Là Họa Không Thể Tránh

Chương 103

Lâm kiều ôm đống bài tập quay về, vừa vào phòng học quả nhiên vẫn thấy Hoắc Ngập còn ở đó, Lý Thiệp đang khều ghế, nghiêng người dựa vào bàn sau nói chuyện với anh.

Nhìn như vậy giống như là đến tìm Lý Thiệp, nếu như anh không ngồi ở chỗ của cô.

Lâm Kiều vừa đến, Hoắc Ngập liền nhìn qua, cô vội vã thu lại tầm mắt, phát trả bài tập về từng tổ.

Cố Ngữ Chân nhìn bài tập của Lý Thiệp, “Lý Thiệp, cậu có chăm chú làm không vậy, vì sao lại không đúng câu nào?”

Lý Thiệp nâng ghế trả về một câu, xem bài tập mà không thể tin được, “Sao có thể sai hết được, ngày hôm qua tôi ngồi làm hơn một tiếng!”

Cố Ngữ Chân đã thành thói quen, “Mau làm lại đi!”

Bên kia gà bay chó sủa, dời đi rất nhiều lực chú ý.

Lâm Kiều phát xong bài tập về chỗ ngồi xuống, ghé sát vào Hoắc Ngập nhỏ giọng nói, “Sao cậu còn chưa về lớp?”

Hoắc Ngập nhìn cô gái nhỏ ghé lại gần, nhịn không được cười lên một tiếng, “Tôi đến tìm Lý Thiệp cũng không được?”

“Ai sẽ tin là cậu tới tìm Lý Thiệp.”

Hoắc Ngập tới gần cô, cười hỏi, “Coi như tôi tới tìm chị thì sao, em trai còn không được đi tìm chị gái?”

Lâm Kiều nói không lại anh, liếc nhìn bạn học trong lớp, mặc dù không nhiều người, hoặc có thể cô không có gan lớn như Hoắc Ngập, nếu là trước kia cô sẽ không khẩn trương như vậy, nhưng bây giờ quan hệ của bọn họ ra thế này, căn bản không có cách để không chột dạ.

Hoắc Ngập nói tựa lên bàn học, “Trong lớp quá ồn, cũng không có cách nào để ngủ trưa, vẫn là nơi đây của chị yên tĩnh hơn.”

Anh học khối tự nhiên, nhiều nam sinh, chắc chắn sẽ rất ồn ào.

Gần đây anh hẳn là rất mệt, mới ra viện cũng chưa nghỉ ngơi tốt, đã tiếp tục đến học.

Lâm Kiều suy nghĩ một chút nhỏ giọng mở miệng, “Vậy cậu chỉ ở lại một lát thôi đấy!”

Hoắc Ngập nghe vậy cười cười, nhìn cô một hồi, tựa lên cánh tay, nhắm mắt dưỡng thần.

Gió ngoài cửa sổ nhẹ nhàng phất qua, ánh sáng chiếu xuống hành lang chậm rãi nghiêng, từng chút chiếu vào trong, lá cây bên ngoài phòng học xào xạc bay.

Lâm Kiều chăm chú nhìn sách một hồi, nhưng không vào được một chữ, gió hây hây thổi tới, mơ hồ mang theo mùi hương sạch sẽ trên người anh, hương vị thanh mát.

Cô hơi nghiêng đầu nhìn về phía anh, anh đang tựa lên bàn ngủ, lông mi thẳng dài rũ xuống, đường nét mặt mày đẹp mắt, môi mỏng liễm diễm, mặc dù ngủ cũng có một loại cảm giác kinh diễm, nhìn qua không dời được mắt.

Lâm Kiều bất tri bất giác mà nhìn rất lâu, mới phát hiện anh đang đè lên chỗ tay bị thương, vết thương còn chưa hoàn toàn ổn, đè lên như vậy chắc chắn không được.

Lâm Kiều hơi tới gần, “Hoắc Ngập, cậu đè vào tay bị thương.”

Hoắc Ngập không trả lời, hiển nhiên đã ngủ say.

Lâm Kiều thấy anh ngủ say như vậy, cũng không còn gọi nữa, tự tay nhẹ nhàng kéo cổ tay của anh, cẩn thận chuyển ra bên ngoài.

Hoắc Ngập không hề bị đánh thức.

Lâm Kiều lôi tay anh ra, nhịn không được mà cầm tay anh tỉ mỉ nhìn, thủy tinh ở cửa xe cứa làm vết thương rất sâu, không biết bây giờ có còn đau không, anh cũng không có nói gì.

Lâm Kiều nhìn mấy lần, có chút sầu.

Hoắc Ngập cảm giác tay mình bị cô cầm lấy không thả, khóe môi hơi nhếch lên, mở mắt nhìn về phía cô, “Đang nhìn gì vậy?”

Lâm Kiều lúc này mới thu tay về, quay đầu đi chỉnh lại chồng sách trên bàn, đặc biệt còn cất cuốn sổ hồng nhạt cùng sách khác vào trong cặp sách.

Hoắc Ngập nhìn động tác mờ ám của cô, nhịn không được cười, “Chị viết gì ở trong sổ tôi mua cho chị vậy?”

Lâm kiều cất sách vở vào xong, “Chỉ là chút ghi chép trên lớp.”

“Ghi chép bài thì giấu kỹ như vậy làm gì, tôi còn tưởng rằng chị có bí mật nhỏ gì không muốn ai nhìn thấy.”

Lâm kiều kéo khóa kéo cặp sách lên, cầm sách giáo khoa bên cạnh mở ra xem, nhìn chăm chú.

Cô cúi đầu chăm chú nhìn một hồi, Hoắc Ngập không có động tĩnh gì, cô khẽ ngẩng đầu nhìn về phía anh, lại đối diện với tầm mắt của anh.

Tay Hoắc Ngập chống đầu, cứ như vậy ngồi nhìn cô.

Lâm kiều lại không chịu nổi tầm mắt của anh, “Cậu không ngủ được sao?”

“Chị ở bên cạnh, dường như tôi không ngủ được.”

Hoắc Ngập nói chậm rãi, nhìn qua là biết đang cố ý đùa cô.

Lâm Kiều rất sợ bạn học nghe thấy, vô cùng khẩn trương, “Hoắc Ngập, cậu như vậy tôi không học được.”

Hoắc Ngập bật cười, tới gần bên cô, “Vì sao không học được, tôi cũng không quấy rối chị.”

Lâm Kiều không trả lời được, đáp án trong lòng đã rõ ràng.

Hoắc Ngập nâng tay kéo tay cô qua, “Thật muốn nhanh đến cuối tuần, chị đã chuẩn bị xong canh bồi bổ cho tôi chưa?”

Lâm Kiều cẩn thận rút tay về, tuy đã chuẩn bị rất lâu, thế nhưng khi nói lại không ra, “Nếu như dì Tôn không nấu cho cậu, lúc đó tôi sẽ nấu!”

Hoắc Ngập nghe vậy bật cười, hơi tới gần, hôn lướt qua gò má cô, nhẹ nói, “Tôi đi đây.”

Lâm Kiều bị anh hôn nhẹ, ngực giật mình, quay đầu nhìn về phía anh chuẩn bị nói.

Hoắc Ngập lại nhắm ngay lúc này, cúi đầu hôn xuống bờ môi cô, tiếng cánh môi đυ.ng vào nhau làm cô sợ đến mức luống cuống.

Cô vội vã tránh xuống bàn, liếc nhìn bạn học trước mặt, cũng may mọi người đang ngủ, học tập, cũng không có nhìn về nơi đây.

Hoắc Ngập cúi người tới gần bên tai cô, cười nói, “Chị, tạm biệt.”

Lâm Kiều nhịn không được đẩy nhẹ vai anh, “Nhanh đi!”

Hoắc Ngập theo cô lùi lại ra sau, cười đứng dậy đi ra ngoài.

Trong lòng Lâm Kiều hoảng sợ, tiếng hôn vừa nãy, cũng không biết có bị ai nghe thấy hay không.

Lòng cô nghĩ vậy, điện thoại trong túi lại nhẹ rung.

Cô lấy điện thoại, mở ra đã nhìn thấy, “Tan học cùng nhau đi ăn.”

Lâm Kiều cất điện thoại, quyết định tối nay nhất định sẽ không đi ăn cơm với Hoắc Ngập, miễn cho lại bị anh kéo vào rừng cây nhỏ, hơn nữa anh quá phận như vậy, không nên nấu canh cho anh nữa.

Lâm Kiều gối lên sách vở chuẩn bị ngủ trưa, nhưng nằm nửa ngày, làm sao cũng không ngủ được.

Đã đồng ý với anh, nếu như không nấu, anh thất vọng thì sao!?

Lâm Kiều ghé lên sách vở nửa ngày, lại ngẩng dậy kéo khóa kéo cặp sách, lấy cuốn sổ màu hồng ra, bắt đầu ghi nhớ cách nấu canh bổ.



Tiết thể dục buổi chiều, đến lượt Cố Ngữ Chân đi lên tập.

Lâm Kiều ở một bên chờ dưới tàng cây, buổi trưa học cách nấu canh, cũng chưa ngủ trưa, bây giờ cũng có chút mệt.

Tay cô nâng cằm, gắng gượng không ngủ, điện thoại trong túi lại rung lên, trừ anh ra sẽ không có người khác.

Đi học cũng không chăm chú, cũng không biết lại nhắn gì?

Lâm Kiều muốn xem nhưng lại sợ người khác thấy, liếc nhìn xung quanh, không ai chú ý tới đây.

Cô lặng lẽ lấy điện thoại ra, giấu trong tay áo nhìn thoáng qua.

“Đang ngồi đó nghĩ gì?”

Lâm Kiều xem tin nhắn này hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía sân thể dục, không có bóng dáng của anh, chắc hẳn tiết này lớp anh không phải tiết thể dục.

Lâm Kiều nghĩ lại ngẩng đầu nhìn lên lầu, quả nhiên nhìn thấy Hoắc Ngập.

Anh đang đứng ở lan can bên kia nhìn qua, tay tựa trên lan can, còn cầm điện thoại, thấy cô nhìn sang, hơi chớp mắt với cô, gió thổi qua tóc đen của anh, cười rộ lên lại đẹp như vậy.

Lâm Kiều nhìn anh như thế, bị dọa sợ không nhẹ, vội vã cúi đầu coi như không phát hiện, trên mặt nóng lên từng đợt, cũng không biết là bởi vì anh, hay là bởi vì sợ người khác thấy.

Hai nam sinh bên cạnh lúc đầu đang nói chuyện phiếm, thấy Lâm Kiều ở bên cạnh, nhịn không được mở miệng hỏi, “Lâm Kiều, cậu với Hoắc Ngập đang yêu đương sao?”

“A…” Lâm kiều nhìn về phía bọn họ, có chút nói không ra lời.

Bạn học nam bên cạnh nhấc tay vỗ xuống vai nam sinh vừa nói, “Cậu hỏi nữ sinh như vậy, người ta biết trả lời thế nào?”

Nam sinh cũng có chút ngượng ngùng, “Xin lỗi nhé, bởi vì có người đang nói, tôi chỉ là có chút hiếu kỳ, cậu cứ làm như không nghe thấy đi nhé!”

Lâm Kiều căn bản không giải thích được, bởi vì người ta nói chính là sự thật.

Cô đột nhiên có chút sầu, nhiều người đã biết như vậy, nếu như chú dì cũng biết thì làm sao bây giờ?

Hai bạn học nam rất nhanh đã dời đi lực chú ý.

Lâm Kiều lại ngẩng đầu nhìn qua, bên kia đã trống không, chắc anh đã quay về học.

Lâm Kiều cúi đầu, điện thoại trong tay áo lại rung, liên tiếp không ngừng.

Lúc này là anh gọi điện thoại!

Lâm Kiều có chút hoảng hồn, tay thò vào trong tay áo thuận tay ấn một cái, tắt điện thoại, thừa dịp bạn học xung quanh không chú ý, chạy lên bậc thang ở sân thể dục.

Đang chuẩn bị nhắn lại cho anh một tin, trong tay áo liền truyền tới giọng nói của anh, mang theo ý cười, “Chạy vội như vậy sao?”

Cô nhìn điện thoại trong tay áo, vẫn còn ở giao diện trò chuyện, vừa rồi chắc đã ấn phải nút trả lời.

Anh cố ý gọi điện thoại dọa cô sợ.

Lâm Kiều có chút sầu, giơ tay lên, dùng tay áo che lại điện thoại mà nói chuyện với anh, “Hoắc Ngập, tôi đang đi học, không thể nghe điện thoại.”

Mặc dù cô nói như vậy, nhưng lại không hề tắt điện thoại.

Hoắc ngập cười khẽ một tiếng, chắc hẳn anh đang đứng ở đầu gió, tiếng cười cũng mang theo tiếng gió, qua điện thoại truyền tới, êm tai dễ nghe, “Tiết học khác thì thôi, đến tiết thể dục cũng không thể nhận, chị nói chuyện phiếm với nam sinh khác, cũng không muốn gọi điện thoại cho tôi?”

“Tôi không có nói chuyện phiếm…” Lâm Kiều hơi nghẹn lời, chỉ có thể đánh lạc hướng, “Tiết thể dục cũng là giờ học, bị giáo viên phát hiện sẽ bị nhắc.”

“Chị đến sau đài chủ tịch đi.”

Lâm Kiều liếc nhìn đài chủ tịch, có chút kinh ngạc, “Cậu xuống rồi? Cậu xuống làm gì, không lên lớp sao?”

“Chị tới đây, hay là tôi đi ra ngoài?”

Hoắc Ngập cười nói.

“Cậu không nên ra ngoài, tôi lập tức tới.”

Lâm Kiều gấp đến độ vội vã mở miệng, rất sợ anh sẽ thật sự đi ra!

Cô để điện thoại xuống, vào hội trường, đi một lối khác, chạy về phía đài chủ tịch.

Khi đến sau đài chủ tịch, quả nhiên Hoắc Ngập đang đứng trên bậc thang, nghiêng người dựa vào tường yên tĩnh chờ cô, thấy cô đã tới, hơi giương mắt nhìn qua.

Lâm Kiều gấp gáp chạy tới, thở hồng hộc đến gần, “Sao cậu lại bỏ tiết?”

“Giờ là tiết tự học, tôi ra gặp chị một lát.”

Hoắc Ngập vươn tay đưa kẹo tới, “Mua cho chị.”

Lâm Kiều hơi khó hiểu, “Cậu đi xuống đây, chỉ vì đưa tôi kẹo?”

“Ừ.”

Hoắc Ngập tự tay lột kẹo đưa tới, nhướng mày nói một câu, “Nếu không… Còn gì à?”

Lâm Kiều nhìn anh một cái, còn chưa ăn được kẹo, lại không hiểu sao mà đã thấy ngọt, trong lòng cô có chút ngại ngùng, ngoan ngoãn đi tới lấy kẹo trong tay anh, “Cảm ơn.”

Hoắc Ngập đột nhiên vươn tay kéo cô, ôm chầm lấy eo, trực tiếp ôm cô lên bậc thang, cúi đầu hôn cô một cái, “Thật biết lừa người.”

Lâm kiều vừa vặn bị anh hôn, ngực hoảng sợ nhảy nhót, lại sợ bị người khác thấy, cũng có thể bởi vì anh áp sát quá gần, vội vã nâng tay đẩy anh, ngậm kẹo mập mờ không rõ, “Sẽ bị người khác thấy!”

Hoắc Ngập ôm cô không buông tay, “Chị không giãy giụa mạnh, thì sẽ không bị phát hiện.”

Anh nói xong ôm cô dựa lên tường, cúi đầu hôn xuống, môi mỏng mài môi cô, nhẹ nhàng mυ"ŧ, sau đó chậm rãi dùng sức thăm dò vào, như đã coi cô thành một viên kẹo.

Hô hấp của Lâm Kiều có chút loạn, trên trán đổ mồ hôi, hoàn toàn không có cách rời lực chú ý đi quan sát xung quanh, anh chỉ cần đích thân tới, cô cũng đã rối loạn tâm tư, không biết đã chìm đắm trong đó từ lúc nào.
Bình Luận (0)
Comment