Với võ công của Khúc Thu Thủy, vòng qua tầm mắt của các đệ tử Toái Ngọc Cung để tiến vào phòng ngủ của Tạ Tụ cũng chẳng khó chút nào.
Do đó, Tạ Tụ tuy có chút kinh ngạc với sự xuất hiện của Khúc Thu Thủy nhưng rất mau đã bình tĩnh lại.
Nếu hắn và Khúc Cửu Nhất không ở chung một chỗ, những đối thủ ngầm ắt sẽ tiến lên không ngừng.
Không phải Khúc Thu Thủy cũng sẽ là người khác, cũng chẳng có khác biệt nhiều.
"Khúc tiền bối" Tuy rằng Cửu Nhất không nhận người mẫu thân là Khúc Thu Thủy nhưng Tạ Tụ dẫu gì vẫn sẽ tuân theo lễ tiết.
Với tuổi tác của Khúc Thu Thủy, gọi một tiếng tiền bối cũng là đương nhiên.
Tạ Tụ quay đầu lại, đối diện với Khúc Thu Thủy.
Hắn thấy rõ Khúc Thu Thủy, bà ta cũng thấy rõ hắn.
Trong thế giới võ hiệp không có cameras, dung mạo của Khúc Thu Thủy từng được rất nhiều thế lực phác họa qua rồi đặt giữa môn phái nhà mình, dặn dò những đệ tử lớn lên tuấn tú được người yêu thích rằng thấy được nữ nhân trên bức họa thì phải chạy ngay, trốn không thoát thì lập tức lăn xuống đất, trét dơ mặt cũng đừng để bị Khúc Thu Thủy nhìn trúng.
Tạ gia thực ra không cố ý phòng bị Khúc Thu Thủy, chỉ là khi Tạ Tụ hành tẩu trên giang hồ, một đống người ngưỡng mộ lo lắng vô cùng, đồng loạt đưa bức họa của Khúc Thu Thủy cho Tạ Tụ, để hắn phòng bị Toái Ngọc Cung cho tốt.
Lúc ấy, Tạ Tụ sao biết được bản thân mình sẽ có ngày muốn được dưỡng lão ở Toái Ngọc Cung đâu?
Khúc Thu Thủy nhìn qua rất trẻ, hoặc là nói, có hơi trẻ quá.
Nếu bà ta và Khúc Cửu Nhất đứng chung một chỗ, chỉ e chẳng có ai tin bà ta là mẫu thân của y, ngược lại nhìn như một đôi tỷ đệ.
Hơn nữa, không chỉ là dung mạo, ánh mắt, tư thái, Khúc Thu Thủy không khác gì những nữ tử trẻ tuổi.
Cẩn thận ngẫm lại cũng có thể hiểu được.
Một cô nương bị ép trở nên trưởng thành, trầm ổn, ngoài trời sinh có tính cách như vậy thì hầu như đều do cuộc sống mài giũa.
Cho dù là mẫu thân Tạ Tụ, thân là nữ tử thế gia, gả cho nhi tử thế gia, nhi nữ đề là nhân trung long phượng nhưng bà ấy vẫn dần dần già đi theo ngày tháng ở thế gia.
Nhưng Khúc Thu Thủy lại khác.
Từ khi bà ta sinh ra tới giờ, thứ bà ta muốn hầu như không gì không chiếm được, bà ta muốn làm gì cũng sẽ hành động ngay lập tức.
Bà ta vẫn luôn kết giao với một đám nam tử tuấn tú trẻ tuổi, sau khi hết cảm giác mới mẻ rồi thì sẽ tìm người tiếp theo.
Bà ta tùy hứng làm bậy tới vô cùng, cố tính trời cao lại ban cho mỹ mạo và võ công, khi dung nhan chưa già đã trở thành tông sư, sau cùng với sự tinh tiến của võ công thì dung mạo cũng không ngừng trở nên trẻ tuổi.
Bà ta hầu như chẳng phải hứng chịu sự cực khổ trên thế gian, thứ duy nhất không có được là sinh được một hài tử chứ chẳng phải nữ nhi.
Bởi vậy, bà ta đương nhiên trẻ trung.
Từ thân tới tâm đều như vậy.
Chính mình nếu là người như Khúc Thu Thủy, đương nhiên là người đắc ý nhất trên thế gian này.
Nhưng nếu có được mẫu thân như Khúc Thu Thủy thực sự khiến người khác vô cùng đau đầu.
"Trách sao con ta sẽ thích ngươi" Khúc Thu Thủy thấy rõ dung mạo của Tạ Tụ rồi mắt sáng lên, "Dáng vẻ của ngươi ở ngoài đẹp hơn nhiều"
Bà ta từng gặp qua rất nhiều nam tử, anh tuấn, tiêu sái, thư sinh, lạnh lùng, tuấn tú đẹp đẽ, hầu như tất cả các kiểu người bà ta đều gặp qua rồi.
Mà Tạ Tụ lại là loại hình đẹp cuối cùng.
Khó mà tưởng tượng được trời cao sẽ ưu ái một nam nhân nhiều tới như vậy, sẽ dốc lòng điêu khắc ra một khuôn mặt như vậy.
Càng đừng nói tới việc Tạ Tụ vô cùng tài hoa.
Nếu có mỗi mỹ mạo không, coi trọng một, hai năm rồi cũng sẽ chán.
Nhưng nếu có tài hoa, là người thông minh thì hắn đương nhiên khiến người khác khó mà bỏ được.
"Khúc tiền bối cố ý tới đây chỉ là vì để nói mấy câu này sao?" Tạ Tụ bình tĩnh dò hỏi, "Ta còn tưởng rằng ngay lúc này, Khúc tiền bối sẽ đánh ta bất tỉnh rồi mang đi"
"Nếu có thể, ta thực ra cũng muốn làm vậy" Tầm mắt Khúc Thu Thủy đảo qua các lư hương trong phòng, "Nhưng ngươi là thần y đệ nhất thiên hạ, ở trong phòng của ngươi, ta sẽ không sơ suất vận nội lực"
Tuy Khúc Thu Thủy hoành hành ngang ngược nhưng cũng không ngu.
Nếu thực sự chỉ có vũ lực mà không có đầu óc thì Khúc Cửu Nhất e là có thể hố chết tra mẫu mình từ lâu rồi.
Tạ Tụ trầm mặc hồi lâu, hơi mỉm cười,
Ở trong phòng hắn, không phải cứ không dùng nội lực thì có thể bình an vô sự.
Nhưng nếu Khúc Thu Thủy không định dùng vũ lực với hắn thì Tạ Tụ thực sự muốn nhân cơ hội này thăm dò toan tính của Khúc Thu Thủy.
Binh pháp có viết, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Giữa Cửu Nhất và Khúc Thu Thủy sợ là không thể chung sống hòa bình được.
Vậy nếu bây giờ hắn có thể hiểu biết nhiều tin tức hơn cho Cửu Nhất cũng sẽ có lợi với Cửu Nhất hơn.
Nghĩ tới đây, Tạ Tụ duỗi tay nói, "Khúc tiền bối sao lại đứng đó? Nơi này của ta có trà có điểm tâm, không bằng ngồi xuống từ từ nói chuyện"
Khúc Thu Thủy dè dặt gật đầu, vẫn ngồi xuống.
Bà ta có hơi cảnh giác với Tạ Tụ nhưng cũng không thể đặt Tạ Tụ sáng ngang với thế lực của bản thân.
Đương nhiên, nước trà, điểm tâm bà ta không thể đụng vào.
"Thứ nhi tử ta có thể cho ngươi, ta cũng có thể cho ngươi" Sau khi ngồi xuống, Khúc Thu Thủy trực tiếp nói ra ý đồ mình tới, "Thậm chí, thứ nó không cho ngươi được ta cũng có thể cho ngươi.
Ngươi muốn cái gì nói ra nghe một chút"
Khúc Thu Thủy vô cùng hiểu biết về nam nhân.
Thứ như nam nhân, nói cho cùng hoặc là vì tình hoặc là vì danh hoặc là vì lợi.
Cho dù bọn họ ở một khoảng thời gian nào đó sẽ yêu người nào đó, yêu tới chết đi sống lại, đau khổ tột cùng nhưng cũng chẳng cản trở họ đi yêu thêm người khác.
Hoặc là, cho họ đủ tiền tài, quyền lực, cũng có thể lập tức khiến họ từ bi thành hỉ.
Tạ Tụ đi theo bên cạnh Khúc Cửu Nhất chắc chắn cũng có đồ hắn muốn.
Chỉ xem bảng giá có cao hay không thôi.
"Khúc tiền bối rời Toái Ngọc Cung nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không muốn hỏi Cửu Nhất mấy năm nay sống như nào hay là hỏi tình huống hiện giờ của Toái Ngọc Cung ra sao sao?"
Tuy rằng Tạ Tụ sớm đã biết được tính cách của Khúc Thu Thủy từ trong miệng của Khúc Cửu Nhất nhưng thực sự tiếp xúc với Khúc Thu Thủy rồi mới biết bà ta còn xấu xa hơn cả những gì Khúc Cửu Nhất nói.
Tạ Tụ càng thêm thương Cửu Nhất.
Khi Khúc Thu Thủy rời khỏi Toái Ngọc Cung, Cửu Nhất cùng lắm cũng mới mười bốn, mười lăm.
Ngần ấy năm qua đi, cho dù làm cho có cũng hẳn nên thăm hỏi tình trạng của Cửu Nhất một phen.
Vừa rồi còn một câu "con ta" hai câu "con ta", chờ tới khi thực sự nói chuyện rồi thì lại bắt đầu nói mỗi tên họ.
Đôi mẫu tử này thay vì nói là mẫu tử thì trái lại càng giống như kẻ thù, thực sự chẳng có tình cảm gì.
"Trước khi tới, thực ra ta cũng nghĩ sẽ làm từ mẫu trước mặt ngươi" Khúc Thu Thủy nói thẳng chẳng kiêng kị, dù sao Tạ Tụ ở trên giang hồ nổi tiếng là người đẹp lương thiện, bênh vực kẻ yếu, đương nhiên làm vậy có lợi hơn.
"Mà sau khi ta thấy vết đỏ trên cổ ngươi thì ta hiểu rõ, nếu ta làm ra thái độ từ mẫu kia cũng chỉ là tăng thêm độ nực cười cho câu chuyện mà thôi"
Tuy rằng thời gian ở chung với Khúc Cửu Nhất vô cùng ít ỏi nhưng sự hiểu biết của Khúc Thu Thủy về Khúc Cửu Nhất là vô cùng nhiều.
Đứa bé đó không hề có trái tim.
Những hài tử ở Dục Anh đường của Toái Ngọc Cung, hầu như đều không được mẫu thân chăm tới lớn.
Mẫu thân chỉ phụ trách dạy dỗ một chút, còn đâu ăn, mặc, ở, đi lại thì không nhưng cũng chẳng ngăn cản việc chúng nó có tính ỷ lại trời sinh với mẫu thân mình, chúng nó sẽ nỗ lực để được mẫu thân mình coi trọng.
Đương nhiên, mẫu thân các nàng cũng sẽ bắt đầu dạy dỗ các nàng, thân là đệ tử của Toái Ngọc Cung về các loại quy củ.
Thậm chí là những nam hài được sinh ra trong Toái Ngọc Cung cũng sẽ không muốn xa rời mẫu thân nhà mình.
Bọn họ lớn lên, học tập, hoặc là rời khỏi Toái Ngọc Cung đều sẽ đi gặp mẫu thân mình một lần.
Càng thiếu thứ gì họ càng khát khao thứ đó.
Bọn họ cũng sẽ đi lấy lòng mẫu thân của chính mình để đổi lấy chút tình yêu từ họ.
Đây mới là một hài tử bình thường.
Nhưng Khúc Cửu Nhất không phải như vậy.
Từ khi y bắt đầu học đi, Khúc Thu Thủy chưa từng thấy Khúc Cửu Nhất có chút tình cảm dư thừa nào với mình cả.
Có đôi khi, bà ngẫu nhiên tới Ngọc Ngõa đài bên đó nhìn xem Khúc Cửu Nhất sống như nào, cho rằng Khúc Cửu Nhất cũng sẽ giống như các hài tử khác lưu luyến chẳng rời nhìn bà thì lại chỉ toàn nhận được sự trào phúng và vô tình.
Ánh mắt Khúc Cửu Nhất nhìn bà nào giống nhìn mẫu thân, quả thực là chẳng khác gì với nhìn cục đá ven đường.
Khúc Thu Thủy sao có thể chịu được sự vũ nhục như vậy?
Vì sao nó chẳng thể giống như các hài tử khác, quỳ gối trước mặt ta, khẩn cầu được ta chăm sóc? Hoặc là dứt khoát thông minh hơn, để mình giống với nữ hài tử hơn, giống như những tiểu hài tử ở Ngọc Ngõa đài, mặc nữ trang vào dỗ mẫu thân mình vui vẻ?
Sự thất bại duy nhất trong đời của Khúc Thu Thủy hầu hết đều tới từ đứa nhỏ này.
Mà bây giờ thì sao?
Bây giờ Khúc Cửu Nhất e rằng chỉ còn chán ghét bà ta hơn cả lúc nhỏ!
Trước kia, nó chẳng qua cũng chỉ trốn vào một góc, lạnh lùng nhìn mọi việc ở Toái Ngọc Cung như một tiểu quỷ mà thôi.
Nhưng bây giờ, nó lén đoạt quyền bính của bà, trở thành chủ của Toái Ngọc Cung.
Còn về những đệ tử ở Toái Ngọc Cung cũng bị nó lừa gạt, trái lại còn khuyên bà, nói bà đừng để mẫu tử tương tàn, chung sống hòa bình với Khúc Cửu Nhất?
Quả thực nực cười!
Bà ta cũng chẳng phải già không cử động được, dựa vào đâu phải nhường ngôi cho Khúc Cửu Nhất?
Nếu bà ta không còn là chủ của Toái Ngọc Cung, bà ta có thể sống tiêu sái tùy ý như bây giờ sao? Không, vốn là không thể nào.
Nhưng bây giờ, Khúc Cửu Nhất lại thay đổi.
Tạ Tụ này chỉ e sẽ chẳng dễ khuất phục trước bà.
Khúc Cửu Nhất ở trước mặt hắn chắc cũng chẳng nói được lời gì hay về bà, hơn nữa, Khúc Thu Thủy cũng biết thanh danh của mình ra sao, muốn để Tạ Tụ khăng khăng một mực với bà trong chuyện tình cảm gần như không có khả năng.
Nhưng cũng chẳng sao cả.
Bà ta chỉ cần đoạt được Tạ Tụ từ trong tay Khúc Cửu Nhất, còn đoạt được thân hay tâm thì bà ta vốn chẳng để ý.
"Cửu Nhất tốt xấu gì cũng là hài tử bà mang thai chín tháng mười ngày mới có được" Tạ Tụ thực sự không thể thấy Khúc Thu Thủy lộ ra chút chán ghét nào với Khúc Cửu Nhất.
Người hắn yêu thương hết lòng vì sao lại bị mẫu thân ruột thịt ghét bỏ chứ?
"Cho nên, nó không phải sống an ổn tới lớn rồi sao?" Khúc Thu Thủy bình tĩnh nhìn Tạ Tụ, "Ngươi xuất thân từ quý tộc thế gia, những người hầu được bán tới nhà ngươi để hầu hạ ngươi, ai không phải bị phụ mẫu ruột thịt bán đi? Những ngu dân thôn phụ đó vì tiền tài mà có thể bán nhi bán nữ, năm đói còn đổi con lấy cái ăn.
Ta có đối xử không tốt với nó nhiều nhất cũng chỉ là lạnh nhạt với nó mà thôi, chẳng hại tới tính mạng nó, cũng chẳng bán nó đi đâu, trái lại còn để nó sống trong cẩm y ngọc thực, đọc sách viết chữ, tập văn tập võ.
Nó không nghĩ tới việc báo đáp ta thì thôi lại còn cướp đồ của ta, nào có lý ấy? Nếu không có nó chắn ngang một chân, ngươi vốn dĩ nên thuộc về ta!"
"Xem ra, là ta ngây thơ rồi" Tạ Tụ thấy Khúc Thu Thủy thực sự chẳng hề thương lượng được, trong lòng khẽ thở dài.
Vậy cũng tốt.
Ít nhất lúc Cửu Nhất ra tay với Khúc Thu Thủy sẽ chẳng có không đành lòng và hối hận.
Cho dù chống lại mẫu thân là tội lỗi khó có thể khoan dung được trên thế gian này, hắn cũng chẳng thể thấy Khúc Cửu Nhất ăn nói khép nép vì hai chữ "đạo hiếu" được.
Đó chẳng phải là Khúc Cửu Nhất.
Khúc Cửu Nhất hẳn nên hào sảng phóng khoáng, có thể đùa bỡn cả giang hồ này trong lòng bàn tay.
"Không sai, ngươi thực sự ngây thơ" Nét mặt Khúc Thu Thủy thay đổi, chẳng còn là dáng vẻ cẩn thận lúc trước, "Thời gian cũng đã hết, dược của ngươi đã hết tác dụng!"
Sắc mặt Tạ Tụ khẽ biến, như nghĩ tới cái gì, "Chẳng lẽ bà ăn thiên sơn tuyết liên?"
Không nói 100% võ hiệp nhưng ít nhất có 90% tiểu thuyết võ hiệp đều có một loại thực vật.
Nó có thể là thánh phẩm giải độc, là hy vọng kéo dài sinh mệnh cuối cùng của nam nữ chính, cũng có thể là thuốc đại bổ khiến một người không có gì tăng hơn trăm năm công lực.
Không sai, nó chính là Thiên Sơn Tuyết Liên!
Đã từng có lúc, Khúc Cửu Nhất cũng hỏi qua Tạ Tụ, Thiên sơn tuyết liên này có thực sự thần kỳ như trong tiểu thuyết viết hay không? Ít nhất, y muốn biết ở thế giới này có thứ đồ này không, hiệu quả cụ thể là gì?
Nếu thực sự tốt thì y cũng có thể đi hái mấy đóa.
Tạ Tụ lúc ấy cũng trả lời thành thật, "Thiên sơn tuyết liên trân quý hiếm có, ta cũng chỉ từng thấy sách cổ nhắc tới, số từ cũng ít, sao em biết được?"
"...!Tin ta đi, thứ đồ này nếu huynh đi hỏi người trồng hoa, chỉ cần biết chữ xem TV thì hầu như đều biết nó"
"Thiên sơn tuyết liên thực sự là thánh phẩm giải độc nhưng nó 50 năm mới nở hoa một lần.
Lần nở hoa gần nhất của nó đã là 30 năm trước.
Bởi vậy năm nay hẳn là không đợi được nó nở hoa.
Nếu hái được Thiên sơn tuyết liên, bào chế nó, nghiền thành bột.
Nếu có thể ăn vào một ít thì có thể bách độc bất xâm trong một thời gian hữu hạn, là bách độc bất xâm trên mặt chữ!"
"Hồng Liên đạo bằng lòng bắt tay với ta, bản lĩnh dùng dược của ngươi vô địch thiên hạ, dẫu có là tông sư cũng chưa chắc có thể bắt được ngươi, ta tới đây rồi thì đương nhiên phải chuẩn bị hết thảy" Khúc Thu Thủy liếc mắt đưa tình, cười vô cùng động lòng người, "Mới rồi còn hàn huyên với ngươi rất nhiều cũng chẳng qua là vì ta xác định dược trong phòng ngươi mất tác dụng với ta mà thôi.
Ngươi ngoan ngoãn đi cùng ta hay là cần ta trói ngươi đi?"
"Vì một kẻ hèn như tại hạ mà Hồng Liên đạo thực sự dám bỏ vốn" Sắc mặt Tạ Tụ rất khó coi nhưng vẫn duy trì phong độ như cũ, "Trước đó, Khúc tiền bối chính là bị Hồng Liên đạo bắt được.
Bây giờ lại thông đồng làm bậy với Hồng Liên đạo chẳng phải là bảo hổ lột da* sao?"
*không hy vọng đối phương làm việc đó vì nó liên quan tới sống chết của đối phương
"Vậy cũng phải kéo con sói con Khúc Cửu Nhất này xuống mới được.
Hồng Liên đạo muốn Trung Nguyên, có liên quan gì tới Toái Ngọc Cung ta?" Khúc Thu Thủy điểm huyệt từ một khoảng xa, phong bế nội lực của Tạ Tụ, lại không dễ dàng tiến lên.
Trước khi bà ta tới, Trần Huyền dặn đi dặn lại nói bà đừng tới gần Tạ Tụ ba thước vì e là trên người Tạ Tụ có những loại dược kỳ quái gì.
Thiên sơn tuyết liên có thể kháng độc nhưng có một ít độc vật chưa chắc có hiệu quả.
"Khúc tiền bối quả thực làm rất hoàn hảo" Tạ Tụ khẽ thở dài, "Cũng đành, ta sẽ đi với Khúc tiền bối một chuyến.
Chỉ là nếu bà cho rằng Cửu Nhất sẽ vì ta mà từ bỏ Toái Ngọc Cung thì không thể nào"
"Chỉ cần có thể áp chế nó cũng đủ rồi" Khúc Thu Thủy không khỏi lộ ra sự đắc ý, trực tiếp mở cửa, nói với Tạ Tụ, "Đi thôi"
"Tạ trưởng lão!"
Các đệ tử Toái Ngọc Cung ngoài cửa thấy cửa mở ra, còn tưởng Tạ Tụ có gì dặn dò, lập tức đi tới mà khi các nàng nhìn thấy bên cạnh Tạ Tụ còn có Khúc Thu Thủy, sợ tới mức đánh rơi kiếm.
"Lão...!lão cung chủ"
Các đệ tử Toái Ngọc Cung quả thực không biết nên làm sao mới tốt.
Lý trí nói cho họ biết bây giờ mình hẳn nên đi tới công kích, bảo vệ Tạ trưởng lão nhưng các nàng tuyệt đối không phải là đối thủ của lão cung chủ, hơn nữa, cũng chẳng thể ra tay với lão cung chủ được.
"Chờ nhi tử ta về thì nói giúp ta một tiếng, người của nó, nương mang đi.
Nếu muốn Tạ Tụ bình yên không bị thương tổn thì buổi trưa ba ngày sau, chờ ở năm mươi dặm ngoài trăm dặm.
Nếu không tới thì chờ đợi nó chỉ có việc đi nhặt xác!" Khúc Thu Thủy liếc các đệ tử, trong lòng càng thêm tức giận.
Đệ tử Toái Ngọc Cung quả đúng là bị Khúc Cửu Nhất mê hoặc rồi, nhìn thấy bà ta cũng chẳng hành lễ?
Còn có người chất phác như này dám nhìn thẳng vào bà ta?
Nếu là trước kia đã sớm bị bà ta khoét mắt rồi!
Xem ra, các nàng thực sự bị chút ơn huệ nhỏ này của Khúc Cửu Nhất thu mua.
Khúc Thu Thủy phất tay ra một dải lụa trắng, cột nó vào hông Tạ Tụ, mình nắm một đầu khác của dải lụa, vận khinh công đưa Tạ Tụ đi.
"Cung chủ, bây giờ chúng ta có đuổi theo không?" Sử Vô Song diễn kịch xong nhặt kiếm mình cố ý đánh rơi, thấp giọng dò hỏi nữ tử bên cạnh.
Nử tử mở miệng nhưng lại là giọng của nam tử.
Đúng là Khúc Cửu Nhất sau khi cải trang giả dạng.
"Ừm, ngươi ở lại bảo vệ nhà, nhớ phải ngụy trạng dáng vẻ ta còn ở đây cho tốt, đại hội võ lâm bên kia có Tiêu Tiêu và A Anh rồi, chắc không có vấn đề gì"
Nửa canh giờ trước.
Phàn Đình hít sâu một hơi, bưng trà tới chỗ Trần Thủy.
Hôm qua, sau khi hắn thắng đệ tử của Y Nguyên Thập Nhất lang, cũng coi như chính thức lộ mặt trước thiếu chủ Hồng Liên đạo, thiếu chủ cũng khen hắn vài câu, không ít người đều khen hắn tiền đồ vô lượng.
Bởi vậy, không ít người vì lấy lòng hắn hầu như đều tạo điều kiện thuận lợi cho hắn.
Phàn Đình lấy cớ muốn báo đáp ơn tri ngộ của thiếu chủ, thành công đổi được việc bưng trà rót nước lúc này.
Đương nhiên, nước trà sạch sẽ.
Với bản lĩnh của Trần Thủy, muốn giấu hắn hạ dược vào trong trà, dẫu có là Tạ Tụ cũng chẳng có tự tin ấy.
Dù sao Tôn An còn đang ngồi ở bên cạnh Trần Thủy đấy.
"Thiếu chủ, mời uống trà" Phàn Đình bưng nước trà, nhẹ giọng nói.
Trần Thủy chưa ngẩng đầu, có tùy tùng tới đón lấy nước trà, bưng tới bên cạnh cho Tôn An nhìn, Tôn An gật đầu rồi mới đưa trà tới trước mặt Trần Thủy.
Đúng vào lúc này.
Lão Tam trên đài đá một sát thủ Lê Hoa sát về phía Hồng Liên đạo.
Lập tức có cao thủ Hồng Liên đạo bảo vệ ngay cạnh Trần Thủy, chẳng cho bất cứ ai tới gần.
Mà Phàn Đình búng ngón tay, bắn một viên trân chân nhỏ tới chân của tên tùy tùng.
"A..."
Lúc này, mọi người đều đặt lực chú ý lên người sát thủ bị lão Tam đá tới, ai sẽ chú ý tới tùy tùng nhỏ này?
Nước trà trong tay tùy tùng lập tức hắt về phía Trần Thủy.
Tốc độ Trần Thủy có nhanh thì cũng đang ngồi.
Nào sẽ biết trước được chuyện tùy tùng được huấn luyện kỹ càng sẽ hắt nước lên người mình được?
Đối phó với người thông minh như Trần Thủy, mưu kế quá tinh xảo thì lại chẳng có hiệu quả gì.
Chút kỹ xảo thô ráp, vụng về chỉ di dời lực chú ý của hắn trong một lúc lại dùng tốt nhất.
Không thấy trên vô số tiểu thuyết phim truyền hình rằng cho dù là nam nữ chính thì cũng thường bị kỹ xảo này lừa.
Có thể thấy được rằng chiêu này cứ thử là trúng.
Không ai có thể thoát được ma chú của kịch bản!
Cho dù là đại Boss, cũng không được.
Trần Thủy không thể rời khỏi hội trường, y phục bị hắt ướt chỉ có thể dùng nội lực hong khô.
Trong lúc hỗn loạn này, Khúc Cửu Nhất sẽ đổi chỗ với Hàn Thừa Nặc đã dịch dung.
Hết cách, tuy thuật dịch dung của Hồng Tiêu cao cường nhưng võ công nàng quá yếu, cực kỳ dễ bị người khác phát hiện.
Trái lại, Hàn Thừa Nặc không nhỏ hơn Khúc Cửu Nhất bao nhiêu tuổi, ít khi xuất hiện trước mặt người khác.
Trước đó, cũng chỉ ngụy trang thành thị nữ của Tạ Anh mà thôi, bây giờ lặng lẽ biến mất cũng chẳng có ai để ý.
Việc Hàn Thừa Nặc phải làm cũng rất đơn giản, chỉ cần ngồi tại chỗ tiếp tục ăn gì đấy là được.
Lão Tam hôm nay đánh cả ngày mà Tuyết Tiêu Tiêu sẽ ở cạnh bảo vệ.
Trừ phi Trần Thủy nghĩ quẩn muốn đấu với mình Khúc Cửu Nhất, nếu không hôm nay rất có thể dễ dàng lừa cho qua chuyện.
Có vô dụng hơn thì y cũng có sự giúp đỡ khác.
Ai nói ngồi bên cạnh y là Phù Dương sơn sơn chủ mà bên phải lại là Kỳ Liễu Diệp chứ?
Tạ Anh sắp xếp vị trí như vậy cũng có thâm ý ở trong.
Cái gọi là thật thay giả tới giả như thật.
Nếu Khúc Cửu Nhất từ đầu đã là giả, chỉ e khó mà giấu được đôi mắt của Trần Thủy.
Nhưng nếu giữa đường đổi người, Trần Thủy kia chưa chắc đã biết được.
Bây giờ, Khúc Cửu Nhất cũng chẳng phải một mình đơn đả độc đấu, trái lại, bên cạnh y có rất nhiều nhân tài.
Ba tên thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng*, huống hồ bên y toàn có đồng đội như thần.
*Ý nói dù cho ba người có tài năng bình bình tụ lại nhưng chỉ cần đồng tâm hiệp lực, cùng chung chí lớn thì cũng sẽ cho ra được kế hoạch chu đáo hơn cả Gia Cát Lượng.
Bây giờ, anh hùng can đảm không phải xu hướng đâu!
Dù sao các truyện tranh anh hùng nước ngoài đều bắt đầu làm liên minh báo thù rồi, Khúc Cửu Nhất đã bắt kịp trào lưu nam nhi tốt thời đại mới rồi sao có thể không nối gót được?
Khúc Cửu Nhất điểm nhẹ mũi chân, lập tức đuổi theo hướng của Tạ Tụ và Khúc Thu Thủy biến mất.
À.
Với chút chỉ số thông minh này của tra mẫu mình mà còn muốn chơi mưu kế với y? Thực sự không biết chữ chết viết như nào.
Cũng chẳng nghĩ xem, nếu không vì dụ thỏ ra khỏi hang, sao y có thể rời khỏi Tạ Tụ ngay lúc này được?
Vốn Khúc Cửu Nhất còn nghĩ, Khúc Thu Thủy chưa chắc sẽ mắc mưu, có lẽ còn phải giả vờ cãi nhau với Tạ Tụ, chơi trò tranh giành tình cảm gì đó một phen.
Kết quả...
Không ổn rồi.
Chỉ số thông minh của tra mẫu quá thấp.
Nếu có thể, Khúc Cửu Nhất thực sự muốn nói với tra mẫu một câu, "Người lớn ơi, thời đại thay đổi rồi"
Ở giang hồ bây giờ đã sớm chẳng còn là thời đại chỉ dựa mỗi vào vũ lực là có thể thống trị.
Già rồi thì nên thành thật cho ra dáng người già, cứ vào lúc này lại muốn làm sự nghiệp thì không phải cố ý tìm cái chết à?
Sâu trong lòng, Khúc Cửu Nhất còn phảng phất có chút tiếc nuối nho nhỏ.
Hy vọng tra mẫu có thể kiên trí lâu chút, đừng để bị y bóp chết quá nhanh.
Nếu giang hồ này chẳng có đối thủ nào tương xứng là chuyện cô đơn nhường nào chứ.
Khúc Cửu Nhất nghĩ sau này y già rồi hẳn có thể đổi một cái tên.
Đổi thành Khúc Cầu Bại..