Là Họa Không Thể Tránh

Chương 87

Lâm Kiều thấy anh cũng không thấy ngoài ý muốn, dù sao anh muốn biết mình ở nơi nào, là một chuyện vô cùng dễ dàng?

Đã hai tháng Lâm Kiều không hề gặp anh, đột nhiên nhìn thấy, còn thấy có chút lạ lẫm, “Sao cậu lại tới đây?”

Dường như Hoắc Ngập có chút say, nhìn cô rất lâu mới mở miệng, “Tôi có lời muốn nói với chị.”

Lâm Kiều nghĩ ngợi, hơi nghiêng người để anh đi vào, đi khoác áo khoác, lại đến phòng bếp rót cốc nước ấm cho anh.

Hoắc Ngập đứng ở phòng khách, cũng không hề ngồi xuống.

Lâm Kiều đưa nước cho anh, “Cậu ngồi đi.”

Hoắc Ngập không nhận, “Tôi nói mấy câu sẽ đi.”

Lâm Kiều thu lại cốc nước đặt lên bàn, yên tĩnh nghe.

Hoắc Ngập nhìn cô thật lâu, thấp giọng nói, “Tôi từ bỏ, chuyện thi đại học đã xảy ra, tôi cũng không thể thay đổi được.”

Lông mi Lâm Kiều khẽ run lên, không nói gì.

“Thi đại học là tôi cố ý, tôi chỉ muốn chị không nên quên tôi quá nhanh, không viết ra được cũng là thật, lúc ấy chỉ cần nghĩ đến việc về sau chị sẽ ở bên người khác, tôi đã rất khó chịu, tôi căn bản không có tâm tư học tập.”

“Chị không thích tôi, có lẽ tôi cũng không nên miễn cưỡng, hôm nay là lần cuối cùng tôi tới tìm chị, về sau chị nhất định phải tìm một người so với tôi còn thích chị hơn, như vậy tôi mới cam tâm.”

Lâm Kiều cúi đầu không nói gì, khí nóng trong cốc nước chậm rãi bay lên, huân làm đôi mắt cô có chút ướŧ áŧ.

Rõ ràng là kết quả cô muốn, nhưng lại không hy vọng sẽ là như vậy, cô tình nguyện anh nói anh chán ghét, thậm chí là đã thích người khác, cũng tốt hơn so với bây giờ.

Hoắc Ngập không ở lại lâu, xoay người đi ra ngoài, tầm mắt lại thấy bình xịt phòng sói trên tủ phòng, anh nhịn không được cười khẽ ra tiếng, “Cũng không cần phòng bị như vậy chứ, chị cảm thấy tôi sẽ làm vậy đối với chị?”

Lâm Kiều nhìn bình xịt trên tủ, hơi thu liễm cảm xúc, lắc đầu, “Tôi nghe thấy âm thanh cậu mở khoá, cho rằng có người cạy cửa, sốt ruột thuận tay lấy, bởi vì ban ngày ở cạnh cửa thấy một ký hiệu hình tròn kỳ quái, theo bản năng tưởng là người xấu.”

Hoắc Ngập đang đi ra ngoài dừng lại bước chân, quay đầu nhìn về phía cô, “Tôi không hề động vào khoá cửa.”

Anh vừa nói xong câu này, trong phòng an tĩnh trong chớp mắt.

Lâm Kiều nghe vậy ngẩn ra.

Hoắc Ngập hơi nhíu mày, bước nhanh đi tới cửa, mở cửa nhìn thoáng qua bên ngoài, hàng hiên trống rỗng, không có ai. Lại nhìn về phía khóa, quả nhiên có dấu vết bị cạy.

Anh đi ra ngoài nhìn thoáng qua, ký hiệu vòng tròn ở phía dưới, ở cửa nhà những người khác lại không có.

Anh đi vào một lần nữa đóng cửa lại, kiểm tra kỹ cửa sổ, quả nhiên có dấu vết bị vũ khí sắc bén chậm rãi cưa, vị trí vừa lúc có thể nhìn thấy một người đàn ông đi vào.

Hoắc Ngập duỗi tay túm, còn may chưa bị cưa mở, có lẽ là sợ âm thanh quá lớn, hoặc tốc độ quá chậm.

Hoắc Ngập khó có khi bị đổ mồ hôi lạnh, còn may hôm nay anh tới đây, nếu không… Anh cũng không dám nghĩ tới hậu quả.

Lâm Kiều phát lạnh khắp cả người, vừa rồi nếu không phải Hoắc Ngập tới đây, vậy chính là người khác, “Tôi đi báo cảnh sát.”

“Động tĩnh quá lớn, nếu bị dọa chạy, về sau khó lòng phòng bị.” Hoắc Ngập lập tức tỉnh táo, lấy di động, gọi điện thoại, “Quan Chí, anh mang vệ sĩ tới đây…”

Hoắc Ngập còn đang nói chuyện điện thoại, Lâm Kiều liền nhớ đến móc quần áo phía bên ngoài kia.

Cô vội vàng dọn ghế, kéo quần áo, nhìn thoáng qua, đúng là quần áo của đàn ông, rất lớn.

Bên phía Hoắc Ngập ngắt điện thoại, cô cầm quần áo đi tới, “Vừa rồi trên lầu có một người đàn ông đi xuống muốn lấy quần áo, do không còn sớm, nên tôi không mở cửa, cũng không biết có phải vừa khéo hay không?”

Hoắc Ngập cầm quần áo nhìn thoáng qua, “Gần đây chị có đắc tội với người nào không?”

“Không có.” Lâm Kiều lắc đầu, gần đây vô cùng bình tĩnh.

Hoắc Ngập cầm lấy quần áo, lại đến phòng bếp lấy dao, vén vạt áo lên, trực tiếp nhét ở sau eo, “Tôi đi lên xem tình huống.”

Lâm Kiều sợ tới mức không nhẹ, vừa có cảm giác an toàn cùng lo lắng, vội vàng tiến lên, “Cậu đã uống rượu, vẫn nên để tôi lên cùng cậu đi, nhỡ đâu…”

Hoắc Ngập hơi ngừng, “Không có việc gì, tôi có chừng mực, đi xem rất nhanh sẽ xuống, chị ở chỗ này chờ, ngoại trừ tôi, ai gõ cửa cũng không được mở.”

Hoắc Ngập mở cửa đi ra ngoài, trực tiếp đóng cửa, căn bản không cho cô cơ hội đuổi kịp.

Cả người Lâm Kiều đều run sợ, canh cạnh cửa nghe âm thanh bên ngoài, tinh thần khẩn trương vô cùng.

Bên ngoài mưa càng rơi càng lớn, một số âm thanh sẽ nghe không rõ.

Lúc này mới rời đi được một phút, Lâm Kiều đã lo lắng vô cùng, định mở cửa đi lên tìm anh.

Tay vừa mới nắm lấy nắm cửa, ngoài cửa đã truyền đến giọng nói của Hoắc Ngập, Lâm Kiều lập tức mở cửa.

Hoắc Ngập bình yên vô sự mà đi vào, tim treo cao của Lâm Kiều nháy mắt buông xuống, suýt chút nữa bật khóc, vừa rồi cô quá sợ hãi, sợ anh sẽ xảy ra chuyện.

Cô miễn cưỡng bình tĩnh lại, “Thế nào rồi?”

“Trên tầng không có người ở.”

Lâm Kiều đột nhiên thấy sởn tóc gáy, không biết nói gì, vậy người vừa rồi đi lên đâu?

Hoắc Ngập thấy cô sợ hãi, “Đừng sợ, phía dưới có người canh gác, chúng ta bắt hắn ra trước.”

Lâm Kiều nhớ tới trước kia, có chút lo lắng sẽ liên lụy đến anh, “Như vậy có nguy hiểm quá hay không, nếu không cậu vẫn nên đi về trước đi, tôi đi ra ngoài trốn.”

“Không được, hiện tại chị bị người khác theo dõi, không bắt được người ra, về sau sẽ càng nguy hiểm.” Hoắc Ngập khóa kỹ cửa sổ, duỗi tay tắt đèn, “Đi ngủ đi, tôi canh giúp chị, hôm nay buổi tối hẳn sẽ không quay lại.”

Lâm Kiều sao có thể không biết xấu hổ để anh canh một mình.

Trong phòng yên tĩnh, mưa bên ngoài chậm rãi nhỏ đi, tí tách tí tách rơi xuống, tắt đèn, ban đêm càng yên tĩnh, cũng lạnh hơn.

Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, sau khi thích ứng với bóng tối, Lâm Kiều đứng dậy đi vào phòng thay váy ngủ, ra cửa phòng, Hoắc Ngập đang ngồi cách đó không xa, tóc ướt dầm dề, quần áo trên người cũng ướt đẫm, ngày mai chắc chắn sẽ bị bệnh.

Lâm Kiều đến tủ quần áo tìm một cái áo hoodie lớn nhất, anh hẳn là có thể mặc vào được, dù sao khi cô mặc vào, cả người đều bị bao phủ, cho anh mặc hẳn là vừa.

“Cậu muốn đi tắm nước ấm trước không, đổi quần áo khác, người kia hôm nay hẳn sẽ không tới nữa.”

Hoắc Ngập nghe vậy nhìn lại đây, Lâm Kiều ôm áo cũng có chút xấu hổ, nếu không phải xảy ra chuyện như vậy, hai người bọn họ cũng không cần khó xử ngồi cùng một phòng.

Lâm Kiều lại lấy khăn lông mới từ tủ quần áo đưa anh, Hoắc Ngập đứng dậy tới gần, duỗi tay nhận khăn vào phòng vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt rồi ra ngoài.

“Cậu không mở nước ấm tắm sao?”

“Không cần, tôi tỉnh táo một chút là được.” Hoắc Ngập cầm khăn lông lau mặt, trực tiếp cởϊ áσ trên. Pass:?

Lâm Kiều vội vàng nhìn sang phía bên cạnh, áo trên tay bị anh lấy đi, một lát sau, anh mặc xong áo.

Lâm Kiều mới dám nâng mắt, áo đưa cho anh rất vừa người, cô chưa từng nhìn thấy anh mặc áo hoodie bao giờ, tóc đen rũ xuống, ôn hòa vô hại như em trai nhà bên.

Hoắc Ngập cầm khăn lông, ngồi bên cạnh lau tóc, rõ ràng say vô cùng khó chịu.

Lâm Kiều không có thuốc giải rượu, nhớ tới chanh, vội vàng xoay người đi pha cho anh một cốc nước chanh, “Uống xong cậu đi nằm một lát đi.”

Hoắc Ngập nhìn lướt qua căn phòng, lại nhìn cô một cái, thấp giọng hỏi một câu, “Nằm ở đâu?”

Lâm Kiều nhìn về phía phòng, trong phòng ngoại trừ sàn nhà thì không còn chỗ có thể nằm, sô pha cũng nhỏ đến đáng thương, chỉ có thể ngồi, “Cậu vào bên trong nằm đi, tôi không buồn ngủ.”

Hoắc Ngập tùy ý xoa xoa tóc, đưa khăn lông cho cô, nhận nước chanh trong tay, “Không cần, giường cho chị.”

Lâm Kiều cầm khăn lông trong tay, cũng không biết nên nói gì, anh đột nhiên ôn hòa lịch sự như vậy, lại làm cô có chút không quen.



Đêm đã khuya, mắt Lâm Kiều cũng có chút không mở được, cũng không biết có phải do có thêm anh ở đây hay không, làm cô thấy vô cùng an tâm, hoàn cảnh khẩn trương như vậy, còn có thể buồn ngủ.

Cô tỉnh táo mà cũng đã buồn ngủ như vậy, anh say rượu hẳn là càng buồn ngủ.

Lâm Kiều bọc chăn ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên ngoài, Hoắc Ngập ngồi ở trên sô pha vẫn luôn ấn huyệt thái dương, trong lòng nháy mắt áy náy, “Cậu vẫn nên vào nằm một lát đi.”

Tay Hoắc Ngập tạm dừng, ngẩng đầu nhìn về phía cô, “Chị sẽ không ngại?”

Trong đêm tối, giọng nói của anh rất dịu dàng.

Lâm Kiều nhìn nửa giường ở bên cạnh, “Không có việc gì, lại đây đi, đừng cứng đầu.”

Hoắc Ngập đứng dậy đi tới bên này, một lát sau, giường hơi hãm xuống, nằm ở bên cạnh cô.

Trong phòng rất yên tĩnh, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, anh nằm ở bên cạnh, tuy rằng ở giữa cách một khoảng rất lớn, nhưng vẫn làm cô hết buồn ngủ, nhiều ít có chút không được tự nhiên, cũng không dám xoay người.

Lâm Kiều đợi trong chốc lát, thấy anh nhắm mắt lại không có động tĩnh, hẳn là ngủ rồi.

Cô chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị tới sô pha tạm chấp nhận một đêm, mới vừa ngồi dậy, Hoắc Ngập liền mở miệng nói một câu, “Thật sự để ý thì nói, tôi vẫn nên ngồi ở kia.” Anh nói xong chậm rãi ngồi dậy.

Lâm Kiều vội vàng nằm xuống, “Không có, tôi chỉ là muốn lấy chăn cho cậu, cậu không thấy lạnh sao?”

Hoắc Ngập hẳn là rất mệt mỏi, giọng nói cũng có chút nhẹ, “Chị đắp đi.”

Lâm Kiều nhẹ nhàng lên tiếng, chui ở trong chăn, ngoan ngoãn không nhúc nhích.

Phòng không còn âm thanh gì, cách tiếng mưa rơi bên ngoài lại càng yên tĩnh.

Hoắc Ngập đột nhiên mở miệng hỏi, “Nếu thi đại học tôi không tính kế chị, có phải chị sẽ thích tôi một chút hay không?”

Lâm Kiều trả lời lại một câu, “Nếu không có chuyện thi đại học đó, cậu cũng đã sớm thích người khác, chúng ta cũng sẽ không còn liên quan.”

Hoắc Ngập trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên nhẹ cười, nhẹ giọng nói, “Cũng đúng, đều là tôi một bên chủ động tình nguyện.”

Lông mi Lâm Kiều đột nhiên run lên, khóe mắt dường như có chút nước.

Cô yên tĩnh không mở miệng, suốt một đêm bình tĩnh trôi qua, người kia cũng không hề xuất hiện.

Lâm Kiều lăn qua lộn lại không ngủ được, mới vừa tờ mờ sáng, cô lại không nằm thêm được nữa, lặng lẽ ngồi dậy, vừa xuống giường đã thấy Hoắc Ngập mở to mắt nhìn sang.

Trong mắt anh không có chút buồn ngủ nào, chắc hẳn cũng không ngủ suốt đêm.

Lâm Kiều hơi ngừng, đột nhiên không biết nên nói gì.

Cô cụp mắt, “Người kia hẳn sẽ không tới nữa.”

Hoắc Ngập chậm rãi ngồi dậy, hiển nhiên vẫn còn di chứng đau đầu sau khi say rượu, anh từ từ đứng dậy, “Chị chưa nên đi làm vội, về Hoắc gia ở mấy ngày, tôi để Quan Chí đi theo chị, anh ta vốn là vệ sĩ, ở đó cũng không ai có thể đi vào.”

“Vậy còn cậu?”

“Tôi cho người đi theo dõi.”

Lâm Kiều sửa sang lại mọi thứ cùng Hoắc Ngập xuống dưới lầu.

Dưới lầu đã có người dậy sớm chạy bộ, so với đêm mưa dọa người hôm qua tốt hơn rất nhiều.

Quan Chí đã chờ ở dưới lầu, Lâm Kiều đang chuẩn bị lên xe, bỗng dưng lại quay đầu nhìn anh, không biết vì sao thấy trong lòng có chút hoang mang rối loạn.

“Đừng lo lắng, người tên kia muốn tìm là chị, tôi sẽ không có việc gì.” Hoắc Ngập mở miệng an ủi.

Lâm Kiều khẽ gật đầu, nhìn anh xoay người rời đi.

Bên cạnh đột nhiên có người hô to, “Cẩn thận phía trên!”

Hoắc Ngập nhận thấy được, nhanh chóng tránh sang bên cạnh, chậu hoa rơi xuống vỡ nát bên chân anh, còn chưa kịp ngẩng đầu, phía sau đã có người kéo một chiếc búa từ trong ống tay áo ra, đột nhiên đập xuống đầu anh!

Ngực Lâm Kiều đột nhiên chấn động, vội vàng xông tới, “Hoắc Ngập!”

“Mẹ mày!” Quan Chí mở cửa xe, vội vàng xông lên bắt người.

Vệ sĩ trong xe bên cạnh chỉ lo nhìn chằm chằm Lâm Kiều, hoàn toàn không ngờ rằng người bị tấn công vậy mà lại là Hoắc Ngập, lập tức xông lên đuổi theo.

Hoắc Ngập đỡ gáy đứng không vững, Lâm Kiều không đỡ được anh, bị anh kéo theo ngã trên mặt đất, tay run rẩy nâng đầu anh lên, ướt dầm dề, tay đầy máu!
Bình Luận (0)
Comment