Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân

Chương 84


Có câu nói, thiên hạ chỗ nào cũng có thể gặp được nhau.
Giang hồ là một vòng tròn mà duyên phận còn là thứ tuyệt không thể tả.
Toái Ngọc Cung điều động biết bao nhiêu đệ tử ra ngoài tìm kiếm tin tức của Tạ Anh cũng chẳng có gì, chính y tùy tiện dạo phố là có thể tìm được người rồi.
Quả nhiên, ta trời sinh là vai chính, tất cả mọi câu chuyện đều sẽ triển khai vòng quanh ta.
Khúc Cửu Nhất không khỏi tự luyến một phen.
"Thứ lỗi, nhường một chút" Khúc Cửu Nhất ỷ vào khinh công vô địch, nháy mắt đã tới đằng trước đám người.
Nữ tử cao gầy đội đấu lạp, bên người có ba hộ vệ trung niên, nhìn qua dung mạo cũng có hơi giống, hẳn là ba huynh đệ rồi.
Hửm?
Võ công không tệ.
Với võ công hiện tại của Khúc Cửu Nhất, người được y khen một câu "võ công không tệ" nếu đặt trên giang hồ hẳn cũng là cao thủ hàng đầu.
Có ba cao thủ này làm hộ vệ, bảo sao Tạ Tụ lại chẳng hề lo lắng cho muội muội ruột của chính mình.
Tuy vậy cũng là vì có ba cao thủ như vậy ở cạnh nên thân phận của nữ tử này cũng được khắc họa vô cùng sinh động.
Chắc là Tạ Anh rồi, không còn gì để nghi ngờ nữa.
"Vị công tử này, chúng ta chẳng qua cũng chỉ gặp nhau một lần, ngươi chẳng biết ta, ta chẳng biết ngươi, hà tất phải dây dưa không dứt như vậy?" Nữ tử kéo đấu lạp xuống, che khuất hết mặt, "Núi cao sông dài, tạm biệt từ đây"
Nói xong, nữ tử khẽ gật đầu với ba hộ vệ kia, ý nói phải rời đi rồi.
"Cô nương chờ một lát!" Công tử nọ tựa như không muốn từ bỏ như vậy, vươn tay định ngăn cản.
Chỉ là hắn vừa cử động, một hộ vệ đã rút kiếm ra ngay tức khắc, trực tiếp kề lên cổ nam nhân.
"Tiểu thư nhà ta tâm địa thiện lương, không muốn gay gắt với ngươi.

Nhưng nếu ngươi còn tiếp tục quấy rối, kiếm trong tay ta chẳng biết nói chuyện như tiểu thư nhà ta đâu"
"Lý nhị thúc, thôi bỏ đi" Tạ Anh lắc đầu, "Hắn cũng chỉ có hứng thú nhất thời thôi"
"Tiểu thư, ngài quá tốt bụng nên mới khiến cho đám háo sắc này được bước lấn tới" Tuy nói vậy nhưng Lý nhị thúc vẫn buông kiếm xuống.
Lần này, công tử ăn chơi kia cũng chẳng lải nhải nữa.
Mỹ nhân tuy đẹp nhưng bất đắc dĩ, bên cạnh có mấy hộ vệ như mãnh thú, hắn có chín cái mạng cũng chẳng đủ giết.
Rất mau, Tạ Anh cùng với ba hộ vệ đã rời đi, quần chúng vây xem cũng chẳng có can đảm bắt chuyện với cao thủ võ lâm một lời không hợp liền rút kiếm này, tự tản đi hết.
Còn Khúc Cửu Nhất lại âm thầm đi theo.
Muội muội này của Tạ Tụ hình như không giống với tính cách của Tạ Tụ.
Cần phải xem kỹ hơn.
Nhàn rỗi quá cũng nhàm chán.
Dẫu vậy, võ công của Khúc Cửu Nhất thực sự quá cao, nếu y thực sự muốn giấu mình, chỉ e dù có đi theo họ ba ngày ba đêm cũng không bị phát hiện.

Bởi vậy, Khúc Cửu Nhất vẫn để lộ ra chút sơ hở, muốn nhìn xem rốt cuộc Tạ Anh sẽ có phản ứng gì.
Ba huynh đệ ở chỗ Tạ Anh đúng là có chút bản lĩnh.
Không lâu sau, bọn họ đã phát hiện có người theo sau.
"Tiểu thư, chúng ta bị theo dõi" Lý đại cẩn thận đi lên trước, nói với Tạ Anh, "Có thể là do trước đó chúng ta hơi phô trương, bị người có tâm theo dõi rồi"
Sắc mặt Tạ Anh vẫn như thường, chẳng hề bị dọa, "Võ công đối phương ra sao?"
"Chỉ e chẳng dưới ba người chúng ta" Sắc mặt của Lý đại nghiêm trọng hơn.
Đối phương gần như đã quay về cảnh giới vốn có, nếu không phải theo dõi có chút sơ suất, bị hắn phát hiện ra thì chỉ e hắn cũng chẳng biết mình bị theo dõi.
Ba người họ dù sao cũng đã thoái ẩn giang hồ nhiều năm, đã chẳng còn quá nhạy bén với sự nguy hiểm.
Cũng không biết người theo dõi bọn họ là ai?
Là kẻ thù năm xưa của bọn họ hay là người biết được thân phận của tiểu thư?
Lý đại không dám đánh cược.
Hắn cũng chẳng dám để Tạ Anh lâm vào hiểm cảnh.
"Lý đại thúc, chúng ta đi tới nơi ít người trước, tránh vạ lây người vô tội.


Lát nữa, ta sẽ tìm cớ tách khỏi thúc và Lý tam thúc, các thúc đi một đoạn rồi lại quay về" Tạ Anh nghe thấy Lý đại nói vậy bèn biết đối phương là kẻ mạnh.
Chỉ e nhằm vào mình hoặc ca ca.
"Tiểu thư, vậy..."
"Lý đại thúc, ba người các thúc hoàn toàn có thể rời đi, dẫn theo ta sẽ chỉ bị liên lụy thôi.

Ta ít nhiều cũng biết chút võ công, còn là nữ lưu yếu ớt, đối phương hẳn sẽ buông lơi phòng bị với ta.

Tới lúc ấy, thúc và Lý tam thúc lại trở về tập kích, nói không chừng chúng ta còn có hy vọng thắng lợi.

Lý đại thúc không tin ta sao?"
"Đương nhiên không phải" Tiểu thư thông minh lanh lợi, hơn xa rất nhiều nam tử.
Nếu không phải là thân nữ nhi, vị trí gia chủ Tạ gia hắn thấy chẳng ai thích hợp hơn tiểu thư.
Nói một câu khó nghe thì cho dù là Tam công tử Tạ Tụ đã rời khỏi nhà, tuy thông minh nhưng tính cách lại quá mềm mỏng, còn thanh cao, liêm chính, thực sự không hợp làm gia chủ.

Ngược lại là tiểu thư, thưởng phạt phân minh, quyết đoán có thừa, ấy mới là thứ mà người cầm đầu Tạ gia nên có.
"Vậy đi thôi" Tạ Anh nhẹ giọng nói.
Rất mau.
Tạ Anh ngừng lại, giọng nói chẳng bình tĩnh, vững vàng như lúc trước mà lại như làm nũng, "Đại thúc, tam thúc, A Anh có hơi đói bụng, các thúc đi mua điểm tâm Trần Ký giúp ta nhé, còn cả bánh ngàn lớp của tiệm họ nữa, cũng rất ngon, mua cho ta một ít luôn"
"Tiểu thư, để ta đi thôi, đại ca ở lại bảo vệ con" Lý tam thúc ở bên cạnh nói.
"Ta còn muốn ăn cả tào phớ của lão gia gia ở bên đường nữa.

Khinh công của đại thúc giỏi, mua tào phớ về cho ta khéo vẫn còn nóng đấy!"
"Tiểu thư muốn ăn các ngươi đi mua đi" Lý nhị xoa gáy, chiều chuộng nhìn Tạ Anh, "Có ta ở đây các ngươi còn không yên tâm sao? Tiểu thư gầy như vậy, phải ăn nhiều chút mới được!"
Tuy rằng biết đây là kế hoạch của tiểu thư nhưng thấy nhị đệ nhà mình ngu tới mức thoát tục như thế cũng khiến Lý đại rất bất lực.
Vẫn là tam đệ cẩn thận hơn.
"Được rồi, đệ bảo vệ tiểu thư cho tốt, ta đi chút sẽ về.

Tam đệ chúng ta đi thôi"
"Đại ca, nhưng..."
Lý tam còn muốn nói gì nhưng rất mau đã bị Lý đại lôi đi.
Khúc Cửu Nhất sờ sờ cằm, biết mình hẳn đã bị người ta phát hiện, chỉ có thể hiện thân.
Tuy vậy, ác ở chỗ, Khúc Cửu Nhất còn đeo mặt nạ con khỉ y mua được ở bên đường.
Hy vọng muội muội của thê tử mình* đừng tức giận.
*Thực ra chỗ này, từ này là tiểu di tử, nhưng nếu tui để dị thi ftui còn phải thêm một dòng giải thích mà sau cũng khó xưng hô nên để một dòng ở đây để sau tui để bé Nhất gọi bé Anh là muội muội thì các bạn cũng đừng uýnh mình nha
"Cô nương thông tuệ, hai thuộc hạ của cô hoặc lát nữa sẽ về hoặc đi tìm viện binh" Khúc Cửu Nhất đi tới trước mặt Tạ Anh, hạ giọng.
"Tiểu thư cẩn thận!" Lý nhị thúc rút kiếm, cảnh giác nhìn người tới, trực tiếp chắn trước mặt Tạ Anh.
"Các hạ đi theo một đường tới đây, võ công cao cường như vậy, che mặt xuất hiện hình như không tốt lắm" Tạ Anh thấy nhân vật này đột nhiên xuất hiện, trong lòng tuy có chút kinh hoảng nhưng vẫn biểu hiện rất bình tĩnh.
Nàng đã sớm nghe nói trên giang hồ có rất nhiều cao thủ có thể làm được tới mức vô ảnh vô tung, thậm chí còn có thể làm được tới mức đi trên bông tuyết.

Nhưng ba thúc thúc của Lý gia không phải người tập thiên về khinh công nên Tạ Anh chưa từng thấy được.
Bây giờ, thấy được người này xuất hiện không tiếng động mới biết lời đồn chẳng phải giả.
Tiểu ca ca sinh sống một mình ở trong giang hồ này sao?
"Cô nương không phải cũng đội đấu lạp đó sao?" Khúc Cửu Nhất cố ý nói, "Con người ta trước giờ rất coi trọng công bằng, ta không thấy cô, cô đương nhiên cũng chẳng thể thấy ta"
"Vậy sao?" Tạ Anh nghe Khúc Cửu Nhất nói xong hào sảng cởi đấu lạp của mình xuống, để lộ khuôn mặt có ba, bốn phần giống với Tạ Tụ nhưng dung mạo lại nhu hòa hơn một chút.
Khúc Cửu Nhất đã gặp qua không ít mỹ nhân ở Toái Ngọc Cung.

Dung mạo của Tạ Anh tuy so ra kém Tạ Tụ nhưng cũng tuyệt đối không kém quá nhiều, hơn nữa, vẻ ngoài nữ tính của nàng càng khiến nam tử động lòng hơn.

Tuy nói mỹ nhân thực sự đẹp phi giới tính nhưng Tạ Anh không nghi ngờ gì là mỹ nhân đỉnh cấp giữa chúng nữ tử.
Trong Toái Ngọc Cung, hẳn cũng chỉ có một Tuyết Tiêu Tiêu khi đã bỏ hết sát khí xuống mới có thể ganh đua cao thấp với Tạ Anh.
Tuy rằng Tuyết Tiêu Tiêu trông cũng rất đẹp nhưng một thân sát khí của nàng cũng rất xuất chúng, người bình thường còn chưa kịp thưởng thức cũng đã bị Tuyết Tiêu Tiêu giết rồi.
"Tiểu thư" Lý nhị thúc biết tiểu thư nhà mình trông như nào, bây giờ thấy tiểu thư như vậy, càng thêm lo lắng nhỡ người trước mặt này thấy sắc nảy lòng tham, chỉ e sự trong sạch của tiểu thư khó mà giữ được.
Không ngờ, Tạ Anh quả thực có ý nghĩ như vậy.
Nếu người tới thực sự vì dung mạo của nàng mà lơi là cảnh giác, vậy nàng bị nhìn thêm mấy lần cũng không lỗ.
"Tiểu thư quả thực quyết đoán" Khúc Cửu Nhất thở dài, "Cô chẳng lo lắng gì sao?"
"Ta lo lắng gì chứ?" Tạ Anh đẩy Lý nhị thúc ra, chậm rãi đi tới, hai mắt đong đầy tình cảm, đủ để khiến sắt thép tan chảy.
Nàng đi từng bước thăm dò, tới gần Khúc Cửu Nhất, thấy y không có ý ngăn lại, nụ cười càng thêm dịu dàng.
"Ta bình sinh bội phục những anh hùng hảo hán kia, võ công của các hạ như vậy thực sự khiến người khác rung động.

Nếu các hạ đồng ý tha cho ta, ta bằng lòng làm tất cả..."
Tạ Anh còn ba thước là tới gần Khúc Cửu Nhất.
Ý nàng vừa quyết, ám khí trong ống tay áo đã bay ra!
Vút vút vút...
Ám khí này cực kỳ tinh xảo, là đồ phòng thân của nữ tử.
Ở khoảng cách ngắn như vậy đột nhiên tấn công, dù là cao thủ hàng đầu võ lâm cũng phải trọng thương!
Nhưng ngoài dự đoán là, cơ thể của nam tử này nháy mắt đã biến mất, những ám khí đó cũng rơi trên mặt đất.
Y đã biến mất.
Hệt như tiên ma vậy.
Đằng sau!
Tạ Anh phẩy tay áo, lại có một đợt ám khí bay về phía sau.
Một bàn tay nhẹ nhàng đè bả vai của Tạ Anh, ngăn hành động của nàng.
Chậc.
Muội muội này của Tạ Tụ.
Rất tàn nhẫn.
Nếu đổi lại là người khác, chết ngay lập tức.
Muội muội thê tử nhà mình nhìn thì dịu dàng mà ra tay quả là xuất sắc.
"Tiểu muội đừng ra tay, ta chỉ là đùa với muội chút thôi" Khúc Cửu Nhất một tay đè Tạ Anh lại, một tay gỡ mặt nạ của mình ra, mỉm cười nhìn Tạ Anh, "Ta là Khúc Cửu Nhất"
Khúc...!Cửu Nhất?
...................................
"Cửu Nhất, em có thể giải thích kỹ cho ta nghe xem sao em lại nghĩ ra được cách chào hỏi "kinh thiên động địa" như vậy để chào hỏi A Anh hả?" Tạ Tụ đang hơi hơi giận nhưng bây giờ, hắn nghe được câu trả lời của Khúc Cửu Nhất và muội muội mình sau thực sự chỉ muốn khỏ đầu Khúc Cửu Nhất xem có khỏ ra nước được không?
Có ai chào nhau vậy không?
Nếu chào nhau chệch cái nói không chừng hai bên đều bị thương rồi.
"Khụ, ta thấy muội muội rất có phong phạm của đệ tử Toái Ngọc Cung ta cho nên muốn nhìn xem một chút thôi mà" Khúc Cửu Nhất ho nhẹ một tiếng, cũng cảm thấy có hơi ngượng.
Y chỉ thử chút thôi mà.
Dù sao ở bên ngoài Toái Ngọc Cung cũng rất ít thấy cô nương nào như Tạ Anh.
Y không phải là chợt thấy tò mò sao?
Sự thật chứng minh, muội muội của Tạ Tụ cũng chẳng phải người thường.
Với bản lĩnh này, nếu vào Toái Ngọc Cung, có thể cạnh tranh một phen với Tuyết Tiêu Tiêu!
Tuy rằng là nữ tử thế gia nhưng dù là trạch đấu hay cung đấu, nhìn sao cũng là một hạt giống vàng.

Ngược lại, Tạ Tụ mới là người đã đánh giá thấp muội muội này của hắn.
"Tiểu ca ca, thôi mà, muội cũng có chỗ không đúng.

Khúc cung chủ hẳn là cũng chỉ muốn đùa với muội mà thôi" Khi đối mặt với Tạ Tụ, Tạ Anh chẳng lạnh lùng như ở ngoài mà lại trông khá trẻ con.
À, nhắc mới nhớ, bây giờ Tạ Anh cũng mới mười sáu.
Trước đó, nàng thể hiện ra sự bình tĩnh của mình khiến Khúc Cửu Nhất đã bỏ qua tuổi tác của nàng theo bản năng.
Nhưng mới mười sáu tuổi mà muội ấy cũng đã là đại mỹ nhân duyên dáng yêu kiều rồi.
"Khúc cung chủ thực sự là thiếu niên anh hùng, võ công cao cường như vậy thực sự khiến ta bội phục" Ba hộ vệ của Lý gia không có tâm trạng tốt như vậy đâu, suýt chút nữa họ đã bị Khúc Cửu Nhất dọa chết rồi.
Cuối cùng lại nói với họ chỉ đùa thôi, nếu không phải bọn họ không đánh lại Khúc Cửu Nhất thì đã gặm tim y rồi.
Ai cũng nói võ công của cung chủ Toái Ngọc Cung Khúc Cửu Nhất cao thâm nhưng tính cách quỷ dị khó lường, bây giờ gặp được quả là sự thật.
Còn cả tiểu công tử nữa?
Chuyện ác liệt như vậy, tiểu công tử cũng nhẹ nhàng bâng quơ dùng từ "vui đùa" để cho qua? Sao cũng nên cãi nhau một trận to với Khúc Cửu Nhất mới được.

Tạ gia bọn họ chẳng dễ đụng chạm vậy đâu, tiểu thư còn càng được họ chiều tới lớn đấy!
"Cửu Nhất, lần sau đừng đùa như vậy nữa" Tạ Tụ nghiêm túc nhìn Khúc Cửu Nhất nói, "Dẫu cho hai người ai bị thương, ta cũng sẽ rất lo lắng.

A Anh, muội cũng vậy, ám khí nguy hiểm như vậy sau này vẫn nên ít dùng thôi, nếu không cũng sẽ khiến chính muội bị thương"
"Ta biết rồi"
"Muội biết rồi"
Khúc Cửu Nhất và Tạ Anh ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai.
Hiểu lầm được cởi bỏ thì chuyện kế tiếp dễ làm.
Tạ Tụ tỉ mỉ hỏi về cuộc sống mấy năm này của Tạ Anh, còn cả những chuyện sau này nàng muốn làm, vân vân, thể hiện ra bộ dáng của một ca ca tốt mười phần.

Tạ Anh cũng như một muội muội nhà bình thường, trả lời từng câu một.
"Ca ca, muội không muốn về nhà" Tạ Anh nghiêm túc suy nghĩ, đáp, "Bây giờ, muội đã mười sáu, trong tộc đã bắt đầu lựa chọn đối tượng liên hôn cho muội.

Nhưng muội chướng mắt những nam nhân dựa dẫm vào gia tộc, cũng chẳng muốn thành thân sinh tử sớm như vậy.

Muội muốn giống như ca ca, mở mang kiến thức về thế giới bên ngoài rồi đi về, muội không muốn gả cho người ta"
"Không muốn gả đi cũng chẳng sao cả" Tạ Tụ chẳng có ý chỉ trích Tạ Anh, "Nếu muội muốn chơi thì cứ đi chơi đi.

Tuy rằng ta chẳng cho muội cẩm y ngọc thực được nhưng cơm áo vô ưu thì không có vấn đề"
"Cẩm y ngọc thực chẳng có vấn đề gì, Toái Ngọc Cung rất nhiều tiền, muội muội muốn mua gì cũng được" Khúc Cửu Nhất nghĩ nghĩ, trực tiếp lấy ra ngân phiếu năm vạn lượng và một khối lệnh bài.
"Đây là năm vạn lượng bạc, muội muội cứ cầm coi như tiền tiêu vặt.

Lệnh bài này là của Toái Ngọc Cung ta, nếu muội gặp chuyện gì không tiện xử lý thì cứ cầm nó tới bất kỳ một khách trạm Duyệt Lai nào, tới lúc ấy tự có người giải quyết thay cho muội"
Ba huynh đệ Lý gia hít một hơi khí lạnh, bị sự hào phóng của Khúc Cửu Nhất dọa cho ngây người.
Vừa ra tay là năm vạn lượng, đùa gì thế?
Của hồi môn của tiểu thư đoán chừng cũng chỉ mười một, mười hai vạn lượng, còn là Tạ gia hào phóng rồi, tiểu thư cũng là nữ hài tử duy nhất trong nhà nên mới có thể có được như vậy.

Sự giàu có của Toái Ngọc Cung quả danh bất hư truyền.
"Muội không cần nhiều như vậy, một ngàn lượng là được rồi" Tạ Anh lắc đầu, vẫn cự tuyệt ý tốt của Khúc Cửu Nhất, "Chỗ còn lại ca ca cứ cầm đi.

Nếu muội mang quá nhiều bên người thì dễ bị người khác theo dõi"
Nói tới đây, Tạ Anh lại nhìn Tạ Tụ rồi lại nhìn Khúc Cửu Nhất, cười nói, "Sắp tới, muội còn muốn ở với ca ca thêm mấy hôm, cũng mong Khúc cung chủ có thể chỉ điểm võ công cho muội đôi chút.

Muội muốn ra ngoài một mình, không muốn ba thúc thúc cứ theo ta chạy ngược chạy xuôi"
"Tiểu thư, vậy sao được?"
"Không được tiểu thư"
"Chúng ta nào còn mặt mũi nào về gặp lão gia?"
...
Rất rõ ràng, huynh muội Tạ gia đều hướng về tự do.

Mang theo ba hộ vệ tuy an toàn được đảm bảo nhưng làm gì cũng chẳng tiện, sao sẽ tự do tự tại được như khi đi một mình? Hơn nữa, ba thúc thúc này tuy chiều nàng nhưng dù sao cũng là người Tạ gia bồi dưỡng.

Nếu cha dặn họ đưa mình về, mình không muốn cũng phải về.
"A Anh cứ ở lại đây đi" Tạ Tụ nhìn Lý đại nói, "Các ngươi đi về trước đi, ta sẽ chăm sóc cho muội ấy"
"Tiểu công tử, vậy không thể được" Lý đại bất đắc dĩ nhìn Tạ Tụ, "Ngài là nam tử, đương nhiên có thể chơi đùa thêm mấy năm nhưng tiểu thư thân là nữ tử Tạ gia, nếu lãng phí thêm mấy năm thì chẳng còn mấy vị hôn phu cho nàng lựa chọn.

Hơn nữa, thế gia chú trọng thanh danh, nếu tin tức tiểu thư ở một mình bên ngoài truyền ra, chỉ e sẽ có trở ngại lớn với việc thành thân"
"Nếu chỉ vì chút thanh danh mà không muốn lấy, nam nhân ấy cũng chẳng tốt đẹp gì" Khúc Cửu Nhất kiên định đứng bên phía Tạ Tụ, "Các ngươi cứ về đi, muội muội muốn gả thì gả, không muốn gả Toái Ngọc Cung ta giúp các ngươi nuôi là được.

Các ngươi vẫn nên về đi, nếu không ta sẽ đánh các ngươi bất tỉnh rồi đưa về, dù sao các ngươi cũng chẳng đánh lại ta"
Khúc Cửu Nhất bắt đầu giở trò, ba huynh đệ Lý gia đúng là chẳng có cách nào cả.
Bọn họ ở trong địa bàn của người ta, còn đánh không lại, tiểu thư còn không chịu phối hợp, thực sự chẳng có cách nào hết.
Trước đó, tiểu thư không nói như vậy với bọn họ, tiểu thư nói muốn đưa tiểu công tử Tạ Tụ về, bọn họ không ngờ còn phải đẩy cả tiểu thư ra ngoài!
"Ba vị thúc thúc, ta sẽ viết cho các thúc một phong thư đem về, mẫu thân sẽ không trách cứ mọi người" Có người hát phụ, Tạ Anh đương nhiên bằng lòng hát nốt vở này, "Đa tạ mọi người hộ tống ta nhưng kế tiếp, ta sẽ phải tự đi rồi"
Ba huynh đệ Lý gia cúi đầu, ủ rũ thất vọng rời đi.
"Vẫn là tiểu ca ca tốt nhất" Tạ Anh nén lại sự kích động trong lòng, vui vẻ nói, "Ở nhà, đại ca nhị ca nói nhiều lắm, toàn nói muội gả cho người ta đi, nói công tử nhà này rất khá, thiếu niên lang nhà này có tiền đồ nhưng muội chẳng thích bọn họ.

Bọn họ nhìn thấy muội cũng sẽ chỉ hỏi muội hôm này học bài thơ gì, thêu hoa dạng gì, muốn mua trang sức hay không? Còn hoặc là viết thư cho muội, hoặc là lại làm thơ cho muội, muội thực sự không thích!"
"Chẹp, muội cho rằng ca ca muội ở ngoài thì không giống à? Ài, ta và huynh ấy ra ngoài toàn nhận được túi tiền, khăn tay, còn cả mấy người đi tới đòi anh hùng cứu mỹ nhân.

Thậm chí còn có nam nhân chạy tới trước mặt huynh ấy, nói bằng lòng đoạn tử tuyệt tôn, cả đời chẳng lấy ai vì huynh ấy..." Khúc Cửu Nhất ở bên cạnh tỏ bày nỗi lòng.
Tạ Tụ dở khóc dở cười, "Ta nói ta muốn dịch dung ra ngoài mà em không chịu mà?"
"Vô nghĩa, ta có đối tượng đẹp như huynh, không dẫn ra ngoài lượn vài vòng thì chẳng phải là mù mắt rồi à?" Khúc Cửu Nhất nói đầy lý lẽ, " Ta chính là thích bọn họ hâm mộ ghen tị hận với ta, nhìn thấy dáng vẻ huynh ôn nhu chăm sóc ta mà chẳng thèm nhìn họ lấy một cái!"
"Khúc cung chủ nói rất đúng" Tạ Anh ở bên cạnh tiếp lời, "Khi còn nhỏ, chỉ cần muội theo tiểu ca ca ra bên ngoài, những tỷ muội nhà khác sẽ đối xử với muội vô cùng tốt, có gì ăn ngon chơi được đều đưa cho muội, muội vô cùng có thể diện, vô cùng kiêu ngạo! Ca ca ngàn vạn lần đừng dịch dung, muội còn chưa nhìn đủ đâu"
Ngay lúc này, Khúc Cửu Nhất và Tạ Anh hai người nhìn nhau, phảng phất như thấy được người đồng đạo.
Nhất thời, những gì ngăn cách hai người đều biến mất không còn dấu vết gì.
Xác nhận qua ánh mắt, là người chung một đạo!
"Lại nói, bình thường ca ca ăn mặc quá nghiêm túc.

Trước kia ở nhà, không phải đen thì là xám, quá khó coi.

Vẫn là ca ca bây giờ đẹp hơn, màu tím này quả thực rất đẹp, làm nổi bật vẻ đẹp như tiên của ca ca" Tạ Anh khen.
Tuy rằng ca ca trước kia mặc như ông lão, dẫu có đẹp rồi nhưng vẫn có thể đẹp hơn.
Người trong nhà nhìn kiểu gì vậy?
"Ta chọn đấy, đây mới phù hợp với khí chất của chúng ta" Khúc Cửu Nhất ở bên cạnh tranh công.

Đã là người có tình yêu rồi, sao có thể ăn diện mộc mạc như vậy được? Y đã sai người mỗi ngày làm một bộ y phục cho Tạ Tụ, làm đẹp sẽ có thưởng, nếu không nhiều tiền như vậy, y xài cũng chẳng hết.
"Ta còn chuẩn bị cho huynh ấy đủ các kiểu dáng, chậc chậc.

Lại nói, muội muội không biết đâu, ca của muội mặc nữ trang mới là tuyệt nhất.

Quả thực thấy là yêu, nam nhân mà thấy đến mạng cũng chịu cho huynh ấy!"
Mỹ danh trước kia của Ngô thị tới giờ còn được lưu truyền trên giang hồ đó.
Về sau nếu có lăn giường với Tạ Tụ, y thực ra có thể bảo Tạ Tụ mặc nữ trang thử một lần.
Có câu ngăn chặn chẳng bằng hướng dẫn.
Tạ Tụ càng không từ chối, Khúc Cửu Nhất càng để đầu óc đen tối của mình tối thêm chút nữa.
Những cách chơi đa dạng, màu mè ở hiện đại, y đều muốn kéo Tạ Tụ thử một lần.
Chuyện mang đậm sắc tình, hoang dã như thế chỉ là thao tác thường thôi.
Y mới không muốn làm cao tăng khổ hạnh gì đâu, chỉ uống được canh mà chẳng hiểu được gốc!
"Cái gì? Ca ca còn mặc nữ trang? Muội chưa thấy bao giờ!" Tạ Anh như vừa được khai quật một vùng đất mới, đôi mắt sáng ngời rất có thần nhìn chằm chằm Tạ Tụ, "Ca ca khi nào mặc lại một lần? Muội có rất nhiều y phục trang sức, đều có thể để cho ca ca dùng"
Tạ Tụ:....!Hai người có phải có chỗ nào không ổn đúng không?.

Bình Luận (0)
Comment