Là Họa Không Thể Tránh

Chương 30

Hoắc Ngập rời khỏi giao diện, đưa vào một mệnh lệnh, điện thoại ngay lập tức xuất hiện vô số ký tự xanh loạn mã, anh lướt qua, nhìn về phía Cao Tự: "Có thêm nhóm trường vào không?"

"Tôi không thêm nhóm trường nào cả? Cậu có thể tự mình kiểm tra, không cần phải hỏi tôi."

"Cho anh thêm một cơ hội sửa miệng." Hoắc Ngập cười một cái, nhìn về phía chủ nhiệm giáo dục, "Em mượn máy tính được chứ?"

"Dùng đi." Thầy Cao đứng dậy nhường lại vị trí cho anh.

Hoắc Ngập ngồi xuống, tải xuống phần mềm kết nối điện thoại với máy tính, nhấn vào phần giữa nhập mệnh lệnh.

Cao Tự nhìn động tác thuần thục của anh, mím chặt môi không nói chuyện.

Văn phòng vô cùng yên tĩnh, mọi người đều nghiêm túc nhìn, nhưng lại nhìn không hiểu anh đang tìm cái gì.

Hoắc Ngập nhìn qua đống mã nhảy loạn trên màn hình, ở trên mấy đống mã nhảy loạn đó viết vào mấy ký tự, sau vài dòng, giao diện trên máy tính nhanh chóng chuyển nhảy, biến thành một loạt mã số hiệu màu xanh tự động trượt xuống và làm mới.

Lâm Kiều chỉ hiểu một vài ký tự tiếng Trung hỗn loạn trong đó, 'mệnh lệnh thành công: Quá trình "xx EXE" được chấm dứt, IPD của nó là "xxxx".

"Ping 123.167. X. X bị thiếu byte dữ liệu, trả lời từ Ping 123.167. X. X được khôi phục: Byte =32 time <1ms.."

".. Time <xms."

Lâm Kiều nhìn nó một hàng dài một hàng dài kéo xuống, còn những cái khác ở trong mắt cô chỉ toàn là những mã ký hiệu nhảy loạn, xem không hiểu.

Ngay sau khi điện thoại đen đi, một loạt tin nhắn hiện ra, bao gồm tất cả tin nhắn bị xóa đi lúc trước.

Cao Tự khẽ nuốt nước bọt, khẩn trương nhìn chằm chằm vào Hoắc Ngập.

Hứa Niệm so với anh ta còn khẩn trương hơn, sắc mặt có chút căng thẳng, "Hoắc Ngập.."

"Chính là mấy cái tin nhắn này!" Lục Y Y kích động chỉ vào màn hình.

Lâm Kiều vội tới gần nhìn, mấy dòng tin nhắn lần lượt hiện lên.

"Tôi đã làm theo yêu cầu của cậu, con bé kia sau này nhất định sẽ bị mọi người cô lập, chuyện cậu đồng ý với tôi khi nào thì bắt đầu?"

"Cảm ơn cậu, Cao Tự, cậu đối với tôi thật tốt, nhưng trong lòng tôi thật sự vẫn không buông bỏ được cậu ấy, cậu có thể cho tôi chút thời gian suy xét việc làm bạn gái cậu được không?"

"Được, tôi chờ cậu."

"Ừm."

Tất cả mọi người nhìn về phía Hứa Niệm, Lục Y Y trực tiếp nói, "Hứa Niệm, đây là số của chị phải không, không còn cách nào phân minh được nữa đúng không?"

Hứa Niệm mắt nhìn tin nhắn, ngữ khí lạnh đi, "Tôi nói đây là số của tôi thì thế nào, Cao Tự đúng là đang theo đuổi tôi, nhưng những thứ này thì có thể chứng tỏ cái gì? Nữ sinh chúng tôi đang nói cũng chỉ là thân thích phương xa của nhà tôi, nó trộm đồ của nhà tôi còn không chịu nhận, tôi chỉ nhờ Cao Tự vạch trần sự thật của nó, nếu em không tin thì đi hỏi, có thể tìm người trong nhà tôi ra để làm chứng, chuyện này từ đầu tới đuôi người trong nhà tôi đều biết."

Cưỡng từ đoạt lý*, người sáng suốt đều biết đây là cố tình không nhận, còn những người khác khi nhìn thấy tin nhắn này thì thế nào, nhiều nhất cũng chỉ là vấn đề của yêu sớm sao?

*Cưỡng từ đoạt lý: Lời lẽ mạnh mẽ là không hợp lý.

Lâm Kiều nhìn về phía chị ta, "Hứa Niệm, chị cho rằng chị nói như vậy người khác sẽ tin tưởng sao?"

Cao Tự lập tức mở miệng, "Hứa Niệm nói đều là sự thật, hơn nữa đây cũng là chuyện riêng của chúng tôi, cứ vậy lấy ra mà nói không phải quá vô lý sao?"

"Không thừa nhận?" Hoắc Ngập nhẹ nhàng bâng quơ hỏi một câu.

Cao Tự đối diện tầm mắt của anh, "Chỉ dựa vào bốn tin nhắn này mà định tội cho tôi sao?"

Chủ nhiệm lớp Cao Tự cũng có chút nghiêm túc, "Chuyện này cũng không thể nói bậy được! Cao Tự chính là học sinh tốt của lớp chúng!"

Hoắc Ngập đột nhiên bật cười, có lẽ cảm thấy quá ngu ngốc, "Thời điểm tài khoản mang tên Đại Thưởng Thức Gia xuất hiện là vào thử bảy tháng này, giữa trưa mười hai giờ năm phút bảy giây."

Anh nhìn về phía Cao Tự cười hỏi, "Anh đoán xem sao tôi lại có thể biết rõ tỉ mỉ như vậy?"

Cao Tự dừng một chút, mạnh miệng nói, "Tôi làm sao biết được."

"Bởi vì tôi nhìn thấy." Hoắc Ngập duỗi tay ấn một phím, giao diện máy tính nhanh chóng chuyển, số hiệu màu xanh lục liên tiếp đổi mới, nháy mắt hiện ra lịch sử trò chuyện trên diễn đàn.

Đại Thưởng Thức Gia: 'Mọi người có biết học sinh mới chuyển tới không? Tình cảnh trong nhà rất giống hí kịch, ba là cảnh sát, mẹ là tội phạm.'

Đại Thưởng Thức Gia: 'Cụ thể tôi cũng không muốn nói nhiều, tôi chỉ biết rằng cậu ta lớn lên ở một nơi giống như viện phúc lợi vậy.'

Đại Thưởng Thức Gia: 'Nghe nói là cố ý đả thương người, án tử hình.'

Chỉ có tin nhắn do chính mình gửi mới hiện ra bên phải màn hình chat, ngay cả những người không biết cũng có thể hiểu được.

Trong văn phòng một trận im lặng, giáo viên lên tiếng nói giúp cũng không nói thêm câu nào.

Cao Tự đứng tại chỗ không nói được từ nào.

Hoắc Ngập cầm lấy diện thoại đưa cho Cao Tự, "Tìm người xóa tài khoản, xóa dấu vết, học trưởng làm cũng rất cẩn thận, đáng tiếc lại làm không đủ sạch sẽ, loại trò điều tra nhỏ nhặt này, khi cò nhỏ tôi cũng chơi chán rồi."

Cao Tự nhìn điện thoại không nói gì, vừa thấy chính là không còn lời nào để biện giải.

Chủ nhiệm lớp Hứa Niệm quay đầu chất vấn Hứa Niệm, "Em thật sự làm chuyện như vậy?"

"Cô à, em không có, em cũng không biết tại sao lại thế này.."

Việc này chính là ván đã đóng thuyền còn muốn giảo biện, chủ nhiệm lớp Hứa Niệm tức giận đến mặt mày tái xanh, "Em làm tôi quá thất vọng rồi!"

Trên mặt Hứa Niệm nóng một trận, chỉ cảm thấy mất mặt đến cực điểm, "Cô à, em thật sự không có.."

Chủ nhiệm giáo dục cũng không nghĩ sẽ như vậy, chỉ có thể mở miệng hòa hoãn, "Nếu đã tra ra được thì không cần gọi phụ huynh nữa, Cao Tự lập tức nói xin lỗi với Lâm Kiều, bảo đảm về sau không được tái phạm."

Chủ nhiệm giáo dục tuy rằng nghiêm khắc, nhưng bản chất chính là ba phải, dạy dỗ vài câu liền cho qua, vẫn là đại ngộ khác biệt như cũ.

"Giải quyết riêng đi." Cao Tự không có ý muốn xin lỗi, từ trên cao nhìn về phía Lâm Kiều, như đang bố thí cho ăn mày, "Em muốn bao nhiêu tiền, tôi có thể bồi thường lại."

Lâm Kiều nhìn anh ta, chỉ cảm thấy buồn cười không thể tưởng được, "Chắc ba anh cũng không biết anh lại là loại người cầm tiền ỷ thế hiếp người như vậy nhỉ?"

Cao Tự trừng mắt, rõ ràng bị chọc trúng chỗ đau, "Vậy cũng là ba tôi, cũng không đến lượt con gái của đồ phạm tội nói chuyện?"

Hoắc Ngập đang cầm điện thoại đột nhiên ném vào mặt anh ta, xuống tay vừa chuẩn vừa tàn nhẫn.

Lâm Kiều đứng bên cạnh cũng bị dọa cho ngẩn người, cơ hồ là nhìn điện thoại đập trúng vào mắt Cao Tự.

Cao Tự trực diện nhận lấy cú ném, đôi mắt nhanh chóng đau nhức, anh ta kêu lên một tiếng, vừa che lại mắt vừa lui ra sau, "Mẹ nó, Hoắc Ngập, mẹ nhà cậu!"

Điện thoại 'Cộp' một tiếng rơi trên mặt đất, văn phòng lạnh ngắt, chủ nhiệm giáo dục cả kinh kêu to, "Hoắc Ngập, em làm gì vậy?"

Lưu Hữu Dung cũng hoảng sợ, "Hoắc Ngập!"

Chủ nhiệm lớp Cao Tự tiến lên một bước, tức muốn hộc máu, "Cô Lưu, mau đi quản lại học sinh của cô đi, làm trò trước mặt giáo viên, đây là hành vi ngớ ngẩn gì?"

Lưu Hữu Dung nghe được rất không thoải mái, học sinh yêu quý sao có thể tùy ý để người khác chửi bới, "Hoắc Ngập lớp tôi là đại biểu của nhóm học sinh ưu tú, làm việc luôn luôn trầm ổn hiểu chuyện, chính thầy* mới nên hỏi lại học sinh của mình, vì sao sẽ làm ra loại chuyển đểu giả này?"

*Chưa biết là nam hay nữ nên mình để là thầy, khi nào rõ sẽ được thay đổi.

Cao Tự đứng im một lúc, nước mắt chảy ròng, cảm giác tầm nhìn cũng có chút mơ hồ, lập tức xông lên muốn đánh trả.

Chủ nhiệm giáo dục vội ngăn lại, "Lại làm gì, không được gây chuyện ở chỗ này, trong mắt các em có còn giáo viên hay không?"

Đôi mắt Cao Tự đỏ bừng, chủ nhiệm giáo dục cũng sắp không ngăn được, mấy giáo viên cũng sợ xảy ra chuyện, vội vàng tiến lên ngăn cản.

Hoắc Ngập lười nhìn đến anh ta, đôi mắt dưới cặp kính vô cùng tùy ý, "Đừng nghĩ giải quyết riêng, xin lỗi cậu ấy đi."

Cao Tự lấy lại tinh thần: "Tôi không xin lỗi đó, cậu làm gì được tôi!"

Lâm Kiều nhìn về phía Hoắc Ngập, lịch sự văn nhã lại còn mang theo cảm giác kỳ quái, ung dung bình thản giống như người vừa rồi đánh người khác không phải là anh.

Tim cô nhảy lên một cái, quá khẩn trương.

Chủ nhiệm giáo dục rơi vào thế khó xử, đây đều không phải là những đứa trẻ bình thường, xử lý không tốt một bên, liền sẽ mang lại rất nhiều phiền toái cho trường học.

Hoắc Ngập nhàn nhã đút tay vào túi quần, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt, lần đầu tiên giống như một cậu chủ nhà giàu độc đoán, "Vậy tôi cũng quay về tìm ba tôi là được."

Cao Tự bị đập đến sắc mặt tái nhợt, trừng mắt nhìn Hoắc Ngập không nói lời nào, lại không có cách nào phản kích, đây là Hoắc Ngập, đứa con thứ hai nhà họ Hoắc, so với Hoắc Thịnh còn nổi bật hơn nhiều.

Anh ta đứng yên thật lâu, lúc này mới nghiến răng nghiến lợi đối mặt với không khí nghẹn ra một câu, "Xin lỗi."

Lâm Kiều không để ý tới, căn bản không muốn nhận lời xin lỗi không có thành ý như vậy.

Hoắc Ngập nhìn anh ta bật cười, ngữ khí dịu dàng, "Học trưởng ở chỗ đó nói xin lỗi cho ai nghe, không phải là công khai xin lỗi sao?"

Cao Tự nắm chặt tay thành nắm đấm, "Cậu có bệnh à, cũng không phải chuyện của cậu, dùng đến chút tài trên mạng cố ý chơi tôi!"

Hoắc Ngập nhẹ nhàng chậm rãi cười, "Nói đúng rồi, chính là cố ý chơi anh, ỷ thế hiếp người ai mà không học được, nếu có bản lĩnh thì học trưởng đầu thai lại lần nữa rồi chơi với tôi.."

Cao Tự bực tức, nghẹn khuất đến vô cùng, sắc mặt xanh mét!

*Truyện được edit và đăng duy nhất tại dembuon.vn (Q17)

Việc xảy ra ở nhà ăn chỉ trong một buổi trưa đã truyền khắp trường, Cao Tự công khai xin lỗi Lâm Kiều trên đài phát thanh của trường, hứa sẽ kiểm điểm sâu sắc về lời nói cùng hành vi của mình.

Tuy rằng không có chứng cứ chứng minh Hứa Niệm trực tiếp nhờ Cao Tự, nhưng việc công khai xin lỗi đã nói ra tất cả.

Vốn dĩ việc giữa trưa mọi người cũng đã có suy đoán, nhưng đa số đều không tin Hứa Niệm sẽ làm ra chuyện như vậy, vậy mà không nghĩ rằng nó lại là sự thật.

Trên diễn đàn trường sôi nổi bàn tán chuyện này.

"Cao Tự làm chuyện này là vì tâm hư vinh của Hứa Niệm, muốn anh ta tiết lộ chuyện riêng tư của học sinh mới tới, thừa dịp mọi người cô lập cậu ấy thì chị ta sẽ đứng ra làm người tốt, vì việc tốt quyên góp tiền cho người khó khăn, để mọi người đều khen ngợi chị ta."

"Ở nhà ăn tôi cũng có nghe qua, nếu Cao Tự đã xin lỗi, vậy chứng minh việc này là sự thật rồi."

"Đúng là đã lâu rồi mới thấy, tôi còn là lần đầu tiên thấy cái thao tác này, Cao Tự muốn theo đuổi Hứa Niệm, đột nhiên não tàn đi, việc này tôi cũng có thể lý giải, nhưng Hứa Niệm làm như vậy, đầu óc cũng không có vấn đề gì chứ?"

"Càng nói càng thấy châm chọc, việc Hứa Niệm quyên tiền còn ghim trên đầu bảng đó."

"Lúc trước tôi còn khen ngợi Hứa Niệm, không nghĩ rằng lại là dạng người này, thấy quá buồn nôn."

"Lúc đầu còn có người nào đó nói học sinh mới chuyển đến không chịu nhận tiền là bạch nhãn lang gì đó, nói còn rất lý lẽ chính đáng, nhìn dáng vẻ này đi, người ta căn bản không có ý định để mọi người quyên góp tiền cho."

"Người lầu trên đang nói chính là cán bộ hội học sinh Vưu Tuyên Đồng, trông dở dở ương ương, còn cố ý đăng bài lên nói, còn cho rằng chính mình trương nghĩa lắm ý, còn không phải muốn làm Hội trưởng Hội học sinh sao, quá nịnh bợ rồi đó."

"Lầu trên nói như vậy thật đúng mà, trước kia nhìn sắc mặt của cậu ta hợm hĩnh muốn chết."

Vưu Tuyên Đồng nhìn những bình luận mắng chính mình, tức giận đến phát khóc, lập tức đáp trả lại.

"Tôi cũng đâu biết Hứa Niệm sẽ là loại người như vậy, dựa vào cái gì mà nói tôi! Lúc đó mấy người ở đâu, khi không biết rõ chân tướng, còn không phải đều hùa theo mọi người mắng bạch nhãn lang hay sao, bây giờ lại quay lại mắng tôi!"

Một câu này ném vào chính là một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, vốn dĩ mọi người vẫn đang vui vẻ thảo luận, lập tức liền mắng lại.

"Ngại quá đi, tôi từ đầu tới cuối đều không hề xen vào một câu trong đó. Cậu cũng đừng giả thành người tốt nữa, hai mặt, nhìn cũng thấy sợ!"

"Cậu dám nói cậu không có ý với vị trí chủ tịch hội học sinh? Chị gái à, mọi người đều quá rõ rồi, người sáng suốt nhìn cái là ra chị đang lấy lòng đấy."

"Câu trên nói rồi thì nhanh chóng xóa đi, nhìn mặt thật là buồn cười."

Căn bản Vưu Tuyên Đồng cũng không giải thích rõ ràng lắm, còn vì việc này mà bị bạn học trong lớp xa lánh, trong lòng càng ngày càng oán hận Hứa Niệm, sau lại bắt đầu phát điều, thao thao bất tuyệt trào phúng Hứa Niệm, trực tiếp chỉ ra Hứa Niệm là người hư vinh.

Người bên dưới xem diễn cũng không ít, náo nhiệt vô cùng, mọi người lại bắt đầu dụ dỗ cô ta nói ra nhiều hơn.

Vưu Tuyên Đồng đã dỗi là sẽ không để yên, không cần nói thô tục cũng có thể lột đi một tầng da của Hứa Niệm.

Bên này Hứa Niệm lại không biết gì hết, bị chủ nhiệm lớp dạy dỗ một hồi, đỏ mắt trở về lớp, không ai nói chuyện với cô ta, thậm chí nam sinh trong lớp cũng nhìn cô ta với ánh mắt khác thường.

Hứa Niệm dừng một chút, miễn cưỡng thu liễm cảm xúc, từ trong ngăn bàn lấy sách ra, ngẩng đầu thấy được chữ viết phấn trắng trên bảng đen.

"Bitch Hứa Niệm, mày không xứng được ở lại lớp, ghê tởm!"

Trong nháy mắt khi nhìn thấy mấy chữ đó, huyết sắc trên mặt cô ta nhanh chóng biến mất, đôi môi run rẩy hỏi một câu, "Là ai?"

Trong lớp không ai đáp lời, mấy người ngày thường chơi thân với cô ta cũng không nói gì.

Cả người Hứa Niệm đều run rẩy, hét lên, "Là ai viết?"

Ủy viên ban kỷ luật ở hàng thứ ba phía trên quay đầu nhìn về phía cô ta, "Hứa Niệm, có phải cậu thật sự đã làm chuyện này đối với bạn học sinh kia không?"

"Cao Tự cũng đã nhận thì còn gì để nói nữa, mệt tôi còn tin tưởng cậu ta như vậy, người khác nói cậu ta, tôi còn hỗ trợ mắng, không nghĩ tới bây giờ người có vấn đề lại là cậu ta!"

"Vừa phiền vừa mất mặt, tôi không muốn học cùng lớp với người như vậy nữa!"

Hứa Niệm nghe vào trong tai, nước mắt nhanh chóng chảy ra, rốt cuộc cũng không chịu đựng được nữa, khóc lóc đứng dậy chạy ra ngoài.

Sau khi Cao Tự công khai xin lỗi, bạn học trong lớp lại sôi nổi chạy đến an ủi Lâm Kiều, cho đến ngày hôm sau, vây quanh cô vẫn là các bạn học đến quan tâm và an ủi.

Cô thừa dịp có khe hở, quay đầu nhìn Hoắc Ngập phía bên kia, anh so với cô còn vội hơn nhiều.

Rốt cuộc với chuyện Hoắc Ngập yêu sớm đã làm các bạn trong lớp vô cùng khiếp sợ, bên người anh luôn thường xuyên có người vây quanh hỏi, nói chuyện phiếm, linh tinh, nhiều vô cùng.

Lâm Kiều cơ hồ không có cơ hội nói lời cảm ơn với anh.

Cô nghĩ nghĩ, lấy bút ra viết ở trên vở một câu, thừa dịp trong lớp không ai chú ý, đặt ở trên bàn Hoắc Ngập.

Lúc vào học, Hoắc Ngập trở lại vị trí, thấy chính giữa bàn đang đặt một quyển vở, giống như sợ là anh sẽ không nhìn thấy.

Anh duỗi tay mở ra, liền thấy một dòng chữ tròn trịa nhỏ nhắn.

"Hoắc Ngập, cậu có thích ăn món gì không?"

Anh nhìn dòng chữ này, tinh tế nhỏ xinh còn lộ ra sự cẩn thận.

Lông mày anh hơi nhướng lên, cong khóe môi, ngón tay nhẹ nhàng lật, một lần nữa khép lại vở.

Tâm trạng của cô gái nhỏ rất nhanh đã ổn, trong chốc lát đã nghĩ đến chuyện móc nối với anh rồi.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Một thiếu niên họ Hoắc chưa gì đã bắt đầu tự thôi miên: Cô gái nhỏ đã theo đuổi tôi từ lâu, lại còn rất dính người.

Cô gái nhỏ không rõ nguyên do: "?"

Editor: Q17
Bình Luận (0)
Comment