Là Họa Không Thể Tránh

Chương 62

Lâm Kiều vừa ngồi xuống, người phụ nữ trên xe sợ tới mức cuống quít mở cửa xe bên kia ra, xuống dưới vừa bò vừa chạy, căn bản không dám ở lại xem.

Hoắc Ngập kéo người ra sau xe, phía trước có người hung hăng phun ra một ngụm đờm, từ rất xa đã truyền đến giọng nói, “Con mẹ nó, thật đen đủi, bắt một con bé mà cũng mệt như vậy!”

Mắt Lâm Kiều nháy mắt trợn to, là người đàn ông vừa mới ở cửa siêu thị muốn kéo cô đi.

Tim cô vọt lên tới cổ họng, vội vàng đứng dậy bò đến phía sau xe, “Người vừa rồi kéo tôi đã tới, chúng ta chạy mau!”

Hoắc Ngập vươn ngón trỏ để ở bên môi, làm một động tác “Suỵt”.

Tên côn đồ trên đất còn đang nhỏ giọng kêu rên, hình như muốn mở miệng gọi người, anh đột nhiên nhấc chân đá vào miệng tên côn đồ.

Tên côn đồ kêu lên một tiếng, trong miệng đầy máu, hoàn toàn đau ngất đi.

Lâm Kiều ở gần đó, cảm giác hàm răng của tên này có lẽ đã bị đá nát, cả người không còn sức lực đứng lên.

“Tiểu Kim, em gái học sinh kia đã bắt được hay chưa, mẹ kiếp, mệt nhọc như vậy, trước lôi ra chơi mấy cái đã!” Người đàn ông một đường mắng, trực tiếp đi về phía bên này, thấy nơi này hỗn độn, dừng một chút, lập tức lấy ra con dao giắt ở sau lưng, đi về bên này.

Lâm Kiều nghe bên kia đột nhiên không còn động tĩnh, tim đập như sấm tránh ở bên cạnh Hoắc Ngập, vô cùng khẩn trương.

Hoắc Ngập cầm ống thép trong tay, cúi đầu nhìn đuôi xe, nhanh chóng đổi chỗ với cô, tay che ở bên cạnh cô, bảo vệ cô ở trong người.

Lâm Kiều trong mơ hồ nhìn thấy trên tường có ánh sáng phản quang, hình như là dao.

Cả người cô đều cứng đờ, cắn răng sợ mình sẽ phát ra tiếng.

Tên đó thử thăm dò đến gần, đi đến trước xe, cúi đầu nhìn về phía đuôi xe, Hoắc Ngập trực tiếp xách theo ống thép đi tới, giơ tay đập.

Lâm Kiều chỉ nghe thấy tiếng gió của ống thép vυ"t qua, “Phanh” một tiếng, tên đàn ông theo tiếng ngã xuống đất, “Con mẹ nó!”

Lâm Kiều vội vàng chui ra, Hoắc Ngập không có việc gì, cô cũng ra một thân mồ hôi lạnh.

Hoắc Ngập một chân đá văng dao trong tay ông ta, ông thép trong tay đột nhiên nâng lên, mặt mũi tên đó trắng bệch, che đầu đầy máu, duỗi tay đi chắn ống thép của anh, “Đừng! Đừng đừng đừng…!”

Hoắc Ngập đến mắt cũng chưa chớp, nâng ống thép lên đập xuống, ống thép cứng rắn nện lên một tiếng trầm đυ.c, bên kia truyền đến tiếng kêu rên.

Từ góc độ của Lâm Kiều, chỉ có thể thấy đôi chân giật giật của ông ta nằm trên đất.

Người đàn ông ăn một ống, hoàn toàn không còn sức lực đánh trả, máu từ trán chảy ròng ròng, khó khăn mở miệng, “Đừng… Đừng đánh, xin cậu…”

Hoắc Ngập cầm ống thép trong tay, nắm lấy đầu ông ta kéo lên, “Bọn mày bắt cô ấy làm gì?”

Người đàn ông đến lời nói cũng mơ hồ không rõ, “Nó đạp đổ bát cơm của chúng tôi… Tôi chỉ muốn kéo đi dạy dỗ một chút…”

Trên tay Hoắc Ngập dùng sức, “Bát cơm gì?”

Tên đàn ông đau đến nhe răng, “Chúng tôi… Chúng tôi chỉ muốn kiếm chút tiền mà thôi, nó lại báo cảnh sát…”

“Ông từ đâu ra, tên là gì?”

Tên đàn ông nhìn khuôn mặt vô cảm của anh, vẻ mặt lấy lòng, thành thật trả lời, “… Ở khu thành Tây, đều… Đều gọi tôi là anh Mã, tôi đều hoạt động ở vùng đó, vậy người anh em đây là ở khu nào…”

Hoắc Ngập hơi cụp mắt, lẳng lặng nghe nhưng không nói gì, sau một lúc lâu mới mở miệng, “Ông đánh cô ấy?”

Tên đàn ông nuốt máu trong miệng xuống, gương mặt đông cứng cố gắng bày ra vẻ tươi cười, “Không phải tôi…”

“Không phải ông?” Giọng điệu của Hoắc Ngập bình tĩnh, buông lỏng tóc của ông ta ra, đứng lên.

Ông ta thở phào nhẹ nhõm một hơi, cho rằng anh đã tin.

Hoắc Ngập đột nhiên nhấc chân đá vào đầu của ông ta, “Không phải mày, mẹ nó mày lừa quỷ à!”

Tên đó bị đá làm đầu đầy sao, một hơi suýt chút nữa cũng tắt mất.

Hoắc Ngập đá vài cái, tên đàn ông lúc đầu từ kêu gào biến thành mất giọng, từng đợt kêu rên mỏng manh, nghe xong làm lòng người run sợ.

Lâm Kiều ngồi bệt ở dưới đất, hoàn toàn không bò dậy nổi, trong giọng nói cũng có chút sợ hãi khóc nức nở, “Hoắc Ngập…”

Hoắc Ngập đột nhiên đá ông ta một chân, duỗi tay nắm đầu của ông ta nhấc lên, nói chuyện nhẹ nhàng chậm rãi, hỗn đến muốn mạng, “May cho mày.”

Vẻ mặt ông ta hoảng sợ, trong miệng đều là máu, căn bản nói không ra lời.

Hoắc Ngập hất đầu của ông ta đi, đứng dậy đi về phía bên này, trên tay anh tất cả đều là máu, cũng không biết là của anh, hay là của tên đang nằm trên đất.

Anh tùy ý vẩy bỏ máu trên tay, từng giọt máu đỏ tươi rơi đầy đất, tùy tiện lau lên quần áo, duỗi tay lại gần, ôm cô đi đến ngồi lên tảng đá bên cạnh, mu bàn tay lau sạch nước mắt trên mặt cô, nhẹ nhàng dỗ, “Ngoan, không nhìn bên kia.”

Lâm Kiều căn bản không còn sức lực, toàn dựa vào anh mới chống đỡ được, cô cũng không nhìn về bên kia nữa, túm vạt áo anh không động đậy.

Hoắc Ngập duỗi tay vào túi quần lấy điện thoại, vẻ mặt bình tĩnh gọi điện, “Tôi muốn báo án, nơi này có nhóm buôn người…”

Cảnh sát rất nhanh đã chạy tới, trước tiên đưa bọn họ tới bệnh viện.

Tay của Hoắc Ngập bởi vì bị cứa vào thủy tinh, máu chảy không ngừng, phải khâu mấy mũi, miệng vết thương vừa được xử lý xong, Hoắc Hưng Quốc cùng Triệu Bích Quận đã chạy đến, ông ngoại của Hoắc Ngập cũng vội vã chạy tới.

Cảnh sát đang làm ghi chép, con đường kia không có camera, bọn buôn người cố ý tìm một vị trí tốt, nhưng camera ở cửa siêu thị rõ ràng có quay được một nữ sinh bị một người đàn ông mạnh mẽ lôi đi, ngược lại lại bị người phụ nữ kia đưa tới chỗ đó.

Thủ pháp lừa bán người điển hình, thật ra không cần hỏi, cũng đã rất rõ ràng, tuy nói là bị đánh có chút tàn nhẫn.

Cảnh sát nhìn Hoắc Ngập đang dựa trên giường, đi điều tra ra thì lại là một học sinh ba tốt có tiếng trong trường, chắc là nhà có tiền đã mời người chuyên môn về dạy thuật phòng thân, vừa vặn lần này đυ.ng phải.

Triệu Bích Quận vừa đến nơi, vội vàng tiến lên, trên dưới nhìn Hoắc Ngập một chút, gấp đến độ hai mắt đều đỏ lên, “Sao lại gặp phải loại chuyện này, A Ngập, con không sao chứ?”

Hoắc Hưng Quốc đi đến trước mặt cảnh sát, “Tình huống này là sao vậy, những người đó là từ đâu tới?”

“Buôn bán người, còn tham dự chuyện mua dán da^ʍ cho học sinh, người đã bị bắt lại, điều tra xong sẽ báo kết quả cho mọi người.”

Ông ngoại Hoắc Ngập nghe vậy giận không thể át, “Đồng chí cảnh sát, nhất định phải điều tra rõ, chuyện này chúng tôi sẽ không để yên đâu, tay của đứa nhỏ này nếu như xuất hiện vấn đề gì, sẽ ảnh hưởng đến con đường phát triển âm nhạc về sau!”

“Ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tra ra rõ ràng, tuyệt đối không dung túng thế lực đen.” Cảnh sát nói, lại nhìn về phía Lâm Kiều, “Cô gái này, lúc trước là cháu báo án phải không, cũng là mấy người này, cháu có mâu thuẫn gì với bọn họ à?”

Lâm Kiều nghe thế lắc đầu, nước mắt rơi xuống, nhìn rất đáng thương, “Không có, cháu chưa từng gặp mấy người đó bao giờ, bọn họ cầm dao liền xông tới, rất đáng sợ.”

Hoắc Ngập nhìn về phía cô, trong mắt mang chút ý cười như không cười, không nhìn kỹ căn bản không nhìn ra.

Cảnh sát hỏi xong tình huống, Hoắc Hưng Quốc cùng ông ngoại đi theo cảnh sát ra ngoài, xử lý việc tiếp theo.

Triệu Bích Quận thấy anh không có việc gì, cảm xúc cũng ổn định lại, tiến lên kéo chăn giúp anh, “Bác sĩ nói thế nào, tay con có vấn đề gì hay không, trên người còn bị thương tới chỗ nào khác nữa không?”

Hoắc Ngập ôn hòa trả lời: “Không có vấn đề gì, ở lại viện quan sát mấy ngày là được.”

Triệu Bích Quận thấy anh nói nhẹ nhàng bâng quơ, trong lòng vẫn lo lắng, “Kiều Kiều, cháu chăm sóc A Ngập giúp dì, dì đi hỏi bác sĩ xem tình hình thế nào.”

“Vâng.” Lâm Kiều gật đầu.

Mắt của cô vẫn còn sưng, vừa rồi vẫn khóc mãi, có vẻ vô cùng sợ hãi, bây giờ cảnh sát đi rồi, cũng ngừng nước mắt, cả người đều trở lại vẻ bình tĩnh.

Hoắc Ngập duỗi tay nhẹ nhàng sờ soạng khuôn mặt nhỏ của cô, vừa rồi vô cùng sưng đỏ, hiện tại còn có vết đỏ hằn lên, “Chị biểu hiện rất tốt, tôi còn tưởng rằng chị sẽ sợ tới mức không nói ra lời.”

Lâm Kiều nhìn bộ dáng dịu dàng hiện tại của Hoắc Ngập, thật sự khó có thể tưởng tượng rằng anh vừa rồi đánh người tàn nhẫn, cô còn cho rằng anh muốn đánh chết người…

“Lát nữa tìm bác sĩ lấy thuốc mỡ bôi lên cho chị nhé, còn đau không?”

Lâm Kiều khẽ lắc đầu, trên khuôn mặt phiếm hồng vẫn còn nước mắt, thoạt nhìn khá đáng thương.

Hoắc Ngập duỗi tay vén tóc của cô ra sau tai, kẹp tóc trên đầu cũng không còn, anh hơi nhíu mi, “Mấy người đó tới tìm chị?”

“Ừ.”

“Sao không nói cho tôi biết?”

Lâm Kiều cụp mắt, nghiêm túc nói, “Tôi đã báo cảnh sát, cho rằng sẽ không có việc gì, không nghĩ rằng bọn họ còn dám.”

Hoắc Ngập nhìn cô một lúc lâu, bỗng nhiên mở miệng hỏi, “Có phải liên quan đến chuyện của Trần Thi Nam không?”

Lâm Kiều giương mắt nhìn về phía anh, đôi mắt sưng đỏ thoạt nhìn rất vô tội, ngồi ở đó ngoan đến không được, “Không phải tôi, tôi làm sao dám làm loại chuyện này, những người đó đáng sợ như vậy.” Cô nói đôi mắt hơi nháy, nhấp môi dưới, “Hoắc Ngập, cảm ơn cậu, nếu hôm nay không có cậu ở đó, tôi cũng không biết sẽ thế nào?”

Hoắc Ngập kéo tay cô qua, trong mắt cười như không cười, “Khách khí như vậy à, không biết còn tưởng rằng chị thật sự là chị của tôi đấy.”

Lâm Kiều nghe vậy có chút khẩn trương, theo bản năng nhìn về phía cửa, tuy rằng là phòng bệnh tư nhân, nhưng cửa vẫn đang mở, chú dì lúc nào cũng có khả năng đi vào, nếu như thấy thì xong đời.

Cô vội vàng thu tay về, “Tôi đi lấy nước cho cậu.”

Hoắc Ngập cũng không ngăn cản cô, nhìn cô cầm lấy ly nước, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Hoắc Ngập nhịn không được cười lên một tiếng, nghĩ đến gì đó tươi cười liền nhạt đi, lấy di động tới gọi điện thoại.

Đầu bên kia điện thoại nhận máy, có vẻ thấy ngoài ý muốn khi anh gọi tới, “A Ngập, làm sao vậy?”

“Hỏi thăm giúp tôi một chuyện.”

“Cậu nói đi, tôi hỏi thăm giúp cậu.”

Dừng cuộc gọi, không đến một lát, bên kia đã gọi lại.

Người đàn ông trong điện thoại cũng thấy không thể tưởng tượng được, “Cái cô gái tên Lâm Kiều kia của cậu, có phải là đã đi báo cảnh sát hay không? Lá gan này cũng lớn ghê đấy, người nào cũng dám trêu chọc, mấy tên đó đều là những thằng không cần mạng đấy!”

“Ai nói?”

“Tôi quen một người anh em dưới trướng của hắn ta, nghe nói là tuyến dưới bên kia thu được tiếng gió, cũng không biết có phải là thật hay không. Khả năng cũng không sai lắm, cô gái này lại có lá gan to như vậy à? Tôi nghe mà cũng cảm thấy sợ thay, loại chuyện này người lớn cũng không dám làm, cái cô này chẳng lẽ không biết rằng làm như vậy sẽ bị trả thù à?”

Hoắc Ngập nghe vậy không nói gì, anh đã nghe được chuyện của Trần Thi Nam vài ngày trước, nhưng anh cũng không để trong lòng, càng không cảm thấy Lâm Kiều lại có gan lớn như vậy mà đi báo cảnh sát.

Một cô gái cho dù không hiểu cũng sẽ biết sợ hãi, huống chi ba của cô còn là cảnh sát, không có khả năng không biết hậu quả khi bị phát hiện sẽ nghiêm trọng như thế nào.

Hoắc Ngập nghĩ đến lúc trước ở ngoài trường cô đứng bất động nhìn chằm chằm Trần Thi Nam, cùng bộ dáng hoàn toàn không hiểu rõ vừa rồi, lông mi hơi cụp, cũng không tiếp tục đề tài này, “Tìm giúp tôi kẻ thù của bọn họ, bất luận bọn họ làm như thế nào, chỉ cần có thể cung cấp chứng cứ làm mấy tên đó biến mất, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề.”

Vốn dĩ gặp phải loại chuyện này, kẻ thù tất nhiên đều muốn thò một chân vào chỉnh chết, hiện tại đưa tiền thì càng không cần phải nói.

Khu thành Tây bên kia là một lò luyện có tiếng, thật sự cũng không có nhiều kẻ thù, nhưng tên họ Mã kia lại kiêu ngạo như vậy, người đắc tội vốn dĩ đã nhiều, bây giờ còn có Hoắc Ngập, nói rõ là phải ở tù mọt gông.

“Không thành vấn đề, nhất định sẽ giúp cậu làm xong.”
Bình Luận (0)
Comment