.
Con rắn bị chém làm đôi, chất lỏng chảy ra ở khóe miệng nó, nháy mắt mặt đất biến thành một màu đen nhánh.
"Độc như vậy?" Khúc Cửu Nhất hơi nhướng mày, có hơi kinh ngạc.
Còn Hòe Hoa Khách nhân cơ hội này chạy trốn.
Dám làm hái hoa tặc quả là có chút tài năng.

Từ khi Khúc Cửu Nhất hành tẩu giang hồ tới này, còn chưa ai tránh được khỏi tay y, Hòe Hoa Khách này thực ra cũng có chút bản lĩnh.
Nhưng vậy mới thú vị.
Vô địch mới là tịch mịch nhất.
Nếu cuộc sống mà chẳng có chút bất ngờ nào thì cuộc sống nhiều năm về sau của y phải làm sao?
"Tuy rằng tạm thời không thể bắt hái hoa tặc này về làm lễ vật nhưng con rắn này có thể để cho Tạ Tụ nghiên cứu một chút" Bây giờ đã là rạng sáng, lời nói không để ý tới Tạ Tụ một ngày y cũng làm xong rồi.
Sau khi y bình tĩnh lại, thực ra cũng không quá tức giận.
Dù sao dáng vẻ mất mặt của y, Tạ Tụ cũng đâu chỉ thấy được một, hai lần đâu.
Khúc Cửu Nhất ăn hết chỗ hạt dẻ còn lại, túi giấy thì đựng con rắn, cuộn nó lại, vui vẻ đi về.
Ít nhất cũng coi như không phải tay không quay về.
"Lần tới, không biết ngươi có còn có con rắn nào mới cứu ngươi hay không?" Khúc Cửu Nhất nghiêng về một phía lãnh đạm vứt lại một câu như vậy, rất mau đã vận khinh công rời đi.
Lúc này, ở sau cái cây nào đó, sắc mặt Hòe Hoa Khách tái nhợt, sau khi xác định Khúc Cửu Nhất đã rời đi mới thở dốc từng hơi.
Hắn bị phát hiện!
Với thể lực của hắn, cho dù có rắn hỗ trợ cũng không đủ để hắn chạy xa.

Có câu nơi an toàn nhất là nơi nguy hiểm nhất cho nên hắn không vội vàng chạy đi mà trực tiếp chọn một cái cây đại thụ cành lá xum xuê để ẩn thân.
Không ngờ rằng ngay cả như vậy, Khúc Cửu Nhất vẫn phát hiện ra hắn.
Người này khủng bố cỡ nào chứ!
Trách sao Khúc Cửu Nhất mới ra giang hồ đã khiến hai giới chính tà vô cùng kiêng kị.
"Sau này ta nhất định phải né Toái Ngọc Cung ra.

Đối địch với y ngang với việc tìm chết" Hòe Hoa Khách lau mồ hôi trên đầu, trong lòng âm thầm thề.
Phòng Tạ Tụ còn sáng đèn.
Quản gia đã tới thúc giục nhiều lần, hy vọng Tạ Tụ có thể nghỉ ngơi sớm một chút.

Nhưng Tạ Tụ kiên trì muốn đợi Khúc Cửu Nhất trở về, quản gia cũng chỉ có thể bóp cổ tay thở dài.
Vốn ông còn tưởng Khúc công tử là nữ giả nam, mang thai hài tử của tiểu công tử nhà mình, không ngờ lại là một sự hiểu nhầm.

Khúc công tử là nam nhân hàng thật giá thật chưa nói, y còn là cung chủ Toái Ngọc Cung!
Trái tim quản gia tức thì rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Trước khi ông xuống hoàng tuyền, có còn cơ hội được thấy hài tử của tiểu công tử nhà mình không?
Hơn nữa, cung chủ Toái Ngọc Cung nổi danh lừng lẫy trên giang hồ, cung chủ tiền nhiệm của Toái Ngọc Cung Khúc Thu Thủy nghe nói còn có lòng muốn nhúng chàm công tử nhà ông.

Nhưng tiểu công tử như bị ma ám, đối xử cực kỳ tốt với Khúc Cửu Nhất.
Ài, dù sao ông cũng già rồi, không hiểu rõ mấy người trẻ tuổi này đang nghĩ gì.
Tạ Tụ đương nhiên lo lắng.
Hắn cũng biết được khi nhìn thấy tờ giấy Khúc Cửu Nhất để lại trước khi biến mất, sau mới ý thức được trước đó bản thân diễn không tròn vai, bị Khúc Cửu Nhất nhìn ra cho nên Khúc Cửu Nhất mới để lại tờ giấy rồi bỏ đi.
Với võ công và tâm kế của Khúc Cửu Nhất, Tạ Tụ thật ra không mấy lo lắng y sẽ gặp phải người xấu gì mà kẻ xấu nào gặp phải Khúc Cửu Nhất cũng chỉ có giơ tay xin hàng thôi.


Điều Tạ Tụ lo lắng là Khúc Cửu Nhất càng nghĩ càng tức giận, sau đó một đi không trở về.
Tới lúc ấy, trời đất rộng lớn, hắn phải chạy đi đâu mới tìm được Khúc Cửu Nhất?
Thuốc tắm mới ngâm được một lần đã bỏ dở, không tốt cho cơ thể.
Tạ Tụ nghĩ, bản thân làm sai rồi, nhận sai cũng chẳng phải việc gì khó.

Vì để bày tỏ thành ý của mình, vẫn nên chờ Khúc Cửu Nhất về, nói trực tiếp với y sẽ tốt hơn.
"Ơ, Tạ Tụ, huynh còn chưa ngủ sao?"
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới.
Khi Khúc Cửu Nhất vội vàng chạy về, đêm đã khuya.

Không ngờ rằng Tạ Tụ vẫn còn chờ y ở trong phòng?
Chẳng lẽ Tạ Tụ mọc thiên lý nhãn, biết bản thân có lễ vật muốn tặng hắn nên cố ỷ chờ ở đây?
"Ta không ngủ được cho nên đang đợi em" Tạ Tụ thấy thần thái của Khúc Cửu Nhất sáng láng, nhìn cũng không giống oán hận mình, không khỏi nghi ngờ suy nghĩ của bản thân.
Có phải hắn nghĩ về Khúc Cửu Nhất hơi phiến diện quá rồi không?
Khúc Cửu Nhất có lẽ chỉ muốn ra ngoài giải sầu mà thôi, cũng không phải y thực sự tức giận.
"Vậy đúng lúc, ta còn đang lo lắng, nếu qua một đêm thì thi thể thối này huynh không dùng được" Khúc Cửu Nhất chạy tới để xác rắn mình bọc lại đưa tới trước mặt Tạ Tụ, "Ta về trễ sở dĩ là vì không cẩn thận đụng phải hái hoa tặc, khinh công của người này rất mạnh, vốn đã bị ta bắt rồi sau đột nhiên hắn lại thả con rắn này ra, nhân cơ hội chạy trốn, ta cũng lười đuổi theo.

Độc tính của rắn này rất mạnh, ta nghĩ huynh sẽ thích?"
"Em có bị nó cắn không?" Tạ Tụ vội vàng hỏi.
"Sao có thể? Bị ta cắt thành hai đoạn rồi" Khúc Cửu Nhất bày tư thế chém xuống, "Huynh mau nhìn xem, có dùng được không?"
Tạ Tụ nghĩ nghĩ, lấy một bao tay dệt bằng tơ thiên tằm ra rồi mới mở túi giấy của Khúc Cửu Nhất.
Ngay cả Khúc Cửu Nhất cũng nói độc tính rất mạnh, có thể thấy được con rắn này tuyệt đối không phải vật bình thường.
Tạ Tụ đang muốn nhìn sát hơn, Khúc Cửu Nhất đã giơ đèn, chiếu sáng cho Tạ Tụ, "Đủ sáng chưa?"
Là mình nghĩ nhiều rồi.
Khúc Cửu Nhất vốn không tức giận!
Tạ Tụ lại hối hận vì bản thân lòng dạ hẹp hòi.
Ngẫm lại xem, Khúc Cửu Nhất ra ngoài hóng gió gặp phải hái hoa tặc, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ cứu người, còn nhớ mang quà về cho mình, tấm lòng như vậy, sao sẽ giận mình được?
"Đủ rồi" Tạ Tụ gật gật đầu, bây giờ mới bắt đầu kiểm tra.
"Ừm, đây hẳn là Bích Lân xà hiếm thấy!" Tạ Tụ kiểm tra hồi lâu, cuối cùng mở miệng nó ra, nhìn hàm răng của nó mới khẳng định, "Phương pháp nuôi rắn này đã thất truyền từ lâu, sao em lại thấy được?"
Lực sát thường của con rắn này rất lớn, độc tính hung mãnh vô cùng, một khi bị cắn trúng thì chỉ e thần tiên cũng chẳng cứu được.

Nhưng đồng thời, phương pháp nuôi rắn cũng rất gian nan, sớm đã thất truyền.
Cũng chẳng biết Khúc Cửu Nhất có vận may như nào lại gặp được mấy thứ này, đều là thứ mà người thường cả đời chẳng thấy được.
"Do tên hái hoa tặc kia thả ra đó" Khúc Cửu Nhất thuận miệng nói.
"Em không bắt được người sao?" Tạ Tụ tiếp tục hỏi.
"Lười bắt, đã trễ vậy rồi, ta cũng muốn về nghỉ ngơi.

Hơn nữa, ta có dự cảm, ta sẽ còn gặp lại hắn" Khúc Cửu Nhất đáp.
"Người này rất nguy hiểm" Tạ Tụ nghiêm trang nói, "Nếu ta nhớ không nhầm, Bích Lân xà hẳn là một bí kỹ độc môn của Hồng Liên đạo, một môn phái tà đạo sớm đã bại vong.

Địa vị của Hồng Liên đạo trong giang hồ mấy trăm năm trước chỉ e còn cao hơn Toái Ngọc Cung bây giờ.

Ngay lúc ấy, dưới sự thống trị của Hồng Liên đạo, giang hồ khổ không thể nói, ngay cả quan lớn trong triều đình cũng có nhiều người của Hồng Liên đạo.

Sau hoàng đế tiền triều thuận theo ý dân, dấy binh khởi nghĩa, tốn vài chục năm, không ngừng tiêu diệt tàn dư của bọn họ mới tiêu diệt sạch Hồng Liên đạo.


Nếu nay Hồng Liên đạo tro tàn cháy lại, chỉ e còn khiến người khác đau đầu hơn mấy môn phái tà đạo bây giờ"
"Lợi hại như vậy sao? Sao ta chưa từng nghe nói qua?" Khúc Cửu Nhất nhíu mày nói.
"Hồng Liên đạo rất biết mê hoặc lòng người, năm ấy, rất nhiều đại tộc thế gia đều có người lén vào môn phái bọn họ, Nhiếp Hồn thuật ta học được cũng từng là một trong những bí tịch còn sót lại của Hồng Liên đạo.

Bởi vậy, hoàng đế tiền triều còn hạ lệnh, muốn nhổ tận gốc Hoàng Liên đạo, tất cả những ghi chép về bọn họ phải bị thiêu hủy sạch, những ai bàn luận về nó cũng sẽ bị bắt.

Kể từ đó, mới ngăn được nó tro tàn lại cháy!" Tạ Tụ nhìn Khúc Cửu Nhất nói.
"Cụ thể là chuyện lúc nào?" Khúc Cửu Nhất tò mò hỏi.
"Nếu nhớ không nhầm, hẳn là 350 năm trước"
"Vậy cũng vào khoảng thời gian Toái Ngọc Cung ta được sáng lập" Khúc Cửu Nhất bừng tỉnh ngộ ra.
"Loạn thế xuất anh hùng, năm ấy, vì để đối phó với Hồng Liên đạo, các thế hệ cha anh của giang hồ lần lượt xuất hiện, cũng không biết có bao nhiêu người đã có được thành tựu, tạo dựng sự nghiệp to lớn cho mình ở loạn thế ấy.

Những danh môn chính phái bây giờ hầu như đều xuất hiện sau mốc thời gian kia"
À há.
Tới rồi.
Y hệt như thiết lập của đại boss sau màn!
Trước đó, Khúc Cửu Nhất nghĩ, trên giang hồ bây giờ, nhìn môn phái có quy cách đúng kiểu vai ác nhất, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có Toái Ngọc Cung y có tư cách này.

Nếu Vô Lượng sơn trang không có y nhúng tay vào, phát triển thêm ít lâu nữa thì ắt có tiềm lực này, đáng tiếc giờ đây Vô Lượng sơn trang phải sửa họ rồi.
Bây giờ, Hồng Liên đạo này thực sự tạo được cảm giác đấy!
"Ta cảm thấy có thể huynh nói chậm rồi, bình thường, khi huynh dần dần nhớ ra môn phái này, nó chắc chắn đã ẩn núp nhiều năm, lúc nào cũng đang chuẩn bị phản công rồi" Khúc Cửu Nhất nghiêm túc trả lời, "Nói không chừng, trong số những người chúng ta quen đã có người của Hồng Liên đạo rồi"
"Cửu Nhất....!Điều này không phải là trò đùa"
"Trông ta giống đang nói đùa với huynh à?" Khúc Cửu Nhất cũng nghiêm chỉnh hơn, "Hái hoa tặc tên Hòe Hoa Khách này, khinh công cực cao, cho dù là huynh cũng chưa chắc có thể đuổi kịp hắn.

Hơn nữa, nếu có một con rắn này thì cũng có thể có con thứ hai"
Sắc mặt Tạ Tụ dần dần trầm xuống.
Hắn đã đọc qua những ghi chép cổ trong nhà, biết được Hồng Liên đạo này khủng bố tới mức nào.

Nếu bọn họ thực sự ngóc đầu trỗi dậy, chỉ e trên giang hồ sẽ dấy lên một trận gió tanh mưa máu.
"Không sao, huynh chỉ cần làm thuốc tắm cho ta cho tốt là được" Khúc Cửu Nhất an ủi nói, "Không cần biết là sen đỏ* hay sen trắng, theo ta không đáng để nhắc tới.

Chỉ cần họ dám tới, ta có thể khiến bọn hắn có đi mà không có về!"
*Hồng Liên đạo lấy chữ liên này là hoa sen đó, nên dịch ra là bông sen đỏ
Không biết vì sao, vốn trái tim Tạ Tụ còn đang nặng trĩu nhưng sau khi nghe Khúc Cửu Nhất nói, lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn.
Khúc Cửu Nhất nói vậy chắc chắn y có tự tin.
Gì mà Hồng Liên đạo, ở trước mặt Khúc Cửu Nhất chỉ e cũng chẳng phải đối thủ!
"Được" Tạ Tụ đồng ý, "Con rắn ta giữ lại, nói không chừng có thể nghiên cứu ra giải dược của nó.

Nếu thật sự giống như lời em nói, giải dược này sau này có thể có tác dụng"
"Vốn là cho huynh, giữ lại đi" Khúc Cửu Nhất gật đầu nói, "Được rồi, đã trễ vậy rồi, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi thôi"
"Ta, chúng ta?" Tạ Tụ suýt chút cho là mình nghe nhầm.
"Đương nhiên" Khúc Cửu Nhất vô tội nhìn Tạ Tụ nói, "Nếu huynh không ở lại chỗ này, nghỉ ngơi cùng ta, ta đoán chắc huynh sẽ thức đêm nghiên cứu con bích lân xà này.

Cho nên là bằng hữu của huynh, vì suy nghĩ cho sức khỏe của huynh, huynh vẫn nên ngủ ở đây đi.


Ta lấy thêm một chiếc chăn cho huynh là được, bạn tốt ngủ chung một giường không phải chuyện rất bình thường sao?"
"Nhưng...!Nhưng em..."
"Hai nam nhân, ngủ chung một giường, rất lạ sao?" Khúc Cửu Nhất cố ý hỏi.
Sắc mặt Tạ Tụ đỏ lên, không biết nên đáp lời như nào.
Thật ra hắn muốn nói Khúc Cửu Nhất là song tính, không thể làm như vậy nhưng trước đó, hắn mới xin lỗi Khúc Cửu Nhất, nói sẽ đối xử với y như nam nhân.
Đây chính là hố hắn tự đào cho mình!
Tạ Tụ còn đang do dự, đã bị Khúc Cửu Nhất kéo thẳng lên giường.
"Ta đã rất mệt rồi, nếu huynh còn không ngủ, ta sẽ điểm thẳng huyệt ngủ của huynh, nhắm mắt!" Khúc Cửu Nhất cứng rắn nói.
"Ta còn chưa rửa mặt..."
Lời còn chưa dứt, Tạ Tụ đã bị Khúc Cửu Nhất điểm huyệt, lại còn không phải huyệt ngủ.
"Huynh cũng đừng cử động, ngủ đi" Khúc Cửu Nhất tri kỷ đắp chăn cho Tạ Tụ, "Ngủ ngon, Tạ Tụ"
Tạ Tụ chớp chớp mắt, một chữ cũng chẳng thốt lên được.
Khúc Cửu Nhất trùm chăn, cười không ra tiếng.
Á ha ha ha ha.
Y dám đánh cược rằng hôm nay, Tạ Tụ sẽ trừng mắt tới hừng đông!
Có thù không báo thì không phải việc Khúc Cửu Nhất y làm!
Sáng sớm hôm sau, tinh thần Khúc Cửu Nhất sáng láng nhưng trước mắt Tạ Tụ nửa trắng nửa đen, đi đường cũng nghiêng ngả.
Đêm hôm qua, hắn không dám chợp mắt một chút nào.
Ban đầu vì bị điểm huyệt đạo, hắn cần một chút thời gian để gỡ bỏ huyệt đạo của mình nhưng chưa tới nửa canh giờ, sau khi hắn đã cởi bỏ được huyệt đạo bị điểm, Khúc Cửu Nhất xoay qua đặt tay chân lên người hắn.
Đúng vậy, Khúc Cửu Nhất ngủ không nghiêm chỉnh lắm.
Không biết y giả ngủ hay ngủ thật, dù sao Tạ Tụ cũng không dám nghĩ nhiều, chỉ có thể thành thật dịch tay chân của Khúc Cửu Nhất từ trên người hắn xuống, đặt đúng chỗ cho y.
Sau đó, chỉ một lúc sau, Khúc Cửu Nhất lại như con bạch tuộc ôm chầm lấy.
Tạ Tụ chỉ có thể tiếp tục dịch.
Vòng đi vòng lại.
Cả một đêm đều như vậy.
Tạ Tụ cảm thấy, cho dù bản thân ở phòng dược ba ngày ba đêm không ngủ cũng không mệt như vậy.
Tuy rằng đã nói trước là phải coi Khúc Cửu Nhất như nam tử nhưng nếu hắn thật sự vô tri vô giác, chiếm tiện nghi của người ta mà còn yên tâm thoải mái, ấy đã chẳng phải Tạ Tụ.
Bởi vậy, Tạ Tụ vừa bị lương tâm dày vò, vừa bị tra tấn về mặt tình cảm, một đêm này quả thực chẳng ra sao.
Sau khi rời giường, Tạ Tụ cầm hộp đồ ăn sáng rồi chạy ngay lập tức, hệt như Khúc Cửu Nhất là hồng thủy mãnh thú vậy.
Khúc Cửu Nhất còn đang chậm rãi ăn uống như là nơi này là nhà y chứ không phải nhà Tạ Tụ.
Chẹp, Tạ đại khuê tú vẫn là kiểu tính cách này.
Không phải ngủ chung một giường sao, có gì quá lắm đâu.
Nếu Tạ đại khuê tú biết ở hiện đại, cả trai lẫn gái sống cuộc sống về đêm như nào, chẳng phải là sẽ xấu hổ chết sao?
Tạ Tụ rửa mặt bằng nước lạnh tận mấy lần, nỗ lực xóa mờ Khúc Cửu Nhất ra khỏi đầu mình, bấy giờ mới bắt đầu nghiên cứu bích lân xà.
Cũng may Tạ Tụ là người hết sức chuyên chú, sau khi hắn bước vào làm việc thì rất mau, những chuyện khiến hắn phiền lòng chẳng còn liên quan gì tới hắn nữa.
"Khúc công tử, đây là tiểu công tử dặn ta đưa cho ngài" Quản gia cầm theo một cuốn thư tịch cổ nhưng được bảo tồn cẩn thận cho Khúc Cửu Nhất.
Trước đó, Tạ Tụ muốn lang bạt giang hồ nhưng lại chẳng có kinh nghiệm gì về chốn này, đành phải mang theo tất cả thư tịch có ghi chép liên quan, còn cả mấy hộ vệ vốn xuất thân giang hồ nhưng ẩn mình ở Tạ gia.

Sau khi Tạ Tụ đứng vững gót chân trên giang hồ, liền điều các hộ vệ trở về.
"Huynh ấy đúng là cẩn thận" Khúc Cửu Nhất cười không rõ ý vị, tiếp lấy quyển thư tịch, "Để ta xem"
"Khúc công tử, quyển sách này vô cũng cũ, mong ngài cẩn thận" Quản gia có hơi lo lắng nói.
"Yên tâm, ta sẽ không làm hỏng" Khúc Cửu Nhất khẳng định.
Quả nhiên, trong quyển sách này có ghi chép về Hồng Liên đạo, chỉ là còn tỉ mỉ hơn nhiều những gì Tạ Tụ kể.
Ví dụ như quyển sách này có ghi, nói người sáng lập Hồng Liên đạo là đệ đệ hoàng đế, ngay từ đầu là vì tạo phản nên mới tạo ra.

Lại nói Hồng Liên đạo thâu tóm hết toàn bộ đại phu trong thiên hạ, để những bá tánh bình thường muốn tìm y hỏi thuốc đều chỉ có thể tới Hồng Liên đạo xin sự giúp đỡ mà những đại phu không nghe lời nếu để bị phát hiện thì sẽ bị giết, vv.
Đủ loại thủ đoạn cứng rắn, đẫm máu mới tạo nên uy danh vang dội của Hồng Liên đạo.
Đấy, cảm giác về vai ác còn đậm hơn.
Nhưng khiến cho Khúc Cửu Nhất để ý không phải cái này mà trong sách có ghi, năm ấy, ở Hồng Liên đạo có khoảng năm người ở cấp bậc võ học tông sư mà chưởng môn của Hồng Liên đạo còn ở cấp phía trên tông sư!
Bây giờ, Khúc Cửu Nhất còn cách tông sư cả một quãng như vậy, cần chờ ngâm hết thuốc tắm xong mới có thể trở thành tông sư võ học, cũng sẽ là tông sư võ học trẻ tuổi nhất được ghi nhận trên giang hồ.

Nhưng mà, trên tông sư còn có một cấp nữa sao?

Tra mẫu Khúc Thu Thủy của y là tông sư võ học bởi vậy bà ta hoàn toàn có thể hoành hành ngang ngược, trên giang hồ không ai dám trêu chọc bà ta.

Nhưng bây giờ, võ công của Khúc Cửu Nhất cũng đủ để y tiếu ngạo quần hùng.

Nhưng khi Hồng Liên đạo ở thời kỳ thịnh nhất, còn có sức chiến đấu như vậy, bảo sao không ai có thể chống lại được.
"Xét theo thiết lập, loại vai ác này một khi muốn gây chuyện thì sao cũng phải có một hai người cấp tông sư võ học mới đúng.

Hơn nữa, vì đảm bảo chuyện mình khơi ra không bị cản trở, còn phải khiến các tông sư võ học khác không được ra tay quản chuyện mới được"
Khúc Cửu Nhất không khỏi ngờ tới Khúc Thu Thủy đột nhiên biến mất ly kỳ.
Bàn về võ công, đứng đầu thiên hạ, nếu không tính thế ngoại cao nhân thì Khúc Thu Thủy là đệ nhất thiên hạ.

Nếu ta là người trong Hồng Liên đạo, muốn nhân cơ hội hô phong hoán vũ thì chắc chắn không thể để Khúc Thu Thủy tới quấy rầy ta.
Khúc Thu Thủy cũng chẳng phải là người có tình nghĩa gì với tình cũ, cho dù đối phương có là phụ thân mình thì vẫn vậy.
"Không xong, nếu tra mẫu ta ngủ với phía trên của Hồng Liên đạo, ví dụ như chưởng môn gì đó, làm sao bây giờ?" Khúc Cửu Nhất đột nhiên nghĩ ra một loại khả năng, "Ơ, tới lúc ấy chẳng phải ta sẽ là chưởng môn hai phái Hồng Liên đạo và Toái Ngọc Cung sao? Oa, sảng khoái, phong phạm xuyên qua của vai chính cuối cùng cũng tới rồi!"
Hầy, tình tiết võ hiệp à.
Nhưng phàm là vai chính chắc chắn sẽ có một thân thế vô cùng bất phàm, vai ác cũng giống vậy.
Khúc Cửu Nhất tự nhận bản thân có thể khác với vai chính chính nghĩa thiện lương hoặc sát phạt quyết đoán trong tiểu thuyết võ hiệp, phong cách hành sự càng không theo lẽ thường nhưng có thể dựa vào mị lực độc đáo hấp dẫn người đọc.
Tóm lại, càng là không thể tưởng tưởng, càng là không tin được, nói ra càng là ý tưởng chồng ý tưởng, thường thường lại là sự thật.
Lúc ấy, tin tức Lão Trương lâu muốn bán cho mình chẳng lẽ là cái này?
Ài.
Khúc Cửu Nhất thở dài.
Vậy thì xem ra, mặc cho bản thân suy đoán có đúng không, chuyện của Hồng Liên đạo y cũng cần phải tra kỹ một chút.
Muốn truy tra tin tức về Hồng Liên đạo, hướng xuống tay tốt nhất là Hòe Hoa Khách.
Hầy, thật là đáng thương cho một hái hoa tặc.
Vốn ta còn muốn tha cho ngươi một đường nhưng ai ngờ được ngươi lại xui xẻo vậy, cố tính muốn thả rắn cắn ta, còn cố tình con rắn này lại bị Tạ Tụ nhận ra chứ?
Kiểu vội vàng muốn dâng cốt truyện cho người ta như vậy, Khúc Cửu Nhất muốn làm lơ cũng không được.
Sau khi Tạ Tụ tỉ mỉ nghiên cứu bích lân xà xong, vươn vai duỗi tay một lúc, chuẩn bị đến dược viên đi dạo, thay đổi tâm trạng.
Nhưng hắn vừa mới đi ra đã bị Khúc Cửu Nhất chặn lại.
"Huynh bảo quản gia đưa sách cho ta, ta đã đọc được.

Ý tứ huynh muốn biểu đạt, ta cũng đã hiểu" Khúc Cửu Nhất chưa đợi Tạ Tụ mở miệng đã nói một tràng, "Hái hoa tặc kia đúng là không thể tùy ý thả đi được, hắn rất có khả năng là người chịu ơn của Hồng Liên đạo nên ta định sẽ nghe huynh, bắt hắn về"
Từ từ, cái gì gọi là nghe ta?
Ta chỉ hy vọng em đừng tới vần vò ta nên mới để quản gia đưa sách cho em mà!
Tạ Tụ mông lung.
Hắn nào biết được trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Khúc Cửu Nhất đã ngắm chắc phụ thân mình là chủ nhân của Hồng Liên đạo đâu?
Loại mạch não của Khúc Cửu Nhất, người bình thường cũng chẳng hiểu nổi.
"Hái hoa tặc gây họa cho phụ nữ nhà lành, đương nhiên là phải bắt" Tạ Tụ chỉ có thể khô khốc nói ra một câu như vậy, "Cửu Nhất em muốn bắt thì cứ việc đi bắt đi"
"Phải không? Huynh cũng cảm thấy hái hoa tặc rất đáng chết đúng không? Cho nên, ta cần huynh hỗ trợ" Khúc Cửu Nhất nhìn Tạ Tụ nói.
Trực giác Tạ Tụ ý thức được chuyện không đúng, xoay người muốn chạy.
Nhưng võ công của hắn thực sự không phải đối thủ của Khúc Cửu Nhất.
"Thay vì để ta đi trời nam biển bắc đi bắt tên hái hoa tặc này, ta cảm thấy biện pháp tốt nhất vẫn nên để hắn chui đầu vào lưới mới được" Khúc Cửu Nhất vô tội nhìn Tạ Tụ, tốc độ trên tay lại chẳng chậm chút nào, "Ngô thị, tiểu thiếp được Tư Đồ Kinh, trang chủ Vô Lượng sơn trang sủng ái nhất, sau khi thanh danh của sơn trang bị hủy diệt thì cũng biến mất vô tung, tới nay còn có không ít người đang tìm kiếm nàng ấy.

Nghe đồn rằng nàng ấy mỹ mạo kinh người, thậm chí còn đẹp hơn cả Tạ Tụ, thần y đệ nhất thiên hạ.

Ta nghĩ, nếu Ngô thị có thể xuất hiện ở đây, cho dù hái hoa tặc biết có thể ta sẽ ở lại đây, hắn cũng bằng lòng liều một lần"
Dù sao mức độ thách thức càng cao, những người này càng hưng phấn.
Hải hoa tặc chính là sinh vật như vậy.
"Ta tìm cho em người khác" Tạ Tụ có ý hấp hối giãy giụa.
"Từ bỏ đi" Khúc Cửu Nhất âm trầm cười nói, giọng tựa như ma quỷ, "Huynh phải hiểu được một đạo lý, Tạ Tụ à"
"Vậtnhư nữ trang, chỉ có không lần và vô số lần.

Một khi huynh mở miệng, sau này chẳngbao giờ thoát khỏi được đâu".

Bình Luận (0)
Comment