Là Họa Không Thể Tránh

Chương 44

Sau khi bạn học nữ rời đi, Lâm Kiều im lặng trong chốc lát, mới ở trong tầm mắt của anh quay về chỗ ngồi xuống.

Hoắc Ngập hơi mỉm cười, “Thẻ cơm tìm được rồi?”

Lâm Kiều gật đầu lên tiếng, “Tôi lúc đầu còn tưởng rằng sẽ không tìm được nữa.”

Trong phòng học rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nói chuyện khe khẽ, cô không biết phải nói gì mới có thể giảm bớt không khí hiện tại.

Lâm Kiều đặt thẻ cơm sang một bên, cầm lấy bút nhìn về phía bài thi trên bàn của anh, “Có phải tôi làm sai rất nhiều câu hay không?”

Hoắc Ngập lại không trả lời, “Nhìn thấy đồng phục?”

Lâm Kiều tạm dừng một chút, không nghĩ tới anh sẽ hỏi thẳng thừng ra như vậy, không biết nên trả lời như thế nào, tạm dừng vài giây mới lên tiếng, “Ừ.”

Hoắc Ngập cúi người dựa lại gần, khuôn mặt sạch sẽ lộ ra ý cười, nhìn lướt đã biết là một người vô cùng tốt, “Hóa ra chị cũng biết giấu diếm tâm tư, vừa rồi là đang thử tôi à, chị không tin là tôi ném đồng phục?”

Lâm Kiều không nói gì.

Hoắc Ngập lại khẽ cười nói: “Nếu chị muốn biết thật ra có thể trực tiếp hỏi tôi, đồng phục là do chính tôi ném.”

Lâm Kiều nhịn không được chớp mắt, thậm chí không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt với anh, cô không thản nhiên giống như anh được, loại chuyện này đối với anh mà nói, không phải không muốn bị người khác phát hiện sao?

Hoắc Ngập thu hồi tầm mắt, vê mặt bình tĩnh, như đang nói thật, “Tuy rằng đồng phục đã được giặt sạch sẽ, nhưng cậu ấy lại phun nước hoa lên đồng phục, tôi không thích trên quần áo có mùi hương của người khác.”

Lâm Kiều nghe được lời này mà hoảng hốt một lát, “Hóa ra là như vậy…”

Hóa ra cũng không phức tạp như cô tưởng tượng.

“Còn về thư tình, đều sẽ bị ném như trước.” Hoắc Ngập nói xong dường như còn có chút buồn rầu, nghiêng đầu nhìn về phía cô, “Loại đồ này không nên giữ lại làm gì, chắc chị cũng đã từng nhận thư tình rồi, một khi nhiều quá sẽ vô cùng chiếm không gian.”

Lâm Kiều: “…” Thật đúng là cô chưa từng trải nghiệm qua việc này, nên không thể nghiệm chứng phiền não của anh.

Anh nói quá hợp lý, Lâm Kiều rất tin tưởng, chỉ là mấy lời bên Trần Thi Nam ngầm nói, vẫn làm cô thấy có một ít kỳ lạ.

Nhưng cô vẫn thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng may không phải như cô nghĩ, nếu không cô cũng không biết nên đối mặt với anh như thế nào.

Yên tĩnh một lát, Hoắc Ngập bỗng nhiên mở miệng hỏi, có vẻ có chút ngờ vực, “Chị sẽ không bởi vì hai việc đó mà không thích tôi chứ?”

Lâm Kiều vội vàng xua tay, “Không phải, là do tôi suy nghĩ nhiều.”

Hoắc Ngập nhìn về phía cô, nhẹ giọng hỏi, “Suy nghĩ cái gì?”

“Tôi cho rằng cậu không thích người khác chạm vào quần áo của mình, hơn nữa lúc trước tôi còn làm bẩn…”

“Làm sao sẽ như vậy, đồng phục chị giặt tôi vẫn luôn mặc.” Hoắc Ngập cười rộ lên, duỗi tay lại gần, giơ ống tay áo trắng tinh cho cô xem, “Tôi còn nhớ lần đó mặc quần áo ướt, chị còn mua cho tôi sữa bò nóng, hiện tại nghĩ lại, nếu như không có hộp sữa bò kia, chắc là tôi sẽ bị cảm.”

Lâm Kiều nghe anh nói, đột nhiên nhớ tới lúc trước anh luôn giúp mình, đặc biệt là việc liên quan đến Hứa Niệm Cao Tự trước đó.

Cô đột nhiên thấy áy náy, thế nhưng ngay từ đầu cô lại từ góc độ hoài nghi phỏng đoán anh là người như thế nào, thật sự quá xấu.

Trần Thi Nam vốn dĩ đã có thù oán với anh, chị em của cô ta ngầm nói nói bậy cũng rất bình thường, cũng không thể làm căn cứ để tham khảo, dù sao cũng là người đáng ghét, có cái gì không thể nói?

Người vẫn phải ở chung lâu mới biết được, khả năng Hoắc Ngập là ngoại lệ, anh chính là người hoàn mỹ.

Lâm Kiều gật đầu thật mạnh, “Về sau tôi nhất định sẽ không suy nghĩ linh tinh.”

Hoắc Ngập nhịn không được mà cười, duỗi tay sang, nhéo nhéo lỗ tai của cô, “Lỗ tai nhỏ của chị thật đáng yêu.”

Lâm Kiều cảm giác anh nhẹ nhàng nhéo vành tai của mình, trên mặt có chút nóng lên, cũng không biết vì sao anh lại đột nhiên niết lỗ tai của cô, là cảm thấy cô cả tin sao?

Buổi sáng, Lâm Kiều nhẩm lại từ đơn, rồi cùng mấy người Cố Ngữ Chân tới nhà ăn ăn sáng.

Mới đến lầu hai, đã nghe thấy tiếng ồn ào phía trước.

Một nam sinh đang đứng gọi món ở trước cửa sổ, “Tôi bảo bà đổi món khác mà không nghe hiểu hả? Còn ở đó lẩm bẩm cái rắm?”

Dì trong nhà ăn cũng rất tức giận, cầm muỗng ăn chỉ cậu ta, “Đến đây lấy đồ ăn, lại còn luôn đổi đi đổi lại, nào có nhiều thời gian để cho cậu chọn như vậy.”

“Bà còn dám chỉ tay, chỉ là một người bán đồ ăn cũng dám chỉ tôi!” Tên nam sinh kia đột nhiên bưng khay cơm trong tay lên, đập về phía mặt cửa sổ đằng trước.

“Phanh” một tiếng vang lớn, học sinh trong nhà ăn sợ tới mức không dám nói gì, đều nhìn về phía nơi đó.

Bếp trưởng trong nhà ăn biết nam sinh, vội vàng ra ngoài xin lỗi cậu ta.

Nam sinh vẫn không chịu buông tha, bên cạnh có người tới khuyên, đều bị mắng cút về, cái loại khí thế kiêu ngạo này không phải trong nhà người bình thường dạy ra được.

Bạn học xung quanh đều đang nhìn, lại không ai dám nói gì.

“Cậu ta là ai vậy?” Lâm Kiều có chút kinh ngạc, ngái ngủ hoàn toàn bị đánh tan.

Lục Y Y ở một bên nhỏ giọng nói, “Kha Kiến Thông của lớp một, quặng nhị đại*, trong nhà rất có tiền, chỉ là tính cách rất xấu.”

*Quặng nhị đại: Thế hệ giàu có đời thứ hai nhà làm về quặng mỏ.

Đây đâu chỉ là xấu, quả thực là muốn làm trời làm đất rồi…

Kha Kiến Thông đập của kính nhà ăn, mãi mới ngừng nghỉ, hiển nhiên cũng không còn hứng thú ăn sáng, xoay người đi về, khí thế kiêu ngạo kia còn rất dọa người.

Có học sinh đứng gần cửa, chắn đường của cậu ta, còn chưa kịp phản ứng đã bị cậu ta giơ chân đạp, gân cổ nói: “Cút ngay, đồ chó không có mắt dám chặn đường tao!”

Nam sinh bị đá mặt nghẹn đỏ, nuốt tức giận lại, cũng không dám nói gì.

Kha Kiến Thông đi xuống lầu, mấy người Lục Y Y đều im ắng không nói lời nào, lập tức mở miệng nói: “Các cậu yên tâm, cậu ta ở lớp một, có bay cũng không đến được lớp bảy chúng ta.” Cô ấy nhìn về chỗ hỗn độn phía bên kia, phỏng chừng trong chốc lát sẽ không vào ăn được, “Chúng ta xuống lầu dưới ăn đi, bên này chắc chưa vào ăn được.”

Lâm Kiều bên này còn đang đàm luận, nhóm Hoắc Ngập đã đi vào lầu một, vừa lúc nghênh diện gặp phải Kha Kiến Thông.

Kha Kiến Thông đi tới, thấy Tống Phục Hành thì hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường đi ra ngoài.

Hoắc Ngập thấy, vẫn mang giọng điệu bình thản như cũ, “Có phải gần đây nhà cậu ta vẫn luôn gây sự với nhà cậu hay không?”

Lý Thiệp nhíu mi, ngón tay cái chỉ về hướng Kha Kiến Thông, “Còn đang tìm cậu gây phiền toái hả, thằng đấy có phải có bệnh hay không, hay đến dạy dỗ lại một chút, cho thằng chó đấy dứt điểm luôn?”

Tống Phục Hành đến mắt cũng không thèm nhìn Kha Kiến Thông, hoàn toàn làm như gió thoảng bên tai, vẻ mặt nhàn nhạt, “Không cần quan tâm.”

Nếu Tống Phục Hành nói không có việc gì, vậy khẳng định không có việc gì, bọn họ cũng không cần hỏi lại.

Hoắc Ngập lấy bữa sáng xong quay đi, liền thấy người ở trên lầu đang đi xuống, nhịn không được cười lên một tiếng, cô gái nhỏ cũng không biết có phải còn chưa tỉnh hay không, đi chậm rì rì.

Lâm Kiều thoáng cảm giác được hình bóng quen thuộc, khi nhìn sang lại đối diện với tầm mắt của Hoắc Ngập đang.

Cô vội vàng thu tầm mắt về, không biết bắt đầu từ khi nào, cô càng ngày càng không dám đối diện với anh. Mỗi lần nhìn thấy anh, liền có loại vui mừng khẩn trương, dù hoảng loạn nhưng vẫn nhịn không được mà nhìn anh.

Hoắc Ngập nở nụ cười, hiển nhiên là nhìn ra cô không dám nhìn anh.

Lâm Kiều đột nhiên bị nhìn thấu tâm sự, càng thêm ngượng ngùng nhìn anh.

Hoắc Ngập bưng đồ đến vị trí trống ngồi xuống, Lý Thiệp nhanh chân vượt tới ngồi xuống phía trước, “Thu phục được Kẹo Sữa Nhỏ rồi đúng không? Về sau xem ra mỗi ngày đều sẽ rắc cơm chó cho chúng ta.”

Khóe môi Hoắc Ngập cong lên, nhẹ cười, không nói gì.

Tống Phục Hành cũng tìm chỗ ngồi xuống, nghe vậy khó có khi cười, “Chúc mừng.”

“Đừng chúc mừng.” Lý Thiệp đẩy Tống Phục Hành, “Còn cậu nữa, có người nào thấy vừa ý chưa, từ nhỏ đến lớn chưa từng nghe nói cậu vừa ý nữ sinh nào, chẳng lẽ cậu đang tính xuất gia hả?”

“Tôi không có hứng thú với việc đó.”

Lý Thiệp nghe thấy mà tai cũng muốn mọc kén, “Còn may là cậu còn có gương mặt này, nếu không với cái tính cách nhạt nhẽo như cậu ý hả, tám chín phần mười cũng không tìm được đối tượng, chỉ thích hợp đi liên hôn cho gia tộc thôi.”

Vẻ mặt Tống Phục Hành bình đạm, bình tĩnh mở miệng, “Như vậy cũng không tệ, dù sao cũng không khác nhau lắm.”

“Khụ khụ!” Lý Thiệp suýt chút nữa bị sặc chết, đành phải bái phục, dựng ngón tay cái về phía cậu ta, “Ngài giỏi rồi.”

Hoắc Ngập nhịn không được mà cười.

Lâm Kiều vẫn là lần đầu tiên thấy anh cười cong mắt như vậy, giống như anh rất ít khi cười như thế, chỉ có khi ở cùng bọn họ thì mới cười như vậy, vừa nhìn đã cảm thấy rất vui vẻ.

Lâm Kiều đang nghĩ ngợi, Hoắc Ngập bỗng nhiên nhìn sang, cô vội vàng cúi đầu, ăn bánh bao ở trong tay, vô cùng ngoan.

Một ngày ở trong trường trôi qua rất bình tĩnh, tới buổi chiều, thời tiết có chút oi bức, giống như trời sắp mưa.

Nghỉ trưa của mùa hè, mọi người đều thấy mơ màng sắp ngủ.

Lâm Kiều chống đỡ làm bài tập, lớp bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của nữ sinh, nhóm người như một tổ ong bị đốt trúng, như đang chạy trốn, hình thành khủng hoảng lớn.

Giáo viên của lớp bên cạnh ở gần hành lang bên kia nghe thấy, “Sao lại thế này, các em chạy ra ngoài làm cái gì?”

“Thầy ơi, đánh nhau rồi!” Phía trước có một nữ sinh sợ tới mức không nhẹ.

Giáo viên chủ nhiệm lớp nhíu mày, nghe vậy đi về phía cửa lớp, “Ai đánh nhau?”

“Tống Phục Hành với Kha Kiến Thông, sắp đánh vỡ đầu rồi, trên đất toàn là máu!”

Giáo viên chủ nhiệm sửng sốt, vội vàng vọt vào lớp, thấy một màn trước mắt, suýt chút nữa đứng không vững.

Học sinh trong lớp sôi nổi đi ra ngoài, vừa hoảng vừa loạn.

Lâm Kiều đứng dậy chạy ra xem, cô dựa gần cửa, lại bị bạn học phía sau vọt tới mà đẩy, mơ hồ thấy trên mặt đất có vết máu, bàn ghế nằm ngổn ngang.

Nam sinh chơi thân với Hoắc Ngập đã bị giáo viên chủ nhiệm giữ chặt, đồng phục chỉnh tề bị kéo loạn, bên trên đều có dính vết máu, trên đất toàn bộ đều là máu, dọc theo bàn tay mà chảy xuống, nhỏ xuống đất tụ thành một vũng.

Cậu giống như không cảm thấy đau, chỉ là sắc mặt rất bình đạm, lạnh lùng nhìn nam sinh đang nằm trên mặt đất.

Nam sinh đang nằm trên đất bị bàn che lại, Lâm Kiều không nhìn thấy, chỉ là nghe thấy tiếng kêu rên của cậu ta rất dọa người.

Lý Thiệp còn đang ngủ mê mang, nghe thấy âm thanh này nháy mắt tỉnh táo, vội vàng đứng dậy đẩy người đang chắn cửa ra, “Tránh ra tránh ra, cho tôi qua!”

Lúc sau nghe thấy động tĩnh, Lưu Hữu Dung chạy tới vừa thấy cũng hoảng sợ, “Các em lập tức về phòng học!”

Lý Thiệp không nghe, Lưu Hữu Dung lôi kéo không được liền quay sang túm, “Nhìn cái gì, về phòng học đi có nghe thấy không!”

Lý Thiệp nóng nảy, “Cô à, để em đi xem một chút!”

Giọng nói của Lưu Hữu Dung nâng cao, dùng sức đẩy cậu ta vào bên trong, “Đi vào, giáo viên sẽ xử lý, em tới để làm loạn thêm à! Toàn bộ đi về phòng học, không ai được phép ra ngoài!”

Lưu Hữu Dung nổi bão mọi người đều sợ, không ai dám không nghe, tất cả đều quay về phòng học.

Một lát sau, chủ nhiệm trước nay bình tĩnh của lớp bên cạnh phải chạy vội đến lớp một, để lớp trưởng lớp một đưa các bạn trong lớp tới hội trường, đưa theo cả Tống Phục Hành.

Không bao lâu liền nghe thấy tiếng xe cứu thương, trên mặt Kha Kiến Thông đầy máu được người ta nâng lên, mọi người mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc lần này.
Bình Luận (0)
Comment