Là Họa Không Thể Tránh

Chương 14

Lâm Kiều cùng Cố Ngữ Chân ngồi nghe Lý Thiệp chửi mắng Hoắc Ngập nửa tiếng đồng hồ, còn phải bồi thêm một túi đồ ăn vặt mới an ủi được linh hồn của cậu ta.

Lăn lộn thành như vậy cũng không thể đi làm thêm được, trở lại ký tuc xá, hai cô đều đến nương tựa bên ổ chăn, thoải mái ngủ trưa.

Lâm Kiều tắm xong, thay xong áo ngủ, Cố Ngữ Chân đã nằm ở trên giường nhìn lên trần nhà.

Chờ Lâm Kiều ra ngoài, lòng cô ấy vẫn còn thấy sợ hãi, "Hôm nay thật sự hù chết tớ, nếu mà chậm một chút thì làm sao bây giờ?"

Lâm Kiều vỗ vỗ gối đầu xốc chăn lên chui vào, "Cậu đừng sợ, lần này là vì tớ mặc váy nên không tiện đánh, lần sau tớ mặc quần thì cậu sẽ không phải vất vả như vậy."

Cố Ngữ Chân nghẹn họng, cô ấy có vẻ như đã lo lắng vô ích, cô còn sợ Lâm Kiều sẽ sinh ra bóng ma tâm lý mà khóc nhè.

"Cậu không sợ sao?"

Lâm Kiều suy nghĩ một chút rồi phân tích kỹ lưỡng, "Trên người bọn họ không mang theo bất kỳ vũ khí nào, quá sơ sài, nếu như đánh thì sẽ không đánh lại tớ."

"Cậu từng học võ sao?"

Lâm Kiều lắc đầu, cô còn chưa tới trình độ lới hại như vậy, cô gối lên gối đầu ngáp một cái, giọng nói cũng trở nên mơ hồ, "Chỉ là một chút thuật phòng thân thôi."

"Thật lợi hại." Suy nghĩ của Cố Ngữ Chân có chút loạn, hôm nay là ngày cô ấy không bình tĩnh nhất khi đến trường học, cũng là ngày được ở gần cậu nhất.

Vừa rồi cô ấy còn khóc lóc chạy vào trường học.

Lý Thiêp từ từ bình tĩnh đi vào, từ xa đã thấy cô, còn đuổi theo giật mũ áo cô lại, "Giọng thế mà to ghê, gào đến cả phố cũng có thể nghe được tiếng khóc, khóc cái gì cơ chứ?"

Cố Ngữ Chân thấy cậu, tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng, lôi kéo muốn đi cứu người, không nghĩ rằng cậu ta nghe xong còn không sợ hãi, đi đến ven đường cầm theo một cái gậy sắt cùng cô đi tìm người.

Người này ngày thường tuy rằng cà lơ phất phơ, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn rất đáng tin cậy

Cố Ngữ Chân nghĩ đến đây khóe miệng không nhịn được cong lên, nhỏ giọng hỏi Lâm Kiều một câu, "Lâm Kiều, cậu đã thích nam sinh nào chưa?"

Mí mắt Lâm Kiều hơi rũ xuống, nghe xong câu hỏi này có chút ngốc đi, từ nhỏ lớn lên cô phải làm rất nhiều việc, tình cảm thiếu nữ này lại không nằm trong phạm vi cô suy xét, "Tớ chưa từng, về sau hẳn cũng sẽ không có."

Cố Ngữ Chân nghe vậy nhìn về phía cô, cô gái trên giường mặc một bộ váy ngủ đã giặt đến trắng bệch, ngoan ngoãn nằm ngủ, mềm như bông, làm tim người khác mềm nhũn.

Cô ấy tuy rằng thấy chút khó hiểu nhưng cũng không hỏi thêm, mỗi người đều có lựa chọn riêng cho mình, không phải sao?

Dù sao một cô gái tốt như Lâm Kiều nhất định sẽ găp được một người ôn nhu lương thiện toàn tâm toàn ý yêu thương.

*

Thứ bảy trôi qua không yên ổn, lại tới chủ nhật, Lâm Kiều cùng Cố Ngữ Chân cũng tạm thời không ra khỏi trường.

Chủ nhật bình yên mà trôi qua, mấy người Mạnh Thành đó khả năng cũng không còn thủ ở bên ngoài, mọi thứ đều trở lại như bình thường.

Lâm Kiều không để việc này trong lòng, vẫn như cũ chăm chỉ đi học.

Trong giờ nghỉ giữa giờ, cô đứng dậy đi vệ sinh, không ngờ rằng nhà vệ sinh cũng đã chật cứng.

Cô liếc nhìn dàn nữ sinh đang xếp hàng bên ngoài, dù đến lượt cô thì cũng vào lớp rồi.

Lâm Kiều liếc nhìn nhà vệ sinh ở tòa nhà đối diện, liền vội vàng từ sân thượng chạy qua, tới cửa nhà vệ sinh quả nhiên không có một bóng người.

Lâm Kiều bước lên bậc thềm nhà vệ sinh, đóng lại cửa nhỏ, đang chuẩn bị cởi quần, bên ngoài lối đi nhỏ liền truyền đến giọng nói của Trần Thi Nam.

"Hoắc Ngập, từ từ đã."

Lâm Kiều túm quần nửa vời, nơi này tốt thì tốt, chính là ít người nên rất yên tĩnh, cô bây giờ nếu muốn đi vệ sinh, chắc chắn sẽ bị người khác nghe thấy.

Chao ôi, cô cũng chỉ là muốn đi vệ sinh thôi mà, tại sao lại khó khăn như vậy chứ..

Trần Thi Nam đuổi theo Hoắc Ngập đến chỗ này, cô ta hai ngày nay nghĩ tới nghĩ lui vẫn là thích anh, thậm chí còn thích hơn so với trước kia, làm cô ta lăn qua lộn lại không ngủ được.

Cô ta thật sự rất muốn cùng anh nói chuyện yêu đương, chỉ cần được một học kỳ, không, một tháng cũng được!

"Cậu.. Cậu thật sự không thích tôi sao?"

Hoắc Ngập nhìn cô ta, trong mắt có chút cười như không cười, "Tôi đã nói qua rồi, tôi không thích người nói chuyện quá lớn."

Trần Thi Nam cảm thấy việc này không là vấn đề, "Tôi có thể sửa, cậu không thích chỗ nào của tôi, tôi đều có thể sửa!"

"Chỉ là bạn học Trần à, tôi đối với cậu không hề có cảm giác gì, cậu muốn sửa như thế nào?" Anh nói chuyện vẫn vô cùng dịu dàng, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, nói trắng ra là đâm người bị thương.

"Câu.. Cậu tại sao lại như vậy chứ.." Giọng nói của Trần Thi Nam nhẹ đi, cho đến khi không còn nghe thấy gì nữa.

Bên ngoài yên lặng thật lâu không có âm thanh.

Chắc là đã đi rồi?

Lâm Kiều nắm chắc thời gian, nhanh chóng giải quyết xong, liền mạch lưu loát xả nước rửa tay chạy ra.

Trước khi bước ra khỏi nhà vệ sinh cả người liền hóa đá, trên lối đi nhỏ hai người họ vẫn còn đứng đó.

Vừa rồi không tiếng động mà lặng im, chỉ là vì Trần Thi Nam rơi nước mắt mà thôi.

Lâm Kiều cùng bọn họ sáu mắt nhìn nhau, trường hợp một lần nữa lâm vào quỷ dị.

Cho nên vừa rồi động tĩnh cô đi vệ sinh bọn họ đều nghe thấy được?

Lâm Kiều mở to mắt tròn ngơ ngác nhìn về phía Hoắc Ngập, thấy trong mắt anh như có như không ý cười, hoàn toàn chứng minh vừa rồi đã nghe thấy được.

"Hoắc Ngập, giáo viên tìm cậu!" Phía xa lối đi nhỏ cạnh cửa văn phòng, một nam sinh vẫy tay lại đây.

"Được, lập tức đến." Trong tay Hoắc Ngập còn cầm bài thi, xoay người rời khỏi hiện trường.

Chỉ để lại Lâm Kiều xấu hổ không còn gì để nói.

Trần Thi Nam thấy cô trong lòng liền tức giận, còn có một loại thẹn quá thành giận không thể miêu tả, "Tại sao ở chỗ nào cũng đều có cậu! Cậu ở chỗ này làm gì, nghe lén chúng tôi nói chuyện sao, làm sao có thể không biết xấu hổ như vậy!"

Lâm Kiều nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô ta, nhịn không được thở dài, "Cậu có thể nói có lý một chút được không, tôi đến nhà vệ sinh trước, ai biết được cậu sẽ ở đây mà thổ lộ?"

"Giảng đạo lý em gái cậu!" Trần Thi Nam muốn tiến lên đánh cô, xong lại nghĩ đến thủ thuật bẻ cánh tay của cô, trong lòng càng nghẹn phát hỏa, hung tợn nhìn cô nói một câu, "Cứ chờ đấy cho tôi, sớm muộn gì cũng cho cậu đẹp mặt!"

Quá là hung dữ, hoàn toàn không còn hình ảnh người vừa rồi còn khóc lóc thương tâm, Lâm Kiều cũng không biết nói gì cho phải, miễn cưỡng đáp lại một từ, "À."

Mẹ nó, còn à!

Trần Thi Nam sắp bị chọc giận đến thăng thiên, xoay người thô bạo bước xuống cầu thang.

Cầu thang truyền đến một tiếng thét chói tai ngắn ngủi, "..."

Giống như đang chút giận lên thứ gì.

Lâm Kiều cũng muốn vì chuyện xấu hổ vừa rồi mà phát tiết một chút, nhưng chính cô lại không làm được, chỉ có thể chạy thật nhanh về phòng học, coi như cái gì cũng chưa xảy ra.

Giờ ra chơi vẫn chưa kết thúc, phòng học náo nhiệt như chợ bán thức ăn, bạn học vẽ báo bảng* đặt phấn viết trên mặt đất.

*Báo bảng: Dùng phấn viết hoặc thuốc màu để vẽ lên loại bảng đen cố định hoặc di động, có tính tuyên truyền, dễ lau, dễ sửa, thuận tiện, thường được ứng dụng trong các trường tiểu học và trung học.

Hai ban nam sinh đùa giỡn chạy ra khỏi phòng học, căn bản không chú ý đến trên mặt đất đầy phấn viết.

Lâm Kiều ngồi xổm xuống nhặt từng viên phấn lên.

Mới nhặt được một nửa, cửa sau đột nhiên có người đi vào, đem đồ trong tay ném lên bàn học, ngồi xổm xuống cùng cô nhặt phấn viết, ngón tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ rệt, tay áo đồng phục sạch sẽ không có một chút bẩn nào.

Tất cả đều quen thuộc, Lâm Kiều ngẩng đầu nhìn người phía trước, khuôn mặt trời sinh mang nét cười đến diễm lệ, lịch sự văn nhã, không thể bắt bẻ.

Lâm Kiều nhớ tới sự việc vừa rồi, cũng không mở miệng nói chuyện, duỗi tay nhặt viên phấn rơi trước mặt, đầu ngón tay hồng phấn dính chút bụi phấn, ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn mời gọi.

Lâm Kiều nhặt phấn lên, không nghĩ rằng Hoắc Ngập cũng duỗi tay nhặt lấy, đầu ngón tay vô tình nắm lấy ngón tay của cô.

Tay cô vẫn luôn rất lạnh, hơi ấm từ ngón tay anh chạm vào lại quá rõ ràng.

Lâm Kiều rút tay về, nhặt lại viên phấn vừa rơi về hộp.

Hoắc Ngập giống như không để ý, nhặt viên phấn rơi trở lại trên mặt đất bỏ vào hộp phấn, cười nhìn cô, "Chạy nhanh như vậy làm gì?"

Vừa rồi đúng là Lâm Kiều chạy trốn rất nhanh, tóc đều bị loạn hết, tán loạn rơi bên gương mặt cô, có chút ngứa.

"Tiết học sắp bắt đầu, tôi sợ vào lớp muộn." Mắt Lâm Kiều nhìn về hướng khác, khó khăn tìm lấy cái cớ.

Hoắc Ngập mím môi cười, nghe lời nói của cô nở nụ cười như có như không, "Khó trách tôi đuổi không kịp."

Lâm Kiều không biết nên nói cái gì để lảng sang chuyện khác, Hoắc Ngập đột nhiên đưa tay đến gần nói một câu, "Động tác vừa rồi của chị quá nhanh, làm tôi không thể đuổi kịp."

Giọng nói của anh đè thấp giống như đang nói thầm, hơi thở ấm áp mát lạnh phun ở trên lỗ tai của cô, cô nhịn không được rụt lại.

"Đinh đinh đinh!" Chuông vào học đột nhiên vang lên.

Lâm Kiều nhìn về phía Hoắc Ngập, anh là đang nghiêm túc giải thích.

Chuông vang lên, các bạn học bên ngoài lục đục tiến vào, về lại phòng học, trở về chỗ ngồi.

Hoắc Ngập lấy hộp phấn bên chân cô để lại chỗ cũ, cười nhẹ với cô, đứng dậy trở về chỗ ngồi.

Tiết này là tiết của Lưu Hữu Dung, những điểm kiến thức quan trọng Lâm Kiều đều nghe không vào, nhớ tới vừa rồi, lỗ tai nháy mắt đỏ lên.

Cô biết anh chỉ là để tâm đến cảm xúc của cô, không thể để người khác nghe thấy, nhưng chính cô lại hoảng sợ.

Thế cho nên cả một tiết học lỗ tai cô đều đỏ rực, giống như đang ở bên bếp lò nướng, nóng lạnh, nóng càng nóng.

*

Nhất Trung gần đây đang đua thứ hạng về đức trí thể mỹ, việc vệ sinh cũng sẽ không được bỏ qua.

Tuần trước nhà trường bố trí rất nhiều nhiệm vụ, buổi chiều còn sắp xếp tổng vệ sinh, trừ bỏ lớp mười hai, lớp mười lớp mười một đều phải thực hiện dọn dẹp phòng học cùng hành lang.

Nhưng cũng chỉ cần không phải học, đối với họ đều chính là ngày nghỉ.

Tiết cuối cùng của buổi chiều, trong lớp bắt đầu dọn bàn thu ghế dựa, quét rác lau cửa kính, mỗi một khu vực đều có người phụ trách, Lâm Kiều đứng trên bàn học, cầm trong tay khăn lau kính.

Việc lau kính đều do nữ sinh phụ trách, việc này tương đối nhẹ nhàng, hơn nữa còn yêu cầu cẩn thận.

Phòng học rất lộn xộn, bàn ghế ngổn ngang, mọi người đều bận rộn.

Cô nghiêm túc lau cửa kính, vô tình thấy được một bóng người mơ hồ đang tiến về phía cô qua lớp kính sạch sẽ.

Là Trần Tuyên Trùng!

Lâm Kiều còn chưa kịp quay đầu lại, Trần Tuyên Trùng đã nhấc chân đá vào cái bàn cô đang dẫm.

"A! Cẩn thận!" Nữ sinh bên cạnh thấy thế liền thét chói tai.

Bàn đột nhiên lay động một chút, Lâm Kiều đang đứng trên mặt bàn cũng theo đó mà lung lay, mất đi trong tâm liền trực tiếp ngã xuống, rơi vào vòng tay của một người..

Hoắc Ngập thuận tay tiếp được cô gái nhỏ, lùi về phía sau đụng phải cái bàn, bàn liên tiếp đập vào nhau, trực tiếp đổ một loạt.

Một tiếng "Rầm" vang lên, mọi người đều hoảng sợ nhìn qua.

Hoắc Ngập cảm nhận được sự mềm mại của cô gái anh đang ôm trong lòng, mùi hương kẹo ngọt trực diện đánh tới.

Thích ăn kẹo vậy sao, trên người toàn là mùi kẹo?

Trần Tuyên Trùng đứng một bên làm tiếng huýt sáo, cười đầy ẩn ý, "Không tồi nha lớp trưởng, phản ứng nhanh đấy, ngã cao như vậy mà cũng có thể tiếp được."

Lý Thiệp đang ở ngoài hành lang cầm chổi lau nhà nhàm chán mà vẽ bùa, mở cửa sổ ra chui cả nửa người vào, "Sao đấy, tôi đã bỏ lỡ cái gì sao?"

Lâm Kiều ngã xuống được đỡ lấy, sợ tới mức trái tim cũng bay ra ngoài, bây giờ ổn định lại, phát hiện cả người mình đều đang treo trên người Hoắc Ngập, vội vội vàng vàng giữ lấy cánh tay anh mà đứng lên.

Hoắc Ngập duỗi tay đỡ cô, nắm lấy cánh tay mịn màng trơn trượt, "Không sao chứ?"

"Không có việc gì." Lâm Kiều lắc đầu, nhìn Trần Tuyên Trùng đang đứng bên cạnh, đối phương cà lơ phất phơ, giống như chính mình không phải người vừa đá vào bàn.

Lý Kỳ Kỳ một bên đang lau kín vội vàng chạy đến, "Lâm Kiều, cậu có bị thương chỗ nào không đấy?"

Lưu Hữu Dung ở bên ngoài nghe được âm thanh, đi vào nhìn thoáng qua, "Sao lại thế này?"

Bạn nữ đứng phía trước trả lời, "Thưa cô, Lâm Kiều bị ngã."

Lưu Hữu Dung nghe xong, lại thấy Trần Tuyên Trùng đứng ở bên cạnh Lâm Kiều, lập tức lấy tốc độ gió quét mà đi đến, "Trần Tuyên Trùng, em lại gây ra cái gì?"

"Cô à, em đang quét rác, không làm cái gì hết! Cậu ấy tự mình ngã xuống, làm sao lại liên quan tới em." Trần Tuyên Trùng rung rung chân, cầm cây chổi trong tay nhìn qua nữ sinh vóc dáng nhỏ bên cạnh, "Cậu thấy đúng không, cậu phải làm chứng cho tôi, vừa rồi tôi vẫn luôn nghiêm túc quét rác, còn chưa chạm vào cậu ta đâu."

Nữ sinh vóc dáng nhỏ chính là người vừa rồi nhắc nhở Lâm Kiều, cô ấy vừa thấy tận mắt Trần Tuyên Trùng đá vào bàn Lâm Kiều đang đứng, nhưng lại không dám nói, ngược lại bị Trần Tuyên Trùng uy hiếp sắp dọa khóc.

Lâm Kiều nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt, xoa xoa bàn tay vừa đập vào bàn, "Thưa cô, là em không cẩn thận bị ngã, lớp trưởng đỡ được em, không có việc gì hết."

Lưu Hữu Dung nhìn qua trong lòng liền hiểu rõ, cứ tiếp tục nói Trần Tuyên Trùng cũng không phải cách tốt, cô nhìn về phía Lâm Kiều, ngữ khí ôn hòa đi rất nhiều, "Vậy em theo cô làm những việc khác đi, lau kính để cho những bạn học khác."

Sau khi Lưu Hữu Dung mang theo Lâm Kiều rời đi, Trần Tuyên Trùng nhìn về phía Hoắc Ngập làm ra ý tứ, "Thế nào, ôm thấy thích chứ?"

Ngón tay Hoắc Ngập xoa xoa, tựa hồ còn lưu lại xúc cảm mềm ấm vừa rồi.

Anh nhìn về phía Trần Tuyên Trùng, trong lòng đều hiểu rõ, lắc đầu cười, xoay người đi nâng bàn bị đổ.

*

Tác giả có lời muốn nói: Cố Ngữ Chân, nhà tiên tri giả mạo, bị loại trừ.

Cố Ngữ Chân: Tôi nói sai gì sao? Tôi chỉ tiên đoán một nửa tương lại của Lâm Kiều là một người ôn nhu thiện lương.. Bíp!

Hệ thống tự động che chắn.

Lâm Kiều: ?

Editor: Q17
Bình Luận (0)
Comment