Lâm Kiều nghĩ ngợi đứng dậy đi ra ngoài, vừa đẩy cửa ra đã gặp phải Hoắc Ngập đi vào, cô không kịp dừng, đầu trực tiếp đâm vào trong lòng ngực anh.
Hoắc Ngập thấy cô đâm vào trong lòng ngực, hơi nhướng mày, cười hỏi, “Vội như vậy, là muốn đi tìm em trai nào?”
Lâm Kiều ngẩng đầu nhìn về phía anh, đối diện với vẻ mặt cười của anh, không hiểu sao chân mềm, “Em chỉ là đi nhìn xem anh đã về hay chưa…”
Hoắc Ngập thấy cô cầm di động trong tay, trong lòng hiểu rõ, vào cửa, tùy ý đóng lại, “Em trai hàng xóm của em nói muốn tự mình quay về, không cần anh đưa.”
“Không phải em…” Lâm Kiều khô khan phản bác.
“Vậy cậu ta gọi em là chị, vì sao em lại đồng ý” Hoắc Ngập cúi người nhìn, “Em quên rằng ngày hôm qua anh gọi em là chị khi đang làm gì à?”
Lâm Kiều bị anh đè ở góc tường, nhớ tới ngày hôm qua liền có chút đứng không vững, “Em không nghĩ nhiều như vậy, em cho rằng Thừa Tư chỉ coi em như chị gái hàng xóm.”
Hoắc Ngập ép xuống, chống cô dựa vào tường, thanh âm nhẹ như móc, nhẹ nhàng quyến rũ nhân tâm, “Về sau đừng để những tên khác gọi em là chị, em chỉ có thể là chị của một mình anh.”
Lâm Kiều nhìn gương mặt gần trong gang tấc của anh, cũng có chút mặt đỏ tai hồng, suýt chút nữa nắm không chắc di động, “Ừm, em đã biết, về sau chỉ cho anh gọi chị.”
Lời này cũng có nghĩa khác, đặc biệt là lúc dựa vào gần như vậy.
Hoắc Ngập nhìn cô không nói gì, Lâm Kiều có chút chịu không nổi tầm mắt như vậy của anh, trong mơ hồ cảm giác như có thứ gì chống vào cô.
Đầu óc cô ngốc đi, ngực giống như bị gì đó chắn lại, vô cùng trướng.
Cô ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của anh, rõ ràng đôi mắt sạch sẽ đẹp như vậy, như đang phải nói chuyện thật rõ với cô, chỉ là cơ thể lại…
Cả người cô cũng có chút hỗn loạn, trên người anh rất nóng, truyền sang làm người cô cũng chậm rãi nóng lên.
“Có thể chứ?” Giọng của Hoắc Ngập cũng thấp đến nóng người.
Hô hấp của Lâm Kiều hơi loạn, nhớ tới ngày hôm qua nhịn không được cắn môi dưới.
Hoắc Ngập thấy động tác của cô, lập tức hôn xuống.
Lâm Kiều bị hơi thở của anh làm nóng, lúc anh hôn rất dùng sức, cánh môi rất nhanh đã bị anh nhẹ nhàng cắn, như có như không mà cắn xuống, lại nhẹ nhàng hôn.
“Rất khó nhịn, chị, anh cũng nhịn lâu như vậy, vất vả lắm mới có thể đợi em khỏe lại.” Hoắc Ngập ép cô càng ngày càng gấp, “Hôm nay anh sẽ nhẹ nhàng được không?”
Lâm Kiều nghe thấy hô hấp căng chặt, hoàn toàn chịu không nổi anh nói chuyện như vậy, nghe vậy vội vàng gật đầu, sợ anh lại nói ra lời nói càng quá mức.
Cô vừa mới gật đầu, Hoắc Ngập cũng đã duỗi tay tới, cởϊ qυầи áo của cô ra.
Lâm Kiều vội vàng bắt lấy tay anh, đỏ mặt, mắt nhìn Bánh Trôi ở bên cạnh, “Bánh Trôi ở bên cạnh rất kỳ quái.”
Hô hấp của Hoắc Ngập rất loạn, anh trực tiếp cúi người, xuyên qua đầu gối của cô, trực tiếp bế ngang cô lên, đi về phòng.
Chân của Lâm Kiều đột nhiên cách mặt đất, theo bản năng duỗi tay ôm anh.
Hoắc Ngập ôm cô vào phòng, trực tiếp đặt cô lên giường, đóng cửa lại bắt đầu tháo dây lưng.
Lâm Kiều bị anh mén ở trên giường, thân thể theo giường bắn lên, cả người không hiểu sao khẩn trương, cô luôn có cảm giác với tư thế này của anh, không giống như là muốn nhẹ nhàng.
Cô vội vàng đứng dậy, lại bị Hoắc Ngập trực tiếp áp đảo xuống giường, tay bị anh bắt lấy ấn lêи đỉиɦ đầu, lúc hôn xuống, đã loáng thoáng có loại cảm giác muốn xằng bậy.
Lâm Kiều bị môi anh làm nóng, ý tưởng trong đầu lại càng thêm rõ ràng, cô nhìn Hoắc Ngập một đường hôn xuống, nhịn không được mở miệng hỏi, “Hoắc Ngập, anh đang ghen sao?”
Hoắc Ngập hơi tạm dừng, sau một lúc lâu ngẩng đầu nhìn, đột nhiên duỗi tay ôm chặt cô, “Anh chỉ là đang sợ hãi, anh đã đợi lâu như vậy, vất vả mới được ở cùng với chị, lập tức liền nhảy ra một người muốn cướp.”
Lâm Kiều bị hôn xuống, vội vàng che lại ngực, có chút đau lại cảm thấy có chút thẹn, nhịn không được lẩm bẩm, “Lúc anh nói chuyện, trên tay có thể dừng động tác lại hay không.”
Hoắc Ngập nhẹ cười, đè nặng cô thấp giọng nói, “Chúng ta đều ở trên giường, còn muốn đắp chăn nói chuyện phiếm?”
Lâm Kiều không thể phản bác, cả khuôn mặt đều đỏ lên, cô duỗi tay chống đỡ chính mình, không dám tiếp lời anh nói, “Nếu anh đã biết ý tưởng của cậu ấy, vì sao lại không nói với em?”
Hoắc Ngập nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng niết, “Anh chỉ là sợ về sau, nếu chúng ta gặp lại nhau muộn một chút, có phải em sẽ ở bên cạnh cậu ta hay không?”
“Sẽ không.” Lâm Kiều rất nghiêm túc nói, “Em chưa từng nghĩ đến việc ở bên người khác, mặc dù anh cùng cậu ấy đều gọi em là chị, nhưng đó sẽ không giống.”
Hoắc Ngập ngừng lại, lúc nhìn sang, đôi mắt hơi mờ, “Thật sự?”
Lâm Kiều thấy ảnh ngược của mình trong mắt anh, trên mặt nóng lên, nhẹ nhàng gật đầu, lên tiếng đáp.
Hoắc Ngập bật cười, nhẹ nhàng ôm cô lên dùng mặt cọ cô, tâm Lâm Kiều cũng bị cọ mềm.
Hoắc Ngập thấp giọng hỏi bên tai cô, “Em nói anh gọi chị khác người khác gọi chị ở chỗ nào?”
Lâm Kiều không thể nói tới, khả năng bởi vì là anh, cho nên cảm thấy không giống. Chủ yếu chính là, lúc anh gọi chị, căn bản là không hề coi cô là chị, luôn có loại cảm giác ý vị ở bên trong.
“… Chỉ là không giống.”
Hoắc Ngập nhịn không được mà cười, rõ ràng biết cô vì sao nói không nên lời, anh một lần nữa áp xuống, “Có phải bởi vì em nghe ra khi anh gọi chị, trong lòng suy nghĩ cái gì?” Anh nói càng thêm thấp, “Nghe ra khi nào vậy?”
Lâm Kiều nhịn không được quay đầu sang chỗ khác, cũng ngại khi nhìn anh, “Hoắc Ngập, anh đừng nói chuyện.”
“Vậy làm chuyện khác.” Giọng nói của anh chậm rãi truyền đến môi răng của cô, không khí trong phòng càng thấy mờ ám.
Anh đúng là đã dịu dàng đi rất nhiều, chỉ là thời gian quá dài, như cũ làm cô không còn sức lực, cuối cùng đến tắm rửa cùng mặc áo ngủ đều là Hoắc Ngập giúp cô.
Cô mệt đến nói cũng không còn sức, ngủ mơ mơ màng màng, mơ hồ nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, hình như là giọng của Triệu Bích Quận.
Lâm Kiều bỗng chốc tỉnh lại, quay đầu nhìn về phía bên giường, đã không còn bóng dáng của Hoắc Ngập.
Cô đứng dậy xuống giường, mở cửa ra, quả nhiên là Triệu Bích Quận tới đây.
Triệu Bích Quận mang theo canh đi vào, “A Ngập, mẹ hầm chút đồ bổ cho con.”
Bà ta vừa đi vào, ngẩng đầu đã thấy Lâm Kiều từ trong đi ra, trên người còn mặc áo ngủ của Hoắc Ngập, tươi cười trên mặt nháy mắt nhạt đi, “Sao cô lại ở chỗ này?”
Hoắc Ngập duỗi tay nhận đồ trên tay bà ta, vẫn dịu dàng như cũ, “Cũng sắp kết hôn, ở chỗ này rất bình thường.”
Triệu Bích Quận nghe vậy dừng, “Kết hôn cái gì? Con muốn kết hôn với cô ta? Con có biết mẹ cô ta là…” Bà ta nói, giọng cũng nâng cao lên, “Mẹ không đồng ý, con chơi đùa thì được, không cần lấy việc này ra để đùa cợt!”
Hoắc Ngập đặt đồ lên bàn, “Mẹ đang dạy con cách tìm vợ sao?”
Triệu Bích Quận bị đâm trúng, nói không ra lời.
Hoắc Ngập cười cười, như đang nói giỡn, “Hay là đang dạy con, làm thế nào để có thể ném đi đứa con do chính mình sinh một cách tốt nhất?”
Triệu Bích Quận ở trước mặt anh hoàn toàn không làm gì được, cũng không có uy nghiêm của một người me, chỉ có thể mở miệng khuyên, “A Ngập, con phải nghĩ kỹ, kết hôn là chắc chắn không được, con cưới con gái của một kẻ gϊếŧ người, con biết người khác sẽ ở sau lưng chê cười Hoắc gia chúng ta như thế nào không.”
Lâm Kiều nghe được lời này, lông mi run run, đứng ở tại chỗ không nói gì.
Hoắc Ngập nghe được lời này hơi nhíu mày, lập tức nhìn sang bên này, giống như lo lắng cô nghe thấy không vui.
Anh đi về phía bên này, nhìn cô cười nói, “Vào phòng tiếp tục ngủ.” Anh nói liền muốn đóng cửa lại.
Lâm Kiều tiến lên kéo tay anh lại, “Để em nói với dì vài câu.”
Hoắc Ngập nhìn cô không nói gì, trong mắt Lâm Kiều lại rất kiên định, “Để em nói riêng với dì.”
Triệu Bích Quận nghe vậy nhìn về phía Lâm Kiều, nói với Hoắc Ngập còn không bằng nói cùng Lâm Kiều, ít nhất con bé này, bà ta vẫn có thể bắt nạt, “Nếu Lâm Kiều muốn nói chuyện với dì, vậy đi cùng dì xuống quán cà phê dưới lầu ngồi tâm sự.” Bà ta nói xong liền đi ra ngoài, hiển nhiên định xuống tay từ trên người Lâm Kiều.
Hoắc Ngập nhìn cô gái trước mặt, rõ ràng rất lo lắng.
Lâm Kiều xoay người vào nhà thay quần áo, “Anh yên tâm, em sẽ cố gắng thuyết phục dì.”
“Anh cảm thấy không cần phải vậy, kết hôn chỉ là chuyện giữa hai chúng ta, hơn nữa em đã đồng ý với anh.” Câu cuối cùng Hoắc Ngập nói cũng có chút nhẹ, dường như sợ cô thay đổi chủ ý.
Lâm Kiều thật sự có chút đau lòng, đi lên ôm anh, “Chuyện em đã đồng ý với anh sẽ không thay đổi, chỉ là không muốn anh bởi vì chuyện này mà xa cách với người trong nhà, anh chờ em, em sẽ nhanh quay về.”
Hoắc Ngập bị cô ôm, rất lâu mới mở miệng, “Được, anh chờ em.”
…
Lâm Kiều đi theo Triệu Bích Quận đến quán cà phê gần đó.
Người trong quán cà phê không nhiều lắm, cửa kính thủy tinh sát đất, phong cảnh bên ngoài đều có thể nhìn rõ ràng, ánh nắng sáng sớm mới vừa ra, tựa như lúc cấp ba, ngày đầu tiên cô cùng Hoắc Ngập đi học cũng có loại cảm giác này.
Triệu Bích Quận không thích uống cà phê, ly cà phê đều không hề động vào, mở miệng liền vào thẳng chủ đề, “Kiều Kiều, dì biết chuyện lần trước đã trách lầm cháu.”
“Dì tát cháu một cái, cảm thấy vô cùng xin lỗi, nhưng cháu cũng nên hiểu cho lo lắng của dì dành cho con mình, A Ngập từ nhỏ đã không thân với dì, nhưng nó dù sao cũng là con của dì, dì không cho phép nó chịu bất kỳ thương tổn gì, Hứa Niệm kia tìm tới hai đứa, xem như là chủ mưu của chuyện này, cũng đã bởi vì chuyện này bị chú cháu đưa đi, theo lý mà nói chuyện này là không có liên quan đến cháu, nhưng dì nghe nói cô ta cũng bởi vì có gút mắt với cháu, mới có thể liên lụy đến A Ngập, xét đến cùng vẫn là bởi vì chuyện cháu báo cảnh sát kia đúng không?”
Lâm Kiều không nói gì.
Triệu Bích Quận nói, lời có ẩn ý, “Cho nên nói nếu cháu an phận, thì không có nhiều chuyện như vậy?”
Lâm Kiều nghe khẽ lắc đầu, “Dì, chuyện báo cảnh sát, cháu cũng không hề làm sai, chuyện của mẹ cháu, cũng không phải nguyên nhân để cháu từ bỏ.”
“Có lẽ dì không biết, trên đời này, có một số người trời sinh chính là liều mạng nỗ lực vì để người khác không rơi vào vũng bùn, có lẽ theo dì nhìn sang, mấy thứ này không đáng giá, nhưng đối với cháu mà nói nó rất quan trọng, Hoắc Ngập anh ấy cũng cho rằng như thế, anh ấy trước nay đều không hề cảm thấy chuyện cháu làm là sai lầm.”
Triệu Bích Quận nghe vậy lại cười, “Thật đúng là nuôi phải con sói mắt trắng, lúc trước sớm biết rằng cô vào cửa là muốn quyến rũ con trai tôi, lúc đó sẽ không để Hưng Quốc nhận nuôi cô.”
Lâm Kiều cầm lấy ly cà phê nắm vào tay, “Cháu xin lỗi, dì, cháu vô cùng cảm ơn dì và chú, về sau cháu chắc chắn sẽ trả ơn.”
Triệu Bích Quận tức giận không hề nhẹ, giọng nói cũng to hơn, “Bây giờ tôi đang yêu cầu cô trả ơn, lập tức rời khỏi A Ngập, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, tôi mặc kệ cô là bởi vì cái gì, chỉ cần cô có chút lương tâm, cũng sẽ không đi quyến rũ con trai của người đã giúp đỡ cô đi học, cô có biết cách làm của cô như vậy có bao nhiêu ghê tởm hay không?”
Lông mi Lâm Kiều đột nhiên run, sắc mặt có chút tái nhợt.
Cô rất rõ ràng mình phải đối mặt chính là gì, về sau còn sẽ gặp phải những dạng nghi ngờ gì, nhưng lần này cô không muốn lùi bước.
Cô đứng lên, cúi người thật sâu “Dì, cháu thật sự thích Hoắc Ngập, tuyệt đối không phải bởi vì anh ấy là con của Hoắc gia, cháu không cần tiền của Hoắc gia, cũng không cần bất luận chỗ tốt gì, cháu yêu anh ấy, chỉ cần anh ấy nguyện ý ở bên cháu, cháu cũng sẽ luôn luôn bên cạnh anh ấy.”
Triệu Bích Quận khinh thường nhìn, loại người này bà ta đã thấy nhiều, đây nói rõ là ỷ vào việc bắt được Hoắc Ngập, liền nắm được Hoắc gia, còn đường hoàng nói không cần tiền!
Triệu Bích Quận càng nghĩ càng tức giận, “Đúng là không ngờ rằng cô lại có tâm cơ nặng như vậy, khi còn nhỏ đã đều bị cô lừa, thật ra người nên phòng nhất chính là cô!” Bà ta đứng lên, “Cái thứ con của kẻ gϊếŧ người như cô, vĩnh viễn đừng nghĩ bước vào được Hoắc gia chúng tôi, tôi sẽ không đồng ý cho hai người kết hôn!”
Lâm Kiều hơi cắn răng, không có ý lùi bước, cô vẫn như cũ mà nghiêm túc nghe, nhưng cô tuyệt đối sẽ không từ bỏ Hoắc Ngập